Có lẽ do nhiệt độ điều hòa hơi thấp, đêm đó An Lạc không được ngủ ngon. Anh cảm thấy toàn thân có cảm giác lạnh buốt kỳ quái, cảm giác lạnh buốt đó cho dù có đắp kín chăn cũng chẳng thể giảm bớt được. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, trước mắt anh đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh kỳ lạ.
Người phụ nữ trong tấm ảnh trở nên chân thực trong giấc mơ, nụ cười ấm áp thân thiết, cười tủm tỉm vẫy tay với An Lạc, “Tiểu Lạc Tiểu Lạc, mau tới đây chụp anh đi, bên này bên này.” Tiểu Lạc trong giấc mơ rất không bằng lòng đi tới, vẻ mặt ấm ức bị bà nắm tay, nhéo mặt, vò đầu, bày ra đủ loại tư thế lạ lùng để chụp ảnh.
Cảnh trong mơ rất lộn xộn, những hình ảnh đầy xa lạ về người phụ nữ kia đột nhiên biến mất, thay vào đó là ánh mặt trời xán lạn của vùng ngoại ô, thịt bò nướng thơm ngào ngạt, bàn tay ấm áp của người phụ nữ dắt tay An Lạc nhỏ tuổi… Cuối cùng hình ảnh dừng lại ở cảnh xe hơi trở mình lao xuống sườn núi, nổ bùm, anh nghe thấy tiếng kêu bỏng rát của An Lạc nhỏ tuổi kia —— Mẹ —— Mẹ ơi!!
An Lạc đột nhiên giật mình tỉnh giấc, bật dậy, sau đó đối diện với một đôi mắt đen sẫm.
“Anh làm sao vậy?” An Trạch ngồi cạnh giường, vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên trán An Lạc.
“Không có việc gì, chỉ là ác mộng thôi.” An Lạc nghiêng đầu tránh tay cậu, tay nắm chặt trong chăn mà thở dốc, cảnh tượng đáng sợ trong mơ khiến sắc mặt anh hơi tái nhợt mất tự nhiên, quần áo cũng cực kỳ lộn xộn, tất cả khuy áo đều bị tuột, lộ ra khuôn ngực trắng nõn.
An Trạch dường như đang đăm chiêu mà nhìn anh mặt tái nhợt thở gấp, ánh mắt dần trở nên trầm lắng.
Sau một lúc lâu, cuối cùng An Lạc cũng bình tĩnh trở lại, chế ngự được trái tim đang đập kịch liệt của mình, vừa cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện vạt áo của nửa người trên đang lộn xộn, gần như trần trụi – không che đậy, mà tầm mắt của An Trạch đang…
Tuy đều là nam giới, nhưng sáng sớm đã bị người khác thấy mình ở trần vẫn khiến An Lạc hơi xấu hổ, anh giận tái mặt nói: “Về sau trước khi vào phòng tôi xin hãy gõ cửa, đây là phép lịch sự cơ bản nhất đấy.”
An Trạch thấp giọng: “Em gõ rồi, nhưng anh không nghe thấy.”
“…” An Lạc mặc kệ, muốn xoay người xuống giường thì lại bị An Trạch nhẹ nhàng bắt lấy tay.
“Vết thương trên người anh là sao vậy?” An Trạch chỉ vào vài đường sẹo nhợt nhạt chỗ bụng dưới An Lạc.
Khi tỉnh lại An Lạc đã nằm trong phòng bệnh, trước ngực và bụng đều có những vết roi nghiêm trọng, mỗi ngày nằm viện phải rửa sạch vết thương bằng thuốc, trải qua một thời gian trị liệu, vết thương đến hiện giờ cơ bản đã khép lại, nhưng vẫn để lại vết sẹo màu hồng nhạt rõ rệt, dưới làn da trắng nõn, trông lại càng rõ hơn.
An Lạc cúi đầu nhìn vết sẹo dưới bụng, nhíu mày nói: “Tôi không nhớ rõ, có lẽ lúc bắt cóc bị đánh.”
Con ngươi An Trạch khẽ co rụt lại, im lặng trong chốc lát, rồi cậu vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên vết thương, “Còn đau không?”
An Lạc thản nhiên nói: “Đổi lại là cậu, cậu có chú ý đến chút vết thương nhỏ này không?”
An Trạch không nói gì, vẻ mặt cũng đã nói ra đáp án.
An Lạc nói: “Tôi cũng không.”
Là đàn ông, trên người có vài vết thương nhỏ thì chẳng có gì đáng phải để bụng, An Lạc hoàn toàn không quan tâm tới những vết sẹo này. Kiếp trước đã có rất nhiều lần anh bị dao nhọn đâm trúng, vết thương còn kinh khủng hơn thế này. Có một lần ra ngoài gặp tập kích, đùi anh bị đạn bắn trúng làm máu tươi chảy ròng ròng, anh cắn răng xé quần áo của mình để băng bó đùi phải, móc súng ra bắn chết mấy tên sát thủ kia, sau đó kéo theo chiếc đùi phải bị thương, bò lên xe, chạy thoát thân suôn sẻ.
Vết roi giờ đây, với anh mà nói chẳng qua chỉ là một vết cỏn con.
An Lạc cúi đầu cài lại khuy, tuy ánh mắt của An Trạch khiến anh có chút không quá tự do, nhưng anh vẫn nhanh chóng phớt lờ cảm giác khó chịu khi bị nhìn chăm chú đó… Vén chăn lên ngồi trên giường, nhìn An Trạch nói: “Đưa tôi đi toilet, tôi muốn rửa mặt.”
An Trạch thấy giọng điệu của anh giống như mệnh lệnh, không nhịn được khẽ cong khóe môi, hai cánh tay vươn ra nhẹ nhàng ôm lấy anh, đặt anh lên xe lăn vừa mang đến, đẩy vào toilet.
An Lạc nói: “Cậu có thể ra ngoài trước.”
An Trạch không đi.
An Lạc nhìn cậu, “Nếu có hứng thú, cậu cũng có thể đứng quan sát quá trình tôi đánh răng.”
An Trạch gật đầu. mịe, thằng biến thái ;DD
Sau đó cậu thực sự đứng lại, vẻ mặt chính trực quan sát An Lạc đánh răng, giống như đang quan sát một trận diễn tập quân sự nghiêm túc.
An Lạc phớt lờ cậu, quay đầu đánh răng rửa mặt, chải đầu xong mới mở miệng nói: “Đưa tôi xuống lầu.”
“Vâng.” An Trạch nghiêm trang bước tới, cúi xuống ôm anh lên, lúc tay vòng qua chân thì đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Hình như hôm nay anh không ngại chuyện em bế anh xuống lầu?”
An Lạc nói: “Bởi vì tôi không muốn giống zombie dùng tay bò xuống lầu.”
An Trạch thoáng tưởng tượng ra cảnh tượng kia, không kiềm được cười rộ lên, “Anh nói chuyện đùa lạnh nhạt quá.”
An Lạc nói: “Tôi không nói đùa.”
“Vâng, thế này lạnh nhạt hơn.”
“…” An Lạc lười phản bác. Cá tính của An Trạch có lẽ là như vậy, anh cho rằng mình có phản bác lại cũng vô dụng.
Hai người ra khỏi phòng ngủ, vừa lúc thấy An Mạch mới rời giường, An Trạch bèn nói với cậu ta: “Chào.” Ngay cả nhìn cũng không nhìn, tiếp tục ôm An Lạc xuống dưới lầu.
An Mạch cười, đuổi theo: “Sao anh dậy sớm thế?”
An Lạc nói: “Bị người ta đánh thức.”
An Trạch nhìn anh, không nói gì.
***
Dưới nhà, trên bàn cơm, An Úc Đông đang ngồi đọc báo, thấy An Lạc được An Trạch bế xuống liền mỉm cười, nói: “An Lạc, con dậy sớm thế này để làm gì, ngủ thêm một chút nữa được không.”
An Lạc đáp: “Không sao đâu ạ, tối qua con ngủ hơi sớm.”
Đang nói chuyện thì bữa sáng được bưng lên. An Úc Đông buông báo: “Vậy cả nhà cùng ăn sáng nào.”
An Lạc liếc mắt nhìn tờ báo, phát hiện đó là tờ Tuần san Giải trí mới nhất, dòng tít lớn trên báo hình như viết về tập đoàn Hoa An. Từ ngày nằm trong bệnh viện, mỗi ngày xem tin tức An Lạc đại khái đã biết rõ một chút tình hình, tập đoàn Hoa An là sản nghiệp dưới danh nghĩa của An gia, có thể được coi là một trong ba gã khổng lồ trong giới giải trí hiện nay, đào tạo ra hàng loạt ngôi sao, bao gồm cả cậu em hai An Nham.
An Lạc có chút nghi hoặc, hỏi: “Bố, công ty xảy ra chuyện sao?”
An Úc Đông cười: “Chuyện này không cần con quan tâm, con cứ yên tâm mà ở nhà dưỡng bệnh là được rồi.”
Tuy nói như vậy nhưng An Lạc lại cảm thấy, nếu mình đã trùng sinh vào An gia rồi thì dù sao cũng không thể ăn bám bọn họ mà chẳng quan tâm cái gì, chỉ làm một kẻ mễ trùng*. Nhưng hiện tại việc đi lại đang khó khăn nên cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể đợi thêm một thời gian nữa.
*Mễ trùng có nghĩa là chỉ những người có bằng cấp hẳn hoi nhưng lười làm và chỉ thích ở nhà hưởng thụ. Các bạn có thể qua đây để hiểu rõ hơn.
An Lạc cúi đầu ăn bữa sáng, chờ đến lúc ăn xong mới mở miệng nói: “Đúng rồi bố ơi, con muốn đổi phòng ngủ xuống dưới lầu.”
An Trạch nói: “Vậy anh đổi cho em là được, phòng ngủ của em ở tầng một, anh có thể trực tiếp sang ở.” cơ hội thế chú, gian vừa thôi ))))))
“Không cần.” An Lạc không chút do dự từ chối cậu, quay sang phía An Úc Đông, “Bố, dưới tầng còn phòng trống không? Con muốn sắp xếp một phòng ngủ.”
An Úc Đông cười nói: “Tầng dưới còn một phòng để không là phòng dành cho khách, con làm phòng ngủ có được không?”
An Lạc gật đầu: “Được ạ.”
***
Sau bữa sáng, An Úc Đông đến công ty, An Mạch nói muốn đi tụ họp bạn bè, vì vậy trong nhà chỉ còn lại An Lạc và An Trạch.
Người hầu tháo vát nhanh chóng sắp xếp xong một phòng ngủ mới, dựa hoàn toàn theo phân phó và bố trí của An Lạc, ga giường và chăn cũng đều được mua mới tất cả. Sắp xếp xong cũng tới bữa trưa, An Lạc lau mồ hôi trên trán, ngồi trên xe lăn, tương đối hài lòng nhìn phòng ngủ mới được bố trí theo đúng sở thích của mình.
Đột nhiên, An Trạch mở toang cửa đi vào, rồi tiện tay đóng lại.
Vẻ mặt cậu bình tĩnh, không nhìn ra tâm tình gì, chỉ thấp giọng nói: “Đổi thẳng với phòng của em được rồi, hà tất phải vất vả như vậy, sửa sang lại lần nữa?”
An Lạc không nói gì.
An Trạch nhìn anh hỏi: “Anh rất ghét ngủ ở phòng em?”
An Lạc im lặng một hồi, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: “An Trạch, cậu qua đây.”
An Trạch nhíu mày, bước tới trước mặt An Lạc. An Lạc vẫy tay bảo cậu tới gần một chút, An Trạch kề sát, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Khoảng cách mờ ám khiến bầu không khí như ngưng đọng, sau một lúc lâu, An Trạch rốt cục khó hiểu mà mở miệng: “Anh?”
An Lạc hơi nghiêng đầu, tiến gần đến tai cậu, kề sát lỗ tai, nói từng chữ từng câu: “Tôi nghi ngờ, trong phòng ngủ ở tầng ba của tôi, có người lắp máy nghe trộm.”
“…”
Khác với vẻ lạnh giá trên khuôn mặt, hơi thở của anh bên tai ấm áp và mềm mại, giống như chiếc lông vũ khẽ lướt nhẹ qua đáy lòng.
An Trạch ngẩng đầu lên, đối diện với An Lạc vẻ mặt nguội lạnh nhưng ánh mắt lại nghiêm túc.
“Tôi không muốn cậu bị kẻ khác nghe trộm, hiểu chưa?” An Lạc nói.
An Trạch gật đầu, cũng tiến gần đến tai anh, thấp giọng: “Tại sao anh phát hiện được?”
An Lạc đáp: “Trực giác.”
An Trạch im lặng trong chốc lát, “Nói cách khác, anh chỉ là dựa vào trực giác mà phán đoán, không hề có chứng cứ gì?”
An Lạc hơi mất hứng vì bị An Trạch nghi ngờ, nhưng cũng chẳng thể phản bác lại được kết luận của cậu.
Quả thực anh dựa vào trực giác mà phán đoán, qua nhiều năm bước đi trên con đường đao kiếm, An Lạc gần như luôn luôn đề phòng bên người sẽ có kẻ phản bội và nằm vùng, bởi vậy giác quan của anh cũng nhạy cảm hơn so với người thường. Anh có trực giác kỳ lạ, nhất định là bị theo dõi, nếu không, cậu cả của An gia sẽ chẳng bị mất tích ba ngày, suýt chút nữa thì chết mà cảnh sát lại chẳng điều tra ra được bất cứ manh mối nào.
Hôm qua khi cầm khung ảnh lên, An Lạc tinh nhạy nhận ra khung ảnh có hai lớp, giống như có dấu vết đã bị tháo ra, hơn nữa góc đặt khung ảnh không phải chính diện, hiển nhiên đã bị xê dịch, nếu có kẻ đặt máy nghe trộm ở bên trong…
An Lạc quyết định nói cho An Trạch biết điểm đáng ngờ này, “Tôi phát hiện…”
Không ngờ đột nhiên An Trạch quay đầu lại.
Vốn định ghé sát vào tai An Lạc nói, nhưng cậu không kịp phanh lại, đôi môi rắn chắc đặt lên môi anh.
_________________