Hải Dương đơ người, bình thường anh tới tiệm vẫn yên lành mà, sao hôm nay đám chó này lại muốn chạy tới cắn anh Anh nhìn quanh bốn phía, chỉ có mỗi Tiểu Viễn ở đây. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của Tiểu Viễn, chắc nó là cái đứa xua chó cắn mình rồi. Hải Dương đành xoay người bỏ chạy. Đàn ông tốt không đấu với chó. Dù anh có bị chó cắn thì anh cũng không thể cắn tụi nó được.
Đám Tiểu Tinh chạy nhanh hơn so với Hải Dương nghĩ. Vì thế, Hải Dương chưa chạy được vài bước thì đã bị đám chó vây bắt. Hình thể của Tiểu Tinh khá lớn, nó trực tiếp nhảy xổ vào người Hải Dương. Mấy con chó khác cũng học theo nó, nhào lên người Hải Dương. Rất nhanh, Hải Dương đã ngã xuống đất, ngồi đầy trên người là chó với mèo.
Hơn mười con chó mèo ngồi ở trên người, rất nặng, hai tay của Hải Dương cũng bị hai con chó bự đè lên, không thể nào giãy dụa nổi, vì thế anh chỉ đành phải hỏi Tiểu Viễn xảy ra chuyện gì, sao lại bảo chó trong tiệm ăn hiếp anh như vậy.
“Chú là người xấu, ăn hiếp ba Đỗ.” Tiểu Viễn ngồi xổm xuống bên cạnh Hải Dương mà nói.
“Ây, nhỏ như vậy mà đã biết bảo vệ ba Đỗ của con rồi. Con mắt nào của con nhìn thấy chú ăn hiếp cậu ta hả Cậu ta chính là cơm áo cha mẹ của chú, sao chú dám ăn hiếp cậu ta chứ Con mau bảo đám chó mèo nay ra chỗ khác đi. Ôi cái eo của tôi…” Tạng Ngao hiện đang ngồi ngay trên lưng anh, giờ nó rất lớn, bình thường trông nó đã rất đáng sợ rồi, nhưng nó vừa đè lên người thì Hải Dương lại càng lĩnh hội sâu sắc, con này nặng hơn mình nghĩ.
“Không được. Chú phải hứa sau này không ăn hiếp ba Đỗ nữa con mới bảo tụi nó tránh ra.” Tiểu Viễn rất nghiêm túc mà cò kè mặc cả với Hải Dương.
“Được được được…Chú không ăn hiếp ba Đỗ của con nữa.” Hải Dương vội vàng đồng ý với Tiểu Viễn. Anh quả thật đâu có ăn hiếp Đỗ Thiên Trạch, toàn là Đỗ Thiên Trạch ăn hiếp anh thôi.
“Ngoéo tay đi.” Tiểu Viễn vươn tay.
“Tay chú bị chó đè rồi.” Hải Dương muốn nói với Tiểu Viễn rằng, đám động vật trong tiệm đều đã thành tinh cả rồi, vậy mà còn biết tìm hai con chó đè tay anh nữa chớ.
“Tiểu Tinh, lại đây.” Tiểu Viễn bảo Tiểu Tinh tránh ra, sau đó kéo lấy tay Hải Dương, bắt anh ngoéo tay cùng nó, sau đó mới bảo đám chó mèo đè trên người Hải Dương tránh ra.
“Cái eo của tôi…” Hải Dương đỡ lấy cái eo, mất nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, đành phải gọi điện thoại cho Đỗ Thiên Trạch, bảo cậu tới đây cứu giúp.
“Anh đây là…” Đỗ Thiên Trạch vừa tới liền thấy cái bộ dáng này của Hải Dương, cười mất nửa ngày không nói nổi thành lời. Hải Dương lộ bộ dáng bị chà đạp đau khổ như vậy thật tức cười.
“Cười cái gì mà cười. Đây là chuyện tốt của con cậu đó. Mau lại đây kéo tôi dậy coi. Cái eo của tôi.” Hải Dương nằm dưới đất, toàn thân nhức mỏi, vậy mà Đỗ Thiên Trạch lại còn đứng đó cười cười, thiệt là quá đáng, chả có tâm đồng tình gì hết.
“Rồi rồi rồi, tôi không cười nữa.” Đỗ Thiên Trạch đến bên cạnh Hải Dương, định kéo anh đứng dậy, nhưng kéo nửa ngày cũng không kéo lên được.
“Đợt lát nữa đi. Tôi đau…thắt lưng.” Cái eo của Hải Dương bị đè nặng hơn nửa ngày, vừa mới đứng dậy liền đỡ eo đi vào tiệm.
“Em nghe nói… Anh bị chó ăn hiếp hả.” Hải Dương vừa vào, Phương Duyệt liền chạy tới vừa cười vừa hỏi.
“Em còn cười nữa. Em xem đứa nhóc nghịch ngợm của nhà em kìa….” Hải Dương hết sức tức giận mà nói.
Hải Dương vốn muốn nằm xuống từ từ, nhưng bị Đỗ Thiên Trạch kéo một cái, thắt lưng lại càng đau hơn. Hải Dương đột nhiên nhớ ra, thằng nhóc nghịch ngợm kia là của nhà Đỗ Thiên Trạch mới đúng.
“Em gọi Tiểu Viễn tới đây giúp anh.” Đỗ Thiên Trạch xoay người nói với Phương Duyệt, sau đó kiểm tra thắt lưng của Hải Dương một chút. Trên lưng không có vết thương rõ ràng, chắc không nặng lắm.
Đỗ Thiên Trạch giúp Hải Dương xoa bóp một hồi thì Chu Sùng Văn tới, nói với Đỗ Thiên Trạch hai câu thì đuổi Đỗ Thiên Trạch đi, còn mình thì tới giúp Hải Dương xoa thắt lưng.
“Tiểu Viễn, con đứng đây cho ba.” Tiểu Viễn cúi đầu, đi đến trước mặt Đỗ Thiên Trạch, không dám nhìn cậu.
“Ba Đỗ.” Tiểu Viễn khẽ gọi.
“Con biết mình vừa mới làm chuyện gì không Tự con cảm thấy có làm đúng hay không” Đỗ Thiên Trạch rất có năng lực phân biệt tốt xấu mà hỏi Tiểu Viễn.
“Dạ không đúng.” Tiểu Viễn nhỏ giọng nói.
“Nếu đã biết là không đúng, sao còn muốn làm” Đỗ Thiên Trạch đã ở chung một thời gian với Tiểu Viễn, cảm thấy Tiểu Viễn rất ngoan, so với những đứa nhỏ cùng tuổi khác thì nó cẩn thận quá mức. Có đôi lúc, cậu hy vọng Tiểu Viễn có thể tùy hứng một chút, nhưng không đại biểu cho việc Tiểu Viễn có thể ăn hiếp người khác.
“Chú đó là người xấu. Chú đó ăn hiếp ba Đỗ.” Tiểu Viễn không phục.
“Con…” Nghe đến đó, Đỗ Thiên Trạch liền không thể nói gì nữa, đành ôm Tiểu Viễn vào lòng rồi nói: “Con giúp ba Đỗ báo thù, ba Đỗ rất vui, nhưng con không nên dùng thủ đoạn này, có biết không Chuyện này xem như con đã ỷ thế hiếp người rồi. Nếu mấy con chó mèo đó muốn cắn chú Hải Dương thì làm sao đây Chúng ta còn phải chi tiền ra đưa chú ấy vào bệnh viện nữa. Con thấy sao hả”
“Con biết mà, cho nên trước đó con đã nói với Tiểu Tinh không được cắn chú ấy rồi, chỉ đè chú ấy thôi.” Tiểu Viễn quẹt nước mắt, nói.
“Đừng khóc. Ba Đỗ không trách con. Nhưng con còn nhỏ, không biết phân biệt đúng sai. Tất cả mọi việc đều phải suy nghĩ cho kĩ, nghĩ không ra thì hỏi tụi ba. Người xấu làm sai chuyện thì phải bị trừng phạt, nhưng không thể dùng thủ đoạn trực tiếp thô bạo như vậy được. Tốt nhất là phải để cho người ta không tìm được sơ hở của mình, biết chưa” Đỗ Thiên Trạch không để Tiểu Viễn trở thành người không phân được thị phi, ỷ thế hiếp người, nhưng cậu cũng không muốn Tiểu Viễn trở thành kẻ bị người ta ăn hiếp.
“Dạ.” Tiểu Viễn gật đầu.
“Con có thể trừng phạt người xấu, nhưng ngàn vạn lần con phải nhớ kỹ, thủ đoạn con muốn sử dụng, không thể vượt quá phạm vi của luật pháp, cũng không được để mình bị thương, hiểu chưa” Đỗ Thiên Trạch tiếp tục dạy dỗ.
“Con nhớ rồi.” Tuy Đỗ Thiên Trạch dạy mấy thứ này không giống như thầy cô dạy, nhưng Tiểu Viễn cảm thấy Đỗ Thiên Trạch dạy mấy thứ này còn tốt hơn.
“Chú Hải Dương của con không phải đang ăn hiếp ba. Chú ấy không cho ba ăn cơm, là bởi vì yêu cầu của công việc. Con hiểu lầm người tốt rồi, phải đi xin lỗi chú ấy, biết chưa hả Nói chuyện này cho con biết, mọi việc đều không thể chỉ dùng mắt mà nhìn, phải điều tra rõ ràng hết mọi chuyện, sau khi xác định không còn nghi ngờ gì thì mới có thể ra tay.”
“Anh xác định anh đang dạy con nít đó hả Tiểu Viễn còn nhỏ như vậy, nó nghe hiểu được lời anh nói sao Hơn nữa, anh đây là đang dạy nó làm chuyện xấu đó.” Phương Duyệt ở bên cạnh nghe Đỗ Thiên Trạch nói thì có chút giật mình. Đỗ Thiên Trạch đủ phúc hắc a, dạy con nít như vậy có ổn không đó
“Không phải dạy nó làm chuyện xấu. Chỉ là mỗi khi bị ăn hiếp thì phải biết phản kích mà thôi.” Đỗ Thiên Trạch không cảm thấy cậu dạy như vậy thì có gì sai. Đây là kinh nghiệm của cậu, bị ăn hiếp lại không biết phản kích, vậy chỉ có thể bị ăn hiếp suốt đời.
“Được rồi. Anh không nói sai.” Đầu năm nay, thánh mẫu bạch liên hoa cái gì đó đã sớm lỗi thời rồi, hơn nữa bánh bao dễ chọc người ghét, Đỗ Thiên Trạch nói vậy cũng không tính là sai.
“Chú Hải Dương ơi, con xin lỗi.” Tiểu Viễn đến bên cạnh Hải Dương, nói một tiếng với anh rồi xoay người bỏ chạy.
Hải Dương xoa eo, oán giận với Đỗ Thiên Trạch, đứa nhỏ này xin lỗi thật không có thành ý chút nào, cái eo của anh vẫn còn đau lắm đây.
“Đây là tiền tiêu vặt và đồ ăn ba ba mua cho con. Con cho chú tất.” Không lâu sau, Tiểu Viễn lại từ trên lầu đi xuống, ôm một đống đồ đưa tới trước mặt Hải Dương.
“Quên đi. Chú không thèm so đo với con nữa. Đồ ăn chú lấy, tiền tiêu vặt con cứ đem đi đi.” Hải Dương trả lại túi tiền cho Tiểu Viễn, xoa đầu của nó rồi nói, cảm thấy Đỗ Thiên Trạch dạy rất tốt, lời xin lỗi của đứa nhỏ rất có thành ý.
“Cậu xem đi, vì mặt của cậu mà tôi phải chịu khổ thế này đây. Cái eo già cỗi của tôi… Xém chút đã gãy luôn rồi. Nếu cậu không giảm xuống mấy cân, cậu làm sao ăn nói với cái eo của tôi đây” Hải Dương vẫn nhớ thương đống thịt trên người Đỗ Thiên Trạch.
“Gần đây không có quay phim, mấy tiết mục truyền hình cũng ít, anh để tôi giảm từ từ đi, đừng gấp, nhất định có thể giảm xuống mà.” Đỗ Thiên Trạch an ủi Hải Dương không hề có chút dụng tâm nào.
“Nói không chừng đột nhiên có phim quay thì sao Đến lúc đó một ngày cậu có thể giảm mấy cân hả Sớm giảm cân càng tốt. Không phải ngày nào Phương Nghị cũng chạy bộ tập thể hình sao Cậu đi theo cậu ta đi. Tốt nhất là luyện ra được một thân cơ bắp, sau này có phải quay cảnh cởi đồ thì càng đẹp hơn.” Hải Dương vừa chỉ huy Chu Sùng Văn, vừa nói với Đỗ Thiên Trạch. Vừa dứt lời, Chu Sùng Văn liền nhéo hai cái lên lưng Hải Dương.
“Đệt mọe, đau chết mất, anh nhẹ tay chút coi.” Hải Dương đỡ lấy eo mà kêu đau.
Đỗ Thiên Trạch thấy Hải Dương càng lúc càng nói quá nên cũng mặc kệ anh mà đi lên lầu nấu cơm. Nhiều người nhiều đồ ăn, phải đi nấu sớm một chút mới được.
Kỳ thật, Tiểu Viễn bảo vệ Đỗ Thiên Trạch khiến cậu cảm thấy rất vui. Tuy tâm tư của nó đơn thuần, nhưng muốn nó để tâm mình thật lòng thì rất khó. Trong khoảng thời gian này Đỗ Thiên Trạch đã trả giá khá nhiều, cuối cùng cũng có chút thu hoạch rồi.
“Nghe nói hôm nay em giáo huấn Tiểu Viễn.” Lúc ăn cơm, Phương Nghị hỏi.
“Eo của tôi…” Hải Dương rất hợp thời mà chêm vào một câu, tuy hiện giờ cái eo của anh đã tốt hơn nhiều rồi.
“Ừ, Tiểu Viễn hơi quá phận nên dạy nó hai câu.” Nghe Phương Nghị hỏi, Đỗ Thiên Trạch hơi khẩn trương, Phương Nghị chắc sẽ không cảm thấy quá đáng đâu ha.
“Thật tốt quá. Anh không biết dạy con nít nên đang phát sầu đây. Sau này em phải tốn nhiều tâm tư dạy dỗ nó rồi.”
“Được.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu thật mình.
Sau đó, ngoại trừ phải giảm béo ra, Đỗ Thiên Trạch vẫn tiếp tục sống cuộc sống cực kỳ thư thái. Cậu mới vừa mở một nick Weibo nhỏ, đặc biệt dùng để giao tiếp với ba Đỗ và mẹ Đỗ. Trong Weibo đều là tin tức mới nhất của cửa hàng thú cưng. Ngày nào mẹ Đỗ cũng chạy lên cho điểm, hai người đôi lúc cũng sẽ tâm sự qua Weibo một lát. Cậu nghe mẹ Đỗ nói, ngày nào ba Đỗ cũng chạy lên đọc Weibo của cậu.
Cửa hàng thú cưng đã lập xong quỹ, trong tiệm bận rộn hơn, không chỉ phải chăm sóc cho đám chó mèo trong tiệm, mà còn phải sàng lọc các tin nhắn cầu trợ giúp để quyên tiền. Có đôi khi, nếu người xin giúp đỡ ở ngay tại thành phố B, Đỗ Thiên Trạch còn lái xe đưa Phương Nghị tới trực tiếp xem xét.
Tuy Đỗ Thiên Trạch rất bận, nhưng chuyện đón Tiểu Viễn tan trường, cậu vẫn làm mỗi ngày. Hôm nay, lúc gần tới giờ tan trường thì trời đổ mưa to. Đỗ Thiên Trạch cầm dù vừa định ra ngoài thì Vú Em và Tiểu Tinh liền theo sau cậu, muốn cùng đi.
Bên ngoài trời mưa rất to, đương nhiên Đỗ Thiên Trạch không chịu cho tụi nó đi chung, nhưng dù có nói thế nào Vú Em và Tiểu Tinh cũng không chịu về, tụi nó lẳng lặng ngồi ngay trước mặt Đỗ Thiên Trạch mà nhìn cậu.
“Rồi rồi rồi, cho mấy đứa đi theo.” Đỗ Thiên Trạch rất bất đắc dĩ mà nói, rồi vào tiệm tìm ít đồ, làm cho tụi nó một cái áo mưa đơn giản, bắt bọn nó mặc vào nghiêm túc để tránh bị nước mưa dính vào người quá nhiều. Vú Em và Tiểu Tinh rất phối hợp mà mặc áo mưa vào, vừa lắc đuôi vừa đi theo Đỗ Thiên Trạch.
Đỗ Thiên Trạch ở bên ngoài đợi một hồi thì nhà trẻ tan học. Mưa to gió lớn, trên đất đều là nước mưa, Đỗ Thiên Trạch lo Tiểu Viễn bị dính mưa nên bế Tiểu Viễn về nhà.
Tuy Tiểu Viễn rất gầy, nhưng cũng không phải là nhẹ. Đỗ Thiên Trạch đi được nửa đường đã mệt tới mức thở hồng hộc, đành phải tìm một cửa tiệm tạm thời nghỉ ngơi một lát.
Vú Em và Tiểu Tinh ngoan ngoãn đi theo đằng sau Đỗ Thiên Trạch, thấy bọn họ vào tiệm nghỉ ngơi, tụi nó liền đứng chờ ngoài hiên. Đỗ Thiên Trạch nghỉ ngơi xong, lúc ôm Tiểu Viễn ra ngoài, thấy một chiếc xe đột nhiên dừng lại, hình như là đụng trúng cái gì đó.
“Tiểu Tinh, Vú Em, chúng ta phải đi thôi.” Đỗ Thiên Trạch gọi xong, quay đầu lại mới phát hiện chỉ có mình Tiểu Tinh đi theo sau, Vú Em thì không thấy đâu. Nhớ tới chiếc xe kia, Đỗ Thiên Trạch lập tức thả Tiểu Viễn vào lại trong tiệm, còn mình thì chạy tới đường cái. Vú Em đang từ từ đi tới gần cậu. Áo mưa trên người nó đã rớt mất, miệng thì ngậm một con chó nhỏ, nghiêng nghiêng ngả ngả mà chạy về phía Đỗ Thiên Trạch. Ở những chỗ mà Vú Em vừa đi qua, dần dần tản ra một vũng đo đỏ.
Vú Em chạy tới trước mặt Đỗ Thiên Trạch, cẩn thận thả chó con xuống, sau đó sủa với cậu vài tiếng giống như là đang bảo hãy mau khen ngợi nó đi.
Đỗ Thiên Trạch kéo Vú Em tới kiểm tra một chút, phát hiện một cái chân sau của Vú Em đang gập lại rất mất tự nhiên, trên đầu có một chỗ máu me be bét, vẫn còn không ngừng chạy máu.
“Mày cái đứa ngu này.” Đỗ Thiên Trạch nhét chó con vào trong túi áo, bế Vú Em lên, chạy vào trong tiệm nói với chủ tiệm một tiếng nhờ chủ tiệm trông nom Tiểu Viễn giúp mình liền vội vàng bế Vú Em về.
“Tiểu Duyệt, Vú Em bị thương, mau đưa nó tới phòng cấp cứu. Còn có con chó con này nữa, em cũng kiểm tra cho nó luôn đi.” Đỗ Thiên Trạch đưa hai con chó cho Phương Duyệt xong, liền vội vàng rời đi.
Bế Tiểu Viễn, Đỗ Thiên Trạch mới sực nhớ ra mình quên mang theo dù rồi. Cậu mắc mưa không sao, nhưng Tiểu Viễn còn nhỏ, không thể bị dính mưa được, đành phải mượn dù của chủ tiệm, vội vàng bế Tiểu Viễn về nhà.
“Sao rồi” Đỗ Thiên Trạch đưa Tiểu Viễn cho chú của nó, rồi vội vàng chạy tới phòng cấp cứu.
“Nam thần, anh đừng gấp. Thương của Vú Em không nặng, chỉ bị va quẹt một chút thôi.” Phương Duyệt thấy Đỗ Thiên Trạch gấp như vậy liền vội vàng an ủi cậu.
“Vậy là tốt rồi.” Chân Đỗ Thiên Trạch chợt mềm nhũn, cậu ngồi bệt xuống đất. Nếu Vú Em xảy ra chuyện, cậu không có cách nào công đạo với bản thân, càng đừng nói công đạo với Phương Nghị.
“Vú Em bị sao vậy Nó chạy quanh đây nhiều năm như vậy rồi sao còn để mình bị thương” Phương Duyệt cảm thấy có chút kỳ quái.
“Chắc là vì cứu con chó con kia. Anh thấy nó từ giữa đường cái chạy về phía anh. Mưa lại lớn, tầm nhìn hạn chế, nó chạy ra giữa đường rất dễ xảy ra chuyện.” Nếu chiếc xe kia không dừng lại đúng lúc… Đỗ Thiên Trạch lắc đầu. Cậu không dám nghĩ tới cái hậu quả kia.
“Từ hôm nay trở đi, Vú Em không phải tên Vú Em nữa, đổi tên cho nó thành Vú Em Thánh Mẫu luôn đi.” Đỗ Thiên Trạch vừa nói, Phương Duyệt liền hiểu hết mọi chuyện, nhất định là do Vú Em liều mình cứu chó con nhưng lại không suy xét tới an toàn của bản thân.
“Con chó con kia thế nào rồi” Đây chính là đứa mà Vú Em dùng cả mạng mình mà cứu.
“Cũng không tệ. Em mới vừa sấy khô lông cho nó, khoảng một tháng tuổi, sức đề kháng khá kém, không biết có bị cảm mạo không nữa. Em đã cho nó uống chút thuốc rồi.” Lúc Phương Duyệt nhận con chó con kia, nó còn đang run cầm cập. Dù đã sấy khô lông cho nó nhưng nó vẫn run rẩy, rất có thể đã bị cảm mạo rồi.
“Nhất định phải chăm sóc tốt cho nó nha. Vú Em vì nó đã hy sinh quá lớn rồi.” Đỗ Thiên Trạch hữu khí vô lực mà nói.
“Dạ biết rồi. Chị dâu cũng nên đi tắm rửa thay quần áo đi. Nếu không anh cũng bị cảm mất.” Phương Duyệt thấy bộ dạng này của Đỗ Thiên Trạch, cảm thấy anh đặc biệt có khí chất của chị dâu.
“Anh lên lầu trước. Lát nữa em tới xem Tiểu Viễn thử. Nó cũng bị dính mưa. Anh thật sự đã hết sức rồi. Em giúp anh thay đồ tắm rửa cho nó với.” Đỗ Thiên Trạch nói xong, liền xiêu vẹo đi lên lầu, bên ngoài trời mưa quá lớn, cậu ngâm mình trong nước mưa tới váng đầu luôn rồi.
Đỗ Thiên Trạch tắm rửa xong, mặc áo tắm rồi leo lên giường ngủ cho tới khi Phương Nghị về.
Bão đổ bộ vào đất liền, bên ngoài trời mưa rất lớn. Phương Nghị ăn cơm trưa xong liền tới chỗ tập trung mèo hoang trong công viên kiểm tra xem những đồ vật dùng để tránh mưa còn dùng được hay không. Sau khi nghe được chuyện vừa xảy ra buổi chiều, anh liền biết Đỗ Thiên Trạch đã bị kinh hách, cả anh cũng bị hoảng sợ theo. Nếu không nể tình Vú Em đang bị thương, anh nhất định sẽ đánh Vú Em một trận ra trò. Anh không thiện lương được như vậy, cứu người thì được, nhưng nhất định phải đảm bảo cho bản thân mình được an toàn cái đã.
Đỗ Thiên Trạch bị tay của Phương Nghị làm cho tỉnh giấc. Trên tay của Phương Nghị có rất nhiều vết chai, lúc đặt lên trán khiến cậu có hơi đau.
“Em tỉnh rồi. Thấy sao hả Hình như em bị cảm rồi.” Phương Nghị cũng mắc mưa, tay của anh cũng nóng nên không xác định được Đỗ Thiên Trạch có bị cảm mạo hay không.
“Em không sao. Vú Em sao rồi” Đỗ Thiên Trạch vốn định tắm rửa xong liền xuống lầu thăm Vú Em, nhưng cậu chống đỡ không nổi, đành phải ngủ trước một lát.
“Vú Em không sao.” Phương Nghị nâng Đỗ Thiên Trạch dậy, đến phòng khách rót cho cậu một ly nước.
“Em xin lỗi… Em không trông chừng kỹ Vú Em.” Đỗ Thiên Trạch cúi đầu nhìn cái ly, khẽ nói. Nãy giờ cậu vẫn nằm mơ thấy Vú Em. Trong giấc mơ, cậu thấy Vú Em chết, Phương Nghị sa sút tinh thần, cửa hàng thú cưng đóng cửa, một mình cậu im lặng quay về nhà. Tuy cậu biết đây không phải là sự thật, nhưng chỉ cần nghĩ tới có thể sẽ xảy ra chuyện như thế, tim của cậu liền đau thắt.
“Cũng đâu phải em bảo nó chạy ra giữa đường để nhặt con chó con kia, sao em lại phải xin lỗi anh Chuyện hôm nay nó làm nhất định đã dọa em rồi. Chờ vết thương nó lành, anh sẽ bắt nó tới xin lỗi em.” Phương Nghị hiểu rất rõ tính cách của Vú Em, nhất định là thừa cơ Đỗ Thiên Trạch không nhìn thấy, thì liền bỏ chạy ra ngoài. Hơn nữa, Đỗ Thiên Trạch còn phải trông nom Tiểu Viễn, không thể ngăn Vú Em lại cũng là chuyện bình thường.
“Em thay đồ đi. Anh dẫn em đi bệnh viện. Mặt của em đỏ quá.” Phương Nghị thấy sắc mặt của Đỗ Thiên Trạch bất thường, liền biết cậu sinh bệnh rồi.
“Không sao đâu. Em đâu có yếu ớt như vậy. Anh lấy hòm thuốc tới đây. Em uống hai viên thuốc là khỏe rồi.” Thân thể của Đỗ Thiên Trạch không tệ lắm, chỉ mắc một chút mưa sẽ không sinh bệnh nổi đâu. Nếu cậu quả thật sinh bệnh, nhất định là do bị dọa mà ra, sẽ không nặng lắm.
“Thật sự không sao chứ” Phương Nghị có chút không yên lòng.
“Không sao mà. Đúng rồi. Tiểu Viễn đâu Nó có sao không Chắc nó cũng bị cảm lạnh rồi. Anh nấu một ít nước gừng cho nó uống đi. Con nít không thể uống thuốc bậy bạ.” Đỗ Thiên Trạch uống thuốc xong, công đạo với Phương Nghị một chút rồi lại ngủ tiếp.
“Anh ơi, nam thần sao rồi ạ” Phương Duyệt lại phải ăn cơm hộp nên rất là không vui.
“Có hơi cảm mạo. Nếu ngày mai còn không tốt lên, anh sẽ đưa em ấy đi bệnh viện.”
“Em cảm thấy, nam nhất nhất định là bị dọa thành bệnh nên thân thể mới khó chịu. Trong thời gian này, anh ấy cần được an ủi. Hơn nữa nha, nếu anh ấy thật sự bị cảm lạnh, anh nên giúp anh ấy làm nóng người lên thì tốt hơn.” Phương Duyệt rất nghiêm túc mà phân tích cho Phương Nghị nghe.
“Làm sao an ủi Anh đắp cho em ấy thêm một cái chăn bông, em ấy có cảm thấy nóng quá hay không” Phương Nghị nghe Phương Duyệt nói xong, cảm thấy Phương Duyệt nói rất có đạo lý. Nhưng mà giờ đang là hè, đắp cho Đỗ Thiên Trạch thêm một cái chăn bông liệu có nóng quá hay không.
“Anh…” Phương Duyệt cảm thấy Phương Nghị thật sự là trì độn tới cảnh giới cao nhất rồi. “Anh ngốc à. Giờ nam thần đang nằm trên giường anh kìa. Lúc anh ngủ thì ôm anh ấy, để anh ấy cảm thấy an tâm, hơn nữa nhiệt độ cơ thể của anh cao, có thể giúp anh ấy làm nóng người. Nhất cử lưỡng tiện a.”
Phương Duyệt nói xong, yên lặng thầm nói ở trong lòng, nam thần ơi, em chỉ có thể giúp được anh như thế này thôi, về phần có cởi quần áo hay không thì phải trông chờ vào anh rồi.
“À.” Phương Nghị gật đầu, định quay về làm thử.
Buổi tối lúc đi ngủ, Phương Nghị do dự cả nửa này mới ôm Đỗ Thiên Trạch vào lòng. Đây là lần đầu tiên anh ôm người ta ngủ, có chút không quen, thay đổi mất lượt tư thế mới ngủ được.
Đỗ Thiên Trạch ngủ rất say, được Phương Nghị ôm vào lòng cũng không tỉnh lại, chỉ là cảm thấy hơi khó chịu, cậu điều chỉnh tư thế ngủ trong lòng Phương Nghị một chút rồi lại ngủ tiếp.
Hải Dương đơ người, bình thường anh tới tiệm vẫn yên lành mà, sao hôm nay đám chó này lại muốn chạy tới cắn anh Anh nhìn quanh bốn phía, chỉ có mỗi Tiểu Viễn ở đây. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của Tiểu Viễn, chắc nó là cái đứa xua chó cắn mình rồi. Hải Dương đành xoay người bỏ chạy. Đàn ông tốt không đấu với chó. Dù anh có bị chó cắn thì anh cũng không thể cắn tụi nó được.
Đám Tiểu Tinh chạy nhanh hơn so với Hải Dương nghĩ. Vì thế, Hải Dương chưa chạy được vài bước thì đã bị đám chó vây bắt. Hình thể của Tiểu Tinh khá lớn, nó trực tiếp nhảy xổ vào người Hải Dương. Mấy con chó khác cũng học theo nó, nhào lên người Hải Dương. Rất nhanh, Hải Dương đã ngã xuống đất, ngồi đầy trên người là chó với mèo.
Hơn mười con chó mèo ngồi ở trên người, rất nặng, hai tay của Hải Dương cũng bị hai con chó bự đè lên, không thể nào giãy dụa nổi, vì thế anh chỉ đành phải hỏi Tiểu Viễn xảy ra chuyện gì, sao lại bảo chó trong tiệm ăn hiếp anh như vậy.
“Chú là người xấu, ăn hiếp ba Đỗ.” Tiểu Viễn ngồi xổm xuống bên cạnh Hải Dương mà nói.
“Ây, nhỏ như vậy mà đã biết bảo vệ ba Đỗ của con rồi. Con mắt nào của con nhìn thấy chú ăn hiếp cậu ta hả Cậu ta chính là cơm áo cha mẹ của chú, sao chú dám ăn hiếp cậu ta chứ Con mau bảo đám chó mèo nay ra chỗ khác đi. Ôi cái eo của tôi…” Tạng Ngao hiện đang ngồi ngay trên lưng anh, giờ nó rất lớn, bình thường trông nó đã rất đáng sợ rồi, nhưng nó vừa đè lên người thì Hải Dương lại càng lĩnh hội sâu sắc, con này nặng hơn mình nghĩ.
“Không được. Chú phải hứa sau này không ăn hiếp ba Đỗ nữa con mới bảo tụi nó tránh ra.” Tiểu Viễn rất nghiêm túc mà cò kè mặc cả với Hải Dương.
“Được được được…Chú không ăn hiếp ba Đỗ của con nữa.” Hải Dương vội vàng đồng ý với Tiểu Viễn. Anh quả thật đâu có ăn hiếp Đỗ Thiên Trạch, toàn là Đỗ Thiên Trạch ăn hiếp anh thôi.
“Ngoéo tay đi.” Tiểu Viễn vươn tay.
“Tay chú bị chó đè rồi.” Hải Dương muốn nói với Tiểu Viễn rằng, đám động vật trong tiệm đều đã thành tinh cả rồi, vậy mà còn biết tìm hai con chó đè tay anh nữa chớ.
“Tiểu Tinh, lại đây.” Tiểu Viễn bảo Tiểu Tinh tránh ra, sau đó kéo lấy tay Hải Dương, bắt anh ngoéo tay cùng nó, sau đó mới bảo đám chó mèo đè trên người Hải Dương tránh ra.
“Cái eo của tôi…” Hải Dương đỡ lấy cái eo, mất nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, đành phải gọi điện thoại cho Đỗ Thiên Trạch, bảo cậu tới đây cứu giúp.
“Anh đây là…” Đỗ Thiên Trạch vừa tới liền thấy cái bộ dáng này của Hải Dương, cười mất nửa ngày không nói nổi thành lời. Hải Dương lộ bộ dáng bị chà đạp đau khổ như vậy thật tức cười.
“Cười cái gì mà cười. Đây là chuyện tốt của con cậu đó. Mau lại đây kéo tôi dậy coi. Cái eo của tôi.” Hải Dương nằm dưới đất, toàn thân nhức mỏi, vậy mà Đỗ Thiên Trạch lại còn đứng đó cười cười, thiệt là quá đáng, chả có tâm đồng tình gì hết.
“Rồi rồi rồi, tôi không cười nữa.” Đỗ Thiên Trạch đến bên cạnh Hải Dương, định kéo anh đứng dậy, nhưng kéo nửa ngày cũng không kéo lên được.
“Đợt lát nữa đi. Tôi đau…thắt lưng.” Cái eo của Hải Dương bị đè nặng hơn nửa ngày, vừa mới đứng dậy liền đỡ eo đi vào tiệm.
“Em nghe nói… Anh bị chó ăn hiếp hả.” Hải Dương vừa vào, Phương Duyệt liền chạy tới vừa cười vừa hỏi.
“Em còn cười nữa. Em xem đứa nhóc nghịch ngợm của nhà em kìa….” Hải Dương hết sức tức giận mà nói.
Hải Dương vốn muốn nằm xuống từ từ, nhưng bị Đỗ Thiên Trạch kéo một cái, thắt lưng lại càng đau hơn. Hải Dương đột nhiên nhớ ra, thằng nhóc nghịch ngợm kia là của nhà Đỗ Thiên Trạch mới đúng.
“Em gọi Tiểu Viễn tới đây giúp anh.” Đỗ Thiên Trạch xoay người nói với Phương Duyệt, sau đó kiểm tra thắt lưng của Hải Dương một chút. Trên lưng không có vết thương rõ ràng, chắc không nặng lắm.
Đỗ Thiên Trạch giúp Hải Dương xoa bóp một hồi thì Chu Sùng Văn tới, nói với Đỗ Thiên Trạch hai câu thì đuổi Đỗ Thiên Trạch đi, còn mình thì tới giúp Hải Dương xoa thắt lưng.
“Tiểu Viễn, con đứng đây cho ba.” Tiểu Viễn cúi đầu, đi đến trước mặt Đỗ Thiên Trạch, không dám nhìn cậu.
“Ba Đỗ.” Tiểu Viễn khẽ gọi.
“Con biết mình vừa mới làm chuyện gì không Tự con cảm thấy có làm đúng hay không” Đỗ Thiên Trạch rất có năng lực phân biệt tốt xấu mà hỏi Tiểu Viễn.
“Dạ không đúng.” Tiểu Viễn nhỏ giọng nói.
“Nếu đã biết là không đúng, sao còn muốn làm” Đỗ Thiên Trạch đã ở chung một thời gian với Tiểu Viễn, cảm thấy Tiểu Viễn rất ngoan, so với những đứa nhỏ cùng tuổi khác thì nó cẩn thận quá mức. Có đôi lúc, cậu hy vọng Tiểu Viễn có thể tùy hứng một chút, nhưng không đại biểu cho việc Tiểu Viễn có thể ăn hiếp người khác.
“Chú đó là người xấu. Chú đó ăn hiếp ba Đỗ.” Tiểu Viễn không phục.
“Con…” Nghe đến đó, Đỗ Thiên Trạch liền không thể nói gì nữa, đành ôm Tiểu Viễn vào lòng rồi nói: “Con giúp ba Đỗ báo thù, ba Đỗ rất vui, nhưng con không nên dùng thủ đoạn này, có biết không Chuyện này xem như con đã ỷ thế hiếp người rồi. Nếu mấy con chó mèo đó muốn cắn chú Hải Dương thì làm sao đây Chúng ta còn phải chi tiền ra đưa chú ấy vào bệnh viện nữa. Con thấy sao hả”
“Con biết mà, cho nên trước đó con đã nói với Tiểu Tinh không được cắn chú ấy rồi, chỉ đè chú ấy thôi.” Tiểu Viễn quẹt nước mắt, nói.
“Đừng khóc. Ba Đỗ không trách con. Nhưng con còn nhỏ, không biết phân biệt đúng sai. Tất cả mọi việc đều phải suy nghĩ cho kĩ, nghĩ không ra thì hỏi tụi ba. Người xấu làm sai chuyện thì phải bị trừng phạt, nhưng không thể dùng thủ đoạn trực tiếp thô bạo như vậy được. Tốt nhất là phải để cho người ta không tìm được sơ hở của mình, biết chưa” Đỗ Thiên Trạch không để Tiểu Viễn trở thành người không phân được thị phi, ỷ thế hiếp người, nhưng cậu cũng không muốn Tiểu Viễn trở thành kẻ bị người ta ăn hiếp.
“Dạ.” Tiểu Viễn gật đầu.
“Con có thể trừng phạt người xấu, nhưng ngàn vạn lần con phải nhớ kỹ, thủ đoạn con muốn sử dụng, không thể vượt quá phạm vi của luật pháp, cũng không được để mình bị thương, hiểu chưa” Đỗ Thiên Trạch tiếp tục dạy dỗ.
“Con nhớ rồi.” Tuy Đỗ Thiên Trạch dạy mấy thứ này không giống như thầy cô dạy, nhưng Tiểu Viễn cảm thấy Đỗ Thiên Trạch dạy mấy thứ này còn tốt hơn.
“Chú Hải Dương của con không phải đang ăn hiếp ba. Chú ấy không cho ba ăn cơm, là bởi vì yêu cầu của công việc. Con hiểu lầm người tốt rồi, phải đi xin lỗi chú ấy, biết chưa hả Nói chuyện này cho con biết, mọi việc đều không thể chỉ dùng mắt mà nhìn, phải điều tra rõ ràng hết mọi chuyện, sau khi xác định không còn nghi ngờ gì thì mới có thể ra tay.”
“Anh xác định anh đang dạy con nít đó hả Tiểu Viễn còn nhỏ như vậy, nó nghe hiểu được lời anh nói sao Hơn nữa, anh đây là đang dạy nó làm chuyện xấu đó.” Phương Duyệt ở bên cạnh nghe Đỗ Thiên Trạch nói thì có chút giật mình. Đỗ Thiên Trạch đủ phúc hắc a, dạy con nít như vậy có ổn không đó
“Không phải dạy nó làm chuyện xấu. Chỉ là mỗi khi bị ăn hiếp thì phải biết phản kích mà thôi.” Đỗ Thiên Trạch không cảm thấy cậu dạy như vậy thì có gì sai. Đây là kinh nghiệm của cậu, bị ăn hiếp lại không biết phản kích, vậy chỉ có thể bị ăn hiếp suốt đời.
“Được rồi. Anh không nói sai.” Đầu năm nay, thánh mẫu bạch liên hoa cái gì đó đã sớm lỗi thời rồi, hơn nữa bánh bao dễ chọc người ghét, Đỗ Thiên Trạch nói vậy cũng không tính là sai.
“Chú Hải Dương ơi, con xin lỗi.” Tiểu Viễn đến bên cạnh Hải Dương, nói một tiếng với anh rồi xoay người bỏ chạy.
Hải Dương xoa eo, oán giận với Đỗ Thiên Trạch, đứa nhỏ này xin lỗi thật không có thành ý chút nào, cái eo của anh vẫn còn đau lắm đây.
“Đây là tiền tiêu vặt và đồ ăn ba ba mua cho con. Con cho chú tất.” Không lâu sau, Tiểu Viễn lại từ trên lầu đi xuống, ôm một đống đồ đưa tới trước mặt Hải Dương.
“Quên đi. Chú không thèm so đo với con nữa. Đồ ăn chú lấy, tiền tiêu vặt con cứ đem đi đi.” Hải Dương trả lại túi tiền cho Tiểu Viễn, xoa đầu của nó rồi nói, cảm thấy Đỗ Thiên Trạch dạy rất tốt, lời xin lỗi của đứa nhỏ rất có thành ý.
“Cậu xem đi, vì mặt của cậu mà tôi phải chịu khổ thế này đây. Cái eo già cỗi của tôi… Xém chút đã gãy luôn rồi. Nếu cậu không giảm xuống mấy cân, cậu làm sao ăn nói với cái eo của tôi đây” Hải Dương vẫn nhớ thương đống thịt trên người Đỗ Thiên Trạch.
“Gần đây không có quay phim, mấy tiết mục truyền hình cũng ít, anh để tôi giảm từ từ đi, đừng gấp, nhất định có thể giảm xuống mà.” Đỗ Thiên Trạch an ủi Hải Dương không hề có chút dụng tâm nào.
“Nói không chừng đột nhiên có phim quay thì sao Đến lúc đó một ngày cậu có thể giảm mấy cân hả Sớm giảm cân càng tốt. Không phải ngày nào Phương Nghị cũng chạy bộ tập thể hình sao Cậu đi theo cậu ta đi. Tốt nhất là luyện ra được một thân cơ bắp, sau này có phải quay cảnh cởi đồ thì càng đẹp hơn.” Hải Dương vừa chỉ huy Chu Sùng Văn, vừa nói với Đỗ Thiên Trạch. Vừa dứt lời, Chu Sùng Văn liền nhéo hai cái lên lưng Hải Dương.
“Đệt mọe, đau chết mất, anh nhẹ tay chút coi.” Hải Dương đỡ lấy eo mà kêu đau.
Đỗ Thiên Trạch thấy Hải Dương càng lúc càng nói quá nên cũng mặc kệ anh mà đi lên lầu nấu cơm. Nhiều người nhiều đồ ăn, phải đi nấu sớm một chút mới được.
Kỳ thật, Tiểu Viễn bảo vệ Đỗ Thiên Trạch khiến cậu cảm thấy rất vui. Tuy tâm tư của nó đơn thuần, nhưng muốn nó để tâm mình thật lòng thì rất khó. Trong khoảng thời gian này Đỗ Thiên Trạch đã trả giá khá nhiều, cuối cùng cũng có chút thu hoạch rồi.
“Nghe nói hôm nay em giáo huấn Tiểu Viễn.” Lúc ăn cơm, Phương Nghị hỏi.
“Eo của tôi…” Hải Dương rất hợp thời mà chêm vào một câu, tuy hiện giờ cái eo của anh đã tốt hơn nhiều rồi.
“Ừ, Tiểu Viễn hơi quá phận nên dạy nó hai câu.” Nghe Phương Nghị hỏi, Đỗ Thiên Trạch hơi khẩn trương, Phương Nghị chắc sẽ không cảm thấy quá đáng đâu ha.
“Thật tốt quá. Anh không biết dạy con nít nên đang phát sầu đây. Sau này em phải tốn nhiều tâm tư dạy dỗ nó rồi.”
“Được.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu thật mình.
Sau đó, ngoại trừ phải giảm béo ra, Đỗ Thiên Trạch vẫn tiếp tục sống cuộc sống cực kỳ thư thái. Cậu mới vừa mở một nick Weibo nhỏ, đặc biệt dùng để giao tiếp với ba Đỗ và mẹ Đỗ. Trong Weibo đều là tin tức mới nhất của cửa hàng thú cưng. Ngày nào mẹ Đỗ cũng chạy lên cho điểm, hai người đôi lúc cũng sẽ tâm sự qua Weibo một lát. Cậu nghe mẹ Đỗ nói, ngày nào ba Đỗ cũng chạy lên đọc Weibo của cậu.
Cửa hàng thú cưng đã lập xong quỹ, trong tiệm bận rộn hơn, không chỉ phải chăm sóc cho đám chó mèo trong tiệm, mà còn phải sàng lọc các tin nhắn cầu trợ giúp để quyên tiền. Có đôi khi, nếu người xin giúp đỡ ở ngay tại thành phố B, Đỗ Thiên Trạch còn lái xe đưa Phương Nghị tới trực tiếp xem xét.
Tuy Đỗ Thiên Trạch rất bận, nhưng chuyện đón Tiểu Viễn tan trường, cậu vẫn làm mỗi ngày. Hôm nay, lúc gần tới giờ tan trường thì trời đổ mưa to. Đỗ Thiên Trạch cầm dù vừa định ra ngoài thì Vú Em và Tiểu Tinh liền theo sau cậu, muốn cùng đi.
Bên ngoài trời mưa rất to, đương nhiên Đỗ Thiên Trạch không chịu cho tụi nó đi chung, nhưng dù có nói thế nào Vú Em và Tiểu Tinh cũng không chịu về, tụi nó lẳng lặng ngồi ngay trước mặt Đỗ Thiên Trạch mà nhìn cậu.
“Rồi rồi rồi, cho mấy đứa đi theo.” Đỗ Thiên Trạch rất bất đắc dĩ mà nói, rồi vào tiệm tìm ít đồ, làm cho tụi nó một cái áo mưa đơn giản, bắt bọn nó mặc vào nghiêm túc để tránh bị nước mưa dính vào người quá nhiều. Vú Em và Tiểu Tinh rất phối hợp mà mặc áo mưa vào, vừa lắc đuôi vừa đi theo Đỗ Thiên Trạch.
Đỗ Thiên Trạch ở bên ngoài đợi một hồi thì nhà trẻ tan học. Mưa to gió lớn, trên đất đều là nước mưa, Đỗ Thiên Trạch lo Tiểu Viễn bị dính mưa nên bế Tiểu Viễn về nhà.
Tuy Tiểu Viễn rất gầy, nhưng cũng không phải là nhẹ. Đỗ Thiên Trạch đi được nửa đường đã mệt tới mức thở hồng hộc, đành phải tìm một cửa tiệm tạm thời nghỉ ngơi một lát.
Vú Em và Tiểu Tinh ngoan ngoãn đi theo đằng sau Đỗ Thiên Trạch, thấy bọn họ vào tiệm nghỉ ngơi, tụi nó liền đứng chờ ngoài hiên. Đỗ Thiên Trạch nghỉ ngơi xong, lúc ôm Tiểu Viễn ra ngoài, thấy một chiếc xe đột nhiên dừng lại, hình như là đụng trúng cái gì đó.
“Tiểu Tinh, Vú Em, chúng ta phải đi thôi.” Đỗ Thiên Trạch gọi xong, quay đầu lại mới phát hiện chỉ có mình Tiểu Tinh đi theo sau, Vú Em thì không thấy đâu. Nhớ tới chiếc xe kia, Đỗ Thiên Trạch lập tức thả Tiểu Viễn vào lại trong tiệm, còn mình thì chạy tới đường cái. Vú Em đang từ từ đi tới gần cậu. Áo mưa trên người nó đã rớt mất, miệng thì ngậm một con chó nhỏ, nghiêng nghiêng ngả ngả mà chạy về phía Đỗ Thiên Trạch. Ở những chỗ mà Vú Em vừa đi qua, dần dần tản ra một vũng đo đỏ.
Vú Em chạy tới trước mặt Đỗ Thiên Trạch, cẩn thận thả chó con xuống, sau đó sủa với cậu vài tiếng giống như là đang bảo hãy mau khen ngợi nó đi.
Đỗ Thiên Trạch kéo Vú Em tới kiểm tra một chút, phát hiện một cái chân sau của Vú Em đang gập lại rất mất tự nhiên, trên đầu có một chỗ máu me be bét, vẫn còn không ngừng chạy máu.
“Mày cái đứa ngu này.” Đỗ Thiên Trạch nhét chó con vào trong túi áo, bế Vú Em lên, chạy vào trong tiệm nói với chủ tiệm một tiếng nhờ chủ tiệm trông nom Tiểu Viễn giúp mình liền vội vàng bế Vú Em về.
“Tiểu Duyệt, Vú Em bị thương, mau đưa nó tới phòng cấp cứu. Còn có con chó con này nữa, em cũng kiểm tra cho nó luôn đi.” Đỗ Thiên Trạch đưa hai con chó cho Phương Duyệt xong, liền vội vàng rời đi.
Bế Tiểu Viễn, Đỗ Thiên Trạch mới sực nhớ ra mình quên mang theo dù rồi. Cậu mắc mưa không sao, nhưng Tiểu Viễn còn nhỏ, không thể bị dính mưa được, đành phải mượn dù của chủ tiệm, vội vàng bế Tiểu Viễn về nhà.
“Sao rồi” Đỗ Thiên Trạch đưa Tiểu Viễn cho chú của nó, rồi vội vàng chạy tới phòng cấp cứu.
“Nam thần, anh đừng gấp. Thương của Vú Em không nặng, chỉ bị va quẹt một chút thôi.” Phương Duyệt thấy Đỗ Thiên Trạch gấp như vậy liền vội vàng an ủi cậu.
“Vậy là tốt rồi.” Chân Đỗ Thiên Trạch chợt mềm nhũn, cậu ngồi bệt xuống đất. Nếu Vú Em xảy ra chuyện, cậu không có cách nào công đạo với bản thân, càng đừng nói công đạo với Phương Nghị.
“Vú Em bị sao vậy Nó chạy quanh đây nhiều năm như vậy rồi sao còn để mình bị thương” Phương Duyệt cảm thấy có chút kỳ quái.
“Chắc là vì cứu con chó con kia. Anh thấy nó từ giữa đường cái chạy về phía anh. Mưa lại lớn, tầm nhìn hạn chế, nó chạy ra giữa đường rất dễ xảy ra chuyện.” Nếu chiếc xe kia không dừng lại đúng lúc… Đỗ Thiên Trạch lắc đầu. Cậu không dám nghĩ tới cái hậu quả kia.
“Từ hôm nay trở đi, Vú Em không phải tên Vú Em nữa, đổi tên cho nó thành Vú Em Thánh Mẫu luôn đi.” Đỗ Thiên Trạch vừa nói, Phương Duyệt liền hiểu hết mọi chuyện, nhất định là do Vú Em liều mình cứu chó con nhưng lại không suy xét tới an toàn của bản thân.
“Con chó con kia thế nào rồi” Đây chính là đứa mà Vú Em dùng cả mạng mình mà cứu.
“Cũng không tệ. Em mới vừa sấy khô lông cho nó, khoảng một tháng tuổi, sức đề kháng khá kém, không biết có bị cảm mạo không nữa. Em đã cho nó uống chút thuốc rồi.” Lúc Phương Duyệt nhận con chó con kia, nó còn đang run cầm cập. Dù đã sấy khô lông cho nó nhưng nó vẫn run rẩy, rất có thể đã bị cảm mạo rồi.
“Nhất định phải chăm sóc tốt cho nó nha. Vú Em vì nó đã hy sinh quá lớn rồi.” Đỗ Thiên Trạch hữu khí vô lực mà nói.
“Dạ biết rồi. Chị dâu cũng nên đi tắm rửa thay quần áo đi. Nếu không anh cũng bị cảm mất.” Phương Duyệt thấy bộ dạng này của Đỗ Thiên Trạch, cảm thấy anh đặc biệt có khí chất của chị dâu.
“Anh lên lầu trước. Lát nữa em tới xem Tiểu Viễn thử. Nó cũng bị dính mưa. Anh thật sự đã hết sức rồi. Em giúp anh thay đồ tắm rửa cho nó với.” Đỗ Thiên Trạch nói xong, liền xiêu vẹo đi lên lầu, bên ngoài trời mưa quá lớn, cậu ngâm mình trong nước mưa tới váng đầu luôn rồi.
Đỗ Thiên Trạch tắm rửa xong, mặc áo tắm rồi leo lên giường ngủ cho tới khi Phương Nghị về.
Bão đổ bộ vào đất liền, bên ngoài trời mưa rất lớn. Phương Nghị ăn cơm trưa xong liền tới chỗ tập trung mèo hoang trong công viên kiểm tra xem những đồ vật dùng để tránh mưa còn dùng được hay không. Sau khi nghe được chuyện vừa xảy ra buổi chiều, anh liền biết Đỗ Thiên Trạch đã bị kinh hách, cả anh cũng bị hoảng sợ theo. Nếu không nể tình Vú Em đang bị thương, anh nhất định sẽ đánh Vú Em một trận ra trò. Anh không thiện lương được như vậy, cứu người thì được, nhưng nhất định phải đảm bảo cho bản thân mình được an toàn cái đã.
Đỗ Thiên Trạch bị tay của Phương Nghị làm cho tỉnh giấc. Trên tay của Phương Nghị có rất nhiều vết chai, lúc đặt lên trán khiến cậu có hơi đau.
“Em tỉnh rồi. Thấy sao hả Hình như em bị cảm rồi.” Phương Nghị cũng mắc mưa, tay của anh cũng nóng nên không xác định được Đỗ Thiên Trạch có bị cảm mạo hay không.
“Em không sao. Vú Em sao rồi” Đỗ Thiên Trạch vốn định tắm rửa xong liền xuống lầu thăm Vú Em, nhưng cậu chống đỡ không nổi, đành phải ngủ trước một lát.
“Vú Em không sao.” Phương Nghị nâng Đỗ Thiên Trạch dậy, đến phòng khách rót cho cậu một ly nước.
“Em xin lỗi… Em không trông chừng kỹ Vú Em.” Đỗ Thiên Trạch cúi đầu nhìn cái ly, khẽ nói. Nãy giờ cậu vẫn nằm mơ thấy Vú Em. Trong giấc mơ, cậu thấy Vú Em chết, Phương Nghị sa sút tinh thần, cửa hàng thú cưng đóng cửa, một mình cậu im lặng quay về nhà. Tuy cậu biết đây không phải là sự thật, nhưng chỉ cần nghĩ tới có thể sẽ xảy ra chuyện như thế, tim của cậu liền đau thắt.
“Cũng đâu phải em bảo nó chạy ra giữa đường để nhặt con chó con kia, sao em lại phải xin lỗi anh Chuyện hôm nay nó làm nhất định đã dọa em rồi. Chờ vết thương nó lành, anh sẽ bắt nó tới xin lỗi em.” Phương Nghị hiểu rất rõ tính cách của Vú Em, nhất định là thừa cơ Đỗ Thiên Trạch không nhìn thấy, thì liền bỏ chạy ra ngoài. Hơn nữa, Đỗ Thiên Trạch còn phải trông nom Tiểu Viễn, không thể ngăn Vú Em lại cũng là chuyện bình thường.
“Em thay đồ đi. Anh dẫn em đi bệnh viện. Mặt của em đỏ quá.” Phương Nghị thấy sắc mặt của Đỗ Thiên Trạch bất thường, liền biết cậu sinh bệnh rồi.
“Không sao đâu. Em đâu có yếu ớt như vậy. Anh lấy hòm thuốc tới đây. Em uống hai viên thuốc là khỏe rồi.” Thân thể của Đỗ Thiên Trạch không tệ lắm, chỉ mắc một chút mưa sẽ không sinh bệnh nổi đâu. Nếu cậu quả thật sinh bệnh, nhất định là do bị dọa mà ra, sẽ không nặng lắm.
“Thật sự không sao chứ” Phương Nghị có chút không yên lòng.
“Không sao mà. Đúng rồi. Tiểu Viễn đâu Nó có sao không Chắc nó cũng bị cảm lạnh rồi. Anh nấu một ít nước gừng cho nó uống đi. Con nít không thể uống thuốc bậy bạ.” Đỗ Thiên Trạch uống thuốc xong, công đạo với Phương Nghị một chút rồi lại ngủ tiếp.
“Anh ơi, nam thần sao rồi ạ” Phương Duyệt lại phải ăn cơm hộp nên rất là không vui.
“Có hơi cảm mạo. Nếu ngày mai còn không tốt lên, anh sẽ đưa em ấy đi bệnh viện.”
“Em cảm thấy, nam nhất nhất định là bị dọa thành bệnh nên thân thể mới khó chịu. Trong thời gian này, anh ấy cần được an ủi. Hơn nữa nha, nếu anh ấy thật sự bị cảm lạnh, anh nên giúp anh ấy làm nóng người lên thì tốt hơn.” Phương Duyệt rất nghiêm túc mà phân tích cho Phương Nghị nghe.
“Làm sao an ủi Anh đắp cho em ấy thêm một cái chăn bông, em ấy có cảm thấy nóng quá hay không” Phương Nghị nghe Phương Duyệt nói xong, cảm thấy Phương Duyệt nói rất có đạo lý. Nhưng mà giờ đang là hè, đắp cho Đỗ Thiên Trạch thêm một cái chăn bông liệu có nóng quá hay không.
“Anh…” Phương Duyệt cảm thấy Phương Nghị thật sự là trì độn tới cảnh giới cao nhất rồi. “Anh ngốc à. Giờ nam thần đang nằm trên giường anh kìa. Lúc anh ngủ thì ôm anh ấy, để anh ấy cảm thấy an tâm, hơn nữa nhiệt độ cơ thể của anh cao, có thể giúp anh ấy làm nóng người. Nhất cử lưỡng tiện a.”
Phương Duyệt nói xong, yên lặng thầm nói ở trong lòng, nam thần ơi, em chỉ có thể giúp được anh như thế này thôi, về phần có cởi quần áo hay không thì phải trông chờ vào anh rồi.
“À.” Phương Nghị gật đầu, định quay về làm thử.
Buổi tối lúc đi ngủ, Phương Nghị do dự cả nửa này mới ôm Đỗ Thiên Trạch vào lòng. Đây là lần đầu tiên anh ôm người ta ngủ, có chút không quen, thay đổi mất lượt tư thế mới ngủ được.
Đỗ Thiên Trạch ngủ rất say, được Phương Nghị ôm vào lòng cũng không tỉnh lại, chỉ là cảm thấy hơi khó chịu, cậu điều chỉnh tư thế ngủ trong lòng Phương Nghị một chút rồi lại ngủ tiếp.