Trứng Lùn vượt qua một buổi tối mưa sa gió giật, vẻ mặt mệt mỏi cầm bản kiểm điểm tối hôm qua muốn khóc mà không thể viết xuống sau khi bị bố mẹ phối hợp đánh đôi đến trường học, đi tới cổng nhìn thấy Tịch Lục.
Tịch Lục đang ngửa đầu, mang trên mặt một nụ cười vô cùng vui vẻ vô cùng tự tin, thoạt nhìn là biết ngày hôm qua ngủ được rất thoải mái, trên mặt đều phát ra ánh sáng rồi, có trong nháy mắt đó, ở trong mắt Trứng Lùn, Tịch Lục liền phát ra tia sáng chói mắt giống như người sinh dâm gia trong game, đâm vào Trứng Lùn muốn chọc mù hai mắt, hoặc là đâm chết Tịch Lục.
Vừa lúc đó, Tịch Lục nghiêng đầu sang, nhìn thấy vẻ mặt mệt lả của Trứng Lùn, cậu tản ra ánh sáng nhân vật chính cường đại đi về phía Trứng Lùn, nói: “Trứng Lùn, hôm qua mày tuốt quá sức à? Tiều tụy như vậy?”
Nhìn tâm tình tốt này, bình thường không phải rất cao lãnh sao, trừ phi là hiện tại Tịch Lục rất cao hứng, rất đắc ý mới có thể như vậy, Trứng Lùn hiểu được Tịch Lục biết bao.
Tịch Lục nhìn thấy Trứng Lùn “mặt đầy oán hận” nhìn mình, sờ sờ mặt mình, nhíu mày, nói: “Mày nhìn tao làm gì? Ứ bầm trên mặt tao đã tiêu được gần hết sao.”
Trứng Lùn cả giận nói: “Giết mày, a a a a a a a nha nha nha nha nha!” Rồi nhào ngay về phía Tịch Lục.
Tịch Lục nghiêng người một cái, Trứng Lùn vồ hụt, lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất một cú thật mạnh.
Trứng Lùn muốn khóc mà không thể: sao cậu ta cứ xui xẻo như vậy chứ?
Tịch Lục cuối cùng cũng phát hiện Trứng Lùn có chút không được bình thường, vươn tay kéo Trứng Lùn đang tự oán tự trách từ trên mặt đất lên, sau đó hỏi: “Hôm qua mày bị bố mẹ mày trừng trị rồi?”
Trứng Lùn nhăn nhó cả một gương mặt chữ điền, trả lời: “Tao CMN ngày hôm qua tinh thần cùng thân thể đều chịu đủ tra tấn rồi, cái này thì cũng thôi, sáng sớm còn để cho tao nhìn thấy được cái mẹt vô cùng thiếu đòn của mày, trời cao phái mày đến cười nhạo tao sao?”
Tịch Lục nhìn cậu ta một cái, khôi phục bộ dáng cao lãnh bình thường với cậu ta, nói: “Một khi đã như vậy, vậy tao đi trước đây.” Nói xong, cậu đi luôn vào trong trường.
Tịch Lục cũng không rõ rồi, không chỉ là Trần Mãnh nói mình trông thiếu đòn, ngay cả Trứng Lùn bây giờ cũng nói cậu thiếu đòn, chẳng lẽ cậu thật sự có một khuôn mặt “mau đến đánh tôi đi, tôi chính là cần bạn tẩn tôi”.
Trứng Lùn giật mình một cái lại từ dưới đất bò dậy, sau đó đi theo phía sau Tịch Lục, thét: “Nói đùa với mày! Đi! Đi! Theo tao đi đòi di động.” Cậu ta giơ giơ bản kiểm điểm hai nghìn chữ trên tay mình, cậu ta viết chữ lớn, cố ép viết năm trang mới gom đủ hai nghìn một trăm chữ, thoạt nhìn còn là hoàn toàn dụng tâm.
Đây chính là tối qua Trứng Lùn dùng máy tính, ước chừng tìm tòi hai mươi bản kiểm điểm, sau đó bên này chép một ít, bên kia chép một tý, hai nghìn chữ liền gom góp ra, vì bảo đảm không bị phát hiện, mở đầu và kết cục cậu ta vẫn là tự giác tự mình viết một chút, chính cậu ta cũng bội phục mình rồi.
Tịch Lục chẳng buồn nói lại: “Còn có hai mươi phút bắt đầu thi, tao không rảnh.”
Trứng Lùn: “Híc híc híc, chúng ta còn có phải là bạn bè hay không! Tịch Lục, Tịch Lục…” Gào khan một hồi, phát hiện không ai thèm để ý tới, Tịch Lục đã sớm mất bóng dáng rồi, ánh mắt kinh ngạc xung quanh làm cho hoa cúc Trứng Lùn lập tức co rút một cái, sau đó bước nhanh đi vào trong trường học.
Tịch Lục đi vào phòng thi, bởi vì mỗi môn thi trường học đều sẽ đổi phòng học, cho nên lần này Tịch Lục đặc biệt chú ý một chút phòng học bên cạnh có Trần Giới hay không, có thể may mắn giống như ngày hôm qua có thể nhìn thấy cô hay không.
Chẳng qua, quét mắt một vòng cũng không nhìn thấy Trần Giới, Tịch Lục vô lực đang chuẩn bị đi vào phòng thi, lại bị một giọng nữ thanh thúy bên cạnh gọi lại.
“Tịch Lục, thật khéo, cậu cũng ở phòng thi này sao?”
Tịch Lục cúi đầu, lại nhìn thấy Từ Diêm Á.
Từ Diêm Á mặc một bộ váy màu đen cổ tay áo xuyên thấu thiết kế có chút nổi loạn, phía dưới phối hợp legging màu xám tro, tóc tết, lộ ra cái trán mượt mà, mắt lộ ra càng lớn hơn, cả người thoạt nhìn rất có linh khí, ngũ quan tổng thể thoạt nhìn sẽ không làm cho người ta chán ghét.
Nhưng nếu như nói thích mà nói, Tịch Lục cảm thấy còn chưa đạt tới, diện mạo Từ Diêm Á mặc dù không tệ, nhưng không phải kiểu cậu thích, đừng hỏi cậu thích kiểu gì ——
Bạn hiểu mà.
Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Ừm, mình ở đây.”
Từ Diêm Á bu lại, cô nàng cao chừng trên dưới một mét sáu, không tính là quá cao cũng không tính là thấp lắm, cả người phải nói trổ mã vô cùng tốt, trên người cũng mang theo một mùi hương dễ ngửi, cô nàng cười hỏi: “Tịch Lục, số ghế của cậu là bao nhiêu?”
Tịch Lục trả lời: “Mười ba.”
Từ Diêm Á kích động, lập tức vươn tay vỗ vỗ lưng Tịch Lục, nói: “Thật trùng hợp, mình là mười bốn đó, cậu là bàn trên mình.”
Tịch Lục nhìn giấy báo thi Từ Diêm Á lấy ra, nghĩ thầm, mình có thể cướp lấy giấy báo thi của cậu để đưa cho Trần Giới hay không?
Chẳng qua ngoài miệng Tịch Lục vẫn là trả lời: “Ừm, như vậy à, có duyên.”
Từ Diêm Á gật gật đầu, tựa hồ cũng không có cảm thấy thái độ rất lãnh đạm của Tịch Lục.
Cô nàng hỏi thăm: “Cuộc thi lần này, cậu có nắm chắc không?”
Từ Diêm Á vừa hỏi câu này đã hỏi được trọng điểm rồi, Tịch Lục tự hào hất mặt, cậu nói: “Hẳn là không thành vấn đề, mình ôn tập rất lâu rồi.”
Từ Diêm Á gật gật đầu, trả lời: “Như vậy à, rất tốt, thật hâm mộ cậu, mình cũng không có bao nhiêu nắm chắc đâu.”
Tịch Lục nhìn đồng hồ, bèn nói: “Vào phòng học đi, lập tức là thi rồi.”
Từ Diêm Á cười đáp ứng.
Lúc giáo viên giám thị vừa đến, Tịch Lục cùng giáo viên giám thị vừa tới nhìn nhau một cái, làm cho cô giáo tiếng Anh đang làm giáo viên giám thị không khỏi lui về sau một bước, đồng thời làm giáo viên giám thị khác nghi ngờ nói: “Cô làm sao vậy?”
Cô giáo tiếng Anh lộ ra một nụ cười khổ, nói: “Không có gì.”
Tịch Lục bởi vì nhìn thấy cô giáo tiếng Anh đang dẫn dắt mình, lộ ra một nụ cười sáng lạn với cô, trong ánh mắt phảng phất như đang nói, cô giáo, cô hãy tận mắt đến chứng kiến cú phản kích của em đi!
Nụ cười trên mặt cô giáo bắt đầu cứng đờ rồi.
Môn thi này vừa vặn là môn toán học bình thường Tịch Lục luyện nhiều nhất, cho nên khi cậu cầm bài thi, nụ cười vốn đang treo lên cứng lại rồi ——
Vì sao? Vì sao? Đề thi toán học nếu so với bộ “Một trăm đề thi toán học lớp mười toàn năng một trăm phần trăm học tập không sợ lo từ đó thấy được thầy giáo cười tủm tỉm yêu cuộc sống yêu bài thi kỹ năng trăm phần trăm làm cho bạn trổ hết tài năng ở giữa các bạn học” mình mua trước kia thì đều khó hơn, điều này không khoa học điều này không khoa học!
Vì sao! Vì sao!
Tịch Lục cúi đầu, nhìn bài thi, cảm thấy thế giới quá tàn nhẫn với cậu rồi, lòng tin vất vả lắm mới tìm lại được cứ như vậy đã bị đả kích không còn.
Cầm bút cùng bài thi đấu tranh chừng một canh giờ, Tịch Lục làm xong bài thi, đương nhiên làm xong là chỉ, làm hết những đề biết làm, lúc nhìn người khác còn đang múa bút thành văn, Tịch Lục hâm mộ ghen tỵ hận quá cơ.
Tịch Lục ngẩng đầu muốn nhìn một cái Từ Diêm Á trước mặt thế nào?
Từ Diêm Á thoạt nhìn không giống như học sinh giỏi, nhất định thành tích không được như cậu rồi.
Kết quả vừa nhìn, Tịch Lục điên luôn rồi.
Không phải nói, không có nắm chắc sao? Vì sao trên cơ bản cậu ta đều viết đầy rồi, nói cho cậu biết, vì sao? Vì sao bài thi của cậu ta tràn đầy toàn là chữ! Vì sao quá nửa đề trắc nghiệm lộ ra cậu ta làm đều khác với cậu, nói cho cậu biết! Vì sao! Vì sao!
Tịch Lục vô lực rồi, gục lên bàn, nhìn bài thi của mình, ngước mắt, lại lần nữa vẻ mặt bi tráng chui đầu vào trong, cậu cũng không tin, cậu làm lung tung không thể làm ra được một đáp án. (…)
Lúc tiếng chuông hết giờ vang lên, Tịch Lục vừa lúc viết bài thi được tràn đầy, nhìn bài thi cũng tràn đầy của mình, cậu có một loại cảm giác tự hào không biết từ đâu tới.
Tôi mặc dù không biết, nhưng tôi thế mà viết xong rồi!
Tịch Lục nộp bài, rồi chuẩn bị rời khỏi phòng học.
Đi đến trong hành lang, Từ Diêm Á cũng đi ra, gọi cậu lại, trong lúc vô tình tựa hồ nhìn thấy bài thi của cậu, sau đó cười nói: “Wow, Tịch Lục, cậu viết được nhiều quá đi, rất nhiều đề mình không biết, cũng chỉ viết được một hai câu trước, toàn bộ cậu đều biết cơ đấy.”
Tịch Lục: “…”
“Chẳng qua, vừa rồi mình nhìn thấy đề trắc nghiệm cậu lựa chọn hình như khác mình rất nhiều, xem ra lần này minh thi hỏng rồi.” Từ Diêm Á nhíu mày, có chút buồn rầu.
Tịch Lục: “…Lần trước ở lớp của các cậu cậu thi được vị trí thứ bao nhiêu?”
Từ Diêm Á cười cười, trả lời: “À, thứ tư thì phải.”
Tịch Lục: “…” Lại tiện, học bá[1].
[1]Học bá: chỉ người chăm chỉ học tập, thành tích nổi bật
Lại tiện, bộ dạng tốt lại là học bá có sở trường.
Đừng trách Tịch Lục, làm một cặn bã hàng năm đứng top mười đếm ngược, ở trong mắt cậu, top năm trong lớp tuyệt đối là cấp bậc học bá, hơn nữa lớp Từ Diêm Á giống như lớp Trần Giới, là lớp tên lửa, so với lớp phổ thông như lớp Tịch Lục hoàn toàn không phải là một cấp bậc.
Lại lần nữa Tịch Lục cảm giác được ác ý dày đặc của Thượng Đế.
Thật sự là không có cách nào chơi đùa khoái trá với học bá rồi, đương nhiên ngoại trừ Trần Giới, Tịch Lục quyết định mau mau trở về xem tiếng Anh, chuẩn bị một chút, buổi chiều đừng thảm như buổi sáng.
Vội vã chào tạm biệt Từ Diêm Á, sau đó thuận miệng nói luôn một câu: “Lần huấn luyện này các cậu rất vất vả, các cậu đều cố gắng nhé.”
Từ Diêm Á nhìn bóng lưng Tịch Lục, cười cười, mặc dù biết Tịch Lục chỉ là thuận miệng nói, nhưng không khỏi cảm thấy có chút cao hứng.
Cố gắng trong miệng Tịch Lục hẳn chủ yếu là nhằm vào Trần Giới, mà những người khác cũng chỉ là thuận tiện đi kèm mà thôi.
Lần tranh tài này, Tịch Lục nhất định sẽ vì Trần Giới mà đi xem.
Thật tốt mà, cô có chút hâm mộ Trần Giới.
Tịch Lục đang ngửa đầu, mang trên mặt một nụ cười vô cùng vui vẻ vô cùng tự tin, thoạt nhìn là biết ngày hôm qua ngủ được rất thoải mái, trên mặt đều phát ra ánh sáng rồi, có trong nháy mắt đó, ở trong mắt Trứng Lùn, Tịch Lục liền phát ra tia sáng chói mắt giống như người sinh dâm gia trong game, đâm vào Trứng Lùn muốn chọc mù hai mắt, hoặc là đâm chết Tịch Lục.
Vừa lúc đó, Tịch Lục nghiêng đầu sang, nhìn thấy vẻ mặt mệt lả của Trứng Lùn, cậu tản ra ánh sáng nhân vật chính cường đại đi về phía Trứng Lùn, nói: “Trứng Lùn, hôm qua mày tuốt quá sức à? Tiều tụy như vậy?”
Nhìn tâm tình tốt này, bình thường không phải rất cao lãnh sao, trừ phi là hiện tại Tịch Lục rất cao hứng, rất đắc ý mới có thể như vậy, Trứng Lùn hiểu được Tịch Lục biết bao.
Tịch Lục nhìn thấy Trứng Lùn “mặt đầy oán hận” nhìn mình, sờ sờ mặt mình, nhíu mày, nói: “Mày nhìn tao làm gì? Ứ bầm trên mặt tao đã tiêu được gần hết sao.”
Trứng Lùn cả giận nói: “Giết mày, a a a a a a a nha nha nha nha nha!” Rồi nhào ngay về phía Tịch Lục.
Tịch Lục nghiêng người một cái, Trứng Lùn vồ hụt, lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất một cú thật mạnh.
Trứng Lùn muốn khóc mà không thể: sao cậu ta cứ xui xẻo như vậy chứ?
Tịch Lục cuối cùng cũng phát hiện Trứng Lùn có chút không được bình thường, vươn tay kéo Trứng Lùn đang tự oán tự trách từ trên mặt đất lên, sau đó hỏi: “Hôm qua mày bị bố mẹ mày trừng trị rồi?”
Trứng Lùn nhăn nhó cả một gương mặt chữ điền, trả lời: “Tao CMN ngày hôm qua tinh thần cùng thân thể đều chịu đủ tra tấn rồi, cái này thì cũng thôi, sáng sớm còn để cho tao nhìn thấy được cái mẹt vô cùng thiếu đòn của mày, trời cao phái mày đến cười nhạo tao sao?”
Tịch Lục nhìn cậu ta một cái, khôi phục bộ dáng cao lãnh bình thường với cậu ta, nói: “Một khi đã như vậy, vậy tao đi trước đây.” Nói xong, cậu đi luôn vào trong trường.
Tịch Lục cũng không rõ rồi, không chỉ là Trần Mãnh nói mình trông thiếu đòn, ngay cả Trứng Lùn bây giờ cũng nói cậu thiếu đòn, chẳng lẽ cậu thật sự có một khuôn mặt “mau đến đánh tôi đi, tôi chính là cần bạn tẩn tôi”.
Trứng Lùn giật mình một cái lại từ dưới đất bò dậy, sau đó đi theo phía sau Tịch Lục, thét: “Nói đùa với mày! Đi! Đi! Theo tao đi đòi di động.” Cậu ta giơ giơ bản kiểm điểm hai nghìn chữ trên tay mình, cậu ta viết chữ lớn, cố ép viết năm trang mới gom đủ hai nghìn một trăm chữ, thoạt nhìn còn là hoàn toàn dụng tâm.
Đây chính là tối qua Trứng Lùn dùng máy tính, ước chừng tìm tòi hai mươi bản kiểm điểm, sau đó bên này chép một ít, bên kia chép một tý, hai nghìn chữ liền gom góp ra, vì bảo đảm không bị phát hiện, mở đầu và kết cục cậu ta vẫn là tự giác tự mình viết một chút, chính cậu ta cũng bội phục mình rồi.
Tịch Lục chẳng buồn nói lại: “Còn có hai mươi phút bắt đầu thi, tao không rảnh.”
Trứng Lùn: “Híc híc híc, chúng ta còn có phải là bạn bè hay không! Tịch Lục, Tịch Lục…” Gào khan một hồi, phát hiện không ai thèm để ý tới, Tịch Lục đã sớm mất bóng dáng rồi, ánh mắt kinh ngạc xung quanh làm cho hoa cúc Trứng Lùn lập tức co rút một cái, sau đó bước nhanh đi vào trong trường học.
Tịch Lục đi vào phòng thi, bởi vì mỗi môn thi trường học đều sẽ đổi phòng học, cho nên lần này Tịch Lục đặc biệt chú ý một chút phòng học bên cạnh có Trần Giới hay không, có thể may mắn giống như ngày hôm qua có thể nhìn thấy cô hay không.
Chẳng qua, quét mắt một vòng cũng không nhìn thấy Trần Giới, Tịch Lục vô lực đang chuẩn bị đi vào phòng thi, lại bị một giọng nữ thanh thúy bên cạnh gọi lại.
“Tịch Lục, thật khéo, cậu cũng ở phòng thi này sao?”
Tịch Lục cúi đầu, lại nhìn thấy Từ Diêm Á.
Từ Diêm Á mặc một bộ váy màu đen cổ tay áo xuyên thấu thiết kế có chút nổi loạn, phía dưới phối hợp legging màu xám tro, tóc tết, lộ ra cái trán mượt mà, mắt lộ ra càng lớn hơn, cả người thoạt nhìn rất có linh khí, ngũ quan tổng thể thoạt nhìn sẽ không làm cho người ta chán ghét.
Nhưng nếu như nói thích mà nói, Tịch Lục cảm thấy còn chưa đạt tới, diện mạo Từ Diêm Á mặc dù không tệ, nhưng không phải kiểu cậu thích, đừng hỏi cậu thích kiểu gì ——
Bạn hiểu mà.
Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Ừm, mình ở đây.”
Từ Diêm Á bu lại, cô nàng cao chừng trên dưới một mét sáu, không tính là quá cao cũng không tính là thấp lắm, cả người phải nói trổ mã vô cùng tốt, trên người cũng mang theo một mùi hương dễ ngửi, cô nàng cười hỏi: “Tịch Lục, số ghế của cậu là bao nhiêu?”
Tịch Lục trả lời: “Mười ba.”
Từ Diêm Á kích động, lập tức vươn tay vỗ vỗ lưng Tịch Lục, nói: “Thật trùng hợp, mình là mười bốn đó, cậu là bàn trên mình.”
Tịch Lục nhìn giấy báo thi Từ Diêm Á lấy ra, nghĩ thầm, mình có thể cướp lấy giấy báo thi của cậu để đưa cho Trần Giới hay không?
Chẳng qua ngoài miệng Tịch Lục vẫn là trả lời: “Ừm, như vậy à, có duyên.”
Từ Diêm Á gật gật đầu, tựa hồ cũng không có cảm thấy thái độ rất lãnh đạm của Tịch Lục.
Cô nàng hỏi thăm: “Cuộc thi lần này, cậu có nắm chắc không?”
Từ Diêm Á vừa hỏi câu này đã hỏi được trọng điểm rồi, Tịch Lục tự hào hất mặt, cậu nói: “Hẳn là không thành vấn đề, mình ôn tập rất lâu rồi.”
Từ Diêm Á gật gật đầu, trả lời: “Như vậy à, rất tốt, thật hâm mộ cậu, mình cũng không có bao nhiêu nắm chắc đâu.”
Tịch Lục nhìn đồng hồ, bèn nói: “Vào phòng học đi, lập tức là thi rồi.”
Từ Diêm Á cười đáp ứng.
Lúc giáo viên giám thị vừa đến, Tịch Lục cùng giáo viên giám thị vừa tới nhìn nhau một cái, làm cho cô giáo tiếng Anh đang làm giáo viên giám thị không khỏi lui về sau một bước, đồng thời làm giáo viên giám thị khác nghi ngờ nói: “Cô làm sao vậy?”
Cô giáo tiếng Anh lộ ra một nụ cười khổ, nói: “Không có gì.”
Tịch Lục bởi vì nhìn thấy cô giáo tiếng Anh đang dẫn dắt mình, lộ ra một nụ cười sáng lạn với cô, trong ánh mắt phảng phất như đang nói, cô giáo, cô hãy tận mắt đến chứng kiến cú phản kích của em đi!
Nụ cười trên mặt cô giáo bắt đầu cứng đờ rồi.
Môn thi này vừa vặn là môn toán học bình thường Tịch Lục luyện nhiều nhất, cho nên khi cậu cầm bài thi, nụ cười vốn đang treo lên cứng lại rồi ——
Vì sao? Vì sao? Đề thi toán học nếu so với bộ “Một trăm đề thi toán học lớp mười toàn năng một trăm phần trăm học tập không sợ lo từ đó thấy được thầy giáo cười tủm tỉm yêu cuộc sống yêu bài thi kỹ năng trăm phần trăm làm cho bạn trổ hết tài năng ở giữa các bạn học” mình mua trước kia thì đều khó hơn, điều này không khoa học điều này không khoa học!
Vì sao! Vì sao!
Tịch Lục cúi đầu, nhìn bài thi, cảm thấy thế giới quá tàn nhẫn với cậu rồi, lòng tin vất vả lắm mới tìm lại được cứ như vậy đã bị đả kích không còn.
Cầm bút cùng bài thi đấu tranh chừng một canh giờ, Tịch Lục làm xong bài thi, đương nhiên làm xong là chỉ, làm hết những đề biết làm, lúc nhìn người khác còn đang múa bút thành văn, Tịch Lục hâm mộ ghen tỵ hận quá cơ.
Tịch Lục ngẩng đầu muốn nhìn một cái Từ Diêm Á trước mặt thế nào?
Từ Diêm Á thoạt nhìn không giống như học sinh giỏi, nhất định thành tích không được như cậu rồi.
Kết quả vừa nhìn, Tịch Lục điên luôn rồi.
Không phải nói, không có nắm chắc sao? Vì sao trên cơ bản cậu ta đều viết đầy rồi, nói cho cậu biết, vì sao? Vì sao bài thi của cậu ta tràn đầy toàn là chữ! Vì sao quá nửa đề trắc nghiệm lộ ra cậu ta làm đều khác với cậu, nói cho cậu biết! Vì sao! Vì sao!
Tịch Lục vô lực rồi, gục lên bàn, nhìn bài thi của mình, ngước mắt, lại lần nữa vẻ mặt bi tráng chui đầu vào trong, cậu cũng không tin, cậu làm lung tung không thể làm ra được một đáp án. (…)
Lúc tiếng chuông hết giờ vang lên, Tịch Lục vừa lúc viết bài thi được tràn đầy, nhìn bài thi cũng tràn đầy của mình, cậu có một loại cảm giác tự hào không biết từ đâu tới.
Tôi mặc dù không biết, nhưng tôi thế mà viết xong rồi!
Tịch Lục nộp bài, rồi chuẩn bị rời khỏi phòng học.
Đi đến trong hành lang, Từ Diêm Á cũng đi ra, gọi cậu lại, trong lúc vô tình tựa hồ nhìn thấy bài thi của cậu, sau đó cười nói: “Wow, Tịch Lục, cậu viết được nhiều quá đi, rất nhiều đề mình không biết, cũng chỉ viết được một hai câu trước, toàn bộ cậu đều biết cơ đấy.”
Tịch Lục: “…”
“Chẳng qua, vừa rồi mình nhìn thấy đề trắc nghiệm cậu lựa chọn hình như khác mình rất nhiều, xem ra lần này minh thi hỏng rồi.” Từ Diêm Á nhíu mày, có chút buồn rầu.
Tịch Lục: “…Lần trước ở lớp của các cậu cậu thi được vị trí thứ bao nhiêu?”
Từ Diêm Á cười cười, trả lời: “À, thứ tư thì phải.”
Tịch Lục: “…” Lại tiện, học bá[1].
[1]Học bá: chỉ người chăm chỉ học tập, thành tích nổi bật
Lại tiện, bộ dạng tốt lại là học bá có sở trường.
Đừng trách Tịch Lục, làm một cặn bã hàng năm đứng top mười đếm ngược, ở trong mắt cậu, top năm trong lớp tuyệt đối là cấp bậc học bá, hơn nữa lớp Từ Diêm Á giống như lớp Trần Giới, là lớp tên lửa, so với lớp phổ thông như lớp Tịch Lục hoàn toàn không phải là một cấp bậc.
Lại lần nữa Tịch Lục cảm giác được ác ý dày đặc của Thượng Đế.
Thật sự là không có cách nào chơi đùa khoái trá với học bá rồi, đương nhiên ngoại trừ Trần Giới, Tịch Lục quyết định mau mau trở về xem tiếng Anh, chuẩn bị một chút, buổi chiều đừng thảm như buổi sáng.
Vội vã chào tạm biệt Từ Diêm Á, sau đó thuận miệng nói luôn một câu: “Lần huấn luyện này các cậu rất vất vả, các cậu đều cố gắng nhé.”
Từ Diêm Á nhìn bóng lưng Tịch Lục, cười cười, mặc dù biết Tịch Lục chỉ là thuận miệng nói, nhưng không khỏi cảm thấy có chút cao hứng.
Cố gắng trong miệng Tịch Lục hẳn chủ yếu là nhằm vào Trần Giới, mà những người khác cũng chỉ là thuận tiện đi kèm mà thôi.
Lần tranh tài này, Tịch Lục nhất định sẽ vì Trần Giới mà đi xem.
Thật tốt mà, cô có chút hâm mộ Trần Giới.