Hai người vừa về đến nhà, Tiểu Công Cẩu lập tức vẫy đuôi chạy tới lấy lòng.
Lục Lăng Hằng cởi áo khoác ném lên ghế sô pha, hầm hừ tức giận nói: “Tiểu Công Cẩu, cắn chết bọn chúng đi!”
Tiểu Công Cẩu thông minh đột xuất, hiểu được lời chủ nhân, lập tức nhe răng trợn mắt, nếu Trương Minh Tước ở đây thật, nhất định bạn sẽ nhào tới cắn.
Lục Lăng Hằng xoa xoa đầu Tiểu Công Cẩu, không ngừng mắng chửi: “Mày nói xem tên kia có đểu hay không cơ chứ? Người như thế mà còn có fans được, đảm bảo đám fans kia mắt mù hết cả rồi! Hừ! Mê que thịt xiên ngoài đường so ra còn hơn mê cái tên giời đánh đấy!”
Tiểu Công Cẩu: “Gâu!!”
“Nhạc Hinh Ngọc cũng não tàn nốt, lại còn tạo scandal cùng tên ấy, giúp hắn giải quyết mấy việc rối rắm làm cái gì cơ chứ?! Cho hắn đi chết đi!!”
Tiểu Công Cẩu: “Gâu!!”
Thẩm Bác Diễn đứng bên cạnh cười ha hả. Ban nãy ở công ty, Lục Lăng Hằng vẫn còn bình tĩnh lắm, vui buồn gì đều không thể hiện ra mặt. Anh vốn là như vậy, với người ngoài luôn cẩn thận, nhưng về nơi riêng tư một cái, anh chẳng khác gì người thường cả, vui thì cười, giận thì mắng. Hắn thích nhất dáng vẻ này của Lục Lăng Hằng, nhất là khi anh tháo mọi lớp ngụy trang xuống trước mặt hắn, người khác không thể thấy được mặt ngoài nam thần của anh, chỉ hắn mới có thể thấy được.
Phát tiết hết bực dọc trong lòng xong, Lục Lăng Hằng để Tiểu Công Cẩu tự chơi một mình, bắt đầu bàn bạc sách lược đối phó.
Nếu Lục Lăng Hằng là một người mới, nhất định lúc này anh sẽ không cầm lòng được muốn làm sáng tỏ chuyện giữa anh và Nhạc Hinh Ngọc, không cần biết khán giả có tin hay không, anh chỉ biết mù quáng nói ra sự thật. Nhưng giờ anh đã lăn lộn trong cái giới giải trí này gần mười năm, loại chuyện này từng thấy không ít, nói thật thì sao, không ai tin một lời nói suông, dục gia chi tội, hà hoạn vô từ, cuối cùng có khi còn bị người ta mắng là thằng đểu dám làm nhưng không dám chịu. (Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: muốn gán tội cho người khác thì không sợ không tìm ra lý do)
“Dời trọng tâm câu chuyện khỏi em và Nhạc Hinh Ngọc.” Lục Lăng Hằng nói, “Đánh vào phương diện khác để đảo chiều dư luận.”
Thẩm Bác Diễn gật đầu liên tục. Chuyện này không cần Lục Lăng Hằng nói hắn cũng hiểu, tuy hắn không phải nghệ sĩ, nhưng làm fan não tàn nhiều năm như vậy, cũng coi như một người chạy quanh giới này, hơn nữa gia đình hắn làm buôn bán, chuyện này so với Lục Lăng Hằng hắn còn hiểu rõ hơn.
Hai người ăn nhịp với nhau, lập tức định ra phương hướng tấn công —— chính là nhằm vào kẻ gây họa này.
Dư luận rất qua quýt cộc cằn, một việc xảy ra, phản ứng đầu tiên của họ là đoán xem chuyện này ai đúng ai sai, ai tốt ai xấu. Bên xấu có nỗi niềm khó nói gì, họ không quan tâm, bên tốt làm vậy được nhu cầu lợi ích gì, họ chẳng thèm đếm xỉa. Phán đoán xong rồi lập tức xếp thành hàng, nâng kẻ tốt lên trời, kẻ xấu thì giẫm chết. Giờ cục diện thế này, một đôi uyên ương nồng thắm, bên nhà gái đột nhiên xuất hiện người thứ ba, không nghi ngờ gì nữa, bên xấu ở đây chính là nhà gái lẳng lơ và kẻ thứ ba không biết biết xấu hổ chen chân vào, dựa trên lập trường này, dù Trương Minh Tước có không bày thêm trò, dư luận vẫn sẽ tự coi hắn thành hình tượng “Người bị hại bị phản bội”, “Chàng trai thâm tình”. Nhưng nếu sự thật không như vậy thì sao? Nếu nhà trai là một tên đốn mạt tội ác tày trời, là một ngụy quân tử hở ra là trút giận lên nhà gái, mà người chen chân kia thật ra chỉ là kẻ qua đường trông thấy nhà gái bị ức hiếp không chịu được vươn tay ra hành hiệp chính nghĩa thì làm sao?
Cho nên, trọng tâm chiến lược lần này không phải là rửa oan tẩy trắng cho Lục Lăng Hằng, mà là bôi đen Trương Minh Tước. Giờ giới này trong suốt như vậy, nghệ sĩ nổi tiếng bị soi mói nhiều thế kia, dù có diễn tốt đến đâu cũng sẽ để lộ ra vô số sơ hở, chỉ cần thu thập đầy đủ manh mối, vậy sẽ có thể vạch trần bộ mặt thật của Trương Minh Tước.
Về phần Nhạc Hinh Ngọc, Lục Lăng Hằng cũng muốn giữ hình ảnh tốt cho cô. Thứ nhất, nếu xét về mặt tư lợi mà nói, Nhạc Hinh Ngọc cũng là một người vô tội, thứ hai là dùng cách này để lôi kéo đồng minh, một tiểu trong suốt như anh đối đầu với hai người nổi tiếng, dù anh có bằng chứng là bị hại thì sự tức giận của fans não tàn cũng đủ để thiêu rụi anh, nếu kéo theo Nhạc Hinh Ngọc vào, sức chiến đấu và phòng ngự của anh tăng lên không chỉ là một bậc. Hơn nữa giờ ekip của Nhạc Hinh Ngọc cũng không muốn bôi xấu ai mà chỉ muốn tự bảo vệ mình, họ đứng một bên xem tình hình, bên nào có lợi với họ họ sẽ theo, đây cũng là lý do Lục Lăng Hằng bảo Nhạc Hinh Ngọc tạm thời im lặng, để tránh cảnh cô đứng theo bên kia rồi đánh lại Lục Lăng Hằng.
Thẩm Bác Diễn lấy điện thoại ra: “Thật ra tối qua anh đã tìm mấy bạn bè trong giới truyền thông, hôm nay sẽ có người trả lời.”
Lục Lăng Hằng lên mạng kiểm tra, sau đó viết xuống giấy vài đơn vị và cá nhân đưa cho Thẩm Bác Diễn: “Anh thử liên lạc mấy đơn vị này xem có khai thác được gì không.”
Tính cách một người không thể đột nhiên thay đổi, một tên tiểu nhân cả ngày chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ gây chuyện, nhất định sẽ đắc tội không ít người, nhất định sẽ để lại chứng cứ, chỉ là chưa bị mang ra ánh sáng mà thôi. Dựa vào tính cách của Trương Minh Tước, từ lúc vào giới đến giờ hắn gây thù chuốc oán không ít, chỉ là những kẻ thù của hắn chưa tìm được cơ hội thích hợp để tấn công mà thôi. Giờ việc Lục Lăng Hằng và Thẩm Bác Diễn cần làm, chính là biến đây thành một cơ hội.
“Quả nhiên!” Thẩm Bác Diễn gọi tới số một tay săn ảnh mà Lục Lăng Hằng đưa, lập tức mừng rỡ chạy tới giành công, “Trong tay họ có ảnh chụp Trương Minh Tước.”
Quan hệ của Lục Quân Càn và Mã Du rất tốt, đã vượt qua quan hệ người đại diện và ngôi sao bình thường mà trở thành bằng hữu thân thiết. Hai người lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, đặc biệt là công việc kia của Mã Du, quả thật cách bôi xấu nghệ sĩ gì anh cũng biết, chỉ là không thể nói với người ngoài, mà Lục Quân Càn lại là một người kín miệng, anh thường xuyên trút bầu tâm sự với Lục Quân Càn, thành thử chuyện xấu gì của nghệ sĩ trong công ty này hầu như Lục Quân Càn đều biết cả.
Rất nhiều ngôi sao trong giới giải trí có kim chủ, nhưng quan hệ giữa kim chủ và ngôi sao không phải quan hệ bao nuôi như nhiều người nghĩ, đó là một loại giao dịch quan hệ, tôi bán sắc cho anh, anh cho tôi tài nguyên và tiền tài, một ngôi sao có thể có tới vài kim chủ, một kim chủ cũng sẽ có vài ngôi sao. Trương Minh Tước cũng có kim chủ, nhưng hắn không phải người an phận, thường hay tìm người bên ngoài phát tiết các thể loại, kết quả bị săn ảnh chụp rất nhiều ảnh ôm nhau vào khách sạn thuê phòng. Đám săn ảnh thì chẳng biết lễ tiết danh dự là cái gì, phương thức sinh tồn của chúng cũng chẳng khác bắt chẹt vơ vét tài sản là bao, chúng cầm ảnh chụp tới công ty quản lý, bên anh cho đủ tiền rồi tôi sẽ không đăng ảnh, không trả tiền thì tôi bán ảnh cho truyền thông. Trương Minh Tước từng dùng tiền ép chuyện này xuống. Giờ Thẩm Bác Diễn tùy tiện ra một cái giá, săn ảnh lập tức vui vẻ gửi ảnh chụp cho.
“Ngon!!” Thẩm Bác Diễn lấy ảnh chụp tên săn ảnh gửi tới cho, hưng phấn búng ngón tay! Không phải nói dù xảy ra chuyện gì thì Nhạc Hinh Ngọc vĩnh viễn tốt đẹp nhất trong lòng nhà ngươi sao? Vừa ra vẻ bạch liên hoa vừa tìm hoa hồng đỏ thuê phòng?! Ha ha! Buồn cười thật! Đến mức này rồi mà còn không biết xấu hổ giả bộ thâm tình, đến xử nam già như ta đây cũng khinh nhà ngươi!!!
Một khi đưa ảnh chụp này ra ánh sáng, đủ khiến hình tượng chàng trai thâm tình của Trương Minh Tước bị đánh sưng thành đầu heo! Nhưng như vậy thôi còn chưa đủ!
Thẩm Bác Diễn tiếp tục tìm manh mối quan hệ.
Cứ như vậy, Lục Lăng Hằng cung cấp nguồn tin, Thẩm Bác Diễn có tiền có thế, đến buổi tối, lại có vài nơi trả lời, có rất nhiều tin không hay về Trương Minh Tước. Trương Minh Tước làm màu, nói xấu các diễn viên khác trước truyền thông, mắng fans trong hậu trường…
Có rất nhiều tin tức bất lợi cho hắn, những cái không có chứng cứ cụ thể Thẩm Bác Diễn đều bỏ đi, những chứng cứ có video ảnh chụp thì giữ hết lại.
Mắt thấy các tin tức có thể gây bất lợi ào ào tới, Thẩm Bác Diễn hô to đến là sảng khoái: “Haha, lần này Trương Minh Tước tiêu đời rồi.”
Nếu Trương Minh Tước còn có tâm một chút, Lục Lăng Hằng và Thẩm Bác Diễn đã không làm đến mức này, mọi người lăn lộn cũng không dễ dàng gì, nhưng nếu anh đạp đổ bát cơm của tôi, vậy xin lỗi, tôi đành phải cho anh nhịn thôi. Lục Lăng Hằng xoay bút trầm tư trong thoáng chốc: “Mấy cái này đều chưa phải trọng điểm.”
Thẩm Bác Diễn ngồi bên cạnh ôm anh: “Lấy ảnh Trương Minh Tước đi thuê phòng cùng người khác làm trọng điểm, chứng minh hắn với Nhạc Hinh Ngọc không tốt như thể hiện ra bên ngoài, mấy cái khác thì cho thủy quân tung lên, chứng minh nhân cách hắn không tốt, còn chưa đủ?”
Lục Lăng Hằng lắc đầu: “Hắn có người bên ngoài.. chỉ chứng minh được hắn không trung tình với Nhạc Hinh Ngọc, nếu em là cư dân mạng, em sẽ nghĩ thật ra cả ba người này đều không tốt, cả Nhạc và Trương đều ra bên ngoài tìm ong bướm.”
Thẩm Bác Diễn suy nghĩ một chút: “Vậy phải nghĩ cách chứng minh thật ra tình cảm Trương Minh Tước và Nhạc Hinh Ngọc không tốt như bên ngoài, chứng minh hai người họ đã sớm chia tay?”
Lục Lăng Hằng gật đầu: “Nếu có thể chứng minh như vậy là tốt nhất, nếu không, dựa vào những cái ta đang có, cùng lắm cũng chỉ có thể đổi chiều dư luận.”
Mục tiêu của Thẩm Bác Diễn đương nhiên là không muốn Lục Lăng Hằng chịu tổn hại dù là một chút, nhưng những manh mối họ có trong tay chỉ có thể đổi hướng công kích của dư luận sang Trương Minh Tước, chứ không có bằng chứng Lục Lăng Hằng trong sạch.
Đột nhiên Lục Lăng Hằng nói: “Hay là tìm Tôn Phương hỏi xem?”
“Sao?” Thẩm Bác Diễn ngẩn ra: “Tôn Phương?”
“Cậu ta từng làm trợ lý cho Trương Minh Tước, tính Trương Minh Tước không tốt, động một tí là mắng là chửi.” Lục Lăng Hằng nói, “Nói không chừng cậu ấy sẽ biết cái gì đó.”
Lục Lăng Hằng có số điện thoại của Tôn Phương, vốn là Thẩm Bác Diễn định nhờ trợ lý mình đứng ra gọi, nhưng nghĩ lại một chút, để tỏ lòng thành ý, cuối cùng vẫn tự gọi tới.
“Xin hỏi anh tìm ai?” Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói lạnh như băng của Tôn Phương.
“Tôn Phương phải không? Tôi là Thẩm Bác Diễn.” Thẩm Bác Diễn tự giới thiệu, “Tôi ở tập đoàn Thẩm thị..”
“Thẩm Bác Diễn?” Qua giọng của Tôn Phương có thể thấy cậu ta hết sức kinh ngạc, sau đó im lặng vài giây.
“Thẩm tổng tìm tôi, có… có chuyện gì vậy?”
Thẩm Bác Diễn cầm di động ra xa liếc nhìn. Tuy chỉ nghe giọng nói, nhưng không biết tại làm sao mà hắn có cảm giác như thấy Tôn Phương ở đầu bên kia đang hết sức căng thẳng.
Hắn cũng không vòng vo mà nói thẳng, hắn tránh không nhắc tới Lục Lăng Hằng, nói Trương Minh Tước đắc tội hắn, hắn muốn dạy dỗ cho Trương Minh Tước một bài học, hỏi trong tay Tôn Phương có tin gì bất lợi cho Trương Minh Tước không.
Tôn Phương nói: “Tôi làm trợ lý cho anh ta không lâu, mấy chuyện khác không rõ lắm.”
Thẩm Bác Diễn nhíu mày. Ý của Tôn Phương là không có gì giúp được hắn?
Không ngờ đột nhiên Tôn Phương chuyển hướng câu chuyện: “Nhưng có một lần tôi không cẩn thận thấy một tài khoản weibo nhỏ của anh ta, anh ta đăng lên đấy vài thứ không hay ho lắm, không biết có thể giúp đỡ gì cho Thẩm tổng không.”
“Tài khoản weibo khác?” Thẩm Bác Diễn vội vã cầm giấy bút ra, “Tên gì vậy?” Bạn đang �
Tôn Phương nói một cái tên, Lục Lăng Hằng ngồi bên cạnh vội lên weibo tìm.
“Cảm ơn, sau này có cơ hội tôi mời cậu ăn cơm.”
“Thẩm tổng không cần phải khách khí đâu.”
Thẩm Bác Diễn cúp máy, nhìn điện thoại đăm đăm nhíu mày: “Quân Càn, sao anh cứ cảm thấy Tôn Phương sợ anh thế nào ấy?”
“Sợ anh?” Lục Lăng Hằng nhớ tới bộ dạng Thẩm Bác Diễn lúc trước làm mình hoảng hồn, “Ai bảo anh ghê gớm lắm cơ!”
Thẩm Bác Diễn bĩu môi, “Ghê gớm gì?” Tuy với người khác hắn rất lạnh lùng, nhưng với nhân viên công tác bên cạnh Lục Quân Càn hắn vẫn rất ôn hòa mà.
“Anh mau tới mà xem, tài khoản này của Trương Minh Tước đúng là không thể tin được!” Hai mắt Lục Lăng Hằng nhìn thẳng, “Cái tên này đúng là điên rồi!”
Thẩm Bác Diễn thu điện thoại đi tới trước máy tính nhìn, đọc mà giật cả mình.
Đây là một tài khoản khác của Trương Minh Tước, cũng là nơi hắn phát tiết bực dọc, rất ít người theo dõi, còn người hắn theo dõi là mấy hot girl ngoài giới giải trí. Cả trang đều là mấy lời mắng chửi khó nghe, phô hết nội tâm u ám của hắn ra ngoài.
“Cái đồ họ Nhạc ngu dốt kia, nhìn cái mặt thôi đã thấy ngán, đậu xanh! Nếu không phải vì tiền thì ai thèm thích cô cơ chứ?!”
“Cái tên tiểu bạch kiểm họ Lục kia.. con bà nó đạo đức giả quá.”
Tuy chỉ là một tài khoản nhỏ, hắn cũng không chỉ mặt gọi tên, thường dùng họ hoặc tên viết tắt để chỉ, sợ bị người khác phát hiện ra. Nhưng chỉ cần có ý, nhìn một chút liền biết người hắn mắng là ai.
“CYM ông mù à mà chọn cái tên ngốc SF kia, hay là bởi kỹ năng giường chiếu của SF tốt?” Thẩm Bác Diễn đọc lên, tò mò hỏi, “CYM và SF là ai?”
Lục Lăng Hằng suy nghĩ một chút, đáp: “Chắc là đạo diễn Trần Hữu Dân và Tôn Phương.” (Trần Hữu Dân: Chen You Min; Tôn Phương: Su Fang)
“Ha ha!” Thẩm Bác Diễn vỗ đùi cái bốp, “Thảo nào Tôn Phương lại nói cho anh cái này.”
Hai người lướt xem wiebo một hồi, tuy rằng Trương Minh Tước rất cẩn thận không đăng ảnh chụp, nhưng nhìn tương tác qua lại của hắn với vài cô gái bên ngoài, cùng với địa chỉ check in trên weibo, những cái này là chứng cứ chứng minh weibo này là của hắn.
Thẩm Bác Diễn lập tức gọi điện thoại: “Để anh tìm người phân tích weibo này đã.”
Lục Lăng Hằng ngồi yên trước máy tính một lúc, mở weibo mình lên. Trên thanh thông báo ở bên phải có hơn ngàn vạn tin báo, anh cũng lười xem, viết một weibo rồi gửi đi.
“Tôi với chị Nhạc chỉ là bạn bình thường. Hê hê.”
Weibo vừa được đăng, trong nháy mắt con số thông báo lại tăng điên cuồng, anh đóng trình duyệt web đi. Chắc giờ mọi người đều đang mắng anh, không vấn đề gì, mai đợi xem kịch vui.