“Tao cảnh cáo mày, lập tức tách ra khỏi cái tên nhóc Dư Hạc kia ngay, mấy ngày nữa tao sẽ sắp xếp cho mày một cuộc gặp mặt với thiên kim nhà họ Tề !” Giản Hành Tri lạnh lẽo nhìn anh, cố gắng khống chế tâm tình của mình.
“Không cần.” Quân Khải chém đinh chặt sắt trả lời.
“Tao mặc kệ mày có muốn hay không, mày đều phải làm theo lời tao nói !” Giản Hành Tri gần như là gào to, ông siết chặt nắm tay, làm người ta có một loại cảm giác rằng một giây sau ông sẽ đấm tới.
“Hừ.” Quân Khải lạnh lùng cười, sau đó lại đột nhiên đổi đề tài, “Ba làm cách nào biết được quan hệ của con với Dư Hạc, nhìn đống ảnh chụp đó à…” Anh rũ mi mắt xuống, liếc nhìn xấp ảnh tứ tung trên mặt đất, “Có rất nhiều tấm đã là hơn một năm trước, chẳng lẽ ba đã bắt đầu hoài nghi quan hệ của con và Tiểu Hạc từ một năm trước rồi sao ?”
Hai chữ “Tiểu Hạc” càng khiến sắc mặt Giản Hành Tri khó coi thêm ba phần, “Mày đừng bận tâm nhiều việc như vậy, chỉ cần cho tao biết là mày rốt cuộc có đoạn tuyệt quan hệ với cái thằng nhóc Dư Hạc kia không ? !”
“Con sẽ luôn nói không, bất kể ba có nói gì con đều sẽ nói không.” Ngữ khí của Giản Quân Khải từ đầu cho đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, “Còn có, những tấm ảnh này, là dì đưa cho ba ?”
Giản Hành Tri ngẩn người, sau đó hung tợn nói: “Đừng lảng sang chuyện khác.”
“Ha ha, quả thật vậy.” Giản Quân Khải khẽ nhếch khóe miệng, “Bây giờ em trai cũng đã được nửa tuổi, ba còn trẻ, nếu không có đứa con trai này, mười mấy năm sau mọi tài sản của ba sẽ thuộc về dì. Dì hiểu rất rõ ba, với bản tính của ba, một đứa con đồng tính luyến ái, thà rằng không có còn hơn.”
“Mày cuối cùng đang nói vớ vẩn gì đó ?” Ánh mắt Giản Hành Tri càng thêm sắc lạnh, ngữ điệu của ông cực kì khắc nghiệt. “Tao biết mày vẫn không thích Lỵ Lỵ, nhưng nàng trước nay chưa hề nói bậy nửa câu nào với mày. Chuyện lần này căn bản không liên quan gì tới nàng, những tấm ảnh đó nhất định là người của công ty Hâm Khánh làm, hừ, trên thương trường bị tao quật cho nửa sống nửa chết nên giờ giở thù đoạn này.” Nói xong ông quay đầu tàn bạo nhìn chằm chằm Quân Khải, “Tao cảnh cáo mày, mày tốt nhất là đừng làm ra chuyện gì làm tao mất mặt, bằng không tao sẽ thật sự làm như mày đã nói, xem như chưa từng có đứa con trai này.”
“Ồ ! Ra là người đối địch trên thương trường a, bọn họ mới kết thù với công ty ba gần đây mà ngay cả ảnh chụp hơn một năm trước của con cũng gửi đến, lợi hại thật nha !”
“Mày đừng giở giọng lý sự.” Giản Hành Tri nhịn không được vỗ cái rầm lên mặt bàn.
“À.” Giản Quân Khải cười gật đầu. “Được rồi, trước hết mặc kệ xấp ảnh chụp này là ai đưa cho ba, ba hôm nay gọi con về nếu chỉ là muốn con với Dư Hạc chia tay, vậy đáng tiếc con chỉ có thể nói cho ba biết, đây là chuyện không có khả năng. Mối quan hệ này, con tuyệt đối sẽ không bao giờ chấm dứt, cho dù có… Con phỏng chừng cũng sẽ làm ra một ít hành vi càng khiến ba mất mặt hơn.”
“Mày…”
“Còn nữa…” Giản Quân Khải nói tiếp, “Con không nghĩ là một người ba ngay từ lúc con học tiểu học đã không buồn quan tâm đến mình sẽ có tư cách can thiệp vào đời sống tình cảm của con. Chưa kể là trước kia, sau khi con lên đại học rồi, hai tháng đầu ba có gọi cho con một cuốc điện thoại nào không ? Đương nhiên là ba bề bộn nhiều việc. Bởi vậy nên, con cũng chưa từng hy vọng xa vời gì rằng ba sẽ dành ra một phút đồng hồ để gọi điện cho con. Nếu đã như vậy, ba cứ tiếp tục bận bịu đi ! Thay vì ầm ĩ bức con thay đổi tính hướng, không bằng bắt đầu từ bây giờ ba quan tâm em trai nhiều hơn chút, ít nhất đừng để nó về sau cũng biến thành một tên đồng tính khiến ba thấy ghê tởm…”
Sắc mặt Giản Hành Tri đỏ phừng phừng, nhưng không nói được tiếng nào, cổ họng căng đến mức muốn nổ tung, ông cơ hồ không thể tự chủ lập tức cầm cái gạt tàn trước mặt lên chọi về phía Quân Khải.
Quân Khải chỉ thình lình cảm thấy hoa mắt, hầu như không kịp phản ứng về hành động của Giản Hành Tri, chỉ nhìn thấy một cái bóng trắng cấp tốc phóng đại trước con ngươi. Anh theo bản năng hơi nghiêng đầu đi, ngay sau đi, trên trán một trận đau nhức, mùi máu tươi thoang thoảng phát tán.
Cái gạt tàn dính máu không ngừng lăn tròn trên mặt đất, lăn vài vòng rồi mới ngừng lại.
Bầu không khí áp lực đến đáng sợ. Giản Hành Tri ngây người nhìn dòng máu đỏ tươi chảy dọc xuống gương mặt Giản Quân Khải, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông cười cười, nhưng không nói gì.
Ngón tay Giản Hành Tri bất giác hơi run rẩy, thế nhưng cái loại ánh mắt trào phúng của Giản Quân Khải lại khiến trong lòng ông trào lên lửa giận, “Mày… Mày…”
Ông hít một hơi thật sâu, rốt cục cũng làm cho mình bình tĩnh lại đôi chút, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng, “Mày chắc chắn chọn cái tên nhóc Dư Hạc kia, mà không cần thân phận thừa kế của nhà họ Giản ?”
Quân Khải cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, thế nhưng vẫn yên lặng nhìn ba mình, “Vâng.”
“Mày !” Thanh âm Giản Hành Tri lại không tự giác to lên, ông thật sự không thể hiểu, đứa nhỏ lúc bé vẫn luôn nghe lời này, vì sao lại đột nhiên vì một đứa con trai mà trở nên như thế này.
“Nếu bây giờ mày tỉnh ngộ, thì mấy ngày nữa ngoan ngoãn đi gặp mặt thiên kim nhà họ Tề đi, tao sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra…”
“Không cần.” Giản Quân Khải nhàn nhạt nhíu mày, “Nếu ba muốn cắt đứt quan hệ hay muốn đuổi con ra khỏi nhà, thì phiền ba làm nhanh một chút, đầu con đau lắm rồi, con còn phải nhanh chóng đến bệnh viện băng bó nữa !”
“A a, là mày nói đấy nhé, vậy cút cho tao, đừng bao giờ xưng là con của Giản Hành Tri tao nữa, mày cứ mang hai bàn tay trắng theo đuôi cái tên nam nhân kia đi ! Tao thật hối hận đã sinh ra đứa con trai này, thật khiến người ta ghê tởm.” Vốn Giản Hành Tri còn đang hối hận vì hành vi vừa rồi của mình, nhưng vừa rồi lời Quân Khải nói đã hoàn toàn khiến ông nổi điên, cái thái độ hờ hững mà lại trào phúng ấy đã chạm vào tôn nghiêm của một người đứng đầu căn nhà là ông, ngay bây giờ ông thật sự hy vọng mình chưa từng có một đứa con trai như này, ít nhất cũng không thể để ông cảm nhận sự sỉ nhục vì bị người khác nói vô trách nhiệm.
“Con đây cũng không cần một người ba khiến người ta phải khinh ghét.” Quân Khải nói xong câu đó thì không thèm quay đầu lại mà xoay người rời đi, không để ý một chút đến Giản Hành Tri đang rống giận sau lưng. Đùa à, anh cũng không có tâm tư ở đây bồi người ba của mình diễn lại cái tuồng kiếp trước đâu !
Ngồi taxi trực tiếp tới bệnh viện băng bó miệng vết thương một chút, Quân Khải nhìn thoáng qua lớp băng gạc trên đầu mình trong gương, khẽ thở dài. Kiểu này thì, Dư Hạc mà thấy chắc sẽ lo lắm đi.
Anh điều chình biểu tình trên mặt một chút, tận lực khiến cho thần sắc của mình thoải mái hơn. Chỉ có điều không biết vì sao, rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng đáy mắt lại có một phần ảm đạm không thể nào giấu.
Anh tự giễu cười cười, vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị kỹ càng, vốn tưởng rằng mình đã sớm không còn trông đợi gì ở cái chữ ‘ba’ này. Nhưng khi thật sự đến lúc diễn ra, tâm tình của anh lại vẫn như trước không thể thản nhiên như anh muốn. Thật là buồn cười nhỉ ?
“Quên đi.” Anh lộ ra một nụ cười rạng rỡ, “Dù sao cũng đã không sao cả rồi.”
Khi anh quay về trường học, ngay giây đầu tiên Dư Hạc gặp anh quả nhiên lập tức cau mày.
“Sao lại thế này ?” Cậu hé môi, trong ánh mắt chất chứa sự lo lắng.
“Ha ha.” Quân Khải có chút xấu hổ gãi gãi tóc mình, “Không có gì, bất cẩn bị té thôi.”
Dư Hạc nhìn thẳng tắp vào anh, không nói lời nào.
“Ư… Được rồi.” Quân Khải hơi nhụt chí ôm lấy cổ Dư Hạc, vừa đi về trước vừa nén giận kề sát vào cậu nói, “Bị ba anh dùng gạt tàn chọi.”
Vẻ mặt Dư Hạc lập tức nghiêm nghị lên, “Tại sao ?” Cậu quay đầu, cắn môi nhìn Quân Khải, “Ông ấy tại sao lại làm vậy ?”
“Chắc là…” Quân Khải mỉm cười, “Vô cùng hối hận vì đã có một đứa con khiến cho ông ấy mất mặt, cho nên còn không bằng chọi chết đi ! Ha ha ha…”
Anh dùng ngữ điệu rất là thoải mái cùng với chút ý đùa nói ra những lời này, thế nhưng anh ngây ngốc cười nửa ngày mới phát hiện Dư Hạc căn bản không nhếch môi lấy một chút.
“Này, nể mặt anh cười một cái đi chứ !” Anh bĩu môi, véo véo chóp mũi Dư Hạc.
“Chẳng có gì buồn cười.” Dư Hạc mím môi, từ khóe mắt cho đến đuôi mày đều tràn ngập sự tự trách. “Tại sao lại thấy anh làm mất mặt ? Ông ấy biết chuyện chúng ta có đúng không ?”
Quân Khải ôn nhu nhìn cậu, “Đúng vậy, nhưng chẳng sao cả, anh không thấy mất mặt là được rồi. Cần gì để ý ông ấy ! Đúng không ?”
Anh vừa nói vừa một bên xoa tóc Dư Hạc, “Thôi nào, bây giờ chúng ta đi ăn cơm đã, anh sắp chết đói rồi. Đợi chút nữa anh sẽ kể chi tiết chuyện đã xảy ra cho em.”
“Tao cảnh cáo mày, lập tức tách ra khỏi cái tên nhóc Dư Hạc kia ngay, mấy ngày nữa tao sẽ sắp xếp cho mày một cuộc gặp mặt với thiên kim nhà họ Tề !” Giản Hành Tri lạnh lẽo nhìn anh, cố gắng khống chế tâm tình của mình.
“Không cần.” Quân Khải chém đinh chặt sắt trả lời.
“Tao mặc kệ mày có muốn hay không, mày đều phải làm theo lời tao nói !” Giản Hành Tri gần như là gào to, ông siết chặt nắm tay, làm người ta có một loại cảm giác rằng một giây sau ông sẽ đấm tới.
“Hừ.” Quân Khải lạnh lùng cười, sau đó lại đột nhiên đổi đề tài, “Ba làm cách nào biết được quan hệ của con với Dư Hạc, nhìn đống ảnh chụp đó à…” Anh rũ mi mắt xuống, liếc nhìn xấp ảnh tứ tung trên mặt đất, “Có rất nhiều tấm đã là hơn một năm trước, chẳng lẽ ba đã bắt đầu hoài nghi quan hệ của con và Tiểu Hạc từ một năm trước rồi sao ?”
Hai chữ “Tiểu Hạc” càng khiến sắc mặt Giản Hành Tri khó coi thêm ba phần, “Mày đừng bận tâm nhiều việc như vậy, chỉ cần cho tao biết là mày rốt cuộc có đoạn tuyệt quan hệ với cái thằng nhóc Dư Hạc kia không ? !”
“Con sẽ luôn nói không, bất kể ba có nói gì con đều sẽ nói không.” Ngữ khí của Giản Quân Khải từ đầu cho đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, “Còn có, những tấm ảnh này, là dì đưa cho ba ?”
Giản Hành Tri ngẩn người, sau đó hung tợn nói: “Đừng lảng sang chuyện khác.”
“Ha ha, quả thật vậy.” Giản Quân Khải khẽ nhếch khóe miệng, “Bây giờ em trai cũng đã được nửa tuổi, ba còn trẻ, nếu không có đứa con trai này, mười mấy năm sau mọi tài sản của ba sẽ thuộc về dì. Dì hiểu rất rõ ba, với bản tính của ba, một đứa con đồng tính luyến ái, thà rằng không có còn hơn.”
“Mày cuối cùng đang nói vớ vẩn gì đó ?” Ánh mắt Giản Hành Tri càng thêm sắc lạnh, ngữ điệu của ông cực kì khắc nghiệt. “Tao biết mày vẫn không thích Lỵ Lỵ, nhưng nàng trước nay chưa hề nói bậy nửa câu nào với mày. Chuyện lần này căn bản không liên quan gì tới nàng, những tấm ảnh đó nhất định là người của công ty Hâm Khánh làm, hừ, trên thương trường bị tao quật cho nửa sống nửa chết nên giờ giở thù đoạn này.” Nói xong ông quay đầu tàn bạo nhìn chằm chằm Quân Khải, “Tao cảnh cáo mày, mày tốt nhất là đừng làm ra chuyện gì làm tao mất mặt, bằng không tao sẽ thật sự làm như mày đã nói, xem như chưa từng có đứa con trai này.”
“Ồ ! Ra là người đối địch trên thương trường a, bọn họ mới kết thù với công ty ba gần đây mà ngay cả ảnh chụp hơn một năm trước của con cũng gửi đến, lợi hại thật nha !”
“Mày đừng giở giọng lý sự.” Giản Hành Tri nhịn không được vỗ cái rầm lên mặt bàn.
“À.” Giản Quân Khải cười gật đầu. “Được rồi, trước hết mặc kệ xấp ảnh chụp này là ai đưa cho ba, ba hôm nay gọi con về nếu chỉ là muốn con với Dư Hạc chia tay, vậy đáng tiếc con chỉ có thể nói cho ba biết, đây là chuyện không có khả năng. Mối quan hệ này, con tuyệt đối sẽ không bao giờ chấm dứt, cho dù có… Con phỏng chừng cũng sẽ làm ra một ít hành vi càng khiến ba mất mặt hơn.”
“Mày…”
“Còn nữa…” Giản Quân Khải nói tiếp, “Con không nghĩ là một người ba ngay từ lúc con học tiểu học đã không buồn quan tâm đến mình sẽ có tư cách can thiệp vào đời sống tình cảm của con. Chưa kể là trước kia, sau khi con lên đại học rồi, hai tháng đầu ba có gọi cho con một cuốc điện thoại nào không ? Đương nhiên là ba bề bộn nhiều việc. Bởi vậy nên, con cũng chưa từng hy vọng xa vời gì rằng ba sẽ dành ra một phút đồng hồ để gọi điện cho con. Nếu đã như vậy, ba cứ tiếp tục bận bịu đi ! Thay vì ầm ĩ bức con thay đổi tính hướng, không bằng bắt đầu từ bây giờ ba quan tâm em trai nhiều hơn chút, ít nhất đừng để nó về sau cũng biến thành một tên đồng tính khiến ba thấy ghê tởm…”
Sắc mặt Giản Hành Tri đỏ phừng phừng, nhưng không nói được tiếng nào, cổ họng căng đến mức muốn nổ tung, ông cơ hồ không thể tự chủ lập tức cầm cái gạt tàn trước mặt lên chọi về phía Quân Khải.
Quân Khải chỉ thình lình cảm thấy hoa mắt, hầu như không kịp phản ứng về hành động của Giản Hành Tri, chỉ nhìn thấy một cái bóng trắng cấp tốc phóng đại trước con ngươi. Anh theo bản năng hơi nghiêng đầu đi, ngay sau đi, trên trán một trận đau nhức, mùi máu tươi thoang thoảng phát tán.
Cái gạt tàn dính máu không ngừng lăn tròn trên mặt đất, lăn vài vòng rồi mới ngừng lại.
Bầu không khí áp lực đến đáng sợ. Giản Hành Tri ngây người nhìn dòng máu đỏ tươi chảy dọc xuống gương mặt Giản Quân Khải, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông cười cười, nhưng không nói gì.
Ngón tay Giản Hành Tri bất giác hơi run rẩy, thế nhưng cái loại ánh mắt trào phúng của Giản Quân Khải lại khiến trong lòng ông trào lên lửa giận, “Mày… Mày…”
Ông hít một hơi thật sâu, rốt cục cũng làm cho mình bình tĩnh lại đôi chút, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng, “Mày chắc chắn chọn cái tên nhóc Dư Hạc kia, mà không cần thân phận thừa kế của nhà họ Giản ?”
Quân Khải cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, thế nhưng vẫn yên lặng nhìn ba mình, “Vâng.”
“Mày !” Thanh âm Giản Hành Tri lại không tự giác to lên, ông thật sự không thể hiểu, đứa nhỏ lúc bé vẫn luôn nghe lời này, vì sao lại đột nhiên vì một đứa con trai mà trở nên như thế này.
“Nếu bây giờ mày tỉnh ngộ, thì mấy ngày nữa ngoan ngoãn đi gặp mặt thiên kim nhà họ Tề đi, tao sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra…”
“Không cần.” Giản Quân Khải nhàn nhạt nhíu mày, “Nếu ba muốn cắt đứt quan hệ hay muốn đuổi con ra khỏi nhà, thì phiền ba làm nhanh một chút, đầu con đau lắm rồi, con còn phải nhanh chóng đến bệnh viện băng bó nữa !”
“A a, là mày nói đấy nhé, vậy cút cho tao, đừng bao giờ xưng là con của Giản Hành Tri tao nữa, mày cứ mang hai bàn tay trắng theo đuôi cái tên nam nhân kia đi ! Tao thật hối hận đã sinh ra đứa con trai này, thật khiến người ta ghê tởm.” Vốn Giản Hành Tri còn đang hối hận vì hành vi vừa rồi của mình, nhưng vừa rồi lời Quân Khải nói đã hoàn toàn khiến ông nổi điên, cái thái độ hờ hững mà lại trào phúng ấy đã chạm vào tôn nghiêm của một người đứng đầu căn nhà là ông, ngay bây giờ ông thật sự hy vọng mình chưa từng có một đứa con trai như này, ít nhất cũng không thể để ông cảm nhận sự sỉ nhục vì bị người khác nói vô trách nhiệm.
“Con đây cũng không cần một người ba khiến người ta phải khinh ghét.” Quân Khải nói xong câu đó thì không thèm quay đầu lại mà xoay người rời đi, không để ý một chút đến Giản Hành Tri đang rống giận sau lưng. Đùa à, anh cũng không có tâm tư ở đây bồi người ba của mình diễn lại cái tuồng kiếp trước đâu !
Ngồi taxi trực tiếp tới bệnh viện băng bó miệng vết thương một chút, Quân Khải nhìn thoáng qua lớp băng gạc trên đầu mình trong gương, khẽ thở dài. Kiểu này thì, Dư Hạc mà thấy chắc sẽ lo lắm đi.
Anh điều chình biểu tình trên mặt một chút, tận lực khiến cho thần sắc của mình thoải mái hơn. Chỉ có điều không biết vì sao, rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng đáy mắt lại có một phần ảm đạm không thể nào giấu.
Anh tự giễu cười cười, vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị kỹ càng, vốn tưởng rằng mình đã sớm không còn trông đợi gì ở cái chữ ‘ba’ này. Nhưng khi thật sự đến lúc diễn ra, tâm tình của anh lại vẫn như trước không thể thản nhiên như anh muốn. Thật là buồn cười nhỉ ?
“Quên đi.” Anh lộ ra một nụ cười rạng rỡ, “Dù sao cũng đã không sao cả rồi.”
Khi anh quay về trường học, ngay giây đầu tiên Dư Hạc gặp anh quả nhiên lập tức cau mày.
“Sao lại thế này ?” Cậu hé môi, trong ánh mắt chất chứa sự lo lắng.
“Ha ha.” Quân Khải có chút xấu hổ gãi gãi tóc mình, “Không có gì, bất cẩn bị té thôi.”
Dư Hạc nhìn thẳng tắp vào anh, không nói lời nào.
“Ư… Được rồi.” Quân Khải hơi nhụt chí ôm lấy cổ Dư Hạc, vừa đi về trước vừa nén giận kề sát vào cậu nói, “Bị ba anh dùng gạt tàn chọi.”
Vẻ mặt Dư Hạc lập tức nghiêm nghị lên, “Tại sao ?” Cậu quay đầu, cắn môi nhìn Quân Khải, “Ông ấy tại sao lại làm vậy ?”
“Chắc là…” Quân Khải mỉm cười, “Vô cùng hối hận vì đã có một đứa con khiến cho ông ấy mất mặt, cho nên còn không bằng chọi chết đi ! Ha ha ha…”
Anh dùng ngữ điệu rất là thoải mái cùng với chút ý đùa nói ra những lời này, thế nhưng anh ngây ngốc cười nửa ngày mới phát hiện Dư Hạc căn bản không nhếch môi lấy một chút.
“Này, nể mặt anh cười một cái đi chứ !” Anh bĩu môi, véo véo chóp mũi Dư Hạc.
“Chẳng có gì buồn cười.” Dư Hạc mím môi, từ khóe mắt cho đến đuôi mày đều tràn ngập sự tự trách. “Tại sao lại thấy anh làm mất mặt ? Ông ấy biết chuyện chúng ta có đúng không ?”
Quân Khải ôn nhu nhìn cậu, “Đúng vậy, nhưng chẳng sao cả, anh không thấy mất mặt là được rồi. Cần gì để ý ông ấy ! Đúng không ?”
Anh vừa nói vừa một bên xoa tóc Dư Hạc, “Thôi nào, bây giờ chúng ta đi ăn cơm đã, anh sắp chết đói rồi. Đợi chút nữa anh sẽ kể chi tiết chuyện đã xảy ra cho em.”