Trần Mộc thuê người, mặc dù Trần gia ở Tinh Vân thành thực lực hùng hậu, nhưng dù sao cũng chỉ là một trong hai đại gia tộc. Một gia tộc nắm giữ điện tử của Tinh Vân thành, phương diện chiến xa của Vương gia cũng không thể khinh thường, Trần Mộc thuê chính là người của Vương gia.
Kim Phán Nhi cùng mấy đứa em dựa vào sự giúp đỡ của hàng xóm, cuối cùng sau hai ngày cũng quyết định ra khỏi thành đi thử vận may. Cô mượn dầu chống phóng xạ của người khác, sau đó đi theo vài người quen biết, lần đầu tiên đi ra khỏi thành.
Thật sự là một người phụ nữ rất tài giỏi. Trần Mộc nghe tin tức truyền đến từ bộ đàm cá nhân, nở nụ cười. Hiện tại hắn cùng ba anh em Triệu gia đang săn bắn ở ngoài thành, sau khi bộ đàm cá nhân truyền đến chấn động, hắn liền đi đến bên cạnh nghe điện thoại.
“Trần đại ca, bộ đàm cá nhân của anh cũng là loại bình thường nhất à, sao không đổi cái khác?” Hiện tại Triệu Dương rất quen thuộc với Trần Mộc, đương nhiên cũng biết hắn là con của Trần Khải. Trần Khải luôn xuất hiện trong tin tức ở Tinh Vân thành. Con ông ta thế mà cũng dùng bộ đàm cá nhân bình thường nhất?
“Đổi đến đổi đi cũng có tác dụng gì đâu? Chỉ nhiều hơn vài trò chơi mà thôi, tôi cũng không định chơi mấy cái đó.” Trần Mộc nhìn bộ đàm liên lạc trên cổ tay, đen, bạc hai màu, hình dáng có vẻ rất nặng nhưng nhìn cũng không tệ lắm. Có điều, hiện nay toàn bộ liên minh người Hoa, 90% người cùng đeo loại bộ đàm giống nhau như đúc, hiển nhiên là bị người ta ghét bỏ.
Thời điểm còn đi học, trong trường học có rất nhiều người thích đuổi theo mốt mới, bộ đàm cá nhân kiểu dáng gì cũng có. Trần Mộc cũng muốn đổi lớp vỏ bên ngoài, nhưng cha lại không cho hắn nhiều tiền lắm.
Kỳ thật đời trước, Trần Mộc vẫn luôn cảm thấy cha có rất nhiều phản ứng vô cùng kỳ lạ. Nếu ông ta không thích mình và mẹ đến vậy thì cần gì phải sống cùng nhau nhiều năm như thế? Lúc trước, bắt ông ta bỏ mẹ của Lâm An Liệt là ông bà nội, có vẻ ông ta còn ghét lây sang cả mẹ. Nếu ghét mẹ cũng không sao, hiện nay ly hôn là rất bình thường. Tuổi thọ dài như vậy nên có rất nhiều người còn kết hôn đến cả chục lần, nhưng ông ta lại vẫn muốn ở cùng mẹ của hắn!
Tuy rằng sau này ông ta sủng ái Lâm An Liệt, hầu như có cầu tất ứng, nhưng cũng không nghe lời gã đem mình cùng mẹ đuổi ra khỏi nhà. Mãi cho tới khi ông ta chết, Lâm An Liệt đổ cho hắn đủ loại tội danh, rồi mới đem hắn đuổi đi.
Có điều tất cả những thứ này, chờ Lâm An Liệt xuất hiện lần nữa cũng sẽ có đáp án, mà hiện tại, hắn cần phải nghĩ cách để có thể tiếp xúc với Kim Phán Nhi.
Tất cả mọi thứ ngoài thành đều khác!
Kim Phán Nhi đã xem rất nhiều phim về thợ săn dị thú, nữ chính xinh đẹp cuối cùng sẽ có một thợ săn dị thú cường đại trân trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy. Nhưng hiện tại, lại khác hoàn toàn so với những thứ mà bản thân phải trải qua!
Chân đi đôi giày chiến không hợp chân, cầm trong tay một cây đao lớn đi mượn, trên người chỉ bôi dầu chống phóng xạ mà không mặc những đồ bảo hộ khác. Kim Phán Nhi bước thấp bước cao theo sau vài người trung niên săn tìm dị thú cấp một ở ngoài thành.
Rất nhiều người phụ nữ cả đời cũng không ra khỏi thành, nhưng Kim Phán Nhi lại không thể không đi. Mặc dù có nhà nước trợ cấp nhưng trợ cấp của nhà nước không đủ để bọn họ ăn no. Sau đó phòng ở còn bị cha bán đi. Trong thành thị giá phòng rất cao, mỗi tháng bọn họ lại phải mất một khoản lớn tiền thuê nhà. Cô đi làm từ sớm đến muộn mới về, một tháng cũng chỉ đủ trả tiền thuê nhà. Thế nhưng học phí của các em thì phải làm sao bây giờ?
Nếu như đến một ngày ngay cả tiền thuê nhà bọn họ cũng không trả nổi, có lẽ sẽ bị đuổi tới trấn nhỏ di động. Tại nơi ấy, ngay an toàn cũng không được bảo đảm.
Rơi vào đường cùng Kim Phán Nhi chỉ có thể lựa chọn ra khỏi thành.
“Mày đi nhanh một chút!” Một người đàn ông trung niên không kiên nhẫn mà quát Kim Phán Nhi. Kim Phán Nhi lớn lên đen gầy nên cũng không khiến cho người ta yêu thích. Về cuộc sống nghèo khổ, bọn họ những người thường phải đi đánh dị thú cấp một có người nào không khổ?
Tại Tinh Vân thành, không có phòng ở thì nhất định phải cố gắng làm việc, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể bị lưu lạc tới trấn nhỏ di động.
“Được.” Kim Phán Nhi đáp lại rồi vùi đầu chạy đi. Chiến giày không hợp chân làm hạn chế tốc độ của cô, mỗi một bước đi đều rất vất vả, lại không thể không cắn răng kiên trì.
Nhưng rồi cuối cùng cô vẫn lạc đội, mọi người muốn trước khi trời tối có thu hoạch nên sẽ không đợi cô – một đứa con gái chỉ biết cản trở lại muốn chia phần con mồi. Ném ra một câu:
“Trở về thành sớm một chút” rồi bước đi không thấy bóng dáng.
Kim Phán Nhi một mình đứng ở mảnh cát vàng, thấy bản thân trong khoảng không vô tận, liền bắt đầu trở về. Trước trời tối mà không thể trở về thành, chỉ sợ cô sẽ chết ở ngoài này.
Bên cạnh thỉnh thoảng sẽ có chiến xa hai bánh và chiến xa bốn bánh lái qua nhưng Kim Phán Nhi cũng không liếc mắt một cái. Cô không những không thuê nổi chiến xa mà còn không lái được. Bởi vậy những thứ này đối với cô không có ý nghĩa gì.
Đột nhiên, một chiếc chiến xa bốn bánh dừng lại bên cạnh, một người tuổi còn trẻ ló đầu ra khỏi cửa kính, trên đầu của hắn còn có một con mèo trắng:
“Cô chỉ có một người? Có muốn tôi đưa về thành không?”
“Muốn!” Kim Phán Nhi lập tức đáp ứng. Nếu như cô mang theo rất nhiều con mồi, cô sẽ nghĩ đối phương để ý con mồi của mình, nếu cô vô cùng xinh đẹp, cô sẽ nghĩ đối phương để ý dung mạo của mình. Nhưng cô lại rất xấu xí, cho nên cô cảm thấy đối phương là một người tốt.
Người trẻ tuổi mở cửa, Kim Phán Nhi lê đôi chân gần như mất hết cảm giác của mình vào mới phát hiện những người ngồi sau đều là nam giới, trong đó có hai người nhìn còn nhỏ hơn so với mình.
“Cô gái, sao cô lại đi một mình? Nếu không phải Trần đại ca tính cách thiện lương, có lẽ cô phải đi vài giờ nữa mới có thể trở về thành.” Triệu Dương lập tức đáp lời. Trần Mộc mang bọn họ đi săn bắn, giúp cho bọn họ hai người không có kinh nghiệm gì cũng thu hoạch được không ít, cậu liền đem Trần Mộc trở thành người tốt.
“Tôi muốn trở thành thợ săn dị thú.” Kim Phán Nhi mở miệng. Có điều chỉ có chính cô biết, thợ săn dị thú cái gì, cô tuyệt chẳng muốn làm. Cô chỉ làm vậy để có thể sống sót mà thôi.
“Trang bị của cô không hợp thân thể, nhìn cũng không có kinh nghiệm, muốn đánh dị thú quả thật không dễ dàng.” Triệu Thiên Vũ mở miệng, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cô bé gầy teo này có cuộc sống không tốt.
“Tôi……” Kim Phán Nhi ấp úng một chút rồi không nói nữa. Cô cũng không muốn tố khổ cùng một người xa lạ, hơn nữa, tố khổ thì có ích sao? Có điều, kẻ có tiền thi thoảng cũng phát thiện tâm, chờ sau khi trở về thành, bọn họ sẽ không còn liên quan tới nhau nữa.
“Nếu cô thật sự muốn trở thành thợ săn dị thú, có thể đi cùng chúng tôi. Hai người là mang, ba người cũng là mang.” Trần Mộc mở miệng. ( mang ở có nghĩa là mang theo)
“Trần đại ca, chúng tôi bây giờ đã không còn là tay mơ nữa, chúng tôi là thợ săn dị thú cấp 2 rồi!” Triệu Dương lập tức mở miệng.
“Mấy tháng trước cậu còn không phải là một tay mơ!” Trần Mộc cười mở miệng:
“Cuộc sống của cô gái này chắc cũng không dễ dàng, có thể gia nhập với chúng ta làm hậu cần cũng được. Lấy một phần của tôi cho cô ấy đi. Hơn nữa,cô ấy cũng đi đến chân chảy máu mà vẫn không dừng lại, như vậy là người rất có nghị lực cũng rất có tương lai.”
“Vậy cũng tốt.” Trần Mộc đã nói như vậy, ba anh em Triệu gia đương nhiên sẽ không phản đối. Lúc này người làm chủ chính là Trần Mộc, hơn nữa cũng không tổn hại lợi ích của bọn họ.
“Anh nói thật sự? Tôi đồng ý!” Kim Phán Nhi gần như không thể tin được, đây là bánh nhân thịt rơi từ trên trời xuống đúng không?
“Đương nhiên là thật.” Trần Mộc tiếp tục cười. Có thể nắm được tương lai của dị năng giả một cách dễ dàng như vậy, với hắn mà nói thì đây cũng là bánh trên trời rơi xuống. Có điều, bản thân trùng sinh cũng được coi là một cái bánh từ trên trời rơi xuống rồi đúng không?
Hết chương 11
Trần Mộc thuê người, mặc dù Trần gia ở Tinh Vân thành thực lực hùng hậu, nhưng dù sao cũng chỉ là một trong hai đại gia tộc. Một gia tộc nắm giữ điện tử của Tinh Vân thành, phương diện chiến xa của Vương gia cũng không thể khinh thường, Trần Mộc thuê chính là người của Vương gia.
Kim Phán Nhi cùng mấy đứa em dựa vào sự giúp đỡ của hàng xóm, cuối cùng sau hai ngày cũng quyết định ra khỏi thành đi thử vận may. Cô mượn dầu chống phóng xạ của người khác, sau đó đi theo vài người quen biết, lần đầu tiên đi ra khỏi thành.
Thật sự là một người phụ nữ rất tài giỏi. Trần Mộc nghe tin tức truyền đến từ bộ đàm cá nhân, nở nụ cười. Hiện tại hắn cùng ba anh em Triệu gia đang săn bắn ở ngoài thành, sau khi bộ đàm cá nhân truyền đến chấn động, hắn liền đi đến bên cạnh nghe điện thoại.
“Trần đại ca, bộ đàm cá nhân của anh cũng là loại bình thường nhất à, sao không đổi cái khác?” Hiện tại Triệu Dương rất quen thuộc với Trần Mộc, đương nhiên cũng biết hắn là con của Trần Khải. Trần Khải luôn xuất hiện trong tin tức ở Tinh Vân thành. Con ông ta thế mà cũng dùng bộ đàm cá nhân bình thường nhất?
“Đổi đến đổi đi cũng có tác dụng gì đâu? Chỉ nhiều hơn vài trò chơi mà thôi, tôi cũng không định chơi mấy cái đó.” Trần Mộc nhìn bộ đàm liên lạc trên cổ tay, đen, bạc hai màu, hình dáng có vẻ rất nặng nhưng nhìn cũng không tệ lắm. Có điều, hiện nay toàn bộ liên minh người Hoa, % người cùng đeo loại bộ đàm giống nhau như đúc, hiển nhiên là bị người ta ghét bỏ.
Thời điểm còn đi học, trong trường học có rất nhiều người thích đuổi theo mốt mới, bộ đàm cá nhân kiểu dáng gì cũng có. Trần Mộc cũng muốn đổi lớp vỏ bên ngoài, nhưng cha lại không cho hắn nhiều tiền lắm.
Kỳ thật đời trước, Trần Mộc vẫn luôn cảm thấy cha có rất nhiều phản ứng vô cùng kỳ lạ. Nếu ông ta không thích mình và mẹ đến vậy thì cần gì phải sống cùng nhau nhiều năm như thế? Lúc trước, bắt ông ta bỏ mẹ của Lâm An Liệt là ông bà nội, có vẻ ông ta còn ghét lây sang cả mẹ. Nếu ghét mẹ cũng không sao, hiện nay ly hôn là rất bình thường. Tuổi thọ dài như vậy nên có rất nhiều người còn kết hôn đến cả chục lần, nhưng ông ta lại vẫn muốn ở cùng mẹ của hắn!
Tuy rằng sau này ông ta sủng ái Lâm An Liệt, hầu như có cầu tất ứng, nhưng cũng không nghe lời gã đem mình cùng mẹ đuổi ra khỏi nhà. Mãi cho tới khi ông ta chết, Lâm An Liệt đổ cho hắn đủ loại tội danh, rồi mới đem hắn đuổi đi.
Có điều tất cả những thứ này, chờ Lâm An Liệt xuất hiện lần nữa cũng sẽ có đáp án, mà hiện tại, hắn cần phải nghĩ cách để có thể tiếp xúc với Kim Phán Nhi.
Tất cả mọi thứ ngoài thành đều khác!
Kim Phán Nhi đã xem rất nhiều phim về thợ săn dị thú, nữ chính xinh đẹp cuối cùng sẽ có một thợ săn dị thú cường đại trân trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy. Nhưng hiện tại, lại khác hoàn toàn so với những thứ mà bản thân phải trải qua!
Chân đi đôi giày chiến không hợp chân, cầm trong tay một cây đao lớn đi mượn, trên người chỉ bôi dầu chống phóng xạ mà không mặc những đồ bảo hộ khác. Kim Phán Nhi bước thấp bước cao theo sau vài người trung niên săn tìm dị thú cấp một ở ngoài thành.
Rất nhiều người phụ nữ cả đời cũng không ra khỏi thành, nhưng Kim Phán Nhi lại không thể không đi. Mặc dù có nhà nước trợ cấp nhưng trợ cấp của nhà nước không đủ để bọn họ ăn no. Sau đó phòng ở còn bị cha bán đi. Trong thành thị giá phòng rất cao, mỗi tháng bọn họ lại phải mất một khoản lớn tiền thuê nhà. Cô đi làm từ sớm đến muộn mới về, một tháng cũng chỉ đủ trả tiền thuê nhà. Thế nhưng học phí của các em thì phải làm sao bây giờ?
Nếu như đến một ngày ngay cả tiền thuê nhà bọn họ cũng không trả nổi, có lẽ sẽ bị đuổi tới trấn nhỏ di động. Tại nơi ấy, ngay an toàn cũng không được bảo đảm.
Rơi vào đường cùng Kim Phán Nhi chỉ có thể lựa chọn ra khỏi thành.
“Mày đi nhanh một chút!” Một người đàn ông trung niên không kiên nhẫn mà quát Kim Phán Nhi. Kim Phán Nhi lớn lên đen gầy nên cũng không khiến cho người ta yêu thích. Về cuộc sống nghèo khổ, bọn họ những người thường phải đi đánh dị thú cấp một có người nào không khổ?
Tại Tinh Vân thành, không có phòng ở thì nhất định phải cố gắng làm việc, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể bị lưu lạc tới trấn nhỏ di động.
“Được.” Kim Phán Nhi đáp lại rồi vùi đầu chạy đi. Chiến giày không hợp chân làm hạn chế tốc độ của cô, mỗi một bước đi đều rất vất vả, lại không thể không cắn răng kiên trì.
Nhưng rồi cuối cùng cô vẫn lạc đội, mọi người muốn trước khi trời tối có thu hoạch nên sẽ không đợi cô – một đứa con gái chỉ biết cản trở lại muốn chia phần con mồi. Ném ra một câu:
“Trở về thành sớm một chút” rồi bước đi không thấy bóng dáng.
Kim Phán Nhi một mình đứng ở mảnh cát vàng, thấy bản thân trong khoảng không vô tận, liền bắt đầu trở về. Trước trời tối mà không thể trở về thành, chỉ sợ cô sẽ chết ở ngoài này.
Bên cạnh thỉnh thoảng sẽ có chiến xa hai bánh và chiến xa bốn bánh lái qua nhưng Kim Phán Nhi cũng không liếc mắt một cái. Cô không những không thuê nổi chiến xa mà còn không lái được. Bởi vậy những thứ này đối với cô không có ý nghĩa gì.
Đột nhiên, một chiếc chiến xa bốn bánh dừng lại bên cạnh, một người tuổi còn trẻ ló đầu ra khỏi cửa kính, trên đầu của hắn còn có một con mèo trắng:
“Cô chỉ có một người? Có muốn tôi đưa về thành không?”
“Muốn!” Kim Phán Nhi lập tức đáp ứng. Nếu như cô mang theo rất nhiều con mồi, cô sẽ nghĩ đối phương để ý con mồi của mình, nếu cô vô cùng xinh đẹp, cô sẽ nghĩ đối phương để ý dung mạo của mình. Nhưng cô lại rất xấu xí, cho nên cô cảm thấy đối phương là một người tốt.
Người trẻ tuổi mở cửa, Kim Phán Nhi lê đôi chân gần như mất hết cảm giác của mình vào mới phát hiện những người ngồi sau đều là nam giới, trong đó có hai người nhìn còn nhỏ hơn so với mình.
“Cô gái, sao cô lại đi một mình? Nếu không phải Trần đại ca tính cách thiện lương, có lẽ cô phải đi vài giờ nữa mới có thể trở về thành.” Triệu Dương lập tức đáp lời. Trần Mộc mang bọn họ đi săn bắn, giúp cho bọn họ hai người không có kinh nghiệm gì cũng thu hoạch được không ít, cậu liền đem Trần Mộc trở thành người tốt.
“Tôi muốn trở thành thợ săn dị thú.” Kim Phán Nhi mở miệng. Có điều chỉ có chính cô biết, thợ săn dị thú cái gì, cô tuyệt chẳng muốn làm. Cô chỉ làm vậy để có thể sống sót mà thôi.
“Trang bị của cô không hợp thân thể, nhìn cũng không có kinh nghiệm, muốn đánh dị thú quả thật không dễ dàng.” Triệu Thiên Vũ mở miệng, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cô bé gầy teo này có cuộc sống không tốt.
“Tôi……” Kim Phán Nhi ấp úng một chút rồi không nói nữa. Cô cũng không muốn tố khổ cùng một người xa lạ, hơn nữa, tố khổ thì có ích sao? Có điều, kẻ có tiền thi thoảng cũng phát thiện tâm, chờ sau khi trở về thành, bọn họ sẽ không còn liên quan tới nhau nữa.
“Nếu cô thật sự muốn trở thành thợ săn dị thú, có thể đi cùng chúng tôi. Hai người là mang, ba người cũng là mang.” Trần Mộc mở miệng. ( mang ở có nghĩa là mang theo)
“Trần đại ca, chúng tôi bây giờ đã không còn là tay mơ nữa, chúng tôi là thợ săn dị thú cấp rồi!” Triệu Dương lập tức mở miệng.
“Mấy tháng trước cậu còn không phải là một tay mơ!” Trần Mộc cười mở miệng:
“Cuộc sống của cô gái này chắc cũng không dễ dàng, có thể gia nhập với chúng ta làm hậu cần cũng được. Lấy một phần của tôi cho cô ấy đi. Hơn nữa,cô ấy cũng đi đến chân chảy máu mà vẫn không dừng lại, như vậy là người rất có nghị lực cũng rất có tương lai.”
“Vậy cũng tốt.” Trần Mộc đã nói như vậy, ba anh em Triệu gia đương nhiên sẽ không phản đối. Lúc này người làm chủ chính là Trần Mộc, hơn nữa cũng không tổn hại lợi ích của bọn họ.
“Anh nói thật sự? Tôi đồng ý!” Kim Phán Nhi gần như không thể tin được, đây là bánh nhân thịt rơi từ trên trời xuống đúng không?
“Đương nhiên là thật.” Trần Mộc tiếp tục cười. Có thể nắm được tương lai của dị năng giả một cách dễ dàng như vậy, với hắn mà nói thì đây cũng là bánh trên trời rơi xuống. Có điều, bản thân trùng sinh cũng được coi là một cái bánh từ trên trời rơi xuống rồi đúng không?
Hết chương