“Hai nhân viên kỹ thuật trụ cột đã điều tra chưa?” Hạ Minh nhìn Vương Lập Công hỏi. Ngay ngày hôm qua, người của U Minh thành đã truyền tin tức đến, bọn họ có ba miếng tinh thạch dị thú cấp tám, ngoại trừ hai nhân viên kỹ thuật cao cấp còn muốn mấy chiếc chiến xa nữa.
Đối với những người vẫn luôn sống ngoài dã ngoại này, tầm quan trọng của chiến xa không cần nói cũng biết. Còn đối với Hạ Minh, tầm quan trọng của ba miếng tinh hạch của dị thú cấp tám kia không cần nói cũng biết.
Dị thú cấp tám cũng không hay gặp, hầu như chúng đều sống ở những nơi xa con người. Người muốn săn dị thú cấp tám thường phải tổ chức thành tổ đội với nhiều nhân tài. Cho nên những miếng tinh hạch này vô cùng quý giá.
Có điều, tinh hạch của dị thú cấp tám dù có quý giá đến đâu thì những người dị năng giả cao cấp vẫn muốn có chúng trong. Có thể dùng tinh hạch để bổ xung năng lượng thì không ai ngại nhiều. Nếu hỏi những dị năng giả này thích lễ vật nào nhất, thì đó chính là tinh hạch.
“Hai nhân viên kỹ thuật này cũng không có bối cảnh gì, xảy ra chuyện chỉ cần bồi thường chút tiền là được. Chỉ là, nhân viên kỹ thuật mới tới có chút gần gũi với con trai của Trần Khải.” Vương Lập Công vẫn để người theo dõi hai người này.
“Con trai của Trần Khải…… Cái người đã đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, Trần Mộc?” Hạ Minh vẫn rất hiểu biết về chuyện của Trần Khải. Nhiều năm qua cũng không thiếu lần ông ta muốn mượn sức Trần Khải, nhưng Trần Khải vẫn không để ý tới, đến bây giờ ông ta đã không còn kiên nhẫn nữa.
Chỉ cần có được tinh hạch của dị thú cấp tám thì sẽ đổi được niềm vui của các vị đại nhân ở Thức Tỉnh chi thành. Sau này ông ta muốn làm chuyện gì ở Tinh Vân thành cũng không sợ bó tay bó chân nữa.
“Chính là Trần Mộc. Có điều, hắn đã không còn quan hệ gì với Trần Khải, cũng chỉ là một tên thợ săn dị thú trung cấp mà thôi. Dường như hắn có hứng thú với nhân viên kỹ thuật kia.” Vương Lập Công khinh bỉ việc Trần Khải làm, cũng khinh bỉ con trai của Trần Khải. Sau khi tốt nghiệp không vội tiến vào xí nghiệp gia tộc của Trần gia chưa tính, vậy mà còn làm thợ săn dị thú. Ở dã ngoại bán mạng kiếm tiền sao có thể so được với buôn bán kiếm tiền?
“Hắn cũng chẳng là cái quái gì, sau khi chúng ta xong việc chắc chắn không dám tới đây.” Hạ Minh không có để ý đến Trần Mộc. Một thợ săn dị thú nhỏ bé cũng chẳng dậy nổi sóng gió gì.
“Đúng vậy!” Vương Lập Công mở miệng.
“Ba miếng tinh hạch của dị thú cấp tám kia nhất định phải bảo vệ tốt.” Đây là thứ để cam đoan bản thân có thể ngồi yên ổn chức vị thành chủ Tinh Vân thành.
Hạ Minh nghĩ đến những thứ mà ông ta đã gặp phải ở thành thị cấp một kia, một ngày nào đó ông ta sẽ trở về. Đến lúc ấy, nhất định ông ta sẽ khiến người trong gia tộc phải nhìn ông ta bằng cặp mắt khác xưa.
Thời điểm Chu Dật Cẩn nhận được thông báo là lúc đang ăn cơm cùng Lạc Tề. Lạc Tề mang mứt vỏ cam mà vợ mình làm đến, cắt thành những miếng nhỏ rất ngon miệng, lại thêm thịt nướng ăn cũng không tệ.
“Hôm sau sẽ phải ra khỏi thành.” Chu Dật Cẩn bĩu môi. Nửa tháng này, cứ ba ngày bọn họ lại phải ra khỏi thành, y thì không sao, có điều mỗi ngày Trần Mộc đi theo lại phải chịu tội. Tuy rằng y vẫn không thích Trần Mộc, nhưng cũng không thể không thừa nhận mấy ngày này có Trần Mộc khiến y yên tâm hơn rất nhiều.
“Ra khỏi thành càng tốt, tuy rằng mệt một chút nhưng lại có thể tích cóp không ít tiền. Nếu mỗi ngày đều có thể ra khỏi thành, qua hai năm nữa là tôi có đủ tiền mua phòng ở cho con trai rồi.” Lạc Tề ăn miếng thịt nướng lớn, thỉnh thoảng uống mấy ngụm canh rau dưa.
Chu Dật Cẩn cũng ăn không ít, y không thể xác định ngày mai có phải là ngày mà Vương Lập Công ra tay hay không, nhưng lại biết một khi Vương Lập Công ra tay, Tinh Vân thành sẽ thay đổi.
Y đã thương nghị cùng Trần Mộc, đợi lúc hai bên giao dịch xong, y và Lạc Tề còn chưa rời khỏi phạm vi của Tinh Vân thành thì sẽ ra tay. Đợi Trần Mộc lấy được ba khối tinh hạch kia cho A Hổ ăn sẽ trở về cứu bọn họ. Dù sao, nếu như bọn họ bị người của U Minh thành mang đi, lúc đó muốn chạy cũng không thể.
Đến buổi tối, Trần Mộc theo thường lệ tới đón Chu Dật Cẩn, hôm nay cảm xúc của hắn rất không ổn định, bởi vì Lâm An Liệt đã quen biết Trần Khải.
Người theo dõi Lâm An Liệt đã truyền tin tức chi tiết đến.
Hơn nửa tháng trước, Lâm An Liệt náo loạn ở đại sảnh của Mạc Thủy Cư, gã đã bị Tiếu Nhiên đuổi đi rồi. Sau đó, mỗi ngày gã vừa đi viện phúc lợi vừa tìm công việc, nhưng vẫn không thể tìm được việc mới. Năm ngày trước, đến hạn nộp tiền thuê nhà nhưng vì không có tiền nên đã bị người chủ đuổi đi. Lúc ấy một xu dính túi gã cũng không có, năm ngày nay lại chưa ăn thứ gì mà luôn lưu lạc khắp nơi. Đến hôm nay, Lâm An Liệt mơ mơ màng màng kéo bao lớn bao nhỏ lại xuất hiện ở trước ô tô của Trần Khải đang chạy như bay. Cho dù mọi chiếc ô tô đều có phòng ngự bằng tia hồng ngoại nhưng do tốc độ lái xe của Trần Khải rất nhanh, gã vẫn bị đâm ngã trên mặt đường.
Sau đó, Trần Khải đưa gã đi bệnh viện, những chuyện tiếp theo lại không thể tìm hiểu được.
“Tình huống của A Hổ hôm nay có tốt hơn không?” Chu Dật Cẩn hỏi. Bởi vì A Hổ nên buổi tối khi ăn cơm bọn họ sẽ tâm sự một chút. Thường thì Trần Mộc sẽ hỏi y một vài vấn đề, y đều trả lời. Mà khi y hỏi Trần Mộc về những chuyện liên quan đến biến dị do thiên thạch, Trần Mộc cũng không che giấu, mối quan hệ của bọn họ tốt hơn không ít.
“Như cũ.” Trần Mộc mở miệng.
“Hôm nay anh không ra khỏi thành săn bắn?”
“Không có.”
“Hôm nay vẫn tới Mạc Thủy Cư ăn cơm?”
“Vẫn.”
“Anh trưng sắc mặt đó ra cho ai xem?” Trần Mộc vẫn phụng phịu, Chu Dật Cẩn cũng bắt đầu không vui.
Trần Mộc hít sâu một hơi:
“Chỉ là tôi không muốn nói chuyện……”
“Lại làm sao vậy?” Chu Dật Cẩn hỏi.
“Lâm An Liệt cố ý bị Trần Khải đụng.” Trần Mộc mở miệng. Đời trước Trần Khải cảm thấy hắn bắt ép Lâm An Liệt nên vẫn luôn chán ghét vứt bỏ hắn, lại thêm vạn phần áy náy với Lâm An Liệt. Lần này suýt nữa ông ta đâm phải Lâm An Liệt, hẳn cũng áy náy như vậy. Mà lần trước Lâm An Liệt phải chịu “Khổ” cũng có liên quan tới ông ta, còn không phải do tránh đâm vào vợ mới của ông ta mới ngã bị thương……
Trần Khải áy náy, chỉ sợ còn cho rằng Lâm An Liệt đơn thuần thiện lương…… Người này, con trai cùng sống hai mươi mấy năm nói bỏ là bỏ, lại móc tim móc phổi cho đứa con tư sinh một lòng muốn báo thù ông ta.
“Anh cũng thật kỳ lạ, đã không còn liên quan gì tới bọn họ nữa. Thế mà lúc nào cũng chú ý, làm như vậy không phải chỉ càng khiến cho bản thân thêm ngột ngạt thôi sao?” Chu Dật Cẩn không thể hiểu được việc làm của Trần Mộc, nếu là y, y sẽ không bao giờ để ý đến Trần Khải.
“Cậu nói đúng.” Nếu không có trí nhớ đời trước, hắn cũng sẽ làm như vậy. Nhưng trí nhớ quá mức rõ ràng, có vài lần, hắn còn muốn đi giết Lâm An Liệt hoặc huyết tẩy phủ thành chủ.
Hiện giờ, ngược lại Trần Mộc có chút cảm kích Chu Dật Cẩn, Chu Dật Cẩn là người duy nhất nói ra điều này, chỉ nói một câu, tâm tình của mình cũng tốt hơn rất nhiều.
Đầu xe di chuyển, Trần Mộc đưa Chu Dật Cẩn về nhà. Mẹ không ở nhà, mấy ngày nay hắn cũng không muốn trở lại căn phòng đã gây cho hắn rất nhiều thống khổ và hồi ức kia. Tuy nhiên, có người khác thì không giống như vậy.
Nói chuyện phiếm với Chu Dật Cẩn ở Mạc Thủy Cư sẽ phải lo lắng mấy người Triệu Thiên Vũ đến tìm, ở nhà thì im lặng hơn, cũng có thể điều chỉnh tâm tình. Ngoài ra, có thể để Chu Dật Cẩn nếm thử một chút tay nghề của mình?
Tâm trạng của Trần Mộc trở nên tốt hơn. Ở nơi khác, Trần Khải cũng vừa hưng phấn vừa áy náy.
Khi xe của ông ta đâm vào người đi đường, phản ứng đầu tiên của Trần Khải là khẳng định Vương Lập Công gây ra, gã ta phái người tạo tin tức để bản thân mất mặt.
Mấy năm gần đây, có chút manh mối việc Vương gia mơ hồ chèn ép Trần gia, chuyện ly hôn lúc trước khiến bên trong Trần gia có chút không ổn định, hiện giờ mà xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Trần gia cũng bị Vương gia nuốt!
Nhưng chờ tới khi xuống xe, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, ngược lại khiến Trần Khải bác bỏ hoài nghi của mình. Đối với Lâm An Liệt làm phục vụ ở Mạc Thủy Cư này, ấn tượng của ông ta rất tốt, kể cả Tống Văn cũng thường hay khen trước mặt ông ta rằng người phục vụ này không tồi. Nơn nửa tháng trước, ông ta cũng phải cảm kích đối phương, nếu người phục vụ này không ngã sang một bên, nói không chừng Tống Văn sẽ bị đụng ngã. Trong bụng Tống Văn chính là con của ông ta!
Lái xe nâng Lâm An Liệt lên xe, Trần Khải liền nhìn thấy Lâm An Liệt hơi hơi mở mắt:
“Ba ba……”
Ba ba? Có lẽ đứa nhỏ này đang nhớ nhà? Trần Khải nhìn bộ dáng đối phương, không hiểu sao lại cảm thấy thân thiết, không đúng……
Khuôn mặt này không có huyết sắc lại sạch sẽ mặt, vậy mà giống Lâm Tĩnh tới sáu bảy phần, cái mũi, lông mi, lại giống ông ta.
Khi đó Lâm Tĩnh mất tích, có phải cô ấy chưa mất đứa con trong bụng? Hoặc là do Vương Lập Công hay ai đó biết chuyện lúc trước?
Mặc kệ thế nào, trước tiên vẫn phải tới bệnh viện, chỉ cần kiểm tra một chút là có thể biết đây có phải con trai mình không. Trần Khải nắm chặt tay của mình, hình dáng hờn dỗi của Lâm Tĩnh như vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Con trai…… Con trai của ông ta và Lâm Tĩnh……
Đời này của ông ta, người phụ nữ mà ông ta yêu nhất chính là Lâm Tĩnh, mà đứa con trong bụng Lâm Tĩnh cũng khác hoàn toàn so với Trần Mộc và đứa con trong bụng Tống Văn. Đó là kết tinh tình yêu của bọn họ mà không phải đứa trẻ được tạo thành từ ống nghiệm. ( ý ông ta đây là mang thai tự nhiên, không phải dùng ống nghiệm như Trần Mộc)
Ông ta và Lâm Tĩnh cũng coi như lâu ngày sinh tình, khi đó thân thể của Lâm Tĩnh không tốt, ông ta chăm sóc đối phương vài lần, dần dần cũng có tình cảm, về sau ngày càng không thể vãn hồi.
Lâm Tĩnh là một người phụ nữ ôn nhu, coi ông ta là trời. Khi ở nơi của Lâm Tĩnh, ông ta vô cùng thoải mái. Cùng lúc đó, ông ta lại vô tình phát hiện tâm tư của Lưu Chân Chân không đặt trên người mình, nên càng ngày càng thích Lâm Tĩnh, nhưng sau lại……
Khi đó cha mẹ còn sống, ông ta không thể không buông tha cho Lâm Tĩnh, nhưng hiện giờ, cũng không thể bỏ rơi con mình lần nữa.
“Đứa bé này bị đâm không nghiêm trọng lắm, có điều đã bị đói bụng vài ngày, thân thể rất suy yếu, trên người còn có mấy vết thương cũ bị nhiễm trùng, cũng phải xử lý một chút.”
“Đói bụng vài ngày?” Trần Khải nhíu mày, lại hỏi:
“Xét nghiệm máu thế nào?”
“Trần tiên sinh cung cấp hai ống máu, kết quả xét nghiệm ADN là chí thân, có lẽ là cha con.”
Cha con…… Trong lúc nhất thời Trần Khải có chút mê mang. Nếu đứa bé này xuất hiện sớm một chút, ông ta sẽ không cưới Tống Văn, cũng không làm thụ tinh ống nghiệm nữa, nhưng hiện giờ……
Nghĩ đến Tống Văn nhu tình mật ý, nghĩ đến cảm giác của tuổi trẻ tìm lại trên người Tống Văn, lại nghĩ đến đứa con đã chịu rất nhiều đau khổ và Lâm Tĩnh yêu thương mình, Trần Khải thở dài.
Tống Văn là vợ hợp pháp của ông ta, đứa trẻ trong bụng cô cũng là người thừa kế được mọi người ở Trần gia nhận định, bọn họ không thiếu cái gì, ngược lại con mình lại chịu thua thiệt, cái gì cũng không có. Về sau, ông ta nhất định phải đối với nó tốt hơn. Còn có Lâm Tĩnh, ông ta không thể ly hôn với Tống Văn để cưới cô ấy, nhưng ông ta nhất định sẽ bồi thường cho cô.
“Chồng ơi, anh không sao chứ?” Nghe được tin Trần Khải ở bệnh viện, Tống Văn lập tức tìm người hỏi thăm. Cô có quan hệ họ hàng với Trần gia từ trước, lại lôi kéo vài người, rất nhanh đã biết người bị thương không phải Trần Khải. Đã không phải là Trần Khải, nhưng Trần Khải vẫn chưa về nhà, cô cũng muốn tới xem thế nào.
“Anh không sao.” Trần Khải nhìn Tống Văn bởi vì mang thai mà thân thể trở nên đầy đặn, cũng hơi lộ bụng, không biết phải nói chuyện của Lâm An Liệt như thế nào mới tốt. Lại nghĩ tới Lâm Tĩnh ôn nhu hiểu ý, lập tức liền nói chuyện của Lâm An Liệt.
Cái người phục vụ mình ấn tượng không tồi kia, vậy mà lại là con trai của Trần Khải?
Tống Văn nghe xong lời của Trần Khải, chỉ cảm thấy hoang đường, lại cảm thấy con người Trần Khải quá mức không đáng tin cậy. Đàn ông có tiền nuôi phụ nữ bên ngoài không ít, nhưng để phụ nữ ấy sinh con cho mình lại không nhiều, muốn nhận con riêng đã ít lại càng ít. Nếu như có con riêng bên ngoài thanh danh sẽ bị phá hỏng!
Hơn nữa, xem bộ dạng này của Trần Khải, đứa con rơi bên ngoài không cần phải nói, nhưng mẹ của đứa trẻ ấy ông ta cũng vẫn để ý……
Xem ra, thật sự cô phải tính toán từ sớm, cho dù đứa con tư sinh gầy teo kia là người tốt, nhưng sau này cũng sẽ thay đổi. Cô không thể để người khác cản đường con mình!
Lâm An Liệt vừa tỉnh liền đòi xuất viện, chờ tới khi Trần Khải quay lại, liền nhìn thấy một thiếu niên khóe mắt rưng rưng nhưng vẫn quật cường cắn cắn môi.
“Thân thể con không tốt, vẫn nên ở bệnh viện thêm vài ngày nữa.” Trần Khải nhìn khuôn mặt giống Lâm Tĩnh, vẻ mặt không tự chủ mà nhu hòa hơn rất nhiều.
“Nhưng, nhưng …… Trên người tôi không có tiền……” Lâm An Liệt cắn môi, cố nén nước mắt.
“Đứa trẻ ngốc, con là con ta, sao trên người lại không có tiền được?” Trong lúc nhất thời Trần Khải áy náy vạn phần. Mấy năm nay ông ta cẩm y ngọc thực, con mình bên ngoài lại chịu khổ sở, vừa bị mất công việc lại còn bị đói bụng.
Lâm An Liệt sững sờ, đột nhiên khóc òa lên:
“Ba ba…… Ba ba…… Mẹ không còn……”
“Sao mẹ con lại không còn?” Trần Khải kinh ngạc hỏi. Lâm Tĩnh nhỏ hơn ông ta mười tuổi, sao lại không còn?
“Mẹ……” Lâm An Liệt khóc lóc kể lể. Trước kia con của ông ta sống còn đỡ, tuy rằng mẹ không thể làm việc nhưng ông bà lại có sức khỏe dồi dào. Có điều sau này nó lại vô cùng đáng thương, vừa nói vừa gạt nước mắt.
Trần Khải càng ngày càng áy náy, Tống Văn đứng ngoài cửa sắc mặt lại càng ngày càng kém.
Tống Văn mang canh giúp bồi bổ thân thể đến, định cho Lâm An Liệt để làm dáng, lại không ngờ bọn họ đang vừa khóc vừa nói chuyện.
Trần Khải tuyệt tình với Lưu Chân Chân như vậy, lại đối với Lâm Tĩnh kia rất tốt. Nói không chừng, chính bởi vì bị cha mẹ tách ra lúc đang nùng tình mật ý…… Có một vài câu nói rất chính xác, đối với đàn ông, thứ không chiếm được lại càng là thứ tốt. Ông ta phải trả giá vì phụ nữ sẽ quý hơn phụ nữ phải trả giá vì ông ta.
Cô đã là vợ của Trần Khải, không thể không làm dáng, có điều……
Bưng canh đi WC, lau sạch phấn trang điểm trên mặt, sắc mặt lập tức tái nhợt. Tống Văn lại cố ý bôi son đỏ thẫm trên mỗi, sau đó mới cầm canh tới gõ cửa phòng bệnh.
“Chồng à, anh và đứa nhỏ cũng đừng quá đau buồn. Hiện giờ điều dưỡng thân thể quan trọng hơn.” Đem canh để lên tủ đầu giường, Tống Văn hơi hơi ôm bụng ngồi xuống.
Trần Khải còn chưa để ý điều gì, Lâm An Liệt đã mở miệng trước:
“Cám ơn…… Tống tiểu thư. A không đúng, thái thái, người không sao chứ? Sắc mặt không tốt lắm.”
“Ta không sao, đứa bé, con đừng gọi ta là thái thái. Nếu con nguyện ý, gọi ta một tiếng dì đi.” Tống Văn lộ ra tươi cười nhu hòa. Màu son đậm trên môi càng làm cho sắc mặt trở nên tái nhợt, dường như là cô đang cố ý che dấu bênh trạng.
“A di!” Lâm An Liệt bật khóc.
Tống Văn nhìn Trần Khải an ủi người không nhỏ hơn mình bao nhiêu, cũng vội vàng tiến lên an ủi. Lúc này, Trần Khải cũng phát hiện cô “không thích hợp”.
“Anh đưa em về nhà.” Trần Khải vẫn rất thích Tống Văn. Lúc này sắc trời đã muộn, ông ta cũng phải về nhà ngủ
“Chồng à, anh ở lại bồi Tiểu An đi, em không sao.” Tống Văn từ chối, đột nhiên biến sắc.
“Em làm sao vậy?” Trần Khải vội vàng hỏi.
“Bụng hơi đau.” Tống Văn do dự một chút, vẫn mở miệng.
Cuối cùng, Trần Khải kiên trì đưa Tống Văn về nhà, thời điểm đi ra khỏi phòng bệnh, Tống Văn quay đầu liếc nhìn Lâm An Liệt một cái — chiến tranh giữa chúng ta, bắt đầu.
Hết chương 46
“Hai nhân viên kỹ thuật trụ cột đã điều tra chưa?” Hạ Minh nhìn Vương Lập Công hỏi. Ngay ngày hôm qua, người của U Minh thành đã truyền tin tức đến, bọn họ có ba miếng tinh thạch dị thú cấp tám, ngoại trừ hai nhân viên kỹ thuật cao cấp còn muốn mấy chiếc chiến xa nữa.
Đối với những người vẫn luôn sống ngoài dã ngoại này, tầm quan trọng của chiến xa không cần nói cũng biết. Còn đối với Hạ Minh, tầm quan trọng của ba miếng tinh hạch của dị thú cấp tám kia không cần nói cũng biết.
Dị thú cấp tám cũng không hay gặp, hầu như chúng đều sống ở những nơi xa con người. Người muốn săn dị thú cấp tám thường phải tổ chức thành tổ đội với nhiều nhân tài. Cho nên những miếng tinh hạch này vô cùng quý giá.
Có điều, tinh hạch của dị thú cấp tám dù có quý giá đến đâu thì những người dị năng giả cao cấp vẫn muốn có chúng trong. Có thể dùng tinh hạch để bổ xung năng lượng thì không ai ngại nhiều. Nếu hỏi những dị năng giả này thích lễ vật nào nhất, thì đó chính là tinh hạch.
“Hai nhân viên kỹ thuật này cũng không có bối cảnh gì, xảy ra chuyện chỉ cần bồi thường chút tiền là được. Chỉ là, nhân viên kỹ thuật mới tới có chút gần gũi với con trai của Trần Khải.” Vương Lập Công vẫn để người theo dõi hai người này.
“Con trai của Trần Khải…… Cái người đã đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, Trần Mộc?” Hạ Minh vẫn rất hiểu biết về chuyện của Trần Khải. Nhiều năm qua cũng không thiếu lần ông ta muốn mượn sức Trần Khải, nhưng Trần Khải vẫn không để ý tới, đến bây giờ ông ta đã không còn kiên nhẫn nữa.
Chỉ cần có được tinh hạch của dị thú cấp tám thì sẽ đổi được niềm vui của các vị đại nhân ở Thức Tỉnh chi thành. Sau này ông ta muốn làm chuyện gì ở Tinh Vân thành cũng không sợ bó tay bó chân nữa.
“Chính là Trần Mộc. Có điều, hắn đã không còn quan hệ gì với Trần Khải, cũng chỉ là một tên thợ săn dị thú trung cấp mà thôi. Dường như hắn có hứng thú với nhân viên kỹ thuật kia.” Vương Lập Công khinh bỉ việc Trần Khải làm, cũng khinh bỉ con trai của Trần Khải. Sau khi tốt nghiệp không vội tiến vào xí nghiệp gia tộc của Trần gia chưa tính, vậy mà còn làm thợ săn dị thú. Ở dã ngoại bán mạng kiếm tiền sao có thể so được với buôn bán kiếm tiền?
“Hắn cũng chẳng là cái quái gì, sau khi chúng ta xong việc chắc chắn không dám tới đây.” Hạ Minh không có để ý đến Trần Mộc. Một thợ săn dị thú nhỏ bé cũng chẳng dậy nổi sóng gió gì.
“Đúng vậy!” Vương Lập Công mở miệng.
“Ba miếng tinh hạch của dị thú cấp tám kia nhất định phải bảo vệ tốt.” Đây là thứ để cam đoan bản thân có thể ngồi yên ổn chức vị thành chủ Tinh Vân thành.
Hạ Minh nghĩ đến những thứ mà ông ta đã gặp phải ở thành thị cấp một kia, một ngày nào đó ông ta sẽ trở về. Đến lúc ấy, nhất định ông ta sẽ khiến người trong gia tộc phải nhìn ông ta bằng cặp mắt khác xưa.
Thời điểm Chu Dật Cẩn nhận được thông báo là lúc đang ăn cơm cùng Lạc Tề. Lạc Tề mang mứt vỏ cam mà vợ mình làm đến, cắt thành những miếng nhỏ rất ngon miệng, lại thêm thịt nướng ăn cũng không tệ.
“Hôm sau sẽ phải ra khỏi thành.” Chu Dật Cẩn bĩu môi. Nửa tháng này, cứ ba ngày bọn họ lại phải ra khỏi thành, y thì không sao, có điều mỗi ngày Trần Mộc đi theo lại phải chịu tội. Tuy rằng y vẫn không thích Trần Mộc, nhưng cũng không thể không thừa nhận mấy ngày này có Trần Mộc khiến y yên tâm hơn rất nhiều.
“Ra khỏi thành càng tốt, tuy rằng mệt một chút nhưng lại có thể tích cóp không ít tiền. Nếu mỗi ngày đều có thể ra khỏi thành, qua hai năm nữa là tôi có đủ tiền mua phòng ở cho con trai rồi.” Lạc Tề ăn miếng thịt nướng lớn, thỉnh thoảng uống mấy ngụm canh rau dưa.
Chu Dật Cẩn cũng ăn không ít, y không thể xác định ngày mai có phải là ngày mà Vương Lập Công ra tay hay không, nhưng lại biết một khi Vương Lập Công ra tay, Tinh Vân thành sẽ thay đổi.
Y đã thương nghị cùng Trần Mộc, đợi lúc hai bên giao dịch xong, y và Lạc Tề còn chưa rời khỏi phạm vi của Tinh Vân thành thì sẽ ra tay. Đợi Trần Mộc lấy được ba khối tinh hạch kia cho A Hổ ăn sẽ trở về cứu bọn họ. Dù sao, nếu như bọn họ bị người của U Minh thành mang đi, lúc đó muốn chạy cũng không thể.
Đến buổi tối, Trần Mộc theo thường lệ tới đón Chu Dật Cẩn, hôm nay cảm xúc của hắn rất không ổn định, bởi vì Lâm An Liệt đã quen biết Trần Khải.
Người theo dõi Lâm An Liệt đã truyền tin tức chi tiết đến.
Hơn nửa tháng trước, Lâm An Liệt náo loạn ở đại sảnh của Mạc Thủy Cư, gã đã bị Tiếu Nhiên đuổi đi rồi. Sau đó, mỗi ngày gã vừa đi viện phúc lợi vừa tìm công việc, nhưng vẫn không thể tìm được việc mới. Năm ngày trước, đến hạn nộp tiền thuê nhà nhưng vì không có tiền nên đã bị người chủ đuổi đi. Lúc ấy một xu dính túi gã cũng không có, năm ngày nay lại chưa ăn thứ gì mà luôn lưu lạc khắp nơi. Đến hôm nay, Lâm An Liệt mơ mơ màng màng kéo bao lớn bao nhỏ lại xuất hiện ở trước ô tô của Trần Khải đang chạy như bay. Cho dù mọi chiếc ô tô đều có phòng ngự bằng tia hồng ngoại nhưng do tốc độ lái xe của Trần Khải rất nhanh, gã vẫn bị đâm ngã trên mặt đường.
Sau đó, Trần Khải đưa gã đi bệnh viện, những chuyện tiếp theo lại không thể tìm hiểu được.
“Tình huống của A Hổ hôm nay có tốt hơn không?” Chu Dật Cẩn hỏi. Bởi vì A Hổ nên buổi tối khi ăn cơm bọn họ sẽ tâm sự một chút. Thường thì Trần Mộc sẽ hỏi y một vài vấn đề, y đều trả lời. Mà khi y hỏi Trần Mộc về những chuyện liên quan đến biến dị do thiên thạch, Trần Mộc cũng không che giấu, mối quan hệ của bọn họ tốt hơn không ít.
“Như cũ.” Trần Mộc mở miệng.
“Hôm nay anh không ra khỏi thành săn bắn?”
“Không có.”
“Hôm nay vẫn tới Mạc Thủy Cư ăn cơm?”
“Vẫn.”
“Anh trưng sắc mặt đó ra cho ai xem?” Trần Mộc vẫn phụng phịu, Chu Dật Cẩn cũng bắt đầu không vui.
Trần Mộc hít sâu một hơi:
“Chỉ là tôi không muốn nói chuyện……”
“Lại làm sao vậy?” Chu Dật Cẩn hỏi.
“Lâm An Liệt cố ý bị Trần Khải đụng.” Trần Mộc mở miệng. Đời trước Trần Khải cảm thấy hắn bắt ép Lâm An Liệt nên vẫn luôn chán ghét vứt bỏ hắn, lại thêm vạn phần áy náy với Lâm An Liệt. Lần này suýt nữa ông ta đâm phải Lâm An Liệt, hẳn cũng áy náy như vậy. Mà lần trước Lâm An Liệt phải chịu “Khổ” cũng có liên quan tới ông ta, còn không phải do tránh đâm vào vợ mới của ông ta mới ngã bị thương……
Trần Khải áy náy, chỉ sợ còn cho rằng Lâm An Liệt đơn thuần thiện lương…… Người này, con trai cùng sống hai mươi mấy năm nói bỏ là bỏ, lại móc tim móc phổi cho đứa con tư sinh một lòng muốn báo thù ông ta.
“Anh cũng thật kỳ lạ, đã không còn liên quan gì tới bọn họ nữa. Thế mà lúc nào cũng chú ý, làm như vậy không phải chỉ càng khiến cho bản thân thêm ngột ngạt thôi sao?” Chu Dật Cẩn không thể hiểu được việc làm của Trần Mộc, nếu là y, y sẽ không bao giờ để ý đến Trần Khải.
“Cậu nói đúng.” Nếu không có trí nhớ đời trước, hắn cũng sẽ làm như vậy. Nhưng trí nhớ quá mức rõ ràng, có vài lần, hắn còn muốn đi giết Lâm An Liệt hoặc huyết tẩy phủ thành chủ.
Hiện giờ, ngược lại Trần Mộc có chút cảm kích Chu Dật Cẩn, Chu Dật Cẩn là người duy nhất nói ra điều này, chỉ nói một câu, tâm tình của mình cũng tốt hơn rất nhiều.
Đầu xe di chuyển, Trần Mộc đưa Chu Dật Cẩn về nhà. Mẹ không ở nhà, mấy ngày nay hắn cũng không muốn trở lại căn phòng đã gây cho hắn rất nhiều thống khổ và hồi ức kia. Tuy nhiên, có người khác thì không giống như vậy.
Nói chuyện phiếm với Chu Dật Cẩn ở Mạc Thủy Cư sẽ phải lo lắng mấy người Triệu Thiên Vũ đến tìm, ở nhà thì im lặng hơn, cũng có thể điều chỉnh tâm tình. Ngoài ra, có thể để Chu Dật Cẩn nếm thử một chút tay nghề của mình?
Tâm trạng của Trần Mộc trở nên tốt hơn. Ở nơi khác, Trần Khải cũng vừa hưng phấn vừa áy náy.
Khi xe của ông ta đâm vào người đi đường, phản ứng đầu tiên của Trần Khải là khẳng định Vương Lập Công gây ra, gã ta phái người tạo tin tức để bản thân mất mặt.
Mấy năm gần đây, có chút manh mối việc Vương gia mơ hồ chèn ép Trần gia, chuyện ly hôn lúc trước khiến bên trong Trần gia có chút không ổn định, hiện giờ mà xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Trần gia cũng bị Vương gia nuốt!
Nhưng chờ tới khi xuống xe, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, ngược lại khiến Trần Khải bác bỏ hoài nghi của mình. Đối với Lâm An Liệt làm phục vụ ở Mạc Thủy Cư này, ấn tượng của ông ta rất tốt, kể cả Tống Văn cũng thường hay khen trước mặt ông ta rằng người phục vụ này không tồi. Nơn nửa tháng trước, ông ta cũng phải cảm kích đối phương, nếu người phục vụ này không ngã sang một bên, nói không chừng Tống Văn sẽ bị đụng ngã. Trong bụng Tống Văn chính là con của ông ta!
Lái xe nâng Lâm An Liệt lên xe, Trần Khải liền nhìn thấy Lâm An Liệt hơi hơi mở mắt:
“Ba ba……”
Ba ba? Có lẽ đứa nhỏ này đang nhớ nhà? Trần Khải nhìn bộ dáng đối phương, không hiểu sao lại cảm thấy thân thiết, không đúng……
Khuôn mặt này không có huyết sắc lại sạch sẽ mặt, vậy mà giống Lâm Tĩnh tới sáu bảy phần, cái mũi, lông mi, lại giống ông ta.
Khi đó Lâm Tĩnh mất tích, có phải cô ấy chưa mất đứa con trong bụng? Hoặc là do Vương Lập Công hay ai đó biết chuyện lúc trước?
Mặc kệ thế nào, trước tiên vẫn phải tới bệnh viện, chỉ cần kiểm tra một chút là có thể biết đây có phải con trai mình không. Trần Khải nắm chặt tay của mình, hình dáng hờn dỗi của Lâm Tĩnh như vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Con trai…… Con trai của ông ta và Lâm Tĩnh……
Đời này của ông ta, người phụ nữ mà ông ta yêu nhất chính là Lâm Tĩnh, mà đứa con trong bụng Lâm Tĩnh cũng khác hoàn toàn so với Trần Mộc và đứa con trong bụng Tống Văn. Đó là kết tinh tình yêu của bọn họ mà không phải đứa trẻ được tạo thành từ ống nghiệm. ( ý ông ta đây là mang thai tự nhiên, không phải dùng ống nghiệm như Trần Mộc)
Ông ta và Lâm Tĩnh cũng coi như lâu ngày sinh tình, khi đó thân thể của Lâm Tĩnh không tốt, ông ta chăm sóc đối phương vài lần, dần dần cũng có tình cảm, về sau ngày càng không thể vãn hồi.
Lâm Tĩnh là một người phụ nữ ôn nhu, coi ông ta là trời. Khi ở nơi của Lâm Tĩnh, ông ta vô cùng thoải mái. Cùng lúc đó, ông ta lại vô tình phát hiện tâm tư của Lưu Chân Chân không đặt trên người mình, nên càng ngày càng thích Lâm Tĩnh, nhưng sau lại……
Khi đó cha mẹ còn sống, ông ta không thể không buông tha cho Lâm Tĩnh, nhưng hiện giờ, cũng không thể bỏ rơi con mình lần nữa.
“Đứa bé này bị đâm không nghiêm trọng lắm, có điều đã bị đói bụng vài ngày, thân thể rất suy yếu, trên người còn có mấy vết thương cũ bị nhiễm trùng, cũng phải xử lý một chút.”
“Đói bụng vài ngày?” Trần Khải nhíu mày, lại hỏi:
“Xét nghiệm máu thế nào?”
“Trần tiên sinh cung cấp hai ống máu, kết quả xét nghiệm ADN là chí thân, có lẽ là cha con.”
Cha con…… Trong lúc nhất thời Trần Khải có chút mê mang. Nếu đứa bé này xuất hiện sớm một chút, ông ta sẽ không cưới Tống Văn, cũng không làm thụ tinh ống nghiệm nữa, nhưng hiện giờ……
Nghĩ đến Tống Văn nhu tình mật ý, nghĩ đến cảm giác của tuổi trẻ tìm lại trên người Tống Văn, lại nghĩ đến đứa con đã chịu rất nhiều đau khổ và Lâm Tĩnh yêu thương mình, Trần Khải thở dài.
Tống Văn là vợ hợp pháp của ông ta, đứa trẻ trong bụng cô cũng là người thừa kế được mọi người ở Trần gia nhận định, bọn họ không thiếu cái gì, ngược lại con mình lại chịu thua thiệt, cái gì cũng không có. Về sau, ông ta nhất định phải đối với nó tốt hơn. Còn có Lâm Tĩnh, ông ta không thể ly hôn với Tống Văn để cưới cô ấy, nhưng ông ta nhất định sẽ bồi thường cho cô.
“Chồng ơi, anh không sao chứ?” Nghe được tin Trần Khải ở bệnh viện, Tống Văn lập tức tìm người hỏi thăm. Cô có quan hệ họ hàng với Trần gia từ trước, lại lôi kéo vài người, rất nhanh đã biết người bị thương không phải Trần Khải. Đã không phải là Trần Khải, nhưng Trần Khải vẫn chưa về nhà, cô cũng muốn tới xem thế nào.
“Anh không sao.” Trần Khải nhìn Tống Văn bởi vì mang thai mà thân thể trở nên đầy đặn, cũng hơi lộ bụng, không biết phải nói chuyện của Lâm An Liệt như thế nào mới tốt. Lại nghĩ tới Lâm Tĩnh ôn nhu hiểu ý, lập tức liền nói chuyện của Lâm An Liệt.
Cái người phục vụ mình ấn tượng không tồi kia, vậy mà lại là con trai của Trần Khải?
Tống Văn nghe xong lời của Trần Khải, chỉ cảm thấy hoang đường, lại cảm thấy con người Trần Khải quá mức không đáng tin cậy. Đàn ông có tiền nuôi phụ nữ bên ngoài không ít, nhưng để phụ nữ ấy sinh con cho mình lại không nhiều, muốn nhận con riêng đã ít lại càng ít. Nếu như có con riêng bên ngoài thanh danh sẽ bị phá hỏng!
Hơn nữa, xem bộ dạng này của Trần Khải, đứa con rơi bên ngoài không cần phải nói, nhưng mẹ của đứa trẻ ấy ông ta cũng vẫn để ý……
Xem ra, thật sự cô phải tính toán từ sớm, cho dù đứa con tư sinh gầy teo kia là người tốt, nhưng sau này cũng sẽ thay đổi. Cô không thể để người khác cản đường con mình!
Lâm An Liệt vừa tỉnh liền đòi xuất viện, chờ tới khi Trần Khải quay lại, liền nhìn thấy một thiếu niên khóe mắt rưng rưng nhưng vẫn quật cường cắn cắn môi.
“Thân thể con không tốt, vẫn nên ở bệnh viện thêm vài ngày nữa.” Trần Khải nhìn khuôn mặt giống Lâm Tĩnh, vẻ mặt không tự chủ mà nhu hòa hơn rất nhiều.
“Nhưng, nhưng …… Trên người tôi không có tiền……” Lâm An Liệt cắn môi, cố nén nước mắt.
“Đứa trẻ ngốc, con là con ta, sao trên người lại không có tiền được?” Trong lúc nhất thời Trần Khải áy náy vạn phần. Mấy năm nay ông ta cẩm y ngọc thực, con mình bên ngoài lại chịu khổ sở, vừa bị mất công việc lại còn bị đói bụng.
Lâm An Liệt sững sờ, đột nhiên khóc òa lên:
“Ba ba…… Ba ba…… Mẹ không còn……”
“Sao mẹ con lại không còn?” Trần Khải kinh ngạc hỏi. Lâm Tĩnh nhỏ hơn ông ta mười tuổi, sao lại không còn?
“Mẹ……” Lâm An Liệt khóc lóc kể lể. Trước kia con của ông ta sống còn đỡ, tuy rằng mẹ không thể làm việc nhưng ông bà lại có sức khỏe dồi dào. Có điều sau này nó lại vô cùng đáng thương, vừa nói vừa gạt nước mắt.
Trần Khải càng ngày càng áy náy, Tống Văn đứng ngoài cửa sắc mặt lại càng ngày càng kém.
Tống Văn mang canh giúp bồi bổ thân thể đến, định cho Lâm An Liệt để làm dáng, lại không ngờ bọn họ đang vừa khóc vừa nói chuyện.
Trần Khải tuyệt tình với Lưu Chân Chân như vậy, lại đối với Lâm Tĩnh kia rất tốt. Nói không chừng, chính bởi vì bị cha mẹ tách ra lúc đang nùng tình mật ý…… Có một vài câu nói rất chính xác, đối với đàn ông, thứ không chiếm được lại càng là thứ tốt. Ông ta phải trả giá vì phụ nữ sẽ quý hơn phụ nữ phải trả giá vì ông ta.
Cô đã là vợ của Trần Khải, không thể không làm dáng, có điều……
Bưng canh đi WC, lau sạch phấn trang điểm trên mặt, sắc mặt lập tức tái nhợt. Tống Văn lại cố ý bôi son đỏ thẫm trên mỗi, sau đó mới cầm canh tới gõ cửa phòng bệnh.
“Chồng à, anh và đứa nhỏ cũng đừng quá đau buồn. Hiện giờ điều dưỡng thân thể quan trọng hơn.” Đem canh để lên tủ đầu giường, Tống Văn hơi hơi ôm bụng ngồi xuống.
Trần Khải còn chưa để ý điều gì, Lâm An Liệt đã mở miệng trước:
“Cám ơn…… Tống tiểu thư. A không đúng, thái thái, người không sao chứ? Sắc mặt không tốt lắm.”
“Ta không sao, đứa bé, con đừng gọi ta là thái thái. Nếu con nguyện ý, gọi ta một tiếng dì đi.” Tống Văn lộ ra tươi cười nhu hòa. Màu son đậm trên môi càng làm cho sắc mặt trở nên tái nhợt, dường như là cô đang cố ý che dấu bênh trạng.
“A di!” Lâm An Liệt bật khóc.
Tống Văn nhìn Trần Khải an ủi người không nhỏ hơn mình bao nhiêu, cũng vội vàng tiến lên an ủi. Lúc này, Trần Khải cũng phát hiện cô “không thích hợp”.
“Anh đưa em về nhà.” Trần Khải vẫn rất thích Tống Văn. Lúc này sắc trời đã muộn, ông ta cũng phải về nhà ngủ
“Chồng à, anh ở lại bồi Tiểu An đi, em không sao.” Tống Văn từ chối, đột nhiên biến sắc.
“Em làm sao vậy?” Trần Khải vội vàng hỏi.
“Bụng hơi đau.” Tống Văn do dự một chút, vẫn mở miệng.
Cuối cùng, Trần Khải kiên trì đưa Tống Văn về nhà, thời điểm đi ra khỏi phòng bệnh, Tống Văn quay đầu liếc nhìn Lâm An Liệt một cái — chiến tranh giữa chúng ta, bắt đầu.
Hết chương