Trần Mộc cố gắng nhớ lại cuộc sống năm hai mươi hai tuổi của hắn là như thế nào. Kí ức đã mờ nhạt, nhưng hắn lại nhớ rõ một điều: mỗi ngày hắn đều vô cùng hạnh phúc.
Trần Mộc mười tám tuổi nhận được linh thú, sau đó cải tạo gen, ở thành thị cấp hai giàu có này học lên năm thứ tư. Vừa tốt nghiệp, hắn lại học quản lý và săn bắt dị thú. Học quản lý vì chuẩn bị cho tương lai tiếp quản Trần gia, còn săn bắt dị thú là niềm đam mê của hắn.
Hiện nay trên địa cầu, thợ săn dị thú là chức nghiệp mà hầu như tất cả đàn ông đều hướng tới, Trần mộc cũng không ngoại lệ. Ngày nay 90% nhân loại đều ở trong thành thị, 10 % còn lại ở trên các trấn nhỏ di động nhưng không có ai ở dã ngoại. Bởi vì điều kiện tồi tệ bên ngoài khiến cho con người không thể ở lại, mặt khác cũng không thích hợp trồng cây nông nghiệp.
Hầu như thực vật đều có độc nên tất cả rau quả có thể ăn đều được trồng bằng các dịch dinh dưỡng trong thành thị. Có điều, cho dù có nông nghiệp trong thành thị thì lượng rau dưa được trồng cũng không đủ cho mọi người ăn. Vì vậy dị thú không thể tránh khỏi việc trở thành thức ăn của con người, mà món ăn chính của phần lớn bình dân chính là thịt dị thú.
Thợ săn dị thú phát triển ở mọi nơi trên thế giới, bọn họ sẽ săn bắt dị thú, lấy thịt cùng các bộ phận đáng giá khác để bán kiếm tiền sinh hoạt. Ngày nay thợ săn dị thú là chức nghiệp có lượng người nhiều nhất trên cả đại lục. Ở bên ngoài tuy rằng thực vật chứa lượng lớn chất phóng xạ thậm chí có độc nhưng dị thú lại không giống như vậy. Mặc dù trên người dị thú có một số bộ phận chứa độc mà độc tính còn vượt xa thực vật nhưng thịt của nó lại có thể ăn được, thậm chí rất nhiều loại dị thú có thịt vô cùng thơm ngon.
Ví dụ như Rết thú, toàn bộ người nó đều có độc, nhưng khi xé đi lớp vỏ cửng rắn thì sẽ lấy được thịt non, trắng mềm ngon miệng. Lượng thịt của một con rết thú đủ cho nhà ba người ăn trong nửa tháng. Mở cửa, đi xuống nhà.
Trần Mộc liền ngồi vào bàn ăn, bên cạnh cha mẹ. Bọn họ ở trong một ngôi nhà ba tầng, có hầm ngầm dùng để làm gara, tầng dưới cùng làm phòng khách, phòng ăn và nhà bếp. Lầu hai là phòng của cha mẹ với thư phòng của họ, lầu ba phần lớn là phòng trống ngoài một gian mà Trần Mộc đang ở.
Ngày nay, trong thành thị tấc đất tấc vàng, hơn nữa vì có lồng bảo hộ nên phòng ốc cũng không thể xây cao, bởi vậy rất nhiều người dù giàu có cũng chỉ có thể ở một phòng rộng khoảng 50 mét vuông. Nên phòng ngủ của phần lớn người chỉ có một đường nhỏ đi đến giường. Giường dựng rất cao, dưới giường là bàn học hoặc tủ có ngăn được tận dụng hết mức để ở nơi còn lại trong phòng, thậm chí còn có những người còn đạp vào ngăn tủ để bò lên giường – những loại làm bằng vật liệu kim loại luôn luôn vô cùng kiên cố.
Lúc này, mẹ vẫn còn một mái tóc đen nhánh, trên mặt cũng không có một nếp nhăn. Ngày nay, việc nghiên cứu gen đã vô cùng thấu đáo, tuổi thọ bình quân của con người có thể đạt tầm 180 tuổi, mẹ của hắn năm nay cũng chỉ có 60 tuổi bởi vậy không thể coi là già. Thế nhưng một năm kia khi hắn bị đuổi khỏi nhà, mẹ của hắn lại nhanh chóng già đi, sau đó còn bị mất mạng.
Cha vẻ mặt nghiêm túc, thức ăn trước mặt ông ta đã được ăn hết, khi nhìn về phía hắn trong mắt đã có sự không vừa lòng. Trần Mộc kiềm chế vẻ mặt của mình, lộ ra dáng tươi cười nhưng trong lòng lại vô cùng khổ sở.
Cha của hắn, ở trong mắt hắn vẫn nghiêm túc như vậy mà hắn vẫn luôn lấy ông ấy làm gương, cha cũng yêu cầu rất cao đối với hắn. Thế nhưng sau khi Lâm An Liệt xuất hiện, hắn mới phát hiện mặt khác của cha. Khi đó cha mẹ hắn bất hòa, muốn đem phân nửa gia sản cho Lâm An Liệt. Cha lớn tiếng quở trách hắn, không tin lời giải thích của hắn nhưng lại cưng chiều Lâm An Liệt tới tận xương tủy.
Khi ấy hắn mới biết được nụ cười của cha không ít như hắn vẫn nghĩ. Đối với Lâm An Liệt người có thể cười vui vẻ cả ngày, nhưng với đứa con như hắn sợ rằng còn không bằng một ngón tay của gã. Bởi vì mẹ của Lâm An Liệt mới là tình yêu chân thật của ông ta nhưng lại luôn bị ông bà nội can thiệp ép phải đi tha hương.
Mẹ của Lâm An Liệt, lúc mới quen hắn luôn được nghe gã kể lại, khi ấy chỉ cảm thấy đó là một người phụ nữ thùy mị nhưng vẫn kiên cường, có thể một mình nuôi nấng con trưởng thành. Nhưng sau khi hắn nghe xong lời nói của mẹ, lại bị Lâm An Liệt hại đến mức kia, hắn nhận ra đó là một người đàn bà có tâm địa rắn rết với sự cố chấp điên cuồng.
Mặc dù cha mẹ hắn không có tình yêu say đắm muốn chết đi sống lại thế nhưng cũng luôn thân thiết, tình cảm sau hôn nhân lại gắn bó, cho đến khi mẹ của Lâm An Liệt xuất hiện, lúc ấy hắn cũng đã sáu tuổi…
– “Tốt nghiệp, cũng không thể ở nhà cả ngày vô công rồi nghề! Ngay cả khi mẹ mày gọi, cũng không đáp lại?” Trần Khải cha của Trần mộc cau mày liếc mắt nhìn hắn, buông đũa xuống.
- “Mộc Mộc hôm qua mới về nhà, hôm nay ngủ nhiều hơn một chút cũng là bình thường.” Lưu Chân Chân mẹ của hắn lập tức nói đỡ.
– “Con hư tại mẹ!” Trần Khải đặt đũa xuống, xoay người đi ra cửa.
– “Mộc Mộc, đừng để ý đến cha con, lại đây ăn điểm tâm đi.” Lưu Chân Chân chợt thất thần sau đó lập tức lại bắt chuyện với hắn.
Trần Mộc ngồi xuống, bữa sáng là một đĩa rau sa lát, một miếng thịt, còn có một bát canh ngô. Ở xã hội hiện nay, rau dưa hoa quả là đồ ăn xa xỉ, bữa sáng như vậy đã rất tốt.
– “Mẹ, con không sao” Trần Mộc cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, để cho mình không đến mức thất lễ.
Lại nói tiếp, ngày này ở đời trước hắn vẫn còn có chút ấn tượng. Hôm nay hắn ngủ quên, sau đó mẹ gọi dậy, khi xuống nhà thì bị cha mắng một trận. Lúc sau cha rời nhà, hắn cũng không ăn điểm tâm mà đi luôn, chạy thẳng tới chỗ làm đăng kí, trở thành một gã thợ săn dị thú. Bởi vì muốn chứng minh cho cha xem, bắt đầu từ ngày hôm nay, hắn sẽ không lấy của cha mẹ một phân tiền. Hắn sẽ dựa vào nỗ lực của chính mình trở thành một thợ săn dị thú cấp bốn, còn mua một chiếc R-Z7 chiến xa hệ cao cấp.
Lúc trước Lâm An Liệt nói hắn dựa vào cha mẹ mà ăn chơi trác táng, nhưng gã sao có thể biết, hắn vì muốn có được sự thừa nhận của cha mà bỏ ra bao nhiêu nỗ lực?
Ăn sáng xong, hắn nói chuyện với mẹ một lúc rồi mới chuẩn bị đồ đạc rời khỏi nhà. Trần Mộc không đi thẳng đến hiệp hội thợ săn để đăng kí như lúc trước mà mang theo A Hổ dạo phố. Tất cả mọi thứ ở Tinh Vân thành đều xinh đẹp mà quen thuộc, bây giờ trong Tinh Vân thành không có Lâm An Liệt tồn tại!
Đời trước Lâm An Liệt đến Tinh Vân thành năm hai mươi tuổi mà trước đó vẫn còn đang ở trấn nhỏ di động, cụ thể là chỗ nào Trần Mộc cũng không biết. Hắn hận Lâm An Liệt, vô cùng vô cùng hận, thế nhưng có lẽ còn phải đợi thêm sáu năm nữa mới có thể gặp được gã. Đời này, hắn tuyệt đối sẽ không để Lâm An Liệt cướp đi bất kì thứ gì thuộc về mình.
Trên đường phố của Tinh Vân thành mọi người qua lại vội vã, mà trong tay hay trên vai của rất nhiều người còn mang theo một con mèo nhỏ hoặc chó nhỏ, đó là linh thú của bọn họ. Linh thú là loài có thể chống lại dị thú, đương nhiên cũng có vài người cả đời sẽ không rời khỏi thành thị, bởi vậy với họ linh thú không khác gì sủng vật. Tuy nhiên cho dù như thế nào thì cũng sẽ không có ai vứt bỏ linh thú của mình. Bị linh thú của mình ghét bỏ sẽ phải chịu sự khinh bỉ của tất cả mọi người.
Lúc trước, A Hổ cũng bỏ hắn mà đi, những người ở hiệp hội linh thú cũng nhân cơ hội tuyên truyền rằng hắn là một kẻ ngược đãi linh thú, khiến hắn bị mọi người khinh ghét. A Hổ và hắn vào sinh ra tử rất nhiều lần, sao hắn có thể ngược đãi nó? Mà Lâm An Liệt, thậm chí ngay cả linh thú của hắn cũng không buông tha, vì sao Lâm An Liệt có thể hận hắn đến vậy?
Hết chương 3
Trần Mộc cố gắng nhớ lại cuộc sống năm hai mươi hai tuổi của hắn là như thế nào. Kí ức đã mờ nhạt, nhưng hắn lại nhớ rõ một điều: mỗi ngày hắn đều vô cùng hạnh phúc.
Trần Mộc mười tám tuổi nhận được linh thú, sau đó cải tạo gen, ở thành thị cấp hai giàu có này học lên năm thứ tư. Vừa tốt nghiệp, hắn lại học quản lý và săn bắt dị thú. Học quản lý vì chuẩn bị cho tương lai tiếp quản Trần gia, còn săn bắt dị thú là niềm đam mê của hắn.
Hiện nay trên địa cầu, thợ săn dị thú là chức nghiệp mà hầu như tất cả đàn ông đều hướng tới, Trần mộc cũng không ngoại lệ. Ngày nay % nhân loại đều ở trong thành thị, % còn lại ở trên các trấn nhỏ di động nhưng không có ai ở dã ngoại. Bởi vì điều kiện tồi tệ bên ngoài khiến cho con người không thể ở lại, mặt khác cũng không thích hợp trồng cây nông nghiệp.
Hầu như thực vật đều có độc nên tất cả rau quả có thể ăn đều được trồng bằng các dịch dinh dưỡng trong thành thị. Có điều, cho dù có nông nghiệp trong thành thị thì lượng rau dưa được trồng cũng không đủ cho mọi người ăn. Vì vậy dị thú không thể tránh khỏi việc trở thành thức ăn của con người, mà món ăn chính của phần lớn bình dân chính là thịt dị thú.
Thợ săn dị thú phát triển ở mọi nơi trên thế giới, bọn họ sẽ săn bắt dị thú, lấy thịt cùng các bộ phận đáng giá khác để bán kiếm tiền sinh hoạt. Ngày nay thợ săn dị thú là chức nghiệp có lượng người nhiều nhất trên cả đại lục. Ở bên ngoài tuy rằng thực vật chứa lượng lớn chất phóng xạ thậm chí có độc nhưng dị thú lại không giống như vậy. Mặc dù trên người dị thú có một số bộ phận chứa độc mà độc tính còn vượt xa thực vật nhưng thịt của nó lại có thể ăn được, thậm chí rất nhiều loại dị thú có thịt vô cùng thơm ngon.
Ví dụ như Rết thú, toàn bộ người nó đều có độc, nhưng khi xé đi lớp vỏ cửng rắn thì sẽ lấy được thịt non, trắng mềm ngon miệng. Lượng thịt của một con rết thú đủ cho nhà ba người ăn trong nửa tháng. Mở cửa, đi xuống nhà.
Trần Mộc liền ngồi vào bàn ăn, bên cạnh cha mẹ. Bọn họ ở trong một ngôi nhà ba tầng, có hầm ngầm dùng để làm gara, tầng dưới cùng làm phòng khách, phòng ăn và nhà bếp. Lầu hai là phòng của cha mẹ với thư phòng của họ, lầu ba phần lớn là phòng trống ngoài một gian mà Trần Mộc đang ở.
Ngày nay, trong thành thị tấc đất tấc vàng, hơn nữa vì có lồng bảo hộ nên phòng ốc cũng không thể xây cao, bởi vậy rất nhiều người dù giàu có cũng chỉ có thể ở một phòng rộng khoảng mét vuông. Nên phòng ngủ của phần lớn người chỉ có một đường nhỏ đi đến giường. Giường dựng rất cao, dưới giường là bàn học hoặc tủ có ngăn được tận dụng hết mức để ở nơi còn lại trong phòng, thậm chí còn có những người còn đạp vào ngăn tủ để bò lên giường – những loại làm bằng vật liệu kim loại luôn luôn vô cùng kiên cố.
Lúc này, mẹ vẫn còn một mái tóc đen nhánh, trên mặt cũng không có một nếp nhăn. Ngày nay, việc nghiên cứu gen đã vô cùng thấu đáo, tuổi thọ bình quân của con người có thể đạt tầm tuổi, mẹ của hắn năm nay cũng chỉ có tuổi bởi vậy không thể coi là già. Thế nhưng một năm kia khi hắn bị đuổi khỏi nhà, mẹ của hắn lại nhanh chóng già đi, sau đó còn bị mất mạng.
Cha vẻ mặt nghiêm túc, thức ăn trước mặt ông ta đã được ăn hết, khi nhìn về phía hắn trong mắt đã có sự không vừa lòng. Trần Mộc kiềm chế vẻ mặt của mình, lộ ra dáng tươi cười nhưng trong lòng lại vô cùng khổ sở.
Cha của hắn, ở trong mắt hắn vẫn nghiêm túc như vậy mà hắn vẫn luôn lấy ông ấy làm gương, cha cũng yêu cầu rất cao đối với hắn. Thế nhưng sau khi Lâm An Liệt xuất hiện, hắn mới phát hiện mặt khác của cha. Khi đó cha mẹ hắn bất hòa, muốn đem phân nửa gia sản cho Lâm An Liệt. Cha lớn tiếng quở trách hắn, không tin lời giải thích của hắn nhưng lại cưng chiều Lâm An Liệt tới tận xương tủy.
Khi ấy hắn mới biết được nụ cười của cha không ít như hắn vẫn nghĩ. Đối với Lâm An Liệt người có thể cười vui vẻ cả ngày, nhưng với đứa con như hắn sợ rằng còn không bằng một ngón tay của gã. Bởi vì mẹ của Lâm An Liệt mới là tình yêu chân thật của ông ta nhưng lại luôn bị ông bà nội can thiệp ép phải đi tha hương.
Mẹ của Lâm An Liệt, lúc mới quen hắn luôn được nghe gã kể lại, khi ấy chỉ cảm thấy đó là một người phụ nữ thùy mị nhưng vẫn kiên cường, có thể một mình nuôi nấng con trưởng thành. Nhưng sau khi hắn nghe xong lời nói của mẹ, lại bị Lâm An Liệt hại đến mức kia, hắn nhận ra đó là một người đàn bà có tâm địa rắn rết với sự cố chấp điên cuồng.
Mặc dù cha mẹ hắn không có tình yêu say đắm muốn chết đi sống lại thế nhưng cũng luôn thân thiết, tình cảm sau hôn nhân lại gắn bó, cho đến khi mẹ của Lâm An Liệt xuất hiện, lúc ấy hắn cũng đã sáu tuổi…
– “Tốt nghiệp, cũng không thể ở nhà cả ngày vô công rồi nghề! Ngay cả khi mẹ mày gọi, cũng không đáp lại?” Trần Khải cha của Trần mộc cau mày liếc mắt nhìn hắn, buông đũa xuống.
- “Mộc Mộc hôm qua mới về nhà, hôm nay ngủ nhiều hơn một chút cũng là bình thường.” Lưu Chân Chân mẹ của hắn lập tức nói đỡ.
– “Con hư tại mẹ!” Trần Khải đặt đũa xuống, xoay người đi ra cửa.
– “Mộc Mộc, đừng để ý đến cha con, lại đây ăn điểm tâm đi.” Lưu Chân Chân chợt thất thần sau đó lập tức lại bắt chuyện với hắn.
Trần Mộc ngồi xuống, bữa sáng là một đĩa rau sa lát, một miếng thịt, còn có một bát canh ngô. Ở xã hội hiện nay, rau dưa hoa quả là đồ ăn xa xỉ, bữa sáng như vậy đã rất tốt.
– “Mẹ, con không sao” Trần Mộc cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, để cho mình không đến mức thất lễ.
Lại nói tiếp, ngày này ở đời trước hắn vẫn còn có chút ấn tượng. Hôm nay hắn ngủ quên, sau đó mẹ gọi dậy, khi xuống nhà thì bị cha mắng một trận. Lúc sau cha rời nhà, hắn cũng không ăn điểm tâm mà đi luôn, chạy thẳng tới chỗ làm đăng kí, trở thành một gã thợ săn dị thú. Bởi vì muốn chứng minh cho cha xem, bắt đầu từ ngày hôm nay, hắn sẽ không lấy của cha mẹ một phân tiền. Hắn sẽ dựa vào nỗ lực của chính mình trở thành một thợ săn dị thú cấp bốn, còn mua một chiếc R-Z chiến xa hệ cao cấp.
Lúc trước Lâm An Liệt nói hắn dựa vào cha mẹ mà ăn chơi trác táng, nhưng gã sao có thể biết, hắn vì muốn có được sự thừa nhận của cha mà bỏ ra bao nhiêu nỗ lực?
Ăn sáng xong, hắn nói chuyện với mẹ một lúc rồi mới chuẩn bị đồ đạc rời khỏi nhà. Trần Mộc không đi thẳng đến hiệp hội thợ săn để đăng kí như lúc trước mà mang theo A Hổ dạo phố. Tất cả mọi thứ ở Tinh Vân thành đều xinh đẹp mà quen thuộc, bây giờ trong Tinh Vân thành không có Lâm An Liệt tồn tại!
Đời trước Lâm An Liệt đến Tinh Vân thành năm hai mươi tuổi mà trước đó vẫn còn đang ở trấn nhỏ di động, cụ thể là chỗ nào Trần Mộc cũng không biết. Hắn hận Lâm An Liệt, vô cùng vô cùng hận, thế nhưng có lẽ còn phải đợi thêm sáu năm nữa mới có thể gặp được gã. Đời này, hắn tuyệt đối sẽ không để Lâm An Liệt cướp đi bất kì thứ gì thuộc về mình.
Trên đường phố của Tinh Vân thành mọi người qua lại vội vã, mà trong tay hay trên vai của rất nhiều người còn mang theo một con mèo nhỏ hoặc chó nhỏ, đó là linh thú của bọn họ. Linh thú là loài có thể chống lại dị thú, đương nhiên cũng có vài người cả đời sẽ không rời khỏi thành thị, bởi vậy với họ linh thú không khác gì sủng vật. Tuy nhiên cho dù như thế nào thì cũng sẽ không có ai vứt bỏ linh thú của mình. Bị linh thú của mình ghét bỏ sẽ phải chịu sự khinh bỉ của tất cả mọi người.
Lúc trước, A Hổ cũng bỏ hắn mà đi, những người ở hiệp hội linh thú cũng nhân cơ hội tuyên truyền rằng hắn là một kẻ ngược đãi linh thú, khiến hắn bị mọi người khinh ghét. A Hổ và hắn vào sinh ra tử rất nhiều lần, sao hắn có thể ngược đãi nó? Mà Lâm An Liệt, thậm chí ngay cả linh thú của hắn cũng không buông tha, vì sao Lâm An Liệt có thể hận hắn đến vậy?
Hết chương