“Hợp tác? Ta với ngươi trước giờ chỉ là quan hệ hợp tác thôi ư?
——-
Tô Gia đã quen với cảm giác bất cứ chuyện gì cũng nắm chắc trong tay, thỉnh thoảng mạo hiểm tuy cũng thú vị, nhưng thường chỉ được kiến lập trên nền tảng phòng bị nhất định, nói chung, y không thích mọi thứ vượt quá phạm vi an toàn của mình, thói quen này thậm chí kéo đến cả trên giường.
Y trước giờ không phải một gã đàn ông sa đọa trong tình dục, cho dù có nhu cầu về phương diện này cũng toàn là sảng khoái xong liền đá văng người ta, càng chưa từng giống như hôm nay, triệt để mất kiểm soát mà rên rỉ, cứ như rằng bao nhiêu bộ mặt của y đều bại lộ trước Đường Kiêu, hắn và y liên hệ chặt chẽ như thế, nhưng chặt chẽ quá mức ngược lại khiến người cảm thấy hoang mang.
Bọn họ ở hồ bơi làm một lần, sau đó lại đến phòng nghỉ bên cạnh làm một lần nữa, đợi cuối cùng kết thúc cả hai đều trong tình trạng tinh bì lực tận, Đường Kiêu nâng niu vỗ về nam nhân đang nằm nghỉ trong lòng mình, từ lần đầu tiếp xúc hắn đã tỉ mỉ quan sát phản ứng của Tô Bạch, gắt gao ghi nhớ mỗi một động tác được đối phương yêu thích.
Tỷ như khởi đầu làm tình Tô Bạch thích được mơn trớn vành tai và cánh tay, xong chuyện lại thích được vuốt tóc và lưng, Đường Kiêu rất hăng hái đào bới từng bí mật nho nhỏ trên người Tô Gia, đào đến không biết mệt.
Nam nhân an an ổn ổn rúc vào ngực hắn, còn hắn tuy được toại nguyện phóng túng một phen thưởng thức mỹ vị của Tô Gia, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ, trên lưng phỏng chừng đã bị cào chảy máu, ngực cũng lưu không ít dấu răng, Đường Kiêu còn tưởng sau cao trào Tô Bạch sẽ hung hăng nện hắn một trận, nhưng thực tế cho tới giờ, ngoài lúc nãy mắng hắn vài câu Tô Gia không có động thái gì nữa.
Phải chăng vị gia này đã bắt đầu tiếp thu hắn?
Đàn ông sau khi được thỏa mãn luôn thích suy nghĩ miên man, Đường Kiêu tựa hồ cũng không ngoại lệ, mộng tưởng lớn nhất của hắn chính là một ngày nào đó nắm tay Tô Bạch, trước mặt Diệp Tử Ngọ và Trần Uyên cùng tất cả những kẻ ấp ủ tâm tư bất lương với Tô Gia trình diễn một màn hôn môi nồng nhiệt, ban đầu còn nghĩ, nếu không thì một màn giường chiếu? Nhưng ngẫm lại cảm thấy không ổn, để đám gia hỏa kia nhìn thấy dáng vẻ động tình của người yêu hắn sẽ nhịn không được nổ súng bừa bãi mất.
“Ngươi vào đây bằng cách nào?” Thân thể xích lõa đã tắm rửa sạch sẽ, Tô Gia khẽ nhích người muốn ngồi dậy, Đường Kiêu tinh ý ngồi lên theo, thuận tiện đem bờ ngực và bả vai vạm vỡ của mình cho Tô Gia mượn làm gối dựa.
Thấy nam nhân nhìn sang bên cạnh, Đường Kiêu kéo ngăn tủ đầu giường lấy thuốc với bật lửa đưa qua: “Biết ngươi ở đây, khoan thành địa đạo cũng phải chui vào.” Thân là chỉ huy tối cao của một tổ chức lính đánh thuê khổng lồ, bản lĩnh của Đường Kiêu trên vài phương diện điệp vụ tuyệt không thua kém Simon, nhưng khác ở chỗ T rất hiếm khi đích thân làm nhiệm vụ.
Rút một điếu thuốc, Tô Gia khóe miệng cong lên: “Thế à? Ta còn tưởng Đường tổng lúc này đáng lý đang bộn bề công việc ở Trung Quốc.”
“Công ty trùng hợp có một phim phải quay bối cảnh ở Dubai, ta thuận tiện tới đây.” Vừa nghe ra được nam nhân rõ ràng đã điều tra hành tung mấy ngày nay của mình, Đường Kiêu vui vẻ đến trong lòng suýt nữa khai hoa, ngoài mặt vẫn nỗ lực ghìm xuống khóe miệng đang không ngừng giương lên.
Hút được nửa điếu thuốc, Tô Gia cười nhạt hai tiếng xuống giường, lúc hai chân vừa chạm đất chỗ đó có chút ê buốt không thoải mái, Đường Kiêu kỹ thuật không tồi, làm đến máu lửa như vậy cũng không khiến y bị thương, nam nhân mím môi chậm chạp bước tới mở tủ quần áo, từ bên trong chọn ra vài bộ ướm thử lên người.
Tô Bạch đột nhiên trầm mặc nhất thời làm Đường Kiêu cảm thấy không thích hợp, hắn nhanh nhẹn nhảy xuống giường.
“Giận ta sao? Được rồi, ta nhận lỗi, ban nãy có hơi thái quá, nhưng ngươi cũng biết đó là vì ta rất nhớ ngươi, rất lo cho ngươi.” Đường Kiêu đứng sau lưng nam nhân, đối phương đã mặc lại quần.
Một bên cài cúc áo, Tô Gia quay đầu dâng một nụ cười hớp hồn: “Sao ta lại giận ngươi, ta là người hẹp hòi đến thế? Huống chi ngươi nói cũng đúng, nếu ta không quá khinh suất đã không bị Diệp Tử Ngọ bắt được.” Tiến tới trước mặt Đường Kiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ má hắn, nụ cười bên môi tuy đẹp mê hoặc nhưng cũng mang đến dự cảm đại sự không ổn.
“Tô Bạch, ta thà ngươi đánh ta mắng ta chứ đừng nói chuyện khách khí xa lạ như bây giờ.” Nhất thời nhíu chặt mày.
“Đường tổng, ta với ngươi là loại quan hệ gì, sao dám đánh ngươi mắng ngươi?” Lướt qua người Đường Kiêu, Tô Gia cười lạnh một tiếng chuẩn bị ra ngoài.
“Ta xin lỗi, là ta sai, thật lòng xin lỗi.” Vội vàng bắt lấy cánh tay đối phương, Đường Kiêu lập tức phóng nhu thanh âm.
“Buông ra.” Một khắc trước ở trên giường còn là tình nhân ôn tồn ôm nhau, một khắc sau liền trở mặt lạnh nhạt, vẻ âm hàn trong mắt Tô Bạch như phiến băng cứng đâm nhức mắt Đường Kiêu.
“Ngươi biết rõ, ta sẽ không buông tay ngươi.” Đường Kiêu trái tim cũng bắt đầu tăng tốc mà nhảy, không phải khẩn trương, là bị Tô Bạch dọa sợ, bởi vì lần đầu tiếp xúc chính là lúc Tô Bạch đã mất hết quyền thế, cho dù sau đó một lần nữa chấp chưởng Tô gia nam nhân tựa hồ vẫn là Tô Bạch của ngày nào, tuy dễ nổi giận lại có chút bướng bỉnh, nhưng hai người thủy chung chưa từng chia ly.
Bất quá hắn làm sao dám quên, Tô Bạch cho đến bây giờ vẫn không là một người biết yêu.
“Vậy ngươi cứ việc níu kéo,” Tô Gia cười nhạt nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, “Diệp tử có lẽ sắp về rồi, ngươi không đi tức là muốn bị bắn thành tổ ong?”
“Theo ta về.”
“Ta với ngươi không có bất cứ quan hệ gì cả.”
“Ngươi nói cái gì?” Đường Kiêu hầu như nhịn không được cất cao ngữ khí, hắn hít sâu một hơi giữ mình bình tĩnh lại, nhưng câu kế tiếp của Tô Bạch một lần nữa đập nát lớp vỏ bình tĩnh mong manh của hắn.
“Ta và ngươi, từ nay về sau không còn quan hệ gì nữa, ra khỏi cánh cửa này, chúng ta không là gì của nhau.” Nam nhân mỉm cười bổ sung một câu, “Hợp tác kết thúc, Đường Kiêu.”
“Hợp tác? Ta với ngươi trước giờ chỉ là quan hệ hợp tác thôi ư? Tô Bạch, ngươi từng nói ta là người ngươi tín nhiệm nhất, cũng là người duy nhất ngươi có thể tín nhiệm. Nếu ngươi giận vì chuyện hôm nay ta làm, ta xin lỗi, thu lại những lời vừa rồi có được không?” Đường Kiêu quả thật sắp bạo nộ đến phát run, hắn gắt gao dán mắt vào nam nhân thần tình hờ hững trước mặt, không dám tin những lời kia xuất phát từ miệng người vừa mới lên giường với mình.
Tô Bạch chỉ nhướn mày cười khẽ: “Ta đích thực từng nói vậy, bất quá thời điểm đó ta cần ngươi, hiện tại ta đã không cần nữa.”
“Cưng à, cưng thật tàn nhẫn, chúng ta ban nãy vẫn còn ân ái nồng nàn.” Đường Kiêu nuôi hy vọng tìm ra chút dấu hiệu bông đùa từ trong đôi mắt đen sâu thẳm của đối phương, cho dù chỉ một chút thôi cũng được.
“Ha, vậy sao? Cưng ơi, người lên giường với ta không chỉ có mình cưng.” Dùng sức hất tay Đường Kiêu, Tô Bạch xoa xoa cánh tay mình, vờ như không nhìn đến sắc mặt khó coi của Đường Kiêu, “Nghe thấy chưa, bên ngoài có người sắp vào, ngươi có thể ở lại chờ Diệp Tử Ngọ bắt giữ, hoặc là cút ngay lập tức.”
Đường Kiêu đột nhiên cười lớn: “Ta không phải con chó của ngươi, ngươi tùy tiện gọi một tiếng là có thể ngàn dặm xa xôi chạy tới chỉ để xác nhận ngươi an toàn.”
“Ta cũng đâu nói ngươi là một con chó.” Tô Gia trực tiếp đi đến bên giường ngồi xuống, mối quan hệ lộn xộn phức tạp giữa y và Đường Kiêu cần được chỉnh lý lại.
Bên ngoài tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập cũng càng gần, Đường Kiêu trở tay khóa cửa, nhìn xoáy vào nam nhân bên giường, đặc biệt bình tĩnh gằn từng tiếng: “Tô Bạch, ngươi nên nhớ kỹ những gì ngươi nói hôm nay.”
Phanh –
Một tiếng vang thật mạnh, cửa phòng bị đạp tung, Diệp Tử Ngọ tay cầm súng vọt vào, trong phòng nghỉ chỉ có một mình Tô Bạch lẳng lặng ngồi bên giường.
“Tô Mặc, không sao chứ?”
Sự trầm mặc quá phận của Tô Bạch khiến Diệp tử không dám lớn tiếng nói chuyện, cũng không dám chạm tới nam nhân, phòng nghỉ có một cửa sổ, cho dù nơi này là tầng bốn mươi tám, nhưng cánh cửa sổ kia đích thực đang mở, gió nóng từ bên ngoài ùa vào hất tung mái tóc đã khô của nam nhân.
“Tôi không sao.” Tô Bạch ngắn gọn phun ra ba chữ.
“Thầy chờ em một lát.” Diệp Tử Ngọ cầm súng dạo một vòng trong phòng, ngoài cửa sổ không có ai, nhưng từ tình huống vừa rồi xem ra trong phòng còn một người nữa.
Hắn đóng cửa sổ, trong phòng phảng phất mùi vị nhàn nhạt của tình dục, mặc kệ thế nào cũng đều khiến người khó bề phớt lờ, hắn ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch, đánh bạo ôm đối phương vào lòng: “Xin lỗi.”
Chuyện xảy ra hôm đó Diệp Tử Ngọ không dám hỏi, Tô Bạch cũng coi như không có gì xảy ra nói nói cười cười, muốn gì làm nấy, bất quá Diệp tử rất nhanh nhận được tin tức, vài bộ hạ của Đường Kiêu đã triệt để dọn ra khỏi Tô gia.
Ba ngày sau, Tô Bạch cùng tổ chức hình cảnh quốc tế bí mật đạt thành hiệp nghị hợp tác.
……
……
Cách khách sạn không xa chính là đại dương mênh mông, nơi này có một nhà hàng dưới biển vô cùng nổi tiếng, ngồi trong đó chẳng những được thưởng thức ẩm thực mới lạ còn có thể đồng thời ngắm phong cảnh tráng lệ nơi đáy biển, những rặng san hô tuyệt đẹp, những loài cá đủ màu bơi qua bơi lại bên cạnh người xem.
Diệp Tử Ngọ ăn mặc thập phần quý tộc, bất quá thanh niên này vốn đã là quý tộc, hắn nâng ly hướng nam nhân ngồi đối diện, Tô Bạch cũng mỉm cười nâng ly theo.
Bất luận y là Tô Bạch Tô Mặc hay là Tô gì đó, tóm lại chuyến này ra ngoài thu hoạch rất nhiều, phản đồ Tiểu Hải đã đầu thai, Diệp Tử Ngọ cũng thành đối tượng hợp tác trước mắt, văn kiện một khi được ký tên, sau này Tô gia trên con đường buôn lậu nhất định nhận được đãi ngộ hình cảnh quốc tế mắt nhắm mắt mở, không cần nói toàn cầu, ít nhất ở những nơi có Interpol nhúng tay bọn họ đều sẽ được chiếu cố.
Bạch đạo vĩnh viễn không cách nào hủy diệt hoàn toàn hắc đạo, chế ngự nhau chính là luật bất thành văn.
Vì đạt được mục đích tối thượng, thỉnh thoảng tỏ ra yếu thế cũng không sao, cho nên ngay sau khi chấm dứt mối quan hệ hợp tác với Đường Kiêu Tô Bạch không ngại chụp nguyên cái nồi đen to đùng lên đầu Đường tổng. (khụ, vu khống người ta c**ng gi*n gia chắc luôn~~) Y biết gần đây Diệp Tử Ngọ không ngừng gây rắc rối cho Đường Kiêu, bất quá gia hỏa kia hiển nhiên cũng không phải ăn chay trường, đại đa số thời gian đợi Interpol dẫn người tới kiểm soát, Đường Kiêu đã sớm cả người lẫn hàng chuồn mất dạng.
Cứ như vậy kết thúc, cũng không có gì không tốt.
Một tràng chuông đột nhiên giòn giã vang lên, bầu không khí im lặng nhất thời bị phá vỡ, Diệp Tử Ngọ áy náy nhìn Tô Bạch.
“Tiếp điện thoại đi, ngóng tôi làm gì.” Diệp tử vừa non nớt vừa mới mẻ, chung quy vẫn tốt hơn con đại điểu thối nào đó, Tô Bạch nghiêng ly uống một hớp rượu vang.
Cũng không có gì phải kiêng dè, Diệp Tử Ngọ trực tiếp nghe điện thoại trước mặt Tô Bạch.
“Cái gì? Sao lại như vậy?” Câu đầu tiên chỉ thấy sắc mặt Diệp Tử Ngọ trở nên ngưng trọng.
“Được, tôi biết rồi.” Nhanh chóng cúp máy.
“Xảy ra chuyện gì?” Nam nhân hỏi.
Diệp tử uống hớp nước, lắc đầu: “Không có gì, phía Zayed có tin tức, ngày mai em qua đó, Tô Mặc, em sẽ phái người đưa thầy về nước Anh.”
“Hay là nói cụ thể cho tôi nghe xem, dù sao bây giờ chúng ta cũng là đối tác, bất quá nếu không tiện……”
“Đương nhiên không có gì không tiện.” Diệp tử thở dài, sau đó liền đem chuyện trong điện thoại kể với nam nhân, “Lúc trước em phái Harvey đi giám sát Zayed, kết quả gia hỏa này không cẩn thận sập bẫy của đối tượng, vài hôm nữa sẽ có một buổi đấu giá, Zayed muốn đem bán Harvey.”
Đấu giá loại này tự nhiên không phải một buổi đấu giá công khai, nhất là đấu giá tiến hành ở một vài địa phương nào đó tại Trung Đông chỉ mở ra cho một ít khách hàng cố định, chẳng hạn như Tô gia, hoặc là gia tộc hắc đạo bên ngoại của Diệp Tử Ngọ, cho nên Diệp Tử Ngọ muốn biết buổi đấu giá kia tổ chức khi nào ở đâu cũng không quá khó khăn.
Dĩ vãng Tô Gia lâu lâu cũng đi xem mấy buổi đấu giá, nhưng nếu Diệp Tử Ngọ định vào trong đó nổ súng cứu người y tuyệt sẽ không nhúng tay, khổ nỗi kế tiếp Tô Ngụ lại gửi đến một tin nhắn khiến y không thể không đi.
Theo nguồn tin tiết lộ trước mắt, buổi đấu giá ngoài có Zayed rao bán tổ phó Harvey của Diệp Tử Ngọ, còn có Trần Uyên rao bán những bức ảnh tư mật của đương gia tiền nhiệm Tô gia.