Gần như là vô ý thức mà mở miệng nói ra những lời này, An Lạc cũng không biết vì sao mình phải vội vã tới bệnh viện trung tâm đến vậy. Có thể là do lo lắng cho An Trạch, hoặc có thể là muốn biết tình hình cụ thể vết thương của An Úc Đông.
Dọc đường đi, sắc mặt An Lạc rất khó coi. An Dương cũng luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc mà lái xe nhanh hơn. Lúc chạy tới bệnh viện thì đã là mười hai giờ ba mươi. Phòng cấp cứu tầng một trong đại sảnh đang rất hỗn độn. An Lạc kéo một y tá trẻ tuổi hỏi: “Xin hỏi An Úc Đông vừa bị tai nạn được đưa vào phòng nào?”
Y tá thoáng suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ là được đưa vào phòng mổ ở tầng bảy…”
Lời còn chưa dứt, An Lạc đã xoay người như một cơn gió chạy ra cửa thang máy, ngón tay ấn nút thậm chí còn hơi run rẩy.
Cũng may đêm khuya không có nhiều người dùng thang máy, vừa ấn một cái cửa thang máy đã mở ra, An Lạc vội vàng bước vào ấn nút tầng bảy, An Dương cũng theo bước tiến vào. Thấy vẻ mặt khó coi của An Lạc, An Dương không kiềm được mà vỗ nhẹ lên vai anh, thấp giọng xoa dịu: “Đừng sốt ruột, không có việc gì đâu.”
An Lạc không nói chuyện, im lặng mà nhìn con số hiển thị thứ tự tầng trên đầu.
Rốt cục thang máy cũng lên đến tầng bảy, An Lạc bước nhanh ra ngoài, dựa theo mũi tên mà tìm đến phòng mổ đêm. Tại chỗ ngoặt cuối hành lang, An Lạc đột nhiên thấy một người đang yên lặng ngồi đợi trước cửa phòng mổ, cậu ta cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì mà khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm nào, chỉ có hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau đến nỗi nổi cả gân xanh.
Nhìn bộ dạng co quắp đó của cậu, trái tim An Lạc bỗng nhiên thít chặt lại, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng phát hiện cổ họng như bị nghẹn lại, một câu cũng chẳng thể thốt ra được.
Ngược lại, An Dương vô cùng bình tĩnh, anh tiến lên hỏi: “An Trạch, tình hình thế nào rồi?”
An Trạch ngẩng đầu nhìn An Dương, rồi chuyển đường nhìn sang An Lạc, im lặng một hồi, rồi cậu mới thấp giọng nói: “Anh đã đến rồi?”
“Ừ.” An Lạc dừng lại một chút, khẽ hỏi lại, “Phẫu thuật bao lâu rồi?”
An Trạch đáp: “Hơn một tiếng rồi. Thái Bình nói, đầu của bố bị vỡ, não bộ xuất huyết rất nghiêm trọng, còn mẹ thì cơ quan nội tạng khoang bụng bị vỡ nát, lúc đưa tới viện thì bị sốc vì chảy máu quá nhiều. Bác sĩ bảo tôi… chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhìn An Trạch bình tĩnh nói ra những điều đó, An Lạc chỉ cảm thấy trái tim như bị một đôi bàn tay vô hình bóp chặt, thế nhưng, anh cũng chẳng biết phải nói gì để có thể an ủi An Trạch hiện giờ.
An Lạc cũng đã từng trải qua tai nạn xe. Vụ tai nạn của kiếp trước, anh An Dương vì để cứu anh mà suýt chút nữa mất mạng, trong suốt mấy tiếng sau khi được đưa vào bệnh viện cấp cứu, một mình An Lạc ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, chờ đợi người anh thân thiết nhất vật lộn giữa lằn ranh sinh tử. Anh chẳng thể làm được gì, chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi, đợi phán quyết của số mệnh, đợi bác sĩ cho anh biết một kết quả sống hay chết. Cảm giác bất lực và tuyệt vọng đó, chỉ cần trải qua một lần, sẽ mãi mãi không thể quên.
Bởi vậy, hiện tại anh không thể nghĩ ra câu từ an ủi AnTrạch. Bởi anh biết rõ, vào lúc này, bất kì câu an ủi nào cũng là vô dụng.
Sau một hồi trầm mặc, An Lạc mới khẽ nói: “Đã báo cho An Nham biết chưa?”
An Lạc chỉ là nghĩ, nếu có An Nham bên cạnh thì có thể chia sẻ một chút áp lực cho An Trạch. Trên đường đi, anh cứ nghĩ rằng khi đến bệnh viện sẽ bắt gặp cảnh một đám người của An gia chờ đợi bên ngoài cửa phòng mổ, nhưng không ngờ, khi tới nơi lại chỉ có một mình An Trạch.
Chỉ có một mình cậu ngồi đợi ở đó.
An Trạch lắc đầu, thấp giọng nói: “An Nham đang ở ngoài quay phim, giờ đang là đêm khuya, chắc là đang ngủ, dù có thông báo cho anh ấy thì cũng không thể về ngay lập tức được, chờ đến sáng mai có kết quả báo luôn cho anh ấy cũng được.”
An Trạch và An Nham tuy từ nhỏ không hòa hợp, nhưng dù sao cũng là anh em ruột, cho dù là giờ phút này, cậu cũng vẫn lo lắng cho An Nham…
Ngực An Lạc đau xót, anh hỏi tiếp: “Còn An Mạch thì sao? Cũng chưa báo đúng không?”
“An Mạch tối ngủ thường để điện thoại ở chế độ im lặng, gọi điện cho anh ấy không ai băt máy.” An Trạch thoáng dừng lại, rồi bổ sung, “Tôi cũng chưa đánh thức ông nội, tim của ông không khỏe, đến bệnh viện… Sợ lại xảy ra chuyện.”
Vẻ mặt của An Trạch vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng giọng nói khàn đặc. Rõ ràng, giờ cậu đang rất mệt mỏi, cả bố lẫn mẹ đều bị tai nạn phải vào bệnh viện cấp cứu, người trong An gia, có thể ở bệnh viện chống đỡ gánh nặng trong thời khắc mấu chốt … Từ lúc anh cả An Lạc qua đời, cũng chỉ còn lại người em út An Trạch là hiểu chuyện nhất.
Thấy cả hai người đều rơi vào trầm mặc, An Dương đành phải mở miệng: “Hai người ở lại đây đợi, tôi đi hỏi kết quả điều tra của cảnh sát giao thông xem thế nào.”
“Được.” An Lạc gật đầu.
An Dương đi rồi, trước cửa phòng mổ đột nhiên trở nên yên lặng. An Lạc tới cạnh An Trạch ngồi xuống. Tuy không có quan hệ với An Úc Đông và Chu Bích Trân, nhưng nhìn An Trạch khổ sở như vậy, An Lạc thực sự cũng không đành lòng bỏ lại cậu một mình.
An Trạch nãy giờ không nói gì, An Lạc cũng im lặng.
Cũng chẳng biết tại sao, dường như là vô ý thức, An Lạc đột nhiên nhẹ nhàng cầm tay An Trạch. Có thể là muốn truyền cho câu một chút sức lực hỗ trợ, hoặc chỉ là một hành động xoa dịu giúp cậu. Cho đến khi những ngón tay chạm vào nhau, An Lạc mới đột nhiên phản ứng với hành động bất ngờ của mình. Cũng may An Trạch không chú ý, ngược lại, cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay An Lạc.
Chẳng cần phải nói gì, chỉ cần cầm tay nhau như vậy, dường như đã giải thích tất cả.
Cậu cần có người bên cạnh, mà anh cũng bằng lòng cùng cậu vượt qua thời khắc gian nan. Còn chuyện có phải là anh em ruột thịt, là một linh hồn, hay là người yêu thương nhất hay không, tất cả đều đã không còn quan trọng nữa rồi.
An Trạch chỉ biết, giờ phút này, cậu rất cảm ơn vì có An Lạc ở bệnh viện.
Trong lúc khó khăn nhất, quên đi tất cả ân oán, chỉ đơn thuần ngồi cạnh cậu.
***
Cửa phòng mổ vẫn đóng chặt, đồng hồ điện tử trên hành lang bệnh viện đã chuyển từ 00:30 sang 02:00.
An Dương đã quay lại. Thấy hai anh em nắm chặt tay nhau, An Dương có phần kinh ngạc, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại im lặng một chốc, rồi quyết định tạm thời giữ lại những nghi ngờ trong lòng.
Đúng lúc này, cửa phỏng mổ đột nhiên bị đẩy ra. Chu Thái Bình đi ra, y tháo khẩu trang xuống, vì phẫu thuật trong khoảng thời gian dài nên vẻ mặt mệt mỏi, và kèm thêm… sự đau buồn cùng áy náy.
Vừa thấy sắc mặt của y, ngực An Trạch lạnh ngắt. Ngay sau đó, lời y nói khiến An Trạch hoàn toàn tuyệt vọng ——
“Xin lỗi, bố mẹ em không thể…”
An Trạc không nói gì, chỉ là bàn tay nắm tay An Lạc đột nhiên chặt hơn, ngón tay bắt đầu trở nên run rẩy.
“Xin lỗi, An Trạch… Bọn anh đã cố gắng… Nhưng vết thương quá nghiêm trọng, không có cách…”
Rõ ràng dễ hiểu đến vậy, nhưng đầu óc An Trạch lại trống rỗng, cậu thậm chí không thể tin được kết quả như vậy. Đợi chờ lâu đến thế, chỉ để đợi đến lúc bố mẹ cùng ra đi? Buổi sáng còn gặp mẹ, buổi chiều còn nói chuyện điện thoại với bố, hai người đều khỏe mạnh và vui vẻ đến vậy, nhưng trong nháy mắt, cả hai người lại biến thành những thi thể lạnh lẽo trong bệnh viện.
An Trạch cứng đờ người, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, cậu buông tay An Lạc, ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng: “Em có thể… Nhìn mặt bọn họ được không?”
Chu Thái Bình nói: “Đương nhiên là được.”
Thi thể nhanh chóng được đẩy ra ngoài, tấm khăn trắng chói mắt trùm lên hai thi thể.
An Trạch lật tấm khăn ra, nhìn khuôn mặt của mẹ Chu Bích Trân, vốn là một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung, giờ đã không còn nữa nên khuôn mặt bà trở nên cứng đờ và tái nhợt, trông có phần đáng sợ. Nhưng An Trạch không hề để ý, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán bà: “Mẹ, đi mạnh khỏe…”
Phía sau là thi thể của An Úc Đông. Bình thường ông là một người đàn ông ôn hòa ân cần, khi chết, vẻ mặt của ông cũng rất bình tĩnh. An Trạch nhẹ nhàng vuốt mái tóc hoa râm của bố, thấp giọng kêu lên: “Bố ơi.”
Đột nhiên nghẹn ngào đến nỗi không nói nổi.
Đợi liên tục hơn ba tiếng liền bên ngoài phòng mổ, tinh thần của cậu đã căng thẳng tới mức cực hạn. Lúc này, khi biết hai người thân gần gũi nhất đã lần lượt ra đi, trơ mắt nhìn thi thể bọn họ, An Trạch không suy sụp là đã rất khó, đến khi vĩnh biệt di thể của cha mẹ, rốt cục sự bình tĩnh cậu cố duy trì cũng sụp đổ.
Tay An Trạch run rẩy đậy lại tấm vải trắng lên người bố, nhìn hai bộ di hài bị bác sĩ đẩy đi, biến mất tại góc hành lang.
Cậu vẫn đứng tại chỗ nhìn bố mẹ đi xa, thân thể cứng ngắc như một pho tượng băng giá.
An Lạc nhìn cậu đau khổ như vậy, đột nhiên cảm thấy đau lòng không thôi. Bố mẹ đột nhiên ra đi, nếu là bất cứ ai thì có lẽ đã khóc đến phát điên rồi, nhưng An Trạch vẫn chưa nhỏ một giọt nước mắt nào, rõ ràng là cậu đang dốc sức đè nén.
An Lạc rốt cục không kiềm được cảm giác đau lòng, tiến lên nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, nói: “An Trạch, về nghỉ ngơi trước đi, đừng để bị mệt… Cậu cần ngủ một giấc…”
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên bị cậu ôm chặt vào lòng.
Đó là cái ôm mạnh bạo tuyệt vọng gần như khiến người khác khó thở, bị cậu ôm chặt vào lòng, cảm nhận được cơn run rẩy khẽ khàng của cậu, An Lạc không đành lòng giãy dụa, anh không thể làm gì hơn là vươn tay ôm lấy cậu, tựa như một người anh cả đang an ủi em trai, từ từ vuốt ve lưng cậu, ghé vào lỗ tai cậu, khẽ thầm: “Buồn thì hãy khóc đi… Đừng chịu đựng…”
Chất lỏng nóng hổi đột nhiên một giọt rồi một giọi rơi xuống cổ, An Lạc càng thêm đau lòng mà ôm chặt người con trai trước mặt.
Khoảnh khắc đó, bọn họ đều quên đi thân phận của nhau, quên đi cái gọi là sự thật. Bọn họ chỉ biết là, giữa đêm khuya vắng lặng, trên hành lang bệnh viện, cái ôm này, là hơi ấm duy nhất còn sót lại của bọn họ.
***
Chu Thái Bình định ra an ủi An Trạch một chút, nhưng thấy hai anh em đứng ôm nhau như vậy, ChuThái Bình lại cảm thấy ra an ủi lúc này lại chẳng thành quấy rối hai người họ. Y ngẩng đầu, thấy An Dương đang đưa mắt ra hiệu với mình, Chu Thái Bình bèn bước tới vỗ nhẹ lên vai An Trạch, sau đó quay người cùng An Dương đi tới lối rẽ hành lang.
“Anh là?” Chu Thái Bình có chút nghi ngờ thân phận gã đàn ông xa lạ trước mặt.
An Dương nói: “Tôi là bạn của An Lạc, là cảnh sát.”
“… Cảnh sát?”
An Dương gật đầu, “Bác sĩ Chu, khi hai người họ được đưa đến bệnh viện thì anh cũng có mặt tại hiện trường, anh cũng tham gia toàn bộ quá trình phẫu thuật, đúng không?”
Bị cảnh sát hỏi, sắc mặt Chu Thái Bình lập tức trở nên nghiêm túc, “Đúng vậy.”
“Có thể tả lại cho tôi tình trạng của bọn họ khi được đưa đến bệnh viện không?”
“Được, thật ra lúc đó tôi chú tôi, à, là An Úc Đông, chú ấy vẫn còn một chút ý thức. Chú ấy nhận ra tôi, cũng nói vài lời với tôi.”
“Nói cái gì?”
“Chú ấy nói… Thay chú ấy, nói tiếng xin lỗi với Tiểu Lạc.”
An Dương khẽ nhíu mày, “Ngoài mấy lời này ra, còn có cái gì khác không?”
“Ừm, không có, đó cũng là lời nói cuối cùng của chú ấy. Tôi ghé sát môi chú ấy mới nghe rõ một chút, nói xong thì chú ấy rơi vào hôn mê. Tôi nghi ngờ đầu chú ấy bị chảy máu trong, nên khẩn cấp chụp CT cho chú ấy, xác nhận chảy máu rồi đặt thẳng lên bàn phẫu thuật.”
An Dương im lặng một hồi, “Còn Chu Bích Trân thì sao?”
“Cô tôi… Lúc đưa tới cô ấy đã bị sốc vì xuất huyết quá nhiều, cũng không còn ý thức nữa.”
“Được rồi, cảnh sát giao thông lúc đó nói đây là tai nạn bất ngờ?”
Chu Thái Bình gật đầu, “Chiều hôm nay có mưa một trận, tuy đến tối thì trời đã tạnh nhưng trên đường còn đọng lại rất nhiều vũng nước, nghe đâu ở đoạn đường nào đó đèn còn bị vỡ, có mấy chiếc xe gặp tai nạn, không ít người bị thương được đưa tới bệnh viện của chúng tôi. Cảnh sát giao thông nói, xe của chú tôi cũng là do gặp tai nạn ở một đoạn đường, có lẽ đèn bị hỏng nên không nhìn rõ biển báo giao thông, xe của chú ấy trượt ra khỏi chỗ ngoặt.”
An Dương nói: “Đêm nay có mấy cái tai nạn xe ư?”
“Đúng vậy, ở đây ban đêm trời mưa rất dễ phát sinh tai nạn giao thông, khoa cấp cứu của bọn tôi cũng bận bịu nhất…” Thoáng dừng lại, Chu Thái Bình có phần buồn bã hít một hơi, nói, “Chỉ là, không ngờ cô chú của tôi cũng… Ai, tôi còn chưa dám gọi điện cho người nhà tôi biết, cô tôi là em gái duy nhất của bố tôi, ông ấy mà biết chuyện này, nhất định sẽ rất đau lòng.”
An Dương cũng thở dài, thấp giọng: “Nén đau thương đi. Chuyện đã xảy ra rồi… Sau này, còn rất nhiều chuyện cần các anh xử lý.”
Chu Thái Bình gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
“Vậy tôi đi trước.”
Thấy An Dương xoay người rời đi, Chu Thái Bình vội vàng mở miệng: “Đúng rồi, tôi có thể hỏi một vấn đề được không? Những câu anh vừa hỏi tôi… Là bằng thân phận thân bạn bè An Lạc, hay bằng chính thân phận cảnh sát của anh?”
An Dương quay đầu, “Điều này rất quan trọng sao?”
Chu Thái Bình gãi đầu, nói: “Đương nhiên là quan trọng rồi, nếu là thân phận cảnh sát thì nhất định cô và chú của tôi có liên quan đến vụ án anh đang điều tra, nên anh mới quan tâm đến họ như vậy.”
An Dương trầm mặc một hồi, sau đó khẽ cười: “Anh cứ coi như là… Với thân phận bạn bè của An Lạc đi.”
***
Hành lang bên cạnh, rốt cục tâm trạng An Trạng cũng bình tĩnh lại, cậu buông An Lạc ra, nhìn cổ tay anh đỏ lên vì bị mình nắm chặt, cậu có chút xấu hổ, thấp giọng: “Xin lỗi, tôi…”
An Lạc vội vàng ngắt lời cậu, “Không sao, về nhà trước đã.”
Tới bãi đỗ xe, An Trạch đi tới một chiếc xe màu đen quen thuộc, dùng điều khiển từ xa mở xe. Thấy An Trạch mở cửa lên xe, An Lạc vội ngăn cậu lại, nói: “Tôi lái xe, cậu nghỉ ngơi một chút đi.”
Thấy vẻ vô cùng kiên định trên khuôn mặt của đối phương, An Trạch đành phải gật đầu, xoay người đi sang bên kia, ngồi lên ghế phó lái.
An Lạc ngồi xuống ghế lái, cài dây an toàn xong, quay đầu hỏi: “Đi đâu?”
An Trạch đáp: “Về nhà tôi, ngay tiểu khu đối diện tập đoàn Hoa An, tôi chỉ đường cho anh.”
“Được.”
Xe nhanh chóng chạy tới nhà mới của An Trạch ở tiểu khu, là khu nhà quản lý kiểu khách sạn, An Trạch ở phòng số 1 tầng 23 của khu số 5, con số 052301.0523, vừa vặn là sinh nhật của anh trai cậu.
An Lạc nhìn số phòng, tâm tình nhất thời có chút phức tạp.
Sau khi mở cửa vào nhà, An Trạch bật đèn, đưa An Lạc một đôi dép mới. An Lạc đổi giầy, đứng dậy nhìn chung quanh một lượt —— Nơi này được sắp xếp ấm áp gọn gàng, quả nhiên là phong cách ưa thích của An Trạch, diện tích căn nhà có lẽ khoảng hơn 100 mét vuông, phòng khách và phòng ăn liền nhau, có 3 phòng nhỏ, một phòng ngủ, một phòng đọc sách, còn một phòng được bố trí thành phòng tập thể thao. Một mình An Trạch ở, sắp xếp như thế này quả thực rất hợp lí.
An Trạch mở đèn phòng đọc sách và phòng ngủ, quay đầu nói: “Tôi chỉ sắp một phòng ngủ, sô pha trong thư phòng có thể kéo ra làm giường ngủ, tôi ngủ ở thư phòng, anh ngủ trong phòng ngủ nhé. Bên trong có một phòng tắm nhỏ, anh muốn tắm rửa thì có thể dùng.”
“Ừ…”
Nhìn cậu xoay người vào thư phòng, An Lạc trầm mặc một hồi, sau quyết định không đi theo.
Hiện tại tâm trạng cậu rất tệ, nhất định là cần một không gian riêng, ở một mình một lúc.
An Lạc quay người đi tới giường ngồi xuống, mấy ngày gần đây cũng không được ngủ ngon, hôm nay lại chạy ngang chạy dọc đến giờ này, anh hiển nhiên cũng rất mệt, không muốn tắm trong nhà An Trạch, nên đành nằm trên giường của cậu ngủ một giấc.
***
An Lạc ngủ đến 7 giờ mới tỉnh lại, sang thư phòng xem tình trạng An Trạch thế nào. Đẩy cửa ra, anh phát hiện cậu đang ngồi trước máy vi tính, xem một bộ phim về chiến tranh.
Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng sự chú ý thì không tập trung lên bộ phim chút nào. An Lạc chỉ thấy vẻ mặt của cậu mờ mịt, chẳng hề bị hấp dẫn bởi bộ phim.
Có lẽ, cậu mở phim chỉ là muốn chuyển dời sự chú ý, không muốn nhớ lại chuyện bố mẹ cậu đã ra đi. Đôi mắt sâu thẳm bởi vì thức đêm mà đầy tơ máu, khiến người khác rất đau lòng.
An Lạc bước tới, khẽ hỏi: “Tối hôm qua, cậu không ngủ ư?”
An Trạch tắt phim, lấy tay day day huyệt thái dương, nói: “Tôi không ngủ được.” Thoáng dừng lại, nói thêm, “Không sao đâu, trước đây khi còn ở trong quân đội huấn luyện, hai ngày liền không ngủ cũng không có vấn đề. Sau này còn rất nhiều chuyện cần xử lý, tôi tạm thời không có tâm trạng nghỉ ngơi.”
An Lạc im lặng một hồi, rồi mới nói: “Hay là, tôi có thể giúp cậu?”
“Không cần.” An Trạch thấp giọng từ chối An Lạc, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, lặng im đối diện một lúc lâu, sau đó khẽ mở miệng, “Đêm qua…”
“Ừ?”
“Cảm ơn anh, An Lạc.”