Thương Dạ mỉm cười quỷ dị.
"Đừng tưởng đệ không biết ý đồ của huynh."
Thương Hàn thu lại khóe môi đang mang ý cười, lạnh nhạt trả lời, "Ta không hiểu đệ đang nói gì."
"Huynh cố tình muốn gặp nàng." Thương Dạ nghiến răng tỏ vẻ không vui.
"Thì đã sao?" Thương Hàn thừa nhận, hắn nhướng mày khiêu khích nhìn về phía Thương Dạ.
"Rõ ràng huynh nói không có tâm tư gì với nàng!"
"Muốn gặp nàng không nhất thiết là có tình ý với nàng. Ngược lại là đệ, ta không mong đệ đi quá giới hạn của một đứa con." Thương Hàn giọng điệu lạnh lẽo, ánh mắt sắc nhọn chíu thẳng vào đôi con ngươi của Thương Dạ, như muốn đọc sạch ý nghĩ của hắn.
"Có chuyện gì xảy ra?"
Đúng lúc Thương Phong đi đến, hắn cảm nhận được bầu không khí không thích hợp liền lên tiếng đánh tan sự bất thường này.
"Không có gì quan trọng cả, đệ không cần bận tâm." Nói xong Thương Hàn liền cất bước rời khỏi.
Thương Phong nhíu mày, vốn tính mở miệng hỏi Thương Dạ thì lại thấy sắc mặt của hắn không tốt, cuối cùng thôi không nói.
"Tam ca, huynh rảnh không, nói chuyện với đệ một chút."
Thương Phong gật đầu đồng ý.
"Ta chưa bao giờ thấy đệ nghiêm túc như thế." Thương Phong nói ra nghi ngại của mình, không hiểu vì sao hắn cảm thấy khó chịu trước thay đổi này của Thương Dạ.
Thương Dạ cười nhạt hai tiếng, "Phải không?"
Thương Phong trầm mặc không nói.
"Huynh cảm thấy di nương thế nào?"
Thương Dạ đột ngột hỏi, lại đâm ngay vết thương đang rỉ máu của Thương Phong, khiến sắc mặt của hắn nhợt đi không ít.
"Đệ đã biết, còn muốn hỏi ta làm gì." Mắt phượng xinh đẹp của Thương Phong tràn ra tia sáng bi thương tột cùng.
"Đệ chỉ muốn biết "thích" của huynh có giống như nàng nói hay không."
Thương Phong nhấp một ngụm trà, mỉm cười đau xót, "Đến bây giờ ta vẫn chưa xác định được. Chỉ sợ lời nàng nói là đúng. Ta thật sự..... không biết đối mặt với nàng như thế nào...... "
"Thì ra tình cảm của huynh dành cho nàng cũng tầm thường như thế." Thương Dạ hừ lạnh.
Hắn hoàn toàn không biết lời nói của mình đã làm Thương Phong đã đau lại càng đau hơn.
"Lần đầu gặp nàng, ta đã có một cảm giác rất kì lạ. Nàng tuy ăn mặc dơ bẩn nhưng khí chất của nàng lại cực kì thanh sạch. Ta xưa nay luôn giữ khoảng cách với nữ nhân, vậy mà gặp nàng, ta không những không muốn cách xa mà còn muốn gần gũi nàng nhiều hơn."
Như đang hồi tưởng lại khoảnh khắc đáng nhớ lúc ấy, Thương Phong bất giác mỉm cười ôn nhu.
"Nụ cười của nàng khi đó vừa xinh đẹp lại vừa rạng rỡ. Chính nụ cười ấy đã khiến lòng ta rung động."
Đột nhiên, nụ cười của Thương Phong tắt ngẩm, thay vào đó là sự chua xót đến cùng cực, "Nàng đã nói "có duyên ắt gặp lại", nhưng không ngờ cái "duyên" ấy lại trớ trêu như thế. Đến lúc gặp lại nàng thì nàng đã là di nương của ta."
Thương Dạ im lặng, hắn không ngờ tình cảm của Thương Phong dành cho nàng lại nhiều đến thế, chỉ sợ nó không còn là sự rung động nhất thời nữa rồi.
Thương Dạ không hiểu vì sao bản thân lại có cảm giác đố kị trước tấm chân tình của Thương Phong, bàn tay hắn bất giác nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh.
Lập trường của Nhược Nguyệt Vân kiên định như vậy, muốn thay đổi quả thật là điều không dễ. Thương Dạ hắn vừa lo lắng cho Thương Phong, lại vừa lo lắng cho...... chính hắn!
Thương Dạ mỉm cười quỷ dị.
"Đừng tưởng đệ không biết ý đồ của huynh."
Thương Hàn thu lại khóe môi đang mang ý cười, lạnh nhạt trả lời, "Ta không hiểu đệ đang nói gì."
"Huynh cố tình muốn gặp nàng." Thương Dạ nghiến răng tỏ vẻ không vui.
"Thì đã sao?" Thương Hàn thừa nhận, hắn nhướng mày khiêu khích nhìn về phía Thương Dạ.
"Rõ ràng huynh nói không có tâm tư gì với nàng!"
"Muốn gặp nàng không nhất thiết là có tình ý với nàng. Ngược lại là đệ, ta không mong đệ đi quá giới hạn của một đứa con." Thương Hàn giọng điệu lạnh lẽo, ánh mắt sắc nhọn chíu thẳng vào đôi con ngươi của Thương Dạ, như muốn đọc sạch ý nghĩ của hắn.
"Có chuyện gì xảy ra?"
Đúng lúc Thương Phong đi đến, hắn cảm nhận được bầu không khí không thích hợp liền lên tiếng đánh tan sự bất thường này.
"Không có gì quan trọng cả, đệ không cần bận tâm." Nói xong Thương Hàn liền cất bước rời khỏi.
Thương Phong nhíu mày, vốn tính mở miệng hỏi Thương Dạ thì lại thấy sắc mặt của hắn không tốt, cuối cùng thôi không nói.
"Tam ca, huynh rảnh không, nói chuyện với đệ một chút."
Thương Phong gật đầu đồng ý.
"Ta chưa bao giờ thấy đệ nghiêm túc như thế." Thương Phong nói ra nghi ngại của mình, không hiểu vì sao hắn cảm thấy khó chịu trước thay đổi này của Thương Dạ.
Thương Dạ cười nhạt hai tiếng, "Phải không?"
Thương Phong trầm mặc không nói.
"Huynh cảm thấy di nương thế nào?"
Thương Dạ đột ngột hỏi, lại đâm ngay vết thương đang rỉ máu của Thương Phong, khiến sắc mặt của hắn nhợt đi không ít.
"Đệ đã biết, còn muốn hỏi ta làm gì." Mắt phượng xinh đẹp của Thương Phong tràn ra tia sáng bi thương tột cùng.
"Đệ chỉ muốn biết "thích" của huynh có giống như nàng nói hay không."
Thương Phong nhấp một ngụm trà, mỉm cười đau xót, "Đến bây giờ ta vẫn chưa xác định được. Chỉ sợ lời nàng nói là đúng. Ta thật sự..... không biết đối mặt với nàng như thế nào...... "
"Thì ra tình cảm của huynh dành cho nàng cũng tầm thường như thế." Thương Dạ hừ lạnh.
Hắn hoàn toàn không biết lời nói của mình đã làm Thương Phong đã đau lại càng đau hơn.
"Lần đầu gặp nàng, ta đã có một cảm giác rất kì lạ. Nàng tuy ăn mặc dơ bẩn nhưng khí chất của nàng lại cực kì thanh sạch. Ta xưa nay luôn giữ khoảng cách với nữ nhân, vậy mà gặp nàng, ta không những không muốn cách xa mà còn muốn gần gũi nàng nhiều hơn."
Như đang hồi tưởng lại khoảnh khắc đáng nhớ lúc ấy, Thương Phong bất giác mỉm cười ôn nhu.
"Nụ cười của nàng khi đó vừa xinh đẹp lại vừa rạng rỡ. Chính nụ cười ấy đã khiến lòng ta rung động."
Đột nhiên, nụ cười của Thương Phong tắt ngẩm, thay vào đó là sự chua xót đến cùng cực, "Nàng đã nói "có duyên ắt gặp lại", nhưng không ngờ cái "duyên" ấy lại trớ trêu như thế. Đến lúc gặp lại nàng thì nàng đã là di nương của ta."
Thương Dạ im lặng, hắn không ngờ tình cảm của Thương Phong dành cho nàng lại nhiều đến thế, chỉ sợ nó không còn là sự rung động nhất thời nữa rồi.
Thương Dạ không hiểu vì sao bản thân lại có cảm giác đố kị trước tấm chân tình của Thương Phong, bàn tay hắn bất giác nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh.
Lập trường của Nhược Nguyệt Vân kiên định như vậy, muốn thay đổi quả thật là điều không dễ. Thương Dạ hắn vừa lo lắng cho Thương Phong, lại vừa lo lắng cho...... chính hắn!