“Ta không sợ thất vọng, càng không sợ thất bại, chỉ sợ Tô Gia không sợ trời không sợ đất nhưng ngay cả dũng khí yêu một người cũng không có.”
“Không cần sử dụng phép khích tướng với ta.” Cầm nĩa thẳng thừng chĩa hướng Đường Kiêu.
“Vậy làm người yêu ta đi.”
—–
Cảnh đêm lộng lẫy, ánh nến lãng mạn, ẩm thực tinh tế, cùng với hai nam nhân chia nhau ngồi hai đầu bàn ăn.
“Gu thưởng thức rất khá.” Tô Gia hiếm hoi khen một câu.
“Cám ơn.” Đường Kiêu nâng ly rượu.
Đây là buổi hẹn ăn tối mà hôm qua Tô Bạch đã nhận lời mời của Đường Kiêu, so với ngày thường thì địa điểm dùng cơm từ biệt thự chuyển qua biệt viện tư nhân có tầm nhìn toàn cảnh Hong Kong tốt nhất, trên bàn ăn không có Đường Tạp và Anna.
Tô Bạch thích hưởng thụ cuộc sống, con người được sống đã là điều tốt đẹp nhất rồi, nếu phối thêm rượu ngon món ngon, quyền lực tài phú, thanh danh sự nghiệp, liền giống như ngôi nhà lớn độc thuộc về mình phối thêm vật dụng nội thất thượng hạng, hạ nhân phẩm chất tốt, cùng với một người làm ấm giường đáng yêu. Cho dù sống dưới cống âm u ẩm ướt lại nặc nồng tanh tưởi, chỉ cần còn sống thì vẫn còn cơ hội giẫm lên rác rưởi thi thể trong cống mà bò đến đỉnh kim tự tháp.
Ngoại trừ người chết, người đã chết thì không còn hy vọng, không còn cơ hội, chỉ còn lại một cái xác từ từ thối rữa, lúc nhúc giòi bọ bâu đầy ruồi, còn có dăm ba phút thương hại của những kẻ thân cận cùng với một tiếng cười lạnh của địch thủ.
Chết rồi, bị lãng quên, bị vứt bỏ, cả phân chó cũng không bằng.
“Ngày mai Trần Thiên Hà có một khối hàng buôn lậu trị giá năm trăm triệu phải đi đường biển, A Tạp đã lo liệu thỏa đáng, một khi hàng của Trần Thiên Hà bị hải quan tiệt đường chúng ta liền có thể đi gặp Trần Tam.” Đường Kiêu cắt thịt bò non trên bàn, nói.
“Được sống, thật tốt.” Trong ly rượu trong suốt, dịch thể đỏ sẫm dưới ánh đèn chiết xạ ra hồng quang mê người, Tô Bạch nhẹ nhàng cảm thán một câu, ngửa đầu một mạch uống cạn nguyên ly vang đỏ, rượu dọc theo yết hầu trôi xuống dạ dày quay cuồng lên, sau một trận kích thích ngắn ngủi lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra bởi cảm giác sảng khoái.
Đường Kiêu thức thời không bàn công việc nữa, nhoài người rót đầy ly rượu cho nam nhân, nhìn Tô Bạch lại cạn một ly, hắn liền lặp lại động tác rót rượu một lần nữa.
Nốc hết hai ly vang đỏ đầy vơi, Tô Gia đảo đảo nửa ly rượu trong tay, xuyên qua thủy tinh bị rượu nhuộm đỏ nhìn nam nhân ngồi đối diện, khuôn mặt anh tuấn mà nội liễm của nam nhân dưới quang ảnh trở nên hư ảo mơ hồ.
“Biến mập, có thể gầy lại; không tiền, có thể kiếm trở về; thậm chí cảm thấy xấu, cũng có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ để mình trở nên xinh đẹp hơn.” Y nhìn chằm chằm ly rượu, nói xong mấy câu lại uống cạn rượu trong ly, không chừa giọt nào.
“Con người, có thể sống bình bình đạm đạm, có thể sống cuộc sống tầm thường, mang theo một khoản tiền lớn đến một nơi vĩnh viễn không phải gặp Trần Uyên an an lạc lạc hưởng thụ tháng ngày.” Y cười khẽ.
“Như vậy ngươi, sẽ không còn là Tô Bạch Tô Gia.” Đường Kiêu tiếp tục điền đầy ly cho Tô Bạch.
“Ngươi muốn chuốc ta say?” Đây là ly thứ tư rồi.
Đường Kiêu xoay người lấy một cái ly khác rót Tequila: “Tô Gia, còn nhớ lúc đầu ngươi hỏi ta tại sao lại tin chắc ngươi là Tô Bạch không phải Tô Mặc không?”
Không đợi Tô Bạch trả lời, Đường Kiêu mặt trầm như nước uống hết nửa ly Tequila, ánh mắt nhìn nam nhân đối diện sáng rực mà thâm thúy: “Hồi nhỏ ta từng bị người đẩy xuống nước, thiếu chút nữa chầu trời, sau đó hôn mê suốt nửa năm mới tỉnh lại, trong nửa năm ấy, ta như cô hồn dã quỷ mỗi ngày đều phiêu đãng bên ngoài.”
“Chuyện ma?” Phụt một tiếng bật cười, Tô Gia nửa thân trên nhoài ra phía trước, có chút thú vị quan sát Đường Kiêu.
“Đúng vậy, chuyện ma, chúng ta có thể ghép thành một đôi quỷ.” Đường Kiêu cười khẽ, đẩy nửa ly Tequila còn lại tới trước mặt Tô Bạch, “Đây là lần đầu tiên ta tiết lộ chuyện này với người khác, có lẽ cũng là lần duy nhất.”
“Đừng thật lòng thật dạ với ta, ta không nhất định tin tưởng ngươi, cũng đừng ôm hy vọng quá lớn với ta, ngươi sẽ thất vọng càng nhiều.” Liếc ly Tequila trước mặt.
Đường Kiêu đem phần thịt bò đã cắt xong đổi lấy phần beefsteak còn chưa động tới của Tô Bạch: “Ăn một chút đi, bằng không dạ dày ngươi sẽ khó chịu.”
Tô Gia không khách khí ghim một miếng thịt bò cho vào miệng, non mà không tanh, mọng nước ngon miệng.
Đường Kiêu đợi Tô Bạch ăn hết hai miếng thịt bò mới nói: “Ta không sợ thất vọng, càng không sợ thất bại, chỉ sợ Tô Gia không sợ trời không sợ đất nhưng ngay cả dũng khí yêu một người cũng không có.”
“Không cần sử dụng phép khích tướng với ta.” Cầm nĩa thẳng thừng chĩa hướng Đường Kiêu.
“Vậy làm người yêu ta đi.”
Cũng may trước khi Đường Kiêu nói chuyện y đã nuốt miếng thịt trong miệng, bằng không, Tô Gia nghĩ, y nhất định sẽ nhịn không được phun ra. Y có nên khen tặng hai câu cho đức tính bộc trực này của Đường Kiêu không? Tuy y không thích người bên mình vòng vo tam quốc, nhưng đôi lúc thẳng thắn đến thái quá như vậy vẫn khiến người có chút khó đỡ nổi.
“Ngươi nếu đã không chán ghét nam nhân tại sao không thử hẹn hò với ta, huống hồ người Tô Gia ngươi muốn đối phó là Trần Uyên, với lòng cuồng nhiệt hắn dành cho ngươi, một khi biết ngươi chịu hẹn hò với ta nhất định sẽ hận chết ta.” Đường Kiêu đem nửa ly Tequila hòa vào vang đỏ, tiếp tục nói, “Chúng ta sẽ biến thành cùng một ly rượu, nguy hiểm của ngươi chính là nguy hiểm của ta, chúng ta ở trong cùng một ly, cho dù ly có vỡ ta cũng vẫn gắn bó hợp thể với ngươi.”
Đường Kiêu hỏa lực hung mãnh bồi thêm một câu: “Trần Uyên là người ngươi phải diệt trừ, mặt khác lại là tình địch của ta, chúng ta có kẻ thù chung.”
“Đường Kiêu, ngươi không cảm thấy ngươi điên sao?” Rõ ràng có thể giữ mình an ổn, lại cố tình nhảy vào chảo lửa chơi với y, căn bản không cần y cài bẫy cho Đường Kiêu, đối phương đã tiêu sái hào phóng tự động chui vào.
“Ta vẫn luôn xác định mình là một người cực kỳ lý trí.”
“Mấy tên điên thường không chịu nhận mình điên.”
Đường Kiêu thay đổi tư thế ngồi, cười khẽ một chút: “Ngoài ta ra, thêm tiền đặt cược của T. Ta thú thật với ngươi tại đây, ta muốn lấy con chip từ chỗ Simon không phải vì thay vị hôn thê quá cố của ta báo thù, mà là để tránh người khác từ con chip biết được manh mối liên quan tới thân phận của T, qua đó phỏng đoán ta chính là T.”
Bí mật tối cao của T cứ thế thoải mái đơn giản được tiết lộ từ miệng Đường Kiêu, gia hỏa này tuyệt đối là kẻ không chiếu theo lệ thường mà ngả bài nhất trong vô số người Tô Bạch từng gặp.
“Muốn Đông Sơn tái khởi cần có thế lực chống lưng, ta tin tưởng Tô Gia ngươi trong tay nhất định đã nắm giữ những quân bài tẩy, nhưng nếu thêm lá vương bài T này, phần thắng của Tô Gia sẽ càng lớn hơn. Bất luận là Đường Kiêu hay là T, có thể hợp tác với Tô Gia không khác gì mối liên hiệp cường cường, ta sẽ là tình nhân hoàn mỹ nhất của ngươi.”
“Ngươi xác định không phải đối tác mà là tình nhân?” Hai chữ mấu chốt trong lời Đường Kiêu khiến Tô Bạch nhướn hàng mày kiếm.
“Tô Gia, làm người yêu ta đi.”
Tô Gia nheo đôi mắt phượng tà mị, trong đồng tử đen nhánh chiếu ra khuôn mặt nghiêm túc của nam nhân, im lặng một lát, y nói: “Ta nhất định cũng điên rồi nên mới nghiêm túc suy nghĩ vấn đề hẹn hò với ngươi.”
……
……
Hàng buôn lậu Trần Thiên Hà vận hướng nội địa còn chưa tới tay Tống Sở Vân đã bị hải quan nửa đường kiểm sát tịch thu đến một cọng lông cũng không chừa, nguyên khối hàng năm trăm triệu nói biến liền biến, hôm đó Trần Thiên Hà trở mặt với Tống Sở Vân, Trần gia một mảnh nội loạn, chỉ trích lẫn nhau là đối phương che giấu gian tế.
Sự tình phát triển đến ngày thứ ba, Đường Kiêu mang theo Tô Bạch đi gặp gỡ Trần Tam.
Đàm đạo là chuyện của hai đại gia, còn Tô Gia thân là “người nhà” của Đường Kiêu hiển nhiên nhàn rỗi đi loanh quanh trong biệt thự Trần gia thưởng thức những món đồ sứ thời Đường do Trần Tam dốc lòng sưu tập, trong lòng tính toán nửa tháng sau khi Trần gia rơi vào tay y, y nên chọn món nào trong đống đồ cổ này đem về chơi.
Đàm phán giữa Đường Kiêu và Trần Tam diễn ra thập phần thuận lợi, Trần Tam nhiệt tình mời Đường Kiêu ở lại dùng cơm, đợi họ ăn xong Trần Tam lại kéo Đường Kiêu tiến hành một hồi hàn huyên người bên ngoài không thể nào biết, cuối cùng càng nhiệt tình chiêu đãi Đường Kiêu tạm trú một đêm, ngày mai cùng tham dự hội nghị nội bộ của Trần gia.
Tòa nhà Trần gia trang hoàng cực mang phong cách cổ điển, phòng cũng rất nhiều, bất quá tại sao phải sắp xếp cho bọn họ ở chung một gian?
Gần đây chuyện khiến Tô Gia phiền não nhất không phải tương lai làm sao xử lý đám phản đồ cho từng tên từng tên ăn đạn, cũng không phải làm sao để mình một lần nữa ngồi lên ghế lão đại Tô gia, mà là mỗi ngày đều phải đối mặt với Đường Kiêu. Nếu nói Trần Uyên từ đầu tới đuôi rõ ràng là hũ nút, thì Đường Kiêu vừa vặn hoàn toàn tương phản, nguyên tố hiếu chiến trong máu nam nhân này thể hiện sung mãn trên tình trường, tinh lực tứ xạ, không chút e dè, lời ngon tiếng ngọt, kính cẩn ôn nhu, giống như một loạt đạn bọc đường bắn cho Tô Gia khó bề chống đỡ.
Bây giờ còn để bọn họ ở chung một phòng chỉ có một cái giường siêu lớn?!
“Trong này cư nhiên không có sô pha.” Tô Gia quét mắt khắp phòng, đích đích xác xác chỉ có một chiếc giường cỡ vua, tầm mắt y đột nhiên dừng lại ở đầu giường, đó là thứ gì vậy, gel bôi trơn?!
“Đúng.” Người sau lưng ngữ khí rõ ràng là bình thản, nhưng Tô Gia nghe thế nào cũng cảm thấy trong đó ẩn tàng một cỗ cao hứng.
“Ngươi ra ngoài.” Chỉ chỉ cửa.
“Trần Tam sẽ nghi ngờ.” Đường Kiêu mỉm cười, “Lần trước ở tiệc đấu giá ngươi đã thanh danh lan truyền, người người đều biết ngươi là tâm can nhi của ta.”
“Có buồn nôn không, còn tâm can nhi!” Tô Gia lại chỉ xuống sàn nhà trần trụi, “Ngươi ngủ ở đây.” Nói xong liền nhẫn tâm xoay người vào phòng tắm.
Điền đầy bồn nước ấm, Tô Gia thư thư thái thái ngâm mình, bên ngoài cửa thủy tinh mờ của phòng tắm xuất hiện một bóng người cao ngất.
“Tô Gia, muốn chà lưng không?”
“Không.”
“Vậy có gì cần phục vụ gọi ta một tiếng.” Bóng người biến mất.
Ngâm mình trong bồn tắm, Tô Gia vuốt cằm không biết đang nghĩ gì, nửa giờ sau y khoác áo choàng tắm dài đến bắp chân đi ra, Đường Kiêu đã nghe lệnh trải đệm dưới đất.
Một nam nhân nhìn thế nào cũng xứng ngồi trên ghế ông chủ phì phèo với điếu xì gà giờ phút này đang xếp bằng dưới đệm, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở hắn theo phản xạ ngóng qua, do vấn đề vị trí ngồi nên tầm mắt vừa vặn dừng lại trên bắp chân lộ ra kia, hắn cứ thế nhìn đôi chân thon dài di chuyển đến chỗ hắn, mỗi một bước kéo theo vạt áo choàng trắng hơi phất lên, trên bắp chân là đầu gối xinh đẹp, trên đầu gối là…… Nhìn không tới. (vãi anh =)))
Tô Bạch dừng lại: “Ngủ chung đi.”
Tầm mắt Đường Kiêu từ bắp chân y dời lên trên, mãi đến khi đối diện ánh nhìn tự tiếu phi tiếu của nam nhân, hắn đột nhiên có dự cảm không ổn.
“Bất quá ngươi không được chạm tới một ngón tay của ta, làm được không?”
Đường Kiêu cười khổ: “Xem như khảo nghiệm?”
Đối với một người đàn ông bình thường mà nói, đích thực là một khảo nghiệm tàn khốc.
“Ta không sợ thất vọng, càng không sợ thất bại, chỉ sợ Tô Gia không sợ trời không sợ đất nhưng ngay cả dũng khí yêu một người cũng không có.”
“Không cần sử dụng phép khích tướng với ta.” Cầm nĩa thẳng thừng chĩa hướng Đường Kiêu.
“Vậy làm người yêu ta đi.”
—–
Cảnh đêm lộng lẫy, ánh nến lãng mạn, ẩm thực tinh tế, cùng với hai nam nhân chia nhau ngồi hai đầu bàn ăn.
“Gu thưởng thức rất khá.” Tô Gia hiếm hoi khen một câu.
“Cám ơn.” Đường Kiêu nâng ly rượu.
Đây là buổi hẹn ăn tối mà hôm qua Tô Bạch đã nhận lời mời của Đường Kiêu, so với ngày thường thì địa điểm dùng cơm từ biệt thự chuyển qua biệt viện tư nhân có tầm nhìn toàn cảnh Hong Kong tốt nhất, trên bàn ăn không có Đường Tạp và Anna.
Tô Bạch thích hưởng thụ cuộc sống, con người được sống đã là điều tốt đẹp nhất rồi, nếu phối thêm rượu ngon món ngon, quyền lực tài phú, thanh danh sự nghiệp, liền giống như ngôi nhà lớn độc thuộc về mình phối thêm vật dụng nội thất thượng hạng, hạ nhân phẩm chất tốt, cùng với một người làm ấm giường đáng yêu. Cho dù sống dưới cống âm u ẩm ướt lại nặc nồng tanh tưởi, chỉ cần còn sống thì vẫn còn cơ hội giẫm lên rác rưởi thi thể trong cống mà bò đến đỉnh kim tự tháp.
Ngoại trừ người chết, người đã chết thì không còn hy vọng, không còn cơ hội, chỉ còn lại một cái xác từ từ thối rữa, lúc nhúc giòi bọ bâu đầy ruồi, còn có dăm ba phút thương hại của những kẻ thân cận cùng với một tiếng cười lạnh của địch thủ.
Chết rồi, bị lãng quên, bị vứt bỏ, cả phân chó cũng không bằng.
“Ngày mai Trần Thiên Hà có một khối hàng buôn lậu trị giá năm trăm triệu phải đi đường biển, A Tạp đã lo liệu thỏa đáng, một khi hàng của Trần Thiên Hà bị hải quan tiệt đường chúng ta liền có thể đi gặp Trần Tam.” Đường Kiêu cắt thịt bò non trên bàn, nói.
“Được sống, thật tốt.” Trong ly rượu trong suốt, dịch thể đỏ sẫm dưới ánh đèn chiết xạ ra hồng quang mê người, Tô Bạch nhẹ nhàng cảm thán một câu, ngửa đầu một mạch uống cạn nguyên ly vang đỏ, rượu dọc theo yết hầu trôi xuống dạ dày quay cuồng lên, sau một trận kích thích ngắn ngủi lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra bởi cảm giác sảng khoái.
Đường Kiêu thức thời không bàn công việc nữa, nhoài người rót đầy ly rượu cho nam nhân, nhìn Tô Bạch lại cạn một ly, hắn liền lặp lại động tác rót rượu một lần nữa.
Nốc hết hai ly vang đỏ đầy vơi, Tô Gia đảo đảo nửa ly rượu trong tay, xuyên qua thủy tinh bị rượu nhuộm đỏ nhìn nam nhân ngồi đối diện, khuôn mặt anh tuấn mà nội liễm của nam nhân dưới quang ảnh trở nên hư ảo mơ hồ.
“Biến mập, có thể gầy lại; không tiền, có thể kiếm trở về; thậm chí cảm thấy xấu, cũng có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ để mình trở nên xinh đẹp hơn.” Y nhìn chằm chằm ly rượu, nói xong mấy câu lại uống cạn rượu trong ly, không chừa giọt nào.
“Con người, có thể sống bình bình đạm đạm, có thể sống cuộc sống tầm thường, mang theo một khoản tiền lớn đến một nơi vĩnh viễn không phải gặp Trần Uyên an an lạc lạc hưởng thụ tháng ngày.” Y cười khẽ.
“Như vậy ngươi, sẽ không còn là Tô Bạch Tô Gia.” Đường Kiêu tiếp tục điền đầy ly cho Tô Bạch.
“Ngươi muốn chuốc ta say?” Đây là ly thứ tư rồi.
Đường Kiêu xoay người lấy một cái ly khác rót Tequila: “Tô Gia, còn nhớ lúc đầu ngươi hỏi ta tại sao lại tin chắc ngươi là Tô Bạch không phải Tô Mặc không?”
Không đợi Tô Bạch trả lời, Đường Kiêu mặt trầm như nước uống hết nửa ly Tequila, ánh mắt nhìn nam nhân đối diện sáng rực mà thâm thúy: “Hồi nhỏ ta từng bị người đẩy xuống nước, thiếu chút nữa chầu trời, sau đó hôn mê suốt nửa năm mới tỉnh lại, trong nửa năm ấy, ta như cô hồn dã quỷ mỗi ngày đều phiêu đãng bên ngoài.”
“Chuyện ma?” Phụt một tiếng bật cười, Tô Gia nửa thân trên nhoài ra phía trước, có chút thú vị quan sát Đường Kiêu.
“Đúng vậy, chuyện ma, chúng ta có thể ghép thành một đôi quỷ.” Đường Kiêu cười khẽ, đẩy nửa ly Tequila còn lại tới trước mặt Tô Bạch, “Đây là lần đầu tiên ta tiết lộ chuyện này với người khác, có lẽ cũng là lần duy nhất.”
“Đừng thật lòng thật dạ với ta, ta không nhất định tin tưởng ngươi, cũng đừng ôm hy vọng quá lớn với ta, ngươi sẽ thất vọng càng nhiều.” Liếc ly Tequila trước mặt.
Đường Kiêu đem phần thịt bò đã cắt xong đổi lấy phần beefsteak còn chưa động tới của Tô Bạch: “Ăn một chút đi, bằng không dạ dày ngươi sẽ khó chịu.”
Tô Gia không khách khí ghim một miếng thịt bò cho vào miệng, non mà không tanh, mọng nước ngon miệng.
Đường Kiêu đợi Tô Bạch ăn hết hai miếng thịt bò mới nói: “Ta không sợ thất vọng, càng không sợ thất bại, chỉ sợ Tô Gia không sợ trời không sợ đất nhưng ngay cả dũng khí yêu một người cũng không có.”
“Không cần sử dụng phép khích tướng với ta.” Cầm nĩa thẳng thừng chĩa hướng Đường Kiêu.
“Vậy làm người yêu ta đi.”
Cũng may trước khi Đường Kiêu nói chuyện y đã nuốt miếng thịt trong miệng, bằng không, Tô Gia nghĩ, y nhất định sẽ nhịn không được phun ra. Y có nên khen tặng hai câu cho đức tính bộc trực này của Đường Kiêu không? Tuy y không thích người bên mình vòng vo tam quốc, nhưng đôi lúc thẳng thắn đến thái quá như vậy vẫn khiến người có chút khó đỡ nổi.
“Ngươi nếu đã không chán ghét nam nhân tại sao không thử hẹn hò với ta, huống hồ người Tô Gia ngươi muốn đối phó là Trần Uyên, với lòng cuồng nhiệt hắn dành cho ngươi, một khi biết ngươi chịu hẹn hò với ta nhất định sẽ hận chết ta.” Đường Kiêu đem nửa ly Tequila hòa vào vang đỏ, tiếp tục nói, “Chúng ta sẽ biến thành cùng một ly rượu, nguy hiểm của ngươi chính là nguy hiểm của ta, chúng ta ở trong cùng một ly, cho dù ly có vỡ ta cũng vẫn gắn bó hợp thể với ngươi.”
Đường Kiêu hỏa lực hung mãnh bồi thêm một câu: “Trần Uyên là người ngươi phải diệt trừ, mặt khác lại là tình địch của ta, chúng ta có kẻ thù chung.”
“Đường Kiêu, ngươi không cảm thấy ngươi điên sao?” Rõ ràng có thể giữ mình an ổn, lại cố tình nhảy vào chảo lửa chơi với y, căn bản không cần y cài bẫy cho Đường Kiêu, đối phương đã tiêu sái hào phóng tự động chui vào.
“Ta vẫn luôn xác định mình là một người cực kỳ lý trí.”
“Mấy tên điên thường không chịu nhận mình điên.”
Đường Kiêu thay đổi tư thế ngồi, cười khẽ một chút: “Ngoài ta ra, thêm tiền đặt cược của T. Ta thú thật với ngươi tại đây, ta muốn lấy con chip từ chỗ Simon không phải vì thay vị hôn thê quá cố của ta báo thù, mà là để tránh người khác từ con chip biết được manh mối liên quan tới thân phận của T, qua đó phỏng đoán ta chính là T.”
Bí mật tối cao của T cứ thế thoải mái đơn giản được tiết lộ từ miệng Đường Kiêu, gia hỏa này tuyệt đối là kẻ không chiếu theo lệ thường mà ngả bài nhất trong vô số người Tô Bạch từng gặp.
“Muốn Đông Sơn tái khởi cần có thế lực chống lưng, ta tin tưởng Tô Gia ngươi trong tay nhất định đã nắm giữ những quân bài tẩy, nhưng nếu thêm lá vương bài T này, phần thắng của Tô Gia sẽ càng lớn hơn. Bất luận là Đường Kiêu hay là T, có thể hợp tác với Tô Gia không khác gì mối liên hiệp cường cường, ta sẽ là tình nhân hoàn mỹ nhất của ngươi.”
“Ngươi xác định không phải đối tác mà là tình nhân?” Hai chữ mấu chốt trong lời Đường Kiêu khiến Tô Bạch nhướn hàng mày kiếm.
“Tô Gia, làm người yêu ta đi.”
Tô Gia nheo đôi mắt phượng tà mị, trong đồng tử đen nhánh chiếu ra khuôn mặt nghiêm túc của nam nhân, im lặng một lát, y nói: “Ta nhất định cũng điên rồi nên mới nghiêm túc suy nghĩ vấn đề hẹn hò với ngươi.”
……
……
Hàng buôn lậu Trần Thiên Hà vận hướng nội địa còn chưa tới tay Tống Sở Vân đã bị hải quan nửa đường kiểm sát tịch thu đến một cọng lông cũng không chừa, nguyên khối hàng năm trăm triệu nói biến liền biến, hôm đó Trần Thiên Hà trở mặt với Tống Sở Vân, Trần gia một mảnh nội loạn, chỉ trích lẫn nhau là đối phương che giấu gian tế.
Sự tình phát triển đến ngày thứ ba, Đường Kiêu mang theo Tô Bạch đi gặp gỡ Trần Tam.
Đàm đạo là chuyện của hai đại gia, còn Tô Gia thân là “người nhà” của Đường Kiêu hiển nhiên nhàn rỗi đi loanh quanh trong biệt thự Trần gia thưởng thức những món đồ sứ thời Đường do Trần Tam dốc lòng sưu tập, trong lòng tính toán nửa tháng sau khi Trần gia rơi vào tay y, y nên chọn món nào trong đống đồ cổ này đem về chơi.
Đàm phán giữa Đường Kiêu và Trần Tam diễn ra thập phần thuận lợi, Trần Tam nhiệt tình mời Đường Kiêu ở lại dùng cơm, đợi họ ăn xong Trần Tam lại kéo Đường Kiêu tiến hành một hồi hàn huyên người bên ngoài không thể nào biết, cuối cùng càng nhiệt tình chiêu đãi Đường Kiêu tạm trú một đêm, ngày mai cùng tham dự hội nghị nội bộ của Trần gia.
Tòa nhà Trần gia trang hoàng cực mang phong cách cổ điển, phòng cũng rất nhiều, bất quá tại sao phải sắp xếp cho bọn họ ở chung một gian?
Gần đây chuyện khiến Tô Gia phiền não nhất không phải tương lai làm sao xử lý đám phản đồ cho từng tên từng tên ăn đạn, cũng không phải làm sao để mình một lần nữa ngồi lên ghế lão đại Tô gia, mà là mỗi ngày đều phải đối mặt với Đường Kiêu. Nếu nói Trần Uyên từ đầu tới đuôi rõ ràng là hũ nút, thì Đường Kiêu vừa vặn hoàn toàn tương phản, nguyên tố hiếu chiến trong máu nam nhân này thể hiện sung mãn trên tình trường, tinh lực tứ xạ, không chút e dè, lời ngon tiếng ngọt, kính cẩn ôn nhu, giống như một loạt đạn bọc đường bắn cho Tô Gia khó bề chống đỡ.
Bây giờ còn để bọn họ ở chung một phòng chỉ có một cái giường siêu lớn?!
“Trong này cư nhiên không có sô pha.” Tô Gia quét mắt khắp phòng, đích đích xác xác chỉ có một chiếc giường cỡ vua, tầm mắt y đột nhiên dừng lại ở đầu giường, đó là thứ gì vậy, gel bôi trơn?!
“Đúng.” Người sau lưng ngữ khí rõ ràng là bình thản, nhưng Tô Gia nghe thế nào cũng cảm thấy trong đó ẩn tàng một cỗ cao hứng.
“Ngươi ra ngoài.” Chỉ chỉ cửa.
“Trần Tam sẽ nghi ngờ.” Đường Kiêu mỉm cười, “Lần trước ở tiệc đấu giá ngươi đã thanh danh lan truyền, người người đều biết ngươi là tâm can nhi của ta.”
“Có buồn nôn không, còn tâm can nhi!” Tô Gia lại chỉ xuống sàn nhà trần trụi, “Ngươi ngủ ở đây.” Nói xong liền nhẫn tâm xoay người vào phòng tắm.
Điền đầy bồn nước ấm, Tô Gia thư thư thái thái ngâm mình, bên ngoài cửa thủy tinh mờ của phòng tắm xuất hiện một bóng người cao ngất.
“Tô Gia, muốn chà lưng không?”
“Không.”
“Vậy có gì cần phục vụ gọi ta một tiếng.” Bóng người biến mất.
Ngâm mình trong bồn tắm, Tô Gia vuốt cằm không biết đang nghĩ gì, nửa giờ sau y khoác áo choàng tắm dài đến bắp chân đi ra, Đường Kiêu đã nghe lệnh trải đệm dưới đất.
Một nam nhân nhìn thế nào cũng xứng ngồi trên ghế ông chủ phì phèo với điếu xì gà giờ phút này đang xếp bằng dưới đệm, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở hắn theo phản xạ ngóng qua, do vấn đề vị trí ngồi nên tầm mắt vừa vặn dừng lại trên bắp chân lộ ra kia, hắn cứ thế nhìn đôi chân thon dài di chuyển đến chỗ hắn, mỗi một bước kéo theo vạt áo choàng trắng hơi phất lên, trên bắp chân là đầu gối xinh đẹp, trên đầu gối là…… Nhìn không tới. (vãi anh =)))
Tô Bạch dừng lại: “Ngủ chung đi.”
Tầm mắt Đường Kiêu từ bắp chân y dời lên trên, mãi đến khi đối diện ánh nhìn tự tiếu phi tiếu của nam nhân, hắn đột nhiên có dự cảm không ổn.
“Bất quá ngươi không được chạm tới một ngón tay của ta, làm được không?”
Đường Kiêu cười khổ: “Xem như khảo nghiệm?”
Đối với một người đàn ông bình thường mà nói, đích thực là một khảo nghiệm tàn khốc.