"Gặp lại" cái từ này đáng sợ ở chỗ, nó vừa là gặp lại vừa là từ biệt.
Hứa Đình Sinh gặp lại Hạng Ngưng vào năm anh tuổi. Ngày đó, anh đang ngồi trong quán nhỏ anh mở ngay đầu hẻm. Quán nhỏ này đã mở được hơn một năm, xem như là nơi Hứa Đình Sinh dựa vào sống tạm bợ qua ngày. Liên tục lập nghiệp thất bại đã khiến anh mất hết nhuệ khí.
Hứa Đình Sinh đã đầu hàng với số mệnh cũng chẳng còn quan tâm đến ý nguyện của mình nữa. Đại đa số thời gian anh đều chỉ nhìn chăm chú vào màn hình máy tính.
- Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?
Có lẽ bởi vì chết lặng quá lâu nên Hứa Đình Sinh đã quên mất giọng nói này, mặc kệ cho anh đã từng rất yêu chủ nhân của giọng nói ấy.
Nhưng mà anh vẫn còn nhớ rõ cái băng tóc này, kiểu dáng của nó đã cũ nhưng trong tiệm của anh vẫn có, bởi vì người kia đã từng rất thích đeo băng tóc để lộ ra cái trán giống "Phục Hy" mà nghe bảo rằng là vô cùng quý giá. Mà đây lại chính là kiểu dáng mà người ấy thích nhất.
Phần lớn thì Hứa Đình Sinh đều không thích tiếp xúc ánh mắt với khách hàng, bởi vì anh sợ người khác sẽ nhìn thấu sự khó khăn của anh. Nhưng cuối cùng thì anh vẫn ngẩng đầu nhìn cô gái mua chiếc băng tóc kia. Không phải là vì chờ mong người ấy xuất hiện, chỉ là... Được rồi, là anh đang chờ mong, chỉ dừng lại ở sự chờ mong này, hi vọng được nhìn thấy người ấy một cái là tốt rồi.
Ngay một giây Hứa Đình Sinh ngẩng đầu, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, còn có nụ cười cũng vô cùng quen thuộc, cô ấy thay đổi rất ít, rất rất ít, mà có lẽ cũng chẳng thay đổi gì.
Người xưa hình dung trường hợp tự đa tình rất chuẩn xác, ví dụ như "trong lòng xót xa". Cảm giác chua xót tràn lên trong lòng ngực, giờ này khắc này nước mắt không kìm được mà vô thức lăn xuống.
- Làm sao lại trở về đây?
Hứa Đình Sinh lên tiếng. Đây là thành phố mà cô đã học đại học, cũng là thành phố mà bọn họ gặp nhau rồi yêu mến nhau.
- Em tham gia một khóa huấn luyện ở chỗ này.
Hạng Ngưng đáp lời.
- Bây giờ em dạy học ở đâu? Lúc ấy anh tra được là em thi đậu rồi, thi viết đứng thứ ba, phỏng vấn cũng thứ ba, điểm kiểm tra sức khỏe cũng đạt, nhưng anh lại không tìm được em đang dạy ở trường nào. - Hứa Đình Sinh nói.
- Tiểu học Văn Ngạn.
Hạng Ngưng vừa trả lời vừa trả tiền, quá trình này làm cho Hứa Đình Sinh rất luống cuống. Anh kiểm tra thối lại một ít tiền thừa, nhưng Hạng Ngưng rất khách khí, cô đẩy ngược về, bởi thế càng khiến cho Hứa Đình Sinh anh quẫn bách và luống cuống hơn.
Hạng Ngưng bước về cửa ra vào.
- Em đã kết hôn chưa?
Hứa Đình Sinh không tự chủ được mà hỏi. Hạng Ngưng quay đầu mỉm cười, khẽ lắc đầu.
- Có thể... Có thể đứng lại một lúc không?
Hứa Đình Sinh đứng lên, giơ tay lên rồi lại buông xuống, không biết nên đặt ở đâu nữa.
- Không được. Em chỉ... muốn gặp anh một chút, còn nữa, muốn nói cho anh biết vốn dĩ em vẫn luôn cho rằng anh sẽ đến tìm em.
Hạng Ngưng quay người quá nhanh, Hứa Đình Sinh còn chưa kịp thấy rõ gương mặt cô, cô đã bật dù rồi tiến vào trong màn mưa đêm.
Đầu óc Hứa Đình Sinh trống rỗng mất một phút, sau đó anh mới lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Á Minh và Phó Thành, trong điện thoại, Hứa Đình Sinh nói:
- Cô ấy xuất hiện, ngay vừa rồi, một phút trước, ở trong tiệm của mình.
Bọn họ nghe xong đều hiểu được, với tư cách là bạn tốt nhất trong mười mấy năm qua, bọn họ biết rõ tình huống mấy năm nay của Hứa Đình Sinh bao gồm cả chuyện tình cảm.
- Nhanh đuổi theo đi.
Bọn họ lần lượt nói.
- Đuổi theo sao? - Hứa Đình Sinh nói.
- Đương nhiên là đuổi theo, cô ấy quay về gặp cậu đã nói rõ cô ấy cũng không nỡ bỏ.
- Được.
Cũng là một cuộc đối thoại nhưng lặp đến hai lần.
Hứa Đình Sinh đứng dậy, vội vàng đụng ngã chiếc ghế sau quầy thu ngân.
"Rầm..." Mấy vị khách vẫn đang đi dạo trong tiệm đều quay đầu nhìn anh.
- Ông chủ, anh không trông quán nữa sao? - Khách hàng lên tiếng đùa.
Những lời này đã nhắc nhở Hứa Đình Sinh về cuộc sống hiện tại, tình cảnh hiện tại của anh, trong đầu còn có một giọng nói vang lên: "Đuổi theo thì sao? Nói gì với cô ấy? Dựa vào cái gì để giữ cô ấy lại? Giữ cô ấy lại sau đó làm liên lụy cô ấy sao?"
Đuổi theo thì sao?
Đuổi theo thì sao?
Đuổi theo thì sao?
Hứa Đình Sinh ngồi xuống, giống như ngay cả một tia sức lực cuối cùng cũng đã bị rút khỏi cơ thể.
Hứa Đình Sinh xuất thân từ một gia đình nông thôn trong một huyện thành nhỏ ở vùng ngoại ô. Năm tuổi, bởi vì một lần ngoài ý muốn mà anh đã mất cha, từ đó về sau cuộc sống gia đình càng trở nên khốn khó.
Sau khi Hứa Đình Sinh thi đậu một trường sư phạm, tốt nghiệp xong đã trở thành thầy giáo dạy sử ở một trường cấp ba thành phố Tiệm Nam.
Anh làm việc này bốn năm.
Trong lúc này, em gái anh cũng đã tốt nghiệp đại học, thuận lợi thi đậu vào cục thuế vụ thành phố. Thân thể mẹ anh rất khỏe mạnh, tâm tình vui vẻ. Hứa Đình Sinh trả được một ít nợ nần mà những năm gần đây gia đình anh thiếu. Nhưng mà vẫn không thể nào trả nổi món tiền đặt cọc căn phòng nhỏ kia.
Năm , Hứa Đình Sinh tuổi, bạn tốt đại học mời anh cùng xây dựng sự nghiệp, kinh doanh một công ty vật liệu xây dựng nho nhỏ. Vì để thay đổi vận mệnh mà Hứa Đình Sinh đã chọn đánh cược một lần, từ chức ra biển.
Ngày thứ ba sau khi Hứa Đình Sinh từ chức, anh và số mệnh của đời của anh - Hạng Ngưng đang học đại học năm ba sắp lên năm bốn ở đại học Tiệm Nam ngõ hẹp gặp nhau.
Một năm sau. Công ty rơi vào khốn cảnh, ba đối tác kia mang theo mộ khoản tiền lẩn trốn, sự nghiệp mà Hứa Đình Sinh gây dựng thất bại, trên lưng còn đeo một món nợ mấy trăm vạn.
Sau đó không lâu, Hạng Ngưng tốt nghiệp, thuận lợi thông qua cuộc thi trở thành một giáo viên ngữ văn tiểu học, nhưng rồi cũng không tìm thấy Hứa Đình Sinh nữa.
Hứa Đình Sinh thì cứ như vậy đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của Hạng Ngưng.
Giai đoạn này, kỳ thật Hứa Đình Sinh vẫn một mực ôm hy vọng, hy vọng sẽ có một ngày thành công, quay về tìm Hạng Ngưng. Mỗi một ngày anh đều suy nghĩ như thế, đều vô cùng chờ mong.
Mãi cho đến sau đó, hai lần dựng nghiệp liên tục thất bại.
... ... ... .....
Năm , một lần nữa Hứa Đình Sinh gặp lại Hạng Ngưng là lúc anh tuổi. Lúc ấy anh vừa qua khỏi tuổi thiếu niên, nhưng nghiễm nhiên là đã già, không khí trầm lặng, chán nản không chịu nổi.
... ... ... ... .....
Đêm hôm đó, Hứa Đình Sinh đóng cửa tiệm sớm, đi dạo trên đường chẳng có mục đích.
Thành phố này là nơi đã lưu lại quá nhiều kỷ niệm ngọt ngào, vui vẻ, hạnh phúc và bi thương của hai người bọn họ. Hứa Đình Sinh dường như có thể nhìn thấy người đã từng quen thuộc rồi lại lạ lẫm với mình, bọn họ đang tay nắm tay, đứng cách xa nơi này, đang mỉm cười vẫy tay với anh.
Có một cái giao lộ, Hạng Ngưng đã từng ngồi ở đó mà khóc.
Lúc ấy, Hứa Đình Sinh nói chia tay, Hạng Ngưng đã ngồi đó mà khóc, là cô ấy vừa đi vừa khóc, nhưng Hứa Đình Sinh cũng không đuổi theo. Đêm đó, Hạng Ngưng gọi điện thoại cho Hứa Đình Sinh, nói là trên đường về đã vứt túi tiền rồi, muốn Hứa Đình Sinh đi tìm với cô, tìm được thì sẽ chia tay.
Hứa Đình Sinh đương nhiên biết đó chỉ là giả dối, nhưng một cô bé được rất nhiều chàng trai theo đuổi, kiêu ngạo đã quen vậy mà lại nói dối, chơi xấu vì anh, còn có điều gì mà không thỏa mãn nữa chứ? Tâm địa hạng gì mà không mềm nhũn chứ.
Ngày đó, bọn họ đã tìm rất lâu, thật lâu, cũng vô cùng nghiêm túc, tìm rất cẩn thận. Mãi đến khi hai mắt chạm nhau đều không nhịn được mà bật cười.
Ở một giao lộ khác, Hứa Đình Sinh đã từng ngồi đó mà khóc.
"Chú" Hứa Đình Sinh không thích tự sướng, ban đầu Hạng Ngưng mấy luồn muốn chụp ảnh chung nhưng đều bị anh từ chối, sau đó cô cũng không kiên trì nữa. Có một lần Hạng Ngưng muốn đi nhà vệ sinh, Hứa Đình Sinh chịu trách nhiệm giữ túi xách, nhàm chán nên anh bật điện thoại Hạng Ngưng xem.
Anh phát hiện trong điện thoại của Hạng Ngưng có một tệp gọi là "Ngọt ngào". Bên trong tất cả đều là ảnh mà hai người chụp chung. Chỉ là phần lớn trong các bức ảnh kia, Hứa Đình Sinh đều đã ngủ hoặc là đang nhìn về phía khác, làm chuyện khác. Chỉ có một mình Hạng Ngưng nhìn vào màn hình, cúi sát mặt tươi cười như hoa. Cô vụng trộm chụp những tấm hình này, là vụng trộm chụp ảnh chung với bạn trai.
Ngày đó Hứa Đình Sinh đã khóc rất nhiều. Hạng Ngưng từ nhà vệ sinh trở ra nhìn thấy còn vô cùng hoảng sợ, sau đó Hứa Đình Sinh nước mắt nước mũi mạnh mẽ kéo Hạng Ngưng đến chụp ảnh chung, xấu đến mức tệ hại.
... ... .....
Hứa Đình Sinh đi về phía người phía trước.
Một chiếc audi xông về phía anh. Ánh đèn vô cùng chói mắt, anh đã quên mất phải né tránh.
Tiếng xe phanh gấp, âm thanh lốp xe ma sát với mặt đất chói tai và cả tiếng thét chói tai của người phụ nữ cầm tay lái vang lên.
Hứa Đình Sinh cảm thấy mình đang bay lên, cả thân thể ở giữa không trung, cảm giác đã mất đi trọng lượng.
Anh cảm nhận được đau đớn, nhưng chỉ là trong chốc lát.
Sau đó là bóng tối vô biên.