Lúc Tô Thần tỉnh lại, Sở Thiên Dương đang ngồi ở đầu giường xem tài liệu. Căn phòng mờ tối, chỉ bật một cây đèn tường, Sở Thiên Dương mặc quần dài, áo sơ mi không cài cúc, dường như phát hiện vấn đề gì đó, hai hàng lông mày đen nhánh của anh cau lại.
“Sao thế?” Tô Thần hé miệng hỏi, chợt phát hiện giọng mình khản đặc.
Sở Thiên Dương quay sang, buông tài liệu xuống, áp tay lên trán cậu, “Tỉnh rồi? Có khó chịu chỗ nào không?”
Tô Thần lắc đầu, chỉ chỉ họng, mấp máy môi nói chữ ‘nước’, Sở Thiên Dương vội vã đứng lên rót chén nước ấm đút cho cậu, “Nữa không?”
Tô Thần lắc đầu, định ngồi dậy lại phát hiện toàn thân rã rời. Sở Thiên Dương thấy thế bèn khom lưng ôm cả cậu và chăn vào lòng mình, cúi đầu hôn lên bờ vai lộ bên ngoài, lại cọ cọ gương mặt hơi nóng của cậu, “Thần, em yêu, lấy anh nhé?”
Tô Thần không nói gì, chỉ giơ tay xoa xoa tóc anh, sau đó mới mở miệng, “Chuyện này, đợi thêm một thời gian nữa nhé?”
“Vì sao?” Sở Thiên Dương vùi cả mặt vào vai cậu, “Chẳng phải em cũng thích anh hay sao? Hay là, biểu hiện vừa rồi của anh làm em không hài lòng?”
Cho dù Tô Thần dày dạn kinh nghiệm hơn nữa thì vẫn bị một câu này của Sở Thiên Dương làm cho đỏ mặt, cậu hơi nghiêng đầu, véo mũi anh, “Anh nói linh tinh gì đấy?”
“Vậy sao em không chịu kết hôn cùng anh?” Lúc này Sở Thiên Dương tựa như một đứa trẻ không được ăn kẹo mà làm nũng.
Tô Thần thở dài một hơi, hôn nhẹ lên môi anh, “Ngài chủ tịch à, năm tới tôi mới được thôi. Hơn nữa vẫn còn đang học đại học, cưới xin cái gì? Muốn kết hôn cũng phải chờ người ta tốt nghiệp đã chứ.”
Sở Thiên Dương ngẩng đầu, chớp chớp mắt, “Vậy cũng được, chúng mình đính hôn trước đã nhé!” nói đoạn còn gật gù, “Ừm, cứ thế đi! Mai anh gọi điện báo cho ông nội!”
Tô Thần mặc kệ anh muốn náo loạn kiểu gì thì náo, lười nhác nhắm mắt muốn ngủ một giấc lại đột nhiên nhớ tới, quay sang hỏi, “Đây là đâu?”
“Nhà anh. Ngủ ở công ti không thoải mái, anh đưa em về đây. Em yên tâm, lúc anh bế em xuống xe thì công ti không còn ai ở đấy đâu.”
Chuyện Tô Thần lo lắng không phải là chuyện này, “Giờ là mấy giờ rồi?”
Sở Thiên Dương nhìn đồng hồ, “h’, sao thế, em đói rồi à?”
“Không,” Tô Thần lắc đầu, đẩy tay Sở Thiên Dương ra, ngồi lên, “Anh phải gọi em dậy chứ, muộn thế này chưa về nhà, cha em lại lo.”
Sở Thiên Dương thấy Tô Thần xốc chăn định dậy, vội vươn tay ôm cậu vào lòng, “Đừng lo, không sao đâu, anh đã gọi cho cha em nói hôm nay em ngủ lại đây rồi.”
“Gọi cho cha em rồi?” Tô Thần quay sang nhìn Sở Thiên Dương.
“Ừ” Sở Thiên Dương gật đầu.
“Cha em có nói gì không?”
“Bác không nói gì.” Sở Thiên Dương nghĩ nghĩ một chút, lắc đầu, “Chỉ bảo mai em không cần đến nhà hàng, để bác đi là được.”
Tô Thần nghĩ, cha cậu chắc không hiểu lầm cái gì đâu nhỉ? Nhìn nhìn lại Sở Thiên Dương, phỏng chừng khó đấy. Càng nghĩ càng lo, kết quả là cả tối Tô Thần không ngủ được.
Ở nhà, Tô Kiến Quân cũng trằn trọc, sao Tô Thần không về mà lại là Sở Thiên Dương gọi điện báo? Chẳng lẽ đã có chuyện gì rồi? Nhưng nghe giọng Sở Thiên Dương trong điện thoại cũng không thấy có gì khác lạ mà? Càng nghĩ càng lo thêm, cuối cùng, tới gần giờ sáng ông mới chợp mắt được.
Hôm sau, Sở Thiên Dương đưa Tô Thần về nhà, hai cha con đều đeo hai vành đen quanh mắt.
Tô Kiến Quân thấy Tô Thần ra khỏi xe Sở Thiên Dương, bước tới săm soi một hồi, không thấy có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm. Ông vừa định mở miệng nói gì đó đã bị mấy câu của Sở Thiên Dương làm cho choáng váng tại trận.
“Thưa bác, cháu muốn đính hôn với Tô Thần, chờ em ấy tốt nghiệp đại học liền quay về Mỹ kết hôn.” Sở Thiên Dương nói xong, trịnh trọng cúi gập người với Tô Kiến Quân, “Mong người đồng ý!”
“Hả?!” Tô Kiến Quân trừng to mắt, nhìn nhìn Sở Thiên Dương đang cúi người, lại nhìn nhìn con trai đang đứng bên, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, mới sáng bảnh mắt, một người đàn ông chạy tới trước mặt ông bảo muốn lấy con trai ông, mà lại không giống nói đùa, cũng không cho ông thời gian chuẩn bị tâm lí, vác lên cái vẻ ‘ông đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng phải đồng ý’, thế này là thế nào?
Nhìn tình hình giữa hai đứa, lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của Sở Thiên Dương, Tô Kiến Quân liền hiểu ngay tối qua đã xảy ra chuyện gì! Lập tức, cơn giận trong lòng bùng lên đỉnh đầu ông. Hiện tại ông có một mong muốn tha thiết, là lập tức quay vào nhà lôi cây chổi ra hung hăng cho tên này một trận. Ai thèm quan tâm anh ta là tổng giám đốc một công ti hay tổng thống một nước, đánh tất!
——— ————-^ ^——— ————
Đỗ Thăng ôm hai chân ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn đồng hồ treo tường, đã hai tuần kể từ ngày hắn về nước, hắn bị người nhà nhốt trong phòng này, mỗi ngày, ông nội hay ba hắn lại theo lệ hỏi hắn liệu có cải biến quyết định không, mà Đỗ Thăng luôn chỉ đưa ra một đáp án. Đến bây giờ, Đỗ Thăng đã không còn rõ lắm, mình đang ở nhà hay đang ngồi tù?
Khẽ cười giễu một tiếng, vì sao trước đây hắn không phát hiện, người nhà mình có thể làm ra loại chuyện thế này?
Tô Thần, Đỗ Thăng nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình bóng cậu trai lúc nào cũng hòa nhã kia, lần đầu hai người gặp nhau, mình bị cậu ta đạp ngã lăn trên đất, nhưng ngoài ý muốn là, mình không hề tức giận mà lại có một mong muốn được làm bạn với cậu ta. Sau lại cùng lên lớp, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, hiện tại hắn có thể nhớ lại từng chút từng chút thời gian bên cậu ta, một người như vậy, hắn sao nhẫn tâm thương tổn?
Đỗ Thăng vùi đầu thật sâu vào giữa hai tay, vì sao trước đây hắn không phát hiện, chẳng biết từ lúc nào cậu bạn ấy đã bước vào ngực hắn, trở thành một tồn tại đẹp đẽ như vậy, sâu như vậy trong tim, khiến Đỗ Thăng sợ rằng chỉ nghĩ lại thôi cũng đã là một loại khinh nhờn người nọ. Vậy mà hiện tại, người nhà lại buộc hắn phải đi thương tổn người ấy, điều này sao có thể chứ?
Đỗ Hành bưng bàn ăn đẩy cửa vào, thấy con trai lặng người ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, đặt bàn ăn xuống trước mặt hắn.
“A Thăng.”
Đỗ Thăng vẫn ngồi như vậy, vẫn như trước không hề đáp lời, thậm chí một ánh mắt cũng không muốn đáp trả.
“A Thăng.” Đỗ Hành lại gọi một tiếng, thấy Đỗ Thăng vẫn không nhìn, ông ta không như lúc trước quay người bước đi mà ngồi xuống bên cạnh con trai, cử động ấy làm Đỗ Thăng ngạc nhiên.
“Ba, nếu là chuyện kia, câu trả lời của con vẫn vậy.”
Đỗ Hành lắc đầu, “A Thăng, chuyện đó, đã không còn quan trọng nữa.”
“Sao ạ?”
“Đỗ thị, đã không còn cách nào cứu được nữa. Đỗ gia, chỉ sợ sắp xong rồi.”
“Ba?” Đỗ Thăng vô cùng kinh ngạc, “Chẳng phải chỉ là vấn đề kinh tế thôi sao”
Đỗ Hành lắc đầu cười, sờ sờ đầu con trai, “A Thăng, ba biết hiện giờ trong lòng con nghĩ về ba thế nào, đúng vậy, ba chẳng phải người tử tế gì, Đỗ thị cũng có mặt dơ bẩn của nó.
Thế nhưng, con phải nhớ rằng,” Đỗ Hành dừng một chút, “Cuối cùng ba vẫn là ba đẻ của con, ba không bao giờ làm gì có hại cho con.”
Nói xong, Đỗ Hành đứng lên, lúc này Đỗ Thăng mới phát hiện, ba mình, hình như già đi rất nhiều, mép tóc, đã thêm mấy sợi bạc.
“Ba đã làm xong thủ tục li hôn với mẹ con, con đi theo mẹ nhé, từ mai trở đi, con cùng nhà này không còn quan hệ gì nữa.”
“Ba?!” Đỗ Thăng đứng phắt lên, nhưng bởi đã ngồi lâu lắm, chân tê dại cả đi, hắn lảo đảo chực ngã, lại được Đỗ Hành đỡ lấy. Đỗ Thăng nắm tay ba mình, “Ba, ba gạt con đúng không? Chuyện đùa này chẳng buồn cười chút nào.”
Đỗ Hành nở nụ cười, “A Thăng, nhà họ Đỗ sắp ngã ngựa rồi, hiện tại ba cũng nghĩ thông, đây là trừng phạt đúng tội. Thế nhưng, con vẫn còn sạch sẽ, ba chỉ hi vọng, con có thể bình an. Ngày mai con hãy đi cùng mẹ con về Anh học tiếp. Ba có một khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ, không liên quan tới Đỗ thị, tài khoản này đứng tên con. Số tiền ấy đủ để con học xong hay làm chuyện gì con muốn. Nếu trời thương tình, nhà ta qua được cơn phong ba này, tương lai, con vẫn là con ba, nếu không thể, con nhất định phải nhớ, không được về nước, nghe không?”
“Ba?!”
Đỗ Hành nói xong, quay người bước ra ngoài, cố lờ đi tiếng gọi thất thanh của con trai phía sau. Đỗ Thăng lùi lại mấy bước, ngồi bệt xuống giường, nắm chặt tóc mình, lẩm bẩm, vì sao, đến tột cùng là vì sao, chẳng lẽ mình sai rồi? Chẳng lẽ mình nên vì người nhà mà hãm hại kẻ vô tội?
Đỗ Hành ra khỏi phòng, bước về phía phòng Đỗ lão gia tử. Trong phòng riêng, Đỗ lão gia tử cũng ngồi ngơ ngẩn, đầy đầu tóc bạc, mới có vài ngày ông ta trông đã già nua hơn chục tuổi.
“Phụ thân.” Đỗ Hành gọi một tiếng.
“Ừ” Đỗ lão gia tử gật đầu, “Nói với A Thăng rồi?”
“Vâng”
“Vậy được rồi.” Đỗ lão gia tử nói, “Không ngờ Đỗ Đức Sanh ta ngang dọc thương trường hơn nửa đời, lại sa chân vào lúc về già thế này. Trương Viễn Sơn không chịu giúp là trong dự định của chúng ta, nhưng thật không ngờ, bố vợ anh cũng không chịu đỡ cho. Năm ấy, ông ta cũng đã nhận được không ít từ nhà ta!” Càng nói càng tức giận, Đỗ lão gia tử dộng mạnh quải trượng lên sàn, “Thật không ngờ, chuyện năm xưa lại bị lật ra. Vốn tưởng cho dù A Thăng không giúp thì Đỗ thị cũng không đến mức thương tổn quá nặng, nhưng nếu chuyện kia bị lôi ra, vậy cơ hội chúng ta trở mình quá bé nhỏ.”
“Phụ thân, con vẫn muốn hỏi, năm ấy ngài thực sự giúp vị kia?”
Đỗ Đức Sanh liếc nhìn con trai, “A Hành, Đỗ thị chúng ta có được qui mô ngày hôm nay, con biết vì sao không? Nếu không có người kia hỗ trợ, ta có khả năng đó sao?”
“Nhưng năm ấy ông ta gặp chuyện, Đỗ thị làm sao thoát ra được?”
“Đó là vì, có quan hệ với Đỗ thị, không chỉ có mình ông ta.”
“Vậy giờ cũng có thể xin người kia giúp một tay?”
Đỗ Đức Sanh lắc đầu, “Ông ta sẽ không giúp chúng ta lần thứ hai. A Hành, năm đó người giúp chúng ta là ba vợ con. Hiện tại ông ta đồng ý giúp A Thăng xuất ngoại đã là tận lực rồi. Lần này Đỗ thị gặp chuyện không may, chắc chắn phía sau có người thúc đẩy, tuy ông ta không nói nhưng ta đoán được, ông ta biết đó là ai, nhưng bởi đã biết nên càng cố kị hơn. Nếu tiếp tục tra xét thêm, phỏng chừng chính ông ta cũng không thoát ra được.”
Đỗ Hành há hốc miệng, cuối cùng vẫn im lặng.
——— ————&&&——— ————-
Sở Thiên Dương buông điện thoại, khóe miệng nhếch lên một chút, thì ra, chuyện năm ấy là như vậy. Hiện tại anh mới hiểu, vì sao Đỗ thị có thể sạch sẽ thoát li khỏi tràng nhân họa năm xưa, xem ra, vị cha vợ của Đỗ Hành cũng đã giúp không ít nhỉ.
Song le, Sở Thiên Dương gõ gõ mặt bàn, lần này ông ta quyết định khoanh tay đứng nhìn, có thể cho là một người thông minh.
Suy nghĩ một chút, anh nhấc điện thoại, “Sheena, gọi cho cục trưởng Đỗ, bảo ông ta, chuyện này dừng ở đây, không cần dính dáng sâu vào nữa.”
“Vâng, ông chủ.”
Sheena buông điện thoại, im lặng một chút, lại nhấc lên bấm số, “Xin chào, xin cho tôi gặp cục trưởng Đỗ, tôi là Sheena của Hoàn Vũ quốc tế.”