“A!!!! Cậu gạt tôi! Cậu gạt tôi!!! Đây không phải là sự thật!!!” Tiếng kêu rên của Trì Tâm Tâm hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của học sinh xung quanh qua, Tịch Lục vốn định không để ý đến cô nàng, làm bộ như không quen biết, nhưng là cô nàng cứ đứng ở đó khóc không ngừng, cuối cùng Tịch Lục bước nhanh đi qua, đen mặt lôi kéo Trì Tâm Tâm đi về phía lớp học của cô nàng.
Trì Tâm Tâm xoa mắt, ở phía sau khóc không ngừng.
Tịch Lục kéo Trì Tâm Tâm đến lớp học của cô nàng, sau đó đẩy vào.
Lúc xoay người sắp đi, nhưng lại bị Trì Tâm Tâm phắt cái kéo lại, Trì Tâm Tâm khóc đỏ hai mắt, nói với Tịch Lục: “Cậu nói Chân Tần có…”
Tịch Lục một tay bịt miệng Trì Tâm Tâm, nói: “Cậu đừng nói cho người khác khắp nơi, Chân Tần không hi vọng người khác biết được, tôi chỉ là muốn để cho cậu hết hy vọng mới nói.”
Trì Tâm Tâm ngây ngốc nhìn Tịch Lục.
Nước mắt vẫn là từ trong hốc mắt chảy xuống không kìm nén được, cô nàng nói: “Tớ không có bạn, cho nên sẽ không nói cho người khác biết, tớ chỉ là tớ thích Chân Tần, tớ khó chịu, tớ muốn khóc mà thôi, cậu không hiểu tớ.”
Tịch Lục có chút không hiểu nữ sinh trước mắt này lắm, Chân Tần rõ ràng không biết cô nàng, nhưng cô nàng có thể vì cậu ta mà khóc thành người đầy nước mắt như vậy, giống như là Chân Tần đã xâm nhập vào tận xương tủy của cô nàng.
Trì Tâm Tâm nhếch môi, khóc lớn nói: “Bắt đầu từ trước đây tớ đã rất thích cậu ấy rồi, hồi tiểu học, hồi cấp hai, ngay cả cấp ba cũng là như vậy, tớ thích cậu ấy rất nhiều năm rồi.”
“Chỉ là, cậu ấy chưa bao giờ biết.”
Cậu nghĩ, Trì Tâm Tâm này có phần giống cậu nhỉ.
Dường như là một phiên bản của cậu.
“Tịch Lục quen biết đứa quái thai Trì Tâm Tâm này sao?”
“Trời ạ, khóc lớn trước mặt nhiều người như vậy, là vì để được đồng tình sao? Cảm thấy mình rất đáng yêu sao? Làm sao bây giờ, tôi nhìn nó như thế nào cũng không vừa mắt.”
…
Tịch Lục nhíu mày, có chút phiền chán nhìn một vòng đám con gái kia.
Chính là lời đồn nhảm vô căn cứ như vậy, chính là những lời nhàm chán này, chỉ là bọn họ muốn làm chuyện mình thích mà thôi, vì sao phải gặp phải lời chửi bới, vu vạ của đám người kia?
Ở điều kiện tiên quyết không có thương tổn bọn họ, vì sao không thể làm chuyện khiến cho mình vui vẻ?
Tịch Lục nhìn Trì Tâm Tâm, nói: “Vậy thì khóc đi, suy cho cùng cậu thích Chân Tần lâu như vậy, là tôi mà nói, nhất định giống như cậu.”
Nếu Trần Giới có người trong lòng, hơn nữa sánh đôi với hắn ta.
Tịch Lục đại khái cũng sẽ giống như Trì Tâm Tâm, tuy rằng không đến mức gào khóc, nhưng là…
Căn bản cũng không có cách nào tưởng tượng.
Trì Tâm Tâm nhìn Tịch Lục, nức nở nói: “Đồng bệnh tương liên!”
Tịch Lục nhún vai, phất phất tay với Trì Tâm Tâm, nói: “Mau lên lớp, tôi về lớp đây.”
Trì Tâm Tâm nhìn bóng lưng Tịch Lục, yên lặng dụi dụi mắt, không nhìn ánh mắt khác thường của những người xung quanh, cô nàng ngồi vào vị trí của mình, ôm thư tình mình đã viết xong từ lâu, lệ rơi đầy mặt.
Thế giới này luôn trình diễn, tình tiết anh yêu tôi, tôi lại không yêu anh, hai bên đều có tình, quả nhiên là quá khó khăn rồi.
Tịch Lục nhíu mày, vươn tay, nhìn chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay mình, sau đó lắc lắc đầu, không suy nghĩ thêm những chuyện này nữa, tự nói với mình chỉ cần suy nghĩ chuyện trước mắt thôi.
Loại cảm giác tự mình lừa mình này.
Tịch Lục nghĩ, thật đúng là lừa mình dối người mà.
Cậu thậm chí ngay cả Trì Tâm Tâm cũng không bằng.
…
Trong một khoảng thời gian sau đó, mỗi ngày khi Tịch Lục đi học, đều sẽ gặp Trì Tâm Tâm, hơn nữa mỗi một lần Trì Tâm Tâm nhìn thấy cậu đều sẽ gào một câu: “Tớ đói.”
Tịch Lục: “…” Có một loại cảm giác mình đang nuôi một con chó cưng.
Cầm đồ ăn mình mua yên lặng quăng cho cô nàng ăn.
Trì Tâm Tâm bày tỏ tình cảm của cô đối với Chân Tần sẽ vẫn tiếp tục, cô cũng sẽ không đi phá hoại mối quan hệ của Chân Tần và Trương Giai, sẽ chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào Chân Tần.
Đương nhiên cô nàng nhìn chăm chú, làm cho Tịch Lục một mặt máu.
Chính là nhìn thấy Chân Tần là yên lặng đi theo sau người ta, cầm di động đột nhiên mà chụp ảnh, hoặc chính là mua một đống đồ ăn lớn, thèm đến một mặt nước miếng, còn muốn nhét vào trong ngăn bàn của Chân Tần.
Tịch Lục: “…”
Sau khi cậu kể chuyện này cho Trứng Lùn, phản ứng đầu tiên của Trứng Lùn chính là ——
Đã xuất hiện, Tịch Lục phiên bản nữ.
Tịch Lục nhìn Trì Tâm Tâm bên cạnh bởi vì nhìn thấy Chân Tần mà chảy nước miếng, yên lặng chảy xuống hai hàng mồ hôi lạnh, cậu nổi giận, nói: “Sao tao có thể giống như cậu ta?”
Trứng Lùn trả lời: “Không, mày càng thêm nghiêm trọng hơn cậu ta.”
Tịch Lục: “…” Cúp điện thoại rất dứt khoát.
Có một ngày, Chân Tần nhắc tới Trì Tâm Tâm với Tịch Lục, Chân Tần đoán chừng là thuận miệng nói một câu: “Tịch Lục, nghe nói ông qua lại rất gần với một nữ sinh, cô nàng là ai thế?”
Tịch Lục đen mặt, nhìn về phía Chân Tần, trong lòng mặc niệm, còn không phải đều là bởi vì ông.
Lý luận của Trì Tâm Tâm là, chỉ cần quấn lấy Tịch Lục, có thể tranh thủ được một tí ánh mắt của Chân Tần.
Tịch Lục gọi cái này là mơ mộng hão huyền, nhưng mà vẫn không tự chủ chấp nhận hành vi của cô nàng.
Trì Tâm Tâm dũng cảm hơn mình.
Tịch Lục tìm một cơ hội, giới thiệu Trì Tâm Tâm cho Chân Tần.
Ngược lại là không có nghĩ tới, Chân Tần và Trì Tâm Tâm vậy mà tán gẫu rất rôm rả, nếu Trì Tâm Tâm không lắp bắp đỏ mặt mà nói, hết thảy thật ra cũng rất tốt đẹp.
Thỉnh thoảng, lúc Trì Tâm Tâm gào khóc với Tịch Lục tớ đói bụng, Chân Tần cũng sẽ cười khanh khách đưa đồ ăn nữ sinh tặng trong ngăn bàn cho Trì Tâm Tâm.
Chỉ là Chân Tần không biết, đám đồ ăn kia phần lớn đều là Trì Tâm Tâm vụng trộm nhét vào.
Đối với cái loại đại ăn hàng Trì Tâm Tâm mà nói, đồ ăn cô nàng cho là tốt nhất, tặng cho người mình thích nhất, cô nàng cảm thấy là chuyện nên làm.
Tịch Lục nhìn ở trong mắt, lắc lắc đầu.
Trong mắt Chân Tần chỉ có Trương Giai, mà trong mắt Trì Tâm Tâm chỉ có Chân Tần, trong mắt Trương Giai mắt lại có cái gì… Quan hệ tay ba này, Tịch Lục cũng là say rồi.
Làm người đứng xem, Tịch Lục bày tỏ cậu muốn xem màn biểu diễn hoàn chỉnh.
Thời gian trôi qua trong đùa giỡn ầm ĩ, Tịch Lục và Chân Tần vẫn làm người mẫu riêng của công ty Mễ Chính, tiền lương càng ngày càng cao, tùy theo lời mời của một vài tập chí mà đến, vừa học tập vừa kiếm thêm thu nhập, đối với Tịch Lục mà nói cũng không tệ, chỉ là đi ra ngoài gì đó không tiện, đi trên đường sẽ chợt có người nhìn chằm chằm, có đôi khi cũng sẽ có người đi tới xin kí tên.
Tịch Lục đối với điều này vô cùng không hài lòng, trái lại Chân Tần, đó là khá đắc ý, □□ đi trên đường, ước gì người ta nhận ra cậu ta.
Bởi vì chuyện làm người mẫu này, nhân khí của Tịch Lục cũng bắt đầu bùng nổ, sẽ có nữ sinh ngoài sáng trong tối thổ lộ, chẳng qua mỗi lần Tịch Lục đều sẽ hất mặt lên, lạnh lùng từ chối, nói mình đã có người trong lòng rồi.
Phong cách ảnh của Tịch Lục là đi theo con đường cao quý lạnh lùng, cũng bởi vì như vậy không ít người đã nói Tịch Lục giống như trên ảnh, thoạt nhìn không dễ đến gần lắm.
Sau khi nghe thấy vậy, Tịch Lục đổ mồ hôi, cũng tốt, cao quý lạnh lùng cũng hơn bệnh xà tinh nhỉ.
Trước khi nghỉ hè, thành tích của Tịch Lục giữ vững ổn định vị trí top hai mươi của lớp, tuy rằng không tính là quá tốt, nhưng thái độ của chủ nhiệm lớp đối với cậu đã hòa dịu dần dần, về phần Trương Lỗi Dã kia, không qua bao lâu cũng bởi vì gây chuyện ở trong trường học bị hiệu trưởng đuổi rồi, sự thật chứng minh, người ngang ngược càn quấy cho dù là có tiền cũng không nhịn được.
Ngày nghỉ chỉ có hơn mười ngày, những ngày còn lại đều là phải học thêm, dù sao bọn họ đã là học sinh lớp mười hai tiêu chuẩn rồi.
Khi Tịch Lục suy nghĩ có nên đi thành phố A thăm Trần Giới hay không, lại nhận được một tin tức tốt ——
Sắp tới thành phố D sẽ tổ chức giải thi đấu bơi lội nghiệp dư dành cho học sinh trung học phổ thông toàn quốc, đến lúc đó sẽ có rất nhiều trường học đăng ký tham gia, mà trường học trước đây Tịch Lục học ở thành phố A đã đăng ký từ rất sớm.
Nói cách khác, Trần Giới sắp tới rồi!
Tịch Lục hưng phấn đến lông mày cũng sắp bay lên rồi, thậm chí không có suy nghĩ nhiều, cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại của Trần Giới, lúc trước có vô số lần cậu có xúc động muốn gọi điện thoại cho Trần Giới, nhưng đến cuối cùng ấn xuống nút kết nối, đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng tút tút, mỗi một tiếng đều làm cho hô hấp của Tịch Lục gấp gáp.
Sau đó giọng nói Trần Giới từ bên kia truyền tới, cô nói: “A lô?”
Mấy tháng rồi, lại là mấy tháng, không có nghe thấy giọng nói này rồi, trong nháy mắt Tịch Lục kích động này tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run rẩy lên.
“Trần… Trần… Trần Giới!” Bởi vì quá kích động, câu nói đầu tiên, đầu lưỡi của Tịch Lục lại bắt đầu líu rồi.
Cậu vươn tay ảo não vỗ vỗ đầu mình.
Tác giả có lời muốn nói: =-= canh thứ hai vẫn không viết… ( uy
Tôi lăn đi viết =-=
Trì Tâm Tâm xoa mắt, ở phía sau khóc không ngừng.
Tịch Lục kéo Trì Tâm Tâm đến lớp học của cô nàng, sau đó đẩy vào.
Lúc xoay người sắp đi, nhưng lại bị Trì Tâm Tâm phắt cái kéo lại, Trì Tâm Tâm khóc đỏ hai mắt, nói với Tịch Lục: “Cậu nói Chân Tần có…”
Tịch Lục một tay bịt miệng Trì Tâm Tâm, nói: “Cậu đừng nói cho người khác khắp nơi, Chân Tần không hi vọng người khác biết được, tôi chỉ là muốn để cho cậu hết hy vọng mới nói.”
Trì Tâm Tâm ngây ngốc nhìn Tịch Lục.
Nước mắt vẫn là từ trong hốc mắt chảy xuống không kìm nén được, cô nàng nói: “Tớ không có bạn, cho nên sẽ không nói cho người khác biết, tớ chỉ là tớ thích Chân Tần, tớ khó chịu, tớ muốn khóc mà thôi, cậu không hiểu tớ.”
Tịch Lục có chút không hiểu nữ sinh trước mắt này lắm, Chân Tần rõ ràng không biết cô nàng, nhưng cô nàng có thể vì cậu ta mà khóc thành người đầy nước mắt như vậy, giống như là Chân Tần đã xâm nhập vào tận xương tủy của cô nàng.
Trì Tâm Tâm nhếch môi, khóc lớn nói: “Bắt đầu từ trước đây tớ đã rất thích cậu ấy rồi, hồi tiểu học, hồi cấp hai, ngay cả cấp ba cũng là như vậy, tớ thích cậu ấy rất nhiều năm rồi.”
“Chỉ là, cậu ấy chưa bao giờ biết.”
Cậu nghĩ, Trì Tâm Tâm này có phần giống cậu nhỉ.
Dường như là một phiên bản của cậu.
“Tịch Lục quen biết đứa quái thai Trì Tâm Tâm này sao?”
“Trời ạ, khóc lớn trước mặt nhiều người như vậy, là vì để được đồng tình sao? Cảm thấy mình rất đáng yêu sao? Làm sao bây giờ, tôi nhìn nó như thế nào cũng không vừa mắt.”
…
Tịch Lục nhíu mày, có chút phiền chán nhìn một vòng đám con gái kia.
Chính là lời đồn nhảm vô căn cứ như vậy, chính là những lời nhàm chán này, chỉ là bọn họ muốn làm chuyện mình thích mà thôi, vì sao phải gặp phải lời chửi bới, vu vạ của đám người kia?
Ở điều kiện tiên quyết không có thương tổn bọn họ, vì sao không thể làm chuyện khiến cho mình vui vẻ?
Tịch Lục nhìn Trì Tâm Tâm, nói: “Vậy thì khóc đi, suy cho cùng cậu thích Chân Tần lâu như vậy, là tôi mà nói, nhất định giống như cậu.”
Nếu Trần Giới có người trong lòng, hơn nữa sánh đôi với hắn ta.
Tịch Lục đại khái cũng sẽ giống như Trì Tâm Tâm, tuy rằng không đến mức gào khóc, nhưng là…
Căn bản cũng không có cách nào tưởng tượng.
Trì Tâm Tâm nhìn Tịch Lục, nức nở nói: “Đồng bệnh tương liên!”
Tịch Lục nhún vai, phất phất tay với Trì Tâm Tâm, nói: “Mau lên lớp, tôi về lớp đây.”
Trì Tâm Tâm nhìn bóng lưng Tịch Lục, yên lặng dụi dụi mắt, không nhìn ánh mắt khác thường của những người xung quanh, cô nàng ngồi vào vị trí của mình, ôm thư tình mình đã viết xong từ lâu, lệ rơi đầy mặt.
Thế giới này luôn trình diễn, tình tiết anh yêu tôi, tôi lại không yêu anh, hai bên đều có tình, quả nhiên là quá khó khăn rồi.
Tịch Lục nhíu mày, vươn tay, nhìn chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay mình, sau đó lắc lắc đầu, không suy nghĩ thêm những chuyện này nữa, tự nói với mình chỉ cần suy nghĩ chuyện trước mắt thôi.
Loại cảm giác tự mình lừa mình này.
Tịch Lục nghĩ, thật đúng là lừa mình dối người mà.
Cậu thậm chí ngay cả Trì Tâm Tâm cũng không bằng.
…
Trong một khoảng thời gian sau đó, mỗi ngày khi Tịch Lục đi học, đều sẽ gặp Trì Tâm Tâm, hơn nữa mỗi một lần Trì Tâm Tâm nhìn thấy cậu đều sẽ gào một câu: “Tớ đói.”
Tịch Lục: “…” Có một loại cảm giác mình đang nuôi một con chó cưng.
Cầm đồ ăn mình mua yên lặng quăng cho cô nàng ăn.
Trì Tâm Tâm bày tỏ tình cảm của cô đối với Chân Tần sẽ vẫn tiếp tục, cô cũng sẽ không đi phá hoại mối quan hệ của Chân Tần và Trương Giai, sẽ chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào Chân Tần.
Đương nhiên cô nàng nhìn chăm chú, làm cho Tịch Lục một mặt máu.
Chính là nhìn thấy Chân Tần là yên lặng đi theo sau người ta, cầm di động đột nhiên mà chụp ảnh, hoặc chính là mua một đống đồ ăn lớn, thèm đến một mặt nước miếng, còn muốn nhét vào trong ngăn bàn của Chân Tần.
Tịch Lục: “…”
Sau khi cậu kể chuyện này cho Trứng Lùn, phản ứng đầu tiên của Trứng Lùn chính là ——
Đã xuất hiện, Tịch Lục phiên bản nữ.
Tịch Lục nhìn Trì Tâm Tâm bên cạnh bởi vì nhìn thấy Chân Tần mà chảy nước miếng, yên lặng chảy xuống hai hàng mồ hôi lạnh, cậu nổi giận, nói: “Sao tao có thể giống như cậu ta?”
Trứng Lùn trả lời: “Không, mày càng thêm nghiêm trọng hơn cậu ta.”
Tịch Lục: “…” Cúp điện thoại rất dứt khoát.
Có một ngày, Chân Tần nhắc tới Trì Tâm Tâm với Tịch Lục, Chân Tần đoán chừng là thuận miệng nói một câu: “Tịch Lục, nghe nói ông qua lại rất gần với một nữ sinh, cô nàng là ai thế?”
Tịch Lục đen mặt, nhìn về phía Chân Tần, trong lòng mặc niệm, còn không phải đều là bởi vì ông.
Lý luận của Trì Tâm Tâm là, chỉ cần quấn lấy Tịch Lục, có thể tranh thủ được một tí ánh mắt của Chân Tần.
Tịch Lục gọi cái này là mơ mộng hão huyền, nhưng mà vẫn không tự chủ chấp nhận hành vi của cô nàng.
Trì Tâm Tâm dũng cảm hơn mình.
Tịch Lục tìm một cơ hội, giới thiệu Trì Tâm Tâm cho Chân Tần.
Ngược lại là không có nghĩ tới, Chân Tần và Trì Tâm Tâm vậy mà tán gẫu rất rôm rả, nếu Trì Tâm Tâm không lắp bắp đỏ mặt mà nói, hết thảy thật ra cũng rất tốt đẹp.
Thỉnh thoảng, lúc Trì Tâm Tâm gào khóc với Tịch Lục tớ đói bụng, Chân Tần cũng sẽ cười khanh khách đưa đồ ăn nữ sinh tặng trong ngăn bàn cho Trì Tâm Tâm.
Chỉ là Chân Tần không biết, đám đồ ăn kia phần lớn đều là Trì Tâm Tâm vụng trộm nhét vào.
Đối với cái loại đại ăn hàng Trì Tâm Tâm mà nói, đồ ăn cô nàng cho là tốt nhất, tặng cho người mình thích nhất, cô nàng cảm thấy là chuyện nên làm.
Tịch Lục nhìn ở trong mắt, lắc lắc đầu.
Trong mắt Chân Tần chỉ có Trương Giai, mà trong mắt Trì Tâm Tâm chỉ có Chân Tần, trong mắt Trương Giai mắt lại có cái gì… Quan hệ tay ba này, Tịch Lục cũng là say rồi.
Làm người đứng xem, Tịch Lục bày tỏ cậu muốn xem màn biểu diễn hoàn chỉnh.
Thời gian trôi qua trong đùa giỡn ầm ĩ, Tịch Lục và Chân Tần vẫn làm người mẫu riêng của công ty Mễ Chính, tiền lương càng ngày càng cao, tùy theo lời mời của một vài tập chí mà đến, vừa học tập vừa kiếm thêm thu nhập, đối với Tịch Lục mà nói cũng không tệ, chỉ là đi ra ngoài gì đó không tiện, đi trên đường sẽ chợt có người nhìn chằm chằm, có đôi khi cũng sẽ có người đi tới xin kí tên.
Tịch Lục đối với điều này vô cùng không hài lòng, trái lại Chân Tần, đó là khá đắc ý, □□ đi trên đường, ước gì người ta nhận ra cậu ta.
Bởi vì chuyện làm người mẫu này, nhân khí của Tịch Lục cũng bắt đầu bùng nổ, sẽ có nữ sinh ngoài sáng trong tối thổ lộ, chẳng qua mỗi lần Tịch Lục đều sẽ hất mặt lên, lạnh lùng từ chối, nói mình đã có người trong lòng rồi.
Phong cách ảnh của Tịch Lục là đi theo con đường cao quý lạnh lùng, cũng bởi vì như vậy không ít người đã nói Tịch Lục giống như trên ảnh, thoạt nhìn không dễ đến gần lắm.
Sau khi nghe thấy vậy, Tịch Lục đổ mồ hôi, cũng tốt, cao quý lạnh lùng cũng hơn bệnh xà tinh nhỉ.
Trước khi nghỉ hè, thành tích của Tịch Lục giữ vững ổn định vị trí top hai mươi của lớp, tuy rằng không tính là quá tốt, nhưng thái độ của chủ nhiệm lớp đối với cậu đã hòa dịu dần dần, về phần Trương Lỗi Dã kia, không qua bao lâu cũng bởi vì gây chuyện ở trong trường học bị hiệu trưởng đuổi rồi, sự thật chứng minh, người ngang ngược càn quấy cho dù là có tiền cũng không nhịn được.
Ngày nghỉ chỉ có hơn mười ngày, những ngày còn lại đều là phải học thêm, dù sao bọn họ đã là học sinh lớp mười hai tiêu chuẩn rồi.
Khi Tịch Lục suy nghĩ có nên đi thành phố A thăm Trần Giới hay không, lại nhận được một tin tức tốt ——
Sắp tới thành phố D sẽ tổ chức giải thi đấu bơi lội nghiệp dư dành cho học sinh trung học phổ thông toàn quốc, đến lúc đó sẽ có rất nhiều trường học đăng ký tham gia, mà trường học trước đây Tịch Lục học ở thành phố A đã đăng ký từ rất sớm.
Nói cách khác, Trần Giới sắp tới rồi!
Tịch Lục hưng phấn đến lông mày cũng sắp bay lên rồi, thậm chí không có suy nghĩ nhiều, cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại của Trần Giới, lúc trước có vô số lần cậu có xúc động muốn gọi điện thoại cho Trần Giới, nhưng đến cuối cùng ấn xuống nút kết nối, đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng tút tút, mỗi một tiếng đều làm cho hô hấp của Tịch Lục gấp gáp.
Sau đó giọng nói Trần Giới từ bên kia truyền tới, cô nói: “A lô?”
Mấy tháng rồi, lại là mấy tháng, không có nghe thấy giọng nói này rồi, trong nháy mắt Tịch Lục kích động này tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run rẩy lên.
“Trần… Trần… Trần Giới!” Bởi vì quá kích động, câu nói đầu tiên, đầu lưỡi của Tịch Lục lại bắt đầu líu rồi.
Cậu vươn tay ảo não vỗ vỗ đầu mình.
Tác giả có lời muốn nói: =-= canh thứ hai vẫn không viết… ( uy
Tôi lăn đi viết =-=