Cảnh vương phủ -----
Ánh nến vàng lập lòe, chập chờn chực tắt, Nhược Hi Nhã ngồi trong phòng mà tâm tư nhộn nhạo, sắc đỏ tràn ngập cả mặt. Nàng ta dường như chút gấp gáp, không kiên nhẫn quát, "Như Lan, ngươi mau đi xem vương gia đang ở đâu?"
Như Lan vội vàng nhận lệnh, vừa mở cửa chạy ra liền thấy bóng dáng cao lớn của Nam Cung Ngạo đang bước tới, liền thông báo với Nhược Hi Nhã, "Vương phi, vương gia đến rồi!"
"Tốt lắm. Ngươi mau lui xuống!"
"Nô tì xin phép cáo lui."
Rất nhanh sau đó Nhược Hi Nhã nghe được tiếng cót két của cánh cửa. Nam Cung Ngạo đến rồi!
Nam Cung Ngạo hình như đã say, dáng đi có hơi siêu vẹo, hắn nhìn tân nương ngồi trên giường, khóe môi chợt nhếch lên.
"Mỹ nhân, ta mong nàng không làm ta thất vọng." Hơi thở nồng nặc mùi rượu của Nam Cung Ngạo bất giác phảng phất quanh chóp mũi của Nhược Hi Nhã, càng khiến cho sắc mặt nàng ta ửng đỏ hơn nữa.
Khăn hỉ đột ngột bị cởi bỏ, gương mặt trắng nõn thanh tú của Nhược Hi Nhã trong phút chốc rơi vào mắt của Nam Cung Ngạo.
"Vương gia, thần thiếp từ bây giờ chính là người của chàng." Nhược Hi Nhã e thẹn cười, dáng vẻ uốn éo của nàng ta khiến Nam Cung Ngạo đột nhiên chán ghét vô cùng.
"Nàng đâu?"
"Chàng muốn hỏi ai a?"
Nam Cung Ngạo tiếc hận ôm đầu, hóa ra tất cả chỉ là do hắn tưởng tượng, Nhược Nguyệt Vân làm sao có thể xinh đẹp như thế, tiên nữ hắn gặp chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Nam Cung Ngạo nắm chặt cổ tay của Nhược Hi Nhã, kéo mạnh nàng ta về phía hắn, bạc môi nặng nề hôn ngấu nghiến môi đỏ của Nhược Hi Nhã, xem như phát tiết bực tức trong lòng.
Nhược Hi Nhã tuy có chút đau đớn nhưng vẫn vui vẻ đáp lại, choàng tay ôm lấy cổ của Nam Cung Ngạo, dán sát thân thể đầy đặn vào người hắn. Lửa dục nhất thời bùng cháy, điên đảo cuồng nhiệt, không cách nào dập tắt!
--- -----Thương phủ---- ---
"Phu nhân, mau tỉnh dậy a!" Vừa mới sáng sớm nàng đã bị Uyên nhi đánh thức, không khỏi có chút cau có.
"Ta muốn ngủ tiếp a!"
"Di nương, hẳn là hôm qua người rất mệt!"
Nhược Nguyệt Vân mở to mắt, lật đật bật dậy, theo bản năng kéo trướng màn ra nhìn. Thương Hàn, Thương Vũ, Thương Phong, Thương Dạ đều có đủ, còn có Uyên nhi đang đỏ mặt nhìn nàng.
Không nghĩ trướng màn bị người bên trong vén ra, cả bốn huynh đệ Thương Hàn thoáng kinh ngạc, mắt phản xạ rất tự nhiên -- nhìn vào trong giường!
Một nữ nhân tóc dài như thác rủ xuống hai bên vai, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt trái xoan động lòng người. Trung y trắng tinh bó sát cơ thể, lộ ra vòng eo mảnh khảnh cùng với bầu ngực no tròn. Mắt phượng ngập nước tràn đầy kinh ngạc nhìn họ.....
Hình ảnh này cũng quá kích thích mắt nhìn --
Năm con người mỗi người một vẻ mặt, hai má Uyên nhi ửng hồng không dám nhìn, Thương Hàn ban đầu ngẩn người, lúc sau lại tối sầm mặt. Thương Dạ thảng thốt há to miệng, mắt hồ ly to tròn lóe ra tia lấp lánh đáng ngờ.
Phản ứng dữ dội nhất vẫn là Thương Vũ cùng Thương Phong. Cả hai không hẹn mà cùng đập bàn đứng dậy, hai miệng một lời:
"Là nàng?!"
Uyên nhi che miệng ho khan hai tiếng, cung kính nói: "Tứ vị thiếu gia thỉnh ra ngoài một chút, nô tì phải giúp phu nhân trang điểm."
Lời nói của Uyên nhi làm nàng thức tỉnh, liền nhớ ra tình cảnh hiện tại của mình vội vàng trùm chăn kín cả người.
"Phu nhân, các vị thiếu gia đã đi rồi, chúng ta mau chóng trang điểm thôi."
Nàng ngượng ngùng hé mắt nhìn, khi đã không còn thấy ai thì mới dám buông chăn ra, nàng bước chân xuống giường, để mặc Uyên nhi giúp mình thay y phục, búi tóc cùng trang điểm.
"Dương Hoa, chính là nàng!" Thương Phong nóng lòng chạy vào, hắn ôm lấy gương mặt nàng. Đôi mắt này, chiếc mũi này, bờ môi này, tất cả đều cực kì quen thuộc, chính là dung mạo của Dương Hoa mà hắn thầm thương nhớ.
Nhược Nguyệt Vân nhẹ nhàng gạt tay của hắn ra, mỉm cười khách khí: "Tam công tử, ngày đó là ta không đúng, ta đã nói dối ngươi ta tên là Dương Hoa."
Thương Phong nhìn ra nét xa cách trong cử chỉ của nàng, đáy mắt chợt dâng lên tia mất mát.
"Nàng, tiểu mỹ nhân, vì sao nàng không nói nàng chính là Nhược Nguyệt Vân a. Nếu như biết, ta đã không đồng ý cưới nàng cho lão gia kia, thay vào đó sẽ trực tiếp cưới nàng cho ta!" Thương Vũ mặt dày nói, bàn tay không an phận quấn lấy vòng eo tinh tế của nàng.
Nàng vùng vẫy kháng cự, khuôn mặt nghiêm nghị phủ sương: "Ta hiện tại là di nương của ngươi, tốt nhất ngươi nên biết cân nhắc hành động của mình!"
Thương Hàn sắc mặt không hề tốt chút nào: "Ngươi thật sự là Nhược Nguyệt Vân?", hắn chỉ sợ đây là một kẻ giả mạo vào Thương gia với mục đích xấu nào đó.
Dường như hiểu được Thương Hàn đang nghĩ gì, Nhược Nguyệt Vân cười tươi trả lời: "Ngươi yên tâm, ta thật sự là Nhược Nguyệt Vân, không phải kẻ giả mạo."