Trần Mộc ở trên biển bay 23 ngày, rốt cục cũng phát hiện hành vi cắn ‘thiên thạch’ của A Hổ.
“Nhóc không sợ ăn vào sẽ hỏng bụng à?” Đã hoàn toàn lôi thôi cũng vứt bỏ việc chỉnh lý lại bản thân – Trần Mộc đem A Hổ xách lên. Hắn không thấy được sắc mặt tràn đầy tàn khốc trên bộ mặt đen thui của mình. A Hổ bị Trần Mộc làm hoảng sợ, lại vẫn cuộn cái đuôi lên ôm ‘thiên thạch’ không muốn buông, ‘thiên thạch’ vốn đã bị nhỏ lại một vòng lớn từ trong bụng của cá voi thú giờ lại thêm dấu răng của A Hổ.
“Meo meo ~” A Hổ kêu một tiếng, hai chân trước sắp không thể giữ nổi ‘thiên thạch’ nhưng vẫn không buông ra.
“Nhóc ăn thứ này xong sẽ không sao chứ?” Lúc này, Trần Mộc cũng nhìn ra A Hổ yêu thích ‘thiên thạch’. Nhưng vật như vậy, ăn không có việc gì đi? Lúc trước cá voi thú đều khó chịu đến lăn lộn! Hắn vươn tay muốn lấy đi khối ‘thiên thạch’, nhưng A Hổ lập tức vươn chân trước chụp lấy tay của Trần Mộc, đương nhiên, bởi vậy mà A Hổ vốn đang ôm ‘thiên thạch’ liền làm rơi.
“Meo meo meo!” A Hổ sống chết giãy giụa, ánh mắt nhìn thẳng xuống phía dưới. Đáng tiếc, Trần Mộc đang nắm da trên cổ nó khiến nó không thể nhìn xuống bên dưới, bốn chân cấp bách mà cào linh tinh.
Trần Mộc bất đắc dĩ, ôm A Hổ ngồi xuống, lại đem ‘thiên thạch’ đưa tới trước mặt nó. Nhất thời, A Hổ liền vươn đầu lưỡi vô cùng thân thiết mà liếm tay hắn.
Có lẽ, ‘thiên thạch’ thật sự hữu dụng đối với loài thú? Trần Mộc nghĩ tới con cá voi thú cấp mười kia. Ngày kế tiếp, tuy rằng không ngăn cản A Hổ cắn ‘thiên thạch’, nhưng lúc nào cũng chú ý chặt chẽ đến nó. Có điều, may mắn A Hổ không có cách nào một ngụm nuốt vào ‘thiên thạch’, ‘thiên thạch’ cũng không yếu ớt như trong tưởng tượng. Thường thì A Hổ phải cắn thật lâu mới lưu lại một dấu răng nhàn nhạt, thật giống như nó đang tốn công vô ích.
Mỗi lần cắn ‘thiên thạch’, A Hổ sẽ lui thành một đống, ngủ một giấc. Dần dần, Trần Mộc phát hiện A Hổ dường như lớn một chút, cũng mạnh lên không ít. Có lẽ, ‘thiên thạch’ thật có thể cho linh thú ăn?
Lúc này Trần Mộc cùng A Hổ lại không biết, nếu không phải qua mấy trăm năm phóng xạ của ‘thiên thạch’ đã yếu bớt, A Hổ cắn lại ít. Linh thú đang trong thời kỳ còn nhỏ mà ăn ‘thiên thạch’ tuyệt đối sẽ bị nổ tung, hoặc biến thành quái vật.
Thời điểm ngày thứ năm mươi sáu, Trần Mộc rốt cục cũng thấy được đất liền.
Làm đến nơi đến chốn cảm giác thật sự rất tốt, huống chi, đến đất liền, xung quanh sẽ không chỉ có nước và nước
Chỉ là, S thị nằm ở vùng duyên hải phía nam của liên minh người Hoa, nơi này lại là vùng duyên hải phía bắc của liên minh người Hoa.
Ôm A Hổ đã nặng lên không ít đi lên đất liền, Trần Mộc có chút cảm khái. Chuyến đi này tuy rằng nhiều lần sinh tử, có điều thật đúng không phải là một chuyến tay không.
Một tháng qua, A Hổ thay đổi rõ ràng. Nó lớn lên không ít, móng vuốt răng nanh cũng sắc bén hơn rất nhiều, thậm chí có thể đem ‘thiên thạch’ cắn vỡ. Có điều, một lần sau khi ăn nhiều ‘thiên thạch’ khiến nó lăn lộn trong bọt khí một ngày đêm, Trần Mộc không thu ‘thiên thạch’ nhưng mỗi ngày chỉ cho nó ăn một chút.
Nhìn ‘thiên thạch’ chỉ còn lại hơn một nửa, cùng với A Hổ khác hoàn toàn so với linh thú mèo bình thường, Trần Mộc không có can đảm vào trong thành, bởi vậy chỉ có thể tiếp tục làm dã nhân. Huống chi, tràng hỗn loạn lúc trước ở S thị cũng chết rất nhiều dị năng giả, còn đánh mất ‘thiên thạch’. Nếu Thức Tỉnh chi thành còn không tra tin tức liên quan thì hắn sẽ không gọi Trần Mộc!
Bộ dạng hiện giờ của hắn mà đi vào trong thành thì khẳng định sẽ bị hoài nghi, đến lúc đó hắn chỉ có một người, sao có thể đối nghịch với cả một quốc gia?
Có điều, cuối cùng cũng lên đất liền rồi, có thể săn bắt một vài dị thú có hương vị tương đối khá, cũng có thể nghĩ cách nhóm lửa nướng những đồ ăn này nọ. Mỗi ngày trên biển đều phải ăn sống, hắn đã kéo dài bao tử kiểu đó hơn một tháng rồi, mà càng đáng buồn hơn là: còn không có giấy!!! Bởi thế nên quần áo trên người của hắn càng ngày càng ít! ( cười lăn lộn).
Bắt một con thỏ xám thú, lại dùng cách nguyên thủy nhất để đánh lửa–dị năng không khí đã có thể khống chế không ít dưỡng khí tập trung một chỗ. Ma sát vài lần, một ngọn lửa bắt đầu cháy chỗ dưỡng khí và củi.
Ăn thỏ nướng, lại tụ hơi nước thành nước uống, Trần Mộc còn tìm sông để tắm rửa cơ thể đã vô cùng bốc mùi của mình. Tuy rằng nước sông cũng bị ô nhiễm mà có tính ăn mòn, nhưng so nước biển vẫn tốt hơn nhiều, Trần Mộc cũng không để ý.
Bởi vì quần áo trên người đã sớm thành một đống rách nát, Trần Mộc lấy da dị thú che thân thể. Vốn lấy quần áo biến thành đai lưng mà quấn lên người, nói thật, dã ngoại lúc này không có một bóng người, có trần truồng thì cũng không có việc gì. Nhưng ‘ đồ vật bên dưới’ kia lại vì vận động mà lắc lư khiến hắn không có cảm giác an toàn. Tốt nhất là cứ buộc bằng da thú, miễn cho bị một vuốt của con dị thú nào đó. ( theo mình hiểu có lẽ ý anh là buộc bằng da thú để tránh bị con nào nó cào cho một phát thì lại thành thái giám:))))
Đời này hắn cũng không định tin tưởng tình yêu gì đó nữa, nhưng sự tình liên quan đến tính phúc nửa đời sau, tốt nhất là cứ cẩn trọng.
Ngày kế tiếp đều đi săn bắt dị thú, Trần Mộc rất lo lắng cho mẹ mình. Lâu như vậy không liên lạc, còn không biết mẹ sẽ nghĩ như thế nào. Nhưng hắn quả thật không có cách nào vào thành, càng không có cách biết được hướng đi mấy ngày nay.
A Hổ mấy ngày này không phải ăn thì là ngủ, mỗi ngày ăn một ít ‘thiên thạch’, sau đó ngủ. Chờ thời điểm Trần Mộc nướng thịt sẽ dậy ăn một bữa no đủ, thậm chí còn ăn nhiều hơn so với Trần Mộc. Vì thế, vốn là một con mèo nho nhỏ lại lớn hơn rất nhiều.
Cứ như vậy qua một tháng, A Hổ rốt cục ăn xong ‘thiên thạch’, mà thân thể cũng lớn hơn vài vòng. Cân nặng không khác biệt lắm so với Trần Mộc. Trần Mộc nhìn bộ dáng của nó, cảm thấy có chút giống lão hổ trước tận thế, thật không thẹn với cái tên A Hổ. Chẳng qua, cho dù Bạch Hổ trên người cũng có vằn, mà A Hổ còn không có một cái lông tạp nào, cả người trắng muốt.
“Meo meo ô ~” A Hổ kêu lên một tiếng vui mừng, vặn vẹo đứng lên từ trên mặt đất, chờ xoay xong rồi, lại liếm liếm chân trước của mình để chải lông.
Ảo tưởng cái gì, tuyệt đối là không thể, lão hổ? Đây chẳng qua là một con mèo bị béo nghiêm trọng mà thôi! Tất cả điều này, vào lúc A Hổ muốn nhảy lên trên đầu của Trần Mộc, bị Trần Mộc lùi một bước tránh ra khẳng định.
Một hai trăm cân ở trên đầu, cho dù cổ chịu được, thoạt nhìn cũng như một thằng ngốc.
A Hổ bị lạnh nhạt, mỗi lần nó muốn bổ nhào về phía Trần Mộc, đều sẽ bị Trần Mộc cuống quít né tránh. Nhảy vài lần, nó ngược lại suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân. Sau khi chuyển vài vòng tại chỗ, lại biến trở về thành mèo con.
Sau đó, chọn vài chỗ như trên đầu Trần Mộc lại nhảy lên……
Trần Mộc lần này không né tránh, thực đáng buồn hắn không né tránh. Hắn căn bản không nghĩ tới, A Hổ biến trở về bộ dáng trước đây, lại vẫn nặng một hai trăm cân! Nếu không phải hắn luôn luôn chú ý không khí thay đổi, một khắc khi A Hổ hạ xuống đã mở lồng phòng hộ, khẳng định sẽ gẫy cổ!
“Được rồi, A Hổ, chúng ta về nhà nhanh một chút. Đã hơn ba tháng rồi, nếu không trở về mẹ nhất định sẽ lo lắng chết mất.” Chọt A Hổ đang đứng trên đầu, Trần Mộc bắt đầu tìm kiếm tiểu trấn di động. Lúc này hắn không có bộ đàm liên lạc, vẫn nên tìm tiểu trấn di động trước tiên. Thám thính tốt tin tức, nếu có thể giả tạo chứng cứ về ba tháng vừa qua thì tốt hơn! Cũng miễn cho sau này lộ ra sơ hở. Còn có dị năng của mình và A Hổ dị thường, tạm thời cũng không thể bại lộ. Thí nghiệm cơ thể sống sau mạt thế vẫn luôn tồn tại, đây cũng là nguyên nhân có thể tìm ra biện pháp hợp thể cùng linh thú. Hắn cũng không hy vọng mình trở thành tài liệu giống tội phạm tử tù.
Lại nói tiếp, Trần Mộc cũng không phải không nghĩ tới việc đánh cướp thợ săn dị thú, nhưng khi mạt thế nhược nhục cường thực xuất hiện giết người cướp của cũng khiến liên minh người Hoa vô cùng chú ý. Người bị đánh cướp chỉ cần nhấn một cái nút trên bộ đàm liên lạc cá nhân của mình, có trể trực tiếp mở thiết bị ghi âm, hơn nữa còn kết nối mạng. Nếu giết người cướp bộ đàm cá nhân, bộ đàm cũng sẽ phản ứng. Về phần trực tiếp hủy bộ đàm…. Phần lớn người đều đem nó bảo vệ tốt, hơn nữa đi xa khỏi thành thị săn dị thú cũng đều là cao thủ.
Đương nhiên, Trần Mộc lúc này có dị năng không khí, tuyệt đối có thể đánh cướp thành công. Nhưng trên cơ bản từng trang bị của thợ săn dị thú đều biểu hiện thân phận của chính mình. Hắn cầm cũng không dùng được không nói, bộ đàm liên lạc cũng là buộc định. Hắn không có khả năng lấy bộ đàm liên lạc của người khác để gọi cho mẹ, cho nên dù cướp thì cũng là công toi.
Trần Mộc tâm tâm niệm niệm muốn che dấu bản thân, lại không biết rằng: có mấy cái máy bay chiến đấu giá trị chế tạo kinh người đang xoay quanh mặt biển, chỗ hắn thoát khỏi cá voi thú. Hiện nay khí hậu ác liệt, loại trực thăng máy bay nhỏ chỉ cần một trận cuồng phong cũng có thể cuốn đi, lại càng không thể chịu nổi công kích của dị thú.
Trên biển có rất nhiều hải điểu thú, cho nên bên ngoài máy bay chiến đấu khổng lồ này đã có chút rách nát, mà dị năng giả trên máy bay cũng mỏi mệt, nhưng trên mặt mỗi người đều rất ngưng trọng. Có hai người trung niên nhìn nhau, mặc vào đồ lặn tốt nhất, lặn xuống biển. Bọn họ đều là dị năng giả thủy hệ, làm việc trong biển cũng tiện hơn.
“Không biết có thể tìm được có manh mối gì đó hay không. Có điều, tín hiệu liên lạc của Lưu Hải đúng là xuất hiện ở nơi này.” Phùng lão mở miệng, sắc mặt của ông ta rất không tốt. Nhiệm vụ lần này thất bại, ông ta bị Thức Tỉnh chi thành xử phạt không nói, địa vị cũng giảm xuống rất nhiều.
“Hừ.” Một người trung niên khác hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm thẳng xuống mặt biển. Ông ta là cha của Lưu Hải, dị năng giả kim hệ cao cấp, cũng là người khống chế chiến đội dị năng của Thức Tỉnh chi thành. Ông ta muốn cho con trai mình rèn luyện một chút, lại không nghĩ rằng con mình sẽ chết trong nhiệm vụ lần này. Cho nên, dù có khả năng không tìm thấy thứ gì, ông ta vẫn đến đây. Thật là cá voi thú chết tiệt, nếu ông ta đạt đến cấp mười, nhất định phải cùng đối phương liều mạng!
Những người khác trên chiến cơ đều là những người có người thân bị chết. Ở Thức Tỉnh chi thành, trung cấp dị năng giả cũng không nhiều, những người này đều là tương lai của Thức Tỉnh chi thành, vậy mà lại bị dị thú cấp mười cắn nuốt!
Hết chương 24
Tác giả có lời muốn nói: Đại gia oán niệm quá lớn……otz
Coi như lúc trước ta không nói gì về cp của Trần Mộc đi ~ phát triển sau này thế nào vẫn muốn xem tình huống, đại gia không cần phải đoán ~ dù sao hiện tại Trần Mộc cùng Chu Dật Cẩn còn không có chạm mặt, trước khi giải quyết Lâm An Liệt, Trần Mộc cũng sẽ không suy nghĩ tình tình yêu yêu sự tình cái gì đâu.
ps: Này chương như thế nào vẫn biểu hiện không được a a a a a a
Trần Mộc ở trên biển bay ngày, rốt cục cũng phát hiện hành vi cắn ‘thiên thạch’ của A Hổ.
“Nhóc không sợ ăn vào sẽ hỏng bụng à?” Đã hoàn toàn lôi thôi cũng vứt bỏ việc chỉnh lý lại bản thân – Trần Mộc đem A Hổ xách lên. Hắn không thấy được sắc mặt tràn đầy tàn khốc trên bộ mặt đen thui của mình. A Hổ bị Trần Mộc làm hoảng sợ, lại vẫn cuộn cái đuôi lên ôm ‘thiên thạch’ không muốn buông, ‘thiên thạch’ vốn đã bị nhỏ lại một vòng lớn từ trong bụng của cá voi thú giờ lại thêm dấu răng của A Hổ.
“Meo meo ~” A Hổ kêu một tiếng, hai chân trước sắp không thể giữ nổi ‘thiên thạch’ nhưng vẫn không buông ra.
“Nhóc ăn thứ này xong sẽ không sao chứ?” Lúc này, Trần Mộc cũng nhìn ra A Hổ yêu thích ‘thiên thạch’. Nhưng vật như vậy, ăn không có việc gì đi? Lúc trước cá voi thú đều khó chịu đến lăn lộn! Hắn vươn tay muốn lấy đi khối ‘thiên thạch’, nhưng A Hổ lập tức vươn chân trước chụp lấy tay của Trần Mộc, đương nhiên, bởi vậy mà A Hổ vốn đang ôm ‘thiên thạch’ liền làm rơi.
“Meo meo meo!” A Hổ sống chết giãy giụa, ánh mắt nhìn thẳng xuống phía dưới. Đáng tiếc, Trần Mộc đang nắm da trên cổ nó khiến nó không thể nhìn xuống bên dưới, bốn chân cấp bách mà cào linh tinh.
Trần Mộc bất đắc dĩ, ôm A Hổ ngồi xuống, lại đem ‘thiên thạch’ đưa tới trước mặt nó. Nhất thời, A Hổ liền vươn đầu lưỡi vô cùng thân thiết mà liếm tay hắn.
Có lẽ, ‘thiên thạch’ thật sự hữu dụng đối với loài thú? Trần Mộc nghĩ tới con cá voi thú cấp mười kia. Ngày kế tiếp, tuy rằng không ngăn cản A Hổ cắn ‘thiên thạch’, nhưng lúc nào cũng chú ý chặt chẽ đến nó. Có điều, may mắn A Hổ không có cách nào một ngụm nuốt vào ‘thiên thạch’, ‘thiên thạch’ cũng không yếu ớt như trong tưởng tượng. Thường thì A Hổ phải cắn thật lâu mới lưu lại một dấu răng nhàn nhạt, thật giống như nó đang tốn công vô ích.
Mỗi lần cắn ‘thiên thạch’, A Hổ sẽ lui thành một đống, ngủ một giấc. Dần dần, Trần Mộc phát hiện A Hổ dường như lớn một chút, cũng mạnh lên không ít. Có lẽ, ‘thiên thạch’ thật có thể cho linh thú ăn?
Lúc này Trần Mộc cùng A Hổ lại không biết, nếu không phải qua mấy trăm năm phóng xạ của ‘thiên thạch’ đã yếu bớt, A Hổ cắn lại ít. Linh thú đang trong thời kỳ còn nhỏ mà ăn ‘thiên thạch’ tuyệt đối sẽ bị nổ tung, hoặc biến thành quái vật.
Thời điểm ngày thứ năm mươi sáu, Trần Mộc rốt cục cũng thấy được đất liền.
Làm đến nơi đến chốn cảm giác thật sự rất tốt, huống chi, đến đất liền, xung quanh sẽ không chỉ có nước và nước
Chỉ là, S thị nằm ở vùng duyên hải phía nam của liên minh người Hoa, nơi này lại là vùng duyên hải phía bắc của liên minh người Hoa.
Ôm A Hổ đã nặng lên không ít đi lên đất liền, Trần Mộc có chút cảm khái. Chuyến đi này tuy rằng nhiều lần sinh tử, có điều thật đúng không phải là một chuyến tay không.
Một tháng qua, A Hổ thay đổi rõ ràng. Nó lớn lên không ít, móng vuốt răng nanh cũng sắc bén hơn rất nhiều, thậm chí có thể đem ‘thiên thạch’ cắn vỡ. Có điều, một lần sau khi ăn nhiều ‘thiên thạch’ khiến nó lăn lộn trong bọt khí một ngày đêm, Trần Mộc không thu ‘thiên thạch’ nhưng mỗi ngày chỉ cho nó ăn một chút.
Nhìn ‘thiên thạch’ chỉ còn lại hơn một nửa, cùng với A Hổ khác hoàn toàn so với linh thú mèo bình thường, Trần Mộc không có can đảm vào trong thành, bởi vậy chỉ có thể tiếp tục làm dã nhân. Huống chi, tràng hỗn loạn lúc trước ở S thị cũng chết rất nhiều dị năng giả, còn đánh mất ‘thiên thạch’. Nếu Thức Tỉnh chi thành còn không tra tin tức liên quan thì hắn sẽ không gọi Trần Mộc!
Bộ dạng hiện giờ của hắn mà đi vào trong thành thì khẳng định sẽ bị hoài nghi, đến lúc đó hắn chỉ có một người, sao có thể đối nghịch với cả một quốc gia?
Có điều, cuối cùng cũng lên đất liền rồi, có thể săn bắt một vài dị thú có hương vị tương đối khá, cũng có thể nghĩ cách nhóm lửa nướng những đồ ăn này nọ. Mỗi ngày trên biển đều phải ăn sống, hắn đã kéo dài bao tử kiểu đó hơn một tháng rồi, mà càng đáng buồn hơn là: còn không có giấy!!! Bởi thế nên quần áo trên người của hắn càng ngày càng ít! ( cười lăn lộn).
Bắt một con thỏ xám thú, lại dùng cách nguyên thủy nhất để đánh lửa–dị năng không khí đã có thể khống chế không ít dưỡng khí tập trung một chỗ. Ma sát vài lần, một ngọn lửa bắt đầu cháy chỗ dưỡng khí và củi.
Ăn thỏ nướng, lại tụ hơi nước thành nước uống, Trần Mộc còn tìm sông để tắm rửa cơ thể đã vô cùng bốc mùi của mình. Tuy rằng nước sông cũng bị ô nhiễm mà có tính ăn mòn, nhưng so nước biển vẫn tốt hơn nhiều, Trần Mộc cũng không để ý.
Bởi vì quần áo trên người đã sớm thành một đống rách nát, Trần Mộc lấy da dị thú che thân thể. Vốn lấy quần áo biến thành đai lưng mà quấn lên người, nói thật, dã ngoại lúc này không có một bóng người, có trần truồng thì cũng không có việc gì. Nhưng ‘ đồ vật bên dưới’ kia lại vì vận động mà lắc lư khiến hắn không có cảm giác an toàn. Tốt nhất là cứ buộc bằng da thú, miễn cho bị một vuốt của con dị thú nào đó. ( theo mình hiểu có lẽ ý anh là buộc bằng da thú để tránh bị con nào nó cào cho một phát thì lại thành thái giám:))))
Đời này hắn cũng không định tin tưởng tình yêu gì đó nữa, nhưng sự tình liên quan đến tính phúc nửa đời sau, tốt nhất là cứ cẩn trọng.
Ngày kế tiếp đều đi săn bắt dị thú, Trần Mộc rất lo lắng cho mẹ mình. Lâu như vậy không liên lạc, còn không biết mẹ sẽ nghĩ như thế nào. Nhưng hắn quả thật không có cách nào vào thành, càng không có cách biết được hướng đi mấy ngày nay.
A Hổ mấy ngày này không phải ăn thì là ngủ, mỗi ngày ăn một ít ‘thiên thạch’, sau đó ngủ. Chờ thời điểm Trần Mộc nướng thịt sẽ dậy ăn một bữa no đủ, thậm chí còn ăn nhiều hơn so với Trần Mộc. Vì thế, vốn là một con mèo nho nhỏ lại lớn hơn rất nhiều.
Cứ như vậy qua một tháng, A Hổ rốt cục ăn xong ‘thiên thạch’, mà thân thể cũng lớn hơn vài vòng. Cân nặng không khác biệt lắm so với Trần Mộc. Trần Mộc nhìn bộ dáng của nó, cảm thấy có chút giống lão hổ trước tận thế, thật không thẹn với cái tên A Hổ. Chẳng qua, cho dù Bạch Hổ trên người cũng có vằn, mà A Hổ còn không có một cái lông tạp nào, cả người trắng muốt.
“Meo meo ô ~” A Hổ kêu lên một tiếng vui mừng, vặn vẹo đứng lên từ trên mặt đất, chờ xoay xong rồi, lại liếm liếm chân trước của mình để chải lông.
Ảo tưởng cái gì, tuyệt đối là không thể, lão hổ? Đây chẳng qua là một con mèo bị béo nghiêm trọng mà thôi! Tất cả điều này, vào lúc A Hổ muốn nhảy lên trên đầu của Trần Mộc, bị Trần Mộc lùi một bước tránh ra khẳng định.
Một hai trăm cân ở trên đầu, cho dù cổ chịu được, thoạt nhìn cũng như một thằng ngốc.
A Hổ bị lạnh nhạt, mỗi lần nó muốn bổ nhào về phía Trần Mộc, đều sẽ bị Trần Mộc cuống quít né tránh. Nhảy vài lần, nó ngược lại suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân. Sau khi chuyển vài vòng tại chỗ, lại biến trở về thành mèo con.
Sau đó, chọn vài chỗ như trên đầu Trần Mộc lại nhảy lên……
Trần Mộc lần này không né tránh, thực đáng buồn hắn không né tránh. Hắn căn bản không nghĩ tới, A Hổ biến trở về bộ dáng trước đây, lại vẫn nặng một hai trăm cân! Nếu không phải hắn luôn luôn chú ý không khí thay đổi, một khắc khi A Hổ hạ xuống đã mở lồng phòng hộ, khẳng định sẽ gẫy cổ!
“Được rồi, A Hổ, chúng ta về nhà nhanh một chút. Đã hơn ba tháng rồi, nếu không trở về mẹ nhất định sẽ lo lắng chết mất.” Chọt A Hổ đang đứng trên đầu, Trần Mộc bắt đầu tìm kiếm tiểu trấn di động. Lúc này hắn không có bộ đàm liên lạc, vẫn nên tìm tiểu trấn di động trước tiên. Thám thính tốt tin tức, nếu có thể giả tạo chứng cứ về ba tháng vừa qua thì tốt hơn! Cũng miễn cho sau này lộ ra sơ hở. Còn có dị năng của mình và A Hổ dị thường, tạm thời cũng không thể bại lộ. Thí nghiệm cơ thể sống sau mạt thế vẫn luôn tồn tại, đây cũng là nguyên nhân có thể tìm ra biện pháp hợp thể cùng linh thú. Hắn cũng không hy vọng mình trở thành tài liệu giống tội phạm tử tù.
Lại nói tiếp, Trần Mộc cũng không phải không nghĩ tới việc đánh cướp thợ săn dị thú, nhưng khi mạt thế nhược nhục cường thực xuất hiện giết người cướp của cũng khiến liên minh người Hoa vô cùng chú ý. Người bị đánh cướp chỉ cần nhấn một cái nút trên bộ đàm liên lạc cá nhân của mình, có trể trực tiếp mở thiết bị ghi âm, hơn nữa còn kết nối mạng. Nếu giết người cướp bộ đàm cá nhân, bộ đàm cũng sẽ phản ứng. Về phần trực tiếp hủy bộ đàm…. Phần lớn người đều đem nó bảo vệ tốt, hơn nữa đi xa khỏi thành thị săn dị thú cũng đều là cao thủ.
Đương nhiên, Trần Mộc lúc này có dị năng không khí, tuyệt đối có thể đánh cướp thành công. Nhưng trên cơ bản từng trang bị của thợ săn dị thú đều biểu hiện thân phận của chính mình. Hắn cầm cũng không dùng được không nói, bộ đàm liên lạc cũng là buộc định. Hắn không có khả năng lấy bộ đàm liên lạc của người khác để gọi cho mẹ, cho nên dù cướp thì cũng là công toi.
Trần Mộc tâm tâm niệm niệm muốn che dấu bản thân, lại không biết rằng: có mấy cái máy bay chiến đấu giá trị chế tạo kinh người đang xoay quanh mặt biển, chỗ hắn thoát khỏi cá voi thú. Hiện nay khí hậu ác liệt, loại trực thăng máy bay nhỏ chỉ cần một trận cuồng phong cũng có thể cuốn đi, lại càng không thể chịu nổi công kích của dị thú.
Trên biển có rất nhiều hải điểu thú, cho nên bên ngoài máy bay chiến đấu khổng lồ này đã có chút rách nát, mà dị năng giả trên máy bay cũng mỏi mệt, nhưng trên mặt mỗi người đều rất ngưng trọng. Có hai người trung niên nhìn nhau, mặc vào đồ lặn tốt nhất, lặn xuống biển. Bọn họ đều là dị năng giả thủy hệ, làm việc trong biển cũng tiện hơn.
“Không biết có thể tìm được có manh mối gì đó hay không. Có điều, tín hiệu liên lạc của Lưu Hải đúng là xuất hiện ở nơi này.” Phùng lão mở miệng, sắc mặt của ông ta rất không tốt. Nhiệm vụ lần này thất bại, ông ta bị Thức Tỉnh chi thành xử phạt không nói, địa vị cũng giảm xuống rất nhiều.
“Hừ.” Một người trung niên khác hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm thẳng xuống mặt biển. Ông ta là cha của Lưu Hải, dị năng giả kim hệ cao cấp, cũng là người khống chế chiến đội dị năng của Thức Tỉnh chi thành. Ông ta muốn cho con trai mình rèn luyện một chút, lại không nghĩ rằng con mình sẽ chết trong nhiệm vụ lần này. Cho nên, dù có khả năng không tìm thấy thứ gì, ông ta vẫn đến đây. Thật là cá voi thú chết tiệt, nếu ông ta đạt đến cấp mười, nhất định phải cùng đối phương liều mạng!
Những người khác trên chiến cơ đều là những người có người thân bị chết. Ở Thức Tỉnh chi thành, trung cấp dị năng giả cũng không nhiều, những người này đều là tương lai của Thức Tỉnh chi thành, vậy mà lại bị dị thú cấp mười cắn nuốt!
Hết chương
Tác giả có lời muốn nói: Đại gia oán niệm quá lớn……otz
Coi như lúc trước ta không nói gì về cp của Trần Mộc đi ~ phát triển sau này thế nào vẫn muốn xem tình huống, đại gia không cần phải đoán ~ dù sao hiện tại Trần Mộc cùng Chu Dật Cẩn còn không có chạm mặt, trước khi giải quyết Lâm An Liệt, Trần Mộc cũng sẽ không suy nghĩ tình tình yêu yêu sự tình cái gì đâu.
ps: Này chương như thế nào vẫn biểu hiện không được a a a a a a