“Xuống đây.” Kiều Tân Hạo trong tay còn cầm một cục đá, thái độ vô cùng tùy ý.
Dư Hạc xoay người nhìn nhìn đống kính vỡ đầy đất, lại xoay người nhìn thiếu niên biểu tình kiêu ngạo dưới lầu, không nói gì.
“Nếu không muốn thêm một tấm cửa kiếng nữa bị tôi đập vỡ thì tốt hơn hết là hãy xuống đây.” Kiều Tân Hạo nguy hiểm tâng tâng cục đá trong tay.
Dư Hạc im lặng nhìn hắn chốc lát, xoay người ra khỏi phòng, mặc quần áo tử tế rồi mở cửa đi xuống.
Cậu đi đến chỗ cách Kiều Tân Hạo còn nửa mét rồi đứng lại, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, “Có việc gì ?”
“Sao ở trước mặt tôi cậu cứ trưng bộ mặt âm trì đó ra vậy ?”
Dư Hạc: “…”
“Ừm, cộng cả tiền cửa sổ nữa.” Kiều Tân Hạo ngượng ngùng lấy ra hai tờ một trăm đồng đưa tới trước mặt Dư Hạc, hơi bị không tự nhiên gãi gãi đầu, “Tôi không phải cố ý đâu, vốn chỉ định ném ra tiếng động là được rồi, nhưng trong lúc vô tình lực tay không chuẩn, tôi lại cũng không biết số điện thoại của cậu.”
Dư Hạc mấp máy môi, không đón lấy số tiền hắn đưa, “Không cần.”
“Được rồi được rồi, tôi biết không thể trông mong cậu vẫn còn là cái tên khó ưa thiếu tiền kia, nhưng tôi đã phá hoại thì đền tiền cũng là chuyện hiển nhiên không phải sao ? Đưa cậu thì cậu cứ lấy đi, không thấy mệt hả ! ?”
Dư Hạc dường như bị thái độ của hắn làm cho khó hiểu, cậu ngẩn người, rồi sau đó chấp thuận cầm lấy tiền. Dù sao thì cửa sổ cũng là bị hắn phá vỡ mà !
“Còn nữa, tôi muốn xin lỗi chuyện mấy hôm trước, tuy khi đó cũng không hoàn toàn là lỗi của tôi, nhưng tính tình tôi vốn cũng có điểm không tốt.” Kiều Tân Hạo bĩu môi, rõ ràng là đang giải thích nhưng vẫn cố tỏ vẻ ta đây.
Tính tình đích thật là không tốt ! Dư Hạc tự nhiên nhớ tới trước đây hắn không một lời liền một phát đấm ngã tên côn đồ khét tiếng, sau đó nhào tới bổ thêm mấy cước rồi kéo tay mình bỏ chạy.
“Này, tôi đang nói chuyện với cậu đó ! Đang lúc nghiêm túc cậu có thể đừng thất thần hay không !”
Dư Hạc sửng sốt, chợt lấy lại tinh thần, “Xin lỗi.”
Kiều Tân Hạo cũng hết biết nói gì.
“Thế… Cậu không sao chứ ?”
“Làm sao có việc gì được.” Kiều Tân Hạo vẻ mặt xấu hổ, “Cái tên Khải gì kia hoàn toàn không phải đối thủ của tôi !”
“Giản Quân Khải.” Dư Hạc còn cố cường điệu họ tên nam nhân của mình một chút.
“Đúng đúng, Giản Quân Khải.” Kiều Tân Hạo nói thêm, “Hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi, cho nên tôi mới đến xin lỗi cậu, ngày đó bất cẩn đánh hắn thật sự hơi ngại.”
Dư Hạc nhớ tới lời hôm bữa Quân Khải nói, không khỏi thấy hơi buồn cười, lại cảm thấy trong tình huống này mình không nên cười. Vì thế cậu cúi đầu, cố gắng áp chế khóe miệng muốn cong lên của mình.
“Tóm lại, tính tình của tôi có điểm không tốt, chỉ cần tức lên là cản không được cái miệng của mình, nếu tôi có nói gì khiến cậu không vui thì bây giờ tôi cũng đã xin lỗi.”
Dư Hạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, khẽ lắc đầu, “Không sao.”
“Tức là tha thứ cho tôi rồi đúng không ?” Kiều Tân Hạo lập tức hưng phấn hơn hẳn, trong lúc vô tình tiến tới vài bước.
Dư Hạc lập tức theo bản năng lùi về sau, lại đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, dừng ở thế nửa tiến nửa lùi, hơi hơi xấu hổ. Dư Hạc dừng lại vài giây, cuối cùng vẫn lựa chọn lui chân trước về mà không phải tiến chân sau lên.
Sắc mặt của Kiều Tân Hạo vì động tác của cậu mà chợt biến đối, nhưng chỉ là trong chớp mắt không kịp để Dư Hạc thấy, ngữ khí lại bất giác lên cao, “Này, tôi đang hỏi cậu đấy ! Như thế có phải nghĩa là cậu đã tha lỗi cho tôi hay không.”
Dư Hạc gật đầu. Với cậu mà nói, những lời đó của Kiều Tân Hạo căn bản không ảnh hưởng đến gì cả, điều duy nhất làm cậu tức giận chỉ là người này dám ở trước mặt Quân Khải sờ soạng tay mình mà thôi, mặc dù bản thân cậu cũng không đặc biệt để ý, nhưng bởi vì nó diễn ra ngay trước mặt Quân Khải cho nên mới phá lệ giận dữ.
“Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, hôm đó, chính là ngày mà bọn mình lần đầu tiên gặp nhau ấy, cậu muốn nói gì với tôi sao ?”
Dư Hạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Kiều Tân Hạo nghĩ rằng cậu không rõ, vì thế nhắc lại, “Chính là lúc… ừm, trước khi Giản Quân Khải xuất hiện, tôi chẳng phải đang trò chuyện với cậu sao ? Khi đó nhìn cậu giống như có gì muốn nói vậy.”
Dư Hạc cúi mắt xuống, hơi cau mày, một lát sau thì lắc đầu, “Không có gì.”
“Thôi đi, đừng gạt tôi được không, cậu nghĩ tôi là thằng nhóc ba tuổi sao, cậu lúc ấy tuyệt đối là muốn nói gì đó.” Kiều Tân Hạo nhất thời phát cáu, “Đang nói chuyện với cậu đó a !”
Trầm mặc.
“Tôi đi bây giờ, trước mặt tên kia cậu sao có thể nói chuyện được nhỉ, đứng trước mặt tôi thì cứ như người câm, cậu đừng tỏ ra như vậy được không. Lúc ấy cậu rốt cục muốn nói cái gì ! ?”
Vẫn là trầm mặc.
“Ông đây hôm nay càng muốn biết rõ ràng, nếu cậu không nói thì về sau ngày nào tôi cũng đến đây chọi vỡ cửa kiếng.”
Dư Hạc rốt cục cũng nhịn không được ngẩng đầu lên, cậu có chút khó chịu nhìn thiếu niên khá là ấu trĩ xốc nổi trước mắt, thật sự không biết nên ứng đối như thế nào.
Nhiều năm nay có rất ít người chủ động tiếp xúc với cậu như vậy, bây giờ mặc dù đã có một Giản Quân Khải, thế nhưng anh đối với Dư Hạc lúc nào cũng bao dung nuông chiều, cậu chỉ cần ngoan ngoãn đón nhận tấm lòng của anh, sau đó chăm sóc bản thân mình thật tốt là đủ rồi. Giờ khắc này, cậu quả thực là không biết nên làm gì với cái tên cứ càn quấy mãi này.
“Rồi cậu có nói hay không.”
Dư Hạc thật sự không rõ lắm, tại sao người này cứ quả quyết là lúc đó mình muốn bộc bạch điều gì chứ ! Cậu hơi mím môi, rốt cục mở miệng, “Lúc đó là… muốn hỏi cậu việc được không ?”
“Chuyện gì ?” Thấy cậu cuối cùng cũng nói chuyện, Kiều Tân Hạo nhất thời hưng phấn hẳn.
“Chúng ta trước đây đã từng gặp nhau, cậu còn nhớ không ?” Vừa nói xong câu đó, Dư Hạc liền nhíu mày lại, tuy rằng trí óc cậu không quá nhạy bén, nhưng cũng cảm nhận được câu đó có một chút không ổn, mà giờ này một mình đứng trong đêm đen với người này cũng không ổn nữa…
“ Trước đây ?” Kiều Tân Hạo nhịn không được mở to hai mắt nhìn, ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu, hắn ép Dư Hạc nói ra chuyện bữa đó chỉ là muốn càn quấy thôi, chứ không thật sự muốn Dư Hạc kể chuyện gì ra.
Thế nhưng hiện tại, hắn lăng lăng nhìn thiếu niên từ lần đầu tiên gặp mặt đã khiến hắn cảm thấy quen thuộc, trong đầu ngập tràn câu kinh ngạc “A, thì ra là thế à”. Thảo nào hắn cứ luôn cảm thấy người này từ diện mạo cho tới cái tên đều khiến hắn thân quen, mặc dù giờ phút này về cái chuyện trước đây theo lời Dư Hạc nói chỉ còn là một mảng mơ hồ đối với hắn, nhưng hắn vẫn kiên định cảm nhận được, ừm, bọn họ chắc chắn đã từng quen nhau.
“Tôi trước đây nhất định có ấn tượng về cậu rất sâu, nếu không sẽ không đến bây giờ vẫn còn thấy cậu quen mắt, tên cũng quen tai.” Hắn khẳng định gật đầu, sau đó hai mắt nhìn trời, cố gắng nhớ lại, “Đúng rồi, tôi có nhớ hồi trước từng đến chỗ ông bà ngoại ở Bắc Kinh một thời gian, trước đây cậu có phải cũng giống hiện tại không, không thích nói chuyện, hình như tôi nhớ ra cậu rồi, đã bảo mà, tôi thật lòng cảm thấy cậu trông rất quen.”
Lông mi Dư Hạc nhẹ run lên, không biết vì sao nội tâm dâng lên một sự vui mừng nhàn nhạt, mặc kệ có thế nào, có thể được một người bạn vốn tưởng rằng sẽ không ấn tượng với mình nhận ra, lại còn dùng ngữ khí chắc chắn nói cho ta biết người đó ấn tượng khá sâu về ta, tất nhiên sẽ là một chuyện khiến ta vui mừng.
Không biết có phải vì nguyên nhân này hay không, mà một chút hảo cảm của cậu đối với Kiều Tân Hạo trước kia dường như đã trở lại, còn muốn lớn hơn so với trước kia một chút. Nhưng mà, cũng chỉ là một chút thôi, ít nhất đối với cậu mà nói, chút hảo cảm này hoàn toàn không có khả năng làm dao động địa vị của Quân Khải trong lòng cậu.
Cho nên, khi vừa nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên cái tên Quân Khải, cậu lộ ra một nụ cười mà chưa bao giờ bộc ra trước mặt ai khác, “A lô !”
“Tiểu Hạc, đang làm gì đó ?” Trong giọng nói của Quân Khải mang theo ý cười.
“Ừm…” Dư Hạc nhìn chằm chằm màn hình TV trước mắt, “Xem TV.”
“Nhớ anh không ?”
Mặt Dư Hạc nhất thời hơi đỏ lên, nhưng vẫn gật đầu, “Ừm.”
Quân Khải cười cười, “Mở cửa giúp anh đi, anh hình như quên mang chìa khóa rồi.”
“A ?” Dư Hạc chợt sửng sốt, giống như căn bản không kịp phản ứng lại lời Quân Khải vừa nói.
“Anh nói nhanh ra mở cửa cho anh, sắp cóng chết rồi, hu hu hu.”
Dư Hạc thẫn thờ hai giây rồi vụt một tiếng đứng lên, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra mở cửa nhà.
Chỉ thấy Quân Khải toàn thân là một bộ tây trang trông có vẻ vô cùng đơn bạc giữa mùa đông, cái tay vươn lên nghe điện thoại cũng bị lạnh đến đỏ bừng, cả người còn đang không ngừng phát run.
“Cưng à em phản ứng thật chậm.” Quân Khải phi thường tự nhiên hôn trán Dư Hạc một cái, lướt qua cậu đi vào, trong nhà có bật hệ thống sưởi, cuối cùng cũng khiến anh cảm thấy khôi phục được chút tri giác.
“Anh sao lại…” Dư Hạc bấy giờ vẫn còn ngây ngốc, cậu thật sự không nghĩ tới Quân Khải cư nhiên có thể trở về ngay sau bữa tiệc, “Hiện giờ đã mười một giờ, anh…”
“Bởi vì nhớ em a.” Quân Khải híp mắt cười đến xán lạn, “Chuyện này còn cần phải nói sao ?”
Dư Hạc trừng mắt nhìn anh một cái, đáy mắt hiện lên sự lo lắng.
“Vậy anh làm gì ăn mặc như thế này, không biết hiện tại đang mùa đông sao ?”
Giản Quân Khải có chút bất mãn cười cười, “Hôm nay đi theo ba tham gia một bữa tiệc, trong nhà trên xe hay nhà hàng đều có hệ thống dưởi cho nên không có gì cả, vốn là định trực tiếp về nhà. Nhưng là cha với… dì Lưu hình như có vài việc cần hoàn thành, cho nên trong nhà không có ai, anh nghĩ còn không bằng thừa cơ hội này quay về thăm em một chút, cho nên mới ở đây.”
Anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Dư Hạc càng lúc càng chuyển sang trách móc, rốt cục nhịn không được thu hồi ngữ điệu lơ đễnh kia, “Được rồi mà”, Anh xoa tóc Dư Hạc, “Kỳ thật cũng không quá lạnh.”
“Em đi nấu canh gừng cho anh, cảm mạo sẽ không tốt !”
Quân Khải trêu ghẹo, “Sao tự nhiên anh thấy như vừa xuyên không về thời cổ trang a, lại còn canh gừng này kia nữa.”
“Không muốn uống thì dẹp.” Dư Hạc bĩu môi, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, cậu mọi lần bị cảm cũng thường nấu canh gừng cho mình mà ?
“Anh có nói gì đâu.” Quân Khải liền nở nụ cười, “Đi nấu đi, nhớ cho thêm đường đỏ nha, nếu không sẽ quá cay.”
“Ừm.” Dư Hạc liếc xéo một cái, ngoan ngoãn đi vào bếp làm canh gừng.
______________