Edit: Otaku Bi
Trạm dừng đầu tiên của đoàn người Kiều Kiều là Phong Tình Viên ở Hải Nam, nghe tiểu Tam nhi giảng giải, toàn bộ hành trình trở nên sinh động thú vị. Nhìn tiểu Ttam nhi thành thạo giảng giải, Kiều Kiều cảm thấy huynh đệ này làm hướng dẫn còn hay hơn so với hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp. hắn nghe thấy Kiều Kiều nói như vậy, cười ha ha.
Nguyên lai, ở nhà Tiểu Tam Nhi nhiều trẻ con, tiểu Tam nhi lại là sinh ba, khiến cho Điền gia thêm gánh nặng, cha mẹ tiểu Tam nhi cũng chỉ là gia đình bình thường, điều kiện kinh tế cũng bình thường, nên cuộc sống cũng có chút thiếu thốn. Cho nên từ nhỏtiểu Tam nhi và anh trai của Tiểu Tam nhi đã biết đi kiếm tiền phụ gia đình, Hải Nam là một thành phố du lịch. Cho nên nghỉ đông và nghỉ hè gì gì đó, tiểu Tam nhi thườngđi ra bên ngoài làm hướng dẫn viên. một chị họ của Tiểu Tam nhi có mở một công ty du lịch.
"Xem đi, anh đây là hướng dẫn viên du lịch có thâm niên đấy." Thấy tiểu Tam nhi kiêu ngạo nói.
Kiều Kiều vui vẻ. Kiều Kiều cùng những đồng bạn của Giang Phóng có quan hệ cũngkhông tệ. Bình thường ở bên ngoài, Giang Phóng khi cùng tiếp xúc với đám bạn bè ấy, Kiều Kiều đều là ngoan ngoãn, cô ở bên ngoài đều giữ thể diện cho Giang Phóng Mọi người cũng có thể hiểu được, vì sao Giang Phóng đối xử tốt với Kiều Kiều như vậy,hiện tại cô gái bình thường, đặc biệt người ở trong trường học của họ, là trường đại học A nổi danh, không ít người đều có chút cao ngạo, nhưng Kiều Kiều lại không như vậy, nơi chốn đều đặt Giang Phóng lên hàng đầu.
"Chị, chúng ta mua nước dừa uống đi” Kiều Mộc thấy bán dừa, năn nỉ.
"Được."
Hải Nam nóng hơn nhiều, nhìn mọi người ai cũng có vẻ khát nước, Giang Phóng nhanh nhẹn chạy qua mua dừa cho mọi người.
"Em uống không hết được, chúng ta cùng nhau." Kiều Kiều kéo Giang Phóng.
"Ừm." Nhìn hai người ngọt ngào như mật, mọi người ai cũng vui mừng. Dường như cứ có Kiều Kiều ở bên người, Giang Phóng tất nhiên không thể lừa ai được. Bình thườngđã như vậy. Nhưng mà nhìn hắn thời thời khắc khắc đều chăm sóc Kiều Kiều như bà mẹ già, hai người lớn tuổi cũng có cảm giác không thoải mái. Nhưng vừa chuyển đổi suy nghĩ, ai, con cháu tự có con cháu phúc! Đặc biệt là thằng nhỏ ương bướng này, ai mà để cho hắn để bụng, hắn lại càng quá trớn hơn.
"Tiểu Tam nhi, ăn xong cơm trưa thì cháu về nhà đi, hôm nay là ngày cuối năm rồi, lại bắt cháu phải đi theo chúng ta, chúng ta cũng rất ngại ngùng." Giang Hải Dương lúc ăn cơm trưa mở miệng nói.
Tiểu Tam nhi đang ngồi ăn cơm ở bên cạnh, nói."không có chuyện gì. Dù sao cháu về nhà cũng chẳng phải làm cái gì cả, buổi tối mọi người cũng nhau ăn bữa cơm đoàn viên là được mà!"
"Cái thằng nhỏ này." Bà Tần cảm khái.
"Ngày cuối năm rồi mà cháu không về nhà, bố mẹ cháu nghĩ thế nào hả? Đến năm mới tiểu Phóng kéo cháu qua giúp, chúng ta đã ngại ngùng lắm rồi. Ngày cuối năm làm sao mà lại không về nhà cho được! Làm cha mẹ, có ai không mong cả nhà đoàn viên?"
Tiểu Tam nhi tiếp tục cười hì hì: "Hiệu trưởng, thật sự không có chuyện gì mà. Có phải giúp đâu nha, Giang Phóng cho cháu tiền mà. Cho dù không để ý đến chuyện tình cảm bạn học, cũng phải để tâm đến chuyện kiếm tiền mà! Hơn nữa, bình thường kỳ nghỉ đông hàng năm của cháu, đều như vậy, lần này nghỉ đông cũng thế thôi." Tiểu Tam nhi lắc lắc đầu, tiếp tục nói: "Hằng năm thời gian nghỉ đông của cháu, đều làm hướng dẫn viên du lịch giúp ở công ty của chị gái cháu. Cháu kiếm được chút tiền, thì bố mẹ cháu cũng đỡ vất vả hơn chút?"
Bà Tần biết chuyện sinh ba nhà tiểu Tam nhi. Đúng vậy, một gia đình bình thường, đùng một cái sinh ra ba đứa con trai, áp lực ai cũng nhìn ra được. Nhưng mà thoáng nhìn đứa trẻ này lại rất lạc quan thoải mái.
Kỳ thực nếu như thường ngày, ngày cuối năm, giao thừa, ngày mùng một, tiểu Tam nhi chắc là sẽ không ra ngoài đưa đoàn đi. Nhất định là sẽ ở nhà cùng gia đình trải qua năm mới, tiền lúc nào kiếm mà không được? Thế nhưng Giang Phóng là anh em tốt của hắn nha, hơn nữa tối hôm qua mình vừa mới nói cho cậu ta trọn vẹn kế hoạch ra ngoài như thế nào, thế là cậu ta cho mình một phong bao, nói là thù lao, mặc dù tiểu Tam nhi nhất định không chịu nhận, thế nhưng Giang Phóng lại giận, nói hắn lề mề như cô nương, đây là do hắn bỏ công sức của mình làm ra tiền, nếu như hắnkhông nhận số tiền này, tất cả mọi người lớn lớn nhỏ nhỏ trong gia đình này cũngkhông thoải mái. Hơn nữa, đây là công sức lao động mà đạt được, vì sao không làm? Chuyện này không thể làm thành điều để kiêu ngạo sao? Hơn nữa, không nhận cũng là không coi cậu ta là bạn thân sao?.
Tiểu Tam nhi bị Giang Phóng nói như thế, cũng không nói gì nữa, trên đường trở về, tiểu Tam nhi lắc lắc đầu, cười, lời này không phải chính miệng hắn nên nói sao? Giúpmột chút chuyện mà đã lấy tiền, có phải chính mình không coi cậu ta là anh em, đáng thương chính hắn lúc đó bị Giang Phóng nói như vậy, thấy không đúng lắm nên khôngnói gì nữa.
Nhưng Giang Phóng nói cũng đúng, đây là hắn thành quả mà hắn lao động có được,không cần phải phân biệt quá đáng. Nhà hắn không được như mấy người bạn học khác, nhưng cho tới bây giờ các cậu ấy cũng không phân biệt hắn, hắn cảm thấy bình thường.
Về đến nhà mở ví tiền ra, tiểu Tam nhi nhìn vào bên trong, vừa vặn hai vạn đồng tiền, lúc đó liền bối rối, gọi điện thoại cho Giang Phóng, cái cậu này điên rồi sao, sao chohắn nhiều tiền như vậy chứ, mỗi lần hắn giúp chị họ mang đoàn, chi phí mang đoàn cùng với phần trăm mua sắm đồ, cũng không đến năm nghìn đồng! Mà chị họ của hắncòn muốn lột xuống ít nữa. Cho tới khi tới tay của hắn, được nhiều nhất, cũng chỉ khoảng ba nghìn.
Lúc đó đang mải do dự, Giang Phóng cứ thế đem tiền cho vào trong phong bì, hắnkhông mang ra kiểm đếm gì, hắn điên rồi, huhu!
Vội vàng gọi điện cho Giang Phóng, kết quả Giang Phóng không lấy làm khách sáo gì,nói cho hắn biết, bảo tiền đó hắn cầm lấy, tới điểm du lịch thì mua vé vào cửa hay cái gì gì đó, cậu ta không quan tâm được mấy chuyện đó nên chỗ hai vạn này không đáng bao nhiêu.
Tiểu Tam nhi thở dài, biết chuyện này là bạn tốt muốn giúp đỡ mình, lại cố ý như vậy, bọn họ đến Tam Á, là đi du lịch, chuyện xe cộ, người ta có rồi. Chuyện khách sạn, đãđặt rồi. Chuyện nhà hàng ăn uống chẳng cần tới hắn lo, cái gọi là điểm du lịch gì đó, có được mấy nơi chứ, nơi để ngắm hoa chắc chỉ hết khoảng năm nghìn. Bọn họ đến bãi biển tắm nắng, tắm biển đều không mất tiền gì! Cái khách sạn nhà họ ở, được cho là khách sạn tốt nhất ở Tam Á rồi, bãi biển tư nhân của khách sạn đó lại càng thuộc hạng nhất luôn. Ít nhất hắn cũng còn lại khoảng 1 vạn 5 tệ đó.
Cha mẹ tiểu Tam nhi biết được chuyện này, trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói để chohắn cầm số tiền này rồi tiếp đón nhà người ta cho thật tốt.
Lúc này tiểu Tam nhi thấy cả cha mẹ cũng nói giống như Giang Phóng, nên cũng giữ lại.
Ánh mặt trời buổi trưa ở Tam Á rất gay gắt. Giang Phóng đề nghị, bọn họ đều là người phương bắc, hơn nữa vừa mới tới đây. Đặc biệt là phụ nữ, cần phải nghỉ trưa một lúc, khi nào mặt trời hạ xuống thì tiếp tục hành trình. Nếu không sơn thân thể không chịu nổi.
Đồng thời Giang Phóng cũng bảo tiểu Tam nhi về nhà, bọn họ không đi đến điểm du lịch nào nữa, tiểu Tam nhi không cần thiết cứ phải ở cùng họ nữa.
"Em không thấy mệt chút nào cả." Cơm nước no nê rồi Kiều Mộc lẩm bà lẩm bẩm.
Sức lực của nhóc con vẫn còn dư giả lắm.
Bà Tần tinh mắt liếc nhìn biểu tình của Giang Phóng một cái, cười kéo Kiều Mộc quanói: "Tiểu Mộc này, bà ngoại cũng không thấy mệt lắm, hôm qua vừa đến cái đã đingủ rồi, chẳng có thời gian nhìn ngắm kỹ càng, hay là cháu đưa bà ngoại đi dạo đượckhông?"
"Vâng, vâng!" Mặc dù mặt trời nóng rát, ý của Giang Phóng chỉ là nghỉ ngơi một chút thôi, dù sao, bọn họ là khách du lịch, không cần phải gấp rút thời gian làm cho người mệt mỏi gấp rút làm gì.
Thế nhưng đứa nhóc tinh lực dư thừa lúc nào cũng hi vọng chạy chơi tán loạn.
Mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, Giang Phóng ôm Kiều Kiều.
"Bảo bối của anh! Tối hôm qua rất nhớ em đó, không thể ngủ cùng với em được." Giang Phóng lòng dạ hẹp hòi oán giận.
Nhéo nhéo thắt lưng Giang Phóng. Vừa nãy lúc Giang Phóng ôm cô về, mọi người đều nhìn cô, mặc dù đính hôn rồi, thế nhưng cô vẫn ngại lắm đó!
"Chờ tới hơn bốn giờ chúng ta ra biển chơi nhé?"
"anh biết rất rõ là em sẽ không phản đối mà." Kiều Kiều mặc dù nói như vậy, nhưng đúng là cô rất thích nghịch nước.
Mọi người đều nghỉ ngơi một chút, rồi chạy ra bãi biển chơi.
Giang Hải Dương, Kiều ba, Tần Chính, Giang Viễn đều nhanh nhẹn hơn tất cả, rất nhanh đã đi xuống biển rồi.
Bởi vì là bãi biển, Giang Phóng không mang theo mũ, đeo mắt kính con ếch, mặc quần bơi màu đen bó sát nười, đi dạo quanh bờ biển, chờ Kiều Kiều mặc áo tắm trong lều.
Khi Giang Phóng thấy Kiều Kiều đã thay áo tắm bước ra phía trước, nhất thời trước mắt sáng ngời! Kiều Kiều mặc áo tắm liền thân màu hồng, cùng với màu da trắng nõn nà của cô, thiết kế cổ chữ V hơi lộ ra rãnh sâu nơi ngực, phần dưới dạng váy ôm lấy cặp mông yêu kiều, khuôn mặt Kiều Kiều như hoa đào. Chất liệu áo tắm bó sát người làm cho cô trở nên hồn nhiên mà gợi cảm.
Máu mũi muốn phun ra rồi, hắn vội vàng đưa lưng về phía Kiều Kiều vội vàng vơ mộtchai nước lạnh tu ừng ực. Hạ hỏa nhanh ~
"Cái áo tắm này em mặc không có vấn đề gì phải không?" Mặc dù đây là cái mà Giang Phóng chọn, hắn rất dễ nóng giận, lúc nào cũng muốn cô phải ăn mặc kín kẽ, nhưng mà ngực của cô lại phát triển tương đối khá, mặc quần áo kiểu gì cũng khó mà che giấu được, trở nên thật đẹp hơn, đây là loại váy tắm liền, thế nhưng ở vị trí ngực vẫn rất phô trương, điều này làm cho Kiều Kiều không thoải mái lắm.
Tần Tố Cẩm có khả năng bơi lội tốt, đã mang theo Kiều Mộc ở bên cạnh mình, Kiều gia ba người phụ nữ nhưng không có một ai biết bơi. Kiều mẹ chỉ dám mon mem chơi đùa ở vùng nước nông gần bờ. Cùng với Tần Tố Cẩm, để ý tiểu Mộc, còn thuận tiệnnói chuyện tán gẫu với nhau.
Nhìn mọi người đều xuống nước, Giang Phóng dắt Kiều Kiều cùng xuống.
"Đừng sợ, có anh đây, nào!." Giang Phóng nửa ôm Kiều Kiều ở trong nước, hai người tiếp xúc thân mật.
"Thả lỏng hai chân của em, trọng tâm đặt ở ngực, thả chân ra khỏi mặt cát, thân thể cứ thả lỏng trong nước." Đây là kỹ năng cơ bản.
Kiều Kiều nghe lời làm theo, nhưng thử mấy lần, nhưng không có dũng khí thả chân ra khỏi cát. Ô ô, lá gan của cô nhỏ lắm.
Nhìn Kiều Kiều nhút nhát, Giang Phóng cũng không nghĩ phải cố gắng dạy cho Kiều Kiều, đây cũng chính là nguyên nhân mà lâu như vậy rồi mà Kiều Kiều cũng chẳng học thành cái gì, hằng năm đến mùa hè, Giang Phóng nhiều lần dạy Kiều Kiều học bơi, sau đó tha hồ mà ăn đậu hủ, năm thứ hai, lại dạy tiếp.
Đối với người nào đó có tâm tư đen tối, Kiều Kiều biết hết đấy, thế nhưng cho dù nước có nông, cô nhát gan vẫn sẽ rơi vào bẫy sói.
Lần này cũng thế, hắn lại làm cho cô dán chặt lên người mình. Toàn thân hai người khăng khít tiếp xúc, bộ ngực của Kiều Kiều áp lên ngực Giang Phóng, đùi đúng lúc cọ xát nơi mẫn cảm ở bụng Giang Phóng, cậu bé nhỏ của Giang Phóng hưng phấn, để ở trong bắp đùi Kiều Kiều. Mặc dù cách quần bơi, Kiều Kiều vẫn cảm thụ được rõ ràng sựhưng phấn của cậu bé Giang Phóng.
"Sắc lang. anh là một đại sắc lang."
"anh chỉ sắc với mỗi em thôi! Hơn nữa, không phải em đang sợ sao? anh đang giúp em mà, em mà nhìn anh như thế, anh buông tay là được ha." Giang Phóng giả bộ buông ra Kiều Kiều, mặc dù biết hắn đang chọc cô chơi, thế nhưng cô vẫn rất sợ. Theo phản xạ có điều kiện, trong nháy mắt ôm lấy cổ của hắn, toàn thân lại dán lên người Giang Phóng.
"Ha ha." Giang Phóng cười ha ha.
Thấy đôi tiểu tình nhân vui vẻ như vậy, Giang Hải Dương cùng Kiều đang cùng bơi ở phía trước cũng cười vui vẻ.
Con gái vui vẻ, bọn họ cũng thấy thật tốt
Trạm dừng đầu tiên của đoàn người Kiều Kiều là Phong Tình Viên ở Hải Nam, nghe tiểu Tam nhi giảng giải, toàn bộ hành trình trở nên sinh động thú vị. Nhìn tiểu Ttam nhi thành thạo giảng giải, Kiều Kiều cảm thấy huynh đệ này làm hướng dẫn còn hay hơn so với hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp. hắn nghe thấy Kiều Kiều nói như vậy, cười ha ha.
Nguyên lai, ở nhà Tiểu Tam Nhi nhiều trẻ con, tiểu Tam nhi lại là sinh ba, khiến cho Điền gia thêm gánh nặng, cha mẹ tiểu Tam nhi cũng chỉ là gia đình bình thường, điều kiện kinh tế cũng bình thường, nên cuộc sống cũng có chút thiếu thốn. Cho nên từ nhỏtiểu Tam nhi và anh trai của Tiểu Tam nhi đã biết đi kiếm tiền phụ gia đình, Hải Nam là một thành phố du lịch. Cho nên nghỉ đông và nghỉ hè gì gì đó, tiểu Tam nhi thườngđi ra bên ngoài làm hướng dẫn viên. một chị họ của Tiểu Tam nhi có mở một công ty du lịch.
"Xem đi, anh đây là hướng dẫn viên du lịch có thâm niên đấy." Thấy tiểu Tam nhi kiêu ngạo nói.
Kiều Kiều vui vẻ. Kiều Kiều cùng những đồng bạn của Giang Phóng có quan hệ cũngkhông tệ. Bình thường ở bên ngoài, Giang Phóng khi cùng tiếp xúc với đám bạn bè ấy, Kiều Kiều đều là ngoan ngoãn, cô ở bên ngoài đều giữ thể diện cho Giang Phóng Mọi người cũng có thể hiểu được, vì sao Giang Phóng đối xử tốt với Kiều Kiều như vậy,hiện tại cô gái bình thường, đặc biệt người ở trong trường học của họ, là trường đại học A nổi danh, không ít người đều có chút cao ngạo, nhưng Kiều Kiều lại không như vậy, nơi chốn đều đặt Giang Phóng lên hàng đầu.
"Chị, chúng ta mua nước dừa uống đi” Kiều Mộc thấy bán dừa, năn nỉ.
"Được."
Hải Nam nóng hơn nhiều, nhìn mọi người ai cũng có vẻ khát nước, Giang Phóng nhanh nhẹn chạy qua mua dừa cho mọi người.
"Em uống không hết được, chúng ta cùng nhau." Kiều Kiều kéo Giang Phóng.
"Ừm." Nhìn hai người ngọt ngào như mật, mọi người ai cũng vui mừng. Dường như cứ có Kiều Kiều ở bên người, Giang Phóng tất nhiên không thể lừa ai được. Bình thườngđã như vậy. Nhưng mà nhìn hắn thời thời khắc khắc đều chăm sóc Kiều Kiều như bà mẹ già, hai người lớn tuổi cũng có cảm giác không thoải mái. Nhưng vừa chuyển đổi suy nghĩ, ai, con cháu tự có con cháu phúc! Đặc biệt là thằng nhỏ ương bướng này, ai mà để cho hắn để bụng, hắn lại càng quá trớn hơn.
"Tiểu Tam nhi, ăn xong cơm trưa thì cháu về nhà đi, hôm nay là ngày cuối năm rồi, lại bắt cháu phải đi theo chúng ta, chúng ta cũng rất ngại ngùng." Giang Hải Dương lúc ăn cơm trưa mở miệng nói.
Tiểu Tam nhi đang ngồi ăn cơm ở bên cạnh, nói."không có chuyện gì. Dù sao cháu về nhà cũng chẳng phải làm cái gì cả, buổi tối mọi người cũng nhau ăn bữa cơm đoàn viên là được mà!"
"Cái thằng nhỏ này." Bà Tần cảm khái.
"Ngày cuối năm rồi mà cháu không về nhà, bố mẹ cháu nghĩ thế nào hả? Đến năm mới tiểu Phóng kéo cháu qua giúp, chúng ta đã ngại ngùng lắm rồi. Ngày cuối năm làm sao mà lại không về nhà cho được! Làm cha mẹ, có ai không mong cả nhà đoàn viên?"
Tiểu Tam nhi tiếp tục cười hì hì: "Hiệu trưởng, thật sự không có chuyện gì mà. Có phải giúp đâu nha, Giang Phóng cho cháu tiền mà. Cho dù không để ý đến chuyện tình cảm bạn học, cũng phải để tâm đến chuyện kiếm tiền mà! Hơn nữa, bình thường kỳ nghỉ đông hàng năm của cháu, đều như vậy, lần này nghỉ đông cũng thế thôi." Tiểu Tam nhi lắc lắc đầu, tiếp tục nói: "Hằng năm thời gian nghỉ đông của cháu, đều làm hướng dẫn viên du lịch giúp ở công ty của chị gái cháu. Cháu kiếm được chút tiền, thì bố mẹ cháu cũng đỡ vất vả hơn chút?"
Bà Tần biết chuyện sinh ba nhà tiểu Tam nhi. Đúng vậy, một gia đình bình thường, đùng một cái sinh ra ba đứa con trai, áp lực ai cũng nhìn ra được. Nhưng mà thoáng nhìn đứa trẻ này lại rất lạc quan thoải mái.
Kỳ thực nếu như thường ngày, ngày cuối năm, giao thừa, ngày mùng một, tiểu Tam nhi chắc là sẽ không ra ngoài đưa đoàn đi. Nhất định là sẽ ở nhà cùng gia đình trải qua năm mới, tiền lúc nào kiếm mà không được? Thế nhưng Giang Phóng là anh em tốt của hắn nha, hơn nữa tối hôm qua mình vừa mới nói cho cậu ta trọn vẹn kế hoạch ra ngoài như thế nào, thế là cậu ta cho mình một phong bao, nói là thù lao, mặc dù tiểu Tam nhi nhất định không chịu nhận, thế nhưng Giang Phóng lại giận, nói hắn lề mề như cô nương, đây là do hắn bỏ công sức của mình làm ra tiền, nếu như hắnkhông nhận số tiền này, tất cả mọi người lớn lớn nhỏ nhỏ trong gia đình này cũngkhông thoải mái. Hơn nữa, đây là công sức lao động mà đạt được, vì sao không làm? Chuyện này không thể làm thành điều để kiêu ngạo sao? Hơn nữa, không nhận cũng là không coi cậu ta là bạn thân sao?.
Tiểu Tam nhi bị Giang Phóng nói như thế, cũng không nói gì nữa, trên đường trở về, tiểu Tam nhi lắc lắc đầu, cười, lời này không phải chính miệng hắn nên nói sao? Giúpmột chút chuyện mà đã lấy tiền, có phải chính mình không coi cậu ta là anh em, đáng thương chính hắn lúc đó bị Giang Phóng nói như vậy, thấy không đúng lắm nên khôngnói gì nữa.
Nhưng Giang Phóng nói cũng đúng, đây là hắn thành quả mà hắn lao động có được,không cần phải phân biệt quá đáng. Nhà hắn không được như mấy người bạn học khác, nhưng cho tới bây giờ các cậu ấy cũng không phân biệt hắn, hắn cảm thấy bình thường.
Về đến nhà mở ví tiền ra, tiểu Tam nhi nhìn vào bên trong, vừa vặn hai vạn đồng tiền, lúc đó liền bối rối, gọi điện thoại cho Giang Phóng, cái cậu này điên rồi sao, sao chohắn nhiều tiền như vậy chứ, mỗi lần hắn giúp chị họ mang đoàn, chi phí mang đoàn cùng với phần trăm mua sắm đồ, cũng không đến năm nghìn đồng! Mà chị họ của hắncòn muốn lột xuống ít nữa. Cho tới khi tới tay của hắn, được nhiều nhất, cũng chỉ khoảng ba nghìn.
Lúc đó đang mải do dự, Giang Phóng cứ thế đem tiền cho vào trong phong bì, hắnkhông mang ra kiểm đếm gì, hắn điên rồi, huhu!
Vội vàng gọi điện cho Giang Phóng, kết quả Giang Phóng không lấy làm khách sáo gì,nói cho hắn biết, bảo tiền đó hắn cầm lấy, tới điểm du lịch thì mua vé vào cửa hay cái gì gì đó, cậu ta không quan tâm được mấy chuyện đó nên chỗ hai vạn này không đáng bao nhiêu.
Tiểu Tam nhi thở dài, biết chuyện này là bạn tốt muốn giúp đỡ mình, lại cố ý như vậy, bọn họ đến Tam Á, là đi du lịch, chuyện xe cộ, người ta có rồi. Chuyện khách sạn, đãđặt rồi. Chuyện nhà hàng ăn uống chẳng cần tới hắn lo, cái gọi là điểm du lịch gì đó, có được mấy nơi chứ, nơi để ngắm hoa chắc chỉ hết khoảng năm nghìn. Bọn họ đến bãi biển tắm nắng, tắm biển đều không mất tiền gì! Cái khách sạn nhà họ ở, được cho là khách sạn tốt nhất ở Tam Á rồi, bãi biển tư nhân của khách sạn đó lại càng thuộc hạng nhất luôn. Ít nhất hắn cũng còn lại khoảng 1 vạn 5 tệ đó.
Cha mẹ tiểu Tam nhi biết được chuyện này, trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói để chohắn cầm số tiền này rồi tiếp đón nhà người ta cho thật tốt.
Lúc này tiểu Tam nhi thấy cả cha mẹ cũng nói giống như Giang Phóng, nên cũng giữ lại.
Ánh mặt trời buổi trưa ở Tam Á rất gay gắt. Giang Phóng đề nghị, bọn họ đều là người phương bắc, hơn nữa vừa mới tới đây. Đặc biệt là phụ nữ, cần phải nghỉ trưa một lúc, khi nào mặt trời hạ xuống thì tiếp tục hành trình. Nếu không sơn thân thể không chịu nổi.
Đồng thời Giang Phóng cũng bảo tiểu Tam nhi về nhà, bọn họ không đi đến điểm du lịch nào nữa, tiểu Tam nhi không cần thiết cứ phải ở cùng họ nữa.
"Em không thấy mệt chút nào cả." Cơm nước no nê rồi Kiều Mộc lẩm bà lẩm bẩm.
Sức lực của nhóc con vẫn còn dư giả lắm.
Bà Tần tinh mắt liếc nhìn biểu tình của Giang Phóng một cái, cười kéo Kiều Mộc quanói: "Tiểu Mộc này, bà ngoại cũng không thấy mệt lắm, hôm qua vừa đến cái đã đingủ rồi, chẳng có thời gian nhìn ngắm kỹ càng, hay là cháu đưa bà ngoại đi dạo đượckhông?"
"Vâng, vâng!" Mặc dù mặt trời nóng rát, ý của Giang Phóng chỉ là nghỉ ngơi một chút thôi, dù sao, bọn họ là khách du lịch, không cần phải gấp rút thời gian làm cho người mệt mỏi gấp rút làm gì.
Thế nhưng đứa nhóc tinh lực dư thừa lúc nào cũng hi vọng chạy chơi tán loạn.
Mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, Giang Phóng ôm Kiều Kiều.
"Bảo bối của anh! Tối hôm qua rất nhớ em đó, không thể ngủ cùng với em được." Giang Phóng lòng dạ hẹp hòi oán giận.
Nhéo nhéo thắt lưng Giang Phóng. Vừa nãy lúc Giang Phóng ôm cô về, mọi người đều nhìn cô, mặc dù đính hôn rồi, thế nhưng cô vẫn ngại lắm đó!
"Chờ tới hơn bốn giờ chúng ta ra biển chơi nhé?"
"anh biết rất rõ là em sẽ không phản đối mà." Kiều Kiều mặc dù nói như vậy, nhưng đúng là cô rất thích nghịch nước.
Mọi người đều nghỉ ngơi một chút, rồi chạy ra bãi biển chơi.
Giang Hải Dương, Kiều ba, Tần Chính, Giang Viễn đều nhanh nhẹn hơn tất cả, rất nhanh đã đi xuống biển rồi.
Bởi vì là bãi biển, Giang Phóng không mang theo mũ, đeo mắt kính con ếch, mặc quần bơi màu đen bó sát nười, đi dạo quanh bờ biển, chờ Kiều Kiều mặc áo tắm trong lều.
Khi Giang Phóng thấy Kiều Kiều đã thay áo tắm bước ra phía trước, nhất thời trước mắt sáng ngời! Kiều Kiều mặc áo tắm liền thân màu hồng, cùng với màu da trắng nõn nà của cô, thiết kế cổ chữ V hơi lộ ra rãnh sâu nơi ngực, phần dưới dạng váy ôm lấy cặp mông yêu kiều, khuôn mặt Kiều Kiều như hoa đào. Chất liệu áo tắm bó sát người làm cho cô trở nên hồn nhiên mà gợi cảm.
Máu mũi muốn phun ra rồi, hắn vội vàng đưa lưng về phía Kiều Kiều vội vàng vơ mộtchai nước lạnh tu ừng ực. Hạ hỏa nhanh ~
"Cái áo tắm này em mặc không có vấn đề gì phải không?" Mặc dù đây là cái mà Giang Phóng chọn, hắn rất dễ nóng giận, lúc nào cũng muốn cô phải ăn mặc kín kẽ, nhưng mà ngực của cô lại phát triển tương đối khá, mặc quần áo kiểu gì cũng khó mà che giấu được, trở nên thật đẹp hơn, đây là loại váy tắm liền, thế nhưng ở vị trí ngực vẫn rất phô trương, điều này làm cho Kiều Kiều không thoải mái lắm.
Tần Tố Cẩm có khả năng bơi lội tốt, đã mang theo Kiều Mộc ở bên cạnh mình, Kiều gia ba người phụ nữ nhưng không có một ai biết bơi. Kiều mẹ chỉ dám mon mem chơi đùa ở vùng nước nông gần bờ. Cùng với Tần Tố Cẩm, để ý tiểu Mộc, còn thuận tiệnnói chuyện tán gẫu với nhau.
Nhìn mọi người đều xuống nước, Giang Phóng dắt Kiều Kiều cùng xuống.
"Đừng sợ, có anh đây, nào!." Giang Phóng nửa ôm Kiều Kiều ở trong nước, hai người tiếp xúc thân mật.
"Thả lỏng hai chân của em, trọng tâm đặt ở ngực, thả chân ra khỏi mặt cát, thân thể cứ thả lỏng trong nước." Đây là kỹ năng cơ bản.
Kiều Kiều nghe lời làm theo, nhưng thử mấy lần, nhưng không có dũng khí thả chân ra khỏi cát. Ô ô, lá gan của cô nhỏ lắm.
Nhìn Kiều Kiều nhút nhát, Giang Phóng cũng không nghĩ phải cố gắng dạy cho Kiều Kiều, đây cũng chính là nguyên nhân mà lâu như vậy rồi mà Kiều Kiều cũng chẳng học thành cái gì, hằng năm đến mùa hè, Giang Phóng nhiều lần dạy Kiều Kiều học bơi, sau đó tha hồ mà ăn đậu hủ, năm thứ hai, lại dạy tiếp.
Đối với người nào đó có tâm tư đen tối, Kiều Kiều biết hết đấy, thế nhưng cho dù nước có nông, cô nhát gan vẫn sẽ rơi vào bẫy sói.
Lần này cũng thế, hắn lại làm cho cô dán chặt lên người mình. Toàn thân hai người khăng khít tiếp xúc, bộ ngực của Kiều Kiều áp lên ngực Giang Phóng, đùi đúng lúc cọ xát nơi mẫn cảm ở bụng Giang Phóng, cậu bé nhỏ của Giang Phóng hưng phấn, để ở trong bắp đùi Kiều Kiều. Mặc dù cách quần bơi, Kiều Kiều vẫn cảm thụ được rõ ràng sựhưng phấn của cậu bé Giang Phóng.
"Sắc lang. anh là một đại sắc lang."
"anh chỉ sắc với mỗi em thôi! Hơn nữa, không phải em đang sợ sao? anh đang giúp em mà, em mà nhìn anh như thế, anh buông tay là được ha." Giang Phóng giả bộ buông ra Kiều Kiều, mặc dù biết hắn đang chọc cô chơi, thế nhưng cô vẫn rất sợ. Theo phản xạ có điều kiện, trong nháy mắt ôm lấy cổ của hắn, toàn thân lại dán lên người Giang Phóng.
"Ha ha." Giang Phóng cười ha ha.
Thấy đôi tiểu tình nhân vui vẻ như vậy, Giang Hải Dương cùng Kiều đang cùng bơi ở phía trước cũng cười vui vẻ.
Con gái vui vẻ, bọn họ cũng thấy thật tốt