Rèm cửa phòng ngủ che khuất ánh trăng, căn phòng chìm trong đêm tối, An Lạc lần mò tìm chiếc điện thoại để cạnh gối soi sáng cảnh vật xung quanh. Bốn giờ sáng, còn vài tiếng nữa là bình minh.
An Lạc cảm thấy hơi lạnh, bèn mở đèn bàn, cầm điều khiển định điều chỉnh nhiêt độ, ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện nhiệt độ vẫn là 27 như mọi khi. Cảm giác lạnh lẽo, có lẽ là bởi cảnh tượng trong giấc mơ kia quá chân thực khến anh ngạt thở, làm mồ hôi ướt đẫm cả người.
Chẳng biết vì sao, sau khi tỉnh giấc, ngực An Lạc đột nhiên có cảm giác khó thở kỳ lạ.
Hình ảnh trong giấc mơ chân thực quá mức rõ ràng, con đường thẳng tắp, cánh đồng ngô trải dài, bóng lưng rời đi tịch mịch của An Trạch… Những hình ảnh đó, cứ như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, ngay cả cảm xúc phức tạp của An Lạc trong mơ cũng truyền hết sang anh.
Chẳng lẽ là ký ức của thân thể này đang dần dần thức tỉnh?
Nếu không, tại sao lại cộng hưởng với An Lạc kia một cách mãnh liệt như vậy?
Điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn, An Lạc mở ra xem, hóa ra là của An Nham, lải nhải dong dài cả một đoạn: “Anh ơi, Vô Tẫn 2 bấm máy rồi, em phải cùng đoàn làm phim bay sang Luân Đôn, chắc cũng phải đi mất một tháng. Ông bảo thể trạng hiện tại của anh cơ bản đã ổn định, nhưng vẫn phải cách ly, không cho thăm hỏi, bởi vậy em không đến chào anh được, nhanh chóng khỏi chân nhé — by An Nham thân iu của anh ^_^”
“…” An Lạc bị câu cuối “An Nham thân iu của anh” làm cho nổi da gà, nhíu mày, không thèm nhìn icon tươi cười của cậu, bấm nút back.
Màn hình hiện ra một tin nhắn mới, từ một dãy số lạ, An Lạc nghi hoặc mở, chỉ có vài câu đơn giản: “Tôi đang ở sân bay, sắp phải đi Luân Đôn, hy vọng khi tôi trở về cậu đã xuất viện. Từ Thiếu Khiêm.”
So với tràng thao thao bất tuyệt của An Nham, tin nhắn của Từ Thiếu Khiêm lại ngắn ngọn rõ ràng, còn ẩn chứa chút lạnh lùng kỳ quái.
An Lạc nghĩ thầm, có lẽ lúc này cả hai người đó đang ở sân bay, trước khi lên đường nhắn cho anh môt cái tin.
An Lạc cảm thấy thái độ của Từ Thiếu Khiêm không quá thân thiết với anh, rốt cuộc nguyên nhân là gì anh cũng chẳng rõ. Anh chỉ có thể suy đoán. Quan hệ giữa An Nham và Từ Thiếu Khiêm có chút phức tạm, An Nham lúc đầu vẫn không chịu quay tiếp Vô Tẫn 2, không hiểu sao giờ lại thay đổi ý định? Quan hê giữa Từ Thiếu Khiêm với An Lạc trước khi mất trí nhớ chỉ đơn giản là bạn bè?
An Lạc hồi tưởng kỹ càng một hồi, ký ức trong đầu về Từ Thiếu Khiêm vẫn trống rỗng, anh đành tạm thời bỏ qua mối nghi ngờ này.
Lúc ngủ mồ hôi ra nhiều, An Lạc cảm thấy khát nước, bèn cầm gậy chống dậy, chậm rãi từng bước một ra phòng khách rót chén nước.
Tới phòng khách, đột nhiên thấy một bóng đen bên cửa sổ, An Lạc xuất phát từ cảnh giác, theo bản năng bèn nắm chặt cây gậy trong tay. Vừa định mở miệng thì phát hiện, bóng lưng đứng bên cửa sổ kia rất quen thuộc… Hình như là An Trạch?
An Lạc dừng chân, nương theo ánh trắng nhìn kỹ, quả nhiên là An Trạch.
Cậu lẳng lặng đứng bên cửa sổ, ngón tay thon dài khẽ chống lên bệ cửa sổ, ánh trăng màu bạc xuyên thấu qua cửa sổ rọi lên người cậu, như bao phủ thêm một lớp băng lạnh giá quanh người.
Ánh mắt cậu hướng xa xa, không biết là đang nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, hay là đang suy nghĩ tâm sự gì. Nương ánh trăng, lúc này, khuôn mặt cậu không biểu lộ chút biểu cảm nào.
Con người tịch mịch một mình đứng trước cửa sổ giữa đêm khuya như vậy, đột nhiên khiến An Lạc có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Trong rất nhiều đêm khuya của kiếp trước, sau mỗi lần giật mình tỉnh giấc, anh cũng giống như An Trạch lúc này, lẳng lặng đứng trước cửa sổ, hoặc suy nghĩ tâm sự, hoặc đứng ngẩn người, hoặc chỉ là đợi bình minh.
Trong màn đêm trước bình minh này, rất nhiều người đang say giấc nồng, còn An Lạc thì rất ít khi có thể ngủ đến lúc trời sáng, anh thường tỉnh dậy giữa đêm, không buồn ngủ, chỉ có thể yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm bầu trời trong bóng đêm dần hiện lên ánh sáng của bình minh.
Bởi vì chính anh đã từng trải qua cơn giày vò này, nên lúc này đây, nhìn An Trạch lẳng lặng đứng trước cửa sổ, đáy lòng An Lạc đột nhiên xuất hiện cảm giác đau đớn kỳ lạ. Một nửa là đau cho An Trạch, còn một nửa là đau cho chính bản thân anh đã từng chịu dằn vặt vì yêu thầm anh trai giống cậu.
Kỳ thực, bọn họ là đồng loại.
An Lạc có thể hiểu rõ cảm giác của An Trạch, bởi vậy, anh phải mau chóng cắt đứt hy vọng của An Trạch, giải thoát An Trạch khỏi khốn cảnh này.
Anh không thể cứ đứng nhìn An Trạch hãm sâu xuống bùn, đi trên con đường chết đã định sẵn không có kết quả này giống mình kiếp trước.
An Lạc trầm mặc một hồi, cuối cùng nhẹ giọng mở miệng: “An Trạch, còn chưa đi ngủ sao?”
An Trạch quay lại, giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc, “Anh?”
An Lạc chống gậy tiến lên vài bước, dừng lại trước mặt cậu, ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt An Trạch: “Tôi có một số việc, muốn nói với cậu.”
An Trạch nhìn An Lạc trước mặt, im lặng một hồi, rồi mới thấp giọng: “Em biết anh muốn nói gì. Em quả thực… rất thích anh, nhưng, thích thứ gì đó không nhất định phải làm của riêng. Anh yên tâm, em sẽ không ép buộc anh phải chấp nhận em.”
“…” An Trạch thấu tình hợp lý như vậy, trái lại khiến An Lạc vụng nói không tìm ra câu đối đáp.
An Trạch như đang an ủi, nhẹ nhàng đặt tay lên vai An Lạc, nhìn vào mắt anh, dịu dàng nói: “Anh muốn nói, rằng giữa chúng ta, căn bản là không có kết quả?”
“Tôi…”
“Em biết, anh à, em biết anh không thể chấp nhận em, em biết rõ chúng ta là anh em, không thể chân chính ở bên nhau. Em chỉ mong có thể tiếp tục ở cạnh anh. Em chỉ hy vọng, anh không bởi vậy mà ghét bỏ đứa em này.”
“…”
“Vậy là đủ rồi… Thực sự.”
Ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm thấp, lời nói chân thành như vậy, làm đáy lòng An Lạc đột ngột rung động.
Thậm chí còn có chút cảm động.
Cái giá không óan không hận như vậy, giống mình ở kiếp trước đến cỡ nào? Bởi vì là anh em, lý trí biết cực kỳ rõ rằng hai người không có kết quả, nhưng vẫn không thể từ bỏ được tình yêu với anh trai, nên chọn cách đứng sau anh, lặng lẽ bảo vệ.
Si tình vậy, quả thực rất cảm động.
— Nhưng Anh Trạch à, tôi sao có thể nhận tình cảm này của cậu đây?
An Lạc mất tự nhiên rời đường nhìn, thấp giọng nói: “An Trạch, thực ra tôi…”
“Cẩn thận!”
Phía trước đột nhiên xuất hiện một xung lượng mãnh liệt, xuất phát từ quán tính, An Lạc bị An Trạch đẩy ngã xuống mặt đất, cùng lúc, bên tai vang lên một tiếng súng “Pằng” chói tai, đạn xuyên qua cửa sổ, những mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi đầy mặt đất!
“…”
Lời An Lạc chưa kịp nói còn vương lại bên môi.
Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sẫm của An Trạch, An Lạc thoáng run rẩy, lúc này mới phản ứng lại rằng An Trạch đã nhanh nhạy phát hiện ra nguy hiểm, kịp thời đẩy anh ngã xuống, còn mình thì luôn luôn cảnh giác, lại vì tâm trạng rối loạn mà quên mất hiểm họa…
Nếu như không nhờ An Trạch, có lẽ trên đầu bây giờ đã bị đục mấy lỗ rồi!
An Lạc vẫn còn sợ, thở sâu, xê dịch cơ thể tê dại bị đè xuống, khẽ hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Có bị sao không?”
Gần như không hẹn mà cùng lúc mở miệng, lại cùng lúc ngậm miệng.
An Trạch im lặng một chốc, nhìn vào mắt An Lạc, khẽ cười, rồi nói: “Anh yên tâm, em không sao.”
“Ừ, không bị sao là tốt rồi.” An Lạc nghiêng đầu nhìn cửa sổ kính bị bắn thủng, thấp giọng, “Bên ngoài có người…”
“Suỵt…” An Trạch đặt ngón trỏ lên môi An Lạc, cúi gần xuống tai anh, hạ giọng: “Có lẽ là sát thủ được phái tới để giết anh, chúng ta trốn ra phía sau ghế sô pha, góc đó có thể tránh được ánh trăng, tương đối an toàn.”
“Được.” An Lạc gật đầu.
Tuy hai chân không tiện bước đi như trước, nhưng An Lạc dù sao cũng là người đã trải qua vô số hiểm cảnh, dưới sự trợ giúp của An Trạch, anh cấp tốc di chuyển tới vị trí tương đối an toàn.
Hai người trốn trong góc tối phía sau ghế sô pha, liếc mắt nhìn nhau.
Ngoài cửa sổ có tiếng bước chân dần dần tới gần, An Lạc ngừng thở, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.
Nếu có một khẩu súng thì ổn rồi, nếu không, hai người tay không tấc sắt đụng độ sát thủ mang súng, thì chỉ có nước biến thành con cừu đợi làm thịt…
Ngay khi An Lạc đang lo lắng sốt ruột, đèn phòng khách đột nhiên “Cạch” một tiếng sáng bừng lên, An Lạc thấy An Dương xuất hiện ở góc phòng, còn kẻ xông vào nhà, vì đột nhiên có đèn sáng nên nheo mắt lại theo phản xạ.
Ngay trong giây phút ấy, khẩu súng lục của An Dương nhắm bắn chuẩn xác ngay ngực hắn!
Kỹ thuật bắn súng của An Dương rất nhanh, rất chuẩn, tên kia còn chưa kịp phản ứng đã chợt nghe một tiếng súng “Pằng” vang lên, đạn bắn vào tim, ngực đột nhiên tuôn ra một dòng máu tươi xối xả!
An Dương lập tức tắt đèn, tránh ánh trăng, bước nhanh tới chỗ An Lạc và An Trạch.
“Hai người không có việc gì chứ?” An Dương hỏi.
Anh hiển nhiên cũng vừa mới ngủ dậy, tóc tai chưa trải lộn xộn, nhưng giọng điệu vẫn cực kỳ bình tĩnh trầm ổn.
An Dương nhỏ giọng nói: “Vừa nhận được điện thoại của ông hai người, có kẻ lẻn vào bệnh viện, hình nhân giả chúng tôi bố trí bị lộ rồi, bọn chúng đã biết vị trí của cậu, những tên sát thủ khác sẽ nhanh chóng tới đây, chúng ta phải lập tức rời đi!”
An Lạc chần chừ, “Giờ đi đâu?” Hai chân anh không tiện đi, trong tình hình trốn chạy như thế này, hiển nhiên rất bất lợi.
An Dương lại rất quyết đoán, “Không sao, tôi đi lấy xe. An Trạch, cậu dìu anh cậu đi ra, cẩn thận một chút.” Dừng lại, An Dương lấy một vật từ trong túi, nhẹ nhàng đặt vào tay An Lạc, “Cầm lấy cái này.”
Vât nằm trong lòng bàn tay lạnh lẽo… Là một khẩu súng.
An Lạc cẩn thận đút súng vào túi, sau đó quay đầu nói: “An Trạch, dìu tôi ra ngoài.”
“Vâng.” An Trạch đứng đậy, dùng tay phải nâng An Lạc đứng lên, cấp tốc đi ra cửa ——
Ngoài cửa, đêm lạnh như nước.
Ánh trăng bạc vung vẩy khắp nơi, như dệt một tấm lụa mỏng mềm mại lên tòa biệt thự, cạnh biệt thự có một rừng cây, một trận gió thổi qua, làm lá cây lay động xào xạc, bóng cành cây in trên mặt đất lắc lư theo gió, trông như ma quỷ dữ tợn.
Ban đêm vắng vẻ, đột nhiên vang lên tiếng súng chói tai, ba tiếng nổ liên tục, tiếp đó là tiếng vỡ vụn của thủy tinh!
Hiển nhiên, những kẻ đó đã tới.
Cách đó không xa, chiếc áo sơmi trắng của An Dương nhuộm một mảng máu lớn, dưới ánh trăng trông đỏ đến chói mắt.
Hô hấp An Lạc cứng lại, “Anh bị thương?”
Bởi vì quá lo lắng nên giọng nói của An Lạc nghe có phần run rẩy, anh chống gậy, dùng tốc độ nhanh nhất khập khiễng bước đến cạnh An Dương, cúi đầu kiểm tra vết thương, “Thương ở đâu, có nghiêm trọng không?”
Sắc mặt An Dương tái nhợt, khóe môi mỉm cười vẫn rất nhẹ nhàng, “Rời khỏi đây rồi nói sau.” An Dương ném một chùm chìa khóa cho An Trạch, “Tay của tôi bị thương, An Trạch, cậu ra mở đi. An Lạc, anh mau lên xe.”
An Lạc cũng không nói nhiều, cùng An Dương ngồi ở ghế hậu.
An Trạch liếc nhìn hai người họ, ngực đột nhiên có chút khó chịu kỳ quái, phản ứng căng thẳng của An Lạc khi An Dương bị thương, sự quan tâm khó mà che dấu của anh cho An Dương, dường như có phần…
“An Trạch?” Bên trong xe vang lên tiếng nói nghi hoặc của An Lạc.
An Trạch vội đè nén cơn chập chờn xuống đáy lòng, xoay người lên xe khởi động máy.
Chiếc xe màu trắng vừa đi ra khỏi cổng biệt thự liền hứng chịu một trận tập kích mãnh liệt, tiếng súng liên tiếp vang lên đến mức màng nhĩ phát đau, đạn bắn vào xe, một mảnh kim loại vỡ vụn rơi từ cửa sổ xe.
“Xe của anh được lắp kính chống đạn?” An Lạc quay đầu nhìn vết rạn trên cửa sổ.
An Dương gật đầu, “Đúng vậy. Nhưng chỉ cần bị bắn trúng nhiều lần vào một chỗ thì cuối cùng kính chống đạn cũng chẳng làm nên cơm cháo gì…”
Vừa dứt lời, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng “Pằng”, ở giữa cửa sổ, lần thứ hai trúng thêm một phát đạn!
An Dương quay đầu nhìn chỗ bị lần lượt bắn trúng hai lần, cười bất đắc dĩ, “Xem ra kỹ thuật bắn súng của bọn chúng chuẩn hơn tôi tưởng.” Dừng một chút, nói thêm, “Bất quá, tôi tin vào kỹ thuật lái xe của An Trạch, cậu hẳn là sẽ không để bọn chúng bắn nát kính chống đạn của tôi trong lúc di chuyển chứ?”
An Trạch im lặng nhìn anh một cái, rồi quay vô-lăng, lái xe vào đường cái nội thành.
Một chiếc xe màu đen có rèm che truy đuổi sát phía sau, thỉnh thoảng còn có kẻ nhô đầu ra khỏi xe bắn vào xe ba người, tiếng súng pằng pằng không dứt bên tai.
An Lạc đột nhiên nhớ lại trước đây, anh cũng từng lái xe chạy trối chết trong mưa bom bão đạn. Với anh mà nói, tình huống này xảy ra như cơm bữa, nhưng có điều, không ngờ trong hoàn cảnh gay go như thế này, An Trạch cũng có vẻ khá bình tĩnh. Tốc độ lái xe của cậu cực nhanh, cũng cực ổn, ánh mắt sâu xa thỉnh thoảng nhìn lại chiếc xe truy đuổi trong gương chiếu hậu, né phải tránh trái, thoát được mấy đợt tập kích trí mạng!
Vậy nhưng, người lái xe của đối phương cũng là một tay lái lụa, khoảng cách giữa hai xe liên tục duy trì trong vòng 20m, theo sát đến cùng.
Đối phương nhiều người, đồng thời còn mang theo đủ súng ống, nếu cứ như thế này thì mấy người An Lạc sẽ nhanh chóng bị rơi vào thế bất lợi. Nếu kính chống đạn hay bánh xe bị thủng, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi…
Phải mau chóng nghĩ cách thoát ly khỏi đối phương…
An Lạc quay đầu quan sát vị trí xe đối phương, tốc độ nhanh như vậy, vị trí luôn thay đổi thất thường, mở cửa sổ ló đầu ra, với tư thế nhoài người về phía sau bắn trúng bánh xe đối phương hiển nhiên là cực kỳ khó…
Nếu xoay người đối mặt hậu phương bắn thẳng, cơ hội chắc chắn sẽ lớn hơn một chút.
An Lạc chú ý vết rạn xuất hiện trên cửa sổ xe sau vài lần bị bắn trúng.
Đột nhiên một ý tưởng hiện lên trong đầu, An Lạc không hề do dự, bình tĩnh lấy súng lục ra, quay đầu nói: “An Trạch, lái xe cho chắc, tôi có cách giải quyết bọn chúng!”
Vừa dứt lời, An Lạc nhắm thẳng vào chính giữa vết rạn trên kính chống đạn mà bóp cò!
Pằng ——!
Một tiếng nổ chói tai vang lên, kính chống đạn bị An Lạc đục thủng một lỗ!
Pằng pằng ——!
Ngay sau đó là hai tiếng súng, đạn từ khe hở trên kính vỡ được bắn ra chính xác, hai lốp xe của đối phương nổ tung!
Két ——
Tiếng phanh the thé, chiếc xe bị nổ lốp đột nhiên dừng lại tại chỗ!
Phía trước vừa lúc là cổng vào đường cao tốc, An Trạch thuận thế tăng tốc độ, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi truy đuổi của đối phương.
Chuyện chỉ xảy ra trong mười giây ngắn ngủi.
Cho đến khi trên kính chiếu hậu không còn hình bóng chiếc xe truy đuổi nữa, hai người còn lại trong xe dường như vẫn còn chưa thể tin nổi.
An Lạc với cơ hội đúng lúc, cộng thêm kỹ thuật bắn súng chính xác đến mức khiến người khác líu lưỡi, trong vòng mười giây, dễ dàng giải quyết nguy hiểm nhanh chóng!
_________________