Đón nhận ánh mắt hâm mộ, bất ngờ, vui mừng của những người xung quanh, Tịch Lục cùng Trần Giới một đường ngọt ngào đi ra khỏi đại học X, thỉnh thoảng có mấy nữ sinh đi lên xin chữ ký Tịch Lục, Tịch Lục nhìn nhìn Trần Giới, chớp chớp mắt, nói: “Hiện tại tôi không phải là diễn viên Tịch Lục, tôi là Tịch Lục bạn trai của Trần Giới, cho nên ngại quá, không thể kí tên.”
“A… Thật đáng tiếc…” Đám nữ sinh dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Trần Giới, nói: “Trần Giới, Tịch Lục, chúc hai bạn luôn ngọt ngọt ngào ngào.”
“Nhất định không thể chia tay nha, các bạn là lý do tôi tin tưởng vào tình yêu đấy.”
Trần Giới cười rộ lên, nói: “Vậy áp lực của hai người chúng tôi thật đúng là lớn.”
Vẫn luôn được gọi là người đẹp lạnh lùng, Trần Giới cười lên, làm cho đám nữ sinh kia trong lòng hô to đẹp dễ sợ, nhìn về phía Trần Giới cùng Tịch Lục, thật là một đôi tương đối xứng.
Cuối cùng ý thức được mình đã trở thành bóng đèn, đám nữ sinh kia mới nhanh chóng rời đi.
Tịch Lục cùng Trần Giới lên xe, Trần Giới nhìn nhìn cậu, nghiêng mặt qua, hỏi: “Hôm nay bọn anh tốt nghiệp sao?”
Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Bọn em cũng sắp nhỉ, bọn anh là trường nghệ thuật cho nên sớm hơn một chút.”
Trần Giới nói: “Mấy ngày nữa.”
Tịch Lục cười lên, nói: “Vậy được, đến lúc đó anh tới đón em.”
Trần Giới gật gật đầu, nhìn ngoài xe, dường như là nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên quay đầu về phía Tịch Lục, hỏi: “Đúng rồi, anh tìm em có chuyện gì không?”
Tịch Lục chớp chớp mắt, thần bí nói: “Bí mật.”
Trần Giới cong mắt lên, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Sau khoảng thời gian dài ở bên Tịch Lục, cô liền phát hiện Tịch Lục thật ra là một người rất lãng mạn, luôn nghĩ đủ loại biện pháp tới chọc mình vui vẻ hoặc là nói cho mình niềm vui bất ngờ.
Dùng lời Tịch Lục để nói, chính là không để cho tình yêu của bọn họ chán ngấy, không qua một khoảng thời gian ngắn lại muốn cho Trần Giới một niềm vui bất ngờ lớn.
Trần Giới nghĩ thầm, cũng đã bên anh lâu như vậy rồi, nếu muốn chán ngấy mà nói, đã sớm chán ngấy rồi, cần gì phải bên nhau đâu? Có điều những lời này, cô cũng chỉ là nghĩ một chút trong lòng thôi, cũng không nói ra miệng.
Một loạt hành động của Tịch Lục đều vô cùng thần bí, cho đến dừng ở cửa rạp chiếu phim, Trần Giới xuống xe, nói với Tịch Lục: “Muốn xem phim sao?”
Tịch Lục vẫn giương mắt lên, mặt mày hào hứng, nói: “Bí mật.”
Trần Giới lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
Tịch Lục đỗ xe xong, đưa tay về phía Trần Giới, làm bộ làm tịch nói: “Quý cô xinh đẹp, hãy cùng tôi mở ra con đường đầy niềm vui bất ngờ đi.”
Trần Giới phì cười, sau đó khoác tay lên tay Tịch Lục, nhẹ giọng trả lời: “Được, quý ngài đẹp trai.”
Tịch Lục cười đến mắt híp lại thành một đường nhỏ.
Trần Giới chú ý tới trong rạp chiếu phim vậy mà trừ nhân viên công tác ra thì không có những người khác, cô nhíu mày, dò hỏi: “Anh sẽ không phải là đặt bao hết chứ?”
Tịch Lục lại lần nữa dùng một từ chặn lại miệng Trần Giới, nói: “Bí mật.”
Trần Giới tất nhiên không hỏi thêm gì nữa, đi theo bên cạnh Tịch Lục, nhìn cậu mua vé xem phim, hai người bước vào trong rạp chiếu phim, bên trong rất tối, không thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Trần Giới cảm giác được xung quanh vẫn có người, hai người liền ngồi xuống vị trí chính giữa.
Trong rạp chiếu phim một bầu không khí yên tĩnh, không có người nói một câu, Tịch Lục cũng khó được không có nói chuyện với Trần Giới, hai người đều nhìn chăm chú vào màn hình lớn trước mặt.
Một luồng sáng từ bên trên chiếu xuống, rơi vào trên màn hình.
Tên người làm ra sản phẩm liền xuất hiện ở bên trên —— Tịch Lục.
Trần Giới quay đầu nhìn về phía Tịch Lục, Tịch Lục không nói gì, cô ngẩn người, liền tiếp tục nhìn màn hình.
Sau một hồi tối đen, mặt Tịch Lục liền xuất hiện ở trên màn hình, đầu tiên là cậu giương một nụ cười về phía máy ghi hình, cậu nói: “Xin chào, tôi còn có Trần Giới ngồi ở đó.”
“Trần Giới, bây giờ em nhất định rất kinh ngạc nhỉ, không biết anh đang làm cái gì, chuyện này là anh đã lập kế hoạch từ rất lâu trước đây.” Tịch Lục dừng một chút, cậu nói: “Điều anh muốn nói muốn làm, xin em nhất định phải coi trọng.”
Trần Giới cảm giác được tay mình bị Tịch Lục nắm thật chặt, lòng bàn tay cậu hơi nóng, toát ra chút mồ hôi, nhìn ra được cậu rất khẩn trương, Trần Giới nắm tay cậu, muốn cho cậu sức mạnh.
“Hiện tại anh đang ở thành phố A, anh có một việc, muốn hoàn thành giúp em.” Tịch Lục cầm máy quay phim đi trên đường phố thành phố A, cậu đi qua khu tập thể nhà Trần Giới, quay đầu hẻm bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Còn nhớ hồi trung học, mỗi ngày em đều là hơn sáu giờ bốn mươi xuất hiện ở cổng khu tập thể, mà anh thì vào lúc sáu rưỡi mỗi ngày sẽ chờ ở chỗ này, gần như ngày nào cũng sẽ đúng giờ đến báo cáo, anh nhìn thấy em đi ra từ khu tập thể, sẽ lặng lẽ đi theo sau em, em vẫn luôn biết anh theo ở phía sau, nhưng lại chưa từng nói lời khó chịu với anh, có một khoảng thời gian, anh nghĩ tới buông tha, anh hiểu hành động như vậy là không bình thường, nhưng sau mỗi một lần ra cửa vẫn sẽ không tự chủ được đi về phía đó, nhìn thấy chú đưa em ra ngoài đi học, sau đó sợ bị chú phát hiện mà một mực trốn ở nơi đó.”
“Khi đó, anh chỉ suy nghĩ, lúc nào anh mới có thể đi bên cạnh em cùng đi học?”
“Đáng tiếc, khi đó anh không có can đảm.”
Tịch Lục cười lên, nói: “Thật hối hận, nếu khi đó anh có thể dũng cảm một chút, có lẽ em đã sớm trở thành bạn gái anh.”
Hình ảnh vừa chuyển, chiếu đến trường trung học của Tịch Lục và Trần Giới.
Tịch Lục nói: “Đối với anh mà nói, trung học cũng không phải là tốt đẹp lắm, bị người chỉ chỏ, thậm chí bị bạn học cùng lớp xa lánh, nhưng anh lại không có ý nghĩ rời đi, những người bạn ở bên, Trứng Lùn, cùng với những người chưa bao giờ để ý suy nghĩ của người khác kia, làm cho anh cảm nhận được tình bạn, bọn họ luôn ở sau lưng cổ vũ cho anh.”
“Khi đó, anh nghĩ nếu anh nghe lời của bọn họ, đi qua sớm một chút, nói chuyện nhiều với em một chút, có lẽ em đã sớm trở thành bạn gái anh rồi.”
“Lúc anh bị người khác giễu cợt, bị người khác xa lánh, em lại hoàn toàn không bận tâm cái nhìn của những người khác đưa tay về phía anh, bây giờ ngẫm lại, Trần Giới em còn dũng cảm vượt xa anh.”
“Anh nghĩ khi đó, em giống như là một nữ anh hùng.”
“Anh thích em, sự yêu thích đối với em càng ngày càng sâu, đây cũng là chuyện dễ hiểu.”
Hốc mắt Trần Giới hơi ửng đỏ, ánh mắt của cô rơi vào trên màn hình, vẫn luôn không dời, bên cạnh, Tịch Lục nắm chặt tay cô.
“Còn có, cho dù là em đã nói không sao, nhưng anh vẫn muốn nói lại lần nữa… Xin lỗi…” Tịch Lục khom người thật sâu.
“Quên mất chuyện đó, để cho một mình em gánh vác những năm tháng ấy.”
“Nếu, anh nhớ lại sớm một chút, có thể chia sẻ cho em, cho dù là khổ sở, cũng có thể để cho em khóc bên cạnh anh.”
“Tinh thần mẹ Hồng Á xảy ra vấn đề, khi đó, cô ấy hẳn là đã làm rất nhiều chuyện đáng sợ với em, mà anh lại không có giúp đỡ em.”
Trần Giới vươn tay bụm miệng.
Đã từng thử, đi trên đường đột nhiên bị người đẩy, có lẽ chỉ là trong nháy mắt, cùng với xe chạy ngược chiều, suýt chạm vào nhau hay chưa.
Đã từng thử, bị một người túm tóc thật chặt, sau đó muốn đập đầu bạn lên tường hay chưa.
Đã từng thử…
“Vì sao người chết không phải là mày! Vì sao mày không chết đi?”
Những hồi ức thống khổ ấy, Trần Giới chưa hề nói với người khác, chỉ là mỗi lần cô cũng sẽ giật mình tỉnh giấc ở trong giấc mơ, cô sống trong thế giới không có ánh sáng.
“Xin lỗi, vẫn luôn để cho em một mình.”
Tịch Lục đi đến cửa nhà Ôn Hồng Á, nhẹ giọng nói: “Anh đã đưa cô đi bệnh viện chữa bệnh rồi, Trần Giới em không cần phải lo lắng hãi hùng nữa, anh sẽ vĩnh viễn ở bên em.”
“Sẽ không để cho em có hồi ức không tốt nữa.”
Trần Giới rủ mắt xuống, thấp giọng khóc nức nở.
“Anh là một người may mắn, có hạnh phúc vốn không nên thuộc về mình, anh đã nhận được rất nhiều, anh đã rất thỏa mãn rồi, anh luôn là truy tìm bước chân của em, mà bây giờ anh đã trưởng thành rồi, có thể một mình đảm đương một phía, anh nghĩ anh có thể trở thành một người đàn ông đáng tin, cho nên…”
“Lần đây, anh muốn đi tiếp cùng em.”
“Không còn là trốn ở phía sau em, cũng không còn là đi ở trước người em, mà là hai người sóng đôi đi tiếp.”
Tịch Lục giương môi lên, hướng về phía máy ghi hình, khóe mắt ươn ướt, lớn tiếng nói: “Trần Giới, có lẽ hơi sớm, nhưng tin tưởng anh, anh đã đợi đến không nhịn được rồi, một câu nói này, anh muốn nói quá lâu rồi, sau khi tốt nghiệp kết hôn với anh đi! Anh sẽ làm cho cuộc đời còn lại của em đều là hạnh phúc vui vẻ.”
Trong rạp chiếu phim đột nhiên sáng lên một mảnh, ghép lại thành một cái nhẫn, mọi người hô lớn với Trần Giới: “Gả cho Tịch Lục đi!”
Tịch Lục quỳ một chân xuống đất, lấy nhẫn đã chuẩn bị trước ra, khàn khàn giọng, nói: “Gả cho anh.”
Nước mắt Trần Giới rơi vào trên mu bàn tay Tịch Lục có chút lạnh lẽo, trên gương mặt tinh xảo phủ đầy nước mắt, cô cong môi lên, vươn tay, ôm lấy Tịch Lục.
Hôn lên môi cậu, lúc răng môi gặp nhau, nhẹ giọng nói: “Không lấy anh còn lấy ai chứ!”
Ý cười trong mắt Tịch Lục lâu thật là lâu không thể tan đi.
Đời này cậu chỉ yêu một người, nhưng vừa yêu chính là cả đời, loại tình yêu này không cần nhiều, trong cuộc đời có cần một lần mà thôi.
Đây là mối tình đầu hoàn mỹ nhất, cũng là tình yêu hoàn mỹ nhất.
Thuộc về Tịch Lục, thuộc về Trần Giới, có lẽ thuộc về các bạn.
“A… Thật đáng tiếc…” Đám nữ sinh dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Trần Giới, nói: “Trần Giới, Tịch Lục, chúc hai bạn luôn ngọt ngọt ngào ngào.”
“Nhất định không thể chia tay nha, các bạn là lý do tôi tin tưởng vào tình yêu đấy.”
Trần Giới cười rộ lên, nói: “Vậy áp lực của hai người chúng tôi thật đúng là lớn.”
Vẫn luôn được gọi là người đẹp lạnh lùng, Trần Giới cười lên, làm cho đám nữ sinh kia trong lòng hô to đẹp dễ sợ, nhìn về phía Trần Giới cùng Tịch Lục, thật là một đôi tương đối xứng.
Cuối cùng ý thức được mình đã trở thành bóng đèn, đám nữ sinh kia mới nhanh chóng rời đi.
Tịch Lục cùng Trần Giới lên xe, Trần Giới nhìn nhìn cậu, nghiêng mặt qua, hỏi: “Hôm nay bọn anh tốt nghiệp sao?”
Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Bọn em cũng sắp nhỉ, bọn anh là trường nghệ thuật cho nên sớm hơn một chút.”
Trần Giới nói: “Mấy ngày nữa.”
Tịch Lục cười lên, nói: “Vậy được, đến lúc đó anh tới đón em.”
Trần Giới gật gật đầu, nhìn ngoài xe, dường như là nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên quay đầu về phía Tịch Lục, hỏi: “Đúng rồi, anh tìm em có chuyện gì không?”
Tịch Lục chớp chớp mắt, thần bí nói: “Bí mật.”
Trần Giới cong mắt lên, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Sau khoảng thời gian dài ở bên Tịch Lục, cô liền phát hiện Tịch Lục thật ra là một người rất lãng mạn, luôn nghĩ đủ loại biện pháp tới chọc mình vui vẻ hoặc là nói cho mình niềm vui bất ngờ.
Dùng lời Tịch Lục để nói, chính là không để cho tình yêu của bọn họ chán ngấy, không qua một khoảng thời gian ngắn lại muốn cho Trần Giới một niềm vui bất ngờ lớn.
Trần Giới nghĩ thầm, cũng đã bên anh lâu như vậy rồi, nếu muốn chán ngấy mà nói, đã sớm chán ngấy rồi, cần gì phải bên nhau đâu? Có điều những lời này, cô cũng chỉ là nghĩ một chút trong lòng thôi, cũng không nói ra miệng.
Một loạt hành động của Tịch Lục đều vô cùng thần bí, cho đến dừng ở cửa rạp chiếu phim, Trần Giới xuống xe, nói với Tịch Lục: “Muốn xem phim sao?”
Tịch Lục vẫn giương mắt lên, mặt mày hào hứng, nói: “Bí mật.”
Trần Giới lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
Tịch Lục đỗ xe xong, đưa tay về phía Trần Giới, làm bộ làm tịch nói: “Quý cô xinh đẹp, hãy cùng tôi mở ra con đường đầy niềm vui bất ngờ đi.”
Trần Giới phì cười, sau đó khoác tay lên tay Tịch Lục, nhẹ giọng trả lời: “Được, quý ngài đẹp trai.”
Tịch Lục cười đến mắt híp lại thành một đường nhỏ.
Trần Giới chú ý tới trong rạp chiếu phim vậy mà trừ nhân viên công tác ra thì không có những người khác, cô nhíu mày, dò hỏi: “Anh sẽ không phải là đặt bao hết chứ?”
Tịch Lục lại lần nữa dùng một từ chặn lại miệng Trần Giới, nói: “Bí mật.”
Trần Giới tất nhiên không hỏi thêm gì nữa, đi theo bên cạnh Tịch Lục, nhìn cậu mua vé xem phim, hai người bước vào trong rạp chiếu phim, bên trong rất tối, không thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Trần Giới cảm giác được xung quanh vẫn có người, hai người liền ngồi xuống vị trí chính giữa.
Trong rạp chiếu phim một bầu không khí yên tĩnh, không có người nói một câu, Tịch Lục cũng khó được không có nói chuyện với Trần Giới, hai người đều nhìn chăm chú vào màn hình lớn trước mặt.
Một luồng sáng từ bên trên chiếu xuống, rơi vào trên màn hình.
Tên người làm ra sản phẩm liền xuất hiện ở bên trên —— Tịch Lục.
Trần Giới quay đầu nhìn về phía Tịch Lục, Tịch Lục không nói gì, cô ngẩn người, liền tiếp tục nhìn màn hình.
Sau một hồi tối đen, mặt Tịch Lục liền xuất hiện ở trên màn hình, đầu tiên là cậu giương một nụ cười về phía máy ghi hình, cậu nói: “Xin chào, tôi còn có Trần Giới ngồi ở đó.”
“Trần Giới, bây giờ em nhất định rất kinh ngạc nhỉ, không biết anh đang làm cái gì, chuyện này là anh đã lập kế hoạch từ rất lâu trước đây.” Tịch Lục dừng một chút, cậu nói: “Điều anh muốn nói muốn làm, xin em nhất định phải coi trọng.”
Trần Giới cảm giác được tay mình bị Tịch Lục nắm thật chặt, lòng bàn tay cậu hơi nóng, toát ra chút mồ hôi, nhìn ra được cậu rất khẩn trương, Trần Giới nắm tay cậu, muốn cho cậu sức mạnh.
“Hiện tại anh đang ở thành phố A, anh có một việc, muốn hoàn thành giúp em.” Tịch Lục cầm máy quay phim đi trên đường phố thành phố A, cậu đi qua khu tập thể nhà Trần Giới, quay đầu hẻm bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Còn nhớ hồi trung học, mỗi ngày em đều là hơn sáu giờ bốn mươi xuất hiện ở cổng khu tập thể, mà anh thì vào lúc sáu rưỡi mỗi ngày sẽ chờ ở chỗ này, gần như ngày nào cũng sẽ đúng giờ đến báo cáo, anh nhìn thấy em đi ra từ khu tập thể, sẽ lặng lẽ đi theo sau em, em vẫn luôn biết anh theo ở phía sau, nhưng lại chưa từng nói lời khó chịu với anh, có một khoảng thời gian, anh nghĩ tới buông tha, anh hiểu hành động như vậy là không bình thường, nhưng sau mỗi một lần ra cửa vẫn sẽ không tự chủ được đi về phía đó, nhìn thấy chú đưa em ra ngoài đi học, sau đó sợ bị chú phát hiện mà một mực trốn ở nơi đó.”
“Khi đó, anh chỉ suy nghĩ, lúc nào anh mới có thể đi bên cạnh em cùng đi học?”
“Đáng tiếc, khi đó anh không có can đảm.”
Tịch Lục cười lên, nói: “Thật hối hận, nếu khi đó anh có thể dũng cảm một chút, có lẽ em đã sớm trở thành bạn gái anh.”
Hình ảnh vừa chuyển, chiếu đến trường trung học của Tịch Lục và Trần Giới.
Tịch Lục nói: “Đối với anh mà nói, trung học cũng không phải là tốt đẹp lắm, bị người chỉ chỏ, thậm chí bị bạn học cùng lớp xa lánh, nhưng anh lại không có ý nghĩ rời đi, những người bạn ở bên, Trứng Lùn, cùng với những người chưa bao giờ để ý suy nghĩ của người khác kia, làm cho anh cảm nhận được tình bạn, bọn họ luôn ở sau lưng cổ vũ cho anh.”
“Khi đó, anh nghĩ nếu anh nghe lời của bọn họ, đi qua sớm một chút, nói chuyện nhiều với em một chút, có lẽ em đã sớm trở thành bạn gái anh rồi.”
“Lúc anh bị người khác giễu cợt, bị người khác xa lánh, em lại hoàn toàn không bận tâm cái nhìn của những người khác đưa tay về phía anh, bây giờ ngẫm lại, Trần Giới em còn dũng cảm vượt xa anh.”
“Anh nghĩ khi đó, em giống như là một nữ anh hùng.”
“Anh thích em, sự yêu thích đối với em càng ngày càng sâu, đây cũng là chuyện dễ hiểu.”
Hốc mắt Trần Giới hơi ửng đỏ, ánh mắt của cô rơi vào trên màn hình, vẫn luôn không dời, bên cạnh, Tịch Lục nắm chặt tay cô.
“Còn có, cho dù là em đã nói không sao, nhưng anh vẫn muốn nói lại lần nữa… Xin lỗi…” Tịch Lục khom người thật sâu.
“Quên mất chuyện đó, để cho một mình em gánh vác những năm tháng ấy.”
“Nếu, anh nhớ lại sớm một chút, có thể chia sẻ cho em, cho dù là khổ sở, cũng có thể để cho em khóc bên cạnh anh.”
“Tinh thần mẹ Hồng Á xảy ra vấn đề, khi đó, cô ấy hẳn là đã làm rất nhiều chuyện đáng sợ với em, mà anh lại không có giúp đỡ em.”
Trần Giới vươn tay bụm miệng.
Đã từng thử, đi trên đường đột nhiên bị người đẩy, có lẽ chỉ là trong nháy mắt, cùng với xe chạy ngược chiều, suýt chạm vào nhau hay chưa.
Đã từng thử, bị một người túm tóc thật chặt, sau đó muốn đập đầu bạn lên tường hay chưa.
Đã từng thử…
“Vì sao người chết không phải là mày! Vì sao mày không chết đi?”
Những hồi ức thống khổ ấy, Trần Giới chưa hề nói với người khác, chỉ là mỗi lần cô cũng sẽ giật mình tỉnh giấc ở trong giấc mơ, cô sống trong thế giới không có ánh sáng.
“Xin lỗi, vẫn luôn để cho em một mình.”
Tịch Lục đi đến cửa nhà Ôn Hồng Á, nhẹ giọng nói: “Anh đã đưa cô đi bệnh viện chữa bệnh rồi, Trần Giới em không cần phải lo lắng hãi hùng nữa, anh sẽ vĩnh viễn ở bên em.”
“Sẽ không để cho em có hồi ức không tốt nữa.”
Trần Giới rủ mắt xuống, thấp giọng khóc nức nở.
“Anh là một người may mắn, có hạnh phúc vốn không nên thuộc về mình, anh đã nhận được rất nhiều, anh đã rất thỏa mãn rồi, anh luôn là truy tìm bước chân của em, mà bây giờ anh đã trưởng thành rồi, có thể một mình đảm đương một phía, anh nghĩ anh có thể trở thành một người đàn ông đáng tin, cho nên…”
“Lần đây, anh muốn đi tiếp cùng em.”
“Không còn là trốn ở phía sau em, cũng không còn là đi ở trước người em, mà là hai người sóng đôi đi tiếp.”
Tịch Lục giương môi lên, hướng về phía máy ghi hình, khóe mắt ươn ướt, lớn tiếng nói: “Trần Giới, có lẽ hơi sớm, nhưng tin tưởng anh, anh đã đợi đến không nhịn được rồi, một câu nói này, anh muốn nói quá lâu rồi, sau khi tốt nghiệp kết hôn với anh đi! Anh sẽ làm cho cuộc đời còn lại của em đều là hạnh phúc vui vẻ.”
Trong rạp chiếu phim đột nhiên sáng lên một mảnh, ghép lại thành một cái nhẫn, mọi người hô lớn với Trần Giới: “Gả cho Tịch Lục đi!”
Tịch Lục quỳ một chân xuống đất, lấy nhẫn đã chuẩn bị trước ra, khàn khàn giọng, nói: “Gả cho anh.”
Nước mắt Trần Giới rơi vào trên mu bàn tay Tịch Lục có chút lạnh lẽo, trên gương mặt tinh xảo phủ đầy nước mắt, cô cong môi lên, vươn tay, ôm lấy Tịch Lục.
Hôn lên môi cậu, lúc răng môi gặp nhau, nhẹ giọng nói: “Không lấy anh còn lấy ai chứ!”
Ý cười trong mắt Tịch Lục lâu thật là lâu không thể tan đi.
Đời này cậu chỉ yêu một người, nhưng vừa yêu chính là cả đời, loại tình yêu này không cần nhiều, trong cuộc đời có cần một lần mà thôi.
Đây là mối tình đầu hoàn mỹ nhất, cũng là tình yêu hoàn mỹ nhất.
Thuộc về Tịch Lục, thuộc về Trần Giới, có lẽ thuộc về các bạn.