“Vậy ư? Ngươi định làm cách nào bôi nhọ ta?” Không chút khẩn trương, Tô Bạch lạnh lùng liếc nhìn những kẻ bên cạnh bắt đầu mở máy ảnh.
“Ta nghĩ cả rồi, mỗi ngày đều nghĩ, đàn ông trên đảo sẽ xếp hàng chờ cưỡng ngươi, Tô Gia ngươi không phải thích chó lắm sao? Ta còn tốt bụng mang đến vài con…”
——
Trầm mặc, tùy ý lan truyền như virus, bầu không khí áp lực ép cho mỗi thành viên ngồi đây đều có chút nghẹt thở, Tô Bé Bự sau lưng bắt đầu toát mồ hôi, rất muốn gọi người mở máy lạnh trong phòng, bất quá hiện tại hắn thà chết ngạt cũng không nguyện trở thành người đầu tiên phát biểu.
“Cho nên, các người cứ thế trơ mắt nhìn bọn chúng mang theo Tô Gia lên trực thăng bay mất?” Thanh âm trầm thấp như vọng từ vực sâu, Đường Kiêu âm u quét mắt khắp một vòng những người đang ngồi.
A Phong thầm rùng mình, hắn theo lão đại một thời gian không ngắn, Đường Kiêu lúc càng tức giận thường biểu hiện càng lãnh tĩnh, xem ra lão đại hắn sắp bạo phát rồi.
“Đã phái người theo dõi.” Tô Ngụ ngồi ở ghế bên trái Đường Kiêu, trong đôi mắt vạn phần sắc bén ngày nào giờ phút này đã ảm đạm, thiếu vài phần thần thái, thay vào đó là một phần lo lắng nặng nề.
“Sau đó mất dấu.” Đường Kiêu ngữ khí mỉa mai.
Hai tay khoanh trước ngực khẽ run lên, Tô Ngụ đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm nam nhân: “Đường Kiêu, Tô Gia mất tích anh ở đây nói mát cái gì, anh có tư cách chỉ trích chúng tôi sao?”
“Cô nói đúng, tôi không có tư cách chỉ trích cô.” Hắn lướt qua mọi người một mạch đi tới hướng một phụ nữ trung niên ngồi ở góc trong cùng, đến khi cách đó một bước mới dừng lại, “Nghe đây, ta mặc kệ bà vì lý do quỷ quái gì mà phản bội Tô Bạch, cũng mặc kệ hắn tại sao lại nguyện ý lấy bản thân mình đánh đổi sự an toàn cho bà, nếu hắn chịu nửa điểm tổn thương, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà.”
Tô Hồng sắc mặt có chút tiều tụy, ngẩng đầu nhìn Đường Kiêu, cười châm chọc: “Ngươi vừa nói cái gì? Bọn họ điên, ngay cả ngươi cũng điên luôn? Hắn là Tô Mặc, Tô Bạch đã chết lâu rồi.”
Đường Kiêu chỉ cười nhạt, nhưng nụ cười này lại khiến người không rét mà run.
“Hắn là Tô Mặc hay Tô Bạch, bà sống ở Tô gia mấy chục năm chẳng lẽ còn nhận không ra?” Hắn khom lưng kề bên tai nữ nhân, “Ta biết bà luôn canh cánh trong lòng vì Tô Bạch giết cha mẹ bà năm xưa, nhưng nếu cha mẹ bà không phản bội Tô gia, đã không rơi vào kết cục đó, cho nên Tô Bạch chết bà vui lắm phải không? Hay là muốn toàn bộ Tô gia chôn cùng với cha mẹ bà? Tô Hồng, bà đúng là một người đàn bà tội nghiệp đáng thương hại.”
Khóe miệng treo một tia cười lạnh, nữ nhân hung hăng trừng Đường Kiêu: “Ngươi biết cũng nhiều thật đấy, để ta nói rõ với ngươi, mặc kệ hắn là Tô Mặc hay Tô Bạch, bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến ta nguôi hận kẻ đã giết chết cha mẹ ta, cho dù trong mắt người khác cha mẹ ta có làm chuyện thương thiên hại lý, họ vẫn là người ta yêu kính nhất.”
Tô Hồng “phách” một tiếng từ trên ghế bật dậy, lạnh lùng nhìn mọi người: “Hôm nay là ta phản bội Tô gia, ta biết các người trong lòng đều hận ta, ước gì đem ta thiên đao vạn quả, nhưng Tô Hồng ta ở đây nói một câu, sau này các người muốn trừng phạt ta thế nào cũng không sao, nhưng trước khi được kẻ đó cứu, Tô Hồng ta chưa từng nợ ân tình gì của Tô gia!”
Liếc Đường Kiêu ở một bên, Tô Hồng thẳng lưng nện bước đi ra ngoài, giày cao gót giẫm trên nền gạch “cốp cốp” vang dội, bất luận là Tô Hồng hay Tô Bạch, thế hệ này của Tô gia tựa hồ trong cốt cách đều mang theo một cỗ cứng cỏi ngoan cường.
“Bây giờ chỉ còn lại mấy người chúng ta, Tô Ngụ, cô còn không định nói thật?”
“Tôi không tín nhiệm anh.” Tô Ngụ trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn mở miệng, “Nhưng đến nước này tôi không thể không tin anh, trên người Tô Gia có trang bị bộ đàm từ xa, ngài ấy muốn lấy thân phạm hiểm tự mình vạch mặt phản đồ sau lưng.”
Ánh mắt biến ảo bất định của Tô Ngụ đã bán đứng nàng, bởi vì là mệnh lệnh của Tô Bạch nàng không thể không phục tùng, nhưng cũng khó bề ức chế tâm lý sợ hãi.
Nghe đến đây, Đường Kiêu chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, tại sao giới bên ngoài luôn nói người nhà họ Tô toàn thể bị điên, hắn hiện tại coi như tận mắt chứng kiến, có một đương gia không bình thường như Tô Bạch, mới dạy ra một đám tiểu bối đều noi theo gương điên sau này, vì mục tiêu diệt sạch phản đồ, thân là người cầm quyền cư nhiên tự nạp mình vào hang cọp.
Hắn sớm muộn cũng có ngày mắc bệnh tim, tuyệt đối là nhờ công lao của Tô Gia.
……
……
Cảm giác bị chụp thuốc mê rất không tốt, nhất là lúc dược hiệu tan dần tỉnh táo trở lại, đầu óc như quả dưa hấu bị chùy sắt đập nát, từng trận phát đau, cực kỳ khó chịu.
Điều duy nhất đáng để ăn mừng chính là y đang bị trói trên một chiếc giường sạch sẽ mềm mại, không phải hầm ngầm tối tăm đầy gián, cũng không phải một ngôi nhà hoang hôi thối ở ngoại ô.
Tô Bạch cố sức nhắm chặt mắt, qua vài giây mới mở ra lần nữa, y quan sát căn phòng giam giữ mình, tùy ý đảo mắt, góc tường có bố trí camera, từ lối trang hoàng trong phòng xem ra y hẳn vẫn còn ở châu Âu, gió ngoài cửa sổ thổi vào mang theo mùi cá nhàn nhạt, còn lẫn chút vị mặn, với kinh nghiệm từng bị Trần Uyên giam lỏng trên cô đảo một năm, có lẽ y lại đang ở trên một hòn đảo nhỏ.
Kết hợp thời gian trúng thuốc mê cùng với những quốc gia láng giềng nước Đức suy ra, đây là một hòn đảo của Pháp.
Y dựa lưng vào đầu giường thử ngồi dậy, ngoại trừ hai tay bị còng vào hai bên giường những bộ phận khác của y đều có thể tự do hoạt động, đám người đó hình như chỉ tùy tiện ném y lên giường, giày cũng chưa cởi, y giật giật cổ tay, hơi tê nhưng không đau lắm, hẳn là chỉ mới bị chuyển đến nơi này.
Trong khoảng thời gian y hôn mê, Tô Ngụ bọn họ có lẽ đã tận lực thu hẹp phạm vi tìm kiếm, về phần Đường Kiêu…… gia hỏa kia liệu có điên tiết vì mình hạ quyết định này? Tuy trước đó không lâu vừa cãi nhau một trận, nhưng cơn giận đến nhanh đi cũng nhanh, y sẽ chứng minh cho Đường Kiêu xem, Tô Bạch tuyệt không cần người khác phải nâng niu che chở trong lòng bàn tay.
Lúc này cửa phòng mở ra, ba gã mặc Âu phục lục tục đi vào, thuần một màu nghiệp dư, cũng đều là vệ sĩ túc trực khi Tô Hồng và người của Lawrence con giao dịch ở Munich.
Ánh mắt thản nhiên lướt qua một trong ba vệ sĩ, mục quang nhìn của Tô Bạch rốt cuộc rơi trên thanh niên ngồi xe lăn vào sau cùng, y nhịn không được câu khóe môi, lạnh lùng mà tràn ngập giễu cợt: “Tiểu Hải, ngươi nhìn lại bộ dạng người không ra người ma không ra ma của ngươi bây giờ xem, còn không bằng lúc trước để Trần Uyên thật sự một phát bắn chết.”
“Trần ca từng hứa, sẽ không nghe lệnh ngươi giết ta.” Vẫn là giọng nói cũ, nhưng diện mạo đã không còn là Tiểu Hải hồi ở Hong Kong, khuôn mặt vốn coi như tuấn tú hiện tại thay đổi hoàn toàn, trên mặt toàn là dấu vết chỉnh sửa động qua dao kéo, thế giới vẫn chưa có công nghệ cao đến mức có thể phục chế khuôn mặt một người triệt triệt để để thành khuôn mặt một người khác.
“Phải rồi, hắn chỉ phế chân ngươi thôi.” Liếc nhìn đôi chân tàn phế của thanh niên, Tô Gia cười nhạo một tiếng.
Tiểu Hải tự đẩy xe lăn chậm rãi tiếp cận nam nhân, tới khoảng cách chừng sáu bảy bước thì dừng lại, hắn vênh cằm cười nói: “Ta biết Tô Gia ngươi giỏi nhất là tung mấy câu nhiễu loạn nhân tâm, nhưng lòng ta kiên định, ngay từ lần đầu tiên gặp Trần ca ta liền biết, trên đời này người có thể khiến ta yêu chỉ có anh ấy, ngươi nói gì ta cũng sẽ không nghe.”
“Ta có nói gì đâu nào, ta cũng cảm thấy ngươi và Trần Uyên quả thực là một cặp trời sinh đất dưỡng, một điên một biến thái, một nghiệp chướng một thấp hèn, chậc chậc, các ngươi không thành đôi thì thật đáng tiếc.”
Tô Bạch hận không thể bóp chết Trần Uyên, ở Hong Kong còn cố ý diễn trò cho y xem, cũng đủ bi tình, không phải nói là đem vứt xuống biển sao, thế nào giờ lại hồi sinh, còn biến thành bộ dạng khiến người ghê tởm.
“Tất nhiên rồi, Trần ca cuối cùng vẫn thích ta,” Hắn cười khanh khách vuốt ve khuôn mặt hoàn toàn biến dạng của mình, ánh mắt phiêu hướng Tô Bạch, “Trần ca si mê Tô Gia, ta liền đổi sang diện mạo của Tô Gia, ngươi xem, bây giờ có phải ta còn giống Tô Gia hơn ngươi?” Khuôn mặt Tiểu Hải chiếu theo khuôn mặt Tô Bạch lúc chưa “chết” mà phục chế một lần, chỉ là giải phẫu có vẻ quá gấp gáp, dấu vết dao kéo bại lộ rõ rệt.
Bắt Tô Bạch thừa nhận khuôn mặt Tiểu Hải đang mang kia là y, Tô Gia thà chết cũng không chịu, sơn trại vĩnh viễn đều bốc mùi sơn trại, Tiểu Hải điên thật rồi.
“Trần ca thích ngươi chỉ vì ngươi hơi giống Tô Gia mà thôi, bây giờ ta mới là Tô Gia, ngươi không phải.” Ngay cả nói năng cũng hàm hồ.
Tô Bạch xoay xoay cổ tay, còng inox theo động tác của y phát ra vài tiếng vang nhỏ.
Tiểu Hải không quá chú ý tới, hắn còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc “Trần Uyên sẽ thích mình”: “Trước mắt chỉ có hai chúng ta giống Tô Gia, Trần ca chê ta bẩn, nhưng bẩn thì sao? Nếu ta là màu xám, vậy chỉ cần bôi đen cả thế giới, ta sẽ trở nên trắng nhất.”
Hắn thong thả ngẩng đầu, nở một nụ cười vừa tàn nhẫn vừa ngoan tuyệt, thanh âm trầm thấp thấu ra một cỗ bệnh hoạn: “Cho nên, chỉ cần ngươi bẩn hơn ta, ta liền sạch sẽ, chỉ cần ngươi tay chân tàn phế, ta chính là người trọn vẹn hơn, ha ha……”
Kẻ này đã triệt để hết thuốc chữa, dù sao cũng là đứa trẻ mình từng nuôi dưỡng nhiều năm, so với phải nhìn Tiểu Hải lâm vào nông nỗi vừa điên vừa hèn như bây giờ, y thà một phát súng kết liễu hắn.
“Nỗi bi ai lớn nhất của ngươi chính là yêu lầm người.” Tô Gia đạm mạc nhìn Tiểu Hải, y cả đời đều không hiểu tại sao một người lại có thể yêu một người khác đến cảnh giới đánh mất bản thân, từ bỏ mọi thứ.
“Ta nói rồi, ta sẽ không nghe lời ngươi.” Giơ một tay lên, Tiểu Hải mỉm cười, “Hay là chúng ta bắt đầu vấy bẩn ngươi trước, màn này quý giá như vậy phải dùng máy ảnh quay lại, ta sẽ cho Trần ca xem, còn cho toàn thế giới xem, để người người đều biết ngươi rất dơ rất bẩn.”
“Vậy ư? Ngươi định làm cách nào bôi nhọ ta?” Không chút khẩn trương, Tô Bạch lạnh lùng liếc nhìn những kẻ bên cạnh bắt đầu mở máy ảnh.
“Ta nghĩ cả rồi, mỗi ngày đều nghĩ, đàn ông trên đảo sẽ xếp hàng chờ cưỡng ngươi, Tô Gia ngươi không phải thích chó lắm sao? Ta còn tốt bụng mang đến vài con…” Tiểu Hải nói thôi cũng đủ khiến Tô Bạch nôn khan một trận.
“Để dành chính ngươi dùng đi, ta chỉ thích chó ngoan, không thích loại bị bệnh dại cắn bừa như ngươi.” Ước tính thời gian, Tô Ngụ bọn họ có lẽ cũng sắp đến, Tô Bạch trên mặt giữ nụ cười ôn hòa, nhìn sang một trong những gã vệ sĩ đứng gần đó, “Ta xưa nay trí nhớ không tệ, cứ cảm thấy giống như gặp ngươi ở đâu rồi, tên Glide đúng không?”
Tiểu Hải nhíu mày, sau đó phá lên cười: “Tô Gia không kịp đợi được người thượng? Chỗ ta nhiều thuốc lắm, có thể thử từng loại từng loại.”
“Chủ nhân nhà ngươi sai ngươi đến đây xem kịch vui?” Không đếm xỉa tới Tiểu Hải, Tô Bạch một mực nhìn gã vệ sĩ mắt xanh.
Gã vệ sĩ làm như không nghe không thấy, từ bàn bên lấy ra một ống tiêm, Tiểu Hải cười nói: “Tô Gia, bọn họ chỉ nghe lời ta.” Ngay lúc hắn vừa nói xong, kim tiêm liền đâm vào sau gáy hắn, dung dịch thuốc bị bơm hết vào.
Trước mắt Tiểu Hải đột nhiên một mảnh mơ hồ, dường như thoáng chốc bừng tỉnh đại ngộ, khóe miệng câu lên một nụ cười thê diễm, trái tim từng hồi quặn thắt.
“Tô Gia, nói với Trần ca, ta yêu anh ấy……” Hai mắt từ từ khép lại.
Có những người luôn như vậy, rõ ràng ngay từ đầu đã biết kết cục cuối cùng, cho dù là con đường chết vẫn không lùi bước tiếp tục dấn thân, được ban một chút hy vọng hư ảo liền phấn đấu quên mình xung phong tiến tới, nào hay càng đi chỉ càng kề cận vực thẳm tử vong.
Giải thoát rồi, cũng tốt.
Tô Bạch lẳng lặng nhìn Tiểu Hải nhắm mắt, đứa trẻ thân thể tàn phá tâm linh xiêu vẹo này, chỉ có một trái tim dành cho tình yêu là vĩnh viễn thuần túy.
Không nhìn nạn nhân đã mất hô hấp, y quay sang xem xét hai gã vệ sĩ đã bị Glide xử lý nằm đo đất, từ lúc ở Munich y đã sớm phát hiện gã mắt xanh này, cho dù chỉ gặp qua một lần ở Hong Kong, y vẫn nhớ rõ Glide chính là lính gác bên cạnh Trần Uyên.
Khi đó y cũng từng nghĩ, Glide làm con chó trung thành cho Trần Uyên, phải diệt.
“Tiểu Hải là do Trần Uyên cố ý đưa sang Mỹ đúng không?” Tô Bạch lạnh lùng nhìn người đàn ông trầm mặc một lần nữa thay kim tiêm đi tới chỗ y.
“Trần tổng đang ở cảng đợi ngài, đắc tội.” Glide diện vô biểu tình, đến gần liền đâm kim tiêm vào mạch máu Tô Bạch.
Tô Gia cúi đầu, đáy mắt một mảnh u tối, một giây sau khi đối phương cắm kim tiêm vào gáy y, Tô Bạch đột nhiên một cước hung hăng đá hạ bộ của Glide, đồng thời rút tay khỏi còng bật dậy rút kim chọc thẳng ngay mắt đối phương, Glide thảm thống thét lớn một tiếng bắt lấy vai Tô Bạch, Tô Gia nhanh nhẹn rút khẩu vắt súng bên hông hắn.
“Păng păng –” hai tiếng, Glide bi phẫn tắt thở.
Dùng sức gỡ bàn tay Glide vẫn còn bấu chặt vai mình, Tô Gia từ trên giường nhảy xuống, lúc tiếp đất đầu hơi choáng váng, vừa rồi ít nhiều cũng đã bị tiêm một lượng thuốc mê, y nhắm nghiền mắt rồi mở lại, nhờ ý chí kiên cường, Tô Gia không dễ dàng gục ngã.
Nhặt súng dưới đất cầm trong tay, Tô Bạch xoay người chạy khỏi phòng.
Có thể đào tạo ra một lớp đệ tử giỏi, tự nhiên không phải nhân vật ăn chay, Tô Gia chỉ là không thích làm những chuyện máu tanh, không có nghĩa y không giết người.
“Tiểu Ngụ.” Y nhẹ nhàng chạm vào tai nghe bộ đàm giấu sau vành tai.
Đáp lại y không phải Tô Ngụ, mà là một giọng nam, nôn nóng bất an: “Mau nói cho ta biết ngươi hiện giờ không sao!”
Là Đường Kiêu, có chút bất ngờ, cũng không hẳn bất ngờ đến thế.
Tô Gia một bên cầm súng men theo hành lang quan sát bốn phía, một bên thấp giọng hỏi: “Nói như vậy có ích gì?”
Cách đó không xa vang lên vài tiếng súng, một thanh niên tóc vàng mắt lam lãnh tuấn và một chàng trai đen toàn tập bị lôi kéo chạy tới chỗ y.
“Này không phải tiết mục công chúa giải cứu hoàng tử, ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại lâu đài đợi ta.” Tô Bạch trực tiếp cắt đứt liên lạc.
“Vậy ư? Ngươi định làm cách nào bôi nhọ ta?” Không chút khẩn trương, Tô Bạch lạnh lùng liếc nhìn những kẻ bên cạnh bắt đầu mở máy ảnh.
“Ta nghĩ cả rồi, mỗi ngày đều nghĩ, đàn ông trên đảo sẽ xếp hàng chờ cưỡng ngươi, Tô Gia ngươi không phải thích chó lắm sao? Ta còn tốt bụng mang đến vài con…”
——
Trầm mặc, tùy ý lan truyền như virus, bầu không khí áp lực ép cho mỗi thành viên ngồi đây đều có chút nghẹt thở, Tô Bé Bự sau lưng bắt đầu toát mồ hôi, rất muốn gọi người mở máy lạnh trong phòng, bất quá hiện tại hắn thà chết ngạt cũng không nguyện trở thành người đầu tiên phát biểu.
“Cho nên, các người cứ thế trơ mắt nhìn bọn chúng mang theo Tô Gia lên trực thăng bay mất?” Thanh âm trầm thấp như vọng từ vực sâu, Đường Kiêu âm u quét mắt khắp một vòng những người đang ngồi.
A Phong thầm rùng mình, hắn theo lão đại một thời gian không ngắn, Đường Kiêu lúc càng tức giận thường biểu hiện càng lãnh tĩnh, xem ra lão đại hắn sắp bạo phát rồi.
“Đã phái người theo dõi.” Tô Ngụ ngồi ở ghế bên trái Đường Kiêu, trong đôi mắt vạn phần sắc bén ngày nào giờ phút này đã ảm đạm, thiếu vài phần thần thái, thay vào đó là một phần lo lắng nặng nề.
“Sau đó mất dấu.” Đường Kiêu ngữ khí mỉa mai.
Hai tay khoanh trước ngực khẽ run lên, Tô Ngụ đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm nam nhân: “Đường Kiêu, Tô Gia mất tích anh ở đây nói mát cái gì, anh có tư cách chỉ trích chúng tôi sao?”
“Cô nói đúng, tôi không có tư cách chỉ trích cô.” Hắn lướt qua mọi người một mạch đi tới hướng một phụ nữ trung niên ngồi ở góc trong cùng, đến khi cách đó một bước mới dừng lại, “Nghe đây, ta mặc kệ bà vì lý do quỷ quái gì mà phản bội Tô Bạch, cũng mặc kệ hắn tại sao lại nguyện ý lấy bản thân mình đánh đổi sự an toàn cho bà, nếu hắn chịu nửa điểm tổn thương, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà.”
Tô Hồng sắc mặt có chút tiều tụy, ngẩng đầu nhìn Đường Kiêu, cười châm chọc: “Ngươi vừa nói cái gì? Bọn họ điên, ngay cả ngươi cũng điên luôn? Hắn là Tô Mặc, Tô Bạch đã chết lâu rồi.”
Đường Kiêu chỉ cười nhạt, nhưng nụ cười này lại khiến người không rét mà run.
“Hắn là Tô Mặc hay Tô Bạch, bà sống ở Tô gia mấy chục năm chẳng lẽ còn nhận không ra?” Hắn khom lưng kề bên tai nữ nhân, “Ta biết bà luôn canh cánh trong lòng vì Tô Bạch giết cha mẹ bà năm xưa, nhưng nếu cha mẹ bà không phản bội Tô gia, đã không rơi vào kết cục đó, cho nên Tô Bạch chết bà vui lắm phải không? Hay là muốn toàn bộ Tô gia chôn cùng với cha mẹ bà? Tô Hồng, bà đúng là một người đàn bà tội nghiệp đáng thương hại.”
Khóe miệng treo một tia cười lạnh, nữ nhân hung hăng trừng Đường Kiêu: “Ngươi biết cũng nhiều thật đấy, để ta nói rõ với ngươi, mặc kệ hắn là Tô Mặc hay Tô Bạch, bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến ta nguôi hận kẻ đã giết chết cha mẹ ta, cho dù trong mắt người khác cha mẹ ta có làm chuyện thương thiên hại lý, họ vẫn là người ta yêu kính nhất.”
Tô Hồng “phách” một tiếng từ trên ghế bật dậy, lạnh lùng nhìn mọi người: “Hôm nay là ta phản bội Tô gia, ta biết các người trong lòng đều hận ta, ước gì đem ta thiên đao vạn quả, nhưng Tô Hồng ta ở đây nói một câu, sau này các người muốn trừng phạt ta thế nào cũng không sao, nhưng trước khi được kẻ đó cứu, Tô Hồng ta chưa từng nợ ân tình gì của Tô gia!”
Liếc Đường Kiêu ở một bên, Tô Hồng thẳng lưng nện bước đi ra ngoài, giày cao gót giẫm trên nền gạch “cốp cốp” vang dội, bất luận là Tô Hồng hay Tô Bạch, thế hệ này của Tô gia tựa hồ trong cốt cách đều mang theo một cỗ cứng cỏi ngoan cường.
“Bây giờ chỉ còn lại mấy người chúng ta, Tô Ngụ, cô còn không định nói thật?”
“Tôi không tín nhiệm anh.” Tô Ngụ trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn mở miệng, “Nhưng đến nước này tôi không thể không tin anh, trên người Tô Gia có trang bị bộ đàm từ xa, ngài ấy muốn lấy thân phạm hiểm tự mình vạch mặt phản đồ sau lưng.”
Ánh mắt biến ảo bất định của Tô Ngụ đã bán đứng nàng, bởi vì là mệnh lệnh của Tô Bạch nàng không thể không phục tùng, nhưng cũng khó bề ức chế tâm lý sợ hãi.
Nghe đến đây, Đường Kiêu chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, tại sao giới bên ngoài luôn nói người nhà họ Tô toàn thể bị điên, hắn hiện tại coi như tận mắt chứng kiến, có một đương gia không bình thường như Tô Bạch, mới dạy ra một đám tiểu bối đều noi theo gương điên sau này, vì mục tiêu diệt sạch phản đồ, thân là người cầm quyền cư nhiên tự nạp mình vào hang cọp.
Hắn sớm muộn cũng có ngày mắc bệnh tim, tuyệt đối là nhờ công lao của Tô Gia.
……
……
Cảm giác bị chụp thuốc mê rất không tốt, nhất là lúc dược hiệu tan dần tỉnh táo trở lại, đầu óc như quả dưa hấu bị chùy sắt đập nát, từng trận phát đau, cực kỳ khó chịu.
Điều duy nhất đáng để ăn mừng chính là y đang bị trói trên một chiếc giường sạch sẽ mềm mại, không phải hầm ngầm tối tăm đầy gián, cũng không phải một ngôi nhà hoang hôi thối ở ngoại ô.
Tô Bạch cố sức nhắm chặt mắt, qua vài giây mới mở ra lần nữa, y quan sát căn phòng giam giữ mình, tùy ý đảo mắt, góc tường có bố trí camera, từ lối trang hoàng trong phòng xem ra y hẳn vẫn còn ở châu Âu, gió ngoài cửa sổ thổi vào mang theo mùi cá nhàn nhạt, còn lẫn chút vị mặn, với kinh nghiệm từng bị Trần Uyên giam lỏng trên cô đảo một năm, có lẽ y lại đang ở trên một hòn đảo nhỏ.
Kết hợp thời gian trúng thuốc mê cùng với những quốc gia láng giềng nước Đức suy ra, đây là một hòn đảo của Pháp.
Y dựa lưng vào đầu giường thử ngồi dậy, ngoại trừ hai tay bị còng vào hai bên giường những bộ phận khác của y đều có thể tự do hoạt động, đám người đó hình như chỉ tùy tiện ném y lên giường, giày cũng chưa cởi, y giật giật cổ tay, hơi tê nhưng không đau lắm, hẳn là chỉ mới bị chuyển đến nơi này.
Trong khoảng thời gian y hôn mê, Tô Ngụ bọn họ có lẽ đã tận lực thu hẹp phạm vi tìm kiếm, về phần Đường Kiêu…… gia hỏa kia liệu có điên tiết vì mình hạ quyết định này? Tuy trước đó không lâu vừa cãi nhau một trận, nhưng cơn giận đến nhanh đi cũng nhanh, y sẽ chứng minh cho Đường Kiêu xem, Tô Bạch tuyệt không cần người khác phải nâng niu che chở trong lòng bàn tay.
Lúc này cửa phòng mở ra, ba gã mặc Âu phục lục tục đi vào, thuần một màu nghiệp dư, cũng đều là vệ sĩ túc trực khi Tô Hồng và người của Lawrence con giao dịch ở Munich.
Ánh mắt thản nhiên lướt qua một trong ba vệ sĩ, mục quang nhìn của Tô Bạch rốt cuộc rơi trên thanh niên ngồi xe lăn vào sau cùng, y nhịn không được câu khóe môi, lạnh lùng mà tràn ngập giễu cợt: “Tiểu Hải, ngươi nhìn lại bộ dạng người không ra người ma không ra ma của ngươi bây giờ xem, còn không bằng lúc trước để Trần Uyên thật sự một phát bắn chết.”
“Trần ca từng hứa, sẽ không nghe lệnh ngươi giết ta.” Vẫn là giọng nói cũ, nhưng diện mạo đã không còn là Tiểu Hải hồi ở Hong Kong, khuôn mặt vốn coi như tuấn tú hiện tại thay đổi hoàn toàn, trên mặt toàn là dấu vết chỉnh sửa động qua dao kéo, thế giới vẫn chưa có công nghệ cao đến mức có thể phục chế khuôn mặt một người triệt triệt để để thành khuôn mặt một người khác.
“Phải rồi, hắn chỉ phế chân ngươi thôi.” Liếc nhìn đôi chân tàn phế của thanh niên, Tô Gia cười nhạo một tiếng.
Tiểu Hải tự đẩy xe lăn chậm rãi tiếp cận nam nhân, tới khoảng cách chừng sáu bảy bước thì dừng lại, hắn vênh cằm cười nói: “Ta biết Tô Gia ngươi giỏi nhất là tung mấy câu nhiễu loạn nhân tâm, nhưng lòng ta kiên định, ngay từ lần đầu tiên gặp Trần ca ta liền biết, trên đời này người có thể khiến ta yêu chỉ có anh ấy, ngươi nói gì ta cũng sẽ không nghe.”
“Ta có nói gì đâu nào, ta cũng cảm thấy ngươi và Trần Uyên quả thực là một cặp trời sinh đất dưỡng, một điên một biến thái, một nghiệp chướng một thấp hèn, chậc chậc, các ngươi không thành đôi thì thật đáng tiếc.”
Tô Bạch hận không thể bóp chết Trần Uyên, ở Hong Kong còn cố ý diễn trò cho y xem, cũng đủ bi tình, không phải nói là đem vứt xuống biển sao, thế nào giờ lại hồi sinh, còn biến thành bộ dạng khiến người ghê tởm.
“Tất nhiên rồi, Trần ca cuối cùng vẫn thích ta,” Hắn cười khanh khách vuốt ve khuôn mặt hoàn toàn biến dạng của mình, ánh mắt phiêu hướng Tô Bạch, “Trần ca si mê Tô Gia, ta liền đổi sang diện mạo của Tô Gia, ngươi xem, bây giờ có phải ta còn giống Tô Gia hơn ngươi?” Khuôn mặt Tiểu Hải chiếu theo khuôn mặt Tô Bạch lúc chưa “chết” mà phục chế một lần, chỉ là giải phẫu có vẻ quá gấp gáp, dấu vết dao kéo bại lộ rõ rệt.
Bắt Tô Bạch thừa nhận khuôn mặt Tiểu Hải đang mang kia là y, Tô Gia thà chết cũng không chịu, sơn trại vĩnh viễn đều bốc mùi sơn trại, Tiểu Hải điên thật rồi.
“Trần ca thích ngươi chỉ vì ngươi hơi giống Tô Gia mà thôi, bây giờ ta mới là Tô Gia, ngươi không phải.” Ngay cả nói năng cũng hàm hồ.
Tô Bạch xoay xoay cổ tay, còng inox theo động tác của y phát ra vài tiếng vang nhỏ.
Tiểu Hải không quá chú ý tới, hắn còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc “Trần Uyên sẽ thích mình”: “Trước mắt chỉ có hai chúng ta giống Tô Gia, Trần ca chê ta bẩn, nhưng bẩn thì sao? Nếu ta là màu xám, vậy chỉ cần bôi đen cả thế giới, ta sẽ trở nên trắng nhất.”
Hắn thong thả ngẩng đầu, nở một nụ cười vừa tàn nhẫn vừa ngoan tuyệt, thanh âm trầm thấp thấu ra một cỗ bệnh hoạn: “Cho nên, chỉ cần ngươi bẩn hơn ta, ta liền sạch sẽ, chỉ cần ngươi tay chân tàn phế, ta chính là người trọn vẹn hơn, ha ha……”
Kẻ này đã triệt để hết thuốc chữa, dù sao cũng là đứa trẻ mình từng nuôi dưỡng nhiều năm, so với phải nhìn Tiểu Hải lâm vào nông nỗi vừa điên vừa hèn như bây giờ, y thà một phát súng kết liễu hắn.
“Nỗi bi ai lớn nhất của ngươi chính là yêu lầm người.” Tô Gia đạm mạc nhìn Tiểu Hải, y cả đời đều không hiểu tại sao một người lại có thể yêu một người khác đến cảnh giới đánh mất bản thân, từ bỏ mọi thứ.
“Ta nói rồi, ta sẽ không nghe lời ngươi.” Giơ một tay lên, Tiểu Hải mỉm cười, “Hay là chúng ta bắt đầu vấy bẩn ngươi trước, màn này quý giá như vậy phải dùng máy ảnh quay lại, ta sẽ cho Trần ca xem, còn cho toàn thế giới xem, để người người đều biết ngươi rất dơ rất bẩn.”
“Vậy ư? Ngươi định làm cách nào bôi nhọ ta?” Không chút khẩn trương, Tô Bạch lạnh lùng liếc nhìn những kẻ bên cạnh bắt đầu mở máy ảnh.
“Ta nghĩ cả rồi, mỗi ngày đều nghĩ, đàn ông trên đảo sẽ xếp hàng chờ cưỡng ngươi, Tô Gia ngươi không phải thích chó lắm sao? Ta còn tốt bụng mang đến vài con…” Tiểu Hải nói thôi cũng đủ khiến Tô Bạch nôn khan một trận.
“Để dành chính ngươi dùng đi, ta chỉ thích chó ngoan, không thích loại bị bệnh dại cắn bừa như ngươi.” Ước tính thời gian, Tô Ngụ bọn họ có lẽ cũng sắp đến, Tô Bạch trên mặt giữ nụ cười ôn hòa, nhìn sang một trong những gã vệ sĩ đứng gần đó, “Ta xưa nay trí nhớ không tệ, cứ cảm thấy giống như gặp ngươi ở đâu rồi, tên Glide đúng không?”
Tiểu Hải nhíu mày, sau đó phá lên cười: “Tô Gia không kịp đợi được người thượng? Chỗ ta nhiều thuốc lắm, có thể thử từng loại từng loại.”
“Chủ nhân nhà ngươi sai ngươi đến đây xem kịch vui?” Không đếm xỉa tới Tiểu Hải, Tô Bạch một mực nhìn gã vệ sĩ mắt xanh.
Gã vệ sĩ làm như không nghe không thấy, từ bàn bên lấy ra một ống tiêm, Tiểu Hải cười nói: “Tô Gia, bọn họ chỉ nghe lời ta.” Ngay lúc hắn vừa nói xong, kim tiêm liền đâm vào sau gáy hắn, dung dịch thuốc bị bơm hết vào.
Trước mắt Tiểu Hải đột nhiên một mảnh mơ hồ, dường như thoáng chốc bừng tỉnh đại ngộ, khóe miệng câu lên một nụ cười thê diễm, trái tim từng hồi quặn thắt.
“Tô Gia, nói với Trần ca, ta yêu anh ấy……” Hai mắt từ từ khép lại.
Có những người luôn như vậy, rõ ràng ngay từ đầu đã biết kết cục cuối cùng, cho dù là con đường chết vẫn không lùi bước tiếp tục dấn thân, được ban một chút hy vọng hư ảo liền phấn đấu quên mình xung phong tiến tới, nào hay càng đi chỉ càng kề cận vực thẳm tử vong.
Giải thoát rồi, cũng tốt.
Tô Bạch lẳng lặng nhìn Tiểu Hải nhắm mắt, đứa trẻ thân thể tàn phá tâm linh xiêu vẹo này, chỉ có một trái tim dành cho tình yêu là vĩnh viễn thuần túy.
Không nhìn nạn nhân đã mất hô hấp, y quay sang xem xét hai gã vệ sĩ đã bị Glide xử lý nằm đo đất, từ lúc ở Munich y đã sớm phát hiện gã mắt xanh này, cho dù chỉ gặp qua một lần ở Hong Kong, y vẫn nhớ rõ Glide chính là lính gác bên cạnh Trần Uyên.
Khi đó y cũng từng nghĩ, Glide làm con chó trung thành cho Trần Uyên, phải diệt.
“Tiểu Hải là do Trần Uyên cố ý đưa sang Mỹ đúng không?” Tô Bạch lạnh lùng nhìn người đàn ông trầm mặc một lần nữa thay kim tiêm đi tới chỗ y.
“Trần tổng đang ở cảng đợi ngài, đắc tội.” Glide diện vô biểu tình, đến gần liền đâm kim tiêm vào mạch máu Tô Bạch.
Tô Gia cúi đầu, đáy mắt một mảnh u tối, một giây sau khi đối phương cắm kim tiêm vào gáy y, Tô Bạch đột nhiên một cước hung hăng đá hạ bộ của Glide, đồng thời rút tay khỏi còng bật dậy rút kim chọc thẳng ngay mắt đối phương, Glide thảm thống thét lớn một tiếng bắt lấy vai Tô Bạch, Tô Gia nhanh nhẹn rút khẩu vắt súng bên hông hắn.
“Păng păng –” hai tiếng, Glide bi phẫn tắt thở.
Dùng sức gỡ bàn tay Glide vẫn còn bấu chặt vai mình, Tô Gia từ trên giường nhảy xuống, lúc tiếp đất đầu hơi choáng váng, vừa rồi ít nhiều cũng đã bị tiêm một lượng thuốc mê, y nhắm nghiền mắt rồi mở lại, nhờ ý chí kiên cường, Tô Gia không dễ dàng gục ngã.
Nhặt súng dưới đất cầm trong tay, Tô Bạch xoay người chạy khỏi phòng.
Có thể đào tạo ra một lớp đệ tử giỏi, tự nhiên không phải nhân vật ăn chay, Tô Gia chỉ là không thích làm những chuyện máu tanh, không có nghĩa y không giết người.
“Tiểu Ngụ.” Y nhẹ nhàng chạm vào tai nghe bộ đàm giấu sau vành tai.
Đáp lại y không phải Tô Ngụ, mà là một giọng nam, nôn nóng bất an: “Mau nói cho ta biết ngươi hiện giờ không sao!”
Là Đường Kiêu, có chút bất ngờ, cũng không hẳn bất ngờ đến thế.
Tô Gia một bên cầm súng men theo hành lang quan sát bốn phía, một bên thấp giọng hỏi: “Nói như vậy có ích gì?”
Cách đó không xa vang lên vài tiếng súng, một thanh niên tóc vàng mắt lam lãnh tuấn và một chàng trai đen toàn tập bị lôi kéo chạy tới chỗ y.
“Này không phải tiết mục công chúa giải cứu hoàng tử, ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại lâu đài đợi ta.” Tô Bạch trực tiếp cắt đứt liên lạc.