Lúc nhận được điện thoại của Mạt Kình Lộc, Tô Kha đang ở trong phòng vẽ tranh, trên tờ giấy vẽ trắng tinh được nhuộm màu, từng lớp màu được tô lên, một mảng xanh lam, một mảng xanh lá, bức họa người đàn ông dần dần rõ nét dưới ánh mặt trời.
Từng chút vẽ phác thảo khuôn mặt của Mạt Kình Lộc, khi vẽ đến khóe miệng anh, di động vang lên, Tô Kha buông bút, cầm di động lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình, Tô Kha sửa sang lại đầu tóc.
“Em có nhà không?” Mạt Kình Lộc cầm di động ngồi dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn cửa sổ, nơi đó thấp thoáng có một thân ảnh quen thuộc.
“Em đang vẽ tranh, anh đang ở đâu?” Giọng nói cậu mang theo ý cười, khóe miệng Mạt Kình Lộc cong lên, “Em xuống đi, anh đang ở dưới lầu.” Nói xong, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng hỗn loạn do va chạm mạnh, tưởng tượng một chút liền hình dung ra bộ dạng luống cuống lúc này của cậu, Mạt Kình Lộc không khỏi nở nụ cười.
Tô Kha thở hổn hển chạy xuống lầu, đi tới trước xe Mạt Kình Lộc, còn chưa dừng lại, cửa xe mở ra, Mạt Kình Lộc đem Tô Kha ôm vào trong ngực mình, ôm chặt lấy cậu, giờ phút này anh giống như một con sói cô độc bị thương, ánh mắt ngoan lệ nhắm lại, chôn mặt vào đầu cậu, chỉ để lộ ra một bên sườn mặt.
Tô Kha để mặc cho Mạt Kình Lộc ôm mình, nhận ra anh không thích hợp, cậu chần chờ hỏi: “Anh.... Làm sao vậy?”
Mạt Kình Lộc không lên tiếng, anh ngẩng đầu, tay phải đỡ lấy đầu Tô Kha hôn xuống, Tô Kha chỉ cảm thấy trên môi nóng lên, đôi môi của anh dán lên môi cậu, nụ hôn rất nhẹ, chỉ nhẹ nhàng chạm vào rồi rời đi.
Chỉ là một nụ hôn an ủi, hơi nước theo hơi thở của hai người tỏa ra, “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh chứ?”
Nghe Mạt Kình Lộc hỏi thế, Tô Kha liền trả lời một cách chắc chắn: “Đương nhiên!”
“Vậy thì tốt rồi......” khóe miệng Mạt Kình Lộc khẽ cong, bàn tay to đỡ ót Tô Kha, tiếp tục nụ hôn vừa rồi, chậm rãi cọ sát môi cậu, nụ hôn này Mạt Kình Lộc hết sức lấy lòng đối phương, đầu lưỡi đảo qua toàn bộ răng của Tô Kha, mang theo tê dại, Tô Kha bị hôn đến hô hấp không thông, tay vịn lấy vai Mạt Kình Lộc, dựa vào vai anh khẽ hô hấp.
Tô kha ghé vào vai Mạt Kình Lộc, cúi đầu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mạt Kình Lộc vẫn im lặng, một lúc lâu sau Tô Kha cứ nghĩ rằng anh sẽ không nói, anh lại mở miệng, ngón tay vô ý thức gõ lên lưng ghế dựa phát ra thanh âm nhẹ nhàng, “Cha anh là một chính khách rất cố chấp, ông đã thay anh sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi thứ, còn cho rằng đó mới thích hợp với anh nhất, nhưng sau khi ông phát hiện mình giáo dục sai, ông lại rút lui.”
Tô kha kinh ngạc nhìn anh, bắt gặp tầm mắt nóng rực của cậu, Mạt Kình Lộc bật cười, “Em biết đó, con nít hay có thời kỳ phản nghịch, lúc ấy cha đối với anh rất nghiêm khắc, anh mặc dù không phản kháng nhưng trong lòng luôn chống lại. Sau đó, khi anh trưởng thành cũng không theo kỳ vọng của ông, ông hi vọng anh có thể trở thành một chính khách vừa có tiền vừa có quyền lực, nhưng anh chịu.”
Tô Kha nhìn mặt Mạt Kình Lộc một lúc rồi đột nhiên nói: “Anh không hay cười, mặt luôn lạnh lùng.”
Mạt Kình Lộc gật đầu, “Cha anh phát hiện mình đã giáo dục thất bại, có lần còn muốn vứt bỏ anh, ông muốn có thêm đứa con khác, nhưng thân phận của ông, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay là người ngoài sẽ biết liền, mà mẹ anh từ sau khi sinh anh thì thân thể xấu đi, không thể sinh con được nữa.”
“Có lẽ anh nên cảm tạ điều đó, vì thế mà ông ấy mới không vứt bỏ anh. Cũng chính bởi vì ông ấy vẫn còn hi vọng với anh, nên khi anh nói anh yêu một cậu bé, ông mới tức giận như vậy.”
Nghe được lời này, Tô Kha kinh ngạc há to miệng, “Anh nói với ba anh chuyện của chúng ta?”
“Ông ấy đã sớm biết, chính là hôm nay anh chính miệng thừa nhận mà thôi.” Mạt Kình Lộc nhẹ nhàng nhéo nhéo má Tô Kha, “Sau này anh thành kẻ nghèo rồi!”
Tô kha ngây ngốc hỏi: “Muốn em nuôi anh không?”
“Gạt em thôi!” Mạt Kình Lộc cười nói.
Bầu không khí u buồn lúc nãy bị quét sạch, Tô Kha lôi kéo Mạt Kình Lộc trò chuyện, bảo anh hôm nay ở lại dùng cơm, Mạt Kình Lộc không chần chờ liền đáp ứng, đi theo sau Tô Kha vào nhà.
Đêm đó Tô Kha để Mạt Kình Lộc qua đêm ở nhà mình, sắc mặt Đoạn Lôi Khải mặc dù có chút không được tự nhiên nhưng cũng không có ngăn cấm, chỉ kéo Côme vào phòng ngủ trước, trong lòng không được tự nhiên, muốn quản lại không thể quản, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, trong lòng hắn suy nghĩ như vậy.
Một đêm trôi qua, ngủ rất an ổn.
Ngày hôm sau, Tô Kha trở mình, chỗ bên cạnh đã trống không, lưu lại dấu lõm xuống do có người đã ngủ qua, Tô Kha lăn qua chỗ nằm của Mạt Kình Lộc, kéo cái chăn mềm mại ôm vào người, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vô cùng rực rỡ, Tô Kha ngửa đầu ngáp một cái.
Đang phát ngốc, cửa phòng vệ sinh mở ra, Mạt Kình Lộc bước lại gần, nhìn cậu vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích mà híp mắt ngáp, “Mau đứng lên, chúng ta đi ăn điểm tâm!” Tô Kha sửng sốt, tay chân liền luống cuống, kinh ngạc nhìn anh, mặt Mạt Kình Lộc không chút thay đổi đi về phía cậu, vò rối tóc cậu, rồi bế cậu từ trên giường lên.
“A, nè! Để em tự đi.....” Tô kha tựa vào trong lòng Mạt Kình Lộc đạp đạp hai chân, chân tay luống cuống.
Bị cưỡng chế bắt đi đánh răng, Tô Kha ở trong phòng vệ sinh oán niệm không thôi, Mạt Kình Lộc ngồi ở trên giường chờ cậu, máy điều hòa trong phòng mở lớn, anh mặc một cái áo sơ mi màu đen, cơ bắp rắn chắc bị lớp áo che mất, so với bộ quân phục càng thêm một phần nhã nhặn, trông giống một vị quý ông lịch sự tao nhã.
Khoảnh khắc yên tĩnh này nhanh chóng bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ, âm thanh đầy lo lắng của Lý Diên Phách từ trong điện thoại truyền đến, “Không xong rồi Kình Lộc, A Khải với Tam nhi đã đánh nhau.”
Làm cho Tam thiếu ngày thường ôn hòa hữu lễ phải động tay động chân, giống như việc ông Mạt kỳ vọng Mạt Kình Lộc trở thành một chính khách, đều là chuyện không tưởng, đối với đám bạn chơi chung hồi bé càng khó tin hơn.
Lần này không mang theo Tô Kha, sau khi chào tạm biệt cậu, Mạt Kình Lộc liền tới nhà Tam thiếu, lúc nãy Lý Diên Phách nói Tam thiếu và Phương Quý Khải động thủ, nói là động thủ, còn không bằng nói Tam thiếu bị đánh thì chính xác hơn. Với thân thể của Tam thiếu, e là đi lại vài bước đã mệt mỏi, huống chi A Khải đã tốt nghiệp trường cảnh sát và đã lăn lộn một thời gian ngoài xã hội?
Nhà Tam thiếu ở “Quý đình”, quanh đây đều là nhà của một vài quan chức, mặc dù thân thể Tam thiếu không khỏe nhưng thân phận tôn quý ở nơi này không thể xem thường. Một đám công tử ra ra vào vào, Lý Diên Phách sớm đã chào hỏi với bảo vệ, nhìn thấy Mạt Kình Lộc cũng không có ngăn trở.
Một đường đi thẳng tới chỗ ở của Tam thiếu, vào nhà liền nhìn thấy một đám bạn ở trong phòng khách, Mạt Kình Lộc qua loa chào hỏi bọn họ, liền vội vàng lên lầu, vừa bước vào phòng liền nhìn thấy một vũng máu trên mặt đất, Mạt Kình Lộc âm thầm kinh hãi, đi vào liền nhìn thấy Tam thiếu suy yếu nằm trên giường.
Lý Diên Phách tựa vào trên tường, yên lặng không nói.
Anh tiến lên hỏi: “Không có việc gì chứ? Ở cửa là?”
Lý Diên Phách thấp giọng nói: “Đó không phải là máu của Tam nhi, là tên A Khải kia tự đâm mình.”
“Cái gì?”
“Tôi thấy lúc ấy là do A Khải đang lên cơn nghiện, cả người đều mơ màng, nhìn cái gì cũng điên cuồng, cả đám cũng không ngăn cản được, Tam nhi nằm trên mặt đất hắn vẫn đánh tiếp, miệng luôn miệng nói vô liêm sỉ, sau khi ngăn cản được hắn, lại thừa dịp mọi người không chú ý, hắn liền tự đâm mình một dao.”
Mạt Kình Lộc nhíu mi, nhìn về phía Tam thiếu đang nằm ở trên giường, hỏi Lý Diên Phách: “Bây giờ hắn đang ở đâu?”
“Bị Bạch phu nhân dẫn đi rồi.” Lý Diên Phách thở dài một hơi, “Lần này chỉ sợ hắn bị lột da rồi.”
“...... Đừng nói nữa.” Tam thiếu nằm ở trên giường đột nhiên nói, sắc mặt của hắn trắng bệch, thân thể gầy đi không ít, lúc trước được nuôi dưỡng ra bao nhiêu thịt, bây giờ đều biến mất, Mạt Kình Lộc đi tới gần hắn, hỏi: “Bị đánh ở đâu?”
Tam thiếu tự giễu cười, nói: “A Khải là người có tâm tính thiện lương, không bao giờ đánhtrên mặt, cậu xem không thấy đâu.”
Mạt Kình Lộc thở dài.
Giống như tình cảm ngày xưa biến mất chỉ trong một đêm, lần này A Khải đánh Tam thiếu lại bị Bạch phu nhân mang đi, có lẽ còn có thể trở về, nhưng nếu để bà biết vết súng ngày đó là do A Khải bắn Bạch Di, bà sẽ có phản ứng gì?
Lý Diên Phách vẫn im lặng nãy giờ, lên tiếng hỏi Tam thiếu: “Đến bây giờ cậu vẫn bảo vệ hắn?”
“Cậu cũng biết, A Khải bây giờ chỉ có một mình, người nhà hắn đều không cần hắn, tôi nên đối tốt với hắn.” Tam thiếu nghiêng đầu nhìn Lý Diên Phách, vẻ mặt ôn hòa, đôi môi không có chút máu cong lên, hắn từng câu từng chữ đều để lộ ra chân thành tha thiết, hắn giống như một diễn viên siêu hạng, lừa gạt mọi người.
Cảm thấy không khí ngưng trọng, Tam thiếu đột nhiên mệt mỏi nhắm mắt lại, “Tôi mệt rồi, các cậu ra ngoài đi!”
Nghe hắn nói như vậy, hai người cũng không lưu lại nữa, Mạt Kình Lộc nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn, đi ra ngoài. Đợi mọi người đã ra ngoài hết, Tam thiếu mở mắt, con ngươi sâu thẳm mang theo bi thương nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Từng chút vẽ phác thảo khuôn mặt của Mạt Kình Lộc, khi vẽ đến khóe miệng anh, di động vang lên, Tô Kha buông bút, cầm di động lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình, Tô Kha sửa sang lại đầu tóc.
“Em có nhà không?” Mạt Kình Lộc cầm di động ngồi dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn cửa sổ, nơi đó thấp thoáng có một thân ảnh quen thuộc.
“Em đang vẽ tranh, anh đang ở đâu?” Giọng nói cậu mang theo ý cười, khóe miệng Mạt Kình Lộc cong lên, “Em xuống đi, anh đang ở dưới lầu.” Nói xong, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng hỗn loạn do va chạm mạnh, tưởng tượng một chút liền hình dung ra bộ dạng luống cuống lúc này của cậu, Mạt Kình Lộc không khỏi nở nụ cười.
Tô Kha thở hổn hển chạy xuống lầu, đi tới trước xe Mạt Kình Lộc, còn chưa dừng lại, cửa xe mở ra, Mạt Kình Lộc đem Tô Kha ôm vào trong ngực mình, ôm chặt lấy cậu, giờ phút này anh giống như một con sói cô độc bị thương, ánh mắt ngoan lệ nhắm lại, chôn mặt vào đầu cậu, chỉ để lộ ra một bên sườn mặt.
Tô Kha để mặc cho Mạt Kình Lộc ôm mình, nhận ra anh không thích hợp, cậu chần chờ hỏi: “Anh.... Làm sao vậy?”
Mạt Kình Lộc không lên tiếng, anh ngẩng đầu, tay phải đỡ lấy đầu Tô Kha hôn xuống, Tô Kha chỉ cảm thấy trên môi nóng lên, đôi môi của anh dán lên môi cậu, nụ hôn rất nhẹ, chỉ nhẹ nhàng chạm vào rồi rời đi.
Chỉ là một nụ hôn an ủi, hơi nước theo hơi thở của hai người tỏa ra, “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh chứ?”
Nghe Mạt Kình Lộc hỏi thế, Tô Kha liền trả lời một cách chắc chắn: “Đương nhiên!”
“Vậy thì tốt rồi......” khóe miệng Mạt Kình Lộc khẽ cong, bàn tay to đỡ ót Tô Kha, tiếp tục nụ hôn vừa rồi, chậm rãi cọ sát môi cậu, nụ hôn này Mạt Kình Lộc hết sức lấy lòng đối phương, đầu lưỡi đảo qua toàn bộ răng của Tô Kha, mang theo tê dại, Tô Kha bị hôn đến hô hấp không thông, tay vịn lấy vai Mạt Kình Lộc, dựa vào vai anh khẽ hô hấp.
Tô kha ghé vào vai Mạt Kình Lộc, cúi đầu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mạt Kình Lộc vẫn im lặng, một lúc lâu sau Tô Kha cứ nghĩ rằng anh sẽ không nói, anh lại mở miệng, ngón tay vô ý thức gõ lên lưng ghế dựa phát ra thanh âm nhẹ nhàng, “Cha anh là một chính khách rất cố chấp, ông đã thay anh sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi thứ, còn cho rằng đó mới thích hợp với anh nhất, nhưng sau khi ông phát hiện mình giáo dục sai, ông lại rút lui.”
Tô kha kinh ngạc nhìn anh, bắt gặp tầm mắt nóng rực của cậu, Mạt Kình Lộc bật cười, “Em biết đó, con nít hay có thời kỳ phản nghịch, lúc ấy cha đối với anh rất nghiêm khắc, anh mặc dù không phản kháng nhưng trong lòng luôn chống lại. Sau đó, khi anh trưởng thành cũng không theo kỳ vọng của ông, ông hi vọng anh có thể trở thành một chính khách vừa có tiền vừa có quyền lực, nhưng anh chịu.”
Tô Kha nhìn mặt Mạt Kình Lộc một lúc rồi đột nhiên nói: “Anh không hay cười, mặt luôn lạnh lùng.”
Mạt Kình Lộc gật đầu, “Cha anh phát hiện mình đã giáo dục thất bại, có lần còn muốn vứt bỏ anh, ông muốn có thêm đứa con khác, nhưng thân phận của ông, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay là người ngoài sẽ biết liền, mà mẹ anh từ sau khi sinh anh thì thân thể xấu đi, không thể sinh con được nữa.”
“Có lẽ anh nên cảm tạ điều đó, vì thế mà ông ấy mới không vứt bỏ anh. Cũng chính bởi vì ông ấy vẫn còn hi vọng với anh, nên khi anh nói anh yêu một cậu bé, ông mới tức giận như vậy.”
Nghe được lời này, Tô Kha kinh ngạc há to miệng, “Anh nói với ba anh chuyện của chúng ta?”
“Ông ấy đã sớm biết, chính là hôm nay anh chính miệng thừa nhận mà thôi.” Mạt Kình Lộc nhẹ nhàng nhéo nhéo má Tô Kha, “Sau này anh thành kẻ nghèo rồi!”
Tô kha ngây ngốc hỏi: “Muốn em nuôi anh không?”
“Gạt em thôi!” Mạt Kình Lộc cười nói.
Bầu không khí u buồn lúc nãy bị quét sạch, Tô Kha lôi kéo Mạt Kình Lộc trò chuyện, bảo anh hôm nay ở lại dùng cơm, Mạt Kình Lộc không chần chờ liền đáp ứng, đi theo sau Tô Kha vào nhà.
Đêm đó Tô Kha để Mạt Kình Lộc qua đêm ở nhà mình, sắc mặt Đoạn Lôi Khải mặc dù có chút không được tự nhiên nhưng cũng không có ngăn cấm, chỉ kéo Côme vào phòng ngủ trước, trong lòng không được tự nhiên, muốn quản lại không thể quản, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, trong lòng hắn suy nghĩ như vậy.
Một đêm trôi qua, ngủ rất an ổn.
Ngày hôm sau, Tô Kha trở mình, chỗ bên cạnh đã trống không, lưu lại dấu lõm xuống do có người đã ngủ qua, Tô Kha lăn qua chỗ nằm của Mạt Kình Lộc, kéo cái chăn mềm mại ôm vào người, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vô cùng rực rỡ, Tô Kha ngửa đầu ngáp một cái.
Đang phát ngốc, cửa phòng vệ sinh mở ra, Mạt Kình Lộc bước lại gần, nhìn cậu vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích mà híp mắt ngáp, “Mau đứng lên, chúng ta đi ăn điểm tâm!” Tô Kha sửng sốt, tay chân liền luống cuống, kinh ngạc nhìn anh, mặt Mạt Kình Lộc không chút thay đổi đi về phía cậu, vò rối tóc cậu, rồi bế cậu từ trên giường lên.
“A, nè! Để em tự đi.....” Tô kha tựa vào trong lòng Mạt Kình Lộc đạp đạp hai chân, chân tay luống cuống.
Bị cưỡng chế bắt đi đánh răng, Tô Kha ở trong phòng vệ sinh oán niệm không thôi, Mạt Kình Lộc ngồi ở trên giường chờ cậu, máy điều hòa trong phòng mở lớn, anh mặc một cái áo sơ mi màu đen, cơ bắp rắn chắc bị lớp áo che mất, so với bộ quân phục càng thêm một phần nhã nhặn, trông giống một vị quý ông lịch sự tao nhã.
Khoảnh khắc yên tĩnh này nhanh chóng bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ, âm thanh đầy lo lắng của Lý Diên Phách từ trong điện thoại truyền đến, “Không xong rồi Kình Lộc, A Khải với Tam nhi đã đánh nhau.”
Làm cho Tam thiếu ngày thường ôn hòa hữu lễ phải động tay động chân, giống như việc ông Mạt kỳ vọng Mạt Kình Lộc trở thành một chính khách, đều là chuyện không tưởng, đối với đám bạn chơi chung hồi bé càng khó tin hơn.
Lần này không mang theo Tô Kha, sau khi chào tạm biệt cậu, Mạt Kình Lộc liền tới nhà Tam thiếu, lúc nãy Lý Diên Phách nói Tam thiếu và Phương Quý Khải động thủ, nói là động thủ, còn không bằng nói Tam thiếu bị đánh thì chính xác hơn. Với thân thể của Tam thiếu, e là đi lại vài bước đã mệt mỏi, huống chi A Khải đã tốt nghiệp trường cảnh sát và đã lăn lộn một thời gian ngoài xã hội?
Nhà Tam thiếu ở “Quý đình”, quanh đây đều là nhà của một vài quan chức, mặc dù thân thể Tam thiếu không khỏe nhưng thân phận tôn quý ở nơi này không thể xem thường. Một đám công tử ra ra vào vào, Lý Diên Phách sớm đã chào hỏi với bảo vệ, nhìn thấy Mạt Kình Lộc cũng không có ngăn trở.
Một đường đi thẳng tới chỗ ở của Tam thiếu, vào nhà liền nhìn thấy một đám bạn ở trong phòng khách, Mạt Kình Lộc qua loa chào hỏi bọn họ, liền vội vàng lên lầu, vừa bước vào phòng liền nhìn thấy một vũng máu trên mặt đất, Mạt Kình Lộc âm thầm kinh hãi, đi vào liền nhìn thấy Tam thiếu suy yếu nằm trên giường.
Lý Diên Phách tựa vào trên tường, yên lặng không nói.
Anh tiến lên hỏi: “Không có việc gì chứ? Ở cửa là?”
Lý Diên Phách thấp giọng nói: “Đó không phải là máu của Tam nhi, là tên A Khải kia tự đâm mình.”
“Cái gì?”
“Tôi thấy lúc ấy là do A Khải đang lên cơn nghiện, cả người đều mơ màng, nhìn cái gì cũng điên cuồng, cả đám cũng không ngăn cản được, Tam nhi nằm trên mặt đất hắn vẫn đánh tiếp, miệng luôn miệng nói vô liêm sỉ, sau khi ngăn cản được hắn, lại thừa dịp mọi người không chú ý, hắn liền tự đâm mình một dao.”
Mạt Kình Lộc nhíu mi, nhìn về phía Tam thiếu đang nằm ở trên giường, hỏi Lý Diên Phách: “Bây giờ hắn đang ở đâu?”
“Bị Bạch phu nhân dẫn đi rồi.” Lý Diên Phách thở dài một hơi, “Lần này chỉ sợ hắn bị lột da rồi.”
“...... Đừng nói nữa.” Tam thiếu nằm ở trên giường đột nhiên nói, sắc mặt của hắn trắng bệch, thân thể gầy đi không ít, lúc trước được nuôi dưỡng ra bao nhiêu thịt, bây giờ đều biến mất, Mạt Kình Lộc đi tới gần hắn, hỏi: “Bị đánh ở đâu?”
Tam thiếu tự giễu cười, nói: “A Khải là người có tâm tính thiện lương, không bao giờ đánhtrên mặt, cậu xem không thấy đâu.”
Mạt Kình Lộc thở dài.
Giống như tình cảm ngày xưa biến mất chỉ trong một đêm, lần này A Khải đánh Tam thiếu lại bị Bạch phu nhân mang đi, có lẽ còn có thể trở về, nhưng nếu để bà biết vết súng ngày đó là do A Khải bắn Bạch Di, bà sẽ có phản ứng gì?
Lý Diên Phách vẫn im lặng nãy giờ, lên tiếng hỏi Tam thiếu: “Đến bây giờ cậu vẫn bảo vệ hắn?”
“Cậu cũng biết, A Khải bây giờ chỉ có một mình, người nhà hắn đều không cần hắn, tôi nên đối tốt với hắn.” Tam thiếu nghiêng đầu nhìn Lý Diên Phách, vẻ mặt ôn hòa, đôi môi không có chút máu cong lên, hắn từng câu từng chữ đều để lộ ra chân thành tha thiết, hắn giống như một diễn viên siêu hạng, lừa gạt mọi người.
Cảm thấy không khí ngưng trọng, Tam thiếu đột nhiên mệt mỏi nhắm mắt lại, “Tôi mệt rồi, các cậu ra ngoài đi!”
Nghe hắn nói như vậy, hai người cũng không lưu lại nữa, Mạt Kình Lộc nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn, đi ra ngoài. Đợi mọi người đã ra ngoài hết, Tam thiếu mở mắt, con ngươi sâu thẳm mang theo bi thương nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.