Sự kiện lần này, Trần Mộc không cần đoán cũng biết là Lưu Tần Thiên làm, có điều, Lưu Tần Thiên hẳn sẽ không nghĩ tới trên người hắn còn mang theo thiết bị định vị mà Chu Dật Cẩn chế tác, cũng sẽ không nghĩ đến trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Chu Dật Cẩn có thể đuổi tới.
Nếu Chu Dật Cẩn không đuổi tới, hắn có thể trốn, Kim Phán Nhi có lẽ cũng có thể trốn, nhưng em trai em gái của Kim Phán Nhi lại trốn không thoát, không chỉ như thế, có lẽ hắn sẽ không thể đến kịp trận đấu, nói không chừng, những người Nghiên cứu chi thành đến cứu hắn cũng không thể tới kịp trận đấu.
Người xuất hiện cuối cùng kia đương nhiên chính là Lưu Tần Thiên, nếu Chu Dật Cẩn không xuất hiện, trong lúc hắn bị vây công mà em trai của Kim Phán Nhi lại chết, ông ta sẽ nhảy ra đánh lén…… Những sát thủ này cấp cao nhất cũng mới cấp tám, Lưu Tần Thiên lại là dị năng giả cấp chín, Trần Mộc không dám cam đoan thời điểm kia hắn có thể còn sống được hay không.
Lần này, may mà có Chu Dật Cẩn…… Nghĩ đến Chu Dật Cẩn bị thương, Trần Mộc đã muốn đi xem, nhưng mới đi được nửa đường hắn đã đụng phải Kim Phán Nhi và Thẩm Lâm.
Chuyện thành ra như vậy, Trần Mộc đương nhiên không dám để Kim Phán Nhi ở lại Thức tỉnh chi thành, Tề Chích cũng biết tình huống của cô, đã sớm để Thẩm Lâm chờ ở chỗ này mang mấy người Kim Phán Nhi đi.
“Trần lão đại!” Kim Phán Nhi cố nén đau xót, bạn trai đã xác định sẽ kết hôn phản bội lại khiến cô chịu đả kích rất lớn, hơn nữa, ngày hôm qua còn vừa cười vừa nói với cô về chuyện kết hôn, hôm nay đã chết ở dã ngoại như vậy……
“Em của cô thế nào rồi?” Hai đứa em của Kim Phán Nhi đều là người thường, ở dã ngoại một thời gian lâu như vậy, làn da bị phóng xạ thương tổn không ít, trên người còn có vết thương, có điều tình huống có lẽ cũng không nghiêm trọng lắm.
“Bọn nó không sao, Trần đại ca, rất xin lỗi, lần này mang đến phiền toái cho anh.”
“Phải nói là do tôi mang phiền toái cho cô mới đúng.” Trần Mộc không biết nên nói gì, nếu không có mình, Kim Phán Nhi cũng không bị như vậy.
“Trần lão đại, lần này cũng là do tôi không biết nhìn người, có điều về sau thì tốt rồi, tôi cũng sẽ trở thành người của Nghiên cứu chi thành!” Kim Phán Nhi cười cười, mở miệng.
“Chuyện này có thỏa đáng không?” Kim Phán Nhi có thể trở thành người của Nghiên cứu chi thành cũng không tồi, tình huống hiện giờ hắn cũng không dám để Kim Phán Nhi ở lại chỗ này.
“Chúng tôi đến tìm anh cũng để nói chuyện này, buổi tối thành chủ định đi theo thành chủ của Thức tỉnh chi thành để tâm sự một chút, muốn tìm anh để hiểu rõ chuyện này.” Thẩm Lâm mở miệng. Nghiên cứu chi thành bọn họ cũng không phải dễ chọc, hiện tại rõ ràng là Thức tỉnh chi thành sai, bọn họ có thể quang minh chính đại tìm tới cửa.
“Được!” Trần Mộc mở miệng, chuyện lần này quả thật nên nói chi tiết với Tề Chích một chút.
Tề Chích đối với chuyện xảy ra lần này vô cùng tức giận, ẩn ẩn lại có chút đắc ý. Chuyện như vậy, vốn Thức tỉnh chi thành với việc của thiên thạch đã bị đuối lí, lúc này còn tìm sát thủ nước ngoài……Đợi lát nữa anh có thể vì Nghiên cứu chi thành mà tranh thủ được một lợi ích lớn.
Đợi tới khi Trần Mộc rời khỏi chỗ của Tề Chích đã là thời gian ăn cơm chiều, phi nhanh tới phòng ngủ của mình, Trần Mộc muốn mời Chu Dật Cẩn ra bên ngoài ăn cơm.
Lúc trước ở trên lôi đài đã bị thương, sau lại đuổi theo Trần Mộc đánh một trận, đem dị năng dùng cạn kiệt, thương thế cũng tăng thêm. Thời điểm Chu Dật Cẩn lên đài thi đấu, còn cảm thấy mình không thể đứng thẳng, nhưng tên tuổi của dị năng giả hệ thực vật rất vang dội, thời gian giữa trưa, trận đấu ban sáng của Chu Dật Cẩn cũng đã được vô số người xem qua, ngay từ đầu dùng thực lực chiến đấu sau đó dùng dị năng chiến thắng……
So với buổi chiều, đối thủ buổi sáng của Chu Dật Cẩn cường đại hơn, đối thủ buổi chiều chỉ là một thợ săn dị thú cấp sáu, vừa thấy Chu Dật Cẩn lên đài, liền trực tiếp nhận thua, còn vẻ mặt tức giận bất bình:
“Dị năng giả…… Muốn dùng chúng tôi tôi luyện kỹ xảo à? Tôi cũng không ngốc như vậy!”
Nghe nói như thế, vốn Chu Dật Cẩn phải tức giận, hiện giờ lại chỉ cảm thấy buồn cười, có điều, có thể nghỉ ngơi một chút cũng tốt, về phần vết thương của y, nếu như bị người của đội chữa bệnh biết được, chỉ sợ Tề Chích, Chu Dật Minh cũng sẽ biết, y không muốn bị một đám người công khai lên án.
Có điều, người của đội chữa bệnh mang Từ Mặc Bạch còn có đám người Kim Phán Nhi đi…… Chu Dật Cẩn lập tức liên lạc với Từ Mặc Bạch:
“Giúp tôi trộm một vài loại thuốc trị thương, muốn loại tốt nhất.”
Từ Mặc Bạch nhận điện thoại, chỉ có thể khóc lóc om sòm lăn lộn trước mặt người của đội chữa bệnh nói mình không thoải mái, muốn không ít thuốc trị thương.
Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra lúc trước, Từ Mặc Bạch liền cảm thấy cả người khó chịu, cậu ta là người của Tổng hợp thành thị, lúc trước học cùng trường với cùng Chu Dật Cẩn, cũng không thiếu lần bị đả kích, tốt nghiệp xong cậu liền mang theo phần lớn tài sản tới thành thị này, một bên giúp người khác cải tạo chiến xa, một bên tạo cho mình một “Thiên hạ Đệ nhất” chiến xa. Buổi sáng hôm nay nhận được điện thoại của Chu Dật Cẩn, còn tưởng rằng chỉ là việc nhỏ, đem mình võ trang từ đầu đến chân liền lái chiến xa đến đây, quyết định mang bạn học cũ của mình ra bên ngoài dã ngoại để y biết chiến xa mình cải tạo tốt đến mức nào, ai ngờ tới sẽ gặp phải một hồi chiến đấu kinh người như vậy.
Từ Mặc Bạch tao nhã, tác phong nhanh nhẹn, quan trọng nhất là cậu ta là một người hào phóng, nhưng cậu ta có thể vô tư cống hiện vật ngoài thân, lại vô cùng quý trọng cái mạng nhỏ của mình, bình thường đi ra ngoài thành thí nghiệm chiến xa của mình đều phải đem bản thân chỉnh đến ba tầng trong ba tầng ngoài, còn phải thuê người lái chiến xa đi theo phía sau mình……
“Chu Dật Cẩn, cậu hại tôi khổ chết đi được! nhất định phải bồi thường phí tổn thất tinh thần, chuyện như vậy thêm một lần nữa, khẳng định tôi sẽ phát bệnh tim!” Trời biết, khi đó cậu ta phải khó khăn lắm mới chống đỡ được bản thân, thế giới tốt đẹp như thế giang sơn nhiều chuyện quan trọng như vậy, tình huống lúc ấy, chỉ cần không cẩn thận cậu ta sẽ mất mạng đó!
“Không phải cậu coi tiền như giấy sao?” Mặt Chu Dật Cẩn đỏ lên, y cũng hiểu được mình có lỗi với đối phương, nhưng lúc ấy, y chỉ có thể nhớ tới người này, không có cách nào, mỗi lần Từ Mặc Bạch liên hệ với y, đều sẽ nhắc tới tính năng tốc độ vô cùng nhanh của Đệ nhất chiến xa nhà mình.
“Có giấy, mới có nhiều đồ ăn mỹ vị như vậy…… Đương nhiên, cũng không phải tôi cần tiền, nghe nói viện nghiên cứu chiến xa của Nghiên cứu chi thành vừa phát minh ra một động cơ mới, sau này lấy cho tôi một cái đi! còn có hợp kim KB kia nữa, cho tôi một tấn nhá?”
“Hai loại này tạm thời chỉ có thể để quân đội dùng!” Chu Dật Cẩn cũng biết hai thứ này, chính y lúc trước cũng thèm nhỏ dãi, có điều Chu Dật Minh đối với y vẫn rất hào phóng, sau khi y thức tỉnh dị năng hệ thực vật, lập tức dùng những thứ này để làm phần thưởng, có điều nếu muốn đưa cho người khác……
“A?” Từ Mặc Bạch thất vọng.
“Nếu cậu đồng ý theo tôi tới Nghiên cứu chi thành, khẳng định tôi sẽ đem một ít cho cậu, còn bổ sung thêm súng kim loại nhiều nòng.” Chu Dật Cẩn lập tức mở miệng. Súng kim loại nhiều nòng kia trang bị trước chiến xa vô cùng thích hợp, vô số mảnh kim loại bay trong ánh lửa chói mắt…… Theo như lời của Nguyên Thăng, quả thực chính là thần chắn giết thần phật chắn giết phật!
“Thành giao!” Từ Mặc Bạch ánh mắt đều sáng lên, lại nói tiếp, thời điểm khi cậu ta tốt nghiệp cũng muốn trở thành một nhân viên nghiên cứu vĩ đại, sau này âm thác dương sai mới định cư ở Thức tỉnh chi thành, hiện giờ đi thực hiện giấc mộng lúc trước cũng không muộn.
Chu Dật Cẩn uống thuốc trị thương, đỡ hơn rất nhiều:
“Tôi còn chưa ăn cơm trưa. Cậu đã ăn chưa?”
“Tôi cũng chưa ăn! Bị dọa tới mức bụng cũng không còn đói nữa, nhưng tôi lại là người thường!” Từ Mặc Bạch lấy ra thiết bị liên lạc gọi cơm. Nơi này có rất nhiều cao thủ tính tình táo bạo, cậu ta không muốn ra khỏi của, vẫn nên gọi người mang thức ăn đến thì tốt hơn. Từ Mặc Bạch một bên gọi những đồ ăn mà mình thích, một bên ghen tị nhìn Chu Dật Cẩn. Người này lúc trước thành tích cũng rất tốt, hiện giờ còn thức tỉnh cả dị năng, thế này có để cho người ta sống nữa không?
Chu Dật Cẩn nằm trên giường nhìn người đang vần vò cái máy tính của mình, hỏi:
“Cậu nói xem, cảm giác thích một người là như thế nào?”
“Cậu thích người khác? Cậu hiện tại còn trẻ như vậy, nhóc con, yêu sớm không tốt.” Từ Mặc Bạch lại thấm thía mở miệng.
“Yêu sớm? Tôi nhớ rõ hồi còn đi học cậu cũng có vài người bạn gái đấy!”
“Chỉ là tôi cảm thấy, cậu quá non …… Hay cậu có người trong lòng.” Từ Mặc Bạch sửa lại tóc của mình. Tuy rằng hơi sợ chết một chút, nhưng cậu ta cũng là một tình nhân tuyệt hảo đấy! Chu Dật Cẩn lại không giống vậy, lúc trước không phải không có người coi trọng y, cố tình y lại không có cảm giác gì, cái vị học trưởng kia tặng y một bó hoa hồng, còn bị y ném vào thùng rác, khi đó cậu ta và Nguyên Thăng nhất trí cho rằng, Chu Dật Cẩn tuổi còn quá nhỏ nên không thông suốt, lại nói tiếp, mình đã sắp hai bảy, Chu Dật Cẩn hình như mới có hai mươi mốt?
“Xem là như vậy.” Chu Dật Cẩn nhíu mày. Theo đạo lý trận đấu của Trần Mộc hẳn đã xong rồi chứ, hiện giờ lại chưa thấy trở về, điện thoại cũng không thèm gọi.
Sao y lại thích một người như vậy? Trần Mộc không thích ép buộc y, lúc đầu y còn hận đối phương muốn chết, sao sau này lại bắt đầu vui vẻ với hắn?
Thời điểm đêm giao thừa là lần đầu tiên y động tâm, nhưng có lẽ từ rất lâu lúc trước y đã có hảo cảm với hắn, ước chừng là những ngày sống nương tựa lẫn nhau ở ngoại thành, khi đó Trần Mộc luôn chăm sóc y rất tốt, có đôi khi y còn cảm thấy không được tự nhiên, ngược lại hiện giờ khi hắn không để ý đến mình ……
Quả nhiên, quan hệ thay đổi, yêu cầu cũng thay đổi.
“Cậu thích người kia đến độ gấp gáp yêu cầu tôi đến cứu người kia? Tôi cũng không cảm thấy hắn có điểm nào tốt.” Từ Mặc Bạch đối với việc Chu Dật Cẩn thích đàn ông cũng không có gì rối rắm. Có điều cậu ta không có hảo cảm với Trần Mộc, nhìn xem, còn chưa thèm tới quan tâm đến người yêu.
“Tôi cũng không cảm thấy anh ấy có gì tốt, có điều, cảm giác khi ở cùng anh ấy rất tốt.” Chu Dật Cẩn thật đúng là không thể nói được Trần Mộc có gì tốt, cũng không cảm thấy Trần Mộc có bao nhiêu nhiệt tình. Luôn cảm thấy hình như đối phương chỉ muốn tìm người làm ấm giường, nhưng cho dù là như vậy, thời điểm Trần Mộc ôm y, y cũng không cự tuyệt, nếu cự tuyệt rồi mọi chuyện sáng tỏ sau đó đối phương sẽ đi tìm người khác?
“Mặc kệ thế nào, thích liền thích, cậu cũng có thể lựa chọn dạy dỗ hắn ta một chút” Từ Mặc Bạch mở miệng, đem một thiết bi ghi chép quẳng cho Chu Dật Cẩn:
“Lấy tham khảo, bên trong có rất nhiều vụ kinh điển.”
Được rồi, đều là dạy vợ chồng ở chung với nhau như thế nào, không cùng tính cách thì như thế nào, còn có các cách ứng đối khác nhau, chẳng hạn như, có một vài người đàn ông thì cần phải dụ dỗ, cậu trực tiếp sai gã đi rửa bát gã sẽ không rửa, nhưng nếu cậu ôn nhu nói thân thể của mình có chút không thoải mái nhờ gã đi giúp đỡ, nói mình rất sùng bái gã các kiểu……
Từ Mặc Bạch gọi hầu như đều là thức ăn chay.
Nhìn một bàn thức ăn, đột nhiên Chu Dật Cẩn lại cảm thấy không muốn động đũa, hiện giờ y vô cùng hi vọng có thể ăn một bữa cơm thật no, những phải có rất nhiều thịt mới được! quả nhiên, sức ăn với sức vận động đi đôi với nhau. Lúc trước khi y chưa tham gia huấn luyện thì rất thích một bàn thức ăn chay như thế này, nhưng hiện giờ không có thịt sẽ cảm thấy không vui, không có thịt sẽ cảm thấy ăn không thể no.
Có điều, hiện giờ đang bị thương, vẫn nên ăn thanh đạm một chút, Chu Dật Cẩn không chút khách khí bắt đầu ăn, đến cuối cùng khi quét sạch tất cả mọi thứ mới ngừng lại, Từ Mặc Bạch nhìn đến ngây người:
“Từ khi nào mà sức ăn của cậu lại lớn như vậy?”
“Vận động nhiều đương nhiên ăn cũng nhiều.” Sau khi thức tỉnh dị năng lại càng ăn nhiều hơn.
Sau khi ăn cơm chiều, Chu Dật Cẩn lại nằm trở về giường, có chút buồn ngủ, tối hôm qua y không được ngủ ngon, hôm nay lại phải mệt mỏi cả một ngày, hiện giờ y chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
“Cậu nằm lùi vào một chút, tôi cũng muốn nằm.” Từ Mặc Bạch nhìn nhìn sắc trời, đã sắp tối rồi. Người đắc tội ban ngày rõ ràng là một dị năng giả hệ kim, thể hiện rõ như vậy, đối tượng là ai thì đã rõ ràng cả rồi, đắc tội với người như vậy làm sao mà cậu ta dám trở về nhà? nếu đã quyết định đi Nghiên cứu chi thành, hiện giờ chỉ cần đi theo Chu Dật Cẩn là tốt rồi.
“Cậu ngủ trên sô pha đi.” Chu Dật Cẩn tránh ra.
“Có sao đâu, cái giường này rất lớn, để tôi ngủ sô pha cậu không thấy xấu hổ à?” Từ Mặc Bạch nằm xuống phía ngoài:
“Cậu không muốn biết người cậu thích sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy tình huống này sao?” Đàn ông ấy à, rất dễ bị kích thích.
Chu Dật Cẩn không nói, quả thật y muốn biết phản ứng của Trần Mộc, đã đi lâu như vậy rồi mà y vẫn chưa nhận được điện thoại…… Không phải hắn đi theo đám người Hàn Thanh Vân, Kim Phán Nhi ra ngoài tụ hội chứ?
Thời điểm Trần Mộc về đến nhà liền phát hiện trong phòng im ắng, không hề có ai, đột nhiên nhìn một phòng ngủ đóng cửa, hai ngày ở đây hai người đều ngủ chung với nhau, lần này Chu Dật Cẩn lại ngủ ở phòng của y? Tức giận?
Trần Mộc cũng có chút chột dạ, lúc trước khi nhìn thấy Chu Dật Cẩn tới cứu hắn, thực sự hắn rất cảm động, nhưng lại có quá nhiều chuyện đã xảy ra, hắn nghĩ rằng Chu Dật Cẩn có thể chăm sóc tốt bản thân……
Vừa mới đến của phòng ngủ, trên mặt Trần Mộc liền phát lạnh,trong phòng có hô hấp của hai người, quan trọng hơn là họ dựa rất gần nhau!
Phi nhanh tới mở cửa phòng liền thấy được hai người đang nằm trên giường, Chu Dật Cẩn nằm bên trong, một người xa lạ nằm ngoài đã tỉnh, quay đầu nhìn hắn.
Quần áo chỉnh tề, cũng không hề phát sinh chuyện không nên phát sinh, nhưng Trần Mộc vẫn cảm thấy một bụng lửa giận không có chỗ trút, hiện giờ hắn hận không thể lôi cái tên xa lạ kia ra đánh thành đầu heo, nhưng lí trí lại bảo hắn không được ra tay.
Nhìn sườn mặt của Chu Dật Cẩn còn đang ngủ, hô hấp vững vàng và nhịp tim đập chứng tỏ y chưa tỉnh lại, Trần Mộc nắm chặt tay, hung hăng trừng mắt liếc nhìn người đàn ông xa lạ kia.
Trực tiếp dùng dị năng khiến người nằm bên ngoài kia không thể phát ra tiếng, nhẹ nhàng đem cậu ta ra khỏi cửa, lại nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, Trần Mộc trực tiếp đem đối phương ném xuống sàn trong phòng ngủ của mình:
“Mày là ai?”
“Này! Giữa trưa tôi còn vừa mới cứu cậu!” Từ Mặc Bạch té ngã, cảm thấy mông của mình đều sắp vỡ nát.
“Là anh?” Trần Mộc nhớ lại người đàn ông giấu kín mình trong trang phục tác chiến.
“Cậu là tên đàn ông man rợ?” Từ Mặc Bạch thực buồn bực, cánh tay của anh đã thâm xanh, trên người cũng đau.
“Tại sao anh lại tới đây?” Hẳn Thẩm Lâm phải an bài cho cậu ta chứ?
“Chẳng lẽ tôi không thể tới? Cậu cũng không thể ỷ vào Chu Dật Cẩn thích cậu liền không cho cậu ta tiếp xúc với bạn bè chứ?” Từ Mặc Bạch đã nhìn ra, Trần Mộc cũng thích Chu Dật Cẩn, nhưng loại điệu bộ này cũng khiến cho cậu ta không nhìn được.
Nghe Từ Mặc Bạch nói Chu Dật Cẩn thích mình, trong lòng Trần Mộc rất vui vẻ, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài:
“Anh ở lại chỗ này đừng có đi loạn.”
Rời khỏi phòng ngủ của mình, đem cửa khóa trái, bên trong còn truyền đến âm thanh của Từ Mặc Bạch:
“Cậu cậu cậu, kẻ độc tài! Chu Dật Cẩn mắt mù mới có thể thích cậu!”
Không phải y vẫn đang thích mình sao? Trần Mộc xoay người vào phòng Chu Dật Cẩn. Thời điểm ban ngày, những thực vật giúp mình chắn công kích vô cùng đáng yêu, mà đáng yêu nhất, cũng là người đang nằm trên giường này.
Nằm xuống bên giường, bụng có chút đói, nhưng khi cảm nhận được người bên cạnh hô hấp vững vàng còn có mùi hương quen thuộc, lại đột nhiên muốn ngủ.
Nửa đêm Trần Mộc đột nhiên tỉnh lại, bởi vì bên người truyền đến tiếng rên rỉ, vừa mới sờ một chút đã động đến tay đối phương, rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Chu Dật Cẩn không thích hợp!
Hết chương 74
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay không trả lời được bình luận,otz
Sự kiện lần này, Trần Mộc không cần đoán cũng biết là Lưu Tần Thiên làm, có điều, Lưu Tần Thiên hẳn sẽ không nghĩ tới trên người hắn còn mang theo thiết bị định vị mà Chu Dật Cẩn chế tác, cũng sẽ không nghĩ đến trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Chu Dật Cẩn có thể đuổi tới.
Nếu Chu Dật Cẩn không đuổi tới, hắn có thể trốn, Kim Phán Nhi có lẽ cũng có thể trốn, nhưng em trai em gái của Kim Phán Nhi lại trốn không thoát, không chỉ như thế, có lẽ hắn sẽ không thể đến kịp trận đấu, nói không chừng, những người Nghiên cứu chi thành đến cứu hắn cũng không thể tới kịp trận đấu.
Người xuất hiện cuối cùng kia đương nhiên chính là Lưu Tần Thiên, nếu Chu Dật Cẩn không xuất hiện, trong lúc hắn bị vây công mà em trai của Kim Phán Nhi lại chết, ông ta sẽ nhảy ra đánh lén…… Những sát thủ này cấp cao nhất cũng mới cấp tám, Lưu Tần Thiên lại là dị năng giả cấp chín, Trần Mộc không dám cam đoan thời điểm kia hắn có thể còn sống được hay không.
Lần này, may mà có Chu Dật Cẩn…… Nghĩ đến Chu Dật Cẩn bị thương, Trần Mộc đã muốn đi xem, nhưng mới đi được nửa đường hắn đã đụng phải Kim Phán Nhi và Thẩm Lâm.
Chuyện thành ra như vậy, Trần Mộc đương nhiên không dám để Kim Phán Nhi ở lại Thức tỉnh chi thành, Tề Chích cũng biết tình huống của cô, đã sớm để Thẩm Lâm chờ ở chỗ này mang mấy người Kim Phán Nhi đi.
“Trần lão đại!” Kim Phán Nhi cố nén đau xót, bạn trai đã xác định sẽ kết hôn phản bội lại khiến cô chịu đả kích rất lớn, hơn nữa, ngày hôm qua còn vừa cười vừa nói với cô về chuyện kết hôn, hôm nay đã chết ở dã ngoại như vậy……
“Em của cô thế nào rồi?” Hai đứa em của Kim Phán Nhi đều là người thường, ở dã ngoại một thời gian lâu như vậy, làn da bị phóng xạ thương tổn không ít, trên người còn có vết thương, có điều tình huống có lẽ cũng không nghiêm trọng lắm.
“Bọn nó không sao, Trần đại ca, rất xin lỗi, lần này mang đến phiền toái cho anh.”
“Phải nói là do tôi mang phiền toái cho cô mới đúng.” Trần Mộc không biết nên nói gì, nếu không có mình, Kim Phán Nhi cũng không bị như vậy.
“Trần lão đại, lần này cũng là do tôi không biết nhìn người, có điều về sau thì tốt rồi, tôi cũng sẽ trở thành người của Nghiên cứu chi thành!” Kim Phán Nhi cười cười, mở miệng.
“Chuyện này có thỏa đáng không?” Kim Phán Nhi có thể trở thành người của Nghiên cứu chi thành cũng không tồi, tình huống hiện giờ hắn cũng không dám để Kim Phán Nhi ở lại chỗ này.
“Chúng tôi đến tìm anh cũng để nói chuyện này, buổi tối thành chủ định đi theo thành chủ của Thức tỉnh chi thành để tâm sự một chút, muốn tìm anh để hiểu rõ chuyện này.” Thẩm Lâm mở miệng. Nghiên cứu chi thành bọn họ cũng không phải dễ chọc, hiện tại rõ ràng là Thức tỉnh chi thành sai, bọn họ có thể quang minh chính đại tìm tới cửa.
“Được!” Trần Mộc mở miệng, chuyện lần này quả thật nên nói chi tiết với Tề Chích một chút.
Tề Chích đối với chuyện xảy ra lần này vô cùng tức giận, ẩn ẩn lại có chút đắc ý. Chuyện như vậy, vốn Thức tỉnh chi thành với việc của thiên thạch đã bị đuối lí, lúc này còn tìm sát thủ nước ngoài……Đợi lát nữa anh có thể vì Nghiên cứu chi thành mà tranh thủ được một lợi ích lớn.
Đợi tới khi Trần Mộc rời khỏi chỗ của Tề Chích đã là thời gian ăn cơm chiều, phi nhanh tới phòng ngủ của mình, Trần Mộc muốn mời Chu Dật Cẩn ra bên ngoài ăn cơm.
Lúc trước ở trên lôi đài đã bị thương, sau lại đuổi theo Trần Mộc đánh một trận, đem dị năng dùng cạn kiệt, thương thế cũng tăng thêm. Thời điểm Chu Dật Cẩn lên đài thi đấu, còn cảm thấy mình không thể đứng thẳng, nhưng tên tuổi của dị năng giả hệ thực vật rất vang dội, thời gian giữa trưa, trận đấu ban sáng của Chu Dật Cẩn cũng đã được vô số người xem qua, ngay từ đầu dùng thực lực chiến đấu sau đó dùng dị năng chiến thắng……
So với buổi chiều, đối thủ buổi sáng của Chu Dật Cẩn cường đại hơn, đối thủ buổi chiều chỉ là một thợ săn dị thú cấp sáu, vừa thấy Chu Dật Cẩn lên đài, liền trực tiếp nhận thua, còn vẻ mặt tức giận bất bình:
“Dị năng giả…… Muốn dùng chúng tôi tôi luyện kỹ xảo à? Tôi cũng không ngốc như vậy!”
Nghe nói như thế, vốn Chu Dật Cẩn phải tức giận, hiện giờ lại chỉ cảm thấy buồn cười, có điều, có thể nghỉ ngơi một chút cũng tốt, về phần vết thương của y, nếu như bị người của đội chữa bệnh biết được, chỉ sợ Tề Chích, Chu Dật Minh cũng sẽ biết, y không muốn bị một đám người công khai lên án.
Có điều, người của đội chữa bệnh mang Từ Mặc Bạch còn có đám người Kim Phán Nhi đi…… Chu Dật Cẩn lập tức liên lạc với Từ Mặc Bạch:
“Giúp tôi trộm một vài loại thuốc trị thương, muốn loại tốt nhất.”
Từ Mặc Bạch nhận điện thoại, chỉ có thể khóc lóc om sòm lăn lộn trước mặt người của đội chữa bệnh nói mình không thoải mái, muốn không ít thuốc trị thương.
Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra lúc trước, Từ Mặc Bạch liền cảm thấy cả người khó chịu, cậu ta là người của Tổng hợp thành thị, lúc trước học cùng trường với cùng Chu Dật Cẩn, cũng không thiếu lần bị đả kích, tốt nghiệp xong cậu liền mang theo phần lớn tài sản tới thành thị này, một bên giúp người khác cải tạo chiến xa, một bên tạo cho mình một “Thiên hạ Đệ nhất” chiến xa. Buổi sáng hôm nay nhận được điện thoại của Chu Dật Cẩn, còn tưởng rằng chỉ là việc nhỏ, đem mình võ trang từ đầu đến chân liền lái chiến xa đến đây, quyết định mang bạn học cũ của mình ra bên ngoài dã ngoại để y biết chiến xa mình cải tạo tốt đến mức nào, ai ngờ tới sẽ gặp phải một hồi chiến đấu kinh người như vậy.
Từ Mặc Bạch tao nhã, tác phong nhanh nhẹn, quan trọng nhất là cậu ta là một người hào phóng, nhưng cậu ta có thể vô tư cống hiện vật ngoài thân, lại vô cùng quý trọng cái mạng nhỏ của mình, bình thường đi ra ngoài thành thí nghiệm chiến xa của mình đều phải đem bản thân chỉnh đến ba tầng trong ba tầng ngoài, còn phải thuê người lái chiến xa đi theo phía sau mình……
“Chu Dật Cẩn, cậu hại tôi khổ chết đi được! nhất định phải bồi thường phí tổn thất tinh thần, chuyện như vậy thêm một lần nữa, khẳng định tôi sẽ phát bệnh tim!” Trời biết, khi đó cậu ta phải khó khăn lắm mới chống đỡ được bản thân, thế giới tốt đẹp như thế giang sơn nhiều chuyện quan trọng như vậy, tình huống lúc ấy, chỉ cần không cẩn thận cậu ta sẽ mất mạng đó!
“Không phải cậu coi tiền như giấy sao?” Mặt Chu Dật Cẩn đỏ lên, y cũng hiểu được mình có lỗi với đối phương, nhưng lúc ấy, y chỉ có thể nhớ tới người này, không có cách nào, mỗi lần Từ Mặc Bạch liên hệ với y, đều sẽ nhắc tới tính năng tốc độ vô cùng nhanh của Đệ nhất chiến xa nhà mình.
“Có giấy, mới có nhiều đồ ăn mỹ vị như vậy…… Đương nhiên, cũng không phải tôi cần tiền, nghe nói viện nghiên cứu chiến xa của Nghiên cứu chi thành vừa phát minh ra một động cơ mới, sau này lấy cho tôi một cái đi! còn có hợp kim KB kia nữa, cho tôi một tấn nhá?”
“Hai loại này tạm thời chỉ có thể để quân đội dùng!” Chu Dật Cẩn cũng biết hai thứ này, chính y lúc trước cũng thèm nhỏ dãi, có điều Chu Dật Minh đối với y vẫn rất hào phóng, sau khi y thức tỉnh dị năng hệ thực vật, lập tức dùng những thứ này để làm phần thưởng, có điều nếu muốn đưa cho người khác……
“A?” Từ Mặc Bạch thất vọng.
“Nếu cậu đồng ý theo tôi tới Nghiên cứu chi thành, khẳng định tôi sẽ đem một ít cho cậu, còn bổ sung thêm súng kim loại nhiều nòng.” Chu Dật Cẩn lập tức mở miệng. Súng kim loại nhiều nòng kia trang bị trước chiến xa vô cùng thích hợp, vô số mảnh kim loại bay trong ánh lửa chói mắt…… Theo như lời của Nguyên Thăng, quả thực chính là thần chắn giết thần phật chắn giết phật!
“Thành giao!” Từ Mặc Bạch ánh mắt đều sáng lên, lại nói tiếp, thời điểm khi cậu ta tốt nghiệp cũng muốn trở thành một nhân viên nghiên cứu vĩ đại, sau này âm thác dương sai mới định cư ở Thức tỉnh chi thành, hiện giờ đi thực hiện giấc mộng lúc trước cũng không muộn.
Chu Dật Cẩn uống thuốc trị thương, đỡ hơn rất nhiều:
“Tôi còn chưa ăn cơm trưa. Cậu đã ăn chưa?”
“Tôi cũng chưa ăn! Bị dọa tới mức bụng cũng không còn đói nữa, nhưng tôi lại là người thường!” Từ Mặc Bạch lấy ra thiết bị liên lạc gọi cơm. Nơi này có rất nhiều cao thủ tính tình táo bạo, cậu ta không muốn ra khỏi của, vẫn nên gọi người mang thức ăn đến thì tốt hơn. Từ Mặc Bạch một bên gọi những đồ ăn mà mình thích, một bên ghen tị nhìn Chu Dật Cẩn. Người này lúc trước thành tích cũng rất tốt, hiện giờ còn thức tỉnh cả dị năng, thế này có để cho người ta sống nữa không?
Chu Dật Cẩn nằm trên giường nhìn người đang vần vò cái máy tính của mình, hỏi:
“Cậu nói xem, cảm giác thích một người là như thế nào?”
“Cậu thích người khác? Cậu hiện tại còn trẻ như vậy, nhóc con, yêu sớm không tốt.” Từ Mặc Bạch lại thấm thía mở miệng.
“Yêu sớm? Tôi nhớ rõ hồi còn đi học cậu cũng có vài người bạn gái đấy!”
“Chỉ là tôi cảm thấy, cậu quá non …… Hay cậu có người trong lòng.” Từ Mặc Bạch sửa lại tóc của mình. Tuy rằng hơi sợ chết một chút, nhưng cậu ta cũng là một tình nhân tuyệt hảo đấy! Chu Dật Cẩn lại không giống vậy, lúc trước không phải không có người coi trọng y, cố tình y lại không có cảm giác gì, cái vị học trưởng kia tặng y một bó hoa hồng, còn bị y ném vào thùng rác, khi đó cậu ta và Nguyên Thăng nhất trí cho rằng, Chu Dật Cẩn tuổi còn quá nhỏ nên không thông suốt, lại nói tiếp, mình đã sắp hai bảy, Chu Dật Cẩn hình như mới có hai mươi mốt?
“Xem là như vậy.” Chu Dật Cẩn nhíu mày. Theo đạo lý trận đấu của Trần Mộc hẳn đã xong rồi chứ, hiện giờ lại chưa thấy trở về, điện thoại cũng không thèm gọi.
Sao y lại thích một người như vậy? Trần Mộc không thích ép buộc y, lúc đầu y còn hận đối phương muốn chết, sao sau này lại bắt đầu vui vẻ với hắn?
Thời điểm đêm giao thừa là lần đầu tiên y động tâm, nhưng có lẽ từ rất lâu lúc trước y đã có hảo cảm với hắn, ước chừng là những ngày sống nương tựa lẫn nhau ở ngoại thành, khi đó Trần Mộc luôn chăm sóc y rất tốt, có đôi khi y còn cảm thấy không được tự nhiên, ngược lại hiện giờ khi hắn không để ý đến mình ……
Quả nhiên, quan hệ thay đổi, yêu cầu cũng thay đổi.
“Cậu thích người kia đến độ gấp gáp yêu cầu tôi đến cứu người kia? Tôi cũng không cảm thấy hắn có điểm nào tốt.” Từ Mặc Bạch đối với việc Chu Dật Cẩn thích đàn ông cũng không có gì rối rắm. Có điều cậu ta không có hảo cảm với Trần Mộc, nhìn xem, còn chưa thèm tới quan tâm đến người yêu.
“Tôi cũng không cảm thấy anh ấy có gì tốt, có điều, cảm giác khi ở cùng anh ấy rất tốt.” Chu Dật Cẩn thật đúng là không thể nói được Trần Mộc có gì tốt, cũng không cảm thấy Trần Mộc có bao nhiêu nhiệt tình. Luôn cảm thấy hình như đối phương chỉ muốn tìm người làm ấm giường, nhưng cho dù là như vậy, thời điểm Trần Mộc ôm y, y cũng không cự tuyệt, nếu cự tuyệt rồi mọi chuyện sáng tỏ sau đó đối phương sẽ đi tìm người khác?
“Mặc kệ thế nào, thích liền thích, cậu cũng có thể lựa chọn dạy dỗ hắn ta một chút” Từ Mặc Bạch mở miệng, đem một thiết bi ghi chép quẳng cho Chu Dật Cẩn:
“Lấy tham khảo, bên trong có rất nhiều vụ kinh điển.”
Được rồi, đều là dạy vợ chồng ở chung với nhau như thế nào, không cùng tính cách thì như thế nào, còn có các cách ứng đối khác nhau, chẳng hạn như, có một vài người đàn ông thì cần phải dụ dỗ, cậu trực tiếp sai gã đi rửa bát gã sẽ không rửa, nhưng nếu cậu ôn nhu nói thân thể của mình có chút không thoải mái nhờ gã đi giúp đỡ, nói mình rất sùng bái gã các kiểu……
Từ Mặc Bạch gọi hầu như đều là thức ăn chay.
Nhìn một bàn thức ăn, đột nhiên Chu Dật Cẩn lại cảm thấy không muốn động đũa, hiện giờ y vô cùng hi vọng có thể ăn một bữa cơm thật no, những phải có rất nhiều thịt mới được! quả nhiên, sức ăn với sức vận động đi đôi với nhau. Lúc trước khi y chưa tham gia huấn luyện thì rất thích một bàn thức ăn chay như thế này, nhưng hiện giờ không có thịt sẽ cảm thấy không vui, không có thịt sẽ cảm thấy ăn không thể no.
Có điều, hiện giờ đang bị thương, vẫn nên ăn thanh đạm một chút, Chu Dật Cẩn không chút khách khí bắt đầu ăn, đến cuối cùng khi quét sạch tất cả mọi thứ mới ngừng lại, Từ Mặc Bạch nhìn đến ngây người:
“Từ khi nào mà sức ăn của cậu lại lớn như vậy?”
“Vận động nhiều đương nhiên ăn cũng nhiều.” Sau khi thức tỉnh dị năng lại càng ăn nhiều hơn.
Sau khi ăn cơm chiều, Chu Dật Cẩn lại nằm trở về giường, có chút buồn ngủ, tối hôm qua y không được ngủ ngon, hôm nay lại phải mệt mỏi cả một ngày, hiện giờ y chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
“Cậu nằm lùi vào một chút, tôi cũng muốn nằm.” Từ Mặc Bạch nhìn nhìn sắc trời, đã sắp tối rồi. Người đắc tội ban ngày rõ ràng là một dị năng giả hệ kim, thể hiện rõ như vậy, đối tượng là ai thì đã rõ ràng cả rồi, đắc tội với người như vậy làm sao mà cậu ta dám trở về nhà? nếu đã quyết định đi Nghiên cứu chi thành, hiện giờ chỉ cần đi theo Chu Dật Cẩn là tốt rồi.
“Cậu ngủ trên sô pha đi.” Chu Dật Cẩn tránh ra.
“Có sao đâu, cái giường này rất lớn, để tôi ngủ sô pha cậu không thấy xấu hổ à?” Từ Mặc Bạch nằm xuống phía ngoài:
“Cậu không muốn biết người cậu thích sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy tình huống này sao?” Đàn ông ấy à, rất dễ bị kích thích.
Chu Dật Cẩn không nói, quả thật y muốn biết phản ứng của Trần Mộc, đã đi lâu như vậy rồi mà y vẫn chưa nhận được điện thoại…… Không phải hắn đi theo đám người Hàn Thanh Vân, Kim Phán Nhi ra ngoài tụ hội chứ?
Thời điểm Trần Mộc về đến nhà liền phát hiện trong phòng im ắng, không hề có ai, đột nhiên nhìn một phòng ngủ đóng cửa, hai ngày ở đây hai người đều ngủ chung với nhau, lần này Chu Dật Cẩn lại ngủ ở phòng của y? Tức giận?
Trần Mộc cũng có chút chột dạ, lúc trước khi nhìn thấy Chu Dật Cẩn tới cứu hắn, thực sự hắn rất cảm động, nhưng lại có quá nhiều chuyện đã xảy ra, hắn nghĩ rằng Chu Dật Cẩn có thể chăm sóc tốt bản thân……
Vừa mới đến của phòng ngủ, trên mặt Trần Mộc liền phát lạnh,trong phòng có hô hấp của hai người, quan trọng hơn là họ dựa rất gần nhau!
Phi nhanh tới mở cửa phòng liền thấy được hai người đang nằm trên giường, Chu Dật Cẩn nằm bên trong, một người xa lạ nằm ngoài đã tỉnh, quay đầu nhìn hắn.
Quần áo chỉnh tề, cũng không hề phát sinh chuyện không nên phát sinh, nhưng Trần Mộc vẫn cảm thấy một bụng lửa giận không có chỗ trút, hiện giờ hắn hận không thể lôi cái tên xa lạ kia ra đánh thành đầu heo, nhưng lí trí lại bảo hắn không được ra tay.
Nhìn sườn mặt của Chu Dật Cẩn còn đang ngủ, hô hấp vững vàng và nhịp tim đập chứng tỏ y chưa tỉnh lại, Trần Mộc nắm chặt tay, hung hăng trừng mắt liếc nhìn người đàn ông xa lạ kia.
Trực tiếp dùng dị năng khiến người nằm bên ngoài kia không thể phát ra tiếng, nhẹ nhàng đem cậu ta ra khỏi cửa, lại nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, Trần Mộc trực tiếp đem đối phương ném xuống sàn trong phòng ngủ của mình:
“Mày là ai?”
“Này! Giữa trưa tôi còn vừa mới cứu cậu!” Từ Mặc Bạch té ngã, cảm thấy mông của mình đều sắp vỡ nát.
“Là anh?” Trần Mộc nhớ lại người đàn ông giấu kín mình trong trang phục tác chiến.
“Cậu là tên đàn ông man rợ?” Từ Mặc Bạch thực buồn bực, cánh tay của anh đã thâm xanh, trên người cũng đau.
“Tại sao anh lại tới đây?” Hẳn Thẩm Lâm phải an bài cho cậu ta chứ?
“Chẳng lẽ tôi không thể tới? Cậu cũng không thể ỷ vào Chu Dật Cẩn thích cậu liền không cho cậu ta tiếp xúc với bạn bè chứ?” Từ Mặc Bạch đã nhìn ra, Trần Mộc cũng thích Chu Dật Cẩn, nhưng loại điệu bộ này cũng khiến cho cậu ta không nhìn được.
Nghe Từ Mặc Bạch nói Chu Dật Cẩn thích mình, trong lòng Trần Mộc rất vui vẻ, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài:
“Anh ở lại chỗ này đừng có đi loạn.”
Rời khỏi phòng ngủ của mình, đem cửa khóa trái, bên trong còn truyền đến âm thanh của Từ Mặc Bạch:
“Cậu cậu cậu, kẻ độc tài! Chu Dật Cẩn mắt mù mới có thể thích cậu!”
Không phải y vẫn đang thích mình sao? Trần Mộc xoay người vào phòng Chu Dật Cẩn. Thời điểm ban ngày, những thực vật giúp mình chắn công kích vô cùng đáng yêu, mà đáng yêu nhất, cũng là người đang nằm trên giường này.
Nằm xuống bên giường, bụng có chút đói, nhưng khi cảm nhận được người bên cạnh hô hấp vững vàng còn có mùi hương quen thuộc, lại đột nhiên muốn ngủ.
Nửa đêm Trần Mộc đột nhiên tỉnh lại, bởi vì bên người truyền đến tiếng rên rỉ, vừa mới sờ một chút đã động đến tay đối phương, rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Chu Dật Cẩn không thích hợp!
Hết chương
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay không trả lời được bình luận,otz