Nghe nói như thế Bạch Hiểu Y tựa như là bị sét đánh, một đời này cô cũng không nói về giấy thỏa thuận li hôn với Tần Uyên, chỉ nói với anh, hai người ly hôn, nhưng làm sao anh biết...
Quả nhiên, cô suy đoán đúng sao?
Nhưng điều này sao có thể... Anh sao có thể là...
Bạch Hiểu Y phục hồi tinh thần, muốn kéo tay anh ra, hai tay anh lại ghì chặt hết sức, thân thể anh khẽ run, giọng nói cũng dồn dập, “Em nghe anh nói hết đã, anh nói xong, em vẫn muốn đi, anh sẽ buông tay.”
Bạch Hiểu Y đẩy một hồi vẫn không đẩy được anh, nghe anh nói, cô liền buông xuống, hít sâu một hơi, cực lực bình tĩnh nói: “Anh nói đi.”
Cô cảm giác hơi thở của anh phun lên cổ cô càng chậm, tựa hồ anh đang dẹp đi tâm tình hỗn loạn khiễn anh khó chịu, không biết qua bao lâu anh mới trầm giọng mở miệng, “Y Nhi, anh là Tần Uyên, cũng là chồng em, đời trước anh ngu xuẩn, không quý trọng em, đến khi mất đi anh mới hiểu được tâm ý của mình, thật xin lỗi, anh đã từng đối xử với em như vậy! Thật xin lỗi, anh để em khó chịu lâu như vậy! Có lỗi với Y Nhi, bởi vì anh ngu xuẩn, tổn thương em thật sâu! Thực xin lỗi!”
Đây là lần thứ hai cô nghe Tần Uyên nhận lỗi với cô, chỉ là so sánh mỗt lần càng thấy thành khẩn, trong từng tiếng lộ ra bao nhiêu rung động, giọng cũng đầy nghẹn ngào.
Lần đầu tiên, Tần Uyên nhận lỗi với cô là vì cô gặp ác mộng, nhưng lần này, Tần Uyên lại chân chân thật thật xin lỗi vì chính anh.
Lần đầu tiên nghe anh nói xin lỗi cô cảm thấy rất buồn cười, cô cảm thấy cũng không cần, bởi vì đời trước đối xử tàn nhẫn với cô cũng không phải là Tần Uyên đời này làm ra.
Nhưng lần này, nghe anh nói với cô thực xin lỗi, trong đầu đột nhiên nhảy ra ký ức đời trước, cho dù bỏ xuống, nhưng chạm đến nơi bị tổn thương, cảm giác đau đớn vẫn còn rõ ràng rành mạch.
Anh xin lỗi giống như cũng không còn gì vãn hồi, dù sao có đau xót, dù sao sớm đã làm cho cô hết hy vọng, nhưng nghe người trong cuộc nhận lỗi, tựa như là ủy khuất và thống khổ cô chịu đựng đều được thừa nhận, cho dù vô bổ, nhưng tối thiểu anh hối hận còn cho cô an tâm.
”Anh làm sao tới nơi này?” Rất lâu cô mới mở miệng hỏi một câu.
Anh tựa mặt lên trán cô, thanh âm vẫn lộ ra khàn khàn, “Cũng giống em.”
”Anh cũng bị tai nạn xe cộ?”
Anh lắc lắc đầu, “Anh tự sát.”
Bạch Hiểu Y bị câu này làm cho triệt để kinh hãi, dù đang khiếp sợ, bên ngoài cô lại cảm thấy buồn cười, “Tự sát?” Tần Uyên sẽ tự sát? Tha thứ cho cô thực không thể nào tin nổi, “Anh tự sát vì cái gì?”
Anh trả lời rất kiên quyết, “Emđi rồi, anh sống không nổi.”
Nghe đến đó Bạch Hiểu Y càng cảm thấy buồn cười, “Sốgn không nổi? Anh làm sao có không sống nổi? Cho dù không có em, anh vẫn còn danh lợi, tài phú, địa vị, cái gì so với em cũng trọng yếu hơn?”
”Không, mỗi thứ cũng quan trọng bằng em, kể cả sinh mạng của anh cũng không quan trọng.”
Nghe những lời này, có thể thấy Bạch Hiểu Y bao nhiêu khiếp sợ, đời trước Tần Uyên lại tự sát vì cô, cô thật sự là không thể tin được! Làm sao có thể? Tần Uyên đối với cô tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể?!
phát sinh hết thảy trước mắt đã quá mức kinh hãi rồi, Bạch Hiểu Y hiện ở trong đầu rối tung một đống.
”Thả em ra đi, Tần Uyên.”
cánh tay ôm cô cứng đờ, trong lòng tựa như bị đâm một cái, anh đột nhiên ý thức được, đối với cô bây giờ anh nói cái gì đều không có bất cứ tác dụng gì.
Đúng rồi, cô đã triệt để bỏ anh xuống, cho dù anh thành khẩn nhận lỗi với cô thế nào, vẫn vô tác dụng, cô không thể nào tiếp tục yêu anh nữa, cũng không thể nào tiếp tục với anh nữa.
Còn anh, hiện thời đến gần cô cũng khó có khả năng, bọn họ một đời này, nhất định phải như người lạ.
Tần Uyên chưa từng có thời điểm vô lực như hiên tại, từ nhỏ đến lớn, mặc kệ là chuyện khó giải quyết thế nào vào tay anh, anh đều thành thạo xử lí, anh cũng chưa từng có vì bất cứ chuyện gì mà thỏa hiệp qua
Nhưng hiện thời, anh lại không thể không thỏa hiệp đối với người anh không thể buông.
cánh tay ôm trên người cô trầm tĩnh lại một chút, cuối cùng vô lực rũ xuống bên cạnh.
Bạch Hiểu Y xoay người sang chỗ khác, nhìn người trước mặt này, thấy hai mắt anh phiếm hồng, ánh mắt tràn ngập nhớ nhung không nỡ buông bỏ, sít sao khóa trên mặt cô, cô không phải là không nhìn thấy, anh tuyệt vọng bất lực cô cũng thu vào đáy mắt.
Người cô từng yêu cũng từng hận, ân oán kiếp trước trong tiếng anh xin lỗi này, buông màn che xuống, nhưng cũng chỉ là như thế.
Khóe miệng cô mấp máy, cuối cùng vẫn một câu cũng chưa nói, lui về phía sau hai bước, sau đó xoay người rời đi.
Còn anh cũng không đuổi theo.
Một đường về đến nhà, nghĩ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đời trước thế nhưng Tần Uyên tự sát, cũng quay về nơi này.
Trước cô còn tưởng rằng hai đời của Tần Uyên không giống nhau, cũng không nghĩ rằng vốn dĩ vẫn là anh.
Cô bây giờ thực không biết nên đối xử với anh như thế nào, Tần Uyên nấu cơm vì cô, Tần Uyên ôm gối dựa cho cô đánh, Tần Uyên tùy ý để cô tàn phá bàn tay, Tần Uyên không để ý gì nhảy xuống nước cứu cô, nhưng đời trước mình chịu tổn thương, cho dù hôm nay lấy thân phận muội muội, cô cũng không cách nào đối mặt với anh.
Liên tiếp vài ngày cô cũng không ra khỏi cửa, chính mình hoàn toàn vùi đầu vào công việc trong quán lẩu, công việc lu bù khiến cô không còn thời gian nghĩ ngợi lung tung, kể từ ngày đó Tần Uyên cũng không xuất hiện trước mặt cô.
Chỉ chớp mắt, trường học sẽ bắt đầu học.
Khương Nghiên Kỳ khai giảng sớm hơn cô, cho nên hai ngày trước khi Bạch Hiểu Y về trường học cô ta và Lâm Thục Phương đã rời đi, trường học của Khương Nghiên Kỳ đã được Khương Chấn Hải giúp liên lạc rồi, trực tiếp có thể đi báo danh.
Có lẽ biết rõ ở lại nhà các cô là vô vọng, Lâm Thục Phương đối đãi với Bạch Hiểu Y và Bạch Phượng Kiều cũng không còn nhiệt tình, lúc chào hỏi còn như có như không mang theo một cỗ oán khí, ngược lại Khương Nghiên Kỳ, tựa như cái gì cũng không phát sinh, thiên chân hồn nhiên như cũ, cười đến vẻ mặt sáng lạn với cô.
Nói thật, Khương Nghiên Kỳ muốn học ở đâu cũng không có bao nhiêu quan hệ cùng với Bạch Hiểu Y, nhưng vừa nghĩ tới Khương Nghiên Kỳ đi học muốn dùng tiền của gia đình mình cô liền đặc biệt không thoải mái. Thà rằng cô đem này chút tiền này đi làm từ thiện còn hơn cho Khương Nghiên Kỳ dùng. Ít nhất quyên tiền từ thiện còn có thể được một lần thiện tâm, dùng ở trên người Khương Nghiên Kỳ, cô ta không chỉ không cảm kích, còn sẽ chê mình cho ít, chê mình không đủ nhân từ, chê mình không có lương tâm. Huống chi, Khương Nghiên Kỳ đi học ở chỗ này, cho dù Lâm Thục Phương và Bạch Phượng Kiều đã xé rách mặt, nhưng Khương Nghiên Kỳ dù sao cũng là cháu gái ruột của Khương Chấn Hải, ông không thể mặc kệ cô ta, đến lúc đó cô ta ở chỗ đó xảy ra chuyện, bọn họ còn phải chịu trách nhiệm.
Cho nên Bạch Hiểu Y đối với Khương Nghiên Kỳ thực sự không có sắc mặt tốt, cô ta nhiệt tình, cô bất quá cũng nhàn nhạt đáp ứng.
Khương Nghiên Kỳ và Lâm Thục Phương ở chỗ này ăn cơm xong, thật cao hứng đi báo danh, Bạch Hiểu Y nghĩ tới sau này có lẽ còn phải đối mặt với Khương Nghiên Kỳ, trong lòng càng bực bội không chịu nổi.
Tới gần buổi trưa, cô đang cùng khách hàng nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa vang lên, tâm tình Bạch Hiểu Y vốn bực bội, nghe thấy này tiếng gõ cửa không chút khách khí, cô lại là không thoải mái, nhíu mày mở cửa, lại gặp Khương Nghiên Kỳ đứng bên ngoài.
Khương Nghiên Kỳ toàn thân lộ ra tức giận, khắc kia ở cửa nhìn cô, hai mắt phóng hỏa gắt gao chăm chú nhìn mặt cô.
”Là ngươi làm à?!” Khương Nghiên Kỳ tức giận chất vấn.
Đối mặt với chất vấn của Khương Nghiên Kỳ, Bạch Hiểu Y ngược lại ngẩn người, “Tôi làm gì?”
Khương Nghiên Kỳ cười lạnh một tiếng, “Cô đừng giả bộ! Cô chính là không nhìn nổi tôi thoải mái! Cô chính là muốn tôi thân bại danh liệt!”
Bạch Hiểu Y bị lời nói này làm cho hồ đồ, cô không hiểu rõ chất vấn, cũng phải để cho cô ta thêm chút tức giận, lúc này liền lên giọng đáp:“Cô ở đây nháo cái gì a?! Tôi làm gì cô cũng nên nói rõ a!”
”Cô dám nói không phải là cô trộm video đó phát trên mạng sao?! Cô dám nói không phải là cô?! Hiện trường học xem video cũng không cần tôi nữa! Cô hài lòng chưa?!” Khương Nghiên Kỳ rống càng ngày càng to, như bị bệnh tâm thần, tuyệt đối không nhu nhược bất lực giống tiểu bạch thỏ như mọi khi.
Xem video đó? Bạch Hiểu Y thật đúng là càng ngày càng hồ đồ, đang muốn trầm giọng chất vấn, đã thấy Lâm Thục Phương vừa ôm ngực, vừa đi đến đầu bậc thang, vừa khóc vừa mắng: “Kiếp này sao có ngươi nhẫn tâm như thế a?! Đó dù sao cũng là em gái cô! Sao cô có thể tính kế nó thế này đây?! đến tột cùng tim cô làm bằng cái gì?! Trời đánh a, nhà chúng ta đến cùng làm ra nghiệt gì?!”
Bạch Hiểu Y thật đúng là đối với hai bag cháu này nói không nên lời, thật sự cô căn bản cũng không biết họ đến tột cùng đang nói hươu nói vượn cái gì!
Khương Chấn Hải lúc này cũng đến đỡ Lâm Thục Phương, vừa nháy mắt với Bạch Hiểu Y, vừa an ủi Lâm Thục Phương: “Mẹ, việc này không có chứng cớ, không nên nói lung tung, người cũng không nhìn tận mắt, sao nói là Hiểu Y làm được?”
Lâm Thục Phương lại nhổ một ngụm, ngoan độc đáp: “Sao có thể không phải là cô làm?! Cô không phải liên tục không muốn gặp Nghiên Kỳ sao? Đã đuổi Nghiên Kỳ ra khỏi nhà còn không bỏ qua, giờ còn muốn phá hủy nhân sinh của nó, con còn che chở cô ta? Con mắt mù sao? Nghiên Kỳ là cháu gái ruột của con a!”
Tổng hợp lời nói của mấy người, Bạch Hiểu Y coi như rõ ràng một chút đầu mối, nghĩ ra lần trước video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ bị người ta công bố lên mạng, lãnh đạo trường học thấy sợ là ảnh hưởng tới danh dự trường học, hơn nữa cô ta bất quá là một cô gái tỉnh ngoài, không muốn thu nhận, sau đó hai người này cứ một mực chắc chắn cô làm, khóc sướt mướt tìm đến cô tính sổ.
Bạch Hiểu Y hiện tại thật đúng là đau đầu chết, có hai phiền toái ở đây, cô quả nhiên là không sống tốt nổi, cô càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng, giọng nói cũng không thế nào tốt, “Các ngươi nói là tôi làm, vậy thì mời đưa ra chứng cứ, nếu không cí, đó chính là vu oan tôi, phỉ báng tôi, tôi có thể cáo trạng các ngươi đấy?!”
Nói xong cũng lười cùng họ nói nhảm, trực tiếp xoay người đóng kín cửa, sau đó khóa trái lại. Như thế, Lâm Thục Phương kia gào khóc thảm thiết cũng vẫn truyền vào rõ ràng.
Bạch Hiểu Y đi đến bên cạnh bàn, tùy tiện chọn một trang web mạng xã hội, quả nhiên rất nhanh tìm được video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ.
Cô cũng cảm thấy kỳ quái, là ai đem video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ phát lên mạng, hơn nữa không sớm không muộn, hết lần này tới lần khác đúng lúc báo danh này.
Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ lại ở bên ngoài nháo một trận, Bạch Hiểu Y cũng không có phản ứng, dù sao với người cố tình gây sự, không thể nào nói rõ ràng, trận nháo này liền liên kéo đến buổi tối, cho đến khi Bạch Phượng Kiều trở về hai người mới thu liễm.
Buổi tối trước khi ngủ, Bạch Phượng Kiều đến phòng tìm cô nói chuyện, Bạch Hiểu Y không nghĩ cũng biết là bởi vì chuyện Khương Nghiên Kỳ.
Quả nhiên, Bạch Phượng Kiều vừa mở miệng nhân tiện nói: “ video của Nghiên Kỳ kia hẳn không phải là con làm?”
Bạch Hiểu Y buông tay ra, “Mẹ cảm thấy con có năng lực như vậy sao?”
Bạch Phượng Kiều suy nghĩ rồi gật đầu, “Mẹ nghĩ cũng không phải là con.” Bà sờ lên cằm lại suy tư trong chốc lát, “Chỉ là không biết rõ Khương Nghiên Kỳ đắc tội người nào, video này rõ ràng là nhằm về phía cô ta.”
Bạch Hiểu Y trong đầu đột nhiên nhảy ra một người, bất quá trên mặt cô lại cũng không lộ vẻ gì, chỉ nhún vai một cái nói: “Nào ai biết!?”
”Thôi, con cũng đừng suy nghĩ nhiều, việc này không phải con làm, dù họ có nháo cũng vô dụng.”
Bạch Phượng Kiều bỏ lại lời này rồi muốn đi, Bạch Hiểu Y vội vàng gọi bà, “Vậy Khương Nghiên Kỳ còn ở lại đây đi học không?”
Bạch Phượng Kiều bĩu môi, “Video trên mạng bay đầy trời, còn ai dám muốn cô ta?”
Bạch Hiểu Y lại thăm dò hỏi, “Nói cách khác cô ta không có cách nào ở lại thành phố sông Hoài?”
Bạch Phượng Kiều hừ hừ, “Cô ta bây giờ có thể có cơ hội đi học đã cám ơn trời đất, còn muốn ở lại đây học? Nghĩ hay lắm đâu!” Nói xong lời này trực tiếp xoay người ra cửa.
Nói thật, Khương Nghiên Kỳ có khả năng dời khỏi thành phố sông Hoài, đối với một nhà Bạch Hiểu Y cũng coi như là một chuyện tốt, chỉ là người nào xuất thủ cũng quá độc, video này vừa ra, nói không chừng cuộc đời Khương Nghiên Kỳ này có thể bị hủy.
Bạch Hiểu Y hiện càng ngày càng hoài nghi chuyện này là Tần Uyên làm, bởi vì trong những người cô biết, chỉ có Tần Uyên có thủ đoạn và năng lực này.
Nếu như sự kiện này thật sự là Tần Uyên làm, anh xuống tay với Khương Nghiên Kỳ nặng như thế, chẳng lẽ anh không đau lòng sao? Nên biết đời trước Khương Nghiên Kỳ bị cô đuổi ra khỏi nhà rồi, anh còn thấy đáng thương thu lưu cô ta.
Nhưng anh vừa ra tay đã cơ hồ phá hủy nửa đời sau của Khương Nghiên Kỳ, cách làm lại giống như là cố ý, chẳng lẽ đời trước anh cho cô ta phòng ở còn có ẩn tình khác?
Bạch Hiểu Y trong nhất thời không nghĩ ra, nhiều lần lấy điện thoại di động muốn hỏi một chút, cuối cùng lại thôi.
Có lẽ ý thức được đi học ở chỗ này là vô vọng, ngày hôm sau Lâm Thục Phương dẫn Khương Nghiên Kỳ rời đi, hai người đi hết sức vội vàng, Bạch Hiểu Y phỏng đoán, đại khái họ nghĩ trước khi video truyền xa phải tìm trường học tốt cho Khương Nghiên Kỳ.
Những chuyện này Bạch Hiểu Y cũng không muốn để ý, hai người dời đi, cô đương nhiên cũng vui vẻ tiếp nhận.
Còn cái video kia là ai làm, bởi vì khai giảng gấp rút, Bạch Hiểu Y cũng không có thời gian truy cứu.
Vừa khai giảng Bạch Hiểu Y vô cùng bận rộn, bởi vì hiện tại cô đang kinh doanh, đem hàng chồng chất trong phòng ngủ cũng không thuận tiện, liền thuê phòng ở bên ngoài.
Từ lần trước đi du hồ, Ngôn Phong hẹn cô mấy lần, nhưng Bạch Hiểu Y rất nhanh ý thức được cô và anh không đến đây, về sau anh hẹn cô, cô liền nghĩ biện pháp cự tuyệt, mà còn Ngôn Phong hiểu ý tứ của cô, cũng không làm việc vô ích nữa.
Còn Tần Uyên, ngược lại từ sau hôm ấy, hai người cũng không gặp lại.
Hôm nay sau khi tan học, Bạch Hiểu Y kiểm tra hết đơn đặt hàng, đang muốn đi ra ngoài giao hàng, vừa mở cửa đã thấy một thân ảnh cao lớn đứng sừng sững ở cửa.
Cô đã rất lâu không nhìn thấy Tần Uyên, anh so sánh với lầm trước tiều tụy rất nhiều, hốc mắt lõm xuống, môi vốn là màu hồng phấn giờ trắng đến không có chút huyết sắc nào, trên cằm thậm chí còn thò ra một ít râu.
Bạch Hiểu Y bỗng nhiên nhìn thấy anh, lúc này ngẩn người, ngừng một hồi lâu mới tìm được giọng hỏi: “Tại sao anh ở đây?”
ánh mắt Tần Uyên khẽ cau lại, mở miệng nói khàn khàn không bình thường, “Anh nói vài lời xong sẽ đi.”
Bạch Hiểu Y định thần lại, nghĩ sơ rồi tránh sang một bên nhường chỗ, Tần Uyên mới đi vào nhà, cho đến khi anh đi qua bên người, cô mới phát hiện anh có vẻ gầy đi rất nhiều, ngực vốn là đường cong đầy đặn, giờ lại là một mảnh bằng phẳng.
Anh đi vào trong phòng thì đứng lại, Bạch Hiểu Y thuận tay đóng cửa, cô hít sâu một hơi, mới giương mắt nhìn anh, “Anh muốn nói gì với em?”
Con ngươi âm u dày đặc đã đỏ ửng, môi mỏng môi mím thật chặt, nhìn thẳng cô rất lâu mới mở miệng.
”Anh biết rõ, em không hy vọng anh xuất hiện trước mặt em, em yên tâm, sau này anh sẽ không xuất hiện nữa.”
Bạch Hiểu Y không rõ ràng lúc này là cảm giác gì, nghe anh nói lời này cô nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào, không biết mình nên trả lời anh thế nào.
”Người khác đều nói Tần Uyên là một thiên tài, nhưng là chỉ có anh biết rõ anh ngu xuẩn cỡ nào, ngu xuẩn đến mức muốn đưa tặng em một món quà cũng không xong, muốn em thật vui vẻ xem phim lại dọa em kêu ầm lên.”
”Đời trước anh chỉ biết theo đuổi công danh lợi lộc, đã quên phải yêu em, một đời này, anh muốn yêu em thật nhiều, nhưng đã không có cơ hội.”
”Anh hiện giờ duy nhất có thể làm cho em chính là rời xa em, sau này anh sẽ không dây dưa nữa, sẽ không áp lực em nữa, cũng không xuất hiện trước mặt em, khiến em nhớ lại một đời làm em thống khổ.”
”Nhưng mà...” Nói đến chỗ này, anh dừng một chút, “Nhưng em phải đáp ứng anh, không được suy nghĩ đến những đau xót kia, phải mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ được không?”
Giờ phút này tâm tình Bạch Hiểu Y thật sự phức tạp khó có thể hình dung, đặc biệt là nhìn anh hai mắt phiếm hồng, nhìn anh lúc nói chuyện cũng không khắc chế nổi run rẩy khóe miệng, nhìn bộ ngực anh bằng phẳng cứ phập phồng.
Chật vật như thế, lôi thôi lếch thếch như thế, cô không thể tưởng tượng người trước mắt chính là Tần Uyên vĩnh viễn cao quý vắng lạnh cô từng yêu thương thật sâu.
Cô nắm chặt hai nắm tay, cố gắng khắc chế, cô không biết rõ lúc này mình vì cái gì mà cảm thấy khổ sở, thậm chí có xúc động muốn rơi lệ, cô khắc chế, cô không muốn nhìn thấy mình rơi lệ, càng không muốn mình lại vì Tần Uyên rơi lệ.
Cô hít sâu một hơi, làm cho giọng mình nghe bình tĩnh một chút, “Được, em đáp ứng.”
Cô cúi thấp đầu cũng không nhìn vẻ mặt anh, hồi lâu sau mới nghe thấy anh dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nhanh đến mức nghe không rõ hỏi:“Em còn có lời gì muốn nói với anh sao?”
Bạch Hiểu Y lắc lắc đầu, “Không có.” Cô thật không biết hiện thời cô còn có thể nói gì với anh.
Anh trầm mặc rất lâu mới nhấc chân đi về phía cô, lần này cô cũng không né tránh, anh đi đến bên người cô, nhẹ nhàng nân đầu cô, lưu lại trên trán cô một nụ hôn ôn nhu.
Buông cô ra, thanh âm anh khàn khàn từ đỉnh đầu truyền đến, “Gặp lại sau, Y Nhi.”
Bạch Hiểu Y cơ hồ trong nháy mắt sít sao nhắm hai mắt lại, trong mắt có nước mắt sắp rơi, cô thực sợ không chú ý chúng sẽ rớt xuống.
Bỏ lại lời này, anh trực tiếp xoay người đi ra cửa, cô đột nhiên nghĩ cái gì, vẫn nhắm chặt hai mắt, nói dồn dập, “video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ là anh làm sao?”
Bước chân anh ngưng lại, thanh thanh đạm đạm phun ra một chữ, “Phải.”
Đối với Tần Uyên hiện thời ở chỗ này dừng thêm một khắc đều là dày vò, cho nên bỏ lại chữ này anh cũng không quay đầu lại, sải bước đi tới cửa, kéo cửa ra nhưng lại nghe được cô dùng giọng nói đơn giản mang theo rung động hỏi một câu: “Anh đối với cô ta từng có tình cảm không?”
Anh cơ hồ không hề do dự, “Anh đối với cô không có bất kỳ hứng thú nào, kiếp trước như thế, một đời này cũng như thế.”
Nói xong anh kéo cửa ra, trở tay đóng cửa lại, một khắc kia trước cánh cửa đóng kín, tựa như đem hai người miễn cưỡng ngăn cách ở hai thế giới bất đồng.
Rất lâu sau, Bạch Hiểu Y mới mở mắt ra, trong mắt nước mắt bởi vì không còn cách trở từ từ chảy xuống, cô đi từng bước nặng nề đến bên cửa sổ, rất nhanh thấy xe Tần Uyên đi ra khỏi cư xá.
Cô duỗi ngón tay vuốt ve hướng về phía xe anh đi, trong miệng lẩm bẩm, “Gặp lại sau!”
Từ biệt hai nơi, mỗi người sống vui vẻ, đây chính là kết cục tốt nhất cho bọn họ đời này.
Edit: Tô Huyền Ann
Trương Văn Văn đi theo cô vào phòng, Bạch Hiểu Y cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Chị tìm tôi muốn nói gì?”
Trương Văn Văn cúi thấp đầu cười cười, lúc này mới nói: “Kỳ thật lần trước ở phố cổ Phong Kiều chúng ta từng gặp mặt.”
Bạch Hiểu Y gật đầu, “Tôi biết.”
”Khi đó Uyên đại dẫn bọn chị đi khai phá một trò chơi, thật ra khoảng thời gian kia bọn chị đều rất bận, nhưng anh ấy lại đột nhiên đề ra ý đến phố cổ Phong Kiều. Khi đó chị không biết tại sao anh ấy lại đề ra ý tưởng như vậy vào lúc đó, cho đến khi nhìn thấy em ở phố cổ chị mới hiểu, hóa ra là vì em
Cô ngược lại không ngờ Trương Văn Văn là người rất trực tiếp, cô nhìn đôi mắt cô ta có ý thăm dò, cười cười, “Chị không cần thăm dò tôi, tôi và anh ta chỉ là quan hệ hàng xóm bình thường thôi.”
Bạch Hiểu Y nói thẳng ra như vậy cũng không làm Trương Văn Văn cảm thấy lúng túng, cô ta cười cười, “Vậy à, nhưng mà chị lại thấy Uyên đại có cảm giác rất không bình thường đối với em....”
Bạch Hiểu Y khinh thường dáng vẻ tươi cười sâu xa của cô ta, “Anh ta nghĩ gì về tôi tôi không rõ, nhưng tôi không có bất cứ ý gì với anh ta.”
Trương Văn Văn như có điều suy nghĩ gật đầu, lại cười nói: “Em không cần lo lắng, chị chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Nếu như chỉ là tùy tiện hỏi, có lẽ cũng không cố ý mang dưa hấu sang đây, còn nói chuyện riêng với cô. Nhưng Bạch Hiểu Y cũng không nói toạc ra, chỉ nhún vai bày tỏ không sao cả.
Trương Văn Văn giải trừ được nghi ngờ trong lòng, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy thời gian không còn nhiều liền cáo từ. Bạch Hiểu Y nghĩ cô ta còn có chuyện khác phải bận rộn nên cũng không giữ lại. Hai người từ trên lầu đi xuống, Khương Nghiên Kỳ đã không còn trong phòng khách, Trương Văn Văn mặc áo khoác vào, do dự trong chốc lát lại nói một câu: “Nếu như nếu có thể, chị hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè.”
Bạch Hiểu Y cũng không nghĩ nhiều, “Được.”
Trương Văn Văn lại làm động tác chắp tay hành lễ với cô rồi mới rời đi.
Tiễn Trương Văn Văn đi, Bạch Hiểu Y liền vội vàng lên lầu, may là khách hàng kia còn ở đây, Bạch Hiểu Y lại tán gẫu một chút về vấn đề sợi vải trong quần áo, khách hàng do dự một chút cuối cùng vẫn ký đơn. Bạch Hiểu Y thuyết phục được mội đơn hàng, tâm tình rất tốt, đang muốn xuống lầu rót cốc nước uống, lại nghe thấy tiếng đập cửa.
Cô đi tới mở cửa ra, lại thấy người tới là Trương Văn Văn, Bạch Hiểu Y thấy trên mặt cô ta có vẻ lo lắng, thuận tiện nói: “Sao vậy?”
”Chị không tìm thấy điện thoại, không biết rơi ở đây không.”
Lông mày Bạch Hiểu Y nhíu lại, đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm, nhưng lại không nói gì, vội vàng tránh cửa, “Chị vào tìm đi!”
Sau khi đi vào, Trương Văn Văn liền tìm ở sofa, Bạch Hiểu Y cũng đi tới giúp cô ta, lật ghế sofa lên, tìm hết bên trong bên ngoài mấy lần không thấy.
”Hai chị đang tìm cái gì vậy?”
Sau lưng đột nhiên có giọng nói cắt ngang động tác bận bịu của hai người, Bạch Hiểu Y quay đầu nhìn lại, đã thấy Khương Nghiên Kỳ đứng trên cầu thang, lúc này vẻ mặt hiếu kỳ nhìn hai người. Ánh mắt Bạch Hiểu Y khẽ híp lại, giọng điệu sâu xa nói: “Điện thoại của chị Trương Văn Văn rơi ở đây, em thấy không?”
Khương Nghiên Kỳ vô tội lắc đầu, “Không thấy...” Lại nhiệt tình đi tới nói: “Di động loại gì, em tìm cùng cho.” Nói xong quả nhiên nằm sấp trên ghế sofa, cẩn thận tìm kiếm.
Bạch Hiểu Y cười lạnh trong lòng, biểu hiện bình tĩnh như thế, quả nhiên là kẻ tái phạm.
Lúc này Trương Văn Văn cũng cuống lên: “Lúc đến chị để điện thoại trong áo khoác, vừa nãy rõ ràng để áo khoác ở đây, rơi thì cũng chỉ rơi trên ghế sofa, sao có thể biến mất?”
Bạch Hiểu Y ý tứ sâu xa nhìn Khương Nghiên Kỳ, lại đưa di động của mình cho Trương Văn Văn, “Chị gọi vào điện thoại của chị đi, xem còn ở đây không.”
Trương Văn Văn gật đầu, cầm di động bấm số của cô ta, điện thoại kết nối rất nhanh. Không may, di động vừa kết nối, trên lầu liền vang lên tiếng chuông điện thoại.
Mà Khương Nghiên Kỳ liền ra vẻ kinh ngạc nói một câu, “Hình như truyền ra từ phòng chị họ.”
Trong lòng Bạch Hiểu Y căng thẳng, cất bước đi lên lầu, Trương Văn Văn và Khương Nghiên Kỳ cũng đi theo cô, men theo tiếng chuông, Bạch Hiểu Y đi vào phòng lật gối lên, đã thấy một cái điện thoại dưới gối.
Trương Văn Văn cúp điện thoại cầm cái điện thoại di động kia lên, mặt cũng đầy nghi hoặc, “Cái này... Tại sao lại ở đây?”
Bạch Hiểu Y còn chưa trả lời, đã thấy Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải đột nhiên từ bên ngoài thăm dò vào, Bạch Phượng Kiều nhìn mấy người, nghi ngờ nói: “Sao thế? Sao lại ầm ĩ vậy?”
Có thể họ làm ra tiếng động quá lớn nên đánh thức mọi người, mà Bạch Phượng Kiều vừa dứt lời, cửa phòng Lâm Thục Phương cũng đúng lúc mở ra, bà ta vừa ra khỏi cửa vừa nói: “Sao vậy?” Đi đến cửa phòng Bạch Hiểu Y thấy Trương Văn Văn, bà ta lại ngẩn người, “Cô gái này là ai?”
Trương Văn Văn còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, Khương Nghiên Kỳ đã nhiệt tình nói: “Chị này là bạn học thời đại học của anh hàng xóm, vừa mới mang dưa hấu đến tặng chúng ta. Chỉ là lúc chị ấy rời đi bị rơi điện thoại ở đây, về sau lại đến tìm, lại không ngờ di động lại phát hiện dưới gối chị Hiểu Y.”
Trên mặt Khương Nghiên Kỳ mang theo nụ cười ngây thơ, giống như vô tâm giới thiệu tình huống, nhưng mọi người nghe nói vậy sắc mặt đều có chút tế nhị.
Mà Lâm Thục Phương không hy sinh, cố nói một câu: “Chẳng lẽ Hiểu Y lấy di động của người ta?”
Bạch Phượng Kiều nghe nói vậy, sắc mặt trong nháy mắt liền trầm xuống, “Mẹ, lời này không thể nói lung tung, con mắt nào của mẹ thấy Hiểu Y lấy?”
Lâm Thục Phương cũng tự cảm thấy mình nói sai, nhất thời cũng không lắm mồm, nhưng bị Bạch Phượng Kiều chế nhạo trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt bà cũng khó coi.
Tần Uyên vốn đang giao việc cho Trương Văn Văn, nhưng cô ta cầm di động đi nửa ngày chưa trở lại, Tần Uyên cũng không biết có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, tự mình sang xem một chút.
Kỳ thật tâm tình anh có chút phức tạp, một mặt mong đợi thấy cô, một mặt lại sợ thấy cô. Dù sao anh biết rằng Bạch Hiểu Y bởi vì những chuyện đời trước, không thích ở gần anh. Lần trước sau khi giúp cô tìm thấy đồ kỷ niệm, thái độ cô đối với anh cũng không thay đổi nhiều, mỗi lần nhìn thấy anh trong lòng vẫn đề phòng như cũ. Anh cũng sợ mình bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô sẽ làm cô sợ hãi, làm cô nhớ tới những chuyện trước kia. Vài ngày nay anh đều liên tục nghĩ làm thế nào mới có thể làm cho cô không bài xích việc anh muốn bù đắp lại những gì anh nợ cô, cho nên dọc theo đường đi đến nhà Bạch Hiểu Y, nội tâm của anh luôn thấp thỏm không yên.
Không ngờ cửa nhà Bạch Hiểu Y không khóa, anh cẩn thận đẩy cửa ra, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tất cả mọi người vây quanh trước cửa phòng Bạch Hiểu Y. Lông mày Tần Uyên nhíu lại, gần như không chút nghĩ ngợi nhấc chân đi về phía đó.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nghe nói như thế Bạch Hiểu Y tựa như là bị sét đánh, một đời này cô cũng không nói về giấy thỏa thuận li hôn với Tần Uyên, chỉ nói với anh, hai người ly hôn, nhưng làm sao anh biết...
Quả nhiên, cô suy đoán đúng sao?
Nhưng điều này sao có thể... Anh sao có thể là...
Bạch Hiểu Y phục hồi tinh thần, muốn kéo tay anh ra, hai tay anh lại ghì chặt hết sức, thân thể anh khẽ run, giọng nói cũng dồn dập, “Em nghe anh nói hết đã, anh nói xong, em vẫn muốn đi, anh sẽ buông tay.”
Bạch Hiểu Y đẩy một hồi vẫn không đẩy được anh, nghe anh nói, cô liền buông xuống, hít sâu một hơi, cực lực bình tĩnh nói: “Anh nói đi.”
Cô cảm giác hơi thở của anh phun lên cổ cô càng chậm, tựa hồ anh đang dẹp đi tâm tình hỗn loạn khiễn anh khó chịu, không biết qua bao lâu anh mới trầm giọng mở miệng, “Y Nhi, anh là Tần Uyên, cũng là chồng em, đời trước anh ngu xuẩn, không quý trọng em, đến khi mất đi anh mới hiểu được tâm ý của mình, thật xin lỗi, anh đã từng đối xử với em như vậy! Thật xin lỗi, anh để em khó chịu lâu như vậy! Có lỗi với Y Nhi, bởi vì anh ngu xuẩn, tổn thương em thật sâu! Thực xin lỗi!”
Đây là lần thứ hai cô nghe Tần Uyên nhận lỗi với cô, chỉ là so sánh mỗt lần càng thấy thành khẩn, trong từng tiếng lộ ra bao nhiêu rung động, giọng cũng đầy nghẹn ngào.
Lần đầu tiên, Tần Uyên nhận lỗi với cô là vì cô gặp ác mộng, nhưng lần này, Tần Uyên lại chân chân thật thật xin lỗi vì chính anh.
Lần đầu tiên nghe anh nói xin lỗi cô cảm thấy rất buồn cười, cô cảm thấy cũng không cần, bởi vì đời trước đối xử tàn nhẫn với cô cũng không phải là Tần Uyên đời này làm ra.
Nhưng lần này, nghe anh nói với cô thực xin lỗi, trong đầu đột nhiên nhảy ra ký ức đời trước, cho dù bỏ xuống, nhưng chạm đến nơi bị tổn thương, cảm giác đau đớn vẫn còn rõ ràng rành mạch.
Anh xin lỗi giống như cũng không còn gì vãn hồi, dù sao có đau xót, dù sao sớm đã làm cho cô hết hy vọng, nhưng nghe người trong cuộc nhận lỗi, tựa như là ủy khuất và thống khổ cô chịu đựng đều được thừa nhận, cho dù vô bổ, nhưng tối thiểu anh hối hận còn cho cô an tâm.
”Anh làm sao tới nơi này?” Rất lâu cô mới mở miệng hỏi một câu.
Anh tựa mặt lên trán cô, thanh âm vẫn lộ ra khàn khàn, “Cũng giống em.”
”Anh cũng bị tai nạn xe cộ?”
Anh lắc lắc đầu, “Anh tự sát.”
Bạch Hiểu Y bị câu này làm cho triệt để kinh hãi, dù đang khiếp sợ, bên ngoài cô lại cảm thấy buồn cười, “Tự sát?” Tần Uyên sẽ tự sát? Tha thứ cho cô thực không thể nào tin nổi, “Anh tự sát vì cái gì?”
Anh trả lời rất kiên quyết, “Emđi rồi, anh sống không nổi.”
Nghe đến đó Bạch Hiểu Y càng cảm thấy buồn cười, “Sốgn không nổi? Anh làm sao có không sống nổi? Cho dù không có em, anh vẫn còn danh lợi, tài phú, địa vị, cái gì so với em cũng trọng yếu hơn?”
”Không, mỗi thứ cũng quan trọng bằng em, kể cả sinh mạng của anh cũng không quan trọng.”
Nghe những lời này, có thể thấy Bạch Hiểu Y bao nhiêu khiếp sợ, đời trước Tần Uyên lại tự sát vì cô, cô thật sự là không thể tin được! Làm sao có thể? Tần Uyên đối với cô tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể?!
phát sinh hết thảy trước mắt đã quá mức kinh hãi rồi, Bạch Hiểu Y hiện ở trong đầu rối tung một đống.
”Thả em ra đi, Tần Uyên.”
cánh tay ôm cô cứng đờ, trong lòng tựa như bị đâm một cái, anh đột nhiên ý thức được, đối với cô bây giờ anh nói cái gì đều không có bất cứ tác dụng gì.
Đúng rồi, cô đã triệt để bỏ anh xuống, cho dù anh thành khẩn nhận lỗi với cô thế nào, vẫn vô tác dụng, cô không thể nào tiếp tục yêu anh nữa, cũng không thể nào tiếp tục với anh nữa.
Còn anh, hiện thời đến gần cô cũng khó có khả năng, bọn họ một đời này, nhất định phải như người lạ.
Tần Uyên chưa từng có thời điểm vô lực như hiên tại, từ nhỏ đến lớn, mặc kệ là chuyện khó giải quyết thế nào vào tay anh, anh đều thành thạo xử lí, anh cũng chưa từng có vì bất cứ chuyện gì mà thỏa hiệp qua
Nhưng hiện thời, anh lại không thể không thỏa hiệp đối với người anh không thể buông.
cánh tay ôm trên người cô trầm tĩnh lại một chút, cuối cùng vô lực rũ xuống bên cạnh.
Bạch Hiểu Y xoay người sang chỗ khác, nhìn người trước mặt này, thấy hai mắt anh phiếm hồng, ánh mắt tràn ngập nhớ nhung không nỡ buông bỏ, sít sao khóa trên mặt cô, cô không phải là không nhìn thấy, anh tuyệt vọng bất lực cô cũng thu vào đáy mắt.
Người cô từng yêu cũng từng hận, ân oán kiếp trước trong tiếng anh xin lỗi này, buông màn che xuống, nhưng cũng chỉ là như thế.
Khóe miệng cô mấp máy, cuối cùng vẫn một câu cũng chưa nói, lui về phía sau hai bước, sau đó xoay người rời đi.
Còn anh cũng không đuổi theo.
Một đường về đến nhà, nghĩ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đời trước thế nhưng Tần Uyên tự sát, cũng quay về nơi này.
Trước cô còn tưởng rằng hai đời của Tần Uyên không giống nhau, cũng không nghĩ rằng vốn dĩ vẫn là anh.
Cô bây giờ thực không biết nên đối xử với anh như thế nào, Tần Uyên nấu cơm vì cô, Tần Uyên ôm gối dựa cho cô đánh, Tần Uyên tùy ý để cô tàn phá bàn tay, Tần Uyên không để ý gì nhảy xuống nước cứu cô, nhưng đời trước mình chịu tổn thương, cho dù hôm nay lấy thân phận muội muội, cô cũng không cách nào đối mặt với anh.
Liên tiếp vài ngày cô cũng không ra khỏi cửa, chính mình hoàn toàn vùi đầu vào công việc trong quán lẩu, công việc lu bù khiến cô không còn thời gian nghĩ ngợi lung tung, kể từ ngày đó Tần Uyên cũng không xuất hiện trước mặt cô.
Chỉ chớp mắt, trường học sẽ bắt đầu học.
Khương Nghiên Kỳ khai giảng sớm hơn cô, cho nên hai ngày trước khi Bạch Hiểu Y về trường học cô ta và Lâm Thục Phương đã rời đi, trường học của Khương Nghiên Kỳ đã được Khương Chấn Hải giúp liên lạc rồi, trực tiếp có thể đi báo danh.
Có lẽ biết rõ ở lại nhà các cô là vô vọng, Lâm Thục Phương đối đãi với Bạch Hiểu Y và Bạch Phượng Kiều cũng không còn nhiệt tình, lúc chào hỏi còn như có như không mang theo một cỗ oán khí, ngược lại Khương Nghiên Kỳ, tựa như cái gì cũng không phát sinh, thiên chân hồn nhiên như cũ, cười đến vẻ mặt sáng lạn với cô.
Nói thật, Khương Nghiên Kỳ muốn học ở đâu cũng không có bao nhiêu quan hệ cùng với Bạch Hiểu Y, nhưng vừa nghĩ tới Khương Nghiên Kỳ đi học muốn dùng tiền của gia đình mình cô liền đặc biệt không thoải mái. Thà rằng cô đem này chút tiền này đi làm từ thiện còn hơn cho Khương Nghiên Kỳ dùng. Ít nhất quyên tiền từ thiện còn có thể được một lần thiện tâm, dùng ở trên người Khương Nghiên Kỳ, cô ta không chỉ không cảm kích, còn sẽ chê mình cho ít, chê mình không đủ nhân từ, chê mình không có lương tâm. Huống chi, Khương Nghiên Kỳ đi học ở chỗ này, cho dù Lâm Thục Phương và Bạch Phượng Kiều đã xé rách mặt, nhưng Khương Nghiên Kỳ dù sao cũng là cháu gái ruột của Khương Chấn Hải, ông không thể mặc kệ cô ta, đến lúc đó cô ta ở chỗ đó xảy ra chuyện, bọn họ còn phải chịu trách nhiệm.
Cho nên Bạch Hiểu Y đối với Khương Nghiên Kỳ thực sự không có sắc mặt tốt, cô ta nhiệt tình, cô bất quá cũng nhàn nhạt đáp ứng.
Khương Nghiên Kỳ và Lâm Thục Phương ở chỗ này ăn cơm xong, thật cao hứng đi báo danh, Bạch Hiểu Y nghĩ tới sau này có lẽ còn phải đối mặt với Khương Nghiên Kỳ, trong lòng càng bực bội không chịu nổi.
Tới gần buổi trưa, cô đang cùng khách hàng nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa vang lên, tâm tình Bạch Hiểu Y vốn bực bội, nghe thấy này tiếng gõ cửa không chút khách khí, cô lại là không thoải mái, nhíu mày mở cửa, lại gặp Khương Nghiên Kỳ đứng bên ngoài.
Khương Nghiên Kỳ toàn thân lộ ra tức giận, khắc kia ở cửa nhìn cô, hai mắt phóng hỏa gắt gao chăm chú nhìn mặt cô.
”Là ngươi làm à?!” Khương Nghiên Kỳ tức giận chất vấn.
Đối mặt với chất vấn của Khương Nghiên Kỳ, Bạch Hiểu Y ngược lại ngẩn người, “Tôi làm gì?”
Khương Nghiên Kỳ cười lạnh một tiếng, “Cô đừng giả bộ! Cô chính là không nhìn nổi tôi thoải mái! Cô chính là muốn tôi thân bại danh liệt!”
Bạch Hiểu Y bị lời nói này làm cho hồ đồ, cô không hiểu rõ chất vấn, cũng phải để cho cô ta thêm chút tức giận, lúc này liền lên giọng đáp:“Cô ở đây nháo cái gì a?! Tôi làm gì cô cũng nên nói rõ a!”
”Cô dám nói không phải là cô trộm video đó phát trên mạng sao?! Cô dám nói không phải là cô?! Hiện trường học xem video cũng không cần tôi nữa! Cô hài lòng chưa?!” Khương Nghiên Kỳ rống càng ngày càng to, như bị bệnh tâm thần, tuyệt đối không nhu nhược bất lực giống tiểu bạch thỏ như mọi khi.
Xem video đó? Bạch Hiểu Y thật đúng là càng ngày càng hồ đồ, đang muốn trầm giọng chất vấn, đã thấy Lâm Thục Phương vừa ôm ngực, vừa đi đến đầu bậc thang, vừa khóc vừa mắng: “Kiếp này sao có ngươi nhẫn tâm như thế a?! Đó dù sao cũng là em gái cô! Sao cô có thể tính kế nó thế này đây?! đến tột cùng tim cô làm bằng cái gì?! Trời đánh a, nhà chúng ta đến cùng làm ra nghiệt gì?!”
Bạch Hiểu Y thật đúng là đối với hai bag cháu này nói không nên lời, thật sự cô căn bản cũng không biết họ đến tột cùng đang nói hươu nói vượn cái gì!
Khương Chấn Hải lúc này cũng đến đỡ Lâm Thục Phương, vừa nháy mắt với Bạch Hiểu Y, vừa an ủi Lâm Thục Phương: “Mẹ, việc này không có chứng cớ, không nên nói lung tung, người cũng không nhìn tận mắt, sao nói là Hiểu Y làm được?”
Lâm Thục Phương lại nhổ một ngụm, ngoan độc đáp: “Sao có thể không phải là cô làm?! Cô không phải liên tục không muốn gặp Nghiên Kỳ sao? Đã đuổi Nghiên Kỳ ra khỏi nhà còn không bỏ qua, giờ còn muốn phá hủy nhân sinh của nó, con còn che chở cô ta? Con mắt mù sao? Nghiên Kỳ là cháu gái ruột của con a!”
Tổng hợp lời nói của mấy người, Bạch Hiểu Y coi như rõ ràng một chút đầu mối, nghĩ ra lần trước video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ bị người ta công bố lên mạng, lãnh đạo trường học thấy sợ là ảnh hưởng tới danh dự trường học, hơn nữa cô ta bất quá là một cô gái tỉnh ngoài, không muốn thu nhận, sau đó hai người này cứ một mực chắc chắn cô làm, khóc sướt mướt tìm đến cô tính sổ.
Bạch Hiểu Y hiện tại thật đúng là đau đầu chết, có hai phiền toái ở đây, cô quả nhiên là không sống tốt nổi, cô càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng, giọng nói cũng không thế nào tốt, “Các ngươi nói là tôi làm, vậy thì mời đưa ra chứng cứ, nếu không cí, đó chính là vu oan tôi, phỉ báng tôi, tôi có thể cáo trạng các ngươi đấy?!”
Nói xong cũng lười cùng họ nói nhảm, trực tiếp xoay người đóng kín cửa, sau đó khóa trái lại. Như thế, Lâm Thục Phương kia gào khóc thảm thiết cũng vẫn truyền vào rõ ràng.
Bạch Hiểu Y đi đến bên cạnh bàn, tùy tiện chọn một trang web mạng xã hội, quả nhiên rất nhanh tìm được video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ.
Cô cũng cảm thấy kỳ quái, là ai đem video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ phát lên mạng, hơn nữa không sớm không muộn, hết lần này tới lần khác đúng lúc báo danh này.
Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ lại ở bên ngoài nháo một trận, Bạch Hiểu Y cũng không có phản ứng, dù sao với người cố tình gây sự, không thể nào nói rõ ràng, trận nháo này liền liên kéo đến buổi tối, cho đến khi Bạch Phượng Kiều trở về hai người mới thu liễm.
Buổi tối trước khi ngủ, Bạch Phượng Kiều đến phòng tìm cô nói chuyện, Bạch Hiểu Y không nghĩ cũng biết là bởi vì chuyện Khương Nghiên Kỳ.
Quả nhiên, Bạch Phượng Kiều vừa mở miệng nhân tiện nói: “ video của Nghiên Kỳ kia hẳn không phải là con làm?”
Bạch Hiểu Y buông tay ra, “Mẹ cảm thấy con có năng lực như vậy sao?”
Bạch Phượng Kiều suy nghĩ rồi gật đầu, “Mẹ nghĩ cũng không phải là con.” Bà sờ lên cằm lại suy tư trong chốc lát, “Chỉ là không biết rõ Khương Nghiên Kỳ đắc tội người nào, video này rõ ràng là nhằm về phía cô ta.”
Bạch Hiểu Y trong đầu đột nhiên nhảy ra một người, bất quá trên mặt cô lại cũng không lộ vẻ gì, chỉ nhún vai một cái nói: “Nào ai biết!?”
”Thôi, con cũng đừng suy nghĩ nhiều, việc này không phải con làm, dù họ có nháo cũng vô dụng.”
Bạch Phượng Kiều bỏ lại lời này rồi muốn đi, Bạch Hiểu Y vội vàng gọi bà, “Vậy Khương Nghiên Kỳ còn ở lại đây đi học không?”
Bạch Phượng Kiều bĩu môi, “Video trên mạng bay đầy trời, còn ai dám muốn cô ta?”
Bạch Hiểu Y lại thăm dò hỏi, “Nói cách khác cô ta không có cách nào ở lại thành phố sông Hoài?”
Bạch Phượng Kiều hừ hừ, “Cô ta bây giờ có thể có cơ hội đi học đã cám ơn trời đất, còn muốn ở lại đây học? Nghĩ hay lắm đâu!” Nói xong lời này trực tiếp xoay người ra cửa.
Nói thật, Khương Nghiên Kỳ có khả năng dời khỏi thành phố sông Hoài, đối với một nhà Bạch Hiểu Y cũng coi như là một chuyện tốt, chỉ là người nào xuất thủ cũng quá độc, video này vừa ra, nói không chừng cuộc đời Khương Nghiên Kỳ này có thể bị hủy.
Bạch Hiểu Y hiện càng ngày càng hoài nghi chuyện này là Tần Uyên làm, bởi vì trong những người cô biết, chỉ có Tần Uyên có thủ đoạn và năng lực này.
Nếu như sự kiện này thật sự là Tần Uyên làm, anh xuống tay với Khương Nghiên Kỳ nặng như thế, chẳng lẽ anh không đau lòng sao? Nên biết đời trước Khương Nghiên Kỳ bị cô đuổi ra khỏi nhà rồi, anh còn thấy đáng thương thu lưu cô ta.
Nhưng anh vừa ra tay đã cơ hồ phá hủy nửa đời sau của Khương Nghiên Kỳ, cách làm lại giống như là cố ý, chẳng lẽ đời trước anh cho cô ta phòng ở còn có ẩn tình khác?
Bạch Hiểu Y trong nhất thời không nghĩ ra, nhiều lần lấy điện thoại di động muốn hỏi một chút, cuối cùng lại thôi.
Có lẽ ý thức được đi học ở chỗ này là vô vọng, ngày hôm sau Lâm Thục Phương dẫn Khương Nghiên Kỳ rời đi, hai người đi hết sức vội vàng, Bạch Hiểu Y phỏng đoán, đại khái họ nghĩ trước khi video truyền xa phải tìm trường học tốt cho Khương Nghiên Kỳ.
Những chuyện này Bạch Hiểu Y cũng không muốn để ý, hai người dời đi, cô đương nhiên cũng vui vẻ tiếp nhận.
Còn cái video kia là ai làm, bởi vì khai giảng gấp rút, Bạch Hiểu Y cũng không có thời gian truy cứu.
Vừa khai giảng Bạch Hiểu Y vô cùng bận rộn, bởi vì hiện tại cô đang kinh doanh, đem hàng chồng chất trong phòng ngủ cũng không thuận tiện, liền thuê phòng ở bên ngoài.
Từ lần trước đi du hồ, Ngôn Phong hẹn cô mấy lần, nhưng Bạch Hiểu Y rất nhanh ý thức được cô và anh không đến đây, về sau anh hẹn cô, cô liền nghĩ biện pháp cự tuyệt, mà còn Ngôn Phong hiểu ý tứ của cô, cũng không làm việc vô ích nữa.
Còn Tần Uyên, ngược lại từ sau hôm ấy, hai người cũng không gặp lại.
Hôm nay sau khi tan học, Bạch Hiểu Y kiểm tra hết đơn đặt hàng, đang muốn đi ra ngoài giao hàng, vừa mở cửa đã thấy một thân ảnh cao lớn đứng sừng sững ở cửa.
Cô đã rất lâu không nhìn thấy Tần Uyên, anh so sánh với lầm trước tiều tụy rất nhiều, hốc mắt lõm xuống, môi vốn là màu hồng phấn giờ trắng đến không có chút huyết sắc nào, trên cằm thậm chí còn thò ra một ít râu.
Bạch Hiểu Y bỗng nhiên nhìn thấy anh, lúc này ngẩn người, ngừng một hồi lâu mới tìm được giọng hỏi: “Tại sao anh ở đây?”
ánh mắt Tần Uyên khẽ cau lại, mở miệng nói khàn khàn không bình thường, “Anh nói vài lời xong sẽ đi.”
Bạch Hiểu Y định thần lại, nghĩ sơ rồi tránh sang một bên nhường chỗ, Tần Uyên mới đi vào nhà, cho đến khi anh đi qua bên người, cô mới phát hiện anh có vẻ gầy đi rất nhiều, ngực vốn là đường cong đầy đặn, giờ lại là một mảnh bằng phẳng.
Anh đi vào trong phòng thì đứng lại, Bạch Hiểu Y thuận tay đóng cửa, cô hít sâu một hơi, mới giương mắt nhìn anh, “Anh muốn nói gì với em?”
Con ngươi âm u dày đặc đã đỏ ửng, môi mỏng môi mím thật chặt, nhìn thẳng cô rất lâu mới mở miệng.
”Anh biết rõ, em không hy vọng anh xuất hiện trước mặt em, em yên tâm, sau này anh sẽ không xuất hiện nữa.”
Bạch Hiểu Y không rõ ràng lúc này là cảm giác gì, nghe anh nói lời này cô nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào, không biết mình nên trả lời anh thế nào.
”Người khác đều nói Tần Uyên là một thiên tài, nhưng là chỉ có anh biết rõ anh ngu xuẩn cỡ nào, ngu xuẩn đến mức muốn đưa tặng em một món quà cũng không xong, muốn em thật vui vẻ xem phim lại dọa em kêu ầm lên.”
”Đời trước anh chỉ biết theo đuổi công danh lợi lộc, đã quên phải yêu em, một đời này, anh muốn yêu em thật nhiều, nhưng đã không có cơ hội.”
”Anh hiện giờ duy nhất có thể làm cho em chính là rời xa em, sau này anh sẽ không dây dưa nữa, sẽ không áp lực em nữa, cũng không xuất hiện trước mặt em, khiến em nhớ lại một đời làm em thống khổ.”
”Nhưng mà...” Nói đến chỗ này, anh dừng một chút, “Nhưng em phải đáp ứng anh, không được suy nghĩ đến những đau xót kia, phải mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ được không?”
Giờ phút này tâm tình Bạch Hiểu Y thật sự phức tạp khó có thể hình dung, đặc biệt là nhìn anh hai mắt phiếm hồng, nhìn anh lúc nói chuyện cũng không khắc chế nổi run rẩy khóe miệng, nhìn bộ ngực anh bằng phẳng cứ phập phồng.
Chật vật như thế, lôi thôi lếch thếch như thế, cô không thể tưởng tượng người trước mắt chính là Tần Uyên vĩnh viễn cao quý vắng lạnh cô từng yêu thương thật sâu.
Cô nắm chặt hai nắm tay, cố gắng khắc chế, cô không biết rõ lúc này mình vì cái gì mà cảm thấy khổ sở, thậm chí có xúc động muốn rơi lệ, cô khắc chế, cô không muốn nhìn thấy mình rơi lệ, càng không muốn mình lại vì Tần Uyên rơi lệ.
Cô hít sâu một hơi, làm cho giọng mình nghe bình tĩnh một chút, “Được, em đáp ứng.”
Cô cúi thấp đầu cũng không nhìn vẻ mặt anh, hồi lâu sau mới nghe thấy anh dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nhanh đến mức nghe không rõ hỏi:“Em còn có lời gì muốn nói với anh sao?”
Bạch Hiểu Y lắc lắc đầu, “Không có.” Cô thật không biết hiện thời cô còn có thể nói gì với anh.
Anh trầm mặc rất lâu mới nhấc chân đi về phía cô, lần này cô cũng không né tránh, anh đi đến bên người cô, nhẹ nhàng nân đầu cô, lưu lại trên trán cô một nụ hôn ôn nhu.
Buông cô ra, thanh âm anh khàn khàn từ đỉnh đầu truyền đến, “Gặp lại sau, Y Nhi.”
Bạch Hiểu Y cơ hồ trong nháy mắt sít sao nhắm hai mắt lại, trong mắt có nước mắt sắp rơi, cô thực sợ không chú ý chúng sẽ rớt xuống.
Bỏ lại lời này, anh trực tiếp xoay người đi ra cửa, cô đột nhiên nghĩ cái gì, vẫn nhắm chặt hai mắt, nói dồn dập, “video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ là anh làm sao?”
Bước chân anh ngưng lại, thanh thanh đạm đạm phun ra một chữ, “Phải.”
Đối với Tần Uyên hiện thời ở chỗ này dừng thêm một khắc đều là dày vò, cho nên bỏ lại chữ này anh cũng không quay đầu lại, sải bước đi tới cửa, kéo cửa ra nhưng lại nghe được cô dùng giọng nói đơn giản mang theo rung động hỏi một câu: “Anh đối với cô ta từng có tình cảm không?”
Anh cơ hồ không hề do dự, “Anh đối với cô không có bất kỳ hứng thú nào, kiếp trước như thế, một đời này cũng như thế.”
Nói xong anh kéo cửa ra, trở tay đóng cửa lại, một khắc kia trước cánh cửa đóng kín, tựa như đem hai người miễn cưỡng ngăn cách ở hai thế giới bất đồng.
Rất lâu sau, Bạch Hiểu Y mới mở mắt ra, trong mắt nước mắt bởi vì không còn cách trở từ từ chảy xuống, cô đi từng bước nặng nề đến bên cửa sổ, rất nhanh thấy xe Tần Uyên đi ra khỏi cư xá.
Cô duỗi ngón tay vuốt ve hướng về phía xe anh đi, trong miệng lẩm bẩm, “Gặp lại sau!”
Từ biệt hai nơi, mỗi người sống vui vẻ, đây chính là kết cục tốt nhất cho bọn họ đời này.