Edit: Witch _ Fair Play Team
- Các em làm gì thế? Dừng tay hết cho tôi, đứng lên, dựa vào tường.
Các cứu tinh đại gia văn phòng rốt cuộc cũng đến rồi. Một Chủ nhiệm, hai phó chủ nhiệm và bốn vị trợ lý, tất cả đều vác bụng bự xuất hiện ở chỗ này rồi.
"Bà mẹ nó, mình nói sao lại chậm như vậy, hóa ra phòng công tác còn gọi cả mấy ông phía trên."
Trong lòng Hứa Đình Sinh thầm mắng một câu, dừng lại phủi bụi đất trên thân rồi đi về phía Hoàng Á Minh và Phó Thành. Cả ba người đều thành thành thật thật đứng chung một chỗ chờ đợi xử lý. Hứa Đình Sinh nhìn bọn họ, hai người kia giao cho Hứa Đình Sinh một ánh mắt an tâm, xem ra cũng không gặp phải chấn thương gì quá nặng.
Ngô Nguyệt Vi vừa trải qua một trận kinh hãi, cô nhóc không nghĩ chuyện sẽ phát triển thành dạng này. Ban đầu là cô bị bạn cùng phòng "cù rũ", muốn thử sa đọa một chút xem Hứa Đình Sinh có quan tâm hay không. Muốn nhìn xem có phải là anh đã thật sự quên cô, xem rốt cuộc là anh có còn chút tình cảm nào với cô hay không.
Trái tim của một cô bé ngây thơ lần đầu tiên đập rộn ràng, từ hồi cấp hai cho đến cấp ba cô luôn nghĩ đến người này. Luôn chờ mong vào cái ước định đấy, làm thế nào mà cam tâm chứ, làm thế nào dễ dàng buông tay được.
Cô không nghĩ đến, đám người nghĩa khí mà bạn cùng phòng giới thiệu cho cô đột nhiên lại làm ra chuyện như vậy. Cô không biết phải làm thế nào. Sau đó trong lúc cô tuyệt vọng sợ hãi nhất thì Hứa Đình Sinh xuất hiện. Anh không đạp trên cầu vòng, nhưng mà anh đến để cứu cô. Biểu cảm dữ tợn giận dữ, một người, hai người, ba người bọn họ lần lượt đánh ngã ba tên. Những tên côn đồ khác sau đó đều đuổi theo, còn Ngô Nguyệt Vi thì không có chuyện gì nữa rồi.
Ngô Nguyệt Vi sửng sốt mất một đoạn thời gian mới khôi phục lại tinh thần, cô nghĩ đến lại vừa sợ vừa hối hận. Thật sự hận chết bản thân, nhưng rồi lại mơ hồ cảm thấy một chút ngọt ngào và hạnh phúc. Bởi vì mới vừa rồi, anh giống như là vì cô mà giận dữ hùng hổ lao đến. Trái tim cô bây giờ đang lạc nhịp, không biết làm sao.
Đợi đến lúc cô chạy đến nơi thì khóe miệng Hứa Đình Sinh đang rỉ máu. Ngay lúc cô vừa định làm gì đó thì mấy người ở văn phòng xuất hiện.
Mấy tên lưu mạnh kia che mặt muốn chạy đi, nhưng bị mấy người văn phòng chặn đường lại.
- Bảo Minh, ông đây nhận ra mày, mày chạy sao?
- Trương Sơn Phong...
Ngô Nguyệt Vi đứng sau lưng Hứa Đình Sinh, cúi đầu không biết nên mở miệng như thế nào. Cô nhóc giật giật góc áo Hứa Đình Sinh.
- Em đến đây làm gì. Mau đi đi. Vòng qua thao trường quay về đi, không ai thấy em đâu.
Hứa Đình SInh nhỏ giọng mắng.
- Không phải thế... Vì em...
Ngô Nguyệt Vi nghênh đón ánh mắt anh, ấp úng nói.
- Thứ nhất là, em là một cô nhóc, nếu như chuyện này truyền ra ngoài em biết em sẽ bị bàn tán như thế nào không? Như vậy thì cuộc sống của em coi như xong rồi. Nhất định không thể nói ra, hiểu chưa? Hai là, nhiều nhất thì bọn anh cũng chỉ chịu phát thôi. Trường học vì giữ ổn định tỉ lệ tốt nghiệp nên sẽ đều bỏ qua thôi. Bọn anh sẽ sớm ra trường, không sợ việc này. Em không cần lo lắng. Thứ ba là, về sau em nhớ nghe lời một chút. Sống tốt, chăm chỉ đọc sách đừng để cho ba người bọn anh khổ sợ đánh một trận này uổng phí công sức. Nghe lời, cúi đầu đi nhanh đi.
- Không sai, em đi nhanh đi.
Hoàng Á Minh và Phó Thành cũng hối thúc.
- Vòng qua thao trường quay về, lau nước mắt đi, đừng để mọi người nhìn thấy.
Hứa Đình Sinh bổ sung thêm.
Ngô Nguyệt Vi cảm thấy mình không nên đi, có lẽ cô nên gánh tội cùng mọi người. Có lẽ cô nên nói ra sự thật, như vậy thì mấy người Hứa Đình Sinh sẽ không bị phạt. Chảng những không bị phạt mà có lẽ sẽ được tuyên dương là làm việc tốt.
Cô muốn nói gì đó, hoặc là giúp Hứa Đình Sinh phủi bụi đất trên người. Cô còn muốn cảm ơn Hoàng Á Minh và Phó Thành một câu. Nhưng Hứa Đình Sinh lại nói "ngoan một chút" "đừng để bọn anh khổ sở đánh một trận này phí công" "nghe lời", cô không thể nào phản kháng được, thật sự nghe lời, là nghe lời anh nói.
Nước mắt cứ không ngừng lăn trên gương mặt Ngô Nguyệt Vi, cô cắn chặt môi, nhìn Hoàng Á Minh và Phó Thành một cái đầy cảm kích, lại nhìn Hứa Đình Sinh thật lâu, nghẹn ngào, lặng lẽ cúi đầu rời đi.
Hứa Đình Sinh, Hoàng Á Minh và Phó Thành nhìn nhau như trút được gánh nặng. Điều duy nhất không hài hòa là ánh mắt có chút sâu xa của Hoàng Á Minh.
Mấy tên côn đồ cũng bị bắt lại, đứng thành một hàng với ba người Hứa Đình Sinh, bọn họ đều là người nổi tiếng rồi, đừng nói là che mặt, chỉ nhìn đầu tóc thôi cũng không chạy thoát được.
- Nhìn cái gì? Quay về phòng học đi.
Mấy người văn phòng đang đuổi đám học sinh vây xem. Hứa Đình Sinh chậm rãi nhích gần mấy tên côn đồ kia, nhỏ giọng nói với tên cầm đầu đám lưu manh Bảo Minh.
- Nếu như nói chuyện tình bên trong ra thì chính là cưỡng bức chưa thành, bọn mày đều phải ngồi tù mười năm trở lên.
Bảo Minh giật mình, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Trước khi đó tao giết hết nhà chúng mày.
Lời kịch của bạn nhỏ này cũng không sai một chữ. Hứa Đình Sinh thầm thấy buồn cười nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, nói:
- Ngọn nguồn bọn tao sẽ không nói ra, chúng mày cũng đừng nói.
Bảo Minh có chút nghi hoặc nhìn Hứa Đình Sinh, không hiểu vì sao anh lại làm như thế, rõ ràng là anh đang sợ hắn sẽ nói ra chuyện này.
Hứa Đình Sinh lại nói:
- Đao của bọn mày cũng giấu kỹ đi, đừng để lộ ra bên ngoài. Bằng không thì tính chất của vụ ẩu đã này sẽ không còn đơn thuần nữa. Chuyện đánh nhau này cứ xem như vì cãi vả mà phát sinh đi. Là tao động tay trước, không liên quan đến chúng mày. Có lẽ bọn mày đều treo tội trên đầu, sẽ sớm bị đuổi học đúng không? Còn nữa, đừng làm liên lụy đến hai người bạn của tao.
Bảo Minh hoàn toàn bối rối rồi, chần chừ nói:
- Mày có ý gì? Sợ sao?
Hứa Đình Sinh cười cười:
- Tao có điều kiện. Một là, chuỵện này dừng ở đây, sau đó đừng dây dưa nữa. Hai là về sau đừng đi tìm Ngô Nguyệt Vi nữa, cũng đừng nhắc đến chuyện này.
- Dựa vào cái gì?
- Dựa vào việc bạn của tao là người có tiền. Điện thoại di động của hắn vài nghìn khối, có thể chụp ảnh. Ảnh bên trong kia bất cứ lúc nào cũng có thể tiễn bọn mày vào tù.
Hứa Đình Sinh liếc mắt nhìn Phó Thành sau lưng. Phó Thành rất hiểu ý móc ra chiếc điện thoại Nokia vô cùng quý giá trong thời buổi ấy quơ qua quơ lại. Tuy nhiên bên trong căn bản cũng không hề chụp lại hình ảnh đám người Bảo Minh khi dễ Ngô Nguyệt Vi.
Cha của Phó Thành là phó cục trưởng cục Công thương, thế nên ở trong trường học này anh ta cũng nổi tiếng là người có tiền. Bảo Minh không dám không tin.
Bảo Minh và mấy tên côn đồ khác liếc mắt nhìn nhau. Trận này ngoại trừ mấy gã ban đầu bị đánh mấy đòn ra thì chẳng có tổn hại gì nữa. Ba người Hứa Đình Sinh sau đó cũng bị đánh trả không ít rồi. Hơn nữa quá trình bọn họ đuổi đánh mấy người Hứa Đình Sinh bị quá nhiều học sinh chứng kiến. Bọn họ cũng không mắt mặt gì, thậm chí uy danh còn tăng lên.
Mặt khác, lúc này khi bọn chúng đều đã bình tĩnh lại, đối mặt với lời y hiếp mười năm tù giam của Hứa Đình Sinh, sống lưng đều phát lạnh.
Còn nữa, tuy rằng cô bé Ngô Nguyệt Vi kia thật sự xinh xắn, nhưng cũng không phải là mấy cô em gái thật sự muốn lăn lộn chung với bọn chúng. Nhiều lắm cũng chỉ theo chân bọn họ đến nhà ăn, thao trường rồi quay về thôi. Bình thường đều cẩn thận duy trì khoảng cách, ngoại trừ dùng một chút sức mạnh ra thì đừng mong chiếm được chút tiện nghi nào. Không có khả năng sẽ dũng cảm dám dạng hai chân ra như bạn cùng phòng của cô nhóc, vứt đi rồi cũng không đáng tiếc lắm.
Suy nghĩ như vậy, bọn hắn đều cảm thấy lời đề nghị của Hứa Đình Sinh quả thật không tồi.
Thấy mấy đứa đàn em đều đồng ý, Bảo Minh gật đầu lại nói với Hứa Đình Sinh:
- Mày giữ lời chứ?
- Nói lời giữ lời.
- Được. Bọn tao đồng ý. Tốt nhất mày đừng giở trò chơi xấu, bằng không thì chết lúc nào không biết đâu.
- Một lời đã định.
Thậm chí Hứa Đình Sinh còn bắt tay với Bảo Minh, khóe miệng đầy máu khẽ nhếch lên, cười đến sáng lạn. Anh không sợ đám côn đồ này, nhưng anh lo thanh danh của Ngô Nguyệt Vi sẽ sớm bị hỏng. Cuộc sống hằng này cũng sẽ trở nên tồi tệ. Hơn nữa cô nhóc còn phải học ở nơi này, nếu như bị quấy rồi thì cô nhóc coi như xong rồi. Cuối cùng, bản thân anh đã là một người hơn ba mươi tuổi cũng không thèm làm ầm ĩ với một đám côn đồ. Hơn nữa ba người bọn họ cũng nên chuyên tâm học tập rồi, cũng không rảnh để gây chuyện, thế nên đây là kết quả Hứa Đình Sinh muốn nhất.
Bảo Minh giống như bị điện giật, cố rút bàn tay về, nhìn nụ cười âm hiểm của Hứa Đình Sinh hắn sinh ra cảm giác anh đang cười mỉa mai mình. Phần ngực bụng có chút đau nhức, trong lòng thì âm thầm mắng chửi: "Đồ điên, hắn, bà nó, thật sự là đồ điên."
- Các em làm gì?
Mấy người ở văn phòng đang đuổi đám học sinh vây xem, phát hiện mấy "tội phạm" lại đang chụm đầu nói chuyện, lập tức phát giận.
- Xếp hàng, cùng nhau đi đến văn phòng.