Kỳ nghỉ đông thấm thoắt trôi qua, trong lúc nghỉ đông Đường Linh và Lưu Triển Bằng lại đi đổ thạch, Đường Linh dựa vào “Quỷ nhãn”, đã chọn ra không ít vật liệu tốt, Trân Bảo Trai khai trương là không thành vấn đề!
Hôm nay khai trương, người trong ngành không ít người nể mặt đến ủng hộ, bản thân Lưu Triển Bằng cũng rất có địa vị tại Thành phố S, tân khách do ông mời tới đương nhiên đều là người có máu mặt!
Điều Đường Linh không nghĩ tới là, Ngụy Bác Đạt Ngụy lão vậy mà cũng đích thân đến chúc mừng, “Thuốc lá Hoa Hạ” của Triệu Chấn Đông cũng phái người đưa tới lẵng hoa chúc mừng!
Hiển nhiên bọn họ cũng không đến đây vì Lưu Triển Bằng, mà là biết Trân Bảo Trai hiện tại là chuyện làm ăn của Đường Linh! Về phần hai người họ làm sao biết được, Đường Linh cũng không để tâm, nhân vật giống như Ngụy lão và Triệu lão vừa anh minh vừa có nhân mạch, tự nhiên sẽ biết được nội tình!
Sau khi Trân Bảo Trai được trang hoàng lại, phong cách rất khác với lúc trước, Đường Linh căn cứ vào phong cách thiết kế của hậu thế để tiến hành cải tu, kết hợp được rất nhiều yếu tố hiện đại, không gian Trân Bảo Trai hoành tráng hoa lệ và lộ ra nét thời thượng, ở một góc đại sảnh còn bố trí một phòng chờ khu nghỉ ngơi, tại đó có đặt bộ bàn ghế sofa trang hoàng vật dụng tiện cho thư giãn, trang hoàng theo phong cách phương tây, toát lên sự giàu có đặc sắc!
“Nhóc Tiểu Đường, thực sự là không đơn giản a! Cháu sao nghĩ ra được thiết kế một khu nghỉ ngơi tại đây?”
Hôm nay Ngụy lão vẫn dẫn theo trợ lý tiểu Trần, bây giờ ánh mắt tiểu Trần nhìn Đường Linh không còn sự ghét bỏ, ngược lại rất hiếu kỳ, khiếp sợ! Trân Bảo Trai vậy mà lại là của con bé! Khiến người ta rất kinh ngạc!
Đường Linh tươi cười, “Khách hàng là thượng đế, đương nhiên phải phục vụ chu đáo! Ngài nói có đúng không?”.
“Phục vụ này của cháu thật đúng là bỏ ra không ít tâm tư, khu nghỉ ngơi này chung quanh đều là tinh phẩm phỉ thúy, đem phỉ thúy đánh bóng chế tạo thành nhiều loại vật trang trí, có thể nói là chỉ cửa hàng của cháu mới có!”
Ngụy lão nhìn trang trí chung quanh hơi có chút líu lưỡi! Dùng phỉ thúy làm vật trang trí, lá gan thật lớn, trong tay ông cầm chén phỉ thúy, uống một hớp trà, cười trêu đùa, “Cháu đứa nhóc này, cả cái chén uống trà cũng làm từ phỉ thúy, cháu không sợ khách hàng không cẩn thận làm vỡ chén sao!”
“Ông nội Ngụy, đẳng cấp Trân Bảo Trai này nằm ở mức trung cao cấp trở lên, quý khách hàng tới nơi này tiêu xài, tố chất sẽ không quá tệ, dùng chén phỉ thúy để uống trà, về thưởng thức hay thể diện đều đáp ứng đủ, vậy những doanh nhân thành công đều sẽ nguyện ý tới thôi!”
Những đồ vật phỉ thúy kia phần lớn đều làm từ loại phỉ thúy bình thường, đối với Đường Linh mà nói, giá vốn của nó cũng chỉ bằng giá tiền của mấy khối mao liệu, nhưng đối với tiệm châu báu khác mà nói, đây là cực kỳ xa xỉ! Dù cho là “Vinh Phúc Châu Bảo” của Ngụy lão cũng sẽ không xuống tay mạnh bạo chi tiền tài ở phương diện này! Nói vậy ngoài Đường Linh ra, người khác ai cũng không lấy phỉ thúy kiếm bộn tiền kia, làm thành đồ vật trang trí vô dụng!
Trong mắt Ngụy lão long lanh, “Nhóc này, thì ra chủ ý của cháu là muốn để cho người tầng lớp xã hội thượng lưu kia tuyên truyền giúp cháu chứ gì!”
Bị Ngụy lão vạch trần, Đường Linh chỉ nhún vai, tựa lưng vào ghế, bĩu môi nói, “Hết cách rồi ông nội Ngụy ơi, tiền quảng cáo quá đắt, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm thôi!”
Ngụy lão nghe thấy trợn tròn mắt, vật trang trí bày biện nơi đây tùy tiện lấy ra một món, đã đủ cô nhóc làm ra một thương hiệu!
Đường Linh dùng phỉ thúy chế tạo thành vật trang trí, làm ấm trà ly trà, chú trọng đến hai chữ “phẩm vị”, càng là người có tiền bọn họ càng phô trương kiểu cách, làm như vậy chắc chắn sẽ nâng cao danh tiếng và địa vị của Trân Bảo lên tầm cao mới, có hàng loạt nhân sĩ thượng lưu quảng cáo tuyên truyền giúp Trân Bảo Trai, việc tốt như vậy sao lại không làm chứ!
Đang lúc Đường Linh và Ngụy lão nói chuyện cùng nhau vô cùng vui vẻ, bỗng bên ngoài có chút huyên náo, thực ra là có người đến đập phá cửa tiệm! Đường Linh cùng Ngụy lão đồng loạt đứng dậy, đi tới cửa lớn Trân Bảo Trai!
“Phùng lão đại, hôm nay Trân Bảo Trai của tôi khai trương, chẳng lẽ anh lại tới đòi món nợ nào đó!”. Lưu Triển Bằng không có chút hảo cảm nào với Phùng Tam, lúc trước Phùng Tam đến đòi nợ là do Vương Bình sai khiến, Lưu Triển Bằng đương nhiên xếp Phùng Tam vào phe của Vương Bình!
“Trân Bảo Trai của anh khai trương, là mở cửa buôn bán, lẽ nào ông chủ Lưu còn muốn đuổi khách!”. Hôm nay Phùng Tam ăn mặc cũng coi như có thể diện, người không biết còn tưởng hắn là nhân sĩ thượng lưu!
“Đúng thế! Trân Bảo Trai các người mở cửa làm ăn còn lựa chọn khách hàng! Mau đến xem a! Trân Bảo Trai chủ lớn lấn khách kìa!”
Tên lưu manh tóc vàng ngày trước đi theo Phùng Tam đòi nợ, hiện tại đang đứng tại cửa lớn Trân Bảo Trai, căng giọng kêu la, dẫn tới không ít người chú ý!
“Quả thực hồ đồ! Các người còn gây sự nữa, đừng trách tôi đuổi người!”. Lưu Triển Bằng ra hiệu một ánh mắt, lập tức đã xuất hiện vài nhân viên an ninh.
“Mọi người mau nghe một chút đi, Trân Bảo Trai này còn muốn đuổi người! Chúng tôi đến đây mua châu báu, vậy mà lại xem thường chúng tôi! Tất cả mọi người đừng đến đây mua châu báu, ông chủ nơi đây quá xem thường người khác!”
Tên lưu manh tóc vàng thấy trước cửa Trân Bảo Trai vây quanh không ít người, hắn liền mồm năm miệng mười rêu rao, đám đông nghe được, dần dần bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ vào Trân Bảo Trai!
“Chú Lưu, nếu bọn họ đến đây để mua châu cháu, thì mời bọn họ vào đi!”
Đường Linh đứng ở cửa, giọng nói mặc dù không lớn, nhưng có thể khiến người ta nghe rõ, sau đó lại tựa như nhớ tới cái gì đó, quay đầu có lòng tốt nhắc nhở, “À! Đúng rồi! bên trong Trân Bảo Trai ngay cả cái ly trà đều làm từ phỉ thúy, lần này các anh cũng đừng vừa đánh vừa đập phá! Lần trước thật sự là quá dã man đi!”.
“Ồ ~ thì ra những người này đến đây để gây chuyện!”. Quần chúng vây xem sau khi nghe thấy, bắt đầu xì xào bàn tán!
“Thật nhìn không ra, những người này ăn mặc đàng hoàng, thì ra là đám côn đồ a!”
“Đoán chừng là đồng ngành đố kị nhau, nếu không sao mới ngày đầu khai trương đã có người đến đập phá tiệm!”
Phùng Tam nghe thấy mấy lời bàn tán kia, có chút không tự tại, đứng ở đó do dự có nên vào hay không, vốn định chụp mũ làm ô uế danh tiếng của Trân Bảo Trai, cố ý ăn mặc chỉnh tề, vốn tưởng rằng Lưu Triển Bằng e ngại mặt mũi, ở trước mặt mọi người không dám hé lộ chuyện xấu ngày trước hắn nợ tiền, chuyện bọn hắn là côn đồ liền không bị ai biết, nhưng không nghĩ tới con nhóc kia cũng ở đây, còn nói ra trước mặt mọi người!
Phùng Tam sắc mặt u ám, nhấc chân tiến vào Trân Bảo Trai trong sự nghị luận của mọi người, phía sau đi theo vài tên côn đồ!
“Các người nhìn kìa, đi vào rồi! Liệu có đánh nhau không?”
“Đánh cái gì chứ! Không thấy trước cửa Trân Bảo Trai nhiều bảo an như vậy sao! Chỉ có mấy tên đó, đang ban ngày ban mặt nào dám thật ra tay đánh nhau!”
“Các người có nghe không, vừa nãy cô gái nhỏ kia nói, bên trong Trân Bảo Trai ngay cả ly trà cũng đều làm từ phỉ thúy! Trời! Vậy nếu đập thì mất bao nhiêu tiền!”
“Xem trận thế này, Trân Bảo Trai muốn dẫn đầu thành phố S trong ngành đá quý mất! Nếu không phải cùng ngành cũng sẽ không tìm người đập tiệm người ta như thế!”
Gần như thời gian một đêm, tên Trân Bảo Trai đã truyền khắp thành phố S, Đường Linh không nghĩ tới, Phùng Tam đến đập phá quán không thành, ngược lại còn giúp Trân Bảo Trai làm tuyên truyền quảng cáo!
Đường Linh trực tiếp đưa Phùng Tam mấy người bọn hắn đến khu nghỉ ngơi, Ngụy lão biết Đường Linh có lời muốn nói, bèn nói muốn đi nhìn chút ngọc thạch, để lại hai người Đường Linh cùng Lưu Triển Bằn tại đây, còn có đám lưu manh đến quấy rối!
Phùng Tam cũng không phải loại người chưa từng thấy sự đời, vừa bước vào phòng khách trong lòng chợt cảm thấy chấn động! Trang hoàng cỡ này tuyệt đối là hạng nhất! Nhân viên tiếp tân đón khách người nào người nấy đều xinh đẹp cao ráo, khuôn mặt mỉm cười, phục vụ tinh tế, tức khắc cảm thấy giá trị con người mình tăng tiến gấp bội!
Lúc này ngồi trên sofa tại khu nghỉ ngơi, nhìn chung quanh đủ loại vật trang trí đều là phỉ thúy, nhìn ngắm thôi cũng rất đã mắt! Ngay cả hắn người thô lỗ tục tĩu, đều cảm thấy trình độ bản thân giống như đã được nâng cấp!
Đường Linh tự tay rót ly trà, đặt tới trước mặt Phùng Tam, “Phùng lão đại uống một ngụm trà, thông cổ!”
Phùng Tam nhìn chăm chú lên cốc trà trước mắt, nhưng hắn nhớ lại lời Đường Linh từng nói, ly trà này được chế tác từ phỉ thúy! Không nghĩ tới Phùng Tam hắn còn có một ngày được dùng loại cốc phỉ thúy để uống trà!
Có chút cẩn thận cầm cái cốc lên, uống một hớp trà, cho dù hắn không hiểu trà, lúc này cũng cảm thấy vô cùng hưởng thụ!
“Phùng lão đại đi theo tôi thế nào?”. Đường Linh đột nhiên mở miệng!
Phùng Tam sặc lợi hại, trượt tay một cái, cái chén rơi xuống đất phát ra âm thanh, xoảng!
Nhìn chằm chằm Đường Linh, sửng sốt vài giây, Phùng Tam ho nhẹ một tiếng, nhưng sau lưng hắn tên lưu manh tóc vàng kia lại không trấn định, trừng mắt đôi mắt to tròn, lộ ra nét mặt hung thần ác sát!
“Mày con mẹ nó đầu óc bị lừa đá sao! Kêu lão đại của chúng tao đi theo mày! Chưa đủ lông đủ cánh, còn đòi học người ta làm lão đại!”
Đường Linh mí mắt hơi nheo lại, toát ra một tia nguy hiểm, gườm mắt một cái, tên tóc vàng tức khắc cảm thấy như có gai ở sau lưng, thật không thoải mái!
Đường Linh nhìn về phía Phùng Tam với sắc mặt âm u bất định, khóe miệng hơi nhếch lên, “Phùng lão đại quả nhiên có tiềm lực đứng trên kẻ khác, chén phỉ thúy hơn vạn đồng bị rơi vỡ, sắc mặt không thay đổi chút nào!”
Phùng Tam nghe thấy thế lông mày càng nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm vào cái chén phỉ thúy vỡ dưới chân.
“Phùng lão đại sau này đi theo tôi vừa khéo!”
Đường Linh vừa trịnh trọng lập lại một câu, Phùng Tam ngẩng đầu đối mắt với Đường Linh, Đường Linh gằn từng chữ, “Theo tôi không cần phải lo nghĩ chuyện ấm no, không cần ở trước mặt mọi người không ngốc đầu lên được! Anh có thể đứng trên kẻ khác, tiến vào xã hội thượng lưu chân chính, không cần chỉ dựa vào quần áo giữ thể diện! Càng không cần chịu sự xui khiến của Vương Bình đi làm loại chuyện anh không muốn làm! Trọng yếu nhất, anh không cần lo lắng kế sinh nhai cho bọn đàn em!”
Phùng Tam nhìn chòng chọc vào mắt Đường Linh, hai mắt càng ngày càng tỏa sáng, sự kinh ngạc trong lòng lúc này đều lộ hết trên mặt, cô nhóc này… vậy mà đều biết! Biết hắn là vì kế sinh nhai, vì các anh em, bất đắc dĩ mới chịu làm việc cho Vương Bình! Cô nhóc còn biết bởi vì “chức nghiệp” của hắn, hắn ở trước mặt người khác không ngốc đầu lên được! Cô nhóc cũng biết, hắn luôn hướng về xã hội thượng lưu!
Nhưng, tất cả những điều cô nhóc nói làm sao có thể! Cô nhóc chỉ là một đứa trẻ mà thôi!
“Đừng hoài nghi năng lực của tôi, tôi có thể một lần nữa vực dậy một Lưu Triển Bằng, thì sẽ có thể cho anh một cuộc sống như tôi vừa nói!”
Nhìn đôi mắt phượng lấp lánh ánh hào quang trước mắt, và nụ cười nhếch môi nhàn nhạt, trong lòng Phùng Tam vô cùng chấn động!
Lưu Triển Bằng không hiểu vì sao Đường Linh muốn thu nhận đám người Phùng Tam, tuy rằng trong lòng không có hảo cảm với nhóm người này, nhưng cô chủ nhỏ đã quyết định, ông tất nhiên vâng theo!
Lúc này ngay cả tên tóc vàng vẫn luôn ồn ào kia cũng trầm mặc, Đường Linh nói câu này không chỉ chạm đến đáy lòng Phùng Tam, tương tự cũng nói đến tâm khảm của tên tóc vàng kia và cả đám người bọn họ nữa!
“Chúng ta dựa vào cái gì tin ngươi!”. Tên tóc vàng tỉnh táo lại, buột miệng thốt ra một câu!
“Trân Bảo Trai chính là của Đường tổng, Lưu Triển Bằng tôi chỉ tín phục một mình Đường tổng! Đường tổng đã có thể lôi tôi ra khỏi đáy vực, đương nhiên cũng có thể kéo các ngươi ra khỏi đó!”. Sau khi Trân Bảo Trai khai trương, Lưu Triển Bằng đã kiên trì gọi Đường Linh là Đường tổng, mặc dù có chút quái dị, Đường Linh cũng không có phản đối!
“ Cơ hội chỉ có một lần!”
Phùng Tam quét mắt một vòng Trân Bảo Trai vô cùng hoa lệ này, cuối cùng tầm mắt dừng ở chỗ chén phỉ thúy vỡ kia, hồi lâu mới ngẩng phắt đầu lên, hai mắt nhìn trực diện Đường Linh, “Được! Sau này Phùng Tam tôi liền đi theo cô! Quyết không đổi ý!”
Đường Linh nhìn mấy người trước mặt, bên môi gợi ra nụ cười như có như không!
“Rất tốt!”
( Hết quyển I)
Edit: Heidi
Đau! Đầu đau! Chân đau! Tay đau!
Đường Linh cảm thấy cả người đều đau, trái tim đập kịch liệt, hơi thở có chút dồn dập, bên cạnh dường như có rất nhiều người, cô tức giận muốn mắng người! Đây là hố Đại hội vạn người xem mắt xui xẻo!
Đường Linh năm nay tuổi, rất nhanh sẽ phải bước qua ngưỡng cửa , bạn bè bên cạnh cô đa số đều đã kết hôn, có con cái cũng khoảng , tuổi rồi, thậm chí có vài cuộc hôn nhân đã ly hôn, hay tái hôn đều đã được trải nghiệm qua, cô vẫn chỉ có một thân một mình!
Thời đại học Đường Linh tìm hiểu một người bạn trai, nhưng vì lý do sau khi tốt nghiệp mỗi người một nơi nên không đến được với nhau, người nhà nóng ruột, lén giúp Đường Linh đăng kí tham gia Đại hội xem mắt vạn người, Đường Linh vốn không muốn đi, nhưng vì muốn người nhà an tâm, ôm tâm trạng xem náo nhiệt đến tham dự đại hội xem mắt này.
Điều kiện trong nhà Đường Linh cũng không giàu có gì, sau khi tốt nghiệp đại học cô cũng thay đổi công việc liên tục, công ty địa ốc, công ty mậu dịch nước ngoài, công ty quảng cáo, năm thời gian dính tới nhiều lĩnh vực công việc khác nhau, Đường Linh vừa mới nghỉ việc ở vị trí nhân sự nhân lực, cũng không phải cô không muốn làm yên ổn, mỗi công việc cô đều thích, nhưng cô càng yêu thích cảm giác tìm tòi khám phá, không phải cô không có tính ổn định, cô chỉ đang muốn tìm một công việc thích hợp nhất với mình mà thôi.
Đại hội xem mắt được tổ chức tại quảng trường Trung Sơn của thành phố S, nơi đó có sức chứa lớn, sẽ không bị chen chúc, chỉ là ban tổ chức không ngờ rằng, thời đại này dân FA nhiều đến thế, toàn bộ quảng trường chật ních đầy người, các bà cô bà dì hộ tống đi cùng thành đoàn, gây nên tình trạng ùn tắc giao thông gần khu vực quảng trường Trung Sơn, mà do bởi vì chen lấn nhau mới gây nên sự kiện giẫm đạp kia, mà bi kịch của Đường Linh cô chính là bị giẫm đạp!
Đúng vậy! Là bị giẫm đạp! Hơn nữa còn rất nhiều chân!
Đánh chết Đường Linh cô cũng tuyệt đối sẽ không tham gia loại đại hội xem mắt xui xẻo kiểu này nữa!
Đường Linh xoa cái ót, cái ót đau dữ dội, bàn tay vừa sờ đến chỗ cái ót, bàn tay bị đau nhẹ, mở bàn tay ra, vậy mà bị chảy máu, đám người này không lẽ ai cũng đi giày đinh!
Đợi Đường Linh tỉnh táo lại, phát hiện ngoài trên người bị đau nhức ra, quanh thân còn tản mát ra mùi vi hôi chua, cô ngồi dậy, máu chảy ra ở tay vô ý đụng phải một vật vừa cứng rắn vừa lạnh băng, Đường Linh nhìn theo, bị khiếp sợ rồi!
Cô! Cô sao lại nằm ở trong thùng rác?! Hơn nữa còn là loại thùng rác cỡ lớn kiểu cũ mà N năm rồi chưa từng xuất hiện qua!
Đường Linh chưa kịp suy nghĩ nhiều, tay đau đến run rẩy.
Trời ơi! Cô nhìn thấy gì? Cái vật vừa cứng vừa buốt kia vậy mà lại chui vào trong tay đang chảy máu kia của cô, sau đó biến mất không thấy đâu!
Đường Linh khiếp sợ dụi mắt, thế giới này là huyền huyễn sao?
Đầu tiên là người của đại hội xem mắt giẫm đạp cô đẩy vào trong thùng rác, sau đó bị một thứ nào đó không rõ xuyên vào trong thân thể mình!
” Đường Linh, cậu… sao cậu … bị ngã rồi? ” Một đứa bé trai đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển đưa tay kéo cô.
Đường Linh lảo đảo đứng lên, nhìn bé trai trước mặt này cảm thấy khá quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi, đứa nhỏ nhà hàng xóm ư? Đường Linh khẽ cau mày.
” Cậu… “
” Cậu cái gì mà cậu, chạy mau! ” Dứt lời, bé trai lôi kéo Đường Linh chạy dọc theo đường cái, vừa chạy vừa thở dốc hô: ” Chúng ta phải… nhanh hơn chút, không thì… không giành được… thứ hạng! “
Đường Linh bị kéo đi mà không hiểu ra sao, bé trai này là ai? Lôi kéo cô chạy như điên gì vậy?
Mà cô chưa kịp nhớ tới bé trai này là ai, lại phát hiện ra một việc khiến khô khó mà chấp nhận nổi – – cô thế mà còn không cao bằng bé trai này cơ! Cô nói thế nào cũng cao m! Bé trai này cao bao nhiêu? m?
Nhìn từng đứa bé bên cạnh đang vừa chạy vừa thở hổn hển, con đường quen thuộc, cùng với lời nói của bé trai kia, cô mới đột nhiên phát hiện, chẳng lẽ cô đang tham gia môn chạy chạy cự li dài mùa đông?
Đùa gì thế!
Chạy cự li dài mùa đông? Cô chỉ từng tham gia duy nhất một lần chạy cự li dài mùa đông thành phố khi học tiểu học năm thứ ba, về sau chưa từng lại tham gia!
” Đường Đường, cố lên! ” Một giọng nữ trưởng thành cắt ngang suy nghĩ của Đường Linh.
Đường Linh nhìn về phía phát ra thanh âm, ngẩn người, rất khoa trương hô một tiếng: ” Mẹ? “
Một người phụ nữ tuổi, cưỡi xe đạp, hướng về phía Đường Linh hô hào: ” Đường Đường, cố lên, chạy mau! “
Nếu như phút trước vẫn chưa hiểu rõ đây là làm sao, thì khi giây phút này nhìn thấy mẹ, Đường Linh dường như đã hiểu, cô có vẻ như đã xuyên qua! Hoặc là nói trùng sinh?
Cuộc thi chạy cự li dài mùa đông khi học tiểu học năm thứ ba, là mẹ đến cổ vũ cho mình, hồi tiểu học môn thể dục cô học vô cùng tốt, từng tham gia qua vài lần thi đấu trong khu vực tỉnh thành phố tổ chức, mà mẹ chỉ có lần này là đến động viên mình thôi, không phải mẹ không quan tâm, mà là do tính chất công việc, như loại công việc ăn chung nồi thì việc xin nghỉ là rất khó khăn.
Tuy rằng rất khiếp sợ, nhưng Đường Linh cô – – quả thực đã trùng sinh! Kì đầu năm thứ ba tiểu học, cũng chính là năm , năm ấy cô mới tuổi![/align]
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Kỳ nghỉ đông thấm thoắt trôi qua, trong lúc nghỉ đông Đường Linh và Lưu Triển Bằng lại đi đổ thạch, Đường Linh dựa vào “Quỷ nhãn”, đã chọn ra không ít vật liệu tốt, Trân Bảo Trai khai trương là không thành vấn đề!
Hôm nay khai trương, người trong ngành không ít người nể mặt đến ủng hộ, bản thân Lưu Triển Bằng cũng rất có địa vị tại Thành phố S, tân khách do ông mời tới đương nhiên đều là người có máu mặt!
Điều Đường Linh không nghĩ tới là, Ngụy Bác Đạt Ngụy lão vậy mà cũng đích thân đến chúc mừng, “Thuốc lá Hoa Hạ” của Triệu Chấn Đông cũng phái người đưa tới lẵng hoa chúc mừng!
Hiển nhiên bọn họ cũng không đến đây vì Lưu Triển Bằng, mà là biết Trân Bảo Trai hiện tại là chuyện làm ăn của Đường Linh! Về phần hai người họ làm sao biết được, Đường Linh cũng không để tâm, nhân vật giống như Ngụy lão và Triệu lão vừa anh minh vừa có nhân mạch, tự nhiên sẽ biết được nội tình!
Sau khi Trân Bảo Trai được trang hoàng lại, phong cách rất khác với lúc trước, Đường Linh căn cứ vào phong cách thiết kế của hậu thế để tiến hành cải tu, kết hợp được rất nhiều yếu tố hiện đại, không gian Trân Bảo Trai hoành tráng hoa lệ và lộ ra nét thời thượng, ở một góc đại sảnh còn bố trí một phòng chờ khu nghỉ ngơi, tại đó có đặt bộ bàn ghế sofa trang hoàng vật dụng tiện cho thư giãn, trang hoàng theo phong cách phương tây, toát lên sự giàu có đặc sắc!
“Nhóc Tiểu Đường, thực sự là không đơn giản a! Cháu sao nghĩ ra được thiết kế một khu nghỉ ngơi tại đây?”
Hôm nay Ngụy lão vẫn dẫn theo trợ lý tiểu Trần, bây giờ ánh mắt tiểu Trần nhìn Đường Linh không còn sự ghét bỏ, ngược lại rất hiếu kỳ, khiếp sợ! Trân Bảo Trai vậy mà lại là của con bé! Khiến người ta rất kinh ngạc!
Đường Linh tươi cười, “Khách hàng là thượng đế, đương nhiên phải phục vụ chu đáo! Ngài nói có đúng không?”.
“Phục vụ này của cháu thật đúng là bỏ ra không ít tâm tư, khu nghỉ ngơi này chung quanh đều là tinh phẩm phỉ thúy, đem phỉ thúy đánh bóng chế tạo thành nhiều loại vật trang trí, có thể nói là chỉ cửa hàng của cháu mới có!”
Ngụy lão nhìn trang trí chung quanh hơi có chút líu lưỡi! Dùng phỉ thúy làm vật trang trí, lá gan thật lớn, trong tay ông cầm chén phỉ thúy, uống một hớp trà, cười trêu đùa, “Cháu đứa nhóc này, cả cái chén uống trà cũng làm từ phỉ thúy, cháu không sợ khách hàng không cẩn thận làm vỡ chén sao!”
“Ông nội Ngụy, đẳng cấp Trân Bảo Trai này nằm ở mức trung cao cấp trở lên, quý khách hàng tới nơi này tiêu xài, tố chất sẽ không quá tệ, dùng chén phỉ thúy để uống trà, về thưởng thức hay thể diện đều đáp ứng đủ, vậy những doanh nhân thành công đều sẽ nguyện ý tới thôi!”
Những đồ vật phỉ thúy kia phần lớn đều làm từ loại phỉ thúy bình thường, đối với Đường Linh mà nói, giá vốn của nó cũng chỉ bằng giá tiền của mấy khối mao liệu, nhưng đối với tiệm châu báu khác mà nói, đây là cực kỳ xa xỉ! Dù cho là “Vinh Phúc Châu Bảo” của Ngụy lão cũng sẽ không xuống tay mạnh bạo chi tiền tài ở phương diện này! Nói vậy ngoài Đường Linh ra, người khác ai cũng không lấy phỉ thúy kiếm bộn tiền kia, làm thành đồ vật trang trí vô dụng!
Trong mắt Ngụy lão long lanh, “Nhóc này, thì ra chủ ý của cháu là muốn để cho người tầng lớp xã hội thượng lưu kia tuyên truyền giúp cháu chứ gì!”
Bị Ngụy lão vạch trần, Đường Linh chỉ nhún vai, tựa lưng vào ghế, bĩu môi nói, “Hết cách rồi ông nội Ngụy ơi, tiền quảng cáo quá đắt, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm thôi!”
Ngụy lão nghe thấy trợn tròn mắt, vật trang trí bày biện nơi đây tùy tiện lấy ra một món, đã đủ cô nhóc làm ra một thương hiệu!
Đường Linh dùng phỉ thúy chế tạo thành vật trang trí, làm ấm trà ly trà, chú trọng đến hai chữ “phẩm vị”, càng là người có tiền bọn họ càng phô trương kiểu cách, làm như vậy chắc chắn sẽ nâng cao danh tiếng và địa vị của Trân Bảo lên tầm cao mới, có hàng loạt nhân sĩ thượng lưu quảng cáo tuyên truyền giúp Trân Bảo Trai, việc tốt như vậy sao lại không làm chứ!
Đang lúc Đường Linh và Ngụy lão nói chuyện cùng nhau vô cùng vui vẻ, bỗng bên ngoài có chút huyên náo, thực ra là có người đến đập phá cửa tiệm! Đường Linh cùng Ngụy lão đồng loạt đứng dậy, đi tới cửa lớn Trân Bảo Trai!
“Phùng lão đại, hôm nay Trân Bảo Trai của tôi khai trương, chẳng lẽ anh lại tới đòi món nợ nào đó!”. Lưu Triển Bằng không có chút hảo cảm nào với Phùng Tam, lúc trước Phùng Tam đến đòi nợ là do Vương Bình sai khiến, Lưu Triển Bằng đương nhiên xếp Phùng Tam vào phe của Vương Bình!
“Trân Bảo Trai của anh khai trương, là mở cửa buôn bán, lẽ nào ông chủ Lưu còn muốn đuổi khách!”. Hôm nay Phùng Tam ăn mặc cũng coi như có thể diện, người không biết còn tưởng hắn là nhân sĩ thượng lưu!
“Đúng thế! Trân Bảo Trai các người mở cửa làm ăn còn lựa chọn khách hàng! Mau đến xem a! Trân Bảo Trai chủ lớn lấn khách kìa!”
Tên lưu manh tóc vàng ngày trước đi theo Phùng Tam đòi nợ, hiện tại đang đứng tại cửa lớn Trân Bảo Trai, căng giọng kêu la, dẫn tới không ít người chú ý!
“Quả thực hồ đồ! Các người còn gây sự nữa, đừng trách tôi đuổi người!”. Lưu Triển Bằng ra hiệu một ánh mắt, lập tức đã xuất hiện vài nhân viên an ninh.
“Mọi người mau nghe một chút đi, Trân Bảo Trai này còn muốn đuổi người! Chúng tôi đến đây mua châu báu, vậy mà lại xem thường chúng tôi! Tất cả mọi người đừng đến đây mua châu báu, ông chủ nơi đây quá xem thường người khác!”
Tên lưu manh tóc vàng thấy trước cửa Trân Bảo Trai vây quanh không ít người, hắn liền mồm năm miệng mười rêu rao, đám đông nghe được, dần dần bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ vào Trân Bảo Trai!
“Chú Lưu, nếu bọn họ đến đây để mua châu cháu, thì mời bọn họ vào đi!”
Đường Linh đứng ở cửa, giọng nói mặc dù không lớn, nhưng có thể khiến người ta nghe rõ, sau đó lại tựa như nhớ tới cái gì đó, quay đầu có lòng tốt nhắc nhở, “À! Đúng rồi! bên trong Trân Bảo Trai ngay cả cái ly trà đều làm từ phỉ thúy, lần này các anh cũng đừng vừa đánh vừa đập phá! Lần trước thật sự là quá dã man đi!”.
“Ồ ~ thì ra những người này đến đây để gây chuyện!”. Quần chúng vây xem sau khi nghe thấy, bắt đầu xì xào bàn tán!
“Thật nhìn không ra, những người này ăn mặc đàng hoàng, thì ra là đám côn đồ a!”
“Đoán chừng là đồng ngành đố kị nhau, nếu không sao mới ngày đầu khai trương đã có người đến đập phá tiệm!”
Phùng Tam nghe thấy mấy lời bàn tán kia, có chút không tự tại, đứng ở đó do dự có nên vào hay không, vốn định chụp mũ làm ô uế danh tiếng của Trân Bảo Trai, cố ý ăn mặc chỉnh tề, vốn tưởng rằng Lưu Triển Bằng e ngại mặt mũi, ở trước mặt mọi người không dám hé lộ chuyện xấu ngày trước hắn nợ tiền, chuyện bọn hắn là côn đồ liền không bị ai biết, nhưng không nghĩ tới con nhóc kia cũng ở đây, còn nói ra trước mặt mọi người!
Phùng Tam sắc mặt u ám, nhấc chân tiến vào Trân Bảo Trai trong sự nghị luận của mọi người, phía sau đi theo vài tên côn đồ!
“Các người nhìn kìa, đi vào rồi! Liệu có đánh nhau không?”
“Đánh cái gì chứ! Không thấy trước cửa Trân Bảo Trai nhiều bảo an như vậy sao! Chỉ có mấy tên đó, đang ban ngày ban mặt nào dám thật ra tay đánh nhau!”
“Các người có nghe không, vừa nãy cô gái nhỏ kia nói, bên trong Trân Bảo Trai ngay cả ly trà cũng đều làm từ phỉ thúy! Trời! Vậy nếu đập thì mất bao nhiêu tiền!”
“Xem trận thế này, Trân Bảo Trai muốn dẫn đầu thành phố S trong ngành đá quý mất! Nếu không phải cùng ngành cũng sẽ không tìm người đập tiệm người ta như thế!”
Gần như thời gian một đêm, tên Trân Bảo Trai đã truyền khắp thành phố S, Đường Linh không nghĩ tới, Phùng Tam đến đập phá quán không thành, ngược lại còn giúp Trân Bảo Trai làm tuyên truyền quảng cáo!
Đường Linh trực tiếp đưa Phùng Tam mấy người bọn hắn đến khu nghỉ ngơi, Ngụy lão biết Đường Linh có lời muốn nói, bèn nói muốn đi nhìn chút ngọc thạch, để lại hai người Đường Linh cùng Lưu Triển Bằn tại đây, còn có đám lưu manh đến quấy rối!
Phùng Tam cũng không phải loại người chưa từng thấy sự đời, vừa bước vào phòng khách trong lòng chợt cảm thấy chấn động! Trang hoàng cỡ này tuyệt đối là hạng nhất! Nhân viên tiếp tân đón khách người nào người nấy đều xinh đẹp cao ráo, khuôn mặt mỉm cười, phục vụ tinh tế, tức khắc cảm thấy giá trị con người mình tăng tiến gấp bội!
Lúc này ngồi trên sofa tại khu nghỉ ngơi, nhìn chung quanh đủ loại vật trang trí đều là phỉ thúy, nhìn ngắm thôi cũng rất đã mắt! Ngay cả hắn người thô lỗ tục tĩu, đều cảm thấy trình độ bản thân giống như đã được nâng cấp!
Đường Linh tự tay rót ly trà, đặt tới trước mặt Phùng Tam, “Phùng lão đại uống một ngụm trà, thông cổ!”
Phùng Tam nhìn chăm chú lên cốc trà trước mắt, nhưng hắn nhớ lại lời Đường Linh từng nói, ly trà này được chế tác từ phỉ thúy! Không nghĩ tới Phùng Tam hắn còn có một ngày được dùng loại cốc phỉ thúy để uống trà!
Có chút cẩn thận cầm cái cốc lên, uống một hớp trà, cho dù hắn không hiểu trà, lúc này cũng cảm thấy vô cùng hưởng thụ!
“Phùng lão đại đi theo tôi thế nào?”. Đường Linh đột nhiên mở miệng!
Phùng Tam sặc lợi hại, trượt tay một cái, cái chén rơi xuống đất phát ra âm thanh, xoảng!
Nhìn chằm chằm Đường Linh, sửng sốt vài giây, Phùng Tam ho nhẹ một tiếng, nhưng sau lưng hắn tên lưu manh tóc vàng kia lại không trấn định, trừng mắt đôi mắt to tròn, lộ ra nét mặt hung thần ác sát!
“Mày con mẹ nó đầu óc bị lừa đá sao! Kêu lão đại của chúng tao đi theo mày! Chưa đủ lông đủ cánh, còn đòi học người ta làm lão đại!”
Đường Linh mí mắt hơi nheo lại, toát ra một tia nguy hiểm, gườm mắt một cái, tên tóc vàng tức khắc cảm thấy như có gai ở sau lưng, thật không thoải mái!
Đường Linh nhìn về phía Phùng Tam với sắc mặt âm u bất định, khóe miệng hơi nhếch lên, “Phùng lão đại quả nhiên có tiềm lực đứng trên kẻ khác, chén phỉ thúy hơn vạn đồng bị rơi vỡ, sắc mặt không thay đổi chút nào!”
Phùng Tam nghe thấy thế lông mày càng nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm vào cái chén phỉ thúy vỡ dưới chân.
“Phùng lão đại sau này đi theo tôi vừa khéo!”
Đường Linh vừa trịnh trọng lập lại một câu, Phùng Tam ngẩng đầu đối mắt với Đường Linh, Đường Linh gằn từng chữ, “Theo tôi không cần phải lo nghĩ chuyện ấm no, không cần ở trước mặt mọi người không ngốc đầu lên được! Anh có thể đứng trên kẻ khác, tiến vào xã hội thượng lưu chân chính, không cần chỉ dựa vào quần áo giữ thể diện! Càng không cần chịu sự xui khiến của Vương Bình đi làm loại chuyện anh không muốn làm! Trọng yếu nhất, anh không cần lo lắng kế sinh nhai cho bọn đàn em!”
Phùng Tam nhìn chòng chọc vào mắt Đường Linh, hai mắt càng ngày càng tỏa sáng, sự kinh ngạc trong lòng lúc này đều lộ hết trên mặt, cô nhóc này… vậy mà đều biết! Biết hắn là vì kế sinh nhai, vì các anh em, bất đắc dĩ mới chịu làm việc cho Vương Bình! Cô nhóc còn biết bởi vì “chức nghiệp” của hắn, hắn ở trước mặt người khác không ngốc đầu lên được! Cô nhóc cũng biết, hắn luôn hướng về xã hội thượng lưu!
Nhưng, tất cả những điều cô nhóc nói làm sao có thể! Cô nhóc chỉ là một đứa trẻ mà thôi!
“Đừng hoài nghi năng lực của tôi, tôi có thể một lần nữa vực dậy một Lưu Triển Bằng, thì sẽ có thể cho anh một cuộc sống như tôi vừa nói!”
Nhìn đôi mắt phượng lấp lánh ánh hào quang trước mắt, và nụ cười nhếch môi nhàn nhạt, trong lòng Phùng Tam vô cùng chấn động!
Lưu Triển Bằng không hiểu vì sao Đường Linh muốn thu nhận đám người Phùng Tam, tuy rằng trong lòng không có hảo cảm với nhóm người này, nhưng cô chủ nhỏ đã quyết định, ông tất nhiên vâng theo!
Lúc này ngay cả tên tóc vàng vẫn luôn ồn ào kia cũng trầm mặc, Đường Linh nói câu này không chỉ chạm đến đáy lòng Phùng Tam, tương tự cũng nói đến tâm khảm của tên tóc vàng kia và cả đám người bọn họ nữa!
“Chúng ta dựa vào cái gì tin ngươi!”. Tên tóc vàng tỉnh táo lại, buột miệng thốt ra một câu!
“Trân Bảo Trai chính là của Đường tổng, Lưu Triển Bằng tôi chỉ tín phục một mình Đường tổng! Đường tổng đã có thể lôi tôi ra khỏi đáy vực, đương nhiên cũng có thể kéo các ngươi ra khỏi đó!”. Sau khi Trân Bảo Trai khai trương, Lưu Triển Bằng đã kiên trì gọi Đường Linh là Đường tổng, mặc dù có chút quái dị, Đường Linh cũng không có phản đối!
“ Cơ hội chỉ có một lần!”
Phùng Tam quét mắt một vòng Trân Bảo Trai vô cùng hoa lệ này, cuối cùng tầm mắt dừng ở chỗ chén phỉ thúy vỡ kia, hồi lâu mới ngẩng phắt đầu lên, hai mắt nhìn trực diện Đường Linh, “Được! Sau này Phùng Tam tôi liền đi theo cô! Quyết không đổi ý!”
Đường Linh nhìn mấy người trước mặt, bên môi gợi ra nụ cười như có như không!