Trong một giây này, Tịch Lục nhanh chóng nhìn xem chung quanh có thứ gì có thể che giấu được mình hay không, đúng rồi, trốn ở sau lưng ghế sofa, cậu nhanh chóng bước chân ra, lúc một bước dài đã sắp vọt tới phía sau ghế sô pha, phần áo sau gáy lại bị một bàn tay bắt được rồi, đầu khỉ của Tịch Lục bị xiết chặt, rồi nghe thấy âm thanh u ám của Trần Mãnh, nói: “Là tao hoa mắt hay là sốt choáng váng rồi, vậy mà ở nhà nhìn thấy cái mẹt thiếu đòn này.”
Tịch Lục cứng nhắc chuyển động cổ từng chút một, sau đó nhếch môi cười với Trần Mãnh, run run giọng gọi: “Bố… bố bố…”
Trần Mãnh thở dốc vì tức giận, một cái tát lại vỗ vào trên ót Tịch Lục, nói: “Bố bố bố cái đầu mày, chữ đằng sau mày dám nói ra cho tao thử xem!”
Tịch Lục nghẹn họng, một hơi nén ở cổ họng nửa ngày không thể đi xuống.
Trần Mãnh buông Tịch Lục ra, Tịch Lục lập tức đứng tại chỗ thở mạnh, Trần Mãnh cao lớn thô kệch, cao hơn Tịch Lục nửa cái đầu, chiều ngang là gấp đôi Tịch Lục, với lại tất cả đều là cơ bắp, hơn nữa lại là thầy giáo dạy võ thuật, lực đạo kia người bình thường cũng là không chịu nổi.
Cũng may thể xác và tinh thần của Tịch Lục đã chịu đủ tra tấn rồi, cậu hòa hoãn mười mấy giây, lại khôi phục tầm tầm rồi.
Nghe Trần Mãnh khó chịu hỏi: “Sao mày lại ở chỗ này?”
Tịch Lục kéo nụ cười miễn cưỡng, nói: “Chú ạ, con nhặt được thẻ học sinh của Trần Giới, đưa qua đây cho, con không có ý nghĩ khác, ngài cũng đừng nghĩ nhiều, thật!”
Ánh mắt Trần Mãnh tràn đầy hoài nghi, nói: “Thật vừa đúng lúc lại bị mày nhặt được?”
Tịch Lục chột dạ một chút, nhưng vẫn cố gắng ưỡn thẳng sống lưng lên, nói: “Chú, thật sự là con nhặt được.”
“Trùng hợp như vậy? Trộm chứ gì?” Trần Mãnh trực tiếp nói.
Tịch Lục nhăn nhó, nói: “Chú, con không có trộm, chú hãy tin tưởng con, con đã cải tà quy chính rồi, con và Trần Giới bây giờ là bạn bè bình thường.”
Trần Mãnh lẩm bẩm nói: “Còn là bạn bè bình thường, lúc nào tao cho phép mày cùng Trần Giới nhà chúng tao làm bạn bè rồi?”
Tịch Lục: “… Chú à, chú nói thẳng đi, rốt cuộc chú muốn thế nào?”
Trần Mãnh nhìn Tịch Lục, nhìn cậu chằm chằm, nói: “Tao muốn thế nào? Là tao hỏi mày, mày muốn thế nào? Cả ngày lắc lư đến lắc lư đi ở trước mặt con gái nhà chúng tao, rốt cuộc là mày có ý gì?”
Tịch Lục nôn nóng, trả lời: “Chú, con không có mưu đồ, con chỉ là muốn chơi đùa vui vẻ cùng Trần Giới mà thôi.”
Trần Mãnh lại là thở dốc vì tức giận, bàn tay lại tiếp xúc thân mật với cái ót của Tịch Lục một cái, sau đó ông nói: “Chơi đùa, chơi cái đầu mày ý, tao đã không cho phép chúng mày chơi đùa, mày vậy mà còn muốn vui vẻ?”
Che cái ót bị đánh đến đau nhức, Tịch Lục nhăn mặt lại, ngũ quan thanh tú toàn bộ nhéo lại với nhau, nói: “Chú, con là trong sạch!”
“Bố.” Trần Giới nhăn mày lại, gọi Trần Mãnh một tiếng.
Trần Mãnh lập tức mềm nhũn lại, quay đầu nhìn con gái xinh đẹp nhà mình, nói: “Trần Giới à, con xem bố đây không phải là giúp con dạy dỗ thằng nhóc này, để cho nó nhớ lâu một chút, lần sau không cần tìm loại lý do sứt sẹo này để lôi kéo làm quen với con sao?”
Mặt mày trong trẻo lạnh lùng của Trần Giới mang theo không đồng ý, nói với Trần Mãnh: “Thẻ học sinh của con là mất, Tịch Lục nhặt được giúp con, cậu ấy không có lừa bố, bố đừng vu oan người ta.”
Trần Mãnh giương mắt, hung hăng trợn mắt nhìn Tịch Lục một cái, nói: “Con gái, con phải biết thằng ranh Tịch Lục này rất khôn ranh, lỡ như là nó trộm.”
Tịch Lục lại lần nữa kháng nghị nói: “Chú, chú phải tin tưởng nhân phẩm của con, con thật sự sẽ không làm loại chuyện này.”
Trần Mãnh dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá qua lại Tịch Lục hai vòng, sau đó trả lời: “Một kẻ đến cả nội y cũng dám trộm, một cái thẻ học sinh có thể được coi là gì?”
Tịch Lục cảm thấy trời cũng muốn thổi tuyết rồi, tuy rằng cậu quả thật không có lập tức trả cho Trần Giới, nhưng ý nghĩ “trộm” này từ đầu đến cuối cậu đều không có, nhưng câu hỏi này của Trần Mãnh vừa ra, Tịch Lục lại cảm thấy thật ra ông ấy nghi ngờ mình cũng không phải không có lý do, nhân phẩm cậu vốn là không thành vấn đề, chỉ là cái kẻ trước khi sống lại kia hình như lớn lên sai lệch rồi.
Trần Giới trả lời: “Bố, vì sao Tịch Lục phải trộm thẻ học sinh của con? Bố có nghĩ tới hay không, Tịch Lục cần thẻ học sinh của con có thể làm cái gì, bố đừng nói lung tung nữa.”
Trần Mãnh nhăn nhó cả khuôn mặt đậm chất đàn ông, nói: “Con gái, con không thể thò khuỷu tay ra ngoài nhá.”
“Anh đã là người mấy chục tuổi rồi, cả ngày giận dỗi tức giận với một đứa bé làm cái gì.” Hà Tình Từ bưng đồ ăn từ trong bếp ra, oán trách nhìn ông nói.
Trần Mãnh lại là trừng mắt nhìn Tịch Lục một cái, một bộ đều bởi vì mày, tao mới có thể bị vợ con gái cùng nhau nói.
Tịch Lục mặc dù ở ngoài mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại vui rạo rực, tóm lại vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà, không nghĩ tới Trần Mãnh thoạt nhìn cao lớn thô kệch đối mặt với vợ con của mình cũng cùng một dạng với Tịch Nam Phương.
Hà Tình tiếp tục nói: “Tịch Lục à, con chớ chấp nhặt chú con, nào, rửa tay, ăn cơm, cô cố ý làm đó.”
Tịch Lục vốn còn muốn ở lại ăn một chút, mặc dù trước khi cậu đến đã ăn rồi, nhưng bởi vì là mẹ của Trần Giới làm cho dù là no chết cũng muốn ăn, nhưng khi nhìn Trần Mãnh tản ra địch ý nồng đậm bên cạnh, Tịch Lục cảm thấy mình vẫn nên đi thôi.
Tịch Lục cười cười, nói: “Cái đó, cô ơi, con ăn rồi, không cần, thật.”
Hà Tình nhíu mày, nói: “Cơm đã làm xong, ăn thêm một chút đi, bằng không lãng phí thì làm thế nào đây? Con xem tay nghề của cô mặc dù không phải tốt lắm, nhưng cũng không tính là quá kém cỏi, nếm thử đi.”
Trần Giới nghiêng mặt qua, nhìn cậu, mái tóc màu đen nhẹ nhàng xẹt qua hai má, nói: “Ở lại, ăn chút rồi hẵng đi nhé.”
Tịch Lục hô hấp căng thẳng, bị lời mới của Trần Giới làm cho sướng đến cắn răng một cái, gật gật đầu, nói: “Con ăn, cám ơn cô, thoạt nhìn rất ngon.”
Ngồi ở trên chỗ ngồi, Trần Mãnh vì không để cho Tịch Lục đối diện với Trần Giới, cứng rắn tự mình đối diện với Tịch Lục, Tịch Lục không khỏi cảm thấy một trận nhức bi, cậu một mực cúi đầu, không trao đổi tầm mắt với Trần Mãnh.
Hà Tình bên cạnh nói: “Ăn đi, đừng khách khí.”
Tịch Lục gật gật đầu, sau đó gắp một miếng thịt cá lên đưa vào trong miệng, cá mềm ngon miệng, hiển nhiên trước khi nấu đã ướp gia vị, dầu cay phối với tương ớt nóng rát, thịt cá trắng nõn cùng ớt đỏ rực hình thành đối lập rõ ràng, Tịch Lục lập tức khen: “Cô à, ăn ngon, ăn ngon thật.”
đùi gà khoHà Tình cười rộ lên, ôn hòa lại điềm tĩnh, mị lực của người phụ nữ thành thục cho dù là đến độ tuổi này của bà cũng không thấy giảm bớt, ngược lại càng thêm một chút ý nhị, bà nói: “Con thích là tốt rồi.”
“Shhhh…” Từ bên cạnh truyền đến một tiếng líu lưỡi, không cần nghĩ cũng biết là Trần Mãnh phát ra.
Tịch Lục tiếp tục lại gắp một cái đùi gà kho, còn chưa đưa vào trong bát, lại nghe thấy Trần Mãnh phát ra một tiếng líu lưỡi shhhh, Tịch Lục to đầu rồi, sau đó cười cười, ân cần bỏ đùi gà vào trong bát của Trần Mãnh, nói: “Chú, ăn đi ạ.”
Biểu cảm trên mặt Trần Mãnh mới không có thúi như vậy nữa.
Hà Tình không tán thành nói: “Nào có khách gắp đồ ăn cho chủ, Tịch Lục, nào nào, ăn nhiều một chút.” Hà Tình lại cầm đũa gắp không ngừng món ăn mặn nhét vào trong bát Tịch Lục.
Tịch Lục nhìn cái bát đã sắp xếp thành núi nhỏ, trong bụng đang sôi trào, mặc dù đồ ăn ngon, nhưng không phải ăn như vậy chứ, cậu cảm thấy mình ăn xong không no chết cũng khó.
Sắc mặt Trần Mãnh lại không dễ nhìn lắm rồi.
Tịch Lục yên lặng ăn cơm trong bát, thế nhưng không làm chuyện dư thừa gì để cho Trần Mãnh bắt được thóp, lúc thật sự là nghẹn không có cách nào, múc một bát canh, đưa vào trong miệng,
Tươi, đậm đà, vị ngon, ánh mắt Tịch Lục sáng lên, nói: “Cô ơi, canh này uống ngon ghê.”
Hà Tình vui vẻ nói: “Trần Giới và bố Trần Giới đều rất thích uống canh, con nếu thích mà nói, cô nói cách làm cho con, con trở về nói cho mẹ con, để cho cô ấy làm cho con.”
Tịch Lục cảm động, Hà Tình CMN thật là người tốt.
Một khi cảm động, Tịch Lục khó kìm lòng nổi gọi Hà Tình hô: “Mẹ…” vợ, mẹ thật tốt.
“Khụ!” Đang uống canh, Trần Mãnh chợt ho khan.
Hà Tình hỏi ngược lại: “Càng?”
(Mẹ vợ = nhạc mẫu, phát âm từ nhạc và từ càng đều là yuè, đồng âm khác nghĩa)
Tịch Lục giật mình một cái, vội vàng phục hồi lại, nói: “Càng ngày càng tốt uống, càng uống càng ngon, cho dù là no chết cũng đáng giá.”
Hà Tình cười rộ lên, nói: “Ha ha, Tịch Lục con càng ngày càng biết nói chuyện rồi.”
Trần Mãnh lại trừng mắt nhìn Tịch Lục thật lâu.
Tịch Lục quyết định mình vẫn nên im lặng đi, sớm ăn xong sớm siêu sinh.
“Khoai tây.” Trần Giới gắp miếng khoai tây trong món khoai tây hầm thịt bò bỏ vào trong bát Tịch Lục.
Tịch Lục ngẩn người, nhìn miếng khoai tây cắt vuông vắn trong bát, lại nhìn Trần Giới đang ăn cơm, cùng với đôi đũa trong tay cô!
Bàn tay đang bưng bát cũng bắt đầu run run lên rồi, cậu gắp miếng khoai tây trong bát lên, rồi y như nhìn trân bảo, thật sự là chăm chú nhìn hồi lâu.
Cho đến khi lại bị tiếng ho khan của Trần Mãnh đánh thức, cậu vội vã ăn xong cơm trong bát, để miếng khoai tây đến cuối cùng.
Cơm trong bát đều không còn rồi, Tịch Lục nhìn khoai tây trân quý, một mực suy tính, rốt cuộc mình phải làm sao mới có thể mang miếng khoai tây này về nhà cất kỹ.
Không, không không, bây giờ cậu đã không phải là bệnh xà tinh rồi, loại hành vi này là trăm triệu lần không được.
Tịch Lục gắp miếng khoai tây lên, nhịn đau đưa vào trong miệng, chậm chạp không chịu nuốt xuống, đến cuối cùng ngẩng đầu tiếp xúc ánh mắt với Trần Mãnh đang nhìn mình lom lom.
Sợ tới mức lập tức nuốt ngay miếng khoai tây xuống.
Tịch Lục bị nghẹn vỗ ngực không ngừng, bên cạnh, Trần Giới sửng sốt, vội vàng vươn tay vỗ lưng giúp cậu, vỗ vài cái, một miếng khoai tây liền lộc cộc lộc cộc lăn ở trên mặt đất.
Tịch Lục hối hận quá chừng, lần đầu tiên Trần Giới gắp đồ ăn cho cậu, cậu ngay cả mùi vị cũng không biết, quá hãm hại rồi.
Trần Mãnh ở bên cạnh đột nhiên cười rộ lên, lúc đối mắt với Tịch Lục, đáy mắt lộ ra ý cười giễu cợt.
Tịch Lục cảm thấy mình là thật sự không thể ở lại nữa, sau khi tạm biệt Hà Tình, lưu luyến không rời nói một đám lời nhảm nhí với Trần Giới, hơn nữa hứa hẹn sẽ đi xem Trần Giới thi đấu, cuối cùng kiên trì nói một câu với Trần Mãnh: “Chú ơi, con đi trước, hẹn gặp lại.” Rồi xông ra cửa trước như điên, mở cửa chống trộm ra, đóng lại, động tác làm liền một mạch.
Tịch Lục cứng nhắc chuyển động cổ từng chút một, sau đó nhếch môi cười với Trần Mãnh, run run giọng gọi: “Bố… bố bố…”
Trần Mãnh thở dốc vì tức giận, một cái tát lại vỗ vào trên ót Tịch Lục, nói: “Bố bố bố cái đầu mày, chữ đằng sau mày dám nói ra cho tao thử xem!”
Tịch Lục nghẹn họng, một hơi nén ở cổ họng nửa ngày không thể đi xuống.
Trần Mãnh buông Tịch Lục ra, Tịch Lục lập tức đứng tại chỗ thở mạnh, Trần Mãnh cao lớn thô kệch, cao hơn Tịch Lục nửa cái đầu, chiều ngang là gấp đôi Tịch Lục, với lại tất cả đều là cơ bắp, hơn nữa lại là thầy giáo dạy võ thuật, lực đạo kia người bình thường cũng là không chịu nổi.
Cũng may thể xác và tinh thần của Tịch Lục đã chịu đủ tra tấn rồi, cậu hòa hoãn mười mấy giây, lại khôi phục tầm tầm rồi.
Nghe Trần Mãnh khó chịu hỏi: “Sao mày lại ở chỗ này?”
Tịch Lục kéo nụ cười miễn cưỡng, nói: “Chú ạ, con nhặt được thẻ học sinh của Trần Giới, đưa qua đây cho, con không có ý nghĩ khác, ngài cũng đừng nghĩ nhiều, thật!”
Ánh mắt Trần Mãnh tràn đầy hoài nghi, nói: “Thật vừa đúng lúc lại bị mày nhặt được?”
Tịch Lục chột dạ một chút, nhưng vẫn cố gắng ưỡn thẳng sống lưng lên, nói: “Chú, thật sự là con nhặt được.”
“Trùng hợp như vậy? Trộm chứ gì?” Trần Mãnh trực tiếp nói.
Tịch Lục nhăn nhó, nói: “Chú, con không có trộm, chú hãy tin tưởng con, con đã cải tà quy chính rồi, con và Trần Giới bây giờ là bạn bè bình thường.”
Trần Mãnh lẩm bẩm nói: “Còn là bạn bè bình thường, lúc nào tao cho phép mày cùng Trần Giới nhà chúng tao làm bạn bè rồi?”
Tịch Lục: “… Chú à, chú nói thẳng đi, rốt cuộc chú muốn thế nào?”
Trần Mãnh nhìn Tịch Lục, nhìn cậu chằm chằm, nói: “Tao muốn thế nào? Là tao hỏi mày, mày muốn thế nào? Cả ngày lắc lư đến lắc lư đi ở trước mặt con gái nhà chúng tao, rốt cuộc là mày có ý gì?”
Tịch Lục nôn nóng, trả lời: “Chú, con không có mưu đồ, con chỉ là muốn chơi đùa vui vẻ cùng Trần Giới mà thôi.”
Trần Mãnh lại là thở dốc vì tức giận, bàn tay lại tiếp xúc thân mật với cái ót của Tịch Lục một cái, sau đó ông nói: “Chơi đùa, chơi cái đầu mày ý, tao đã không cho phép chúng mày chơi đùa, mày vậy mà còn muốn vui vẻ?”
Che cái ót bị đánh đến đau nhức, Tịch Lục nhăn mặt lại, ngũ quan thanh tú toàn bộ nhéo lại với nhau, nói: “Chú, con là trong sạch!”
“Bố.” Trần Giới nhăn mày lại, gọi Trần Mãnh một tiếng.
Trần Mãnh lập tức mềm nhũn lại, quay đầu nhìn con gái xinh đẹp nhà mình, nói: “Trần Giới à, con xem bố đây không phải là giúp con dạy dỗ thằng nhóc này, để cho nó nhớ lâu một chút, lần sau không cần tìm loại lý do sứt sẹo này để lôi kéo làm quen với con sao?”
Mặt mày trong trẻo lạnh lùng của Trần Giới mang theo không đồng ý, nói với Trần Mãnh: “Thẻ học sinh của con là mất, Tịch Lục nhặt được giúp con, cậu ấy không có lừa bố, bố đừng vu oan người ta.”
Trần Mãnh giương mắt, hung hăng trợn mắt nhìn Tịch Lục một cái, nói: “Con gái, con phải biết thằng ranh Tịch Lục này rất khôn ranh, lỡ như là nó trộm.”
Tịch Lục lại lần nữa kháng nghị nói: “Chú, chú phải tin tưởng nhân phẩm của con, con thật sự sẽ không làm loại chuyện này.”
Trần Mãnh dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá qua lại Tịch Lục hai vòng, sau đó trả lời: “Một kẻ đến cả nội y cũng dám trộm, một cái thẻ học sinh có thể được coi là gì?”
Tịch Lục cảm thấy trời cũng muốn thổi tuyết rồi, tuy rằng cậu quả thật không có lập tức trả cho Trần Giới, nhưng ý nghĩ “trộm” này từ đầu đến cuối cậu đều không có, nhưng câu hỏi này của Trần Mãnh vừa ra, Tịch Lục lại cảm thấy thật ra ông ấy nghi ngờ mình cũng không phải không có lý do, nhân phẩm cậu vốn là không thành vấn đề, chỉ là cái kẻ trước khi sống lại kia hình như lớn lên sai lệch rồi.
Trần Giới trả lời: “Bố, vì sao Tịch Lục phải trộm thẻ học sinh của con? Bố có nghĩ tới hay không, Tịch Lục cần thẻ học sinh của con có thể làm cái gì, bố đừng nói lung tung nữa.”
Trần Mãnh nhăn nhó cả khuôn mặt đậm chất đàn ông, nói: “Con gái, con không thể thò khuỷu tay ra ngoài nhá.”
“Anh đã là người mấy chục tuổi rồi, cả ngày giận dỗi tức giận với một đứa bé làm cái gì.” Hà Tình Từ bưng đồ ăn từ trong bếp ra, oán trách nhìn ông nói.
Trần Mãnh lại là trừng mắt nhìn Tịch Lục một cái, một bộ đều bởi vì mày, tao mới có thể bị vợ con gái cùng nhau nói.
Tịch Lục mặc dù ở ngoài mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại vui rạo rực, tóm lại vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà, không nghĩ tới Trần Mãnh thoạt nhìn cao lớn thô kệch đối mặt với vợ con của mình cũng cùng một dạng với Tịch Nam Phương.
Hà Tình tiếp tục nói: “Tịch Lục à, con chớ chấp nhặt chú con, nào, rửa tay, ăn cơm, cô cố ý làm đó.”
Tịch Lục vốn còn muốn ở lại ăn một chút, mặc dù trước khi cậu đến đã ăn rồi, nhưng bởi vì là mẹ của Trần Giới làm cho dù là no chết cũng muốn ăn, nhưng khi nhìn Trần Mãnh tản ra địch ý nồng đậm bên cạnh, Tịch Lục cảm thấy mình vẫn nên đi thôi.
Tịch Lục cười cười, nói: “Cái đó, cô ơi, con ăn rồi, không cần, thật.”
Hà Tình nhíu mày, nói: “Cơm đã làm xong, ăn thêm một chút đi, bằng không lãng phí thì làm thế nào đây? Con xem tay nghề của cô mặc dù không phải tốt lắm, nhưng cũng không tính là quá kém cỏi, nếm thử đi.”
Trần Giới nghiêng mặt qua, nhìn cậu, mái tóc màu đen nhẹ nhàng xẹt qua hai má, nói: “Ở lại, ăn chút rồi hẵng đi nhé.”
Tịch Lục hô hấp căng thẳng, bị lời mới của Trần Giới làm cho sướng đến cắn răng một cái, gật gật đầu, nói: “Con ăn, cám ơn cô, thoạt nhìn rất ngon.”
Ngồi ở trên chỗ ngồi, Trần Mãnh vì không để cho Tịch Lục đối diện với Trần Giới, cứng rắn tự mình đối diện với Tịch Lục, Tịch Lục không khỏi cảm thấy một trận nhức bi, cậu một mực cúi đầu, không trao đổi tầm mắt với Trần Mãnh.
Hà Tình bên cạnh nói: “Ăn đi, đừng khách khí.”
Tịch Lục gật gật đầu, sau đó gắp một miếng thịt cá lên đưa vào trong miệng, cá mềm ngon miệng, hiển nhiên trước khi nấu đã ướp gia vị, dầu cay phối với tương ớt nóng rát, thịt cá trắng nõn cùng ớt đỏ rực hình thành đối lập rõ ràng, Tịch Lục lập tức khen: “Cô à, ăn ngon, ăn ngon thật.”
đùi gà khoHà Tình cười rộ lên, ôn hòa lại điềm tĩnh, mị lực của người phụ nữ thành thục cho dù là đến độ tuổi này của bà cũng không thấy giảm bớt, ngược lại càng thêm một chút ý nhị, bà nói: “Con thích là tốt rồi.”
“Shhhh…” Từ bên cạnh truyền đến một tiếng líu lưỡi, không cần nghĩ cũng biết là Trần Mãnh phát ra.
Tịch Lục tiếp tục lại gắp một cái đùi gà kho, còn chưa đưa vào trong bát, lại nghe thấy Trần Mãnh phát ra một tiếng líu lưỡi shhhh, Tịch Lục to đầu rồi, sau đó cười cười, ân cần bỏ đùi gà vào trong bát của Trần Mãnh, nói: “Chú, ăn đi ạ.”
Biểu cảm trên mặt Trần Mãnh mới không có thúi như vậy nữa.
Hà Tình không tán thành nói: “Nào có khách gắp đồ ăn cho chủ, Tịch Lục, nào nào, ăn nhiều một chút.” Hà Tình lại cầm đũa gắp không ngừng món ăn mặn nhét vào trong bát Tịch Lục.
Tịch Lục nhìn cái bát đã sắp xếp thành núi nhỏ, trong bụng đang sôi trào, mặc dù đồ ăn ngon, nhưng không phải ăn như vậy chứ, cậu cảm thấy mình ăn xong không no chết cũng khó.
Sắc mặt Trần Mãnh lại không dễ nhìn lắm rồi.
Tịch Lục yên lặng ăn cơm trong bát, thế nhưng không làm chuyện dư thừa gì để cho Trần Mãnh bắt được thóp, lúc thật sự là nghẹn không có cách nào, múc một bát canh, đưa vào trong miệng,
Tươi, đậm đà, vị ngon, ánh mắt Tịch Lục sáng lên, nói: “Cô ơi, canh này uống ngon ghê.”
Hà Tình vui vẻ nói: “Trần Giới và bố Trần Giới đều rất thích uống canh, con nếu thích mà nói, cô nói cách làm cho con, con trở về nói cho mẹ con, để cho cô ấy làm cho con.”
Tịch Lục cảm động, Hà Tình CMN thật là người tốt.
Một khi cảm động, Tịch Lục khó kìm lòng nổi gọi Hà Tình hô: “Mẹ…” vợ, mẹ thật tốt.
“Khụ!” Đang uống canh, Trần Mãnh chợt ho khan.
Hà Tình hỏi ngược lại: “Càng?”
(Mẹ vợ = nhạc mẫu, phát âm từ nhạc và từ càng đều là yuè, đồng âm khác nghĩa)
Tịch Lục giật mình một cái, vội vàng phục hồi lại, nói: “Càng ngày càng tốt uống, càng uống càng ngon, cho dù là no chết cũng đáng giá.”
Hà Tình cười rộ lên, nói: “Ha ha, Tịch Lục con càng ngày càng biết nói chuyện rồi.”
Trần Mãnh lại trừng mắt nhìn Tịch Lục thật lâu.
Tịch Lục quyết định mình vẫn nên im lặng đi, sớm ăn xong sớm siêu sinh.
“Khoai tây.” Trần Giới gắp miếng khoai tây trong món khoai tây hầm thịt bò bỏ vào trong bát Tịch Lục.
Tịch Lục ngẩn người, nhìn miếng khoai tây cắt vuông vắn trong bát, lại nhìn Trần Giới đang ăn cơm, cùng với đôi đũa trong tay cô!
Bàn tay đang bưng bát cũng bắt đầu run run lên rồi, cậu gắp miếng khoai tây trong bát lên, rồi y như nhìn trân bảo, thật sự là chăm chú nhìn hồi lâu.
Cho đến khi lại bị tiếng ho khan của Trần Mãnh đánh thức, cậu vội vã ăn xong cơm trong bát, để miếng khoai tây đến cuối cùng.
Cơm trong bát đều không còn rồi, Tịch Lục nhìn khoai tây trân quý, một mực suy tính, rốt cuộc mình phải làm sao mới có thể mang miếng khoai tây này về nhà cất kỹ.
Không, không không, bây giờ cậu đã không phải là bệnh xà tinh rồi, loại hành vi này là trăm triệu lần không được.
Tịch Lục gắp miếng khoai tây lên, nhịn đau đưa vào trong miệng, chậm chạp không chịu nuốt xuống, đến cuối cùng ngẩng đầu tiếp xúc ánh mắt với Trần Mãnh đang nhìn mình lom lom.
Sợ tới mức lập tức nuốt ngay miếng khoai tây xuống.
Tịch Lục bị nghẹn vỗ ngực không ngừng, bên cạnh, Trần Giới sửng sốt, vội vàng vươn tay vỗ lưng giúp cậu, vỗ vài cái, một miếng khoai tây liền lộc cộc lộc cộc lăn ở trên mặt đất.
Tịch Lục hối hận quá chừng, lần đầu tiên Trần Giới gắp đồ ăn cho cậu, cậu ngay cả mùi vị cũng không biết, quá hãm hại rồi.
Trần Mãnh ở bên cạnh đột nhiên cười rộ lên, lúc đối mắt với Tịch Lục, đáy mắt lộ ra ý cười giễu cợt.
Tịch Lục cảm thấy mình là thật sự không thể ở lại nữa, sau khi tạm biệt Hà Tình, lưu luyến không rời nói một đám lời nhảm nhí với Trần Giới, hơn nữa hứa hẹn sẽ đi xem Trần Giới thi đấu, cuối cùng kiên trì nói một câu với Trần Mãnh: “Chú ơi, con đi trước, hẹn gặp lại.” Rồi xông ra cửa trước như điên, mở cửa chống trộm ra, đóng lại, động tác làm liền một mạch.