Dựa theo hướng Đỗ Gia Mặc chỉ, Phương Nghị rất nhanh đã tìm được bệnh viện. Anh ôm Đỗ Thiên Trạch vào bệnh viện, bác sĩ nói cậu bị sốt, bệnh tình không nặng nên chỉ truyền dịch cho cậu. Sau khi Đỗ Gia Mặc xác định Đỗ Thiên Trạch không bị bệnh nặng mới thở phào ra một hơi, sau đó quay đầu lại hỏi Phương Nghị: “Hai đứa tới lúc nào Sao không chờ nó hết bệnh rồi về đây”
“Chúng tôi tới từ ngày hôm qua. Lúc đó cậu ấy còn khỏe, hôm nay lại đột nhiên ngã bệnh.” Phương Nghị biết Đỗ Thiên Trạch không sao thì cũng thở ra một hơi, sau đó ra ngoài gọi điện thoại cho Phương Duyệt, nói cho cô nhóc biết hai ngày tới anh không về được.
Phương Duyệt nghe thấy Đỗ Thiên Trạch bị bệnh, liền bắt Phương Nghị phải chăm sóc cho Đỗ Thiên Trạch thật tốt vào, không cần lo chuyện cửa tiệm, cô nhóc sẽ chăm sóc cho Vú Em và những thú khác trong tiệm.
Cúp điện thoại, Phương Nghị đứng ngay tại chỗ trầm tư một hồi. Con nhóc Phương Duyệt kia không phải là thích Đỗ Thiên Trạch rồi đó chứ Này không được. Đỗ Thiên Trạch thích đàn ông mà. Lúc về phải nói chuyện với Phương Duyệt mới được.
“Mấy con thú kia là do cậu tìm tới sao” Đỗ Gia Mặc thừa dịp Phương Nghị ra ngoài gọi điện thoại cũng gọi một cú về nhà. Mẹ Đỗ nghe thấy Đỗ Thiên Trạch không sao thì vội vàng cúp máy, nói là muốn chơi cùng với Tiểu Huyễn và đám thỏ con chó con.
“Ừm.” Phương Nghị gật đầu: “Tiểu Đỗ nói, mỗi lần cậu ấy về nhà đều bị đuổi ra ngoài, đồ đạc cũng bị vứt ra, nên tôi cho cậu ấy mấy con thú, bảo tụi nó đưa đồ tới nhà các anh. Nhà tôi mở cửa hàng thú cưng.” Phương Nghị nói xong lại bổ sung thêm một câu.
“Cách của các cậu rất tốt. Tôi thấy ba tôi bị mấy con thú kia quấn tới mặt đen thùi lùi nhưng lại không hề mạnh bạo với tụi nó một chút nào. Quả thật so với Thiên Trạch thì đãi ngộ của tụi nó tốt hơn nhiều.” Đỗ Gia Mặc nói, anh là người có tư tưởng khá cởi mở, hơn nữa anh cũng là giáo viên, biết chuyện này không phải là bệnh, cũng không thể sửa được, nên thường lén lút liên hệ với Đỗ Thiên Trạch, cũng thường hay uyển chuyển đề cập với nhà, nhưng còn chưa nói hết thì đã bị ba Đỗ chặn ngang. Lần này mấy con thú nhỏ tới quậy ba Đỗ, vậy mà ba Đỗ lại không phát hỏa, hơn nữa chỉ dám to tiếng kêu đuổi tụi nó ra ngoài, chứ không có làm thật.
“Thích đàn ông không phải là bệnh. Hơn nữa đây cũng là chuyện rất bình thường trong nước, nước ngoài cũng đã cho phép kết hôn rồi, vậy mà không biết sao ba của anh lại không nghĩ thông như vậy. Nghe nói ông ấy còn làm giáo viên nữa mà.” Phương Nghị kỳ thật rất không thích ba Đỗ. Đỗ Thiên Trạch không hề làm sai chuyện lại trực tiếp đuổi người ta ra ngoài như vậy. Cảm giác con cái ở bên ngoài không có gia đình quan tâm là như thế nào, anh là người hiểu rõ nhất.
“Kỳ thật không thể trách ba tôi được. Ba của tôi đối với loại chuyện này có khúc mắc.” Đỗ Gia Mặc lấy thuốc lá ra, chợt nhớ đây là bệnh viện không thể hút thuốc, nên ngẩng đầu nói với Phương Nghị: “Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.”
Phương Nghị thấy sắc mặt của Đỗ Thiên Trạch đã tốt lên nhiều, chung quanh cũng có y tá qua lại trông nom, liền gật đầu cùng đi ra ngoài với Đỗ Gia Mặc.
Vừa mới ra bên ngoài, Đỗ Gia Mặc liền châm thuốc, rít mạnh một hơi, sau đó dẫn Phương Nghị tới một chỗ khá an tĩnh, nói: “Nếu Thiên Trạch đã mang cậu tới đây, vậy chắc chắn quan hệ của các cậu không tệ. Gần đây tôi mới vừa nghe mẹ kể một đoạn chuyện xưa, vốn định gặp Thiên Trạch rồi mới nói. Nhưng giờ nó còn chưa tỉnh, vậy để tôi nói với cậu trước, rồi cậu nói lại cho Thiên Trạch sau. Tôi không thể ở đây lâu được, nếu không thì ba của tôi sẽ không vui.”
Đỗ Gia Mặc biết Đỗ Thiên Trạch thích một người, lần này về nhà lại mang theo Phương Nghị, anh cảm thấy Phương Nghị chắc là bạn trai mà Đỗ Thiên Trạch tìm kiếm. Kỳ thật anh không thích người như Phương Nghị lắm, quá cường tráng, hơn nữa trông khá hung dữ. Nhưng nhìn thấy động tác thân mật của Tiểu Thổ Phỉ đối với Phương Nghị, rồi lại thấy thái độ của Phương Nghị đối với Đỗ Thiên Trạch, thái độ của Đỗ Gia Mặc đối với Phương Nghị cũng đổi mới rất nhiều, người này chắc cũng có thể xem là người rất dịu dàng, cho nên anh chấp nhận mối quan hệ giữa Phương Nghị và Đỗ Thiên Trạch.
“Loại chuyện này… nói với tôi hình như không được tốt lắm.” Chuyện mà Đỗ Gia Mặc muốn nói hình như là chuyện rất bí mật, nói cho một người ngoài như anh thì không được tốt lắm.
“Không có gì không tốt hết. Lúc cậu nói với nó, cũng có thể bàn bạc một chút xem chuyện này phải làm thế nào.” Đỗ Gia Mặc không để ý tới lời của Phương Nghị, lại rít một hơi thuốc, sau đó nói chuyện của ba Đỗ cho Phương Nghị nghe.
Chuyện này, ba Đỗ chưa từng nói cho ai biết. Mấy ngày hôm trước, lúc mẹ Đỗ dọn dẹp đồ đạc phát hiện quyển nhật ký ba Đỗ giấu. Lúc đó mới biết ba Đỗ đã phải trải qua một chuyện như vậy.
Đại khái phải nói từ lúc ba Đỗ còn học đại học. Phòng ở ký túc xá lúc đó theo tiêu chuẩn bốn người một phòng. Ông và bạn cùng phòng có quan hệ phi thường tốt, trong đó có hai người bạn cùng phòng là một cặp. Lúc ba Đỗ biết chuyện thì rất kinh ngạc, nhưng lúc đó ông cũng có chút hiểu biết về chuyện này, nên đôi lúc sẽ giúp bọn họ giấu diếm. Dù sao thì lúc đó thái độ của đại đa số người đối với đồng tính luyến ái không khoan dung như bây giờ.
Lúc sắp tốt nghiệp đại học, chuyện của hai người bạn cùng phòng bị một người bạn khác cũng chung phòng biết. Nhưng ý tưởng của người kia không giống ba Đỗ. Sau khi biết chuyện, người kia yên lặng thu thập chứng cớ, trực tiếp báo cáo chuyện của họ cho hiệu trưởng. Sau khi ba Đỗ biết thì đã gây lộn với người kia một trận rồi ném đồ đạc của người kia đi.
Ở thời đại đó, ngay cả nói chuyện yêu đương còn phải lén lút, huống chi là chuyện nam nam yêu nhau như thế. Hiệu trưởng luyến tiếc người tài, vì thế gọi bọn họ lên trường nói chuyện. Hiệu trưởng nói ông ta sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài, sẽ để cho bọn họ yên bình thêm mấy tháng để có thể tốt nghiệp như bình thường, yêu cầu duy nhất chính là trước khi bọn họ tốt nghiệp không được gặp lại nữa.
Hai người đều rất cảm kích trước quyết định của hiệu trưởng. Ngay ngày hôm đó, bọn liền ra khỏi ký túc xá. Bình thường lớp của hai người cũng cách xa nhau, luôn nghiêm khắc tuân thủ yêu cầu của hiệu trưởng.
Nhưng chuyện vẫn bị truyền ra bên ngoài. Chỉ trong vòng một đêm, thái độ của mọi người đều thay đổi. Mọi người đều chỉ trỏ đằng sau lưng bọn họ. Ba Đỗ bởi vì ngủ chung phòng với bọn họ mà cũng bị dính lây. Rất nhiều người nói ba Đỗ sống chung với họ lâu như vậy, nói không chừng cũng là đồng tính luyến ái.
Nói xấu sau lưng còn chưa tính, mọi người đã bắt đầu động thủ với bọn họ. Người bạn dọn ra ngoài kia bị bạn cùng phòng nói có bệnh, liền ném hết đồ đạc của người kia ra ngoài, đuổi người kia ra khỏi phòng. Không ai chịu sống cùng với người kia.
Thậm chí còn gọi vài người tới đánh người bạn kia, nói là muốn xả hết giận.
Ba Đỗ ở bên cạnh nhìn mà thầm sợ hãi. Vì ngại lời đồn mà ông rất ít nói chuyện với bạn cùng phòng, cũng không ra mặt giúp. Vài ngày sau, trong trường truyền ra tin tức, nói người kia bị đánh rất thảm, cả cánh tay đều bị gãy. Người đánh là kẻ ghét đồng tính luyến ái, đánh người xong thì bỏ chạy.
Lại qua thêm vài ngày, một nhóm cảnh sát tới trường học điều tra. Ba Đỗ từ trong miệng cảnh sát biết được, hai người bọn họ đã chết, là nhảy sông tự sát. Bởi vì trong di vật lưu lại có một bức thư gửi cho ba Đỗ, nên cảnh sát mới tìm tới ba Đỗ.
“Mẹ tôi nói lúc mẹ gặp được ba, ba tôi đặc biệt bài xích loại chuyện này, cảm thấy ba tôi rất có thể đã bị ảnh hưởng bởi chuyện đó, nên giờ mới nghiêm khắc với Thiên Trạch như vậy.” Đỗ Gia Mặc nói xong, bản thân cũng cảm thấy có chút xót xa trong lòng. Bản thân tình yêu không có đúng sai. Hai người bạn cùng phòng của ba Đỗ thích nhau, không hề gây trở ngại đến người khác, vậy mà lại gặp phải kết quả bi thảm như vậy.
“Thì ra là như vậy a.” Phương Nghị nghe xong thì khẽ than một tiếng. Nếu lúc trẻ ba Đỗ thật sự trải qua chuyện như thế này, vậy thái độ hiện giờ đối với Đỗ Thiên Trạch cũng không phải là không lý giải được.
“Tôi cảm thấy chắc là ba tôi đã bị chuyện này kích thích, nên mới hung dữ với Thiên Trạch như vậy. Nếu các cậu xuống tay từ chỗ này, xác suất thành công hẳn sẽ lớn hơn một chút. Về phần mẹ tôi, các cậu không cần phải lo. Mẹ tôi đã không còn giận Thiên Trạch nữa rồi, nhưng mẹ tôi vẫn e ngại ba tôi cho nên mới không liên lạc với Thiên Trạch.”
“Ừm, tôi sẽ nói lại cho Tiểu Đỗ biết.” Phương Nghị gật đầu. Nếu bản thân ba Đỗ không ghét loại chuyện này mà chỉ bị ngoại giới kích thích nên mới biến thành như vậy, vậy thì tỷ lệ Đỗ Thiên Trạch thành công công phá được ba Đỗ sẽ lớn hơn.
“Tốt. Những gì nên nói tôi đều nói hết rồi. Tôi phải về đây. Cậu vào thăm Thiên Trạch đi.” Đỗ Gia Mặc dụi tắt điếu thuốc, sau đó rời đi. Phương Nghị quay trở lại phòng bệnh, phát hiện Đỗ Thiên Trạch đã tỉnh.
“Làm phiền anh rồi.” Thấy Phương Nghị, Đỗ Thiên Trạch khàn giọng nói lời cảm ơn với anh.
“Giữa chúng ta thì có gì mà phiền toái hay không phiền toái chứ. Nhưng mà, sau khi cậu ngất, tôi có tới nhà cậu. Anh cậu có tới cùng với tôi. Là do anh cậu chỉ đường cho tôi nên tôi mới tìm được bệnh viện.” Phương Nghị đơn giản nói sơ qua chuyện lúc Đỗ Thiên Trạch hôn mê cho cậu nghe.
“Phải rồi, video….” Đỗ Gia Mặc đưa cậu tới đây, là sự kiện ngoài ý muốn của Đỗ Thiên Trạch. Cái cậu lo lắng, là thái độ của ba Đỗ.
“Tôi còn chưa xem.” Phương Nghị lấy di động ra, ấn ấn một hồi rồi mới lộ vẻ đáng tiếc mà nói với Đỗ Thiên Trạch, ở đây không có mạng, không bật camera được.
“Tuy không xem được, nhưng lúc tôi đưa cậu tới đây, ba cậu vẫn luôn kêu vứt ba đứa nó ra khỏi nhà, nhưng mà ông ấy vẫn chưa động thủ. Ba đứa nó chắc là vẫn còn ở trong nhà cậu. Cậu đừng lo.” Phương Nghị có chút tự hào mà nói. May mà đám chó con mèo con anh tuyển đều là đứa thông minh. Ba Đỗ muốn đuổi tụi nó ra cũng phải suy xét vấn đề sinh tồn của tụi nó. Nếu là chó lớn, nói không chừng ba Đỗ sẽ đuổi tụi nó thật.
“Tôi bị bệnh gì” Lúc này Đỗ Thiên Trạch mới nhớ tới thân thể của mình. Ít nhiều gì cậu cũng đoán được, chắc là do đêm qua tắm nước lạnh.
“Sốt cao. Nhưng bác sĩ nói thân thể cậu tốt, chỉ cần truyền dịch xong thì về nhà được rồi.” Phương Nghị đáp.
“Vậy thì may quá.” Nghe Phương Nghị nói, Đỗ Thiên Trạch liền yên tâm. Trong nhà không chuẩn bị gì cả, ba con thú kia chắc sẽ không được ăn ngon cũng không được sống tốt. Nếu không mang ba con kia về, mẹ Đỗ nhất định sẽ bận chết.
“Cậu nghỉ ngơi một chút đi. Đừng nghĩ nhiều như vậy. Tôi giúp cậu mua cơm trưa. Muốn ăn cái gì” Phương Nghị thấy Đỗ Thiên Trạch sinh bệnh mà còn mặt co mày cáu, cảm thấy Đỗ Thiên Trạch sống đến bây giờ thật đúng là đủ mệt.
“Xin hỏi” Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi vào phòng bệnh, thấy Đỗ Thiên Trạch liền trực tiếp đi tới, vừa cười vừa nói với Đỗ Thiên Trạch và Phương Nghị: “Xin chào, tôi là Lý Nhã Tình.”
“Chị dâu.” Nghe Lý Nhã Tình nói, Đỗ Thiên Trạch liền ngọ nguậy đứng dậy, rất lễ phép mà chào hỏi Lý Nhã Tình.
“Được rồi, được rồi. Cậu còn đang bệnh kìa, không cần phải lễ phép như vậy. Mặc dù đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng chị biết cậu rất lâu rồi.” Lý Nhã Tình nói xong, liền đưa đồ trong tay cho Phương Nghị: “Đây là đồ mẹ tôi chuẩn bị. Bên trong có một bát cháo, là do mẹ tôi nấu cho Thiên Trạch. Những thứ khác là cho cậu. Bởi vì phải đưa tới đây nên đồ ăn khá đơn sơ, đừng ghét bỏ.”
“Có thể ăn là tốt rồi, làm sao ghét bỏ được.” Phương Nghị ôm lấy hộp cơm, giúp Đỗ Thiên Trạch dọn bàn, rồi đặt cháo ngay trước mặt cậu.
“Vậy thì tốt rồi. Tôi và anh cậu thừa dịp ba không chú ý liền lẻn tới đây. Ở dưới không tìm được chỗ đỗ xe, không thể đợi lâu. Các cậu từ từ ăn. Tôi đi về trước.” Lý Nhã Tình không quen với Đỗ Thiên Trạch, chỉ nói với Đỗ Thiên Trạch vài câu liền rời đi.
Phương Nghị tiễn Lý Nhã Tình ra khỏi cửa, lúc trở về phát hiện Đỗ Thiên Trạch đang cầm khăn tay lau nước mắt.
Đỗ Thiên Trạch đã bị đuổi ra khỏi nhà rất nhiều năm rồi. Nếu không phải lần này bị bệnh, chắc chắn sẽ không thể ăn được cơm do mẹ Đỗ làm, vì thế cậu nhìn cháo mà chảy nước mắt Phương Nghị vẫn hiểu được. Phương Nghị cũng không quản cậu, chỉ an tĩnh ngồi ở bên cạnh mà ăn cơm.
Tới buổi chiều, Đỗ Thiên Trạch được xuất viện, phỏng chừng thuốc còn chưa có tác dụng, cho nên cước bộ có chút lảo đảo, phải nhờ Phương Nghị đỡ lên lầu.
“Video.” Đỗ Thiên Trạch nằm trên salon, hữu khí vô lực gọi Phương Nghị.
“Đừng vội.” Phương Nghị điều chỉnh video xong liền đưa cho Đỗ Thiên Trạch. Chu Sùng Văn biết trong nhà họ Đỗ thì ba Đỗ là người khó đối phó nhất, vì thế đã ra lệnh cho đám thú nhỏ, chủ yếu công kích người có thái độ không tốt với tụi nó nhất, với những người khác cũng phải cố gắng bán manh.
Đỗ Thiên Trạch nhận lấy di động, phát hiện hình ảnh rung lắc dữ dội. Con chó con không ngừng lắc lư vây quanh ba Đỗ, mèo con thì đang nằm ngủ trong lòng ông.
Chó con nhìn thấy xung quanh không có đồng bọn quen thuộc của nó nên rất sốt ruột. Nhớ tới mèo con đang nằm trong lòng ba Đỗ, nhưng nó quá nhỏ, nhảy không tới, nên đành phải không ngừng vây quanh chân ba Đỗ mà ư ử kêu.
Ba Đỗ không hiểu chó con, liền gọi Đỗ Gia Mặc tới đem con chó này đi. Đỗ Gia Mặc ở bên kia nói với vào rằng anh đang chơi với Tiểu Thổ Phỉ, không có rảnh, bảo ba Đỗ tự mình xử lý.
Ba Đỗ nhìn chằm chằm vào chó con hồi lâu. Chó con ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, nghiêm túc đối diện với ba Đỗ, sau đó đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vào chân ông, bộ dáng rất cẩn thận. Ba Đỗ nhìn thấy liền hít vào một hơi, rồi khom lưng ôm chó con lên.
Chó con tìm thấy mèo con, liền chạy tới bên cạnh nó mà dụi một hồi, lại dùng mõm ủn ủn mèo con. Mèo con đã rất quen thuộc với chó con, biết chó con đang chơi đùa với nó, vì thế nó không động đậy gì, chỉ lắc lắc cái đuôi. Chó con quậy mèo con một hồi, thấy mèo con không để ý tới nó, liền nằm xuống cạnh mèo con, dựa vào mèo con rồi cuộn thành một cục, trông khó giống như cái gối lông xù nho nhỏ.
Ba Đỗ cúi đầu nhìn một mèo một chó trong lòng, ông vươn tay, rối rắm một hồi lâu mới nhẹ nhàng vỗ vỗ chúng nó. Chó con ngủ rất say, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
“Ba tôi đối với tụi nó thật tốt.” Đỗ Thiên Trạch rất hâm mộ mà nói. Lúc cậu còn bé, ba Đỗ cũng hay dỗ cậu ngủ như thế.
“Tốt với tụi nó là tốt rồi. Trước cứ để cho tụi nó sống chung với người nhà cậu đi. Chờ tới lúc ba cậu quen với tụi nó rồi thì cậu về nhà. Tụi nó có thể giúp cậu.” Phương Nghị dọn dẹp đồ đạc cho Đỗ Thiên Trạch xong thì đỡ cậu lên giường ngủ.
“Tôi không có buồn ngủ. Tôi mà nằm thì sẽ không thể nấu cơm tối cho anh.” Hôm nay cậu còn muốn làm đồ ăn ngon hơn cho Phương Nghị, ăn no xong thì để anh rời đi.
“Không sao. Lát nữa tôi ra ngoài mua. Tay nghề của mẹ cậu cũng tốt thật. Đồ ăn làm rất ngon.” Tuy tay nghề của mẹ Đỗ không tốt bằng tiệm cơm, làm thức ăn không tinh xảo như trong tiệm, nhưng lúc ăn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
“Ừ, mẹ tôi nấu cơm rất ngon.” Đỗ Thiên Trạch có chút ảm đạm mà gật đầu. Trước kia, mỗi lần cậu sinh bệnh, mẹ Đỗ đều đi mua một con gà sống, hầm cho tới trưa, chờ canh gà bốc mùi thơm ngào ngạt, liền dùng canh gà nấu cho cậu một bát cháo vừa thơm vừa mềm. Cho dù cậu không có khẩu vị cũng vẫn có thể quất hai bát lớn. Vài năm nay, mỗi lần cậu sinh bệnh thì tưởng niệm nhất chính là cháo gà của mẹ Đỗ. Hôm nay đột nhiên được ăn làm cậu có chút không dám tin.
“Hôm nay anh cậu có nói cho tôi biết chuyện của ba cậu.” Phương Nghị nói từ đầu chí cuối chuyện Đỗ Gia Mặc đã nói cho Đỗ Thiên Trạch nghe.
“Hóa ra là như vậy.” Đỗ Thiên Trạch nghe xong, nỗi nghi hoặc trong lòng rốt cuộc đã được hóa giải. Kỳ thật cậu vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, ba Đỗ là giáo sư đại học thì ý tưởng không nên mốc meo như vậy, vì sao lại chán ghét chuyện của cậu như vậy, hóa ra là bởi vì chuyện này.
“Cậu nghĩ ra cách rồi” Thấy biểu tình của Đỗ Thiên Trạch, Phương Nghị hỏi.
“Chưa.” Đỗ Thiên Trạch lắc đầu, nhưng sau khi biết ba Đỗ không phải trời sinh phản cảm với chuyện này, Đỗ Thiên Trạch cảm thấy cậu vẫn còn có hi vọng. Về phần phải làm như thế nào thì cậu còn chưa nghĩ ra.
Trời tối, mẹ Đỗ vừa mới nấu cơm xong, bên ngoài liền truyền tới một tiếng đập cửa. Ở bên ngoài kêu vài tiếng, đám mèo con chó con đang nằm ngủ ở trong lòng ba Đỗ vừa nghe thấy liền nhảy ra khỏi lòng ông. Chó con chân ngắn, nó gần như là lăn từ trên cao xuống. Tiểu Thổ Phỉ cũng nhảy ra khỏi lòng Tiểu Huyên. Ba con tập hợp lại cùng chạy ra tới cửa, vì thế lúc mẹ Đỗ vừa ra tới, liền nhìn thấy ba con thú nhỏ đang nghiêm chỉnh sắp hàng ngay ngắn ngồi xổm ngay trước cửa, dùng ánh mắt trông mong mà nhìn ra ngoài.
Tiểu Thổ Phỉ nhìn thấy mẹ Đỗ, như là nhớ tới cái gì đó, nó dùng đầu chạm vào mèo con và chó con. Ba đứa lại cùng nhau chạy vào trong.
“Xin chào.” Mẹ Đỗ mở cửa, liền thấy Phương Nghị đang đứng ngay bên ngoài.
“Con tới đón tụi Tiểu Thổ Phỉ về nhà. Còn nữa, cám ơn cơm trưa của dì.” Phương Nghị đưa hộp cơm cho mẹ Đỗ.
Mẹ Đỗ nhận lấp hộp, còn chưa nói gì thì đã nghe thấy tiếng vang. Tụi Tiểu Thổ Phỉ đang đẩy cái ván trượt ra, nhìn thấy Phương Nghị thì tụi nó càng đẩy nhanh ván trượt tới chỗ Phương Nghị.
“Cám ơn dì đã chăm sóc cho tụi nó. Tụi nó nên về nhà ngủ rồi. Ngày mai lại đến.” Phương Nghị nói xong, không chờ mẹ Đỗ đáp lại, liền ngồi xổm xuống ôm tụi Tiểu Thổ Phỉ bỏ vào trong túi, cầm ván trượt rời đi.
“Thỏ con đừng đi mà.” Tiểu Huyên thấy Phương Nghị mang Tiểu Thổ Phỉ đi, liền vội đuổi theo, kéo lấy cái túi trong tay Phương Nghị, nhóc rất tức giận mà nói với Phương Nghị: “Thỏ con là của nhà con. Chú không được mang nó đi.”
“Tiểu Huyên.” Mẹ Đỗ biết Tiểu Thổ Phỉ là thú trong tiệm của Phương Nghị, liền vội ôm Tiểu Huyên lại, nói nhỏ với cô bé: “Đám thú này đều là của nhà chú ấy, không phải của nhà mình. Trời tối rồi, tụi nó đã mệt, phải về nhà ngủ. Ngày mai chú sẽ mang tụi nó tới đây chơi với con.”
“Thật sao” Tiểu Huyên rất không tình nguyện mà buông tay ra, nói cùng với Phương Nghị: “Ngày mai chú sẽ đưa tụi nó tới đây sao”
“Ừ, ngày mai sẽ cho tụi nó tới đây chơi cùng con.” Phương Nghị gật đầu.
“Nhất định phải tới nha. Chúng ta ngoéo tay đi.” Tiểu Huyên rất không yên tâm.
“Tiểu Huyên, đừng quậy. Chú đang vội về nhà mà. Ngày mai chú sẽ tới đây. Không cần phải ngoéo tay đâu.” Mẹ Đỗ dỗ Tiểu Huyên, rồi lại nhìn Phương Nghị, chần chờ một hồi, lại nói với anh đợi một chốc.
Phương Nghị đứng ở ngoài cửa đợi một hồi. Mẹ Đỗ rất nhanh đã đi ra, đưa hộp cơm cho Phương Nghị, rồi nói: “Lúc Thiên Trạch bị bệnh, nó thường cảm thấy ăn không ngon. Tôi có nấu cho nó chút cháo, bên trong còn có vài món thức ăn tôi làm. Nếu không chê thì cứ mang về ăn đi.”
“Cám ơn dì.” Phương Nghị nhận lấy cơm hộp rồi xoay người rời đi. Nhìn thấy thái độ của mẹ Đỗ và Đỗ Gia Mặc, bọn họ chắc đã sớm tha thứ cho Đỗ Thiên Trạch rồi, chỉ có mỗi ba Đỗ là chưa chịu tha thứ cho cậu, vậy mà Đỗ Thiên Trạch lại vì việc này mà phát sầu bảy năm, có nhà nhưng không thể về.
Về tới nhà, Phương Nghị đưa hộp cơm cho Đỗ Thiên Trạch, rồi thả tụi Tiểu Thổ Phỉ ra. Ba con thú đã ở nhà họ Đỗ cả một ngày, vừa được thả ra liền chạy náo loạn khắp nơi. Chó con còn quá phận hơn, dám chạy tới góc phòng tiểu bậy.
Tiểu Thổ Phỉ thì chạy tới bên cạnh Đỗ Thiên Trạch, bám lấy chân cậu, nhìn chằm chằm…. hộp cơm trong tay Đỗ Thiên Trạch.
Dựa theo hướng Đỗ Gia Mặc chỉ, Phương Nghị rất nhanh đã tìm được bệnh viện. Anh ôm Đỗ Thiên Trạch vào bệnh viện, bác sĩ nói cậu bị sốt, bệnh tình không nặng nên chỉ truyền dịch cho cậu. Sau khi Đỗ Gia Mặc xác định Đỗ Thiên Trạch không bị bệnh nặng mới thở phào ra một hơi, sau đó quay đầu lại hỏi Phương Nghị: “Hai đứa tới lúc nào Sao không chờ nó hết bệnh rồi về đây”
“Chúng tôi tới từ ngày hôm qua. Lúc đó cậu ấy còn khỏe, hôm nay lại đột nhiên ngã bệnh.” Phương Nghị biết Đỗ Thiên Trạch không sao thì cũng thở ra một hơi, sau đó ra ngoài gọi điện thoại cho Phương Duyệt, nói cho cô nhóc biết hai ngày tới anh không về được.
Phương Duyệt nghe thấy Đỗ Thiên Trạch bị bệnh, liền bắt Phương Nghị phải chăm sóc cho Đỗ Thiên Trạch thật tốt vào, không cần lo chuyện cửa tiệm, cô nhóc sẽ chăm sóc cho Vú Em và những thú khác trong tiệm.
Cúp điện thoại, Phương Nghị đứng ngay tại chỗ trầm tư một hồi. Con nhóc Phương Duyệt kia không phải là thích Đỗ Thiên Trạch rồi đó chứ Này không được. Đỗ Thiên Trạch thích đàn ông mà. Lúc về phải nói chuyện với Phương Duyệt mới được.
“Mấy con thú kia là do cậu tìm tới sao” Đỗ Gia Mặc thừa dịp Phương Nghị ra ngoài gọi điện thoại cũng gọi một cú về nhà. Mẹ Đỗ nghe thấy Đỗ Thiên Trạch không sao thì vội vàng cúp máy, nói là muốn chơi cùng với Tiểu Huyễn và đám thỏ con chó con.
“Ừm.” Phương Nghị gật đầu: “Tiểu Đỗ nói, mỗi lần cậu ấy về nhà đều bị đuổi ra ngoài, đồ đạc cũng bị vứt ra, nên tôi cho cậu ấy mấy con thú, bảo tụi nó đưa đồ tới nhà các anh. Nhà tôi mở cửa hàng thú cưng.” Phương Nghị nói xong lại bổ sung thêm một câu.
“Cách của các cậu rất tốt. Tôi thấy ba tôi bị mấy con thú kia quấn tới mặt đen thùi lùi nhưng lại không hề mạnh bạo với tụi nó một chút nào. Quả thật so với Thiên Trạch thì đãi ngộ của tụi nó tốt hơn nhiều.” Đỗ Gia Mặc nói, anh là người có tư tưởng khá cởi mở, hơn nữa anh cũng là giáo viên, biết chuyện này không phải là bệnh, cũng không thể sửa được, nên thường lén lút liên hệ với Đỗ Thiên Trạch, cũng thường hay uyển chuyển đề cập với nhà, nhưng còn chưa nói hết thì đã bị ba Đỗ chặn ngang. Lần này mấy con thú nhỏ tới quậy ba Đỗ, vậy mà ba Đỗ lại không phát hỏa, hơn nữa chỉ dám to tiếng kêu đuổi tụi nó ra ngoài, chứ không có làm thật.
“Thích đàn ông không phải là bệnh. Hơn nữa đây cũng là chuyện rất bình thường trong nước, nước ngoài cũng đã cho phép kết hôn rồi, vậy mà không biết sao ba của anh lại không nghĩ thông như vậy. Nghe nói ông ấy còn làm giáo viên nữa mà.” Phương Nghị kỳ thật rất không thích ba Đỗ. Đỗ Thiên Trạch không hề làm sai chuyện lại trực tiếp đuổi người ta ra ngoài như vậy. Cảm giác con cái ở bên ngoài không có gia đình quan tâm là như thế nào, anh là người hiểu rõ nhất.
“Kỳ thật không thể trách ba tôi được. Ba của tôi đối với loại chuyện này có khúc mắc.” Đỗ Gia Mặc lấy thuốc lá ra, chợt nhớ đây là bệnh viện không thể hút thuốc, nên ngẩng đầu nói với Phương Nghị: “Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.”
Phương Nghị thấy sắc mặt của Đỗ Thiên Trạch đã tốt lên nhiều, chung quanh cũng có y tá qua lại trông nom, liền gật đầu cùng đi ra ngoài với Đỗ Gia Mặc.
Vừa mới ra bên ngoài, Đỗ Gia Mặc liền châm thuốc, rít mạnh một hơi, sau đó dẫn Phương Nghị tới một chỗ khá an tĩnh, nói: “Nếu Thiên Trạch đã mang cậu tới đây, vậy chắc chắn quan hệ của các cậu không tệ. Gần đây tôi mới vừa nghe mẹ kể một đoạn chuyện xưa, vốn định gặp Thiên Trạch rồi mới nói. Nhưng giờ nó còn chưa tỉnh, vậy để tôi nói với cậu trước, rồi cậu nói lại cho Thiên Trạch sau. Tôi không thể ở đây lâu được, nếu không thì ba của tôi sẽ không vui.”
Đỗ Gia Mặc biết Đỗ Thiên Trạch thích một người, lần này về nhà lại mang theo Phương Nghị, anh cảm thấy Phương Nghị chắc là bạn trai mà Đỗ Thiên Trạch tìm kiếm. Kỳ thật anh không thích người như Phương Nghị lắm, quá cường tráng, hơn nữa trông khá hung dữ. Nhưng nhìn thấy động tác thân mật của Tiểu Thổ Phỉ đối với Phương Nghị, rồi lại thấy thái độ của Phương Nghị đối với Đỗ Thiên Trạch, thái độ của Đỗ Gia Mặc đối với Phương Nghị cũng đổi mới rất nhiều, người này chắc cũng có thể xem là người rất dịu dàng, cho nên anh chấp nhận mối quan hệ giữa Phương Nghị và Đỗ Thiên Trạch.
“Loại chuyện này… nói với tôi hình như không được tốt lắm.” Chuyện mà Đỗ Gia Mặc muốn nói hình như là chuyện rất bí mật, nói cho một người ngoài như anh thì không được tốt lắm.
“Không có gì không tốt hết. Lúc cậu nói với nó, cũng có thể bàn bạc một chút xem chuyện này phải làm thế nào.” Đỗ Gia Mặc không để ý tới lời của Phương Nghị, lại rít một hơi thuốc, sau đó nói chuyện của ba Đỗ cho Phương Nghị nghe.
Chuyện này, ba Đỗ chưa từng nói cho ai biết. Mấy ngày hôm trước, lúc mẹ Đỗ dọn dẹp đồ đạc phát hiện quyển nhật ký ba Đỗ giấu. Lúc đó mới biết ba Đỗ đã phải trải qua một chuyện như vậy.
Đại khái phải nói từ lúc ba Đỗ còn học đại học. Phòng ở ký túc xá lúc đó theo tiêu chuẩn bốn người một phòng. Ông và bạn cùng phòng có quan hệ phi thường tốt, trong đó có hai người bạn cùng phòng là một cặp. Lúc ba Đỗ biết chuyện thì rất kinh ngạc, nhưng lúc đó ông cũng có chút hiểu biết về chuyện này, nên đôi lúc sẽ giúp bọn họ giấu diếm. Dù sao thì lúc đó thái độ của đại đa số người đối với đồng tính luyến ái không khoan dung như bây giờ.
Lúc sắp tốt nghiệp đại học, chuyện của hai người bạn cùng phòng bị một người bạn khác cũng chung phòng biết. Nhưng ý tưởng của người kia không giống ba Đỗ. Sau khi biết chuyện, người kia yên lặng thu thập chứng cớ, trực tiếp báo cáo chuyện của họ cho hiệu trưởng. Sau khi ba Đỗ biết thì đã gây lộn với người kia một trận rồi ném đồ đạc của người kia đi.
Ở thời đại đó, ngay cả nói chuyện yêu đương còn phải lén lút, huống chi là chuyện nam nam yêu nhau như thế. Hiệu trưởng luyến tiếc người tài, vì thế gọi bọn họ lên trường nói chuyện. Hiệu trưởng nói ông ta sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài, sẽ để cho bọn họ yên bình thêm mấy tháng để có thể tốt nghiệp như bình thường, yêu cầu duy nhất chính là trước khi bọn họ tốt nghiệp không được gặp lại nữa.
Hai người đều rất cảm kích trước quyết định của hiệu trưởng. Ngay ngày hôm đó, bọn liền ra khỏi ký túc xá. Bình thường lớp của hai người cũng cách xa nhau, luôn nghiêm khắc tuân thủ yêu cầu của hiệu trưởng.
Nhưng chuyện vẫn bị truyền ra bên ngoài. Chỉ trong vòng một đêm, thái độ của mọi người đều thay đổi. Mọi người đều chỉ trỏ đằng sau lưng bọn họ. Ba Đỗ bởi vì ngủ chung phòng với bọn họ mà cũng bị dính lây. Rất nhiều người nói ba Đỗ sống chung với họ lâu như vậy, nói không chừng cũng là đồng tính luyến ái.
Nói xấu sau lưng còn chưa tính, mọi người đã bắt đầu động thủ với bọn họ. Người bạn dọn ra ngoài kia bị bạn cùng phòng nói có bệnh, liền ném hết đồ đạc của người kia ra ngoài, đuổi người kia ra khỏi phòng. Không ai chịu sống cùng với người kia.
Thậm chí còn gọi vài người tới đánh người bạn kia, nói là muốn xả hết giận.
Ba Đỗ ở bên cạnh nhìn mà thầm sợ hãi. Vì ngại lời đồn mà ông rất ít nói chuyện với bạn cùng phòng, cũng không ra mặt giúp. Vài ngày sau, trong trường truyền ra tin tức, nói người kia bị đánh rất thảm, cả cánh tay đều bị gãy. Người đánh là kẻ ghét đồng tính luyến ái, đánh người xong thì bỏ chạy.
Lại qua thêm vài ngày, một nhóm cảnh sát tới trường học điều tra. Ba Đỗ từ trong miệng cảnh sát biết được, hai người bọn họ đã chết, là nhảy sông tự sát. Bởi vì trong di vật lưu lại có một bức thư gửi cho ba Đỗ, nên cảnh sát mới tìm tới ba Đỗ.
“Mẹ tôi nói lúc mẹ gặp được ba, ba tôi đặc biệt bài xích loại chuyện này, cảm thấy ba tôi rất có thể đã bị ảnh hưởng bởi chuyện đó, nên giờ mới nghiêm khắc với Thiên Trạch như vậy.” Đỗ Gia Mặc nói xong, bản thân cũng cảm thấy có chút xót xa trong lòng. Bản thân tình yêu không có đúng sai. Hai người bạn cùng phòng của ba Đỗ thích nhau, không hề gây trở ngại đến người khác, vậy mà lại gặp phải kết quả bi thảm như vậy.
“Thì ra là như vậy a.” Phương Nghị nghe xong thì khẽ than một tiếng. Nếu lúc trẻ ba Đỗ thật sự trải qua chuyện như thế này, vậy thái độ hiện giờ đối với Đỗ Thiên Trạch cũng không phải là không lý giải được.
“Tôi cảm thấy chắc là ba tôi đã bị chuyện này kích thích, nên mới hung dữ với Thiên Trạch như vậy. Nếu các cậu xuống tay từ chỗ này, xác suất thành công hẳn sẽ lớn hơn một chút. Về phần mẹ tôi, các cậu không cần phải lo. Mẹ tôi đã không còn giận Thiên Trạch nữa rồi, nhưng mẹ tôi vẫn e ngại ba tôi cho nên mới không liên lạc với Thiên Trạch.”
“Ừm, tôi sẽ nói lại cho Tiểu Đỗ biết.” Phương Nghị gật đầu. Nếu bản thân ba Đỗ không ghét loại chuyện này mà chỉ bị ngoại giới kích thích nên mới biến thành như vậy, vậy thì tỷ lệ Đỗ Thiên Trạch thành công công phá được ba Đỗ sẽ lớn hơn.
“Tốt. Những gì nên nói tôi đều nói hết rồi. Tôi phải về đây. Cậu vào thăm Thiên Trạch đi.” Đỗ Gia Mặc dụi tắt điếu thuốc, sau đó rời đi. Phương Nghị quay trở lại phòng bệnh, phát hiện Đỗ Thiên Trạch đã tỉnh.
“Làm phiền anh rồi.” Thấy Phương Nghị, Đỗ Thiên Trạch khàn giọng nói lời cảm ơn với anh.
“Giữa chúng ta thì có gì mà phiền toái hay không phiền toái chứ. Nhưng mà, sau khi cậu ngất, tôi có tới nhà cậu. Anh cậu có tới cùng với tôi. Là do anh cậu chỉ đường cho tôi nên tôi mới tìm được bệnh viện.” Phương Nghị đơn giản nói sơ qua chuyện lúc Đỗ Thiên Trạch hôn mê cho cậu nghe.
“Phải rồi, video….” Đỗ Gia Mặc đưa cậu tới đây, là sự kiện ngoài ý muốn của Đỗ Thiên Trạch. Cái cậu lo lắng, là thái độ của ba Đỗ.
“Tôi còn chưa xem.” Phương Nghị lấy di động ra, ấn ấn một hồi rồi mới lộ vẻ đáng tiếc mà nói với Đỗ Thiên Trạch, ở đây không có mạng, không bật camera được.
“Tuy không xem được, nhưng lúc tôi đưa cậu tới đây, ba cậu vẫn luôn kêu vứt ba đứa nó ra khỏi nhà, nhưng mà ông ấy vẫn chưa động thủ. Ba đứa nó chắc là vẫn còn ở trong nhà cậu. Cậu đừng lo.” Phương Nghị có chút tự hào mà nói. May mà đám chó con mèo con anh tuyển đều là đứa thông minh. Ba Đỗ muốn đuổi tụi nó ra cũng phải suy xét vấn đề sinh tồn của tụi nó. Nếu là chó lớn, nói không chừng ba Đỗ sẽ đuổi tụi nó thật.
“Tôi bị bệnh gì” Lúc này Đỗ Thiên Trạch mới nhớ tới thân thể của mình. Ít nhiều gì cậu cũng đoán được, chắc là do đêm qua tắm nước lạnh.
“Sốt cao. Nhưng bác sĩ nói thân thể cậu tốt, chỉ cần truyền dịch xong thì về nhà được rồi.” Phương Nghị đáp.
“Vậy thì may quá.” Nghe Phương Nghị nói, Đỗ Thiên Trạch liền yên tâm. Trong nhà không chuẩn bị gì cả, ba con thú kia chắc sẽ không được ăn ngon cũng không được sống tốt. Nếu không mang ba con kia về, mẹ Đỗ nhất định sẽ bận chết.
“Cậu nghỉ ngơi một chút đi. Đừng nghĩ nhiều như vậy. Tôi giúp cậu mua cơm trưa. Muốn ăn cái gì” Phương Nghị thấy Đỗ Thiên Trạch sinh bệnh mà còn mặt co mày cáu, cảm thấy Đỗ Thiên Trạch sống đến bây giờ thật đúng là đủ mệt.
“Xin hỏi” Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi vào phòng bệnh, thấy Đỗ Thiên Trạch liền trực tiếp đi tới, vừa cười vừa nói với Đỗ Thiên Trạch và Phương Nghị: “Xin chào, tôi là Lý Nhã Tình.”
“Chị dâu.” Nghe Lý Nhã Tình nói, Đỗ Thiên Trạch liền ngọ nguậy đứng dậy, rất lễ phép mà chào hỏi Lý Nhã Tình.
“Được rồi, được rồi. Cậu còn đang bệnh kìa, không cần phải lễ phép như vậy. Mặc dù đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng chị biết cậu rất lâu rồi.” Lý Nhã Tình nói xong, liền đưa đồ trong tay cho Phương Nghị: “Đây là đồ mẹ tôi chuẩn bị. Bên trong có một bát cháo, là do mẹ tôi nấu cho Thiên Trạch. Những thứ khác là cho cậu. Bởi vì phải đưa tới đây nên đồ ăn khá đơn sơ, đừng ghét bỏ.”
“Có thể ăn là tốt rồi, làm sao ghét bỏ được.” Phương Nghị ôm lấy hộp cơm, giúp Đỗ Thiên Trạch dọn bàn, rồi đặt cháo ngay trước mặt cậu.
“Vậy thì tốt rồi. Tôi và anh cậu thừa dịp ba không chú ý liền lẻn tới đây. Ở dưới không tìm được chỗ đỗ xe, không thể đợi lâu. Các cậu từ từ ăn. Tôi đi về trước.” Lý Nhã Tình không quen với Đỗ Thiên Trạch, chỉ nói với Đỗ Thiên Trạch vài câu liền rời đi.
Phương Nghị tiễn Lý Nhã Tình ra khỏi cửa, lúc trở về phát hiện Đỗ Thiên Trạch đang cầm khăn tay lau nước mắt.
Đỗ Thiên Trạch đã bị đuổi ra khỏi nhà rất nhiều năm rồi. Nếu không phải lần này bị bệnh, chắc chắn sẽ không thể ăn được cơm do mẹ Đỗ làm, vì thế cậu nhìn cháo mà chảy nước mắt Phương Nghị vẫn hiểu được. Phương Nghị cũng không quản cậu, chỉ an tĩnh ngồi ở bên cạnh mà ăn cơm.
Tới buổi chiều, Đỗ Thiên Trạch được xuất viện, phỏng chừng thuốc còn chưa có tác dụng, cho nên cước bộ có chút lảo đảo, phải nhờ Phương Nghị đỡ lên lầu.
“Video.” Đỗ Thiên Trạch nằm trên salon, hữu khí vô lực gọi Phương Nghị.
“Đừng vội.” Phương Nghị điều chỉnh video xong liền đưa cho Đỗ Thiên Trạch. Chu Sùng Văn biết trong nhà họ Đỗ thì ba Đỗ là người khó đối phó nhất, vì thế đã ra lệnh cho đám thú nhỏ, chủ yếu công kích người có thái độ không tốt với tụi nó nhất, với những người khác cũng phải cố gắng bán manh.
Đỗ Thiên Trạch nhận lấy di động, phát hiện hình ảnh rung lắc dữ dội. Con chó con không ngừng lắc lư vây quanh ba Đỗ, mèo con thì đang nằm ngủ trong lòng ông.
Chó con nhìn thấy xung quanh không có đồng bọn quen thuộc của nó nên rất sốt ruột. Nhớ tới mèo con đang nằm trong lòng ba Đỗ, nhưng nó quá nhỏ, nhảy không tới, nên đành phải không ngừng vây quanh chân ba Đỗ mà ư ử kêu.
Ba Đỗ không hiểu chó con, liền gọi Đỗ Gia Mặc tới đem con chó này đi. Đỗ Gia Mặc ở bên kia nói với vào rằng anh đang chơi với Tiểu Thổ Phỉ, không có rảnh, bảo ba Đỗ tự mình xử lý.
Ba Đỗ nhìn chằm chằm vào chó con hồi lâu. Chó con ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, nghiêm túc đối diện với ba Đỗ, sau đó đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vào chân ông, bộ dáng rất cẩn thận. Ba Đỗ nhìn thấy liền hít vào một hơi, rồi khom lưng ôm chó con lên.
Chó con tìm thấy mèo con, liền chạy tới bên cạnh nó mà dụi một hồi, lại dùng mõm ủn ủn mèo con. Mèo con đã rất quen thuộc với chó con, biết chó con đang chơi đùa với nó, vì thế nó không động đậy gì, chỉ lắc lắc cái đuôi. Chó con quậy mèo con một hồi, thấy mèo con không để ý tới nó, liền nằm xuống cạnh mèo con, dựa vào mèo con rồi cuộn thành một cục, trông khó giống như cái gối lông xù nho nhỏ.
Ba Đỗ cúi đầu nhìn một mèo một chó trong lòng, ông vươn tay, rối rắm một hồi lâu mới nhẹ nhàng vỗ vỗ chúng nó. Chó con ngủ rất say, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
“Ba tôi đối với tụi nó thật tốt.” Đỗ Thiên Trạch rất hâm mộ mà nói. Lúc cậu còn bé, ba Đỗ cũng hay dỗ cậu ngủ như thế.
“Tốt với tụi nó là tốt rồi. Trước cứ để cho tụi nó sống chung với người nhà cậu đi. Chờ tới lúc ba cậu quen với tụi nó rồi thì cậu về nhà. Tụi nó có thể giúp cậu.” Phương Nghị dọn dẹp đồ đạc cho Đỗ Thiên Trạch xong thì đỡ cậu lên giường ngủ.
“Tôi không có buồn ngủ. Tôi mà nằm thì sẽ không thể nấu cơm tối cho anh.” Hôm nay cậu còn muốn làm đồ ăn ngon hơn cho Phương Nghị, ăn no xong thì để anh rời đi.
“Không sao. Lát nữa tôi ra ngoài mua. Tay nghề của mẹ cậu cũng tốt thật. Đồ ăn làm rất ngon.” Tuy tay nghề của mẹ Đỗ không tốt bằng tiệm cơm, làm thức ăn không tinh xảo như trong tiệm, nhưng lúc ăn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
“Ừ, mẹ tôi nấu cơm rất ngon.” Đỗ Thiên Trạch có chút ảm đạm mà gật đầu. Trước kia, mỗi lần cậu sinh bệnh, mẹ Đỗ đều đi mua một con gà sống, hầm cho tới trưa, chờ canh gà bốc mùi thơm ngào ngạt, liền dùng canh gà nấu cho cậu một bát cháo vừa thơm vừa mềm. Cho dù cậu không có khẩu vị cũng vẫn có thể quất hai bát lớn. Vài năm nay, mỗi lần cậu sinh bệnh thì tưởng niệm nhất chính là cháo gà của mẹ Đỗ. Hôm nay đột nhiên được ăn làm cậu có chút không dám tin.
“Hôm nay anh cậu có nói cho tôi biết chuyện của ba cậu.” Phương Nghị nói từ đầu chí cuối chuyện Đỗ Gia Mặc đã nói cho Đỗ Thiên Trạch nghe.
“Hóa ra là như vậy.” Đỗ Thiên Trạch nghe xong, nỗi nghi hoặc trong lòng rốt cuộc đã được hóa giải. Kỳ thật cậu vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, ba Đỗ là giáo sư đại học thì ý tưởng không nên mốc meo như vậy, vì sao lại chán ghét chuyện của cậu như vậy, hóa ra là bởi vì chuyện này.
“Cậu nghĩ ra cách rồi” Thấy biểu tình của Đỗ Thiên Trạch, Phương Nghị hỏi.
“Chưa.” Đỗ Thiên Trạch lắc đầu, nhưng sau khi biết ba Đỗ không phải trời sinh phản cảm với chuyện này, Đỗ Thiên Trạch cảm thấy cậu vẫn còn có hi vọng. Về phần phải làm như thế nào thì cậu còn chưa nghĩ ra.
Trời tối, mẹ Đỗ vừa mới nấu cơm xong, bên ngoài liền truyền tới một tiếng đập cửa. Ở bên ngoài kêu vài tiếng, đám mèo con chó con đang nằm ngủ ở trong lòng ba Đỗ vừa nghe thấy liền nhảy ra khỏi lòng ông. Chó con chân ngắn, nó gần như là lăn từ trên cao xuống. Tiểu Thổ Phỉ cũng nhảy ra khỏi lòng Tiểu Huyên. Ba con tập hợp lại cùng chạy ra tới cửa, vì thế lúc mẹ Đỗ vừa ra tới, liền nhìn thấy ba con thú nhỏ đang nghiêm chỉnh sắp hàng ngay ngắn ngồi xổm ngay trước cửa, dùng ánh mắt trông mong mà nhìn ra ngoài.
Tiểu Thổ Phỉ nhìn thấy mẹ Đỗ, như là nhớ tới cái gì đó, nó dùng đầu chạm vào mèo con và chó con. Ba đứa lại cùng nhau chạy vào trong.
“Xin chào.” Mẹ Đỗ mở cửa, liền thấy Phương Nghị đang đứng ngay bên ngoài.
“Con tới đón tụi Tiểu Thổ Phỉ về nhà. Còn nữa, cám ơn cơm trưa của dì.” Phương Nghị đưa hộp cơm cho mẹ Đỗ.
Mẹ Đỗ nhận lấp hộp, còn chưa nói gì thì đã nghe thấy tiếng vang. Tụi Tiểu Thổ Phỉ đang đẩy cái ván trượt ra, nhìn thấy Phương Nghị thì tụi nó càng đẩy nhanh ván trượt tới chỗ Phương Nghị.
“Cám ơn dì đã chăm sóc cho tụi nó. Tụi nó nên về nhà ngủ rồi. Ngày mai lại đến.” Phương Nghị nói xong, không chờ mẹ Đỗ đáp lại, liền ngồi xổm xuống ôm tụi Tiểu Thổ Phỉ bỏ vào trong túi, cầm ván trượt rời đi.
“Thỏ con đừng đi mà.” Tiểu Huyên thấy Phương Nghị mang Tiểu Thổ Phỉ đi, liền vội đuổi theo, kéo lấy cái túi trong tay Phương Nghị, nhóc rất tức giận mà nói với Phương Nghị: “Thỏ con là của nhà con. Chú không được mang nó đi.”
“Tiểu Huyên.” Mẹ Đỗ biết Tiểu Thổ Phỉ là thú trong tiệm của Phương Nghị, liền vội ôm Tiểu Huyên lại, nói nhỏ với cô bé: “Đám thú này đều là của nhà chú ấy, không phải của nhà mình. Trời tối rồi, tụi nó đã mệt, phải về nhà ngủ. Ngày mai chú sẽ mang tụi nó tới đây chơi với con.”
“Thật sao” Tiểu Huyên rất không tình nguyện mà buông tay ra, nói cùng với Phương Nghị: “Ngày mai chú sẽ đưa tụi nó tới đây sao”
“Ừ, ngày mai sẽ cho tụi nó tới đây chơi cùng con.” Phương Nghị gật đầu.
“Nhất định phải tới nha. Chúng ta ngoéo tay đi.” Tiểu Huyên rất không yên tâm.
“Tiểu Huyên, đừng quậy. Chú đang vội về nhà mà. Ngày mai chú sẽ tới đây. Không cần phải ngoéo tay đâu.” Mẹ Đỗ dỗ Tiểu Huyên, rồi lại nhìn Phương Nghị, chần chờ một hồi, lại nói với anh đợi một chốc.
Phương Nghị đứng ở ngoài cửa đợi một hồi. Mẹ Đỗ rất nhanh đã đi ra, đưa hộp cơm cho Phương Nghị, rồi nói: “Lúc Thiên Trạch bị bệnh, nó thường cảm thấy ăn không ngon. Tôi có nấu cho nó chút cháo, bên trong còn có vài món thức ăn tôi làm. Nếu không chê thì cứ mang về ăn đi.”
“Cám ơn dì.” Phương Nghị nhận lấy cơm hộp rồi xoay người rời đi. Nhìn thấy thái độ của mẹ Đỗ và Đỗ Gia Mặc, bọn họ chắc đã sớm tha thứ cho Đỗ Thiên Trạch rồi, chỉ có mỗi ba Đỗ là chưa chịu tha thứ cho cậu, vậy mà Đỗ Thiên Trạch lại vì việc này mà phát sầu bảy năm, có nhà nhưng không thể về.
Về tới nhà, Phương Nghị đưa hộp cơm cho Đỗ Thiên Trạch, rồi thả tụi Tiểu Thổ Phỉ ra. Ba con thú đã ở nhà họ Đỗ cả một ngày, vừa được thả ra liền chạy náo loạn khắp nơi. Chó con còn quá phận hơn, dám chạy tới góc phòng tiểu bậy.
Tiểu Thổ Phỉ thì chạy tới bên cạnh Đỗ Thiên Trạch, bám lấy chân cậu, nhìn chằm chằm…. hộp cơm trong tay Đỗ Thiên Trạch.