Thời điểm An Lạc tỉnh lại là vào hoàng hôn. Ánh mặt trời vàng chói chang xuyên qua song sắt cũ nát chiếu vào góc xưởng, mùi máu tươi nồng đậm trong khoang mũi, thân thể như bị rút hết sức lực, khẽ động tay một chút mà đau đớn đến mức không thở nổi, mỗi một lỗ chân lông có cảm giác như bị xé rách, tựa như đang nhắc nhở cơn đau dữ dội, hai chân hoàn toàn mất đi tri giác, thậm chí không thể cử động.
An Lạc khẽ nhíu mày. Lúc trước khi tới nhà xưởng là trời đã qua hoàng hôn, khi những kẻ đó bắt đầu thực hiện cực hình với anh thì sắc trời đã tối. Trong nhà xưởng cũ nát chỉ có bóng đèn cũ. Dưới ánh đèn u ám, cái bóng của những kẻ đó bị kéo dài vô hạn, khuôn mặt dữ tợn như một bầy ma quỷ.
Lúc này, xung quanh không có ai, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng hô hấp của chính mình.
An Lạc thở sâu, cố đè nén cảm giác đau đớn trên người, thử cử động hai tay để cởi dây thừng.
Đáng tiếc, dây thừng bị trói rất chặt, cổ tay An Lạc bị thắt chặt đến mức hằn lên một vết đỏ sậm. Sợi dây vẫn không có dấu hiệu bị nới lỏng, An Lạc không thể làm gì ngoài việc tạm thời từ bỏ, đưa mắt nhìn bốn phía tìm đường chạy trốn.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng ken két chói tai khi cửa sắt bị mở ra. An Lạc vội vàng nhắm mắt giả vờ hôn mê.
Có năm người bước vào, trong đó có một người dẫn đầu, bước chân nhàn nhã, có lẽ là tên cầm đầu của bọn chúng, tiếng bước chân của bốn người còn lại nghe có chút hỗn độn.
“Hắn thế nào rồi?” Tên cầm đầu thấp giọng hỏi.
—— Là giọng nói của ai? Vì sao lại quen thuộc đến vậy?
“Tụi em giáo huấn hắn một hồi lâu thì hắn ngất đi, phát sốt, hôn mê suốt hai ngày, hắt nước lạnh cũng không tỉnh.” Một kẻ khác phụ họa theo: “Đúng ạ, tên này nhìn có vẻ nhã nhặn mà không ngờ ngang ngược đến thế, cắn môi nhất quyết không chịu nói gì!”
Người kia gật đầu, nhàn nhạt nói: “Nếu hắn không chịu nói thì giải quyết luôn, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Người đó từ từ bước tới gần An Lạc, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vươn tay nâng cằm An Lạc lên, thấp giọng nói: “Cho mày một cơ hội cuối cùng… Phương pháp điều chế ở đâu?”
An Lạc từ từ mở mắt ra.
Bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt quen thuộc.
Trong lúc nhất thời, An Lạc cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Hàng lông mi tinh tế, đôi mắt đen láy trong veo, khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú, lúc này đang đột ngột phóng đại trước mặt anh. Khuôn mặt đó, An Lạc đã gặp qua vô số lần, quen thuộc đến mức thậm chí nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả được đường viền của đối phương. Giờ đây, khuôn mặt của người đó không có bất cứ biểu cảm nào, nhưng trong khoảnh khắc đối diện với đôi mắt ấy, An Lạc bỗng trở nên cứng ngắc.
—— Tô Tử Hàng.
Người anh An Dương từng yêu nhất.
Sao cậu ta lại ở đây? Cậu ta cũng là người của Quang Minh Hội? Hay giống như kiếp trước, cậu ta cũng là cảnh sát nằm vùng?
Trong lòng An Lạc dâng lên hàng loạt vấn đề chưa kịp suy xét kỹ lưỡng, thì Tô Tử Hàng đột nhiên tiến gần đến tai anh, nói khẽ: “Tôi thay Trần Duệ tới cứu anh. Cứ giả chết như thế này, hiểu không?” Nói xong, cậu bình tĩnh nhìn An Lạc, tựa như giọng nói nhu hòa vừa nãy chỉ là ảo giác của An Lạc.
Qua vài giây sau, cậu lần thứ hai nâng cằm An Lạc lên, thấp giọng hỏi: “Phương pháp điều chế ở đâu?”
“Tao không biết.” An Lạc lạnh lùng trả lời.
Ngẩng đầu nhìn Tô Tử Hàng, dùng ánh mắt ám chỉ rằng mình đã hiểu.
Tô Từ Hàng gật đầu. Bấy giờ mới đứng dậy, quay đầu nói với đám người kia: “Bỏ đi, không cần lãng phí thời gian với hắn nữa.” Dứt lời, cậu đột nhiên móc một khẩu súng từ túi ra, nhắm ngay ngực An Lạc, cấp tốc bóp cò súng.
Đoàng ——
Tiếng súng chói tai vang lên giữa nhà xưởng cũ nát tạo ra tiếng vọng mênh mông. Dòng máu tươi gai mắt nháy mắt tràn ra từ ngực An Lạc! An Lạc cuộn mình trên mặt đất co giật vài giây, sau đó, bất động mà nhắm mắt lại.
Tiếng súng tan đi, nhà xưởng chìm vào im lặng như nghĩa địa.
Một lúc lâu sau, gã đàn ông đứng cạnh dường như có phần bất ngờ vì Tô Tử Hàng ra tay quá quyết đoán, giật mình, thấp thỏm hỏi: “Cậu Tô, hắn đã chết chưa? Làm gì với thi thể hắn đây? Có nên ném ra sau núi không?”
Tô Tử Hàng thản nhiên nói: “Cứ vứt ở đây.”
“Nhưng mà…”
“Về hết đi, Tam gia còn có việc cần bọn bay.”
Nói xong liền xoay người bỏ đi, vài tên còn lại cũng xoay người đi theo cậu. Trong đó có một tên trước khi bỏ đi còn đá lên chân An Lạc, thấy An Lạc lặng chết không có bất kì phản ứng gì, bấy giờ mới yên tâm mà đóng lại cánh cửa cũ nát.
Tiếng bước chân dần dần đi xa. Ngay sau đó, trong nhà xưởng trống rỗng chỉ còn lại một mình An Lạc.
—— Khẩu súng Tô Tử Hàng dùng là giả.
Tuy phát ra âm thanh giống hệt súng thật, khi bị bắn lên người chỉ có cảm giác tê liệt như bị ném đá, vết máu hiển nhiên là thuốc đỏ tràn ra khi đạn giả vỡ tan.
An Lạc thở sâu, mở mắt, cử động thân thể, tay phía sau nhẹ nhàng ma sát cắt sợi dây thừng.
Vừa nãy, trong giây phút Tô Tử Hàng lấy người che đi tầm mắt của mọi người, cậu đã cấp tốc nhét một chiếc điện thoại và một con dao nhỏ vào tay An Lạc. Đối với An Lạc mà nói, đây là hai công cụ cần thiết nhất hiện tại.
An Lạc chịu đựng cơn đau toàn thân, gian nan dùng con dao nhỏ cắt đứt dây thừng. Anh dùng bàn tay đẫm máu cầm điện thoại, cấp tốc gọi 120 ——
Đại thiếu gia của An gia sau ba ngày mất tích được xe cứu thương phát hiện tại một nhà xưởng bỏ hoang, toàn thân bị thương, đang hấp hối, vài giờ sau khi được đưa vào viện cấp cứu, khi tỉnh lại thì đột nhiên mất trí nhớ.
Suốt hai ngày phát sốt trong nhà xưởng đã khiến đại não ghi nhớ của An Lạc bị tổn hại, hơn nữa trong lúc bị hành hạ nghiêm trọng anh luôn ép buộc tâm lý ám thị về “hồi ức kiếp trước”, nên sau khi tỉnh lại An Lạc hoàn toàn quên hết tất cả những sự việc đã xảy ra trong bao năm qua, chỉ nhớ rõ nhân sinh kiếp trước của mình.
***
Hôm nay, cuối cùng cũng tìm lại được tất cả sự thật trong ký ức. An Lạc ngồi trong góc phòng, vẻ mặt bình tĩnh như kể lại một câu chuyện cũ, nói hết tất thảy những sự việc anh đã trải qua với An Dương, đồng thời cố gắng ém đi đoạn An Trạch thổ lộ và đoạn anh bị hành hạ.
Nhưng kỳ lạ là, dường như An Dương không quá kinh ngạc với kết quả như vậy. Sau khi nghe xong toàn bộ hồi tưởng của An Lạc, anh chỉ khẽ thở dài, có phần bất đắc dĩ: “Xem ra suy đoán của tôi cũng không sai.”
An Lạc ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ anh đã đoán ra được thân phận của Tam gia?”
An Dương gật đầu, “Tôi luôn hoài nghi Tam gia có quan hệ với Từ gia, đáng tiếc là không có chứng cứ.” Thoáng dừng lại, rồi nói, “Còn nhớ Tô Tây không?”
An Lạc gật đầu.
“Lần đầu tiên anh gặp cô ta là ở thọ yến của ông nội anh, lúc đó cô ta đang giả trang là em gái Từ Uyển của Từ Thiếu Khiêm, ẩn náu trong Từ gia để điều tra vụ tai nạn xe của bố Từ Thiếu Khiêm. Khoảng thời gian đó, tôi không ngờ Tô Tây lại chính là nội ứng Tam gia gài vào đội cảnh sát, nên mới cử cô ta tới điều tra Từ gia, kết quả điều tra của cô ta là không thu hoạch được gì… Tôi đã quá sai lầm khi tín nhiệm cô ta.”
An Lạc nhìn anh, thấp giọng an ủi: “Anh không nên tự trách mình.”
An Dương cười: “Tôi chỉ thấy đáng tiếc, cô ta là một thiên tài hóa trang, cô ta đã từng giúp tôi không ít. Tiếc là sau này cô ta chỉ có thể trải qua quãng đời còn lại trong ngục giam thôi.”
An Lạc im lặng một hồi, rồi nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, lúc tôi bị bắt cóc, người cứu tôi là Tô Tử Hàng. Anh có ấn tượng gì với người này không?”
“Tô Tử Hàng?” An Dương khẽ nhíu mày, “Chưa từng nghe qua.”
“Anh ta đột nhiên xuất hiện cứu tôi, có thể là nằm vùng do cảnh sát phát tới không?”
“Thân phận người nằm vùng là cơ mật tuyệt đối, tôi không có liên quan, cũng không biết chi tiết về người đó. Nhưng dựa theo miêu tả của anh, có thể anh ta rất thân cận với Trần Duệ, cứu anh ra cũng là ý của cậu em Trần Duệ của anh.”
An Lạc thoáng dừng lại: “Nếu Tiểu Duệ đã âm thầm giúp tôi, tôi nghĩ nó vẫn còn tình cảm anh em với tôi, tôi muốn cứu nó.”
“Anh có cách cứu cậu ta?”
An Lạc gật đầu, “Trong tay tôi có toàn bộ phương pháp điều chế ma túy mà Lâm Hiểu Đồng đã để lại, Tam gia tìm tôi cũng chính là vì cái này. Lão ta cho tôi hai con đường, một là giao phương pháp điều chế ra, tham gia vào Quang Minh Hội, cống hiến vì lão. Hai là chết để bảo vệ bí mật.”
An Dương kinh ngạc: “Anh muốn nhân cơ hội này thâm nhập Quang Minh Hội?”
“Tôi không thể bỏ mặc Tiểu Duệ.”
An Dương vừa định mở miệng phản đối thì thấy An Trạch vẫn luôn im lặng đột nhiên ngẩng đầu lên, thấp giọng: “Tôi ủng hộ quyết định của anh tôi.”
An Lạc quay đầu nhìn An Trạch, trong lòng có phần kinh ngạc, không ngờ cậu lại trực tiếp thể hiện lập trường của mình trước mặt An Dương như vậy. An Lạc cứ nghĩ rằng, An Trạch vì quá lo lắng cho an toàn của anh mà sẽ nhân cơ hội nghĩ cách ngăn cản.
An Trạch bình tĩnh nói: “Anh tôi rất quen thuộc với tổ chức xã hội đen, hơn nữa, cảnh sát nằm vùng trong Quang Minh Hội cũng có thể âm thầm trợ giúp anh ấy.”
An Lạc gật đầu với An Trạch, quay sang nhìn An Dương: “An Trạch nói không sai, tôi có cách tự bảo vệ chính mình.”
An Dương không đồng ý. Cách làm này của An Lạc thật sự quá mạo hiểm, tuy rằng nói có cảnh sát ở đằng sau âm thầm bảo vệ, kiếp trước từng trải phong phú của An Lạc cũng làm anh có năng lực tự bảo toàn chính mình. Nhưng nơi đến là đầm rồng hang hổ, một khi ở trong Quang Minh Hội anh gặp phải nguy hiểm gì, cảnh sát cũng tiên trường mạc cập*. Hơn nữa Tam gia từ trước đến nay nghi ngờ rất cao, tuyệt nhiên không có khả năng hoàn toàn tin tưởng An Lạc.
*鞭长莫及: roi không đủ dài để quất tới bụng ngựa, ngắn tay chẳng với tới trời, có nghĩa là một chuyện ngoài tầm tay với, xa xôi.
An Trạch luôn luôn để tâm đến sự an toàn của anh trai mình, vậy mà lúc này sao lại không ngăn cản?
An Dương nghi ngờ nhìn về phía An Trạch, đúng lúc đụng phải ánh mắt sâu xa của cậu. Thấy An Dương nhìn mình, An Trạch lập tức đưa mắt ra hiệu với anh.
Điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn. An Dương mở ra đọc, là tin nhắn từ An Trạch, chỉ có bốn từ: “Cứ đồng ý trước.”
An Dương nhìn An Trạch, phát hiện vẻ mặt cậu trước sau như một, như chưa có việc gì.
“An Dương.” An Lạc còn đang cố chấp giải thích ý đồ của mình, “Dù anh có ngăn cản thì tôi cũng vẫn sẽ đi. Tôi không thể trơ mắt nhìn em trai mình tự hủy hoại tương lai của chính nó.”
An Dương đưa mắt liếc An Trạch, rồi nhìn An Lạc cố chấp, bất đắc dĩ mà cười: “Được rồi, tôi sẽ báo cáo chuyện này cho cấp trên để nhanh chóng liên lạc với người nằm vùng kia. Mặt khác, vì sự an toàn của anh, tôi cần phải gài máy theo dõi lên người anh, có thể sẽ hơi khó chịu, nhưng không thành vấn đề chứ?”
An Lạc gật đầu: “Đương nhiên không có vấn đề gì.”
An Dương đứng dậy, “Giờ tôi phải đi sắp xếp, mai liên lạc với anh sau.”
***
An Dương đi rồi, hàng ghế chỉ còn lại hai người, không ai mở miệng nói, bầu không khí nhất thời có phần cứng ngắc.
An Lạc quay đầu nhìn An Trạch, thấy cậu từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì, ánh mắt lại thâm trầm khiến người khác nhói lòng. An Lạc không khỏi lo lắng mà hỏi: “An Trạch, em làm sao vậy?”
An Trạch nhìn đăm đăm vào An Lạc, sau một hồi lâu, cậu mới nói: “Không có gì đâu, về nhà thôi.”
An Lạc tuy nghi ngờ, nhưng thấy An Trạch đứng dậy rồi nên cũng không hỏi nhiều nữa, theo An Trạch ra bãi đỗ xe.
Dọc đường đi, cậu vẫn không nói gì. Hình như từ lúc An Lạc bắt đầu kể lại hồi ức, cậu không hề mở miệng chủ động nói một câu với An Lạc. Lúc lái xe, ánh mắt cậu cũng đăm đăm về phía trước, khuôn mặt cứng ngắc như một pho tượng. Dưới ngọn đèn đủ màu bên đường xuyên qua cửa sổ xe, khuôn mặt cậu hiện lên đường nét anh tuấn mà lạnh nhạt.
An Lạc nghĩ thầm, có lẽ nó đang tự trách, dù sao việc mình bị bắt cóc cũng có liên quan nhất định đến nó. Tuy vừa nãy cố gắng lược bỏ phần mình bị quất roi, nhưng vẻ mặt âm trầm lúc đó của An Trạch vẫn khiến An Lạc hiện tại nhớ lại mà kinh hãi. Đó là ánh mắt căm hận đến cùng cực. Thậm chí An Lạc rất khó tưởng tượng, nếu để An Trạch bắt được Tam gia, cậu sẽ làm ra loại chuyện điên cuồng thế nào!
Có chút lo lắng cho cảm xúc của An Trạch, nên vừa gặp đèn đỏ ở giao lộ, An Lạc bèn nhẹ nhàng nắm tay An Trạch đang đặt trên tay lái. Từ trước đến nay anh là một người không giỏi ăn nói, nên cũng chẳng biết phải nói gì để xoa dịu An Trạch, chỉ có thể dùng hành động để an ủi, làm tâm trạng cậu bình tĩnh đi một chút.
Ngón tay An Trạch cứng đờ, sau đó cậu nắm chặt lại tay An Lạc, mười ngón đan nhau.
Cậu chưa nói một câu nào, nhưng An Lạc có thể cảm nhận được nỗi bất an và sự hỗn loạn trong lòng cậu. Anh nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo, An Trạch. Những chuyện đó đã qua rồi.”
An Trạch không nói gì, chỉ càng nắm chặt tay An Lạc hơn.
Đèn chuyển sang xanh, nhưng An Trạch không hề phát hiện, vẫn để xe đứng yên, tay nắm tay An Lạc không hề buông ra.
Phía sau vang lên tiếng còi đinh tai nhức óc, có tài xế thậm chí còn mở cửa sổ ra chửi bới. An Lạc vội xấu hổ rút tay về, khẽ nói: “Lái xe đi.”
***
Cho đến khi vào nhà, mở đèn lên, vẻ mặt của An Trạch vẫn là vẻ không thoải mái. An Lạc khẽ thở dài: “Vào tắm trước đi, nếu đói thì lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra hâm nóng mà ăn.”
Định xoay người vào phòng ngủ lấy quần áo thì eo đột nhiên bị ôm chặt lấy. An Lạc bất ngờ, chưa làm gì thì bị An Trạch kéo vào trong lòng!
An Lạc giật mình, muốn kéo bàn tay đang ôm chặt eo mình ra của An Trạch thì phát hiện cậu càng ôm chặt hơn. Cái ôm thật chặt như muốn khắc An Lạc vào cơ thể cậu. An Lạc càng muốn kéo tay ra, cậu lại càng ôm chặt hơn.
Cuối cùng An Lạc cũng buông tay ra, bất đắc dĩ mà nói: “Được rồi An Trạch, đừng lộn xộn…”
“Em xin lỗi, anh ơi…” An Trạch đột nhiên kề lên tai An Lạc, dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn mà nói.
Chẳng thể nào hình dung ra được cảm xúc của lúc này.
An Trạch hoàn toàn không ngờ rằng, anh bị bắt cóc là do chính sơ sẩy của cậu!
Ngay hôm đó sau khi gặp anh, tâm trạng của cậu rất xấu, điện thoại bị đánh cắp lúc nào cũng không biết, cho đến khi về quân khu mới phát hiện điện thoại không còn ở trong túi nữa. Lúc đó lại phải đi làm nhiệm vụ khẩn cấp, An Trạch không nghĩ nhiều, bèn gọi điện đến trung tâm dịch vụ thông báo bị mất số điện thoại. Sau cũng không để ý tới chuyện này nữa, chờ đến khi làm xong nhiệm vụ trở về mới mua một chiếc điện thoại mới.
Tam gia đã lựa đúng kẽ hở này, lợi dụng điện thoại của cậu, đẩy anh sa vào bẫy.
Người mình yêu quý, người mình muốn dùng sinh mạng để bảo vệ, lại bởi chính mình mà gặp phải tai nạn kia. Chưa nói đến chuyện bị đánh đập mình đầy thương tích, anh còn bị đánh gãy hai chân, mất trí nhớ…
An Trạch quả thực không thể tưởng tượng nổi, nếu không có Trần Duệ và Tô Tử Hàng âm thầm tương trợ, nếu anh thực sự chết trong cảnh ngộ đó, thì cả đời này của An Trạch, nên sống tiếp với tâm trạng gì đây?!
Nghe An Lạc khinh miêu đạm tả kể lại, mà An Trạch đau đớn như muốn tan vỡ!
Cậu thậm chí còn mong muốn tất cả những vết roi ấy quất lên ngực mình, tất cả những cú gậy đó đập xuống chân mình. Nhưng cho dù có như vậy cũng chẳng thể nào giảm bớt cảm giác đau đớn đến mức co quắp trong tim! Vừa nghĩ đến cảnh anh cuộn mình trên mặt đất bị kẻ khác dùng roi quất xuống, chân bị gậy đập nát, An Trạch hận không thể xé xác đám người kia thành từng mảnh nhỏ!
Người anh cậu yêu thương nhất, sao có thể cho kẻ khác giày xéo?!
“Em xin lỗi…” Tuy đã thề rằng sau này sẽ không bao giờ nói xin lỗi với anh nữa, thế nhưng trong giờ phút này, An Trạch lại phát hiện tâm trạng của cậu chẳng thể tìm được ngôn từ nào để biểu đạt! Áy náy, tự trách, hối hận, xót xa cùng cực, tất cả đều tuôn lên từ đáy lòng, cậu thậm chí còn muốn trở lại quá khứ để hung hăng bạt tai đám người kia!
“… Đừng tự trách mình nữa.” Cảm nhận được ngón tay khẽ run rẩy của An Trạch, An Lạc không kiềm được mà nắm lấy bàn tay đang ôm eo mình, khẽ xoa dịu, “Chuyện này cũng không phải là lỗi của em, là lúc đó anh quá nóng ruột nên mới mắc mưu. Tất cả đã là quá khứ rồi, An Trạch, đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Anh ơi…” An Trạch xoay người An Lạc lại, nhìn thật sâu vào đôi mắt anh. Trong ánh mắt cậu chất chứa rất nhiều cảm xúc mà An Lạc không thể đọc được.
Một lúc lâu sau, đôi môi run rẩy của An Trạch hôn lên làn môi đang cận kề của anh.
“Ưm…” An Lạc có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không phản kháng, cảm nhận nụ hôn dịu dàng của An Trạch, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Đôi môi của anh vẫn có cảm giác lành lạnh như trong trí nhớ, trên làn môi sạch sẽ là mùi vị thoải mái khiến người khác mê đắm. An Trạch như muốn sưởi ấm anh, dùng đôi môi thong thả mà nhẹ nhàng chà lên môi anh, một tay khe khẽ giữ gáy anh, tay kia ôm chặt eo anh, kéo khoảng cách giữa hai người sát vào nhau nhất.
Thấy An Lạc nhắm mắt lại, An Trạch bèn cạy mở khớp hàm, tiếp tục làm nụ hôn sâu hơn.
Cậu cắn nhẹ lên môi An Lạc, nếm mút hương vị khiến kẻ khác đắm chìm này, rồi dùng lưỡi linh hoạt đảo qua nội bích khoang miệng mẫn cảm, dây dưa đầu lưỡi, liên tục cắn mút.
“Ưm ưm…”
Nụ hôn dịu dàng khiến An Lạc hoàn toàn trầm mê, không tự chủ được mà vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy vai An Trạch, trúc trắc đáp lại.
Sự đáp lại của An Lạc càng thêm kích thích giác quan của An Trạch. Ngay bây giờ, cậu muốn ôm chặt lấy anh, muốn biểu đạt sự day dứt nồng đậm trong lòng cậu, muốn nói cho anh biết, cậu yêu anh biết bao, thương anh biết bao!
An Trạch không hề do dự, bế ngang An Lạc lên, bước nhanh vào phòng ngủ.
“… An Trạch em… Ưm…” Tiếng nói bối rối của An Lạc bị An Trạch lấp kín bên môi, thân thể cũng bị cậu đè xuống giường.
Không giống nụ hôn dịu dàng khiến người khác say mê như vừa nãy, nụ hôn lần này của An Trạch mạnh mẽ đến nỗi An Lạc không thể chống đỡ nổi. Điên cuồng mà liếm mà hôn như muốn nuốt toàn bộ An Lạc vào trong, thậm chí ngay cả hô hấp cũng bị cướp mất!
Vốn cảm xúc của cậu không ổn định, nên mới mềm lòng mà dùng nụ hôn đáp lại để xoa dịu cậu. Cho đến giây phút này, An Lạc mới nhận ra, hình như anh đã nhóm lên ngọn lửa dục vọng trong cơ thể!
Đêm hôm đó, khi vẫn còn chịu tác dụng của thuốc, ở trong xe được cậu ôm vào lòng, thật ra sâu trong tâm An Lạc vẫn cảm thấy không quá dễ chịu. Dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, bị người khác xâm phạm thân thể như vậy vẫn khiến An Lạc cảm thấy rất xấu hổ. Cảm giác của đêm hôm đó cũng mông lung như mộng cảnh, bị An Lạc cố gắng quên đi, vứt ra đằng sau.
Sau hai người lại chính thức với nhau, tiếp xúc thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay và hôn môi. Mỗi lần hôn nhau, An Trạch đều rất dịu dàng. An Lạc cảm thấy rất thoải mái, cũng dần thôi bài xích.
Nhưng hình như đêm nay có hơi thái quá, không, phải nói là chơi với lửa có ngày chết cháy…
Bị An Trạch đè lên giường hôn một trân cuồng nhiệt, quần áo cũng bị cởi ra hết một nửa, An Lạc cảm thấy không ổn, vội vùng vẫy.
“An… An Trạch… không… không được… Ngày mai anh… Ưm…”
Giữa nụ hôn liên tục, nói được một câu hoàn chỉnh thật sự không dễ dàng gì. An Lạc ảo não cố sức đẩy cậu ra, đôi môi bị hôn đến mức sưng nhẹ, thở hổn hển mà nói: “Anh đã hẹn ngày mai đi gặp An Dương, em đừng làm quá!”
“Anh.” An Trạch chăm chú nhìn vào mắt An Lạc, “Em yêu anh.”
“…”
“Em chỉ muốn nói cho anh biết, em yêu anh biết bao nhiêu…” An Trạch nhìn An Lạc không chớp mắt, trong ánh mắt sâu đậm là những xúc cảm phức tạp, khiến trái tim An Lạc nhói đau.
“Anh ơi…”
Cuối cùng trước ánh mắt chăm chú của cậu, An Lạc bất đắc dĩ mà bại trận, không quá tự tại mà quay đầu đi, cứng mặt nói: “Đừng để lại dấu, ngày mai anh còn phải đi… Ah…”
Nói được một nửa thì lần thứ hai bị An Trạch lấp kín bờ môi.
An Trạch vừa kiên trì hôn anh, tay kia thì nhẹ nhàng cởi áo sơmi, thắt lưng, quần dài, rồi cuối cùng là quần lót của An Lạc. Nhìn An Lạc toàn thân trần trụi với hai gò má ửng đỏ, ánh mắt của An Trạch càng trở nên sâu thẳm hơn. An Trạch nhanh chóng cởi hết quần áo của mình, để hai người hoàn toàn khỏa thân đối diện nhau.
Da tiếp xúc với không khí lạnh băng làm An Lạc khó chịu mà khẽ co người lại. Nhưng ngay sau đó, thân thể nóng rực của An Trạch liền bao phủ lên người anh. Cảm giác run rẩy khi da thịt tiếp xúc với nhau làm hai người không kiềm được mà khẽ run lên.
“Em yêu anh…” An Trạch dán lên môi An Lạc, thì thầm.
Nụ hôn sâu đậm trượt từ môi xuống cổ, rồi từ cổ dần dần xuống ngực.
Trước ngực có rất nhiều vết sẹo ngổn ngang, vì đã qua rất lâu nên làn da đã liền sẹo, chỉ còn lại những vệt roi nhợt nhạt in vết trên người anh, đồng thời cũng lưu lại trong lòng An Trạch. Nhìn vết roi ngang dọc khắp nơi, mỗi một vết như quất thẳng vào tim An Trạch! An Trạch thậm chí không biết nên biểu đạt nỗi đau thương của mình như thế nào!
Đau đến mức hận không thể chịu đựng tất cả nỗi đau đớn thay cho anh!
Đau đến mức muốn dùng nụ hôn dịu dàng nhất xoa dịu tất cả những vết thương đó!
An Trạch như con chiên ngoan đạo, khẽ cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên từng dấu vết của thương tích để lại.
“Em yêu anh…”
Gần như hôn đến mỗi một vết sẹo, cậu lại khẽ khàng nói ra ba từ đó.
Ngay cả một tấc da cũng không bỏ, nụ hôn cẩn thận lên khắp người An Lạc.
“Em yêu anh, anh của em…”
“An Trạch…” An Lạc cùng lúc được cậu hôn mà cảm động, cảm giác ngọt ngào rồi lại xấu hổ lan khắp cơ thể khi mỗi lần được cậu hôn xuống. Hai điểm nổi lên trước ngực bị cậu dùng môi lưỡi âu yếm dịu nhẹ nhanh chóng sưng đỏ, ngực tỏa ra một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.
“Ah…” Tiếng rên rỉ mê người không tự chủ được tràn ra khỏi môi, An Lạc xấu hổ quay đầu đi chỗ khác. Nhưng sau một khắc, nụ hôn của An Trạch dời xuống, khẽ cắn lên làn da ở đùi non, để lại một dấu răng mờ ám.
“Đừng…” Bị hôn đến mức toàn thân như nhũn ra, An Lạc không khỏi ngượng ngùng mà đỏ cả mặt.
An Trạch rất tự nhiên mà ngậm lấy dục vọng đã sớm bị cậu khơi mào của anh.
“A…” Cảm giác được khoang miệng ấm áp bao phủ khiến An Lạc run rẩy mà rên rỉ. Cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa mãnh liệt chạy thẳng từ đuôi lên thần kinh, cảm nhận sự chăm sóc dịu dàng của cậu, An Lạc không nhịn được mà vươn tay khẽ nắm lấy tóc cậu, “A… An… An Trạch ơi…”
Đêm đó ở trong xe, cậu cũng dùng miệng như thế này mà chiều anh, anh cũng thỏa thích mà ôm lấy bờ vai của cậu không chịu buông. Nếu hôm đó chỉ là do tác dụng của thuốc, thì đêm nay thần trí đã thanh tỉnh, vậy mà vì sao lại có cảm giác mãnh liệt như buổi tối hôm đó, thậm chí còn mãnh liệt hơn?
Chẳng lẽ bởi vì từ tận sâu trong tim, anh đã chấp nhận cậu, yêu cậu rồi?
Nghĩ tới đây, An Lạc không khỏi đỏ mặt, cơ thể cũng vì khoái cảm mà cong lên, ngón tay cũng nắm chặt tóc cậu hơn.
“A ——!”
Dưới bụng đột nhiên kéo căng, An Lạc cuối cùng không nhịn được mà phát tiết.
Trong khoảnh khắc cao trào, đầu óc An Lạc trở nên trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên bị An Trạch lật người xuống!
An Trạch kéo thắt lưng An Lạc, tách rộng hai chân anh ra, để An Lạc nằm úp sấp mở rộng trước mặt mình.
Nụ hôn nóng rực rơi xuống tấm lưng trắng nõn. Không có những vết thương nhợt nhạt giăng khắp nơi như trước ngực, trên lưng anh không có bất kì vết thương nào, sống lưng trắng nõn trơn bóng thon dài cân xứng với vóc người anh, đôi chân trắng đến hoa mắt, cửa vào bí ẩn giữa rãnh mông bại lộ trước không khí, đang căng thẳng mà co rút vì bất an!
Đáy mắt An Trạch đột nhiên lóe lên dục vọng chiếm hữu mãnh liệt!
“An… An Trạch… Anh…”
Ngón tay An Trạch nắm chặt cái gối, tư thế hoàn toàn không nhìn thấy đối phương sau lưng khiến lòng anh vô cùng bất an, mặt lại càng đỏ hơn.
An Trạch nhấc eo An Lạc lên, cơ thể kề sát An Lạc như trấn an anh, đặt nụ hôn nóng rực lên tấm lưng trơn mịn của anh, khẽ thì thầm bên tai anh: “Tư thế này sẽ làm anh dễ chịu hơn, em sẽ không tổn thương anh.”
Sắc mặt An Lạc có phần xấu hổ, thật ra anh không sợ bị thương, lúc bị hàng loạt vết roi quất lên người anh cũng không sợ. Nhưng lần đầu tiên làm tình trong khi vẫn còn tỉnh táo như thế này, lại không có sự phụ trợ của thuốc, hơn nữa còn đưa lưng về phía cậu, mở rộng thân thể hoàn toàn trước mặt cậu khiến An Lạc cảm thấy xấu hổ đến túng quẫn.
An Trạch để lại một chuỗi dấu hôn dọc theo sống lưng anh, sau đó cậu lấy từ ngăn kéo ra một lọ thuốc bơi trơn.
Trên lọ bôi trơn này in một chuỗi nhãn hiệu xa lạ. An Trạch nhớ lại, đây là món quà mà lần trước An Nham đặc biệt mua về từ Pháp cho cậu, cậu bèn mang đến chỗ ở riêng trong quân khu đặt bừa trong phòng tắm, rồi bị An Lạc phát hiện. Về sau dọn nhà thì tiện tay cầm đi luôn, để tránh cho việc người quét dọn phòng thấy được thì lại cho rằng thiếu tá An Trạch là một tên sắc lang. Không ngờ thứ này lại phát huy công dụng vào đúng thời điểm then chốt.
An Trạch mở ra, quả nhiên ngửi thấy một mùi vị thơm dịu, đổ một lượng lớn dịch thể trong suốt ra lòng bàn tay, sau đó thoa lên lối vào đang căng thẳng mà co rút, nhẹ nhàng dùng ngón tay khơi mở. WebTru yenOn line. com
Cảm nhận được sự mát lạnh ở phía sau, cả cơ thể An Lạc trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Có thể đừng làm được không? Tư thế như thế này không quá kỳ quái chứ…
Nội tâm An Lạc đấu tranh.
Nhưng An Trạch không cho anh cơ hội đổi ý, ngón tay cấp tốc lèn vào, mượn tác dụng trơn trượt của dịch bôi trơn mà mở rộng phía sau, cho đến khi nơi đó đủ mềm nhũn, cậu bèn nhắm thẳng tính khí đã cương cứng từ lâu của mình vào trong.
“…” Da đầu An Lạc tê dại, còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt thì phía sau bỗng nhiên cảm nhận được một trận đau đớn như xé rách, An Trạch đâm thẳng toàn bộ dục vọng cương cứng vào cơ thể anh!
“A ——” Không thể đè nén tiếng thét chói tai, lọt vào tai lại trở thành tiếng rên rỉ mê người. An Lạc ảo não mà vùi mặt vào gối, vì cảm thấy xấu hổ nên đôi tai cũng đỏ bừng lên.
“Anh ơi… em yêu anh.”
Eo An Trạch bắt đầu dần dần phát lực, một lần rồi lại một lần xâm nhập mạnh mẽ, làm cơ thể An Lạc không kiềm được mà co giật từng đợt.
“Ah… A…”
“Em yêu anh…”
Lặp đi lặp lại như điên ba từ đó, động tác của An Trạch cũng ngày càng kịch liệt hơn.
Lục phủ ngũ tạng bị cậu đụng vào như muốn trào ra, cơn đau ban đầu nhanh chóng được thay thế bởi sự tê dại. Ngay sau đó, không biết cậu đụng vào đâu mà trong cơ thể đột nhiên nảy lên một cảm giác kỳ lạ, mạnh mẽ như muốn bao phủ khắp người.
“A…” Mặt chôn xuống gối đỏ đến mức như chảy máu. An Trạch càng thêm kích động bởi âm thanh mê người này, một trận tuôn trào mãnh liệt làm An Lạc không thể thở nổi!
Hai chân quỳ trên giường như nhũn ra, đầu gối cũng mất đi sức lực, An Lạc suýt chút nữa là không cầm cự được mà ngã xuống giường. May mà An Trạch vẫn luôn ôm chặt eo của anh, thậm chí còn nâng mông anh lên để dễ dàng xâm nhập hơn.
Bộ vị phía sau kết hợp quá sâu, cảm giác cũng quá cường liệt…
An Lạc tuyệt nhiên chẳng còn thể suy nghĩ kỹ càng gì nữa, hoàn toàn bị An Trạch đưa vào cuộc dây dưa kịch liệt.
Nếu như nói lần trước phải chịu thua do tác dụng của thuốc, thì lần này lại hoàn toàn tỉnh táo, cơ thể không còn chịu sự khống chế của bản thân mà trầm luân với cậu. An Lạc thậm chí còn thoải mái đến mức chẳng tìm được cớ nào mà vin vào nữa.
Rõ rõ ràng ràng, xác xác thực thực, anh bị cậu chiếm hữu hoàn toàn, hơn nữa còn xuẩt hiện cảm giác chân thực và mãnh liệt hơn so với lần trước. An Lạc cũng chẳng biết mình bị làm sao, rõ ràng trước đây là loại người tình dục tẻ nhạt, nhưng hôm nay lại…
“An Trạch… Đừng… Không muốn…”
“Đừng… Dừng lại…”
“A…”
An Trạch đột nhiên đẩy mạnh kịch liệt, dịch thể nóng rực bắn thẳng vào sâu trong cơ thể anh. An Lạc cũng đồng thời phóng ra, tràng bích nóng rực như bị phỏng, khiến ngón tay nắm chặt gối của anh co giật một hồi.
Cơ thể hai người úp vào nhau, thở hổn hển.
Cơn tình ái sung sướng tràn trề, đối với thanh niên quả thực là đã thỏa nguyện. Đương nhiên, An Lạc vốn lạnh nhạt lại hướng nội không có khả năng tỏ ra ngây ngất, còn An Trạch từ trước đến nay luôn thẳng thắn. Sau khi ổn định lại, cậu nhẹ nhàng xoay người An Lạc lại, cánh tay vòng qua hông anh, nhìn vào mắt anh, khẽ nói: “Anh à, vừa rồi có thích không?”
“…” Gương mặt An Lạc phiếm hồng, nghiêng đầu không để ý đến cậu.
“Một lần nữa nhé?”
“…”
“Không nói gì coi như anh đã đồng ý.” An Trạch khẽ cười, cúi xuống cắn nhẹ lên bờ môi anh, dùng tư thế mặt đối mặt hôn anh, hạ thân quả quyết tiến vào.
“Ah…”
An Lạc không kiềm được mà hét lên.
Buổi tối hôm nay định an ủi cậu, kết quả lại thắp lên ngọn lửa dục vọng, trong lòng An Lạc có chút ảo não, nhưng mà… Đều là đàn ông huyết khí phương cương, thỉnh thoáng phóng túng một lần cũng chẳng sao…
“A… An Trạch… Nhẹ… nhẹ một chút…”
“Không… A…”
Sau đó, An Lạc thậm chí còn chẳngg biết mình nói cái gì nữa, chỉ biết tuân theo bản năng mà ôm chặt bả vai rắn chắc của An Trạch. Trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề và tiếng rên rỉ mờ ám, giường chiếu vì động tác dữ dội mà loạn thành một đống.
Một đêm không ngủ.
Thời điểm An Lạc tỉnh lại là vào hoàng hôn. Ánh mặt trời vàng chói chang xuyên qua song sắt cũ nát chiếu vào góc xưởng, mùi máu tươi nồng đậm trong khoang mũi, thân thể như bị rút hết sức lực, khẽ động tay một chút mà đau đớn đến mức không thở nổi, mỗi một lỗ chân lông có cảm giác như bị xé rách, tựa như đang nhắc nhở cơn đau dữ dội, hai chân hoàn toàn mất đi tri giác, thậm chí không thể cử động.
An Lạc khẽ nhíu mày. Lúc trước khi tới nhà xưởng là trời đã qua hoàng hôn, khi những kẻ đó bắt đầu thực hiện cực hình với anh thì sắc trời đã tối. Trong nhà xưởng cũ nát chỉ có bóng đèn cũ. Dưới ánh đèn u ám, cái bóng của những kẻ đó bị kéo dài vô hạn, khuôn mặt dữ tợn như một bầy ma quỷ.
Lúc này, xung quanh không có ai, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng hô hấp của chính mình.
An Lạc thở sâu, cố đè nén cảm giác đau đớn trên người, thử cử động hai tay để cởi dây thừng.
Đáng tiếc, dây thừng bị trói rất chặt, cổ tay An Lạc bị thắt chặt đến mức hằn lên một vết đỏ sậm. Sợi dây vẫn không có dấu hiệu bị nới lỏng, An Lạc không thể làm gì ngoài việc tạm thời từ bỏ, đưa mắt nhìn bốn phía tìm đường chạy trốn.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng ken két chói tai khi cửa sắt bị mở ra. An Lạc vội vàng nhắm mắt giả vờ hôn mê.
Có năm người bước vào, trong đó có một người dẫn đầu, bước chân nhàn nhã, có lẽ là tên cầm đầu của bọn chúng, tiếng bước chân của bốn người còn lại nghe có chút hỗn độn.
“Hắn thế nào rồi?” Tên cầm đầu thấp giọng hỏi.
—— Là giọng nói của ai? Vì sao lại quen thuộc đến vậy?
“Tụi em giáo huấn hắn một hồi lâu thì hắn ngất đi, phát sốt, hôn mê suốt hai ngày, hắt nước lạnh cũng không tỉnh.” Một kẻ khác phụ họa theo: “Đúng ạ, tên này nhìn có vẻ nhã nhặn mà không ngờ ngang ngược đến thế, cắn môi nhất quyết không chịu nói gì!”
Người kia gật đầu, nhàn nhạt nói: “Nếu hắn không chịu nói thì giải quyết luôn, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Người đó từ từ bước tới gần An Lạc, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vươn tay nâng cằm An Lạc lên, thấp giọng nói: “Cho mày một cơ hội cuối cùng… Phương pháp điều chế ở đâu?”
An Lạc từ từ mở mắt ra.
Bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt quen thuộc.
Trong lúc nhất thời, An Lạc cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Hàng lông mi tinh tế, đôi mắt đen láy trong veo, khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú, lúc này đang đột ngột phóng đại trước mặt anh. Khuôn mặt đó, An Lạc đã gặp qua vô số lần, quen thuộc đến mức thậm chí nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả được đường viền của đối phương. Giờ đây, khuôn mặt của người đó không có bất cứ biểu cảm nào, nhưng trong khoảnh khắc đối diện với đôi mắt ấy, An Lạc bỗng trở nên cứng ngắc.
—— Tô Tử Hàng.
Người anh An Dương từng yêu nhất.
Sao cậu ta lại ở đây? Cậu ta cũng là người của Quang Minh Hội? Hay giống như kiếp trước, cậu ta cũng là cảnh sát nằm vùng?
Trong lòng An Lạc dâng lên hàng loạt vấn đề chưa kịp suy xét kỹ lưỡng, thì Tô Tử Hàng đột nhiên tiến gần đến tai anh, nói khẽ: “Tôi thay Trần Duệ tới cứu anh. Cứ giả chết như thế này, hiểu không?” Nói xong, cậu bình tĩnh nhìn An Lạc, tựa như giọng nói nhu hòa vừa nãy chỉ là ảo giác của An Lạc.
Qua vài giây sau, cậu lần thứ hai nâng cằm An Lạc lên, thấp giọng hỏi: “Phương pháp điều chế ở đâu?”
“Tao không biết.” An Lạc lạnh lùng trả lời.
Ngẩng đầu nhìn Tô Tử Hàng, dùng ánh mắt ám chỉ rằng mình đã hiểu.
Tô Từ Hàng gật đầu. Bấy giờ mới đứng dậy, quay đầu nói với đám người kia: “Bỏ đi, không cần lãng phí thời gian với hắn nữa.” Dứt lời, cậu đột nhiên móc một khẩu súng từ túi ra, nhắm ngay ngực An Lạc, cấp tốc bóp cò súng.
Đoàng ——
Tiếng súng chói tai vang lên giữa nhà xưởng cũ nát tạo ra tiếng vọng mênh mông. Dòng máu tươi gai mắt nháy mắt tràn ra từ ngực An Lạc! An Lạc cuộn mình trên mặt đất co giật vài giây, sau đó, bất động mà nhắm mắt lại.
Tiếng súng tan đi, nhà xưởng chìm vào im lặng như nghĩa địa.
Một lúc lâu sau, gã đàn ông đứng cạnh dường như có phần bất ngờ vì Tô Tử Hàng ra tay quá quyết đoán, giật mình, thấp thỏm hỏi: “Cậu Tô, hắn đã chết chưa? Làm gì với thi thể hắn đây? Có nên ném ra sau núi không?”
Tô Tử Hàng thản nhiên nói: “Cứ vứt ở đây.”
“Nhưng mà…”
“Về hết đi, Tam gia còn có việc cần bọn bay.”
Nói xong liền xoay người bỏ đi, vài tên còn lại cũng xoay người đi theo cậu. Trong đó có một tên trước khi bỏ đi còn đá lên chân An Lạc, thấy An Lạc lặng chết không có bất kì phản ứng gì, bấy giờ mới yên tâm mà đóng lại cánh cửa cũ nát.
Tiếng bước chân dần dần đi xa. Ngay sau đó, trong nhà xưởng trống rỗng chỉ còn lại một mình An Lạc.
—— Khẩu súng Tô Tử Hàng dùng là giả.
Tuy phát ra âm thanh giống hệt súng thật, khi bị bắn lên người chỉ có cảm giác tê liệt như bị ném đá, vết máu hiển nhiên là thuốc đỏ tràn ra khi đạn giả vỡ tan.
An Lạc thở sâu, mở mắt, cử động thân thể, tay phía sau nhẹ nhàng ma sát cắt sợi dây thừng.
Vừa nãy, trong giây phút Tô Tử Hàng lấy người che đi tầm mắt của mọi người, cậu đã cấp tốc nhét một chiếc điện thoại và một con dao nhỏ vào tay An Lạc. Đối với An Lạc mà nói, đây là hai công cụ cần thiết nhất hiện tại.
An Lạc chịu đựng cơn đau toàn thân, gian nan dùng con dao nhỏ cắt đứt dây thừng. Anh dùng bàn tay đẫm máu cầm điện thoại, cấp tốc gọi ——
Đại thiếu gia của An gia sau ba ngày mất tích được xe cứu thương phát hiện tại một nhà xưởng bỏ hoang, toàn thân bị thương, đang hấp hối, vài giờ sau khi được đưa vào viện cấp cứu, khi tỉnh lại thì đột nhiên mất trí nhớ.
Suốt hai ngày phát sốt trong nhà xưởng đã khiến đại não ghi nhớ của An Lạc bị tổn hại, hơn nữa trong lúc bị hành hạ nghiêm trọng anh luôn ép buộc tâm lý ám thị về “hồi ức kiếp trước”, nên sau khi tỉnh lại An Lạc hoàn toàn quên hết tất cả những sự việc đã xảy ra trong bao năm qua, chỉ nhớ rõ nhân sinh kiếp trước của mình.
Hôm nay, cuối cùng cũng tìm lại được tất cả sự thật trong ký ức. An Lạc ngồi trong góc phòng, vẻ mặt bình tĩnh như kể lại một câu chuyện cũ, nói hết tất thảy những sự việc anh đã trải qua với An Dương, đồng thời cố gắng ém đi đoạn An Trạch thổ lộ và đoạn anh bị hành hạ.
Nhưng kỳ lạ là, dường như An Dương không quá kinh ngạc với kết quả như vậy. Sau khi nghe xong toàn bộ hồi tưởng của An Lạc, anh chỉ khẽ thở dài, có phần bất đắc dĩ: “Xem ra suy đoán của tôi cũng không sai.”
An Lạc ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ anh đã đoán ra được thân phận của Tam gia?”
An Dương gật đầu, “Tôi luôn hoài nghi Tam gia có quan hệ với Từ gia, đáng tiếc là không có chứng cứ.” Thoáng dừng lại, rồi nói, “Còn nhớ Tô Tây không?”
An Lạc gật đầu.
“Lần đầu tiên anh gặp cô ta là ở thọ yến của ông nội anh, lúc đó cô ta đang giả trang là em gái Từ Uyển của Từ Thiếu Khiêm, ẩn náu trong Từ gia để điều tra vụ tai nạn xe của bố Từ Thiếu Khiêm. Khoảng thời gian đó, tôi không ngờ Tô Tây lại chính là nội ứng Tam gia gài vào đội cảnh sát, nên mới cử cô ta tới điều tra Từ gia, kết quả điều tra của cô ta là không thu hoạch được gì… Tôi đã quá sai lầm khi tín nhiệm cô ta.”
An Lạc nhìn anh, thấp giọng an ủi: “Anh không nên tự trách mình.”
An Dương cười: “Tôi chỉ thấy đáng tiếc, cô ta là một thiên tài hóa trang, cô ta đã từng giúp tôi không ít. Tiếc là sau này cô ta chỉ có thể trải qua quãng đời còn lại trong ngục giam thôi.”
An Lạc im lặng một hồi, rồi nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, lúc tôi bị bắt cóc, người cứu tôi là Tô Tử Hàng. Anh có ấn tượng gì với người này không?”
“Tô Tử Hàng?” An Dương khẽ nhíu mày, “Chưa từng nghe qua.”
“Anh ta đột nhiên xuất hiện cứu tôi, có thể là nằm vùng do cảnh sát phát tới không?”
“Thân phận người nằm vùng là cơ mật tuyệt đối, tôi không có liên quan, cũng không biết chi tiết về người đó. Nhưng dựa theo miêu tả của anh, có thể anh ta rất thân cận với Trần Duệ, cứu anh ra cũng là ý của cậu em Trần Duệ của anh.”
An Lạc thoáng dừng lại: “Nếu Tiểu Duệ đã âm thầm giúp tôi, tôi nghĩ nó vẫn còn tình cảm anh em với tôi, tôi muốn cứu nó.”
“Anh có cách cứu cậu ta?”
An Lạc gật đầu, “Trong tay tôi có toàn bộ phương pháp điều chế ma túy mà Lâm Hiểu Đồng đã để lại, Tam gia tìm tôi cũng chính là vì cái này. Lão ta cho tôi hai con đường, một là giao phương pháp điều chế ra, tham gia vào Quang Minh Hội, cống hiến vì lão. Hai là chết để bảo vệ bí mật.”
An Dương kinh ngạc: “Anh muốn nhân cơ hội này thâm nhập Quang Minh Hội?”
“Tôi không thể bỏ mặc Tiểu Duệ.”
An Dương vừa định mở miệng phản đối thì thấy An Trạch vẫn luôn im lặng đột nhiên ngẩng đầu lên, thấp giọng: “Tôi ủng hộ quyết định của anh tôi.”
An Lạc quay đầu nhìn An Trạch, trong lòng có phần kinh ngạc, không ngờ cậu lại trực tiếp thể hiện lập trường của mình trước mặt An Dương như vậy. An Lạc cứ nghĩ rằng, An Trạch vì quá lo lắng cho an toàn của anh mà sẽ nhân cơ hội nghĩ cách ngăn cản.
An Trạch bình tĩnh nói: “Anh tôi rất quen thuộc với tổ chức xã hội đen, hơn nữa, cảnh sát nằm vùng trong Quang Minh Hội cũng có thể âm thầm trợ giúp anh ấy.”
An Lạc gật đầu với An Trạch, quay sang nhìn An Dương: “An Trạch nói không sai, tôi có cách tự bảo vệ chính mình.”
An Dương không đồng ý. Cách làm này của An Lạc thật sự quá mạo hiểm, tuy rằng nói có cảnh sát ở đằng sau âm thầm bảo vệ, kiếp trước từng trải phong phú của An Lạc cũng làm anh có năng lực tự bảo toàn chính mình. Nhưng nơi đến là đầm rồng hang hổ, một khi ở trong Quang Minh Hội anh gặp phải nguy hiểm gì, cảnh sát cũng tiên trường mạc cập. Hơn nữa Tam gia từ trước đến nay nghi ngờ rất cao, tuyệt nhiên không có khả năng hoàn toàn tin tưởng An Lạc.
鞭长莫及: roi không đủ dài để quất tới bụng ngựa, ngắn tay chẳng với tới trời, có nghĩa là một chuyện ngoài tầm tay với, xa xôi.
An Trạch luôn luôn để tâm đến sự an toàn của anh trai mình, vậy mà lúc này sao lại không ngăn cản?
An Dương nghi ngờ nhìn về phía An Trạch, đúng lúc đụng phải ánh mắt sâu xa của cậu. Thấy An Dương nhìn mình, An Trạch lập tức đưa mắt ra hiệu với anh.
Điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn. An Dương mở ra đọc, là tin nhắn từ An Trạch, chỉ có bốn từ: “Cứ đồng ý trước.”
An Dương nhìn An Trạch, phát hiện vẻ mặt cậu trước sau như một, như chưa có việc gì.
“An Dương.” An Lạc còn đang cố chấp giải thích ý đồ của mình, “Dù anh có ngăn cản thì tôi cũng vẫn sẽ đi. Tôi không thể trơ mắt nhìn em trai mình tự hủy hoại tương lai của chính nó.”
An Dương đưa mắt liếc An Trạch, rồi nhìn An Lạc cố chấp, bất đắc dĩ mà cười: “Được rồi, tôi sẽ báo cáo chuyện này cho cấp trên để nhanh chóng liên lạc với người nằm vùng kia. Mặt khác, vì sự an toàn của anh, tôi cần phải gài máy theo dõi lên người anh, có thể sẽ hơi khó chịu, nhưng không thành vấn đề chứ?”
An Lạc gật đầu: “Đương nhiên không có vấn đề gì.”
An Dương đứng dậy, “Giờ tôi phải đi sắp xếp, mai liên lạc với anh sau.”
An Dương đi rồi, hàng ghế chỉ còn lại hai người, không ai mở miệng nói, bầu không khí nhất thời có phần cứng ngắc.
An Lạc quay đầu nhìn An Trạch, thấy cậu từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì, ánh mắt lại thâm trầm khiến người khác nhói lòng. An Lạc không khỏi lo lắng mà hỏi: “An Trạch, em làm sao vậy?”
An Trạch nhìn đăm đăm vào An Lạc, sau một hồi lâu, cậu mới nói: “Không có gì đâu, về nhà thôi.”
An Lạc tuy nghi ngờ, nhưng thấy An Trạch đứng dậy rồi nên cũng không hỏi nhiều nữa, theo An Trạch ra bãi đỗ xe.
Dọc đường đi, cậu vẫn không nói gì. Hình như từ lúc An Lạc bắt đầu kể lại hồi ức, cậu không hề mở miệng chủ động nói một câu với An Lạc. Lúc lái xe, ánh mắt cậu cũng đăm đăm về phía trước, khuôn mặt cứng ngắc như một pho tượng. Dưới ngọn đèn đủ màu bên đường xuyên qua cửa sổ xe, khuôn mặt cậu hiện lên đường nét anh tuấn mà lạnh nhạt.
An Lạc nghĩ thầm, có lẽ nó đang tự trách, dù sao việc mình bị bắt cóc cũng có liên quan nhất định đến nó. Tuy vừa nãy cố gắng lược bỏ phần mình bị quất roi, nhưng vẻ mặt âm trầm lúc đó của An Trạch vẫn khiến An Lạc hiện tại nhớ lại mà kinh hãi. Đó là ánh mắt căm hận đến cùng cực. Thậm chí An Lạc rất khó tưởng tượng, nếu để An Trạch bắt được Tam gia, cậu sẽ làm ra loại chuyện điên cuồng thế nào!
Có chút lo lắng cho cảm xúc của An Trạch, nên vừa gặp đèn đỏ ở giao lộ, An Lạc bèn nhẹ nhàng nắm tay An Trạch đang đặt trên tay lái. Từ trước đến nay anh là một người không giỏi ăn nói, nên cũng chẳng biết phải nói gì để xoa dịu An Trạch, chỉ có thể dùng hành động để an ủi, làm tâm trạng cậu bình tĩnh đi một chút.
Ngón tay An Trạch cứng đờ, sau đó cậu nắm chặt lại tay An Lạc, mười ngón đan nhau.
Cậu chưa nói một câu nào, nhưng An Lạc có thể cảm nhận được nỗi bất an và sự hỗn loạn trong lòng cậu. Anh nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo, An Trạch. Những chuyện đó đã qua rồi.”
An Trạch không nói gì, chỉ càng nắm chặt tay An Lạc hơn.
Đèn chuyển sang xanh, nhưng An Trạch không hề phát hiện, vẫn để xe đứng yên, tay nắm tay An Lạc không hề buông ra.
Phía sau vang lên tiếng còi đinh tai nhức óc, có tài xế thậm chí còn mở cửa sổ ra chửi bới. An Lạc vội xấu hổ rút tay về, khẽ nói: “Lái xe đi.”
Cho đến khi vào nhà, mở đèn lên, vẻ mặt của An Trạch vẫn là vẻ không thoải mái. An Lạc khẽ thở dài: “Vào tắm trước đi, nếu đói thì lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra hâm nóng mà ăn.”
Định xoay người vào phòng ngủ lấy quần áo thì eo đột nhiên bị ôm chặt lấy. An Lạc bất ngờ, chưa làm gì thì bị An Trạch kéo vào trong lòng!
An Lạc giật mình, muốn kéo bàn tay đang ôm chặt eo mình ra của An Trạch thì phát hiện cậu càng ôm chặt hơn. Cái ôm thật chặt như muốn khắc An Lạc vào cơ thể cậu. An Lạc càng muốn kéo tay ra, cậu lại càng ôm chặt hơn.
Cuối cùng An Lạc cũng buông tay ra, bất đắc dĩ mà nói: “Được rồi An Trạch, đừng lộn xộn…”
“Em xin lỗi, anh ơi…” An Trạch đột nhiên kề lên tai An Lạc, dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn mà nói.
Chẳng thể nào hình dung ra được cảm xúc của lúc này.
An Trạch hoàn toàn không ngờ rằng, anh bị bắt cóc là do chính sơ sẩy của cậu!
Ngay hôm đó sau khi gặp anh, tâm trạng của cậu rất xấu, điện thoại bị đánh cắp lúc nào cũng không biết, cho đến khi về quân khu mới phát hiện điện thoại không còn ở trong túi nữa. Lúc đó lại phải đi làm nhiệm vụ khẩn cấp, An Trạch không nghĩ nhiều, bèn gọi điện đến trung tâm dịch vụ thông báo bị mất số điện thoại. Sau cũng không để ý tới chuyện này nữa, chờ đến khi làm xong nhiệm vụ trở về mới mua một chiếc điện thoại mới.
Tam gia đã lựa đúng kẽ hở này, lợi dụng điện thoại của cậu, đẩy anh sa vào bẫy.
Người mình yêu quý, người mình muốn dùng sinh mạng để bảo vệ, lại bởi chính mình mà gặp phải tai nạn kia. Chưa nói đến chuyện bị đánh đập mình đầy thương tích, anh còn bị đánh gãy hai chân, mất trí nhớ…
An Trạch quả thực không thể tưởng tượng nổi, nếu không có Trần Duệ và Tô Tử Hàng âm thầm tương trợ, nếu anh thực sự chết trong cảnh ngộ đó, thì cả đời này của An Trạch, nên sống tiếp với tâm trạng gì đây?!
Nghe An Lạc khinh miêu đạm tả kể lại, mà An Trạch đau đớn như muốn tan vỡ!
Cậu thậm chí còn mong muốn tất cả những vết roi ấy quất lên ngực mình, tất cả những cú gậy đó đập xuống chân mình. Nhưng cho dù có như vậy cũng chẳng thể nào giảm bớt cảm giác đau đớn đến mức co quắp trong tim! Vừa nghĩ đến cảnh anh cuộn mình trên mặt đất bị kẻ khác dùng roi quất xuống, chân bị gậy đập nát, An Trạch hận không thể xé xác đám người kia thành từng mảnh nhỏ!
Người anh cậu yêu thương nhất, sao có thể cho kẻ khác giày xéo?!
“Em xin lỗi…” Tuy đã thề rằng sau này sẽ không bao giờ nói xin lỗi với anh nữa, thế nhưng trong giờ phút này, An Trạch lại phát hiện tâm trạng của cậu chẳng thể tìm được ngôn từ nào để biểu đạt! Áy náy, tự trách, hối hận, xót xa cùng cực, tất cả đều tuôn lên từ đáy lòng, cậu thậm chí còn muốn trở lại quá khứ để hung hăng bạt tai đám người kia!
“… Đừng tự trách mình nữa.” Cảm nhận được ngón tay khẽ run rẩy của An Trạch, An Lạc không kiềm được mà nắm lấy bàn tay đang ôm eo mình, khẽ xoa dịu, “Chuyện này cũng không phải là lỗi của em, là lúc đó anh quá nóng ruột nên mới mắc mưu. Tất cả đã là quá khứ rồi, An Trạch, đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Anh ơi…” An Trạch xoay người An Lạc lại, nhìn thật sâu vào đôi mắt anh. Trong ánh mắt cậu chất chứa rất nhiều cảm xúc mà An Lạc không thể đọc được.
Một lúc lâu sau, đôi môi run rẩy của An Trạch hôn lên làn môi đang cận kề của anh.
“Ưm…” An Lạc có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không phản kháng, cảm nhận nụ hôn dịu dàng của An Trạch, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Đôi môi của anh vẫn có cảm giác lành lạnh như trong trí nhớ, trên làn môi sạch sẽ là mùi vị thoải mái khiến người khác mê đắm. An Trạch như muốn sưởi ấm anh, dùng đôi môi thong thả mà nhẹ nhàng chà lên môi anh, một tay khe khẽ giữ gáy anh, tay kia ôm chặt eo anh, kéo khoảng cách giữa hai người sát vào nhau nhất.
Thấy An Lạc nhắm mắt lại, An Trạch bèn cạy mở khớp hàm, tiếp tục làm nụ hôn sâu hơn.
Cậu cắn nhẹ lên môi An Lạc, nếm mút hương vị khiến kẻ khác đắm chìm này, rồi dùng lưỡi linh hoạt đảo qua nội bích khoang miệng mẫn cảm, dây dưa đầu lưỡi, liên tục cắn mút.
“Ưm ưm…”
Nụ hôn dịu dàng khiến An Lạc hoàn toàn trầm mê, không tự chủ được mà vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy vai An Trạch, trúc trắc đáp lại.
Sự đáp lại của An Lạc càng thêm kích thích giác quan của An Trạch. Ngay bây giờ, cậu muốn ôm chặt lấy anh, muốn biểu đạt sự day dứt nồng đậm trong lòng cậu, muốn nói cho anh biết, cậu yêu anh biết bao, thương anh biết bao!
An Trạch không hề do dự, bế ngang An Lạc lên, bước nhanh vào phòng ngủ.
“… An Trạch em… Ưm…” Tiếng nói bối rối của An Lạc bị An Trạch lấp kín bên môi, thân thể cũng bị cậu đè xuống giường.
Không giống nụ hôn dịu dàng khiến người khác say mê như vừa nãy, nụ hôn lần này của An Trạch mạnh mẽ đến nỗi An Lạc không thể chống đỡ nổi. Điên cuồng mà liếm mà hôn như muốn nuốt toàn bộ An Lạc vào trong, thậm chí ngay cả hô hấp cũng bị cướp mất!
Vốn cảm xúc của cậu không ổn định, nên mới mềm lòng mà dùng nụ hôn đáp lại để xoa dịu cậu. Cho đến giây phút này, An Lạc mới nhận ra, hình như anh đã nhóm lên ngọn lửa dục vọng trong cơ thể!
Đêm hôm đó, khi vẫn còn chịu tác dụng của thuốc, ở trong xe được cậu ôm vào lòng, thật ra sâu trong tâm An Lạc vẫn cảm thấy không quá dễ chịu. Dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, bị người khác xâm phạm thân thể như vậy vẫn khiến An Lạc cảm thấy rất xấu hổ. Cảm giác của đêm hôm đó cũng mông lung như mộng cảnh, bị An Lạc cố gắng quên đi, vứt ra đằng sau.
Sau hai người lại chính thức với nhau, tiếp xúc thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay và hôn môi. Mỗi lần hôn nhau, An Trạch đều rất dịu dàng. An Lạc cảm thấy rất thoải mái, cũng dần thôi bài xích.
Nhưng hình như đêm nay có hơi thái quá, không, phải nói là chơi với lửa có ngày chết cháy…
Bị An Trạch đè lên giường hôn một trân cuồng nhiệt, quần áo cũng bị cởi ra hết một nửa, An Lạc cảm thấy không ổn, vội vùng vẫy.
“An… An Trạch… không… không được… Ngày mai anh… Ưm…”
Giữa nụ hôn liên tục, nói được một câu hoàn chỉnh thật sự không dễ dàng gì. An Lạc ảo não cố sức đẩy cậu ra, đôi môi bị hôn đến mức sưng nhẹ, thở hổn hển mà nói: “Anh đã hẹn ngày mai đi gặp An Dương, em đừng làm quá!”
“Anh.” An Trạch chăm chú nhìn vào mắt An Lạc, “Em yêu anh.”
“…”
“Em chỉ muốn nói cho anh biết, em yêu anh biết bao nhiêu…” An Trạch nhìn An Lạc không chớp mắt, trong ánh mắt sâu đậm là những xúc cảm phức tạp, khiến trái tim An Lạc nhói đau.
“Anh ơi…”
Cuối cùng trước ánh mắt chăm chú của cậu, An Lạc bất đắc dĩ mà bại trận, không quá tự tại mà quay đầu đi, cứng mặt nói: “Đừng để lại dấu, ngày mai anh còn phải đi… Ah…”
Nói được một nửa thì lần thứ hai bị An Trạch lấp kín bờ môi.
An Trạch vừa kiên trì hôn anh, tay kia thì nhẹ nhàng cởi áo sơmi, thắt lưng, quần dài, rồi cuối cùng là quần lót của An Lạc. Nhìn An Lạc toàn thân trần trụi với hai gò má ửng đỏ, ánh mắt của An Trạch càng trở nên sâu thẳm hơn. An Trạch nhanh chóng cởi hết quần áo của mình, để hai người hoàn toàn khỏa thân đối diện nhau.
Da tiếp xúc với không khí lạnh băng làm An Lạc khó chịu mà khẽ co người lại. Nhưng ngay sau đó, thân thể nóng rực của An Trạch liền bao phủ lên người anh. Cảm giác run rẩy khi da thịt tiếp xúc với nhau làm hai người không kiềm được mà khẽ run lên.
“Em yêu anh…” An Trạch dán lên môi An Lạc, thì thầm.
Nụ hôn sâu đậm trượt từ môi xuống cổ, rồi từ cổ dần dần xuống ngực.
Trước ngực có rất nhiều vết sẹo ngổn ngang, vì đã qua rất lâu nên làn da đã liền sẹo, chỉ còn lại những vệt roi nhợt nhạt in vết trên người anh, đồng thời cũng lưu lại trong lòng An Trạch. Nhìn vết roi ngang dọc khắp nơi, mỗi một vết như quất thẳng vào tim An Trạch! An Trạch thậm chí không biết nên biểu đạt nỗi đau thương của mình như thế nào!
Đau đến mức hận không thể chịu đựng tất cả nỗi đau đớn thay cho anh!
Đau đến mức muốn dùng nụ hôn dịu dàng nhất xoa dịu tất cả những vết thương đó!
An Trạch như con chiên ngoan đạo, khẽ cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên từng dấu vết của thương tích để lại.
“Em yêu anh…”
Gần như hôn đến mỗi một vết sẹo, cậu lại khẽ khàng nói ra ba từ đó.
Ngay cả một tấc da cũng không bỏ, nụ hôn cẩn thận lên khắp người An Lạc.
“Em yêu anh, anh của em…”
“An Trạch…” An Lạc cùng lúc được cậu hôn mà cảm động, cảm giác ngọt ngào rồi lại xấu hổ lan khắp cơ thể khi mỗi lần được cậu hôn xuống. Hai điểm nổi lên trước ngực bị cậu dùng môi lưỡi âu yếm dịu nhẹ nhanh chóng sưng đỏ, ngực tỏa ra một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.
“Ah…” Tiếng rên rỉ mê người không tự chủ được tràn ra khỏi môi, An Lạc xấu hổ quay đầu đi chỗ khác. Nhưng sau một khắc, nụ hôn của An Trạch dời xuống, khẽ cắn lên làn da ở đùi non, để lại một dấu răng mờ ám.
“Đừng…” Bị hôn đến mức toàn thân như nhũn ra, An Lạc không khỏi ngượng ngùng mà đỏ cả mặt.
An Trạch rất tự nhiên mà ngậm lấy dục vọng đã sớm bị cậu khơi mào của anh.
“A…” Cảm giác được khoang miệng ấm áp bao phủ khiến An Lạc run rẩy mà rên rỉ. Cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa mãnh liệt chạy thẳng từ đuôi lên thần kinh, cảm nhận sự chăm sóc dịu dàng của cậu, An Lạc không nhịn được mà vươn tay khẽ nắm lấy tóc cậu, “A… An… An Trạch ơi…”
Đêm đó ở trong xe, cậu cũng dùng miệng như thế này mà chiều anh, anh cũng thỏa thích mà ôm lấy bờ vai của cậu không chịu buông. Nếu hôm đó chỉ là do tác dụng của thuốc, thì đêm nay thần trí đã thanh tỉnh, vậy mà vì sao lại có cảm giác mãnh liệt như buổi tối hôm đó, thậm chí còn mãnh liệt hơn?
Chẳng lẽ bởi vì từ tận sâu trong tim, anh đã chấp nhận cậu, yêu cậu rồi?
Nghĩ tới đây, An Lạc không khỏi đỏ mặt, cơ thể cũng vì khoái cảm mà cong lên, ngón tay cũng nắm chặt tóc cậu hơn.
“A ——!”
Dưới bụng đột nhiên kéo căng, An Lạc cuối cùng không nhịn được mà phát tiết.
Trong khoảnh khắc cao trào, đầu óc An Lạc trở nên trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên bị An Trạch lật người xuống!
An Trạch kéo thắt lưng An Lạc, tách rộng hai chân anh ra, để An Lạc nằm úp sấp mở rộng trước mặt mình.
Nụ hôn nóng rực rơi xuống tấm lưng trắng nõn. Không có những vết thương nhợt nhạt giăng khắp nơi như trước ngực, trên lưng anh không có bất kì vết thương nào, sống lưng trắng nõn trơn bóng thon dài cân xứng với vóc người anh, đôi chân trắng đến hoa mắt, cửa vào bí ẩn giữa rãnh mông bại lộ trước không khí, đang căng thẳng mà co rút vì bất an!
Đáy mắt An Trạch đột nhiên lóe lên dục vọng chiếm hữu mãnh liệt!
“An… An Trạch… Anh…”
Ngón tay An Trạch nắm chặt cái gối, tư thế hoàn toàn không nhìn thấy đối phương sau lưng khiến lòng anh vô cùng bất an, mặt lại càng đỏ hơn.
An Trạch nhấc eo An Lạc lên, cơ thể kề sát An Lạc như trấn an anh, đặt nụ hôn nóng rực lên tấm lưng trơn mịn của anh, khẽ thì thầm bên tai anh: “Tư thế này sẽ làm anh dễ chịu hơn, em sẽ không tổn thương anh.”
Sắc mặt An Lạc có phần xấu hổ, thật ra anh không sợ bị thương, lúc bị hàng loạt vết roi quất lên người anh cũng không sợ. Nhưng lần đầu tiên làm tình trong khi vẫn còn tỉnh táo như thế này, lại không có sự phụ trợ của thuốc, hơn nữa còn đưa lưng về phía cậu, mở rộng thân thể hoàn toàn trước mặt cậu khiến An Lạc cảm thấy xấu hổ đến túng quẫn.
An Trạch để lại một chuỗi dấu hôn dọc theo sống lưng anh, sau đó cậu lấy từ ngăn kéo ra một lọ thuốc bơi trơn.
Trên lọ bôi trơn này in một chuỗi nhãn hiệu xa lạ. An Trạch nhớ lại, đây là món quà mà lần trước An Nham đặc biệt mua về từ Pháp cho cậu, cậu bèn mang đến chỗ ở riêng trong quân khu đặt bừa trong phòng tắm, rồi bị An Lạc phát hiện. Về sau dọn nhà thì tiện tay cầm đi luôn, để tránh cho việc người quét dọn phòng thấy được thì lại cho rằng thiếu tá An Trạch là một tên sắc lang. Không ngờ thứ này lại phát huy công dụng vào đúng thời điểm then chốt.
An Trạch mở ra, quả nhiên ngửi thấy một mùi vị thơm dịu, đổ một lượng lớn dịch thể trong suốt ra lòng bàn tay, sau đó thoa lên lối vào đang căng thẳng mà co rút, nhẹ nhàng dùng ngón tay khơi mở. WebTru yenOn line. com
Cảm nhận được sự mát lạnh ở phía sau, cả cơ thể An Lạc trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Có thể đừng làm được không? Tư thế như thế này không quá kỳ quái chứ…
Nội tâm An Lạc đấu tranh.
Nhưng An Trạch không cho anh cơ hội đổi ý, ngón tay cấp tốc lèn vào, mượn tác dụng trơn trượt của dịch bôi trơn mà mở rộng phía sau, cho đến khi nơi đó đủ mềm nhũn, cậu bèn nhắm thẳng tính khí đã cương cứng từ lâu của mình vào trong.
“…” Da đầu An Lạc tê dại, còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt thì phía sau bỗng nhiên cảm nhận được một trận đau đớn như xé rách, An Trạch đâm thẳng toàn bộ dục vọng cương cứng vào cơ thể anh!
“A ——” Không thể đè nén tiếng thét chói tai, lọt vào tai lại trở thành tiếng rên rỉ mê người. An Lạc ảo não mà vùi mặt vào gối, vì cảm thấy xấu hổ nên đôi tai cũng đỏ bừng lên.
“Anh ơi… em yêu anh.”
Eo An Trạch bắt đầu dần dần phát lực, một lần rồi lại một lần xâm nhập mạnh mẽ, làm cơ thể An Lạc không kiềm được mà co giật từng đợt.
“Ah… A…”
“Em yêu anh…”
Lặp đi lặp lại như điên ba từ đó, động tác của An Trạch cũng ngày càng kịch liệt hơn.
Lục phủ ngũ tạng bị cậu đụng vào như muốn trào ra, cơn đau ban đầu nhanh chóng được thay thế bởi sự tê dại. Ngay sau đó, không biết cậu đụng vào đâu mà trong cơ thể đột nhiên nảy lên một cảm giác kỳ lạ, mạnh mẽ như muốn bao phủ khắp người.
“A…” Mặt chôn xuống gối đỏ đến mức như chảy máu. An Trạch càng thêm kích động bởi âm thanh mê người này, một trận tuôn trào mãnh liệt làm An Lạc không thể thở nổi!
Hai chân quỳ trên giường như nhũn ra, đầu gối cũng mất đi sức lực, An Lạc suýt chút nữa là không cầm cự được mà ngã xuống giường. May mà An Trạch vẫn luôn ôm chặt eo của anh, thậm chí còn nâng mông anh lên để dễ dàng xâm nhập hơn.
Bộ vị phía sau kết hợp quá sâu, cảm giác cũng quá cường liệt…
An Lạc tuyệt nhiên chẳng còn thể suy nghĩ kỹ càng gì nữa, hoàn toàn bị An Trạch đưa vào cuộc dây dưa kịch liệt.
Nếu như nói lần trước phải chịu thua do tác dụng của thuốc, thì lần này lại hoàn toàn tỉnh táo, cơ thể không còn chịu sự khống chế của bản thân mà trầm luân với cậu. An Lạc thậm chí còn thoải mái đến mức chẳng tìm được cớ nào mà vin vào nữa.
Rõ rõ ràng ràng, xác xác thực thực, anh bị cậu chiếm hữu hoàn toàn, hơn nữa còn xuẩt hiện cảm giác chân thực và mãnh liệt hơn so với lần trước. An Lạc cũng chẳng biết mình bị làm sao, rõ ràng trước đây là loại người tình dục tẻ nhạt, nhưng hôm nay lại…
“An Trạch… Đừng… Không muốn…”
“Đừng… Dừng lại…”
“A…”
An Trạch đột nhiên đẩy mạnh kịch liệt, dịch thể nóng rực bắn thẳng vào sâu trong cơ thể anh. An Lạc cũng đồng thời phóng ra, tràng bích nóng rực như bị phỏng, khiến ngón tay nắm chặt gối của anh co giật một hồi.
Cơ thể hai người úp vào nhau, thở hổn hển.
Cơn tình ái sung sướng tràn trề, đối với thanh niên quả thực là đã thỏa nguyện. Đương nhiên, An Lạc vốn lạnh nhạt lại hướng nội không có khả năng tỏ ra ngây ngất, còn An Trạch từ trước đến nay luôn thẳng thắn. Sau khi ổn định lại, cậu nhẹ nhàng xoay người An Lạc lại, cánh tay vòng qua hông anh, nhìn vào mắt anh, khẽ nói: “Anh à, vừa rồi có thích không?”
“…” Gương mặt An Lạc phiếm hồng, nghiêng đầu không để ý đến cậu.
“Một lần nữa nhé?”
“…”
“Không nói gì coi như anh đã đồng ý.” An Trạch khẽ cười, cúi xuống cắn nhẹ lên bờ môi anh, dùng tư thế mặt đối mặt hôn anh, hạ thân quả quyết tiến vào.
“Ah…”
An Lạc không kiềm được mà hét lên.
Buổi tối hôm nay định an ủi cậu, kết quả lại thắp lên ngọn lửa dục vọng, trong lòng An Lạc có chút ảo não, nhưng mà… Đều là đàn ông huyết khí phương cương, thỉnh thoáng phóng túng một lần cũng chẳng sao…
“A… An Trạch… Nhẹ… nhẹ một chút…”
“Không… A…”
Sau đó, An Lạc thậm chí còn chẳngg biết mình nói cái gì nữa, chỉ biết tuân theo bản năng mà ôm chặt bả vai rắn chắc của An Trạch. Trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề và tiếng rên rỉ mờ ám, giường chiếu vì động tác dữ dội mà loạn thành một đống.
Một đêm không ngủ.