“Bên ngoài có mỹ nữ đang đợi?” Khá bất ngờ khi phát hiện Đường Kiêu chỉ trong thời gian ngắn lại liên tục hai lần nhìn đồng hồ, Đường Tạp trêu ghẹo hỏi.
“Trước mặt hắn ngươi tốt nhất đừng ăn nói lung tung.” Đường Kiêu hảo tâm nhắc nhở.
—–
Áo vân da báo màu mè hở rộng tới bụng, sáu múi cơ rắn chắc như được chủ nhân cố ý khoe ra chói lọi hấp dẫn ánh mắt người khác, dưới mái tóc lộn xộn là một khuôn mặt nam tính ngũ quan khắc sâu, lúc này đang nằm nghiêng trên sô pha say ngủ, bên cạnh sô pha là mấy chai rượu rỗng dọc ngang la liệt.
Đường Kiêu quét mắt khắp căn phòng như mới bị đạo tặc ghé thăm, bước đến cửa sổ đẩy ra hai cánh cửa khép kín, nắng trưa rực rỡ từng tia từng tia vui vẻ nhảy nhót vào phòng, từng cước từng cước giẫm lên mặt nam tử đang ngủ, in lại một chuỗi dấu chân của dương quang.
“Mẹ nó…… Anna! Đóng cửa sổ lại!” Cau có mắng một tiếng, nam tử nhấc tay vò vò mái tóc rối bời như ổ quạ, trở mình trốn ánh nắng vùi mặt vào sô pha.
Đường Kiêu không nói không rằng, khom người nhặt lên một chai rượu không dưới chân vung tay ném hướng nam tử.
“Kháo!” Một giây trước còn ngáy ầm ĩ như heo, nam tử lập tức từ sô pha bật dậy thoăn thoắt như một con báo, cánh tay tỳ trên lưng ghế sô pha, toàn thân như vận động viên thể thao ở Olympic tao nhã xoay tròn lộn người ra sau sô pha, tùy tay vơ lấy một khẩu súng nhắm ngay Đường Kiêu.
“Nếu ta là sát thủ, cậu đã bỏ mạng.” Hai tay đút vào túi quần, Đường Kiêu đứng ở một góc tạm coi là sạch sẽ trong gian phòng, căn cứ vào ý thức vệ sinh cơ bản, hắn không định ngồi xuống.
“Đường lão đại, trên thế giới này vốn không có sát thủ nào lợi hại hơn anh.” Nhìn rõ người tới, nam tử hậm hực thu súng tùy tiện vứt sang một bên, thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng, tựa vào vách tường từ trong hộp lấy ra một điếu thuốc châm lửa, không quên oán giận, “Thiếu chút nữa bị anh hù chết.”
“A Tạp, nói chính sự.”
“Em đâu dám nghĩ anh đích thân quang lâm tệ xá này của em là vì tìm em uống rượu, thưa quý ngài cuồng công việc,” Hút một hơi thuốc nỗ lực làm mình nhanh chóng tỉnh táo hẳn, Đường Tạp híp mắt hỏi, “Là vì chuyện Simon.D? Không biết gia hỏa đó do ai đào tạo ra, che giấu hành tung quá lợi hại, bao nhiêu người truy tìm bấy lâu đều không tìm được, xem ra lão đại anh quyết định tự mình xuất mã.”
“Nếu có thể dễ dàng bị tìm được như vậy, Simon.D đã không phải là Simon.D.”
Đường Tạp miệng ngậm điếu thuốc tay cài cúc áo, một bên nhăn nhó nói, “Đúng là xúi quẩy, nguyên bản còn hy vọng có thể mượn cơ hội hợp tác với Trần Uyên moi chút tin tức từ phía Tô Gia, ai ngờ máy bay cư nhiên gặp sự cố, bất quá hôm nay anh tới chỗ em có phải đã lần ra chút manh mối ở Trần Uyên?”
Đường Tạp trong lời nói ẩn chứa vài phần nghi hoặc, hắn đã tra Simon lâu lắm rồi, được biết hỗn đản giảo hoạt kia xưa nay không tiếp xúc quá nhiều người, theo lý mà nói Simon hẳn sẽ không để Trần Uyên trở thành mối uy hiếp của mình. Chuyện năm đó Simon buông tha Tô Gia cũng là ngẫu nhiên bị lật lại, bất quá Tô Gia này quá cứng không ai cắn nổi, nhưng sau cư nhiên bị Trần Uyên soán vị, vẫn còn làm Đường Tạp hơi chấn kinh một phen, quả nhiên kẻ nguy hiểm nhất chính là kẻ thân cận nhất.
“Chỗ Trần Uyên không có được bất cứ tin tức nào về Simon.” Đường Kiêu cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, rồi ngẩng đầu trực tiếp hỏi Đường Tạp, “Giúp ta lấy phật châu bạch ngọc có được không?”
“Anh đừng nói với em là lấy phật châu bạch ngọc trên người lão Trần nha! Cái xâu chuỗi đó là bảo bối của hắn, anh bảo em đi giật phật châu còn không bằng bảo em một phát tiễn đưa bà vợ của hắn.”
“Có được không?” Đường Kiêu ngữ khí kiên quyết.
Đường Tạp hung hăng hút một hơi thuốc, cau mày suy nghĩ một hồi, trầm giọng hỏi: “Liên quan tới Simon?”
Đường Kiêu chỉ nhìn Đường Tạp.
“Được rồi, em đã hiểu, bất quá anh cũng phải cho em thời gian vài ngày lên kế hoạch chứ, lão Trần dù sao cũng là trùm bên Hong Kong này, hơn nữa anh cũng biết chúng ta và lão Trần bọn họ hợp tác đã lâu, không thể công khai đi đoạt, muốn đoạt cũng dễ thôi, chỉ là để người khác thấy thì khó coi lắm, sau này chúng ta cũng không dễ làm ăn ở Đông Nam Á.” Ngẫm lại thật đúng là khổ sai, Đường Tạp giơ tay đầu hàng, cười thảm nói, “Ai bảo anh là biểu ca của em, ai bảo anh chính là T.”
“Lão đại, lỡ như thân phận anh thật sự bại lộ thì làm sao đây?” Đường Tạp nheo mắt.
“Không có lỡ như.”
“Tự tin thế à?”
“Ta là T.”
Đường Tạp ôm đầu vò loạn một trận, hắn biết ngay sẽ phải nhận câu trả lời kiểu này. “Đúng là, còn tưởng xảy ra chuyện như vậy có thể làm anh hoang mang bối rối một chút, kết quả vẫn một bộ dáng tự tin đáng ghét đó.”
“Cho dù ta có hoảng loạn đến đâu cũng không thể thay đổi sự thật, theo ta ra ngoài.” Đường Kiêu lại nhìn đồng hồ, vào đây đã sáu phút năm mươi bốn giây, hy vọng bên ngoài vị Tô Gia kiêu ngạo lại không có lòng nhẫn nại kia đừng chờ quá sốt ruột.
“Bên ngoài có mỹ nữ đang đợi?” Khá bất ngờ khi phát hiện Đường Kiêu chỉ trong thời gian ngắn lại liên tục hai lần nhìn đồng hồ, Đường Tạp trêu ghẹo hỏi.
“Trước mặt hắn ngươi tốt nhất đừng ăn nói lung tung.” Đường Kiêu hảo tâm nhắc nhở.
Đường Tạp chớp chớp mắt nhảy qua sô pha, đặt tay lên vai Đường Kiêu ghé sát nói: “Chậc chậc chậc, em càng lúc càng hiếu kỳ, rốt cuộc là người đẹp phương nào có thể khiến T vạn năng không gì không làm được của chúng ta phải để ý cẩn thận như vậy, nếu có một ngày anh nấu ăn cho cô ấy chắc em cũng sẽ không quá ngạc nhiên.”
Nấu ăn cho Tô Gia? Tô Bạch khẩu vị rất kén chọn, muốn làm vị gia kia vừa lòng quả thật có điểm khó khăn.
Đường Tạp vừa mới kéo cửa, bên ngoài chợt truyền đến tiếng thét chói tai của Anna: “A — Buông ra! Mau buông ra!”
“Anna!” Đường Tạp liền xông ra ngoài.
Đường Kiêu nhíu mày, hắn có dự cảm bất hảo.
Xung quanh quầy bar vài người đang vây xem, Đường Kiêu liếc mắt một cái liền thấy được Tô Bạch, Tô Bạch một tay gắt gao túm tóc Anna, tay kia bấu chặt cần cổ trắng nõn của cô gái, chỉ cần Tô Gia dùng sức chút thôi kiều nữ bốc lửa này sẽ lập tức chầu trời, nhân viên của hộp đêm trong tay cầm sẵn súng chĩa hướng Tô Bạch đang khống chế Anna.
“Thế này là thế nào, bỏ súng xuống!” Đường Tạp quát.
“A Tạp, cứu em với……” Anna khóc la một tiếng, thanh âm cũng mỏng manh như cái cổ gà đang bị siết, lực đạo trong tay Tô Bạch lại tăng thêm vài phần, Anna há hốc mồm như thở không nổi, nước mắt liên miên rơi xuống, hai chân không ngừng run rẩy, thoạt nhìn thật đáng thương.
Đường Kiêu quét mắt sang hai ly rượu trống không trên quầy bar, trầm mặc bước lên đẩy ra đám người vây quanh Anna và Tô Bạch, hắn dừng lại ở nơi cách Tô Gia hai bước, vươn tay gỡ từng ngón từng ngón tay Tô Bạch khỏi cổ Anna, Tô Gia chỉ thản nhiên nhìn Đường Kiêu.
“Anna là người của hắn, ta cam đoan ngươi muốn xử thế nào cũng được.”
Tô Gia nhẹ nhàng buông tay, Anna lập tức mất hết khí lực khuỵu xuống một bên, Đường Tạp đứng gần đó bàng quan bất động, đám đàn em trong hộp đêm thấy lão đại nhà mình không tới dìu đại tỷ Anna tự nhiên cũng không dám nhúc nhích.
Kỳ thực Tô Bạch không nghe rõ Đường Kiêu đang nói gì, tửu lượng y thật ra rất tốt, nhưng có một nhược điểm trí mạng là không uống được cocktail, rượu vừa hỗn hợp lập tức gục ngã, nếu Đường Kiêu ra chậm chút nữa có lẽ y sẽ say mèm lăn dưới đất. Tô Gia hít sâu một hơi, một tay vịn vai Đường Kiêu để mình không lảo đảo, tay kia giơ lên hướng mặt Đường Kiêu cho một cái tát, người cũng theo đó đổ xuống, say quên đất trời.
Đường Kiêu liếc nhìn Đường Tạp đang trợn mắt há mồm, dùng ngữ khí tự nhiên bình thường nói: “Đi ra lái xe.” Dứt lời liền bế Tô Bạch say quắc cần câu thẳng tiến cửa hông hộp đêm, không coi ai ra gì tiêu sái đi ra ngoài.
“A Tạp……” Anna ngồi dưới đất tràn đầy ủy khuất.
“Anna, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, thu liễm một chút!” Đường Tạp mặc kệ Anna vội vàng chạy theo Đường Kiêu ra ngoài, hắn vừa mới chứng kiến chuyện gì thế này? Đường Kiêu cư nhiên bị nam nhân kia cho ăn một bạt tai, vấn đề là Đường Kiêu thoạt nhìn không hề có xu hướng nổi giận!
……
……
Đường Tạp ngồi trên ghế lái lâu lâu thông qua kính hậu len lén nhìn Đường Kiêu và Tô Bạch ở băng sau, ngập ngừng hỏi ra miệng: “Em có thể hỏi hắn là ai không?”
“Ngậm miệng lo lái xe của cậu đi.” Đường Kiêu cũng không buồn ngẩng đầu.
Không thể không nói Tô Bạch tửu phẩm phi thường tốt, cho dù say khướt cũng không nôn mửa hay nói lảm nhảm, an an tĩnh tĩnh nằm trên đùi Đường Kiêu, thoạt nhìn đã ngủ, này coi như lần thứ hai trong ngày Đường Kiêu nhìn thấy bộ dáng lúc ngủ của Tô Gia, đúng như hắn tưởng tượng, ngoan ngoãn mà yên bình, bất quá cho dù đang say thủy chung vẫn duy trì cảm giác lãnh tĩnh.
Đường Tạp lái xe tới một ngôi biệt thự bên bờ biển, vệ sĩ mặc đồ đen tiến lên kéo cửa ra, thấy ghế sau nằm một người định giúp một tay, Đường Kiêu buông hai chữ “tránh ra” liền tự mình bồng Tô Gia vào biệt thự, Đường Tạp chậm rãi theo sau, lẩm bẩm một câu “Bế công chúa a, thật là lãng mạn!”
“Các người lui xuống hết đi.” Đường Tạp đuổi vệ sĩ ở biệt thự, một mình theo vào trong, Đường Kiêu đã ôm người đến giường một gian phòng dành cho khách.
Đường Tạp đứng lại trước cửa, nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, em có thể cầu xin thay Anna không?”
“Đi chuẩn bị nước ấm.” Đường Kiêu kéo chăn đắp lên người Tô Bạch.
“Vâng!” Đường Tạp nịnh nọt chạy ào vào phòng tắm như lốc xoáy, bên trong rất nhanh truyền ra một tràng tiếng nước chảy, chỉ chốc lát sau hắn lại lải nhải, “Lão đại, sự thể em vừa nghe bọn hắn kể lại, là Anna không đúng, con nhỏ đó được em chiều quen rồi, anh cũng biết quy củ của Đường Hội mà, Anna ép bạn anh uống hết hai ly.” Đường Tạp ngồi xuống bên bồn tắm lớn thử độ ấm của nước, Anna dù sao cũng đã theo hắn một thời gian, nếu thật sự phải buông bỏ nàng hắn vẫn có chút đau lòng.
“Ta không biết Đường Hội có quy củ ép người uống rượu.” Đường Kiêu đứng ngay cửa phòng tắm.
“Anh đi đường phát ra tiếng động có được không!” Đường Tạp bị Đường Kiêu đột nhiên xuất hiện sau lưng dọa cho suýt nữa ngồi bệt xuống sàn, đi đường mà cứ phiêu như quỷ.
“Cậu nhỏ tiếng một chút có được không.” Lướt qua Đường Tạp, Đường Kiêu lấy một chiếc khăn mặt thấm nước ấm rồi vắt ráo, “Lo nước xong đi lấy chút sữa nóng với đồ ăn lại đây.”
“Chẳng qua uống có hai ly thôi mà, được rồi, quy củ đó do em đặt, nhưng Anna dù sao cũng là người một nhà với chúng ta, bạn anh cũng đã giáo huấn Anna, có thể……” Đường Tạp đứng lên, thông qua gương nhìn Đường Kiêu.
“Đường Tạp.” Đường Kiêu xoay người chỉ chỉ khóe miệng còn bầm xanh của mình và một bên má in dấu ấn năm ngón tay của Tô Gia.
“Được rồi, em câm miệng.” Giơ tay đầu hàng, Đường Tạp chuẩn bị nước ấm xong liền rời phòng, đi ra phân phó vài hạ nhân lo liệu sữa nóng và đồ ăn, sau đó gọi điện đến hộp đêm, “Tom, bảo Anna qua đây ngay cho tôi, nếu cô ta còn muốn giữ mạng sống.”
Khép màn cửa sổ, Đường Kiêu ngồi bên giường dùng khăn ấm lau vết rượu trên cổ Tô Bạch, Tô Gia hừ nhẹ một tiếng hất bàn tay cầm khăn của Đường Kiêu, nhắm mắt nhíu mày ra lệnh: “Đi lấy nước cho ta.” Thanh âm hơi khàn, ngữ khí nghe có vẻ cực kỳ tỉnh táo không giống đang say.
Đường Kiêu nghĩ Tô Gia đã tỉnh, đợi đến khi hắn bưng nước tới gọi Tô Gia ngồi dậy uống nước, Tô Gia lại dùng tiếng hít thở bằng phẳng mà đều đặn báo cho hắn biết, thật ra vừa rồi là gia chỉ quen miệng hàm hồ một câu, căn bản còn say chưa tỉnh.
“Tô Gia?” Đường Kiêu cúi người khẽ gọi một tiếng.
“zzzzz……” Im re.
“Tô Bạch?” Ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm chóp mũi Tô Gia.
“zzzz……” Không phản ứng, tiếp tục ngủ.
Đường Kiêu ngồi trên giường nhìn Tô Gia hoàn toàn ngủ say, trầm mặc do dự chốc lát, hắn vươn tay hướng Tô Gia, thoáng dừng lại mấy giây giữa không trung, cuối cùng đáp xuống vầng trán mịn màng của Tô Gia, xúc cảm ấm áp từ đầu ngón tay lan đến tận trái tim, ngón tay men theo má Tô Gia trượt xuống, cuối cùng lưu luyến tại cánh môi hơi khô của Tô Gia.
Xoay người lấy ly nước đặt ở đầu giường, Đường Kiêu dùng thìa múc một thìa nước ấm đưa tới bên miệng Tô Gia, khoảnh khắc nước ấm tiếp xúc đôi môi, Tô Gia vô thức hơi hé miệng muốn nhiều hơn nữ. Đường Kiêu đút một thìa duy nhất rồi đột nhiên dẹp thìa, ngay sau đó tự hớp một ngụm nước, cúi lưng áp lên đôi môi hé mở của Tô Bạch.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng vươn tới phía trước đẩy nước sang miệng đối phương, nếm được vị nước, nam nhân trong mộng theo bản năng mở miệng hút vào, trong nước ấm bao phủ một thứ gì đó mềm mềm, Tô Gia như thưởng thức món ngon hoặc giả là vì hiếu kỳ, cuốn lấy vật thể mềm mềm lại nóng bỏng ấy.
“Coi như bù đắp cho cái tát ban nãy, thế nào?”
Hai tay chống hai bên thân thể Tô Bạch, hô hấp của Đường Kiêu bắt đầu trở nên có chút nặng nề khuyết thiếu quy luật, mãi đến khi nước ấm trong miệng từng chút một bị rút đi hắn mới chậm rãi kéo ra khoảng cách, thấy Tô Gia tựa hồ không có dấu hiệu tỉnh lại, Đường Kiêu rất nhanh lại cúi người, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn xuống đôi môi được nước thấm ướt của Tô Gia, đoạn, thoắt mạnh thoắt nhẹ dùng môi cọ xát cổ nam nhân, thẳng đến chiếc áo sơmi bị cởi hai nút.
Lại là bờ ngực trắng nõn kia.
Hầu kết theo động tác nuốt nước bọt mà trượt xuống, Đường Kiêu ánh mắt sâu thêm vài phần, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mảnh ngực non mịn, cử chỉ quá mức ôn nhu lộ ra vị đạo cẩn cẩn dực dực, giống như hắn không phải đang hôn một nam nhân có thể đánh hắn tới ngất xỉu, mà là một pho tượng sứ tinh mỹ chạm nhẹ thôi cũng sẽ vỡ vụn.
“Cút đi –” Tô Gia đột nhiên nhúc nhích, không thoải mái gắt một tiếng, động tác này của Đường Kiêu tựa hồ làm y nhớ lại một đoạn ký ức không mấy tốt đẹp, y đầu tiên là bất an run lên, sau đó nhíu mày giãy dụa trên giường, hai tay rũ bên người nắm chặt chăn, trong miệng thỉnh thoảng bật ra vài câu đại loại như “cút đi”, thân thể trở nên căng thẳng cứng đờ, nhịp tim cũng càng lúc càng gấp gáp.
“Tô Bạch?” Đường Kiêu vội dừng lại, ánh mắt nhìn Tô Bạch có chút phức tạp, Tô Bạch thoạt trông phi thường khó chịu, rõ ràng giống như bị bóng đè cực độ bất an nhưng dù là trong mộng y cũng cật lực khắc chế chính mình, tựa hồ muốn giữ mình bình tĩnh, nhưng khắc chế quá mức chỉ làm bản thân Tô Bạch càng thêm bức bối.
“Ngươi không sao chứ?” Kéo chăn phủ lên nam nhân, Đường Kiêu cũng cau mày, tuyệt không bình thản hơn Tô Gia bao nhiêu, hắn nhẹ nhàng ôm nam nhân khỏi giường, để Tô Bạch dựa vào ngực hắn, Tô Gia đầu tiên hơi kháng cự, nhưng rất nhanh bị động tác dịu dàng vỗ lưng y của Đường Kiêu trấn an.
Tô Gia rúc vào lòng Đường Kiêu say ngủ, hai tay vô thức níu chặt áo Đường Kiêu. Đường Tạp trong lúc rón rén đẩy cửa vào bắt gặp biểu ca xưa nay lãnh tình của mình, cư nhiên đang ôn nhu vỗ về một nam nhân trong ngực.
Đường Tạp nháy mắt hóa đá, Đường Kiêu này tuyệt đối là giả, là giả!
——
Tác giả 8888: [Lại spoil] Tô Gia hãy dùng một loài động vật để hình dung hắn hắn hắn……
1. Diệp Tử Ngọ
Tô Gia: Con cún nhỏ trong đoàn xiếc thú, trêu đùa một chút
2. Trần Uyên
Tô Gia: Sói thuần dưỡng trong nhà, thỉnh thoảng cắn người, ai đem vòng cổ với dây dắt lại đây cho ta……
3. Đường Kiêu
Tô Gia: Con báo phải từ từ huấn luyện, người ta nuôi chó ta nuôi báo
4. Tô Dịch Dương
Tô Gia: Con thỏ ngu
5. Lưu Vân Sinh
Tô Gia: Con heo ngu
6. Simon.D
Tô Gia: Con vàng biết nghe lời
7. Tiểu Hải
Tô Gia: Con rắn độc
8. Tô Bạch [tháo chạy…]
“Bên ngoài có mỹ nữ đang đợi?” Khá bất ngờ khi phát hiện Đường Kiêu chỉ trong thời gian ngắn lại liên tục hai lần nhìn đồng hồ, Đường Tạp trêu ghẹo hỏi.
“Trước mặt hắn ngươi tốt nhất đừng ăn nói lung tung.” Đường Kiêu hảo tâm nhắc nhở.
—–
Áo vân da báo màu mè hở rộng tới bụng, sáu múi cơ rắn chắc như được chủ nhân cố ý khoe ra chói lọi hấp dẫn ánh mắt người khác, dưới mái tóc lộn xộn là một khuôn mặt nam tính ngũ quan khắc sâu, lúc này đang nằm nghiêng trên sô pha say ngủ, bên cạnh sô pha là mấy chai rượu rỗng dọc ngang la liệt.
Đường Kiêu quét mắt khắp căn phòng như mới bị đạo tặc ghé thăm, bước đến cửa sổ đẩy ra hai cánh cửa khép kín, nắng trưa rực rỡ từng tia từng tia vui vẻ nhảy nhót vào phòng, từng cước từng cước giẫm lên mặt nam tử đang ngủ, in lại một chuỗi dấu chân của dương quang.
“Mẹ nó…… Anna! Đóng cửa sổ lại!” Cau có mắng một tiếng, nam tử nhấc tay vò vò mái tóc rối bời như ổ quạ, trở mình trốn ánh nắng vùi mặt vào sô pha.
Đường Kiêu không nói không rằng, khom người nhặt lên một chai rượu không dưới chân vung tay ném hướng nam tử.
“Kháo!” Một giây trước còn ngáy ầm ĩ như heo, nam tử lập tức từ sô pha bật dậy thoăn thoắt như một con báo, cánh tay tỳ trên lưng ghế sô pha, toàn thân như vận động viên thể thao ở Olympic tao nhã xoay tròn lộn người ra sau sô pha, tùy tay vơ lấy một khẩu súng nhắm ngay Đường Kiêu.
“Nếu ta là sát thủ, cậu đã bỏ mạng.” Hai tay đút vào túi quần, Đường Kiêu đứng ở một góc tạm coi là sạch sẽ trong gian phòng, căn cứ vào ý thức vệ sinh cơ bản, hắn không định ngồi xuống.
“Đường lão đại, trên thế giới này vốn không có sát thủ nào lợi hại hơn anh.” Nhìn rõ người tới, nam tử hậm hực thu súng tùy tiện vứt sang một bên, thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng, tựa vào vách tường từ trong hộp lấy ra một điếu thuốc châm lửa, không quên oán giận, “Thiếu chút nữa bị anh hù chết.”
“A Tạp, nói chính sự.”
“Em đâu dám nghĩ anh đích thân quang lâm tệ xá này của em là vì tìm em uống rượu, thưa quý ngài cuồng công việc,” Hút một hơi thuốc nỗ lực làm mình nhanh chóng tỉnh táo hẳn, Đường Tạp híp mắt hỏi, “Là vì chuyện Simon.D? Không biết gia hỏa đó do ai đào tạo ra, che giấu hành tung quá lợi hại, bao nhiêu người truy tìm bấy lâu đều không tìm được, xem ra lão đại anh quyết định tự mình xuất mã.”
“Nếu có thể dễ dàng bị tìm được như vậy, Simon.D đã không phải là Simon.D.”
Đường Tạp miệng ngậm điếu thuốc tay cài cúc áo, một bên nhăn nhó nói, “Đúng là xúi quẩy, nguyên bản còn hy vọng có thể mượn cơ hội hợp tác với Trần Uyên moi chút tin tức từ phía Tô Gia, ai ngờ máy bay cư nhiên gặp sự cố, bất quá hôm nay anh tới chỗ em có phải đã lần ra chút manh mối ở Trần Uyên?”
Đường Tạp trong lời nói ẩn chứa vài phần nghi hoặc, hắn đã tra Simon lâu lắm rồi, được biết hỗn đản giảo hoạt kia xưa nay không tiếp xúc quá nhiều người, theo lý mà nói Simon hẳn sẽ không để Trần Uyên trở thành mối uy hiếp của mình. Chuyện năm đó Simon buông tha Tô Gia cũng là ngẫu nhiên bị lật lại, bất quá Tô Gia này quá cứng không ai cắn nổi, nhưng sau cư nhiên bị Trần Uyên soán vị, vẫn còn làm Đường Tạp hơi chấn kinh một phen, quả nhiên kẻ nguy hiểm nhất chính là kẻ thân cận nhất.
“Chỗ Trần Uyên không có được bất cứ tin tức nào về Simon.” Đường Kiêu cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, rồi ngẩng đầu trực tiếp hỏi Đường Tạp, “Giúp ta lấy phật châu bạch ngọc có được không?”
“Anh đừng nói với em là lấy phật châu bạch ngọc trên người lão Trần nha! Cái xâu chuỗi đó là bảo bối của hắn, anh bảo em đi giật phật châu còn không bằng bảo em một phát tiễn đưa bà vợ của hắn.”
“Có được không?” Đường Kiêu ngữ khí kiên quyết.
Đường Tạp hung hăng hút một hơi thuốc, cau mày suy nghĩ một hồi, trầm giọng hỏi: “Liên quan tới Simon?”
Đường Kiêu chỉ nhìn Đường Tạp.
“Được rồi, em đã hiểu, bất quá anh cũng phải cho em thời gian vài ngày lên kế hoạch chứ, lão Trần dù sao cũng là trùm bên Hong Kong này, hơn nữa anh cũng biết chúng ta và lão Trần bọn họ hợp tác đã lâu, không thể công khai đi đoạt, muốn đoạt cũng dễ thôi, chỉ là để người khác thấy thì khó coi lắm, sau này chúng ta cũng không dễ làm ăn ở Đông Nam Á.” Ngẫm lại thật đúng là khổ sai, Đường Tạp giơ tay đầu hàng, cười thảm nói, “Ai bảo anh là biểu ca của em, ai bảo anh chính là T.”
“Lão đại, lỡ như thân phận anh thật sự bại lộ thì làm sao đây?” Đường Tạp nheo mắt.
“Không có lỡ như.”
“Tự tin thế à?”
“Ta là T.”
Đường Tạp ôm đầu vò loạn một trận, hắn biết ngay sẽ phải nhận câu trả lời kiểu này. “Đúng là, còn tưởng xảy ra chuyện như vậy có thể làm anh hoang mang bối rối một chút, kết quả vẫn một bộ dáng tự tin đáng ghét đó.”
“Cho dù ta có hoảng loạn đến đâu cũng không thể thay đổi sự thật, theo ta ra ngoài.” Đường Kiêu lại nhìn đồng hồ, vào đây đã sáu phút năm mươi bốn giây, hy vọng bên ngoài vị Tô Gia kiêu ngạo lại không có lòng nhẫn nại kia đừng chờ quá sốt ruột.
“Bên ngoài có mỹ nữ đang đợi?” Khá bất ngờ khi phát hiện Đường Kiêu chỉ trong thời gian ngắn lại liên tục hai lần nhìn đồng hồ, Đường Tạp trêu ghẹo hỏi.
“Trước mặt hắn ngươi tốt nhất đừng ăn nói lung tung.” Đường Kiêu hảo tâm nhắc nhở.
Đường Tạp chớp chớp mắt nhảy qua sô pha, đặt tay lên vai Đường Kiêu ghé sát nói: “Chậc chậc chậc, em càng lúc càng hiếu kỳ, rốt cuộc là người đẹp phương nào có thể khiến T vạn năng không gì không làm được của chúng ta phải để ý cẩn thận như vậy, nếu có một ngày anh nấu ăn cho cô ấy chắc em cũng sẽ không quá ngạc nhiên.”
Nấu ăn cho Tô Gia? Tô Bạch khẩu vị rất kén chọn, muốn làm vị gia kia vừa lòng quả thật có điểm khó khăn.
Đường Tạp vừa mới kéo cửa, bên ngoài chợt truyền đến tiếng thét chói tai của Anna: “A — Buông ra! Mau buông ra!”
“Anna!” Đường Tạp liền xông ra ngoài.
Đường Kiêu nhíu mày, hắn có dự cảm bất hảo.
Xung quanh quầy bar vài người đang vây xem, Đường Kiêu liếc mắt một cái liền thấy được Tô Bạch, Tô Bạch một tay gắt gao túm tóc Anna, tay kia bấu chặt cần cổ trắng nõn của cô gái, chỉ cần Tô Gia dùng sức chút thôi kiều nữ bốc lửa này sẽ lập tức chầu trời, nhân viên của hộp đêm trong tay cầm sẵn súng chĩa hướng Tô Bạch đang khống chế Anna.
“Thế này là thế nào, bỏ súng xuống!” Đường Tạp quát.
“A Tạp, cứu em với……” Anna khóc la một tiếng, thanh âm cũng mỏng manh như cái cổ gà đang bị siết, lực đạo trong tay Tô Bạch lại tăng thêm vài phần, Anna há hốc mồm như thở không nổi, nước mắt liên miên rơi xuống, hai chân không ngừng run rẩy, thoạt nhìn thật đáng thương.
Đường Kiêu quét mắt sang hai ly rượu trống không trên quầy bar, trầm mặc bước lên đẩy ra đám người vây quanh Anna và Tô Bạch, hắn dừng lại ở nơi cách Tô Gia hai bước, vươn tay gỡ từng ngón từng ngón tay Tô Bạch khỏi cổ Anna, Tô Gia chỉ thản nhiên nhìn Đường Kiêu.
“Anna là người của hắn, ta cam đoan ngươi muốn xử thế nào cũng được.”
Tô Gia nhẹ nhàng buông tay, Anna lập tức mất hết khí lực khuỵu xuống một bên, Đường Tạp đứng gần đó bàng quan bất động, đám đàn em trong hộp đêm thấy lão đại nhà mình không tới dìu đại tỷ Anna tự nhiên cũng không dám nhúc nhích.
Kỳ thực Tô Bạch không nghe rõ Đường Kiêu đang nói gì, tửu lượng y thật ra rất tốt, nhưng có một nhược điểm trí mạng là không uống được cocktail, rượu vừa hỗn hợp lập tức gục ngã, nếu Đường Kiêu ra chậm chút nữa có lẽ y sẽ say mèm lăn dưới đất. Tô Gia hít sâu một hơi, một tay vịn vai Đường Kiêu để mình không lảo đảo, tay kia giơ lên hướng mặt Đường Kiêu cho một cái tát, người cũng theo đó đổ xuống, say quên đất trời.
Đường Kiêu liếc nhìn Đường Tạp đang trợn mắt há mồm, dùng ngữ khí tự nhiên bình thường nói: “Đi ra lái xe.” Dứt lời liền bế Tô Bạch say quắc cần câu thẳng tiến cửa hông hộp đêm, không coi ai ra gì tiêu sái đi ra ngoài.
“A Tạp……” Anna ngồi dưới đất tràn đầy ủy khuất.
“Anna, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, thu liễm một chút!” Đường Tạp mặc kệ Anna vội vàng chạy theo Đường Kiêu ra ngoài, hắn vừa mới chứng kiến chuyện gì thế này? Đường Kiêu cư nhiên bị nam nhân kia cho ăn một bạt tai, vấn đề là Đường Kiêu thoạt nhìn không hề có xu hướng nổi giận!
……
……
Đường Tạp ngồi trên ghế lái lâu lâu thông qua kính hậu len lén nhìn Đường Kiêu và Tô Bạch ở băng sau, ngập ngừng hỏi ra miệng: “Em có thể hỏi hắn là ai không?”
“Ngậm miệng lo lái xe của cậu đi.” Đường Kiêu cũng không buồn ngẩng đầu.
Không thể không nói Tô Bạch tửu phẩm phi thường tốt, cho dù say khướt cũng không nôn mửa hay nói lảm nhảm, an an tĩnh tĩnh nằm trên đùi Đường Kiêu, thoạt nhìn đã ngủ, này coi như lần thứ hai trong ngày Đường Kiêu nhìn thấy bộ dáng lúc ngủ của Tô Gia, đúng như hắn tưởng tượng, ngoan ngoãn mà yên bình, bất quá cho dù đang say thủy chung vẫn duy trì cảm giác lãnh tĩnh.
Đường Tạp lái xe tới một ngôi biệt thự bên bờ biển, vệ sĩ mặc đồ đen tiến lên kéo cửa ra, thấy ghế sau nằm một người định giúp một tay, Đường Kiêu buông hai chữ “tránh ra” liền tự mình bồng Tô Gia vào biệt thự, Đường Tạp chậm rãi theo sau, lẩm bẩm một câu “Bế công chúa a, thật là lãng mạn!”
“Các người lui xuống hết đi.” Đường Tạp đuổi vệ sĩ ở biệt thự, một mình theo vào trong, Đường Kiêu đã ôm người đến giường một gian phòng dành cho khách.
Đường Tạp đứng lại trước cửa, nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, em có thể cầu xin thay Anna không?”
“Đi chuẩn bị nước ấm.” Đường Kiêu kéo chăn đắp lên người Tô Bạch.
“Vâng!” Đường Tạp nịnh nọt chạy ào vào phòng tắm như lốc xoáy, bên trong rất nhanh truyền ra một tràng tiếng nước chảy, chỉ chốc lát sau hắn lại lải nhải, “Lão đại, sự thể em vừa nghe bọn hắn kể lại, là Anna không đúng, con nhỏ đó được em chiều quen rồi, anh cũng biết quy củ của Đường Hội mà, Anna ép bạn anh uống hết hai ly.” Đường Tạp ngồi xuống bên bồn tắm lớn thử độ ấm của nước, Anna dù sao cũng đã theo hắn một thời gian, nếu thật sự phải buông bỏ nàng hắn vẫn có chút đau lòng.
“Ta không biết Đường Hội có quy củ ép người uống rượu.” Đường Kiêu đứng ngay cửa phòng tắm.
“Anh đi đường phát ra tiếng động có được không!” Đường Tạp bị Đường Kiêu đột nhiên xuất hiện sau lưng dọa cho suýt nữa ngồi bệt xuống sàn, đi đường mà cứ phiêu như quỷ.
“Cậu nhỏ tiếng một chút có được không.” Lướt qua Đường Tạp, Đường Kiêu lấy một chiếc khăn mặt thấm nước ấm rồi vắt ráo, “Lo nước xong đi lấy chút sữa nóng với đồ ăn lại đây.”
“Chẳng qua uống có hai ly thôi mà, được rồi, quy củ đó do em đặt, nhưng Anna dù sao cũng là người một nhà với chúng ta, bạn anh cũng đã giáo huấn Anna, có thể……” Đường Tạp đứng lên, thông qua gương nhìn Đường Kiêu.
“Đường Tạp.” Đường Kiêu xoay người chỉ chỉ khóe miệng còn bầm xanh của mình và một bên má in dấu ấn năm ngón tay của Tô Gia.
“Được rồi, em câm miệng.” Giơ tay đầu hàng, Đường Tạp chuẩn bị nước ấm xong liền rời phòng, đi ra phân phó vài hạ nhân lo liệu sữa nóng và đồ ăn, sau đó gọi điện đến hộp đêm, “Tom, bảo Anna qua đây ngay cho tôi, nếu cô ta còn muốn giữ mạng sống.”
Khép màn cửa sổ, Đường Kiêu ngồi bên giường dùng khăn ấm lau vết rượu trên cổ Tô Bạch, Tô Gia hừ nhẹ một tiếng hất bàn tay cầm khăn của Đường Kiêu, nhắm mắt nhíu mày ra lệnh: “Đi lấy nước cho ta.” Thanh âm hơi khàn, ngữ khí nghe có vẻ cực kỳ tỉnh táo không giống đang say.
Đường Kiêu nghĩ Tô Gia đã tỉnh, đợi đến khi hắn bưng nước tới gọi Tô Gia ngồi dậy uống nước, Tô Gia lại dùng tiếng hít thở bằng phẳng mà đều đặn báo cho hắn biết, thật ra vừa rồi là gia chỉ quen miệng hàm hồ một câu, căn bản còn say chưa tỉnh.
“Tô Gia?” Đường Kiêu cúi người khẽ gọi một tiếng.
“zzzzz……” Im re.
“Tô Bạch?” Ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm chóp mũi Tô Gia.
“zzzz……” Không phản ứng, tiếp tục ngủ.
Đường Kiêu ngồi trên giường nhìn Tô Gia hoàn toàn ngủ say, trầm mặc do dự chốc lát, hắn vươn tay hướng Tô Gia, thoáng dừng lại mấy giây giữa không trung, cuối cùng đáp xuống vầng trán mịn màng của Tô Gia, xúc cảm ấm áp từ đầu ngón tay lan đến tận trái tim, ngón tay men theo má Tô Gia trượt xuống, cuối cùng lưu luyến tại cánh môi hơi khô của Tô Gia.
Xoay người lấy ly nước đặt ở đầu giường, Đường Kiêu dùng thìa múc một thìa nước ấm đưa tới bên miệng Tô Gia, khoảnh khắc nước ấm tiếp xúc đôi môi, Tô Gia vô thức hơi hé miệng muốn nhiều hơn nữ. Đường Kiêu đút một thìa duy nhất rồi đột nhiên dẹp thìa, ngay sau đó tự hớp một ngụm nước, cúi lưng áp lên đôi môi hé mở của Tô Bạch.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng vươn tới phía trước đẩy nước sang miệng đối phương, nếm được vị nước, nam nhân trong mộng theo bản năng mở miệng hút vào, trong nước ấm bao phủ một thứ gì đó mềm mềm, Tô Gia như thưởng thức món ngon hoặc giả là vì hiếu kỳ, cuốn lấy vật thể mềm mềm lại nóng bỏng ấy.
“Coi như bù đắp cho cái tát ban nãy, thế nào?”
Hai tay chống hai bên thân thể Tô Bạch, hô hấp của Đường Kiêu bắt đầu trở nên có chút nặng nề khuyết thiếu quy luật, mãi đến khi nước ấm trong miệng từng chút một bị rút đi hắn mới chậm rãi kéo ra khoảng cách, thấy Tô Gia tựa hồ không có dấu hiệu tỉnh lại, Đường Kiêu rất nhanh lại cúi người, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn xuống đôi môi được nước thấm ướt của Tô Gia, đoạn, thoắt mạnh thoắt nhẹ dùng môi cọ xát cổ nam nhân, thẳng đến chiếc áo sơmi bị cởi hai nút.
Lại là bờ ngực trắng nõn kia.
Hầu kết theo động tác nuốt nước bọt mà trượt xuống, Đường Kiêu ánh mắt sâu thêm vài phần, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mảnh ngực non mịn, cử chỉ quá mức ôn nhu lộ ra vị đạo cẩn cẩn dực dực, giống như hắn không phải đang hôn một nam nhân có thể đánh hắn tới ngất xỉu, mà là một pho tượng sứ tinh mỹ chạm nhẹ thôi cũng sẽ vỡ vụn.
“Cút đi –” Tô Gia đột nhiên nhúc nhích, không thoải mái gắt một tiếng, động tác này của Đường Kiêu tựa hồ làm y nhớ lại một đoạn ký ức không mấy tốt đẹp, y đầu tiên là bất an run lên, sau đó nhíu mày giãy dụa trên giường, hai tay rũ bên người nắm chặt chăn, trong miệng thỉnh thoảng bật ra vài câu đại loại như “cút đi”, thân thể trở nên căng thẳng cứng đờ, nhịp tim cũng càng lúc càng gấp gáp.
“Tô Bạch?” Đường Kiêu vội dừng lại, ánh mắt nhìn Tô Bạch có chút phức tạp, Tô Bạch thoạt trông phi thường khó chịu, rõ ràng giống như bị bóng đè cực độ bất an nhưng dù là trong mộng y cũng cật lực khắc chế chính mình, tựa hồ muốn giữ mình bình tĩnh, nhưng khắc chế quá mức chỉ làm bản thân Tô Bạch càng thêm bức bối.
“Ngươi không sao chứ?” Kéo chăn phủ lên nam nhân, Đường Kiêu cũng cau mày, tuyệt không bình thản hơn Tô Gia bao nhiêu, hắn nhẹ nhàng ôm nam nhân khỏi giường, để Tô Bạch dựa vào ngực hắn, Tô Gia đầu tiên hơi kháng cự, nhưng rất nhanh bị động tác dịu dàng vỗ lưng y của Đường Kiêu trấn an.
Tô Gia rúc vào lòng Đường Kiêu say ngủ, hai tay vô thức níu chặt áo Đường Kiêu. Đường Tạp trong lúc rón rén đẩy cửa vào bắt gặp biểu ca xưa nay lãnh tình của mình, cư nhiên đang ôn nhu vỗ về một nam nhân trong ngực.
Đường Tạp nháy mắt hóa đá, Đường Kiêu này tuyệt đối là giả, là giả!
——
Tác giả : [Lại spoil] Tô Gia hãy dùng một loài động vật để hình dung hắn hắn hắn……
. Diệp Tử Ngọ
Tô Gia: Con cún nhỏ trong đoàn xiếc thú, trêu đùa một chút
. Trần Uyên
Tô Gia: Sói thuần dưỡng trong nhà, thỉnh thoảng cắn người, ai đem vòng cổ với dây dắt lại đây cho ta……
. Đường Kiêu
Tô Gia: Con báo phải từ từ huấn luyện, người ta nuôi chó ta nuôi báo
. Tô Dịch Dương
Tô Gia: Con thỏ ngu
. Lưu Vân Sinh
Tô Gia: Con heo ngu
. Simon.D
Tô Gia: Con vàng biết nghe lời
. Tiểu Hải
Tô Gia: Con rắn độc
. Tô Bạch [tháo chạy…]