Tô Gia từng có ý định sáng sớm đi bộ tới trường, bất quá bầu không khí chẳng ra sao của thành phố A khiến y triệt để từ bỏ ý định đó. Sau khi Tô Gia lái xe thuận lợi tiến vào đại học B, điều đầu tiên Tô Gia làm không phải là vội vàng đi thưởng thức khuôn viên xinh đẹp, cũng không phải nhìn đám sinh viên non mơn mởn rồi hồi ức về thuở thiếu thời phong hoa của mình, mà là thật sâu hạ quyết định phải đổi chiếc xe tồi tàn chết tiệt kia.
Nhân tiện nói luôn, nhờ thành quả một tháng qua mỗi ngày ăn kiêng cộng thêm điên cuồng tập luyện, thân hình Tô Gia lúc này tuy chưa thể sánh với trai trẻ sung mãn như Diệp Tử Ngọ, nhưng ít ra thoạt nhìn đã không còn là một cái bánh bao bị nở, thay một thân y phục tương đối thích hợp giá trị xa xỉ, Tô Gia đi trong trường cũng là một nhân vật có thể khiến người quay đầu ngóng nhìn.
Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, câu này nói không sai chút nào.
Lúc chiến dịch giảm béo của Tô Gia bắt đầu có hiệu quả, Diệp Tử Ngọ trước khi đi tống một núi quần áo cho Tô Bạch, từ bối cảnh hoành tráng của Diệp Tử Ngọ suy ra y phục hắn chọn ắt không tồi, Tô Gia vui vẻ tiếp nhận.
Trở về trường, Tô Gia đầu tiên là đến báo danh ở ban của Tô Mặc, làm xong mấy thủ tục theo quy tắc liền bị thư ký ban gọi lại khách sáo hỏi thăm vài câu, đại khái là có những sinh viên gia cảnh phức tạp, dân đen như chúng ta không nên đối nghịch với họ, mọi chuyện hãy nghĩ thoáng một chút.
Tô Bạch tùy ý ậm ừ vài câu, thư ký ban cũng không dài dòng thêm nữa, chỉ dặn Tô Bạch nếu có chuyện nhớ nói với lãnh đạo trong ban, Tô Bạch cảm ơn rồi đi, trong tay y đã có thời khóa biểu mới, trước đây Tô Mặc ở đại học toàn mở các khóa tự chọn, sau đó bản thân hắn gặp sự cố các khóa kia cũng tạm ngưng, hiện tại công việc của y không nhiều, một tuần chỉ hai tiết.
Trong ký ức xa xăm của Tô Bạch, quãng thời gian đến trường coi như không tồi, gia cảnh y quyền thế ngất trời, Tô Gia kể từ lúc đi nhà trẻ đã là tổ tông được người người trong trường cung phụng hầu hạ, tình hình này vẫn liên tục kéo dài cho đến đại học. Ở đại học những thứ chân chính học được không nhiều, nhất là với tầng lớp bọn họ mà nói mục đích đến trường chu yếu không phải để học tập, mà để xã giao.
Năm đó Tô Bạch còn chưa trở thành Tô Gia, y cũng từng trải qua ngày tháng thanh xuân sôi động thời niên thiếu, trước mặt người khác bọn họ có thể sắm vai dòng dõi quý tộc cử chỉ tao nhã khiến chúng sinh hâm mộ, mà ở một góc tối nào đó cũng có thể tay không ẩu đả thậm chí là súng đạn sống mái với nhau, những năm tháng kích tình bồng bột đó tuy đã qua lâu rồi, nhưng mỗi lần hồi tưởng huyết dịch đã trầm lắng trong người cũng theo đó trở nên sục sôi bùng phát.
Tay phải ấn huyệt Hợp Cốc trên tay trái, Tô Bạch ổn định tâm tình trước khi tiếng chuông vào học vang lên, mang theo giáo án, Tô Gia bước vào lớp.
Tin đồn liên quan Tô Mặc đã qua mấy tháng trời, ở các lớp Tô Mặc dạy đại bộ phận sinh viên đều không biết nguyên nhân trước đó Tô Mặc đột nhiên vắng mặt, chỉ đơn thuần cho rằng Tô Mặc là vì không kham nổi tin đồn mới xin nghỉ phép, ấn tượng về Tô Mặc, phần đông vẫn dừng lại ở phương diện “hòa ái mập mạp quê mùa”.
Thành thử, khi Tô Gia mặc y phục sạch sẽ phong cách hoàn toàn không ăn nhập gì với hai chữ “quê mùa” bước vào phòng học, gần như hơn phân nửa số sinh viên đều không thể lập tức liên hệ nam nhân có thân hình chỉ hơi tròn này với Tô Mặc.
“Bài trước của các em tới đâu rồi?” Một đường thẳng hướng chiếc ghế sau bàn giáo viên ngồi xuống, Tô Gia cúi đầu lật giáo án trong tay, thanh âm nghe có vẻ lạnh lùng.
“Thầy dạy thay đã giảng hết những phần quan trọng nằm trong nội dung thi, ba tuần nữa là thi cuối kỳ.” Lớp trưởng ngồi ở hàng đầu thoạt nhìn rất ra dáng mọt sách hồi đáp.
“Nga, vậy sao?” Tô Gia ngữ khí không giấu được vui vẻ, đứng lớp thật sự không phải sở trường của Tô Gia, ngược lại y có thể dạy đám cô chiêu cậu ấm này tương lai trên thương trường làm sao gặp phật giết phật, gặp ma giết ma, hoặc giả nếu có ai muốn sau này đi theo con đường sát thủ, Tô Gia tự nhận y cũng có thể làm sư phụ không tồi.
Lớp học nhất thời im lặng, đã có người dần dần phát hiện nam nhân đang ngồi sau bàn giáo viên lúc này chính là Tô lão sư, bất quá mới hai tháng không gặp Tô lão sư mang đến bọn họ cảm giác hoàn toàn khác hẳn, chư vị sinh viên vốn đang định bước lên chúc mừng Tô lão sư trở lại thuận tiện an ủi Tô lão sư một phen, nhưng giờ bị một cỗ áp lực vô hình nào đó đè nặng trên lưng, tâm tình bất giác khẩn trương bối rối.
“Tự học.”
Bỏ lại hai chữ, Tô Bạch không quản đám sinh viên bên dưới, lấy di động mở trang giao dịch cổ phiếu, khoảng thời gian trước cổ phiếu của Cụ Phong Entertainment vì vài tin đồn ngoài lề của công ty mà rớt giá thảm hại, sau khi rớt giá gần đây vẫn luôn giãy dụa trong một giới hạn cố định, đồ thị hai ngày dương một ngày âm, cứ thế lặp lại hình thành một cái sàn dưới đáy, không thể không nói công phu bảo mật của bọn người Trần Uyên thập phần lợi hại, cho tới giờ trên thị trường vẫn chưa nghe phong thanh gì về tin tái cơ cấu Cụ Phong.
Tô Bạch điểm vào vài phần mềm thao tác trên màn hình nhập dữ liệu tính cổ phần, mấy ngày nay giá cổ phiếu của Cụ Phong tuy thoạt nhìn vẫn luôn bồi hồi ở đáy, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện lượng giao dịch thành công thổi phồng hơn so với năm rồi, dưới đáy bòn rút, nhà cái hốt bạc, nếu y đoán không sai, vài ngày nữa cổ phiếu Cụ Phong sẽ đại hạ giá đến thanh lọc tận đáy, sau đó qua thêm một tháng lãnh đạo cấp cao của Cụ Phong sẽ bắt đầu tung tin tái cơ cấu, đến chừng đó cổ phiếu của Cụ Phong e rằng sẽ trở lại vài sàn giao dịch, những người mua lẻ mù quáng theo đuôi sẽ chết không còn manh giáp.
Mục đích lựa chọn cổ phiếu Cụ Phong của Tô Gia không phải để kiếm tiền, y chỉ là muốn xem xem Trần Uyên có thể làm được gì. So với cổ phiếu, thời hạn và quyền mua bán cổ phần mới chân chính có thể khiến người một đêm một bước lên trời hoặc một đêm táng gia bại sản, là heroin điện tử khiến người hễ dính phải sẽ rất khó cai nghiện.
Quét mắt sang kỳ hạn giao dịch không quá rõ ràng, Tô Gia cuối cùng vẫn lựa chọn công trái nghịch hồi cấu giao dịch tương đối ổn thỏa, đầu tư 100 theo mã 204003, y không có nhiều thời gian và tinh lực để theo dõi mỗi ngày.
Đợi đến khi Tô Gia thao tác xong giao dịch rồi đọc xong tin tức tài chính kinh tế quốc tế trên mấy tờ báo mua dọc đường, cũng vừa vặn tan học.
Thu dọn mọi thứ, hôm nay đã hết tiết nhưng Tô Gia không định về nhà, chuẩn bị tham quan ngôi trường, tới thư viện của đại học B ngồi suốt buổi chiều uống trà đọc sách, cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi mới là đạo dưỡng sinh.
“Ta còn tưởng ngươi không bao giờ quay lại ngôi trường này nữa.” Hai tay cắm vào túi quần, Lưu Vân Sinh đứng bên bục giảng.
Tiếng chuông tan học vừa reo lên chúng sinh viên liền chạy như bay ra ngoài, từng người từng người tựa hồ được thoát khỏi địa ngục, đợi Tô Gia thong thả thu dọn xong chuẩn bị rời đi, trong lớp cơ bản đã không còn ai, mà Lưu Vân Sinh cũng không biết từ lúc nào chạy tới trước mặt y, Tô Bạch hôm nay dạy không phải lớp của Lưu Vân Sinh.
Tô Bạch thản nhiên liếc Lưu Vân Sinh, cầm giáo án đi hướng cửa phòng học, y cá là Lưu Vân Sinh sẽ không dám động thủ với y ở trong trường, Lưu Vân Sinh nếu dám động thủ, Tô Gia cũng không ngại mượn tên này luyện quyền luyện cước.
“Gã hộ hoa sứ giả kia của ngươi đâu rồi? Không chịu nhìn lại mình xem là cái thá gì, bị người ta chơi hồi nào không hay, một chút cũng không biết thân biết phận.” Giọng điệu châm chọc của Lưu Vân Sinh vang lên sau lưng, Tô Gia đạm mạc cười không đếm xỉa tới.
Lưu Vân Sinh giống như một đứa trẻ hư hỏng đánh mất món đồ chơi kêu ca không ngừng, đối phó loại người ý đồ hấp dẫn sự chú ý của y, phớt lờ chính là phương pháp tốt nhất cũng trực tiếp nhất.
Tại sao trên thế giới luôn có hạng người hạ tiện như vậy? Lúc còn bên cạnh không biết trân trọng, đánh mất rồi mới hối hận, mà tổn thương từng gây ra đã sớm thành vết sẹo không thể xóa nhòa.
Trong lòng thốt nhiên một trận chua xót, dường như đang khơi lại đoạn hồi ức thảm đạm sứt sẹo của khối thân thể Tô Mặc này, quá khứ là Lưu Vân Sinh coi thường Tô Mặc, còn hiện tại, cứ để y thay Tô Mặc trừng phạt Lưu Vân Sinh, so với nỗi đau thể xác, nỗi đau tâm hồn càng khắc sâu hơn.
Giảm béo đương nhiên cần thiết, nhưng bồi bổ dạ dày cũng cực kỳ quan trọng, xuống lầu Tô Gia đi uống một chén cháo hoa.
Đại học B là một ngôi trường đượm đầy hơi thở học thuật, hai bên đường cây xanh thân khá thô, cành nhánh rậm rạp đan cài nhau hình thành mái vòm thiên nhiên, từng phiến lá rụng phiêu linh trong gió mát im lặng biểu đạt lịch sử lâu đời của ngôi trường, đắm mình trong bóng râm, những tia nắng rải rác len lỏi theo kẽ hở của tán lá nhẹ nhàng rơi trên vai trên tóc người, tĩnh mịch, hài hòa biết bao.
Tô Bạch lẳng lặng đứng dưới một gốc đại thụ, như bị mê hoặc nhắm mắt lại, bên tai y loáng thoáng vang lên một khúc Bá vương biệt cơ từ phương xa êm đềm trôi tới, người nọ mặc trường sam màu ngà, cây quạt xòe trong tay, một phen uyển chuyển xoay người, dung nhan như sương như khói ẩn sau quạt như điểm xuyết bức tranh thuỷ mặc, mơ hồ xa xăm, trong đôi mắt hướng về y dấy lên từng tia u sầu, nồng liệt đến không thể tan biến.
Khi đó Lâm Phàm, quả thật rất đẹp.
Khi đó y, rất thích lẳng lặng nhìn người nọ dưới bóng cây tản mác dương quang nhẹ giọng ngân nga, trong lòng một cõi yên bình.
Từ sau khi qua cái thời nhiệt tình bôn ba, Tô Gia liền có sở thích đắm chìm trong thế giới mỹ hảo của mình, mà y ghét nhất chính là lúc y đang mộng đẹp đột nhiên có người đến quấy nhiễu, lão nhân gia hiếm khi nhàn hạ chiêm nghiệm sự đời, trớ trêu thay lại có kẻ tới phá rối.
“Ha ha.”
Tiếng cười trầm thấp chợt vang lên, thanh âm không lớn lắm, nhưng bởi vì cự ly quá gần khiến Tô Gia lập tức cảnh giác mở mắt, thình lình, một nam nhân quá mức tiếp cận xông vào tầm nhìn của y, Tô Bạch theo bản năng ổn định thân thể chứ không phải lùi ra sau, trong từ điển cuộc sống của Tô Gia chưa bao giờ có từ “lui lại”.
Đó là một nam nhân có đôi đồng tử hung tàn như dã thú hơn nữa anh tuấn cực độ, trên khuôn mặt góc cạnh phân minh mỗi một nơi đều là do phong sương hạ đao tạc thành, hoang dã, trầm liễm, gợi cảm, hắn một thân y phục thượng đẳng không hợp với ngôi trường này nhưng lại mạc danh kỳ diệu thu hút người khác, như một con báo đen vận sức chờ phát động, lẳng lặng híp mắt đợi con mồi vào tròng, còn hắn trong tích tắc sẽ vươn nanh vuốt sắc bén xé xác nó.
Một người như vậy, bất kể đối với nam nhân hay nữ nhân đều có sức hấp dẫn trí mạng.
Nhưng Tô Gia chỉ nhìn thấy hai chữ từ trên người Đường Kiêu — nguy hiểm.
Tô Gia từng có ý định sáng sớm đi bộ tới trường, bất quá bầu không khí chẳng ra sao của thành phố A khiến y triệt để từ bỏ ý định đó. Sau khi Tô Gia lái xe thuận lợi tiến vào đại học B, điều đầu tiên Tô Gia làm không phải là vội vàng đi thưởng thức khuôn viên xinh đẹp, cũng không phải nhìn đám sinh viên non mơn mởn rồi hồi ức về thuở thiếu thời phong hoa của mình, mà là thật sâu hạ quyết định phải đổi chiếc xe tồi tàn chết tiệt kia.
Nhân tiện nói luôn, nhờ thành quả một tháng qua mỗi ngày ăn kiêng cộng thêm điên cuồng tập luyện, thân hình Tô Gia lúc này tuy chưa thể sánh với trai trẻ sung mãn như Diệp Tử Ngọ, nhưng ít ra thoạt nhìn đã không còn là một cái bánh bao bị nở, thay một thân y phục tương đối thích hợp giá trị xa xỉ, Tô Gia đi trong trường cũng là một nhân vật có thể khiến người quay đầu ngóng nhìn.
Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, câu này nói không sai chút nào.
Lúc chiến dịch giảm béo của Tô Gia bắt đầu có hiệu quả, Diệp Tử Ngọ trước khi đi tống một núi quần áo cho Tô Bạch, từ bối cảnh hoành tráng của Diệp Tử Ngọ suy ra y phục hắn chọn ắt không tồi, Tô Gia vui vẻ tiếp nhận.
Trở về trường, Tô Gia đầu tiên là đến báo danh ở ban của Tô Mặc, làm xong mấy thủ tục theo quy tắc liền bị thư ký ban gọi lại khách sáo hỏi thăm vài câu, đại khái là có những sinh viên gia cảnh phức tạp, dân đen như chúng ta không nên đối nghịch với họ, mọi chuyện hãy nghĩ thoáng một chút.
Tô Bạch tùy ý ậm ừ vài câu, thư ký ban cũng không dài dòng thêm nữa, chỉ dặn Tô Bạch nếu có chuyện nhớ nói với lãnh đạo trong ban, Tô Bạch cảm ơn rồi đi, trong tay y đã có thời khóa biểu mới, trước đây Tô Mặc ở đại học toàn mở các khóa tự chọn, sau đó bản thân hắn gặp sự cố các khóa kia cũng tạm ngưng, hiện tại công việc của y không nhiều, một tuần chỉ hai tiết.
Trong ký ức xa xăm của Tô Bạch, quãng thời gian đến trường coi như không tồi, gia cảnh y quyền thế ngất trời, Tô Gia kể từ lúc đi nhà trẻ đã là tổ tông được người người trong trường cung phụng hầu hạ, tình hình này vẫn liên tục kéo dài cho đến đại học. Ở đại học những thứ chân chính học được không nhiều, nhất là với tầng lớp bọn họ mà nói mục đích đến trường chu yếu không phải để học tập, mà để xã giao.
Năm đó Tô Bạch còn chưa trở thành Tô Gia, y cũng từng trải qua ngày tháng thanh xuân sôi động thời niên thiếu, trước mặt người khác bọn họ có thể sắm vai dòng dõi quý tộc cử chỉ tao nhã khiến chúng sinh hâm mộ, mà ở một góc tối nào đó cũng có thể tay không ẩu đả thậm chí là súng đạn sống mái với nhau, những năm tháng kích tình bồng bột đó tuy đã qua lâu rồi, nhưng mỗi lần hồi tưởng huyết dịch đã trầm lắng trong người cũng theo đó trở nên sục sôi bùng phát.
Tay phải ấn huyệt Hợp Cốc trên tay trái, Tô Bạch ổn định tâm tình trước khi tiếng chuông vào học vang lên, mang theo giáo án, Tô Gia bước vào lớp.
Tin đồn liên quan Tô Mặc đã qua mấy tháng trời, ở các lớp Tô Mặc dạy đại bộ phận sinh viên đều không biết nguyên nhân trước đó Tô Mặc đột nhiên vắng mặt, chỉ đơn thuần cho rằng Tô Mặc là vì không kham nổi tin đồn mới xin nghỉ phép, ấn tượng về Tô Mặc, phần đông vẫn dừng lại ở phương diện “hòa ái mập mạp quê mùa”.
Thành thử, khi Tô Gia mặc y phục sạch sẽ phong cách hoàn toàn không ăn nhập gì với hai chữ “quê mùa” bước vào phòng học, gần như hơn phân nửa số sinh viên đều không thể lập tức liên hệ nam nhân có thân hình chỉ hơi tròn này với Tô Mặc.
“Bài trước của các em tới đâu rồi?” Một đường thẳng hướng chiếc ghế sau bàn giáo viên ngồi xuống, Tô Gia cúi đầu lật giáo án trong tay, thanh âm nghe có vẻ lạnh lùng.
“Thầy dạy thay đã giảng hết những phần quan trọng nằm trong nội dung thi, ba tuần nữa là thi cuối kỳ.” Lớp trưởng ngồi ở hàng đầu thoạt nhìn rất ra dáng mọt sách hồi đáp.
“Nga, vậy sao?” Tô Gia ngữ khí không giấu được vui vẻ, đứng lớp thật sự không phải sở trường của Tô Gia, ngược lại y có thể dạy đám cô chiêu cậu ấm này tương lai trên thương trường làm sao gặp phật giết phật, gặp ma giết ma, hoặc giả nếu có ai muốn sau này đi theo con đường sát thủ, Tô Gia tự nhận y cũng có thể làm sư phụ không tồi.
Lớp học nhất thời im lặng, đã có người dần dần phát hiện nam nhân đang ngồi sau bàn giáo viên lúc này chính là Tô lão sư, bất quá mới hai tháng không gặp Tô lão sư mang đến bọn họ cảm giác hoàn toàn khác hẳn, chư vị sinh viên vốn đang định bước lên chúc mừng Tô lão sư trở lại thuận tiện an ủi Tô lão sư một phen, nhưng giờ bị một cỗ áp lực vô hình nào đó đè nặng trên lưng, tâm tình bất giác khẩn trương bối rối.
“Tự học.”
Bỏ lại hai chữ, Tô Bạch không quản đám sinh viên bên dưới, lấy di động mở trang giao dịch cổ phiếu, khoảng thời gian trước cổ phiếu của Cụ Phong Entertainment vì vài tin đồn ngoài lề của công ty mà rớt giá thảm hại, sau khi rớt giá gần đây vẫn luôn giãy dụa trong một giới hạn cố định, đồ thị hai ngày dương một ngày âm, cứ thế lặp lại hình thành một cái sàn dưới đáy, không thể không nói công phu bảo mật của bọn người Trần Uyên thập phần lợi hại, cho tới giờ trên thị trường vẫn chưa nghe phong thanh gì về tin tái cơ cấu Cụ Phong.
Tô Bạch điểm vào vài phần mềm thao tác trên màn hình nhập dữ liệu tính cổ phần, mấy ngày nay giá cổ phiếu của Cụ Phong tuy thoạt nhìn vẫn luôn bồi hồi ở đáy, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện lượng giao dịch thành công thổi phồng hơn so với năm rồi, dưới đáy bòn rút, nhà cái hốt bạc, nếu y đoán không sai, vài ngày nữa cổ phiếu Cụ Phong sẽ đại hạ giá đến thanh lọc tận đáy, sau đó qua thêm một tháng lãnh đạo cấp cao của Cụ Phong sẽ bắt đầu tung tin tái cơ cấu, đến chừng đó cổ phiếu của Cụ Phong e rằng sẽ trở lại vài sàn giao dịch, những người mua lẻ mù quáng theo đuôi sẽ chết không còn manh giáp.
Mục đích lựa chọn cổ phiếu Cụ Phong của Tô Gia không phải để kiếm tiền, y chỉ là muốn xem xem Trần Uyên có thể làm được gì. So với cổ phiếu, thời hạn và quyền mua bán cổ phần mới chân chính có thể khiến người một đêm một bước lên trời hoặc một đêm táng gia bại sản, là heroin điện tử khiến người hễ dính phải sẽ rất khó cai nghiện.
Quét mắt sang kỳ hạn giao dịch không quá rõ ràng, Tô Gia cuối cùng vẫn lựa chọn công trái nghịch hồi cấu giao dịch tương đối ổn thỏa, đầu tư theo mã , y không có nhiều thời gian và tinh lực để theo dõi mỗi ngày.
Đợi đến khi Tô Gia thao tác xong giao dịch rồi đọc xong tin tức tài chính kinh tế quốc tế trên mấy tờ báo mua dọc đường, cũng vừa vặn tan học.
Thu dọn mọi thứ, hôm nay đã hết tiết nhưng Tô Gia không định về nhà, chuẩn bị tham quan ngôi trường, tới thư viện của đại học B ngồi suốt buổi chiều uống trà đọc sách, cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi mới là đạo dưỡng sinh.
“Ta còn tưởng ngươi không bao giờ quay lại ngôi trường này nữa.” Hai tay cắm vào túi quần, Lưu Vân Sinh đứng bên bục giảng.
Tiếng chuông tan học vừa reo lên chúng sinh viên liền chạy như bay ra ngoài, từng người từng người tựa hồ được thoát khỏi địa ngục, đợi Tô Gia thong thả thu dọn xong chuẩn bị rời đi, trong lớp cơ bản đã không còn ai, mà Lưu Vân Sinh cũng không biết từ lúc nào chạy tới trước mặt y, Tô Bạch hôm nay dạy không phải lớp của Lưu Vân Sinh.
Tô Bạch thản nhiên liếc Lưu Vân Sinh, cầm giáo án đi hướng cửa phòng học, y cá là Lưu Vân Sinh sẽ không dám động thủ với y ở trong trường, Lưu Vân Sinh nếu dám động thủ, Tô Gia cũng không ngại mượn tên này luyện quyền luyện cước.
“Gã hộ hoa sứ giả kia của ngươi đâu rồi? Không chịu nhìn lại mình xem là cái thá gì, bị người ta chơi hồi nào không hay, một chút cũng không biết thân biết phận.” Giọng điệu châm chọc của Lưu Vân Sinh vang lên sau lưng, Tô Gia đạm mạc cười không đếm xỉa tới.
Lưu Vân Sinh giống như một đứa trẻ hư hỏng đánh mất món đồ chơi kêu ca không ngừng, đối phó loại người ý đồ hấp dẫn sự chú ý của y, phớt lờ chính là phương pháp tốt nhất cũng trực tiếp nhất.
Tại sao trên thế giới luôn có hạng người hạ tiện như vậy? Lúc còn bên cạnh không biết trân trọng, đánh mất rồi mới hối hận, mà tổn thương từng gây ra đã sớm thành vết sẹo không thể xóa nhòa.
Trong lòng thốt nhiên một trận chua xót, dường như đang khơi lại đoạn hồi ức thảm đạm sứt sẹo của khối thân thể Tô Mặc này, quá khứ là Lưu Vân Sinh coi thường Tô Mặc, còn hiện tại, cứ để y thay Tô Mặc trừng phạt Lưu Vân Sinh, so với nỗi đau thể xác, nỗi đau tâm hồn càng khắc sâu hơn.
Giảm béo đương nhiên cần thiết, nhưng bồi bổ dạ dày cũng cực kỳ quan trọng, xuống lầu Tô Gia đi uống một chén cháo hoa.
Đại học B là một ngôi trường đượm đầy hơi thở học thuật, hai bên đường cây xanh thân khá thô, cành nhánh rậm rạp đan cài nhau hình thành mái vòm thiên nhiên, từng phiến lá rụng phiêu linh trong gió mát im lặng biểu đạt lịch sử lâu đời của ngôi trường, đắm mình trong bóng râm, những tia nắng rải rác len lỏi theo kẽ hở của tán lá nhẹ nhàng rơi trên vai trên tóc người, tĩnh mịch, hài hòa biết bao.
Tô Bạch lẳng lặng đứng dưới một gốc đại thụ, như bị mê hoặc nhắm mắt lại, bên tai y loáng thoáng vang lên một khúc Bá vương biệt cơ từ phương xa êm đềm trôi tới, người nọ mặc trường sam màu ngà, cây quạt xòe trong tay, một phen uyển chuyển xoay người, dung nhan như sương như khói ẩn sau quạt như điểm xuyết bức tranh thuỷ mặc, mơ hồ xa xăm, trong đôi mắt hướng về y dấy lên từng tia u sầu, nồng liệt đến không thể tan biến.
Khi đó Lâm Phàm, quả thật rất đẹp.
Khi đó y, rất thích lẳng lặng nhìn người nọ dưới bóng cây tản mác dương quang nhẹ giọng ngân nga, trong lòng một cõi yên bình.
Từ sau khi qua cái thời nhiệt tình bôn ba, Tô Gia liền có sở thích đắm chìm trong thế giới mỹ hảo của mình, mà y ghét nhất chính là lúc y đang mộng đẹp đột nhiên có người đến quấy nhiễu, lão nhân gia hiếm khi nhàn hạ chiêm nghiệm sự đời, trớ trêu thay lại có kẻ tới phá rối.
“Ha ha.”
Tiếng cười trầm thấp chợt vang lên, thanh âm không lớn lắm, nhưng bởi vì cự ly quá gần khiến Tô Gia lập tức cảnh giác mở mắt, thình lình, một nam nhân quá mức tiếp cận xông vào tầm nhìn của y, Tô Bạch theo bản năng ổn định thân thể chứ không phải lùi ra sau, trong từ điển cuộc sống của Tô Gia chưa bao giờ có từ “lui lại”.
Đó là một nam nhân có đôi đồng tử hung tàn như dã thú hơn nữa anh tuấn cực độ, trên khuôn mặt góc cạnh phân minh mỗi một nơi đều là do phong sương hạ đao tạc thành, hoang dã, trầm liễm, gợi cảm, hắn một thân y phục thượng đẳng không hợp với ngôi trường này nhưng lại mạc danh kỳ diệu thu hút người khác, như một con báo đen vận sức chờ phát động, lẳng lặng híp mắt đợi con mồi vào tròng, còn hắn trong tích tắc sẽ vươn nanh vuốt sắc bén xé xác nó.
Một người như vậy, bất kể đối với nam nhân hay nữ nhân đều có sức hấp dẫn trí mạng.
Nhưng Tô Gia chỉ nhìn thấy hai chữ từ trên người Đường Kiêu — nguy hiểm.