Thương Dạ không biết từ bao giờ đã có mặt tại phòng của Thương Vũ, ngồi im lặng một cách bất thường.
Thương Vũ cau mày tỏ vẻ không hài lòng: "Đệ vào đây làm gì?"
Mặt ngọc của Thương Dạ một chút cũng không biến sắc, chỉ nhàn nhã nở ra nụ cười hời hợt thường ngày: "Không có gì, chỉ là đệ muốn biết kết quả sớm hơn mọi người."
Thương Vũ đóng cửa phòng lại, tiến lại gần Thương Dạ, lãnh ý càng tỏa ra nặng hơn: "Đệ càng ngày càng không có phép tắc."
Thương Dạ nhún nhún vai xem thường, đột nhiên nét mặt đột nhiên có chút thay đổi, ve vãn bên cạnh Thương Vũ.
"Chậc, nhị ca, không phải huynh đã trộm hương mỹ nữ Nhược Hi Nhã trước rồi chứ? Toàn thân đều là mùi hương của thiếu nữ."
Thương Vũ thoáng sững người, sau đó tuấn nhan ngoài ý muốn đỏ lựng, chỉ cần vừa nghĩ đến dung nhan ấy, thân hình ấy, mũi hắn lại cảm thấy nóng lên, một thứ chất lỏng nào đó rất muốn trào ra.
"Không có!"
Thương Dạ thừa nhận mình có chút giật mình trước thái độ khác thường của Thương Vũ. Không thể ngờ một tên phong lưu vô độ lại siêu cấp mặt dày như hắn cũng có nét mặt như thế.
Xem ra lần này Thương Vũ đã tìm được mỹ nữ trong lòng!
Chỉ trong vòng vài ngày mà Thương Phong - một người ưa thích sạch sẽ, cùng với Thương Vũ - một người xem nữ nhân như công cụ phát tiết đồng thời rơi vào bể tình. Thân làm em như Thương Dạ hắn, đương nhiên cực kì hứng thú.
Chỉ là, sau này khi đã biết hai mỹ nữ ấy hóa ra chỉ là một, mà người kia cũng khiến cho hắn động tâm, thì dù có đánh chết hắn cũng không hứng thú được nữa. Tất nhiên đó chỉ là chuyện của sau này mà thôi.
"Ta không gặp được Nhược Nguyệt Vân."
Mặc dù có chút hoài nghi về thân phận của giai nhân trong hậu viên của Nhược phủ, nhưng bởi vì mọi người đều đồn đãi Nhược Nguyệt Vân là kẻ tầm thường bất tài, không thể nào là nàng ấy, cho nên Thương Vũ nhanh chóng gạt phăng nghi ngờ trong lòng của mình.
Thương Dạ khẽ trầm tư, "Thôi bỏ đi, cứ cưới nàng ta về cho lão già, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân."
Nhược phủ --- -----
Sáng sớm Nhược Nguyệt Vân đã thức dậy, nhưng nói đúng hơn là nàng thức trắng cả đêm hôm qua. Vì sao ư, tất nhiên là vì bị kinh hãi một trận. Nhược Nguyệt Vân nàng chưa bao giờ bị vũ nhục lớn như thế, thân thể không những không khách khí bị người ta xem hết, hơn nữa còn bị vuốt ve qua, môi cũng bị giày vò đến mức sưng tấy.
Chỉ vừa nhắc đến toàn thân nàng đã nóng ran vì thẹn, vì giận, hận không thể chôn sống tên nam nhân yêu nghiệt đó.
"Đại... đại tiểu thư..... " Từ bên ngoài truyền vào giọng nói the thé run rẩy của Như Lan. Nhược Nguyệt Vân chợt bừng tỉnh, khẽ trả lời.
"Có chuyện gì?"
Như Lan bị lãnh thanh của Nhược Nguyệt Vân dọa sợ, gương mặt thanh tú thoáng chốc tái mét.
Nhược Hi Nhã không vui đá mạnh vào chân Như Lan, trừng mắt cảnh cáo nàng ta, sau đó mỉm cười giả tạo, uốn éo giọng nói trở nên ngọt ngào nũng nịu hơn bao giờ hết.
"Tỷ tỷ, là muội đây, muội nhớ tỷ cho nên mới muốn gặp tỷ."
Sự xuất hiện của Nhược Hi Nhã không nằm ngoài dự tính của nàng, bởi vì chính kiếp trước, ngay tại thời điểm này Nhược Hi Nhã cũng đến tìm nàng. Đương nhiên một kẻ tự kiêu, thích khoe khoang như nàng ta sẽ sớm đến tìm nàng để thị uy khoe mẻ về con cá lớn Nam Cung Ngạo.
Nhược Nguyệt Vân cười lạnh khinh thường, vươn tay rút trâm cài trên tóc, để tóc đen dài buông xuống tựa như thác đổ. Nàng còn cố tình cào tóc, để chúng rối loạn bù xù, che đi hơn phân nửa khuôn mặt yêu kiều.
Cánh cửa mở ra, một bóng dáng trắng toát, mái tóc phủ dài, đôi con ngươi xinh đẹp rét lạnh nửa ẩn nửa hiện trong làn tóc xuất hiện trước cửa. Nhược Hi Nhã vốn không phòng bị trước nên đã bị hù cho té ngã, hét toáng cả lên. Như Lan bên cạnh còn thê thảm hơn, nàng ta sớm đã lăn ra đất té xỉu.
Nhược Nguyệt Vân cười hả hê trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn duy trì bộ dáng nhu nhược mềm yếu trong kí ức của Nhược Hi Nhã, "Nhã nhi, muội không sao chứ, là tỷ đã dọa muội sao?''
Mắt nhìn thấy bóng trắng lờ lờ di chuyển về phía mình, Nhược Hi Nhã có gan dạ đến đâu cũng phải khóc thét, vật vã lên xuống hai cái rồi ngất xỉu.
Nhược Nguyệt Vân cuối cùng cũng không nhịn được, cười đến nghiêng ngã, mắt liếc thấy có người nghe được tiếng thét của Nhược Hi Nhã mà chạy đến. Nàng ra vẻ tiếc nuối rồi chạy trốn vào trong phòng, giả ngơ như mọi chuyện không liên quan đến mình.
Thương Dạ không biết từ bao giờ đã có mặt tại phòng của Thương Vũ, ngồi im lặng một cách bất thường.
Thương Vũ cau mày tỏ vẻ không hài lòng: "Đệ vào đây làm gì?"
Mặt ngọc của Thương Dạ một chút cũng không biến sắc, chỉ nhàn nhã nở ra nụ cười hời hợt thường ngày: "Không có gì, chỉ là đệ muốn biết kết quả sớm hơn mọi người."
Thương Vũ đóng cửa phòng lại, tiến lại gần Thương Dạ, lãnh ý càng tỏa ra nặng hơn: "Đệ càng ngày càng không có phép tắc."
Thương Dạ nhún nhún vai xem thường, đột nhiên nét mặt đột nhiên có chút thay đổi, ve vãn bên cạnh Thương Vũ.
"Chậc, nhị ca, không phải huynh đã trộm hương mỹ nữ Nhược Hi Nhã trước rồi chứ? Toàn thân đều là mùi hương của thiếu nữ."
Thương Vũ thoáng sững người, sau đó tuấn nhan ngoài ý muốn đỏ lựng, chỉ cần vừa nghĩ đến dung nhan ấy, thân hình ấy, mũi hắn lại cảm thấy nóng lên, một thứ chất lỏng nào đó rất muốn trào ra.
"Không có!"
Thương Dạ thừa nhận mình có chút giật mình trước thái độ khác thường của Thương Vũ. Không thể ngờ một tên phong lưu vô độ lại siêu cấp mặt dày như hắn cũng có nét mặt như thế.
Xem ra lần này Thương Vũ đã tìm được mỹ nữ trong lòng!
Chỉ trong vòng vài ngày mà Thương Phong - một người ưa thích sạch sẽ, cùng với Thương Vũ - một người xem nữ nhân như công cụ phát tiết đồng thời rơi vào bể tình. Thân làm em như Thương Dạ hắn, đương nhiên cực kì hứng thú.
Chỉ là, sau này khi đã biết hai mỹ nữ ấy hóa ra chỉ là một, mà người kia cũng khiến cho hắn động tâm, thì dù có đánh chết hắn cũng không hứng thú được nữa. Tất nhiên đó chỉ là chuyện của sau này mà thôi.
"Ta không gặp được Nhược Nguyệt Vân."
Mặc dù có chút hoài nghi về thân phận của giai nhân trong hậu viên của Nhược phủ, nhưng bởi vì mọi người đều đồn đãi Nhược Nguyệt Vân là kẻ tầm thường bất tài, không thể nào là nàng ấy, cho nên Thương Vũ nhanh chóng gạt phăng nghi ngờ trong lòng của mình.
Thương Dạ khẽ trầm tư, "Thôi bỏ đi, cứ cưới nàng ta về cho lão già, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân."
Nhược phủ --- -----
Sáng sớm Nhược Nguyệt Vân đã thức dậy, nhưng nói đúng hơn là nàng thức trắng cả đêm hôm qua. Vì sao ư, tất nhiên là vì bị kinh hãi một trận. Nhược Nguyệt Vân nàng chưa bao giờ bị vũ nhục lớn như thế, thân thể không những không khách khí bị người ta xem hết, hơn nữa còn bị vuốt ve qua, môi cũng bị giày vò đến mức sưng tấy.
Chỉ vừa nhắc đến toàn thân nàng đã nóng ran vì thẹn, vì giận, hận không thể chôn sống tên nam nhân yêu nghiệt đó.
"Đại... đại tiểu thư..... " Từ bên ngoài truyền vào giọng nói the thé run rẩy của Như Lan. Nhược Nguyệt Vân chợt bừng tỉnh, khẽ trả lời.
"Có chuyện gì?"
Như Lan bị lãnh thanh của Nhược Nguyệt Vân dọa sợ, gương mặt thanh tú thoáng chốc tái mét.
Nhược Hi Nhã không vui đá mạnh vào chân Như Lan, trừng mắt cảnh cáo nàng ta, sau đó mỉm cười giả tạo, uốn éo giọng nói trở nên ngọt ngào nũng nịu hơn bao giờ hết.
"Tỷ tỷ, là muội đây, muội nhớ tỷ cho nên mới muốn gặp tỷ."
Sự xuất hiện của Nhược Hi Nhã không nằm ngoài dự tính của nàng, bởi vì chính kiếp trước, ngay tại thời điểm này Nhược Hi Nhã cũng đến tìm nàng. Đương nhiên một kẻ tự kiêu, thích khoe khoang như nàng ta sẽ sớm đến tìm nàng để thị uy khoe mẻ về con cá lớn Nam Cung Ngạo.
Nhược Nguyệt Vân cười lạnh khinh thường, vươn tay rút trâm cài trên tóc, để tóc đen dài buông xuống tựa như thác đổ. Nàng còn cố tình cào tóc, để chúng rối loạn bù xù, che đi hơn phân nửa khuôn mặt yêu kiều.
Cánh cửa mở ra, một bóng dáng trắng toát, mái tóc phủ dài, đôi con ngươi xinh đẹp rét lạnh nửa ẩn nửa hiện trong làn tóc xuất hiện trước cửa. Nhược Hi Nhã vốn không phòng bị trước nên đã bị hù cho té ngã, hét toáng cả lên. Như Lan bên cạnh còn thê thảm hơn, nàng ta sớm đã lăn ra đất té xỉu.
Nhược Nguyệt Vân cười hả hê trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn duy trì bộ dáng nhu nhược mềm yếu trong kí ức của Nhược Hi Nhã, "Nhã nhi, muội không sao chứ, là tỷ đã dọa muội sao?''
Mắt nhìn thấy bóng trắng lờ lờ di chuyển về phía mình, Nhược Hi Nhã có gan dạ đến đâu cũng phải khóc thét, vật vã lên xuống hai cái rồi ngất xỉu.
Nhược Nguyệt Vân cuối cùng cũng không nhịn được, cười đến nghiêng ngã, mắt liếc thấy có người nghe được tiếng thét của Nhược Hi Nhã mà chạy đến. Nàng ra vẻ tiếc nuối rồi chạy trốn vào trong phòng, giả ngơ như mọi chuyện không liên quan đến mình.