Dịch: Witch _ Fair Play Team
Buổi chiều, sau khi tan học, Hứa Đình Sinh liền dọc theo đường về nhà.
Ban đầu anh còn tưởng rằng mình đã nhớ nhầm hình dạng xe đạp của mình, tìm đi tìm lại trong nhà xe cả buổi cuối cùng mới nhớ ra hôm chủ nhật anh đến Nham Châu, căn bản cũng không mang theo xe đạp đến trường học.
Khó trách giữa trưa cha anh lại hỏi có cần chờ anh cùng về hay không.
Khi Hứa Đình Sinh về đến nhà, mẹ anh đã làm xong bữa tối, đang gõ trứng gà, hâm nóng bình rượu gạo. Cha anh thì bê trà ngồi cạnh bàn ăn, người thì tiếp khách người thì nói chuyện phiếm.
Người kia kỳ thật cũng không được tính là khách, chính là thằng nhỏ Vương Tiến Phương nhà hàng xóm.
Cái tên Vương Tiến Phương này là do thầy Ngô giáo viên duy nhất của trường tiểu học thôn Đại La đặt đấy. Theo tiếng địa phương thì cách phát âm chữ Phương gần giống với chữ Vạn. Năm đó chữ Vạn còn biểu thị cho sự giàu có, căn cứ theo nguyên tắc con trai quý hơn con gái, em gái của nó tên là Vương Gia Thiên. Hai cái tên này rất được người dân trong thôn khen ngợi, nhưng chính thầy Ngô người đặt tên cho hơn phân nửa trẻ con trong thôn lại không thích cho lắm. Ông ấy nói ngụ ý của hai cái tên này rất tốt nhưng mà ý nghĩa bên trong vẫn chưa đủ.
Hai cái tên mà thầy Ngô đắc ý nhất chính là tên của hai anh em trong thôn. Anh trai tên là Lý Tòng Gia, đó là cái tên mà Hậu chủ Nam Đường đã từng dùng qua, còn em trai tên là Lý Tòng Lương.
Lúc ấy trong thôn không ai hiểu rõ hai chữ "Tòng Lương" này có nghĩa là gì. Về sau là nhờ một bà chị đến thành phố Quảng Đông làm thuê vài năm nói toạc chuyện này ra, chị ấy nói với Lý Hoàn Lương rằng: "Hai chúng ta giống nhau."
Hứa Đình Sinh rất cảm kích cha anh lúc ấy đã không đi tìm đến thầy Ngô để xin tên, dù cho tên anh xem qua cũng khá là qua loa đấy.
- Cha mẹ, con về rồi.
- Tiến Phương ở đây sao? Lát nữa ở lại ăn cơm nhé?
- Thu đâu?
Hứa Đình Sinh cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất, bắt chuyện với mọi người.
- Em gái con đang học bài đấy, con đi gọi nó đi.
Mẹ anh nói. Hứa Đình Sinh gõ cửa phòng em gái Hứa Thu Dịch vài lần, nhưng không có tiếng trả lời.
- Học bài... Nhất định là ngủ rồi.
Hứa Đình Sinh thầm oán một câu, kế đó nhìn qua khe cửa, quả nhiên em gái anh đang gục trên bàn ngủ say. Không biết mơ thấy gì còn mỉm cười, để lộ hai cái má đồng tiền. Em gái anh là một người rất thần kỳ, từ nhỏ đã tham ăn thích ngủ, nhưng hết lần này đến lần khác thành tích học tập rất tốt, dáng người cũng không tệ. Nếu như kiếp trước không phải gia đình xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nhất định cô nhóc sẽ mãi mãi là một cô gái nhỏ vui tươi như thế.
Gia đình khốn khó khiến cho cô nhóc đã sớm hiểu chuyện hơn, cho cô nhóc biết cần phải tiết kiệm, độc lập kiên cường.
Có đôi khi bạn rất yêu một người, sẽ hy vọng người ấy không cần hiểu chuyện như vậy, mà điều kiên tiên quyết chính là bạn phải đủ năng lực để che chở cho người kia.
- Thu, kiếp này anh sẽ dùng hết khả năng cho em vĩnh viễn không cần quá hiểu chuyện, vĩnh viễn là một cô nhóc vô tư vui tươi. - Hứa Đình Sinh thì thầm.
- Ưm... Anh, anh nói gì thế?
Em gái anh mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngáp dài một cái.
- Hả? Không có gì. Mẹ kêu anh lên gọi mày xuống ăn cơm. Nhanh đi, không thì lại bị ăn đòn đấy.
Hứa Đình Sinh hoảng hốt vội vàng đi ra ngoài, cùng cha và Vương Tiến Phương nói chuyện phiếm.
Vương Tiến Phương bằng tuổi Hứa Đình Sinh. Thời con bé hai người hay chơi với nhau, nói ngắn gọn là người cùng hái trộm đào cắt trộm dưa với nhau, loại chuyện mà một thời trẻ con đa số ai cũng từng làm.
Trong trí nhớ kiếp trước của Hứa Đình Sinh thì sau khi Vương Tiến Phương học xong cấp hai thì cũng không tiếp tục đi học nữa, mà ở nhà trồng rau nuôi heo hai năm. Sau đột nhiên lại bán trại nuôi heo đi lính. Đáng tiếc, giai đoạn này nhập ngũ cũng không phải là lựa chọn đúng, sau khi Vương Tiến Phương xuất ngũ thì cũng không quay về nhà, mà là đi tìm một chân bảo vệ trong thần phố.
Kiếp trước, khi hai người gặp mặt nhau lần nữa thì Vương Tiến Phương đã kết hôn, hơn nữa còn có một đứa nhỏ hai tuổi.
Đó là một chuyến quay về vì trốn nợ.
Vương Tiến Phương cưới vợ tại nơi mà anh ta đi lính, sau khi xuất ngũ liền kết hôn. Mà cả nhà già trẻ nhà vợ đều bám theo anh ta mà sống. Vợ con, ông bà, cha mẹ, còn cả một cậu em trai đều không chịu làm việc, tất cả đều dựa vào chút tiền lương ít ỏi của Vương Tiến Phương để sống. Vương Tiến Phương không có cách nào khác, từng làm ra một đóng thẻ tín dụng, quét thẻ mà sống, quét lại quét lại quét, cuối cùng không thể trả nợ, hai mươi mấy tấm thẻ gộp lại, tính ra thiếu nợ đến hơn bốn mươi vạn.
Lúc ấy Hứa Đình Sinh vừa tốt nghiệp không lâu, đã cho anh ta hai nghìn khối cứu trợ, sau đó cũng không biết anh ta ra sao nữa. Chỉ là thỉnh thoảng có nghe mẹ anh nói, anh ta bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, chẳng biết đi đâu rồi.
"Hiện tại tính toán một chút, có lẽ Vương Tiến Phương sắp đi lính rồi." Hứa Đình Sinh thầm nghĩ.
Hiện tại Vương Tiến Phương đang đến tìm cha Hứa để bàn bạc chuyện đi lính đấy. Anh ta muốn nghe ý kiến của cha Hứa. Thấy sắp đến giờ ăn cơm, mẹ Hứa dọn thêm cho anh ta một cái bát đôi đũa, anh ta cũng không khách khí nữa, liền ngồi xuống ăn cơm chung.
Cha Hứa rót cho mình và Vương Tiến Phương mỗi người một ly rượu, lại nhìn sang Hứa Đình Sinh.
- Con thi xong rồi hãy uống.
Về chuyện Vương Tiến Phương đi lính, cha Hứa dùng quan điểm của những người cùng trang lứa để suy xát, đương nhiên là giơ hai tay tán thành rồi. Bữa mời rượu này cũng là có ý định là bữa tiệc chia tay anh ta.
Vương Tiến Phương chạm ly với cha Hứa, sau đó nhấp một ngụm, chần chờ một chút lại nói:
- Chuyện đi lính mấy hôm trước cháu cũng hỏi thử rồi. Người bên trong nói với cháu danh sách không nhiều lắm, nếu như thật sự muốn đi phải bỏ ra hai vạn tiền. Cháu muố hỏi chú Hứa một chút, chú thấy thế nào ạ?
Cha Hứa trầm ngâm một chút lại nói:
- Có phải là không có tiền không?
Vương Tiến Phương vội vàng lắc đầu:
- Không phải thế, hai năm qua cháu cũng có tích lũy được một ít, còn thiếu một chút, cháu định bán trại heo, có lẽ sẽ đủ tiền.
"Giá ra đây là quá trình Vương Tiến Phương suy tính bán heo đi lính, không biết kiếp trước mình vì sao lại không tham gia cuộc nói chuyện này... Chẳng lẽ tuần đó mình không về nhà?"
Hứa Đình Sinh suy nghĩ một chút lại xen vào nói:
- Vì sao lại không nuôi heo? Chuyện đó, thầy giáo chúng tôi nói bây giờ nhập ngũ đã không được tính là đường tốt nữa rồi. Nếu như Tiến Phương không có trại heo, lại không phải bỏ ra hai vạn khối tiền thì tôi cảm thấy cậu đi rèn luyện một chuyến cũng không tệ. Nhưng mà bây giờ như thế còn không bằng tiếp tục nuôi heo đi.
Vương Tiến Phương lắc đầu nói:
- Một mặt là tôi muốn nhập ngũ, bất kể như thế nào thì đây cũng là một đường ra. Một mặt là trại heo không làm nổi nữa rồi, sau trận dịch cúm kia giá thịt heo hạ thấp, tháng trước còn có người trả giá ba vạn, tôi do dự một hồi bây giờ rớt xuống một vạn sáu rồi.
Hứa Đình Sinh lục lại trí nhớ một hồi. Trong trận dịch cúm thì quả thật có một đoạn giá thịt heo tụt xuống đáy cốc, rất nhiều trang trại không chịu được áp lực, hoặc là bán bổ bán tháo lỗ vốn, hoặc là triệt để chôn hết, khiến cho số lượng heo chưa xuất chuồng năm đó bị hạ giá vô cùng thấp. Nhưng cơn sóng này trôi qua rất nhanh. Sau mấy tháng khi cơn dịch ấy trôi qua thì mọi người cũng không còn sợ dịch cúm nữa, giá cả thịt heo lại bắt đầu tăng lại, giá thị trường thậm chí còn tăng gấp đôi so với trước khi dịch cúm bùng phát.
Cuối năm đó, vì dịch cúm gia cầm xuất hiện, nên những thứ gia cầm như gà vịt tạm thời bị loại khỏi thực đơn hằng ngày, thế nên đã đẩy giá thịt heo lên một mức cao mới.
Nghĩ đến đây Hứa Đình Sinh nói:
- Tôi nghe nói dịch cúm có lẽ sẽ nhanh qua thôi. Chúng ta đều nghĩ như vậy, người chăn heo cũng ít đi, vậy thì không phải sau dịch cúm giá thịt heo sẽ lại tăng vọt hay sao.
Vương Tiến Phương và cha Hứa đều có chút kinh ngạc nhìn Hứa Đình Sinh, cha Hứa hiếu kỳ hỏi:
- Vậy ý của con là?
Hứa Đình Sinh suy nghĩ một chút, lại nói:
- Ý của con là, chẳng những phải tiếp tục nuôi, mà còn cần nhân lúc giá heo giống hạ thấp mua về một ít nữa, mở rộng quy mô chăn nuôi. Sau khi dịch cúm qua đi thì có thể thu được một ít lợi nhuận rồi.
Cha Hứa do dự một hồi, lại quay sang nói với Vương Tiến Phương:
- Tiến Phương, cháu thấy Đình Sinh nói thế nào?
Vương Tiến Phương vò đầu cười cười:
- Cháu cũng không biết, cháu thấy mọi người bán nên cháu cũng bán theo.
Đáy lòng Hứa Đình Sinh có chút gấp gáp, vội vàng nói:
- Vậy cậu trở về suy nghĩ cho thật kỹ đi, đừng vội quyết định, tôi cảm thấy tình huống tôi nói có khả năng rất lớn đấy.
Vương Tiến Phương gật đầu cũng không nói thêm gì nữa. Mà cha Hứa cũng vậy.
Vương Tiến Phương đi rồi, mẹ và em gái cũng đã ăn no, rời bàn đi xem ti vi. Trên bàn ăn giờ chỉ còn hai cha con, cha Hứa do dự một hồi, lại rót cho Hứa Đình Sinh nửa ly rượu non.
Hứa Đình Sinh bưng ly rượu cụng ly với cha mình, lại hoi:
- Cha cảm thấy Tiến Phương sẽ quyết định như thế nào?
Cha Hứa cười cười:
- Tiến Phương không giống con, quan điểm của nó giống với người già chúng ta. Thử qua một lần rồi sẽ khó có được dũng khí mạo hiểm thêm lần nữa, nhập ngũ có lẽ ổn định hơn lời con nói một chút.
Hứa Đình Sinh hiểu được ý tứ trong lời nói của cha mình, ngoài mặt là nói về Vương Tiến Phương nhưng anh lại có cảm giác ông ấy lại đang nói chính mình.
- Cha, con cảm thấy cha còn rất trẻ, nói như thế nào đây... Ừm... là còn có tương lai.
Hứa Đình Sinh vừa cười vừa nói.
- Bà nó chứ... Có tương lai.
Tiếng cười của cha Hứa vang dội, là dấu vết còn sót lại của một thời hăng hái, giờ phút này, cha Hứa lại cười nụ cười như thế:
- Giờ cha chỉ cần con và em gái con khỏe mệnh, học thật tốt thôi. Cái nhà này về sau phải trông cậy vào con rồi... Còn cha thì kỳ thật không còn ý nghĩa gì nữa.
Nói xong phần sau, nụ cười sáng lạn trên gương mặt cha Hứa chợt thay bằng một biểu cảm thất vọng, bất đắc dĩ.
Mà Hứa Đình Sinh thì đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Nhưng cha cũng không cam lòng mà, một người mười tám tuổi đã dám mở xưởng thuê người làm, con không tin cha can tâm cứ cả đời như vậy.
Cha Hứa trầm mặc không lên tiếng. Hứa Đình Sinh lại tiếp tục nói:
- Cha, con cũng không cam tâm, con thích cha trước kia hơn, uống ly rượu lớn, cười thật to, mẹ nói cái thần khí lúc cha còn trẻ tuổi, phất tay một cái liền mời tất cả nữ công trong ba xưởng gần đây đi xem phim, còn cố ý chia vé xem phim mà cha đã đặt trước cho mẹ... Khí đó cha thật phong lưu tiêu sái.
- Dùng từ sai rồi. Sắp thi đại học mà lạ thế, có thể nói là phong lưu sao? Phải gọi là trạng bị. Nếu như không phải trực tiếp theo đuổi mẹ con quá xấu hổ thì con cho rằng cha cam lòng mời nhiều người như vậy đi xem phim hay sao?
Cha Hứa đúng như mong muốn của Hứa Đình Sinh, giơ tay đập anh một cái, nhưng cũng chỉ là vỗ nhẹ vào đâu một cái mà thôi.
- Được, là trang bị... Dù sao thì hai năm qua con luôn mong cha đừng cứ tiếp tục cắm đầu vào đồng ruộng như thế. Chỉ cần có cơ hội, có một khoản tiền vốn thì cha có thể bắt đầu lại từ đầu rồi.
Cha Hứa đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, trầm ngâm một hồi lại chậm rãi nói:
- Làm sao dễ dàng như vậy được. Bây giờ nhà chúng ta có rất ít tiền, ta muốn để dành cho con và em gái đến trường, đừng nói là không đủ để đi làm xưởng mà dù có đủ thì cha cũng không thể cầm nó đi mạo hiểm như thế.
Hứa Đình Sinh vội vàng hỏi:
- Cha có thể nói cho con biết bây giờ nhà chúng ta có bao nhiêu tiền hay không?
Cha Hứa nghi hoặc nhìn con trai, đáp lời:
- Hơn ba vạn một chút, con nói xem đủ để làm gì chứ.
Năm , ba vạn nói nhiều không nhiều nhưng ít cũng không ít. Hứa Đình Sinh trầm ngâm một hồi, lại nói:
- Dù sao mong muốn lớn nhất của cha vẫn là làm xưởng. Ba vạn chưa đủ để làm xưởng, nhưng có thể làm rất nhiều việc khác. Cụ thể là làm gì, làm như thế nào thì đợi sau khi con thi đại học xong hai cha con chúng ta lại thương lượng tiếp. Tóm lại con hy vọng trước tiên cha hãy lấy lại được sự tự tin và phong độ lúc trước.
Cha Hứa suy nghĩ một chút, mỉm cười gật đầu nói:
- Vậy thì chờ con tốt nghiệp.
Nghe cha nói như vậy, tâm tình Hứa Đình Sinh tốt hơn rất nhiều, bưng ly rượu cụng chén cha một cái, uống một hớp cạn ly:
- Trước cạn ly rượu này, chúc cha sớm trỗi dậy, đại sát tứ phương!
Cha Hứa cười lớn, thống khoái nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
........
Hứa Đình Sinh không biết lần này sau khi nói chuyện với anh cha anh xúc động đến nhường nào. Càng không biết cha anh có hạ quyết tâm thật hay không. Suy nghĩ của anh rất đơn giản, nếu như cha anh còn giữ được vẻ kình phong kia, quyết định trỗi dậy vậy thì anh có thể nghĩ kế cho cha anh, an tâm ở phía sau màn chỉ tay làm phú nhị đại cũng không tệ.
Tục ngữ có câu, suy nghĩ của con không khác của cha. Kỳ thật làm sao con lại không hiểu cha mình chứ Hứa Đình Sinh hiểu rõ năng lực của cha anh rất mạnh, ít nhất là tài giỏi hơn anh của kiếp trước, chỉ là thiếu tin thần mà thôi.
Nhưng mà... Nếu như đến cuối cùng cha anh vẫn rút lui thì sao? Vậy thì anh sẽ cố gắng tự nỗ lực, để cho cha anh có thể an tâm thoải mãi hưởng thụ tuổi già.
.......
Ngày hôm sau Hứa Đình Sinh cũng không nhìn thấy Vương Tiến Phương.
Đến ngày thứ ba, chủ nhật, Hứa Đình Sinh ngủ một mạch đến trưa, lúc rời giường vừa vặn đúng lúc Vương Tiến Phương đến nhà. Hứa Đình Sinh mang quần áo chưa chỉnh tề đã vội vàng chạy ra.
Vương Tiến Phương là đã đến để tạm biệt, anh ta đã quyết định bán trại heo đi lín rồi.
- Cậu không nghĩ nữa sao? Tôi cam đoan dịch cúm sẽ qua nhanh thôi.
Trong tình thế cấp bách, Hứa Đình Sinh rốt cuộc cũng phải dùng từ cam đoan này.
Vương Tiến Phương chỉ cười cười:
- Tiền tôi bán trại heo cũng dùng hết rồi. Chuyện đi lính đã chuẩn bị xong rồi. Vậy chú Hứa, Đình Sinh, cháu đi trước, đợi sau khi xuất ngũ sẽ gặp lại.
Vương Tiến Phương rời đi.
Hứa Đình Sinh có chút mờ mịt vẫy tay.
Anh không thể thay đổi quyết định bán trại heo đi linh của Vương Tiến Phương, cũng không biết về sau vận mệnh của Vương Tiến Phương liệu có giống với kiếp trước hay không.
Chỉ là đầu óc anh có chút loạn.
Dù là anh may mắn sống lại, biết trước được tương lai nhưng có một vài người, một vài chuyện không thể nào thay đổi được.