Thấy An Trạch cảm ơn, An Lạc lại cảm thấy xấu hổ. Thật ra, An Lạc cũng không rõ lí do vì sao mình lại cấp tốc chạy tới bệnh viện như thế, dường như trong lòng có một tiếng nói nói cho anh biết, phải nhanh chóng tới đó. Tất cả hành động của tối hôm qua cũng chỉ là xuất phát từ sự trượng nghĩa và đau thương với An Trạch. Nhất là giây phút cậu ôm ghì lấy anh mà khóc, lòng anh mềm nhũn đến mức gần như tan chảy…
“Đừng cảm ơn.” An Lạc nhanh chóng chuyển chủ đề, “Sau này cậu định như thế nào?”
An Trạch im lặng một hồi, nói: “Chuyện này không thể để ông nội biết được, nếu không bệnh tim của ông sẽ không chịu được, không chừng sẽ…”
Nhắc tới ông cụ An Quang Diệu kia, lòng An Lạc bất giác có chút khó chịu. Ngoài bệnh tim, trong lòng ông vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với con gái An Chi và con thứ An Úc Thu. Nếu ông biết vợ chồng đứa con còn lại cùng chết vì tai nạn xe, nhất định sẽ tái phát bệnh tim vì quá đau lòng.
An Trạch muốn giấu ông nội, An Lạc hoàn toàn tán thành.
An Trạch nói tiếp: “Tôi sẽ báo cho An Nham và An Mạch về lo liệu tang lễ cho cha mẹ. Lễ tang không cần quá phô trương, cũng không cần mời nhiều bạn bè thân thích, ngoài mấy anh em chúng tôi, còn các anh họ bên Chu gia, tế bái đơn giản một chút trước mộ phần là được rồi. Còn về ông nội, bảo với ông là… Bố mẹ đã ra nước ngoài.”
An Lạc gật đầu, “Ừ, như vậy cũng tốt.”
An Trạch tiện tay tắt máy, đứng dậy: “Giờ tôi gọi điện báo cho An Nham và An Mạch trước, phải đến bệnh viện một lần nữa.” Thoáng dừng lại, cậu nhìn An Lạc, “Anh về nghỉ ngơi đi, chuyện này không có liên quan đến anh, anh không cần phải bận tâm.”
An Lạc trầm mặc một hồi, rồi nói: “Hiện tại tôi đang trên danh nghĩa là anh cậu, lúc này mà không xuất hiện, ngược lại sẽ khiến người khác hoài nghi. Tôi nên cùng cậu tới bệnh viện.”
An Trạch cau mày suy nghĩ, nói: “Thôi được, anh vất vả rồi.”
“… Không sao.”
Vì biết đối phương không phải là anh của mình, giọng điệu của An Trạch cũng trở nên khách sáo và lạ lùng. An Lạc có chút không quen với kiểu cách đó. Anh đột nhiên phát hiện, điều anh thích nhất là ánh mắt An Trạch khi nhìn mình, nghiêm túc gọi “anh”.
***
Khoảng mười giờ sáng, An Lạc cùng An Trạch tới bệnh viện, gặp An Mạch và An Nham vừa vội vàng tới nơi. Tất cả cùng xuống nhà xác nhìn thi thể. Sau đó, An Nham ngay tại hành lang ôm lấy An Lạc mà òa khóc. So với tiếng khóc lặng lẽ của An Trạch, tiếng khóc của An Nham rất thương cảm. Nghe tiếng cậu nức nở, An Lạc chỉ có thể bất đắc dĩ xoa đầu cậu, thấp giọng an ủi: “Đừng khóc nữa…”
Câu an ủi đó khiến An Nham khóc càng đau đớn hơn. Viền mắt An Mạch cũng đỏ hoe, cậu lén lau đi nước mắt.
An Trạch lúc này lại rất bình tĩnh, lặng lẽ đưa khăn giấy cho An Nham và An Mạch. Cậu đã khóc rồi, tối hôm qua đã bộc lộ hoàn toàn nỗi khổ sở áp lực trong lòng ra. Phần yếu đuối của cậu, có lẽ cũng chỉ có An Lạc nhìn thấy.
Sau đó là hỏa táng di thể, chọn nghĩa trang, cử hành lễ tang.
Anh em An gia lo hậu sự cho cha mẹ, bận rộn vô cùng, lại còn phải giấu diếm ông nội trong nhà, có thể nói là kiệt sức cùng cực. Vài ngày sau, An Trạch sút cân, thậm chí trên cằm râu đã mọc dài ra, ánh mắt đỏ ngầu, trông mệt mỏi hết sức. An Lạc thực sự không muốn nhìn, bèn đưa thuốc ngủ cho An Trạch uống, bảo cậu ngủ bù một giấc.
Nghĩ cũng thấy buồn cười. Lúc trước mỗi lần An Lạc mất ngủ, An Trạch luôn luôn săn sóc mà cho anh uống thuốc. Giờ thì ngược lại, đến lượt An Lạc chăm sóc An Trạch. Một người rất ít khi chủ động quan tâm, chăm sóc người khác như An Lạc, giờ lại có phần vụng về. Cũng may tâm trí An Trạch hoàn toàn đặt vào tang lễ của cha mẹ, nên cũng không để ý tới những việc này.
Tang lễ được tổ chức vào cuối tuần, nghĩa trang được chọn cũng là mộ viên chôn cất An Chi và An Úc Thu.
Ngày cử hành tang lễ, bầu trời lại đổ cơn mưa nhỏ. Trong làn mưa tí tách, mọi người mang tro cốt của An Úc Đông và Chu Bích Trân an táng cùng một chỗ.
An Lạc mặc một bộ tây trang màu đen, cánh tay đeo một tấm sa đen. Là con trưởng của An gia, là người đầu tiên bước lên cúi đầu.
Nhìn di ảnh vợ chồng hai người, tâm trạng An Lạc cực kỳ phức tạp. Cảnh sát đã không bắt giữ An Úc Đông trước khi ông gặp tai nạn qua đời, như thế có lẽ còn tốt hơn so với việc chịu án phạt. Đáng thương nhất chính là Chu Bích Trân vô tội bị liên lụy… Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của An Lạc, Chu Bích Trân có liên quan đến tập đoàn buôn lậu ma túy hay không, vẫn là một ẩn số.
Thấy An Trạch và An Nham cúi ngập người thật sâu trước bia mộ với vẻ mặt đau đớn, An Lạc không kiềm được mà khẽ thở dài trong lòng. Tuy An Úc Đông và Chu Bích Trân qua đời là một chuyện đau khổ, nhưng trong lòng các con của mình, bọn họ đã không để lại bất kì vết nhơ nào. Vậy cũng coi như là điều tốt duy nhất trong màn bi kịch này.
Trong lễ tang An Lạc gặp mặt hai người bác của An Trạch, mới biết Chu Bích Trân là con gái út trong Chu gia, từ nhỏ đến lớn bà được hai người anh hết mực yêu thương. Lễ tang này, tập thể Chu gia ra mặt, ngay cả bác cả của An Trạch đang bàn việc làm ăn ở nước ngoài cũng bỏ dở, trở về nước. Toàn bộ người nhà Chu Thái Bình, Chu Duyệt Bình đều tập trung đông đủ. Hai người bác An Trạch đứng trước mộ phần, nghẹn ngào rơi lệ trước di ảnh của em gái.
Bầu không khí của lễ tang khá áp lực, tiếng khóc của các trưởng bối khiến anh em An gia lần thứ hai rơi vào hồi ức đau đớn.
Mãi cho đến chiều, mọi người mới dần ổn định lại cảm xúc, lần lượt rời khỏi mộ viên.
Trước cửa mộ viên, An Lạc và An Trạch bị bác cả gọi lại.
Bác An Trạch lời nói thành khẩn: “Bác biết, cụ An không muốn để mấy anh em các cháu nảy sinh mâu thuẫn, nên mới chia công ty ra làm hai. Tuy là vậy nhưng các cháu vẫn là anh em ruột thịt của nhau. Bất kể tương lai đứa nào có trắc trở ra làm sao, đứa kia chắc chắn sẽ là sự tương trợ to lớn. Các cháu đều là con cháu An gia, là anh em thân thiết nhất, bác hy vọng các cháu mãi ghi nhớ điều này.”
An Trạch liếc mắt nhìn An Lạc, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bác yên tâm, cháu và anh sẽ trông nom lẫn nhau.”
Bác An Trạch vui mừng gật đầu, “Duyệt Bình với Thái Bình hoàn toàn không biết gì về chuyện kinh doanh, không thể giúp được cái gì, nhưng chí ít còn có bác lăn lộn trên thương trường.” Bác vươn tay, vỗ nhẹ lên vai An Trạch, “Sau này gặp khó khăn gì, lúc nào đến tìm bác cũng được, không được khách khí, biết không?”
“Cháu biết rồi, cảm ơn bác.”
“Ừ, bác phải về rồi. Các cháu cũng về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
Cha mẹ Chu Duyệt Bình lần lượt lên xe, được tài xế đưa đi. Chu Duyệt Bình một mình lái xe tới, khi vừa ra xe thì đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn An Lạc: “An Lạc, cậu lại đây, tôi có vài lời với cậu.”
An Lạc tới trước mặt gã, khó hiểu: “Chuyện gì?”
Chu Duyệt Bình mở cửa xe, “Lên xe đã, nhân tiện tôi đưa cậu về luôn.”
Ngoại trừ An Dương và An Trạch, Chu Duyệt Bình là người ngoài duy nhất biết rõ thân phận của An Lạc. Trong lòng An Lạc luôn có cảm giác thân thiết khó hiểu với gã, có lẽ là do gã là một bác sĩ tâm lý.
Lúc trước bởi do không yên tâm với Chu Duyệt Bình, An Lạc sau đó đã đặc biệt điều tra ngọn nguồn gã. Chu Duyệt Bình đích xác sau khi tốt nghiệp cao trung thì đi du học, trong thời gian ở nước ngoài luôn học hành chăm chỉ, ngay cả thời gian yêu đương cũng không có, thành tích luôn đứng đầu, sau khi tốt nghiệp thì thi làm bác sĩ… Có lẽ là gã thực sự rất yêu thích ngành tâm lý học này.
Chu Duyệt Bình tỉ mỉ quan sát An Lạc một lượt, sau nhẹ giọng hỏi, “Gần đây thể trạng cậu thế nào? Đầu còn đau không? Có nhớ ra được chút gì không?”
An Lạc lắc đầu: “Không có.”
Chu Duyệt Bình im lặng một vài phút, sau mới mở miệng: “Lần trước sau khi nghe cậu kể hết những chuyện đó, tôi đã đặc biệt về tìm đọc tài liệu lịch sử nghiên cứu một chút, thôi miên chỉ có thể kích thích phần ký ức mờ nhạt tồn tại trong tiềm thức của cậu, muốn nhớ lại càng nhiều, ký ức càng sâu đậm, thì có lẽ phải tiến hành kích thích vật lý trực tiếp với đại não của cậu.”
An Lạc dân ngoại đạo cảm thấy rất mù mờ với những điều trên, quay sang hỏi: “Có thể nói rõ hơn một chút được không?”
Chu Duyệt Bình gật đầu, kiên trì giải thích: “Là như thế này, nguyên lý sản sinh ra ký ức của con người là do tế bào thần kinh liên kết với nhau, cái này giống như một lượng lớn tế bào thần kinh cấu thành mạng thông tin, mà hồi hải mã* có chức năng là một trạm trung chuyển trong quá trình hành động. Ví dụ như, lần dầu tiên cậu nghe tên một người nào đó, đại não của cậu sau khi chuyển hóa những thông tin này sẽ tạm thời lưu trữ trong hồi hải mã. Nếu sau một thời gian không sử dụng, những thông tin này sẽ bị hồi hải mã tự động loại bỏ, đây chính là cái mà chúng ta gọi là quên. Một ngày nào đó cái tên kia lại được nhắc đến nhiều lần, hồi hải mã sẽ chuyển nó lên vỏ đại não, hình thành nên ký ức lâu dài, thậm chí là vĩnh cửu.
*Hồi hải mã hay hồi cá ngựa (hippocampus) là một phần của não trước, là một cấu trúc nằm bên trong thuỳ thái dương. Nó tạo thành một phần của hệ thống Limbic và có liên quan đến hoạt động lưu giữ thông tin và hình thành ký ức trong trí nhớ dài hạn và khả năng định hướng trong không gian. Con người và các loài động vật có vú khác có hai hồi hải mã, mỗi cái ở một bán cầu não.
“Vỏ đại não của cậu cũng không bị tổn hại nghiêm trọng, theo lý thuyết thì có thể tìm lại ký ức, những ký ức đó vẫn tồn tại y nguyên, chỉ là nảy sinh bất ngờ, khiến thông tin không thể đọc được. Tôi đã hỏi thầy giáo ở bên nước ngoài, thầy ấy đề xuất là nên tiến hành kích thích vật lý trực tiếp với vỏ đại não của cậu, khai thông hoàn toàn thông tin…
“Nhưng cách làm này khá mạo hiểm, cường độ kích thích quá thấp thì không có hiệu quả, cường độ quá cao thì có thể thương tổn đại não của cậu, thậm chí biến cậu thành người thực vật, hơn nữa, cách làm này cần tiến hành phẫu thuật mở hộp sọ…
“Cá nhân tôi thì khuyên cậu không nên thử. Thực sự nó quá mạo hiểm, cậu ngẫm lại xem thế nào.”
An Lạc trầm mặc thật lâu, sau hạ quyết tâm, thấp giọng: “Tôi sẽ không thử.”
Không ngờ anh lại quyết đoán như vậy. Chu Duyệt Bình giật mình, quay đầu hỏi: “Cậu… Không phải rất muốn khôi phục phần ký ức thuộc về An Lạc sao?”
An Lạc thấp giọng nói: “Lúc trước muốn khôi phục phần ký ức thuộc về An Lạc chỉ là muốn tìm ra nguyên nhân An Lạc bị bắt cóc, giờ thì không cần nữa. Hơn nữa, một khi tôi dùng cách này cưỡng ép mở ra ký ức của An Lạc, tôi sẽ dần dần không phân biệt nổi mình là ai, tôi không muốn trở thành vật thay thế của anh ta. Tôi nghĩ, bản thân An Lạc cũng không muốn một người khác sống với ký ức thuộc về anh ta.”
Việc điều tra sự kiện này đã làm xáo trộn hoàn toàn kế hoạch ban đầu của anh, An Lạc không muốn tiếp tục lãng phí thời gian vì nó nữa. Lạnh lùng mà nói, thì anh hoàn toàn không có quan hệ gì với An Lạc chân chính kia. Huống hồ, An Trạch đã quả quyết nhất đao lưỡng đoạn (cắt đứt quan hệ), thậm chí còn vô tình đuổi anh đi…
Anh hà cớ gì phải mặt dày ở lại đây, nực cười mà đi điều tra sự thật nào đó? Cần gì phải mạo hiểm đến mức có khả năng biến thành người thực vật, cưỡng ép nhớ lại ký ức chỉ thuộc về một mình An Lạc kia?
Cho dù anh có lại ký ức chứa đựng trong đầu An Lạc, thì anh cũng vẫn chẳng phải là người anh trai mà An Trạch yêu thương.
***
Một tuần sau đám tang, An Lạc cuối cùng cũng lấy được visa và hộ chiếu.
Trong vòng một tuần này, An Lạc và An Trạch không gặp lại nhau. Tâm trạng An Trạch đã ổn định trở lại, mỗi ngày đều đến công ty làm việc như bình thường. Khả năng chịu đựng của cậu từ trước đến nay rất cao, An Lạc tin rằng, việc anh trai và bố mẹ lần lượt qua đời, tuy khiến cậu đau khổ, nhưng không thể làm cậu sụy đổ.
An Nham cũng về lại đoàn làm phim. Việc quay phim “Vô tẫn 2” bước vào vĩ thanh, mâu thuẫn giữa cậu với Từ Thiếu Khiêm hình như cũng đã được giải quyết. Tin tức đăng tải trên mạng đều là về việc tuyên truyền bên ngoài bộ phim, “Vô tẫn 2” được tuyên truyền rất tốt. Xem ra các lễ trao giải điện ảnh cuối năm nay, An Nham nhất định sẽ không có chuyện tay không mà về.
An Mạch tìm được một công việc là giáo viên học viện mỹ thuật, trường học ở khu ngoại ô thành phố, để thuận tiện cho công việc, cậu cũng rời khỏi An gia. Khi còn sống, bố mẹ cậu có mở một phòng vẽ, giờ cậu đổi thành một phòng triển lãm nhỏ, coi như là một kỷ niệm về bố mẹ. Trong đó, một bên tường treo tất cả các bức tranh do chính tay cậu vẽ, chọn cảnh rất đặc biệt, hoặc là một mảnh sò trên bờ cát, hoặc là một ánh dương quang ở góc phố, hoặc là một tán ô nhỏ dưới trời mưa. An Mạch rất thích những chi tiết này, có thể nhìn ra được, cậu là một người vô cùng tỉ mỉ và mẫn cảm.
An Trạch An Mạch lần lượt rời đi, An Nham là diễn viên nên rất ít khi ở nhà, trong nhà An gia dường như thoáng cái trở nên trống vắng. Đến tối, cũng chỉ có hai ông cháu An Lạc và An Quang Diệu ăn cơm. So với những ngày náo nhiệt khi vợ chồng An Úc Đông còn sống cùng bốn anh em trước đây, ngày tháng chỉ còn mình hai ông cháu giờ đây, dường như có chút thê lương.
Buổi tối hôm nay sau khi ăn cơm xong, An Quang Diệu ngồi trong phòng khách xem TV, An Lạc bước tới cạnh ông ngồi xuống, cuối cùng nói ra quyết định của mình, “Ông nội, cháu định ra nước ngoài một chuyến.”
An Quang Diệu giật mình, mất mát nói: “Tiểu Lạc, cháu cũng muốn đi ư?”
Ông dường như đã nhận ra điều gì đó, ánh mắt nhìn An lạc có phần khó che giấu nổi vẻ đau khổ.
An Lạc né tránh ánh mắt của ông, thấp giọng nói: “Lúc trước bố có chuyện làm ăn chưa bàn xong ở Canada, cháu trước đây cũng có làm ăn với một thương nhân nước ngoài, lần này coi như là ra nước ngoài học hỏi.”
An Quang Diệu trầm mặc một hồi, mới nói: “Khi nào thì về?”
“Có lẽ là… mấy tháng nữa.”
Việc nói dối người đàn ông già cả này khiến đáy lòng An Lạc có chút bất an. Nhưng An Lạc thật sự không muốn tiếp tục ở lại đây, nán lại càng lâu, anh sẽ càng bị ảnh hưởng bởi người An gia, thậm chí sản sinh ra ý nghĩ “nếu mình là An Lạc thật sự” đáng sợ, anh không muốn như vậy mà đánh mất bản thân mình.
An Quang Diệu như tin lời giải thích của An Lạc, mỉm cười vỗ lưng anh, nói: “Cháu còn trẻ, ra nước ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng tốt, sang bên đấy nhớ chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”
“Cháu biết rồi…”
Hai người đang nói, đột nhiên vang lên tiếng mở cửa. An Lạc kinh ngạc quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của An Trạch.
Sao cậu ta lại trở về?
Lúc này trời đã khuya, bên ngoài dường như có mưa, tóc An Trạch bị thấm ướt rũ xuống, trong tay cậu còn xách một túi vali rất to. Cậu vào nhà đổi dép, kéo hành lý vào phòng khách, đưa mắt nhìn hai người: “Ông nội, hai người đang nói chuyện gì đấy ạ? Còn chưa đi ngủ ư?”
An Quang Diệu khó hiểu hỏi: “Sao cháu lại về?”
An Trạch đáp: “Căn hộ cháu ở trang trí không cân đối, cháu gọi công ty lắp đặt đến sửa lại vài chỗ theo bản mẫu cháu thiết kế. Trong khoảng thời gian này, chạu định về nhà ở mấy ngày.”
“Hóa ra là như vậy.” An Quang Diệu cười tủm tỉm, “Hai anh em các cháu thế mà rất thông minh, anh vừa định ra nước ngoài thì em về nhà.”
An Trạch nhìn An Lạc, lại chẳng nói gì.
Sau một hồi im lặng, An Trạch mới nói: “Anh muốn ra nước ngoài? Khéo như vậy.”
An Quang Diệu gật đầu, “Ừ, ông mệt rồi, đi ngủ trước đây. Cháu tâm sự với anh đi. Lần đầu tiên nó đi xa như vậy, cháu giúp anh thu dọn hành lý.”
“Vâng, ông nội ngủ ngon.”
An Quang Diệu đi rồi, An Trạch liền xoay người mang hành lý vào phòng ngủ, lúc đi ra thì phát hiện đèn phòng khách đã tắt, An Lạc đã trở về phòng.
An Trạch đẩy cửa phòng An Lạc ra, thấy anh đang cúi đầu thu dọn hành lý. Túi của anh trống rỗng, bên trong chẳng có bộ quần áo nào. Nhìn anh khom lưng thu dọn túi tài liệu đơn giản đến cùng cực, lòng An Trạch đột nhiên có cảm giác đau thắt khe khẽ.
Đứng một bên im lặng đã lâu, An Trạch bèn thấp giọng nói: “Không mang theo một ít quần áo để thay ư?”
An Lạc cúi đầu: “Không cần, đây đều là quần áo của anh cậu, sau này tôi sẽ tự mua cho mình.”
Có lẽ là do câu nói “anh mãi mãi không thể thay thế được anh trai tôi” quá quyết đoán của mấy ngày hôm trước đã làm thương tổn anh, giờ hiện tại anh dường như rất chú ý những thứ này, tìm một ranh giới rõ ràng giữa bản thân với “anh trai An Trạch”, nên ngay cả quần áo anh cậu đã từng mặc, anh cũng chẳng muốn mang bất cứ bộ nào đi.
An Lạc nhanh chóng thu dọn xong hành lý. Hành lý của anh rất đơn giản, chỉ có hộ chiếu, visa, vé máy bay và một ít tiền mặt.
Anh lẻ loi một mình đến thế giới này, lúc rời đi anh cũng muốn tự nhiên một chút, chẳng mang theo bất cứ cái gì.
An Lạc đứng dậy, quay đầu, nhìn An Trạch đứng cạnh, khẽ nói: “Lúc đầu nghĩ, các cậu không có ở nhà, mà tôi cũng sắp đi, còn lại một mình ông nội sẽ rất cô đơn… Cậu về nhà thế này, tôi thực sự rất mừng… Tôi biết cậu bảo trang trí lại nhà chỉ là cái cớ, cậu là một người rất biết nhìn đại cục, trong thời gian cần nhất có thể nhanh chóng trở về. Bởi vậy tôi cũng tin rằng, dưới sự nỗ lực của cậu, An gia nhất định sẽ trở nên lớn mạnh hơn.”
Đáy lòng An Trạch khẽ run lên. Nói như vậy, nghe cứ như là, ly biệt vậy.
Sau một hồi trầm mặc, An Trạch mới giả bộ như không có gì mà hỏi: “Những lời anh vừa nói… là sao?”
An Lạc bình tĩnh giải thích: “Bên khách sạn Hoa An, tôi đã sắp xếp thỏa đáng toàn bộ, sau này cậu có thể tạm thay vị trí của tôi. Trước tôi có tuyển một trợ lý, cô ta tên là Dư Đình Đình, là một cô gái rất thông minh, hiệu suất làm việc cũng rất cao. Sau này, cô ta cũng sẽ toàn lực trợ giúp cậu.”
“…”
“Để sinh tồn ở thế giới này, tôi còn phải tạm thời mượn chứng minh thân phận của anh cậu. Ngoại trừ cái này ra, tôi sẽ không mang đi bất cứ thứ gì thuộc về anh ta. Cậu có thể yên tâm, sau một thời gian nữa, tôi sẽ nghĩ cách làm lại chứng minh thư, gửi anh cậu về lại cho cậu.”
An Trạch khẽ nắm chặt tay. Sau một hồi im lặng, cậu mới thấp giọng nói: “Anh định đi đâu?”
“Nếu đã quyết định không gặp lại nhau nữa, vậy tôi đi đâu cũng đâu cần phải nói cho cậu biết. Dù sao thì… Sau này cũng không bao giờ liên lạc lại nữa.” An Lạc thoáng dừng lại, hạ mí mắt, khẽ nói, “Đã khuya rồi, đi ngủ đi.”
“… Anh cũng đi nghỉ sớm một chút.” An Trạch cứng ngắc xoay người rời khỏi phòng ngủ.
An Lạc nhìn theo bóng lưng cậu, đột nhiên muốn gọi cậu lại nói gì đó, nhưng lời vừa ra đến môi, đã bị hành động đóng cửa của cậu ngăn trở.
Rốt cuộc muốn nói gì? Có thể ngay cả chính An Lạc cũng không rõ. Khoảnh khắc đó, anh chỉ muốn nghĩ nói cái gì đó để giữ An Trạch lại, có thể chỉ là một phút xúc động vô ý thức.
***
Sáng hôm sau, khi An Trạch rời giường, An Lạc đã đi mất. Anh cứ như vậy mà rời khỏi An gia, ngay cả câu tạm biệt cũng không có. Có thể là bởi, giữa bọn họ, không cần chào tạm biệt nhau.
Tám giờ sáng, An Trạch đến công ty làm việc. Vừa mới vào phòng làm việc thì nghe thấy tiếng có tin nhắn đến.
An Trạch cởi áo khoác treo lên mắc áo, đi tới bàn làm việc ngồi xuống, lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình hiện lên dòng chữ.
Tin nhắn chưa đọc, from An Lạc: “Tôi đi rồi.”
Ba từ đơn giản, cùng một dấu chấm tròn kết thúc câu.
An Trạch nhìn ba từ đó, đột nhiên cảm thấy viền mắt chua xót, cậu thậm chí còn không muốn mở tin nhắn này ra. Dường như nếu làm như vậy, nó có nghĩa là giữa bọn họ sẽ thực sự kết thúc. Tuy cho tới bây giờ cậu chưa bắt đầu một điều gì với An Lạc này, nhưng khi An Lạc thực sự rời đi, An Trạch lại đột nhiên có cảm giác không muốn khó hiểu.
Hiện giờ, bố mẹ đã qua đời, ngay cả bóng dáng cuối cùng của anh trai cũng rời đi. Từ nay về sau, trong thế giới của An Trạch, có lẽ chỉ còn lại nỗi cô độc khắc cốt ghi tâm.
An Trạch im lặng nhìn điện thoại một hồi lâu, rốt cục thở sâu, tỉnh táo lại, mở tin nhắn kia, ngón tay cứng ngắc viết bốn chữ: “Lên đường bình an.”
Tin nhắn gửi đi thành công, nhưng không nhận được hồi âm.
Thấy An Trạch cảm ơn, An Lạc lại cảm thấy xấu hổ. Thật ra, An Lạc cũng không rõ lí do vì sao mình lại cấp tốc chạy tới bệnh viện như thế, dường như trong lòng có một tiếng nói nói cho anh biết, phải nhanh chóng tới đó. Tất cả hành động của tối hôm qua cũng chỉ là xuất phát từ sự trượng nghĩa và đau thương với An Trạch. Nhất là giây phút cậu ôm ghì lấy anh mà khóc, lòng anh mềm nhũn đến mức gần như tan chảy…
“Đừng cảm ơn.” An Lạc nhanh chóng chuyển chủ đề, “Sau này cậu định như thế nào?”
An Trạch im lặng một hồi, nói: “Chuyện này không thể để ông nội biết được, nếu không bệnh tim của ông sẽ không chịu được, không chừng sẽ…”
Nhắc tới ông cụ An Quang Diệu kia, lòng An Lạc bất giác có chút khó chịu. Ngoài bệnh tim, trong lòng ông vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với con gái An Chi và con thứ An Úc Thu. Nếu ông biết vợ chồng đứa con còn lại cùng chết vì tai nạn xe, nhất định sẽ tái phát bệnh tim vì quá đau lòng.
An Trạch muốn giấu ông nội, An Lạc hoàn toàn tán thành.
An Trạch nói tiếp: “Tôi sẽ báo cho An Nham và An Mạch về lo liệu tang lễ cho cha mẹ. Lễ tang không cần quá phô trương, cũng không cần mời nhiều bạn bè thân thích, ngoài mấy anh em chúng tôi, còn các anh họ bên Chu gia, tế bái đơn giản một chút trước mộ phần là được rồi. Còn về ông nội, bảo với ông là… Bố mẹ đã ra nước ngoài.”
An Lạc gật đầu, “Ừ, như vậy cũng tốt.”
An Trạch tiện tay tắt máy, đứng dậy: “Giờ tôi gọi điện báo cho An Nham và An Mạch trước, phải đến bệnh viện một lần nữa.” Thoáng dừng lại, cậu nhìn An Lạc, “Anh về nghỉ ngơi đi, chuyện này không có liên quan đến anh, anh không cần phải bận tâm.”
An Lạc trầm mặc một hồi, rồi nói: “Hiện tại tôi đang trên danh nghĩa là anh cậu, lúc này mà không xuất hiện, ngược lại sẽ khiến người khác hoài nghi. Tôi nên cùng cậu tới bệnh viện.”
An Trạch cau mày suy nghĩ, nói: “Thôi được, anh vất vả rồi.”
“… Không sao.”
Vì biết đối phương không phải là anh của mình, giọng điệu của An Trạch cũng trở nên khách sáo và lạ lùng. An Lạc có chút không quen với kiểu cách đó. Anh đột nhiên phát hiện, điều anh thích nhất là ánh mắt An Trạch khi nhìn mình, nghiêm túc gọi “anh”.
Khoảng mười giờ sáng, An Lạc cùng An Trạch tới bệnh viện, gặp An Mạch và An Nham vừa vội vàng tới nơi. Tất cả cùng xuống nhà xác nhìn thi thể. Sau đó, An Nham ngay tại hành lang ôm lấy An Lạc mà òa khóc. So với tiếng khóc lặng lẽ của An Trạch, tiếng khóc của An Nham rất thương cảm. Nghe tiếng cậu nức nở, An Lạc chỉ có thể bất đắc dĩ xoa đầu cậu, thấp giọng an ủi: “Đừng khóc nữa…”
Câu an ủi đó khiến An Nham khóc càng đau đớn hơn. Viền mắt An Mạch cũng đỏ hoe, cậu lén lau đi nước mắt.
An Trạch lúc này lại rất bình tĩnh, lặng lẽ đưa khăn giấy cho An Nham và An Mạch. Cậu đã khóc rồi, tối hôm qua đã bộc lộ hoàn toàn nỗi khổ sở áp lực trong lòng ra. Phần yếu đuối của cậu, có lẽ cũng chỉ có An Lạc nhìn thấy.
Sau đó là hỏa táng di thể, chọn nghĩa trang, cử hành lễ tang.
Anh em An gia lo hậu sự cho cha mẹ, bận rộn vô cùng, lại còn phải giấu diếm ông nội trong nhà, có thể nói là kiệt sức cùng cực. Vài ngày sau, An Trạch sút cân, thậm chí trên cằm râu đã mọc dài ra, ánh mắt đỏ ngầu, trông mệt mỏi hết sức. An Lạc thực sự không muốn nhìn, bèn đưa thuốc ngủ cho An Trạch uống, bảo cậu ngủ bù một giấc.
Nghĩ cũng thấy buồn cười. Lúc trước mỗi lần An Lạc mất ngủ, An Trạch luôn luôn săn sóc mà cho anh uống thuốc. Giờ thì ngược lại, đến lượt An Lạc chăm sóc An Trạch. Một người rất ít khi chủ động quan tâm, chăm sóc người khác như An Lạc, giờ lại có phần vụng về. Cũng may tâm trí An Trạch hoàn toàn đặt vào tang lễ của cha mẹ, nên cũng không để ý tới những việc này.
Tang lễ được tổ chức vào cuối tuần, nghĩa trang được chọn cũng là mộ viên chôn cất An Chi và An Úc Thu.
Ngày cử hành tang lễ, bầu trời lại đổ cơn mưa nhỏ. Trong làn mưa tí tách, mọi người mang tro cốt của An Úc Đông và Chu Bích Trân an táng cùng một chỗ.
An Lạc mặc một bộ tây trang màu đen, cánh tay đeo một tấm sa đen. Là con trưởng của An gia, là người đầu tiên bước lên cúi đầu.
Nhìn di ảnh vợ chồng hai người, tâm trạng An Lạc cực kỳ phức tạp. Cảnh sát đã không bắt giữ An Úc Đông trước khi ông gặp tai nạn qua đời, như thế có lẽ còn tốt hơn so với việc chịu án phạt. Đáng thương nhất chính là Chu Bích Trân vô tội bị liên lụy… Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của An Lạc, Chu Bích Trân có liên quan đến tập đoàn buôn lậu ma túy hay không, vẫn là một ẩn số.
Thấy An Trạch và An Nham cúi ngập người thật sâu trước bia mộ với vẻ mặt đau đớn, An Lạc không kiềm được mà khẽ thở dài trong lòng. Tuy An Úc Đông và Chu Bích Trân qua đời là một chuyện đau khổ, nhưng trong lòng các con của mình, bọn họ đã không để lại bất kì vết nhơ nào. Vậy cũng coi như là điều tốt duy nhất trong màn bi kịch này.
Trong lễ tang An Lạc gặp mặt hai người bác của An Trạch, mới biết Chu Bích Trân là con gái út trong Chu gia, từ nhỏ đến lớn bà được hai người anh hết mực yêu thương. Lễ tang này, tập thể Chu gia ra mặt, ngay cả bác cả của An Trạch đang bàn việc làm ăn ở nước ngoài cũng bỏ dở, trở về nước. Toàn bộ người nhà Chu Thái Bình, Chu Duyệt Bình đều tập trung đông đủ. Hai người bác An Trạch đứng trước mộ phần, nghẹn ngào rơi lệ trước di ảnh của em gái.
Bầu không khí của lễ tang khá áp lực, tiếng khóc của các trưởng bối khiến anh em An gia lần thứ hai rơi vào hồi ức đau đớn.
Mãi cho đến chiều, mọi người mới dần ổn định lại cảm xúc, lần lượt rời khỏi mộ viên.
Trước cửa mộ viên, An Lạc và An Trạch bị bác cả gọi lại.
Bác An Trạch lời nói thành khẩn: “Bác biết, cụ An không muốn để mấy anh em các cháu nảy sinh mâu thuẫn, nên mới chia công ty ra làm hai. Tuy là vậy nhưng các cháu vẫn là anh em ruột thịt của nhau. Bất kể tương lai đứa nào có trắc trở ra làm sao, đứa kia chắc chắn sẽ là sự tương trợ to lớn. Các cháu đều là con cháu An gia, là anh em thân thiết nhất, bác hy vọng các cháu mãi ghi nhớ điều này.”
An Trạch liếc mắt nhìn An Lạc, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bác yên tâm, cháu và anh sẽ trông nom lẫn nhau.”
Bác An Trạch vui mừng gật đầu, “Duyệt Bình với Thái Bình hoàn toàn không biết gì về chuyện kinh doanh, không thể giúp được cái gì, nhưng chí ít còn có bác lăn lộn trên thương trường.” Bác vươn tay, vỗ nhẹ lên vai An Trạch, “Sau này gặp khó khăn gì, lúc nào đến tìm bác cũng được, không được khách khí, biết không?”
“Cháu biết rồi, cảm ơn bác.”
“Ừ, bác phải về rồi. Các cháu cũng về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
Cha mẹ Chu Duyệt Bình lần lượt lên xe, được tài xế đưa đi. Chu Duyệt Bình một mình lái xe tới, khi vừa ra xe thì đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn An Lạc: “An Lạc, cậu lại đây, tôi có vài lời với cậu.”
An Lạc tới trước mặt gã, khó hiểu: “Chuyện gì?”
Chu Duyệt Bình mở cửa xe, “Lên xe đã, nhân tiện tôi đưa cậu về luôn.”
Ngoại trừ An Dương và An Trạch, Chu Duyệt Bình là người ngoài duy nhất biết rõ thân phận của An Lạc. Trong lòng An Lạc luôn có cảm giác thân thiết khó hiểu với gã, có lẽ là do gã là một bác sĩ tâm lý.
Lúc trước bởi do không yên tâm với Chu Duyệt Bình, An Lạc sau đó đã đặc biệt điều tra ngọn nguồn gã. Chu Duyệt Bình đích xác sau khi tốt nghiệp cao trung thì đi du học, trong thời gian ở nước ngoài luôn học hành chăm chỉ, ngay cả thời gian yêu đương cũng không có, thành tích luôn đứng đầu, sau khi tốt nghiệp thì thi làm bác sĩ… Có lẽ là gã thực sự rất yêu thích ngành tâm lý học này.
Chu Duyệt Bình tỉ mỉ quan sát An Lạc một lượt, sau nhẹ giọng hỏi, “Gần đây thể trạng cậu thế nào? Đầu còn đau không? Có nhớ ra được chút gì không?”
An Lạc lắc đầu: “Không có.”
Chu Duyệt Bình im lặng một vài phút, sau mới mở miệng: “Lần trước sau khi nghe cậu kể hết những chuyện đó, tôi đã đặc biệt về tìm đọc tài liệu lịch sử nghiên cứu một chút, thôi miên chỉ có thể kích thích phần ký ức mờ nhạt tồn tại trong tiềm thức của cậu, muốn nhớ lại càng nhiều, ký ức càng sâu đậm, thì có lẽ phải tiến hành kích thích vật lý trực tiếp với đại não của cậu.”
An Lạc dân ngoại đạo cảm thấy rất mù mờ với những điều trên, quay sang hỏi: “Có thể nói rõ hơn một chút được không?”
Chu Duyệt Bình gật đầu, kiên trì giải thích: “Là như thế này, nguyên lý sản sinh ra ký ức của con người là do tế bào thần kinh liên kết với nhau, cái này giống như một lượng lớn tế bào thần kinh cấu thành mạng thông tin, mà hồi hải mã có chức năng là một trạm trung chuyển trong quá trình hành động. Ví dụ như, lần dầu tiên cậu nghe tên một người nào đó, đại não của cậu sau khi chuyển hóa những thông tin này sẽ tạm thời lưu trữ trong hồi hải mã. Nếu sau một thời gian không sử dụng, những thông tin này sẽ bị hồi hải mã tự động loại bỏ, đây chính là cái mà chúng ta gọi là quên. Một ngày nào đó cái tên kia lại được nhắc đến nhiều lần, hồi hải mã sẽ chuyển nó lên vỏ đại não, hình thành nên ký ức lâu dài, thậm chí là vĩnh cửu.
Hồi hải mã hay hồi cá ngựa (hippocampus) là một phần của não trước, là một cấu trúc nằm bên trong thuỳ thái dương. Nó tạo thành một phần của hệ thống Limbic và có liên quan đến hoạt động lưu giữ thông tin và hình thành ký ức trong trí nhớ dài hạn và khả năng định hướng trong không gian. Con người và các loài động vật có vú khác có hai hồi hải mã, mỗi cái ở một bán cầu não.
“Vỏ đại não của cậu cũng không bị tổn hại nghiêm trọng, theo lý thuyết thì có thể tìm lại ký ức, những ký ức đó vẫn tồn tại y nguyên, chỉ là nảy sinh bất ngờ, khiến thông tin không thể đọc được. Tôi đã hỏi thầy giáo ở bên nước ngoài, thầy ấy đề xuất là nên tiến hành kích thích vật lý trực tiếp với vỏ đại não của cậu, khai thông hoàn toàn thông tin…
“Nhưng cách làm này khá mạo hiểm, cường độ kích thích quá thấp thì không có hiệu quả, cường độ quá cao thì có thể thương tổn đại não của cậu, thậm chí biến cậu thành người thực vật, hơn nữa, cách làm này cần tiến hành phẫu thuật mở hộp sọ…
“Cá nhân tôi thì khuyên cậu không nên thử. Thực sự nó quá mạo hiểm, cậu ngẫm lại xem thế nào.”
An Lạc trầm mặc thật lâu, sau hạ quyết tâm, thấp giọng: “Tôi sẽ không thử.”
Không ngờ anh lại quyết đoán như vậy. Chu Duyệt Bình giật mình, quay đầu hỏi: “Cậu… Không phải rất muốn khôi phục phần ký ức thuộc về An Lạc sao?”
An Lạc thấp giọng nói: “Lúc trước muốn khôi phục phần ký ức thuộc về An Lạc chỉ là muốn tìm ra nguyên nhân An Lạc bị bắt cóc, giờ thì không cần nữa. Hơn nữa, một khi tôi dùng cách này cưỡng ép mở ra ký ức của An Lạc, tôi sẽ dần dần không phân biệt nổi mình là ai, tôi không muốn trở thành vật thay thế của anh ta. Tôi nghĩ, bản thân An Lạc cũng không muốn một người khác sống với ký ức thuộc về anh ta.”
Việc điều tra sự kiện này đã làm xáo trộn hoàn toàn kế hoạch ban đầu của anh, An Lạc không muốn tiếp tục lãng phí thời gian vì nó nữa. Lạnh lùng mà nói, thì anh hoàn toàn không có quan hệ gì với An Lạc chân chính kia. Huống hồ, An Trạch đã quả quyết nhất đao lưỡng đoạn (cắt đứt quan hệ), thậm chí còn vô tình đuổi anh đi…
Anh hà cớ gì phải mặt dày ở lại đây, nực cười mà đi điều tra sự thật nào đó? Cần gì phải mạo hiểm đến mức có khả năng biến thành người thực vật, cưỡng ép nhớ lại ký ức chỉ thuộc về một mình An Lạc kia?
Cho dù anh có lại ký ức chứa đựng trong đầu An Lạc, thì anh cũng vẫn chẳng phải là người anh trai mà An Trạch yêu thương.
Một tuần sau đám tang, An Lạc cuối cùng cũng lấy được visa và hộ chiếu.
Trong vòng một tuần này, An Lạc và An Trạch không gặp lại nhau. Tâm trạng An Trạch đã ổn định trở lại, mỗi ngày đều đến công ty làm việc như bình thường. Khả năng chịu đựng của cậu từ trước đến nay rất cao, An Lạc tin rằng, việc anh trai và bố mẹ lần lượt qua đời, tuy khiến cậu đau khổ, nhưng không thể làm cậu sụy đổ.
An Nham cũng về lại đoàn làm phim. Việc quay phim “Vô tẫn ” bước vào vĩ thanh, mâu thuẫn giữa cậu với Từ Thiếu Khiêm hình như cũng đã được giải quyết. Tin tức đăng tải trên mạng đều là về việc tuyên truyền bên ngoài bộ phim, “Vô tẫn ” được tuyên truyền rất tốt. Xem ra các lễ trao giải điện ảnh cuối năm nay, An Nham nhất định sẽ không có chuyện tay không mà về.
An Mạch tìm được một công việc là giáo viên học viện mỹ thuật, trường học ở khu ngoại ô thành phố, để thuận tiện cho công việc, cậu cũng rời khỏi An gia. Khi còn sống, bố mẹ cậu có mở một phòng vẽ, giờ cậu đổi thành một phòng triển lãm nhỏ, coi như là một kỷ niệm về bố mẹ. Trong đó, một bên tường treo tất cả các bức tranh do chính tay cậu vẽ, chọn cảnh rất đặc biệt, hoặc là một mảnh sò trên bờ cát, hoặc là một ánh dương quang ở góc phố, hoặc là một tán ô nhỏ dưới trời mưa. An Mạch rất thích những chi tiết này, có thể nhìn ra được, cậu là một người vô cùng tỉ mỉ và mẫn cảm.
An Trạch An Mạch lần lượt rời đi, An Nham là diễn viên nên rất ít khi ở nhà, trong nhà An gia dường như thoáng cái trở nên trống vắng. Đến tối, cũng chỉ có hai ông cháu An Lạc và An Quang Diệu ăn cơm. So với những ngày náo nhiệt khi vợ chồng An Úc Đông còn sống cùng bốn anh em trước đây, ngày tháng chỉ còn mình hai ông cháu giờ đây, dường như có chút thê lương.
Buổi tối hôm nay sau khi ăn cơm xong, An Quang Diệu ngồi trong phòng khách xem TV, An Lạc bước tới cạnh ông ngồi xuống, cuối cùng nói ra quyết định của mình, “Ông nội, cháu định ra nước ngoài một chuyến.”
An Quang Diệu giật mình, mất mát nói: “Tiểu Lạc, cháu cũng muốn đi ư?”
Ông dường như đã nhận ra điều gì đó, ánh mắt nhìn An lạc có phần khó che giấu nổi vẻ đau khổ.
An Lạc né tránh ánh mắt của ông, thấp giọng nói: “Lúc trước bố có chuyện làm ăn chưa bàn xong ở Canada, cháu trước đây cũng có làm ăn với một thương nhân nước ngoài, lần này coi như là ra nước ngoài học hỏi.”
An Quang Diệu trầm mặc một hồi, mới nói: “Khi nào thì về?”
“Có lẽ là… mấy tháng nữa.”
Việc nói dối người đàn ông già cả này khiến đáy lòng An Lạc có chút bất an. Nhưng An Lạc thật sự không muốn tiếp tục ở lại đây, nán lại càng lâu, anh sẽ càng bị ảnh hưởng bởi người An gia, thậm chí sản sinh ra ý nghĩ “nếu mình là An Lạc thật sự” đáng sợ, anh không muốn như vậy mà đánh mất bản thân mình.
An Quang Diệu như tin lời giải thích của An Lạc, mỉm cười vỗ lưng anh, nói: “Cháu còn trẻ, ra nước ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng tốt, sang bên đấy nhớ chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”
“Cháu biết rồi…”
Hai người đang nói, đột nhiên vang lên tiếng mở cửa. An Lạc kinh ngạc quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của An Trạch.
Sao cậu ta lại trở về?
Lúc này trời đã khuya, bên ngoài dường như có mưa, tóc An Trạch bị thấm ướt rũ xuống, trong tay cậu còn xách một túi vali rất to. Cậu vào nhà đổi dép, kéo hành lý vào phòng khách, đưa mắt nhìn hai người: “Ông nội, hai người đang nói chuyện gì đấy ạ? Còn chưa đi ngủ ư?”
An Quang Diệu khó hiểu hỏi: “Sao cháu lại về?”
An Trạch đáp: “Căn hộ cháu ở trang trí không cân đối, cháu gọi công ty lắp đặt đến sửa lại vài chỗ theo bản mẫu cháu thiết kế. Trong khoảng thời gian này, chạu định về nhà ở mấy ngày.”
“Hóa ra là như vậy.” An Quang Diệu cười tủm tỉm, “Hai anh em các cháu thế mà rất thông minh, anh vừa định ra nước ngoài thì em về nhà.”
An Trạch nhìn An Lạc, lại chẳng nói gì.
Sau một hồi im lặng, An Trạch mới nói: “Anh muốn ra nước ngoài? Khéo như vậy.”
An Quang Diệu gật đầu, “Ừ, ông mệt rồi, đi ngủ trước đây. Cháu tâm sự với anh đi. Lần đầu tiên nó đi xa như vậy, cháu giúp anh thu dọn hành lý.”
“Vâng, ông nội ngủ ngon.”
An Quang Diệu đi rồi, An Trạch liền xoay người mang hành lý vào phòng ngủ, lúc đi ra thì phát hiện đèn phòng khách đã tắt, An Lạc đã trở về phòng.
An Trạch đẩy cửa phòng An Lạc ra, thấy anh đang cúi đầu thu dọn hành lý. Túi của anh trống rỗng, bên trong chẳng có bộ quần áo nào. Nhìn anh khom lưng thu dọn túi tài liệu đơn giản đến cùng cực, lòng An Trạch đột nhiên có cảm giác đau thắt khe khẽ.
Đứng một bên im lặng đã lâu, An Trạch bèn thấp giọng nói: “Không mang theo một ít quần áo để thay ư?”
An Lạc cúi đầu: “Không cần, đây đều là quần áo của anh cậu, sau này tôi sẽ tự mua cho mình.”
Có lẽ là do câu nói “anh mãi mãi không thể thay thế được anh trai tôi” quá quyết đoán của mấy ngày hôm trước đã làm thương tổn anh, giờ hiện tại anh dường như rất chú ý những thứ này, tìm một ranh giới rõ ràng giữa bản thân với “anh trai An Trạch”, nên ngay cả quần áo anh cậu đã từng mặc, anh cũng chẳng muốn mang bất cứ bộ nào đi.
An Lạc nhanh chóng thu dọn xong hành lý. Hành lý của anh rất đơn giản, chỉ có hộ chiếu, visa, vé máy bay và một ít tiền mặt.
Anh lẻ loi một mình đến thế giới này, lúc rời đi anh cũng muốn tự nhiên một chút, chẳng mang theo bất cứ cái gì.
An Lạc đứng dậy, quay đầu, nhìn An Trạch đứng cạnh, khẽ nói: “Lúc đầu nghĩ, các cậu không có ở nhà, mà tôi cũng sắp đi, còn lại một mình ông nội sẽ rất cô đơn… Cậu về nhà thế này, tôi thực sự rất mừng… Tôi biết cậu bảo trang trí lại nhà chỉ là cái cớ, cậu là một người rất biết nhìn đại cục, trong thời gian cần nhất có thể nhanh chóng trở về. Bởi vậy tôi cũng tin rằng, dưới sự nỗ lực của cậu, An gia nhất định sẽ trở nên lớn mạnh hơn.”
Đáy lòng An Trạch khẽ run lên. Nói như vậy, nghe cứ như là, ly biệt vậy.
Sau một hồi trầm mặc, An Trạch mới giả bộ như không có gì mà hỏi: “Những lời anh vừa nói… là sao?”
An Lạc bình tĩnh giải thích: “Bên khách sạn Hoa An, tôi đã sắp xếp thỏa đáng toàn bộ, sau này cậu có thể tạm thay vị trí của tôi. Trước tôi có tuyển một trợ lý, cô ta tên là Dư Đình Đình, là một cô gái rất thông minh, hiệu suất làm việc cũng rất cao. Sau này, cô ta cũng sẽ toàn lực trợ giúp cậu.”
“…”
“Để sinh tồn ở thế giới này, tôi còn phải tạm thời mượn chứng minh thân phận của anh cậu. Ngoại trừ cái này ra, tôi sẽ không mang đi bất cứ thứ gì thuộc về anh ta. Cậu có thể yên tâm, sau một thời gian nữa, tôi sẽ nghĩ cách làm lại chứng minh thư, gửi anh cậu về lại cho cậu.”
An Trạch khẽ nắm chặt tay. Sau một hồi im lặng, cậu mới thấp giọng nói: “Anh định đi đâu?”
“Nếu đã quyết định không gặp lại nhau nữa, vậy tôi đi đâu cũng đâu cần phải nói cho cậu biết. Dù sao thì… Sau này cũng không bao giờ liên lạc lại nữa.” An Lạc thoáng dừng lại, hạ mí mắt, khẽ nói, “Đã khuya rồi, đi ngủ đi.”
“… Anh cũng đi nghỉ sớm một chút.” An Trạch cứng ngắc xoay người rời khỏi phòng ngủ.
An Lạc nhìn theo bóng lưng cậu, đột nhiên muốn gọi cậu lại nói gì đó, nhưng lời vừa ra đến môi, đã bị hành động đóng cửa của cậu ngăn trở.
Rốt cuộc muốn nói gì? Có thể ngay cả chính An Lạc cũng không rõ. Khoảnh khắc đó, anh chỉ muốn nghĩ nói cái gì đó để giữ An Trạch lại, có thể chỉ là một phút xúc động vô ý thức.
Sáng hôm sau, khi An Trạch rời giường, An Lạc đã đi mất. Anh cứ như vậy mà rời khỏi An gia, ngay cả câu tạm biệt cũng không có. Có thể là bởi, giữa bọn họ, không cần chào tạm biệt nhau.
Tám giờ sáng, An Trạch đến công ty làm việc. Vừa mới vào phòng làm việc thì nghe thấy tiếng có tin nhắn đến.
An Trạch cởi áo khoác treo lên mắc áo, đi tới bàn làm việc ngồi xuống, lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình hiện lên dòng chữ.
Tin nhắn chưa đọc, from An Lạc: “Tôi đi rồi.”
Ba từ đơn giản, cùng một dấu chấm tròn kết thúc câu.
An Trạch nhìn ba từ đó, đột nhiên cảm thấy viền mắt chua xót, cậu thậm chí còn không muốn mở tin nhắn này ra. Dường như nếu làm như vậy, nó có nghĩa là giữa bọn họ sẽ thực sự kết thúc. Tuy cho tới bây giờ cậu chưa bắt đầu một điều gì với An Lạc này, nhưng khi An Lạc thực sự rời đi, An Trạch lại đột nhiên có cảm giác không muốn khó hiểu.
Hiện giờ, bố mẹ đã qua đời, ngay cả bóng dáng cuối cùng của anh trai cũng rời đi. Từ nay về sau, trong thế giới của An Trạch, có lẽ chỉ còn lại nỗi cô độc khắc cốt ghi tâm.
An Trạch im lặng nhìn điện thoại một hồi lâu, rốt cục thở sâu, tỉnh táo lại, mở tin nhắn kia, ngón tay cứng ngắc viết bốn chữ: “Lên đường bình an.”
Tin nhắn gửi đi thành công, nhưng không nhận được hồi âm.