Cuối cùng Phương Nghị cũng nhận con Tạng Ngao nhỏ này. Có muốn không nhận cũng không được, Tạng Ngao nhỏ đã bị Vú Em đưa tuốt xuống sân sau rồi, nếu trả nó lại cho Trì Thụy thì dám cá Vú Em sẽ bùng lửa giận mất. Trì Thụy cũng nhận được kết quả mà hắn muốn nên rất vừa ý mà rời đi.
Sau khi Phương Nghị xuất viện, Đỗ Thiên Trạch vẫn phải ở lại bệnh viện thêm một tháng mới được ra. Kỳ thật vết thương của cậu không nặng lắm. Sở dĩ phải ở lại bệnh viện lâu như vậy, hoàn toàn là vì muốn đẩy hết công việc còn đang nắm trong tay đi mà thôi.
Kỳ thật, Đỗ Thiên Trạch cũng không muốn ra viện. Cậu cảm thấy ở trong bệnh viện rất là tốt, ra viện rồi thì lại phải nhận đủ loại công việc. Giờ cậu không muốn nhận quá nhiều kịch bản phim truyền hình, nhưng cậu không ra viện thì không được. Ngày mai đã là ba mươi tết rồi. Đỗ Gia Mặc cũng đã cố ý xin ba Đỗ giúp cậu để năm nay cậu có thể về nhà đón tết.
“Tôi đưa cậu về.” Tuy vết thương của Đỗ Thiên Trạch đã lành, nhưng vẫn không thích hợp cho việc lái xe đường dài nên Hải Dương có hơi lo.
“Cũng được.” Đỗ Thiên Trạch thuận thế đồng ý, sau đó thông đồng với Hải Dương soạn ra kịch bản nói dối, nói rằng lúc cậu quay phim thì bất cẩn khiến đạo cụ thương tổn cánh tay. Cái này cũng có thể tranh thủ một chút đồng tình lúc về nhà nha. Sắp sang năm mới rồi, cậu còn đang bị thương nữa, ba Đỗ sao có thể đuổi cậu ra khỏi nhà được chứ
Trước khi đi, Đỗ Thiên Trạch tới cửa hàng thú cưng một chuyến. Phương Nghị đã đóng gói xong phần đồ của mèo con và chó con rồi. Đồ chơi rồi thức ăn gì đó đều được nhét vào một cái bao bự cho Đỗ Thiên Trạch mang về. Trừ đống đó ra, anh còn chuẩn bị không ít quà cáp, nói là quà chúc tết cho ba mẹ Đỗ Thiên Trạch.
“Không cần đâu.” Mấy món Phương Nghị đưa cho cậu đều là rượu và thuốc lá rất đắc tiền.
“Không sao. Cậu cứ mang về cho bác trai bác gái đi. Đã mua rồi thì không thể lãng phí được.” Phương Nghị không nghe lời khuyên bảo của Đỗ Thiên Trạch, cứng rắn đặt hết quà cáp vào trong xe.
“Đón năm mới xong thì cậu tới chỗ tôi một chuyến. Tôi có lời muốn nói với cậu.” Lúc Đỗ Thiên Trạch chuẩn bị đi, Phương Nghị ghé vào cửa sổ xe nói với Đỗ Thiên Trạch.
“Vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu. Đến lúc đó nhớ gọi Ninh Phong, Chu Sùng Văn và Chu Khởi Mộng tới luôn nhé.” Chờ qua năm sau, hợp đồng của Đỗ Thiên Trạch cũng đã sắp hết hạn, đến lúc đó có thể bàn chuyện hủy hợp đồng. Nếu như nói Đỗ Thiên Trạch vẫn chưa thể khẳng định suy đoán của cậu về Trì Thụy có đúng hay không, vậy thì chuyện Trì Thụy tặng Tạng Ngao cho Phương Nghị, ngược lại đã giúp cậu khẳng định một điều, Trì Thụy có vấn đề.
Nhưng cậu có năng lực gì chứ Thân phận địa vị của Trì Thụy rất cao, làm việc rất cẩn thận, cơ hồ không để lại một chút dấu vết. Cậu có báo cảnh sát thì cũng vô dụng, lại còn làm kinh động tới Trì Thụy. Đến lúc đó cuộc sống của cậu chắc chắn sẽ không dễ chịu gì. Nếu chỉ có một mình cậu thì cậu cũng không phải lo Trì Thụy sẽ trả thù. Nhưng cậu lại lo cho người nhà của mình, Phương Nghị và cửa hàng thú cưng của Phương Nghị nữa. Bọn họ nhất định không thể xảy ra chuyện được.
Suốt cả đường đi Đỗ Thiên Trạch đều phát sầu, Hải Dương cũng bị lây bệnh than thở theo làm Đỗ Thiên Trạch ngạc nhiên vô cùng: “Tôi đang lo lắng lát nữa về nhà sẽ bị ăn đánh ăn mắng đây. Anh thì thở dài cái gì hở”
“Tôi đang lo lát nữa sẽ bị ăn mắng chung với cậu đó.” Hải Dương hít vào một hơi thật sâu. Ba Đỗ đánh đau lắm.
“Anh yên tâm đi. Lúc trước Phương Nghị có theo tôi về nhà rồi. Đâu có bị đánh. Anh chắc cũng vậy thôi.” Đỗ Thiên Trạch nhớ lại lần đó, quả thực cậu rất có lỗi với Hải Dương, vì đi theo cậu mà cũng bị đánh lây.
“Tôi đâu có giống Phương Nghị.” Hải Dương cau mày, nói: “Phương Nghị cao to muốn chết. Phỏng chừng cậu ta quạt tay một cái là có thể quăng ba cậu qua một bên rồi. Ba cậu muốn đánh cậu ta thì cũng không dám xuống tay a. Tôi thì đâu giống vậy, gầy gầy yếu yếu, vươn tay ra đánh tiện lắm á.”
“Anh…gầy yếu” Đỗ Thiên Trạch rất hoài nghi mà ngó cái bụng của Hải Dương.
“Nhìn cái gì thế Chỉ là có chút mỡ bụng thôi mà.” Hải Dương cố gắng hóp bụng lại. Anh quả thật không mập, chỉ là có chút mỡ bụng mà thôi.
“Tôi không nhìn gì cả.” Đỗ Thiên Trạch quay đầu lại. Lực chú ý của cậu đã được Hải Dương dời đi không ít, không còn nhớ tới Trì Thụy nữa mà ngược lại nhớ tới Phương Nghị. Sau khi Phương Nghị biết cậu đang thầm mến anh, thái độ của anh đối với cậu không thay đổi nhiều lắm. Lúc cậu còn nằm viện, anh cũng hay đến bệnh viện thăm cậu, có thể thấy Phương Nghị đã ngầm thừa nhận bị cậu thầm mến rồi.
“Nhìn cái nụ cười mê trai của cậu kìa.” Hải Dương tỏ vẻ cực kỳ khinh thường mà bĩu môi. Anh cảm thấy Đỗ Thiên Trạch cái gì cũng tốt, nhưng mắt nhìn người lại quá kém. Sao lại đi thích người như Phương Nghị được chứ
“Tôi nghe Tiểu Duyệt nói, cậu và Chu Sùng Văn cùng đi xem phim với nhau.” Đỗ Thiên Trạch không để ý tới anh, thản nhiên tung ra một câu, Hải Dương lập tức im miệng.
Lần trở về này coi như thuận lợi. Tiểu Huyên thấy mèo con và chó con liền hết sức cao hứng mà bổ nhào tới, trái một tiếng chú út phải một tiếng chú út gọi đến thật thân thiết nồng nhiệt. Do mèo con chó con vẫn cứ chạy theo đuôi Đỗ Thiên Trạch, nên Tiểu Huyên cũng nối đuôi theo Đỗ Thiên Trạch. Ba Đỗ muốn làm mặt lạnh, nhưng vì nhìn thấy mèo con, cao hứng quá không giả đò nổi.
Tuy cảm thấy đáng tiếc vì không có Tiểu Thổ Phỉ, nhưng đã có mèo con và chó con, hơn nữa còn có Đỗ Thiên Trạch, cơm tất niên năm nay của nhà họ Đỗ cũng xem như là náo nhiệt. Đỗ Thiên Trạch cuối cùng cũng viên mãn rồi. Năm trước cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ ở trong nhà qua điện thoại mà thôi. Năm nay rốt cuộc cũng có thể ở nhà mừng năm mới.
Ăn xong cơm tối, Đỗ Thiên Trạch chuẩn bị rời đi thì bị mẹ Đỗ kéo lại, nói rằng phòng của cậu đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Đỗ Thiên Trạch quay đầu thoáng nhìn qua ba Đỗ. Ba Đỗ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn cậu, nhưng lại bị mèo con kéo trở lại. Ba Đỗ nhìn mèo con, lại nhớ tới đoạn video kia, liền rất không được tự nhiên mà nói: “Nếu đã về rồi thì cứ ở lại đi.”
“Dạ.” Đỗ Thiên Trạch lập tức cười tươi như hoa.
Đỗ Thiên Trạch ở nhà tới mùng năm mới chịu rời đi. Trước khi đi, ba Đỗ rốt cuộc cũng chủ động nói chuyện với Đỗ Thiên Trạch, hỏi cậu sao dạo này chẳng có động tĩnh gì cả. Bài post trên Weibo thì càng ít hơn. Có phải người ta ghét bỏ cậu là đồng tính luyến ái rồi không Nếu người trong giới giải trí đã ghét cậu là người đồng tính, không sắp xếp công tác cho cậu vậy thì cứ về nhà rồi tìm một công việc khác yên ổn hơn đi.
Đỗ Thiên Trạch vui cực kỳ. Cậu giải thích với ba Đỗ là do bị thương cho nên mới không nhận việc. Hơn nữa giờ bộ phim Nhà có thú cưng có cậu đóng đang rất nổi tiếng, tỉ lệ hút khách đã xếp hạng đầu rồi.
Tuy ba Đỗ đồng ý chủ động nói chuyện với Đỗ Thiên Trạch, nhưng mặt mày của ông vẫn cứ hằm hằm như cũ, không chịu tiễn Đỗ Thiên Trạch ra cửa. Mẹ Đỗ nắm tay Đỗ Thiên Trạch đưa cậu ra, dọc đường đi có nói với cậu: tối nào ba Đỗ cũng lướt Weibo của cậu, lại còn hay đi tìm mấy tin tức có liên quan tới cậu nữa, nhưng dạo này không thấy tin tức của cậu cho nên ông sốt ruột.
Đỗ Thiên Trạch thầm thở dài ở trong lòng. Mấy năm nay cậu đúng thật đã có lỗi với người nhà. Lúc cậu vừa mới về, vốn định lấy vết thương ra làm cớ cho mọi người đồng tình, ai ngờ lại làm cho mẹ Đỗ khóc ngay tại chỗ. Là do cậu quá bất hiếu.
“Mẹ, mẹ đừng tiễn con nữa. Sau này rảnh con sẽ lại về nhà. Từ chỗ con lái xe tới đây cũng nhanh lắm.” Đỗ Thiên Trạch rất đau lòng giúp mẹ Đỗ lau nước mắt.
“Ừ, sau này con nhớ về thương xuyên. Ba mẹ già rồi. Không cần con kiếm nhiều tiền có nhiều tiền đồ làm gì nữa, chỉ mong con được sống tốt là ba mẹ cũng đã an tâm rồi.” Mấy năm nay Đỗ Thiên Trạch phải sống một mình ở bên ngoài, mẹ Đỗ cũng đau lòng lắm.
Lưu luyến không rời, tạm biệt mẹ Đỗ xong, Đỗ Thiên Trạch lên xe. Hải Dương lập tức ném qua cho cậu một cuốn kịch bản, nói là do Trì Thụy đưa cho cậu. Bộ này cũng là một bộ phim lịch sử, chính kịch, lại còn là bộ phim thường niên*. Nếu phim này được phát sóng phỏng chừng sẽ không được nổi tiếng lắm, nhưng nếu cậu có thể nhận được một vai trong bộ phim này thì sẽ chứng minh được địa vị trong giới điện ảnh và truyền hình.
*phim thường niên: theo ý hiểu của ta thì là bộ phim sản xuất theo từng năm một, mỗi năm một phần như mấy dòng phim CSI hay Sherlock Homes vậy đó
“Để đó đi. Tôi đang rất không muốn nhận.” Nếu là trước kia, nếu Đỗ Thiên Trạch đánh mất cơ hội như thế này thì chắc chắn cậu sẽ tiếc muốn chết. Nhưng bây giờ cậu cảm thấy có được diễn hay không đã không còn quan trọng gì nữa rồi.
“Mọe, tuy chúng ta không gặp nhau một năm, nhưng thực tế mới qua có vài ngày, sao cậu lại biến thành kẻ không màng danh lợi như vậy hả Có phải đã tìm được thằng nào đó nuôi cậu rồi không” Ngay cả loại kịch bản này mà Đỗ Thiên Trạch còn không muốn nhận, Hải Dương cảm thấy đầu óc của cậu có thể có chút bất thường rồi.
“Có một chuyện tôi vẫn chưa nói cho anh biết. Ở trong bệnh viện rất khó giữ bí mật vì có quá nhiều người. Sau khi xuất viện thì tôi lại lo anh sẽ không thể đón năm mới vui vẻ được. Vì thế tôi mới kéo dài cho tới bây giờ. Anh nghe tôi nói trước đã, đừng có kích động, trước tiên thả chậm tốc độ lại. Hay là anh dừng xe ngay ven đường luôn đi.” Đỗ Thiên Trạch chờ Hải Dương đậu xe ngay ven đường xong mới nói ra phỏng đoán của mình cho Hải Dương nghe. Vẫn còn khoảng bốn năm tháng nữa mới kết thúc hợp đồng. Phỏng chừng sau này Trì Thụy vẫn sẽ còn giúp cậu tìm thêm kịch bản. Đối với người khác, Đỗ Thiên Trạch có thế tìm lấy một cái cớ để không nhận, nhưng đối với Hải Dương, cậu lại muốn nói lời thật, cùng lắm thì bảo Hải Dương sau này ít đến công ty một chút.
“Tôi… Từ từ đã…” Hải Dương tê liệt ngã ngồi xuống ghế, mất hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Cậu nói xem, Trì Thụy có gia cảnh tốt như vậy, thân thế lợi hại như vậy, sao hắn lại muốn làm vậy a”
“Anh biết vì sao Lăng Trì muốn giết người không” Đỗ Thiên Trạch hỏi. Lăng Trì đã phạm phải án tử rất nặng, giờ đã thẩm tra xử lý xong xuôi rồi, chỉ còn chờ kết quả.
“Gã ta chỉ vì thích giết người thôi.” Hải Dương trả lời xong liền hiểu ý của Đỗ Thiên Trạch. Trì Thụy làm chuyện này cũng không cần lý do gì cả, hoặc đó cũng là lý do của hắn.
Biết được chuyện của Trì Thụy, Hải Dương kích động không thôi. Đỗ Thiên Trạch không dám để anh lái xe nữa. Nhưng cậu lại không lái xe được, đành phải hạn chế tôc độ của Hải Dương xuống còn mười mấy cây số trên giờ, làm bọn họ phải đi mất hai mươi mấy tiếng mới về tới nơi.
Hải Dương trực tiếp đưa Đỗ Thiên Trạch tới nhà mình. Tuy nhà anh không có giường dư, nhưng nếu Đỗ Thiên Trạch qua thì cũng có thể ngủ ở sô pha.
Nói là nói như vậy, nhưng ba mẹ Hải Dương vẫn dọn ra một gian phòng cho Đỗ Thiên Trạch ngủ. Đỗ Thiên Trạch vì ngủ muộn cho nên tới mười giờ sáng hôm sau mới tỉnh. Vừa tỉnh dậy cậu liền mở di động lên, phát hiện Phương Nghị đã gửi cho cậu vài cái tin nhắn.
Đỗ Thiên Trạch gọi điện qua hỏi thử, Phương Nghị bên kia lại rất khách khí nói chú thím của anh tới chơi, bảo Đỗ Thiên Trạch qua gặp.
Sao cảm thấy có chút giống đi gặp cha mẹ người ta vậy nè Đỗ Thiên Trạch vỗ vỗ đầu, cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều rồi. Cậu đơn giản sửa soạn lại một chút, cảm thấy còn chưa đủ đẹp, lại chạy về nhà mình sửa soạng trước gương hết cả nửa ngày mới dám ra đường.
“Bác trai bác gái đâu rồi” Đỗ Thiên Trạch mang theo cả đống quà tới, kết quả lại phát hiện cửa hàng thú cưng vẫn y như trước đây, không có người lạ.
“Tiểu Duyệt dẫn bọn họ đi dạo phố rồi. Cậu chờ một chút. Tôi có việc muốn nói với cậu.” Phương Nghị xoay người nhanh chóng làm xong công việc trên tay, sau đó dẫn Đỗ Thiên Trạch lên lầu.
Phương Nghị để Đỗ Thiên Trạch ngồi trên ghế salon, sau đó lại nghiêm túc ngồi xuống chỗ đối diện cậu. Vú Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên nó cũng nhảy lên sôpha, nghiêm túc mà ngồi xổm xuống cạnh Phương Nghị, cứ như là đang trợ uy cho Phương Nghị vậy.
“Cái kia…” Phương Nghị suy nghĩ hết nửa ngày, rốt cuộc vẫn quyết định nói thẳng: “Bọn họ đều nói cậu thích tôi, có thật vậy không”
“Ừ.” Đỗ Thiên Trạch rất nghiêm túc gật đầu. Cậu biết sớm hay muốn thì cũng có ngày Phương Nghị nói chuyện này với cậu. Chuyện Phương Nghị có thể tiếp thu tình cảm của cậu, cậu có muốn nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Nhưng sau này Phương Nghị sẽ đối mặt với cậu như thế nào, ít nhiều gì cậu cũng có thể đoán được một chút. Phương Nghị chắc sẽ không bởi vì chuyện này mà cắt đứt liên lạc với cậu đâu.
“Vậy… vậy…” Phương Nghị lắp bắp nửa ngày cũng không biết phải nói gì. Vú Em còn phải sốt ruột thay cho anh, cứ sủa gâu gâu không ngừng.
“Vậy… Nếu không cậu thử làm bạn trai của tôi đi.” Phương Nghị rất gian nan mà nói ra những lời này.
Nghe Phương Nghị nói xong, Đỗ Thiên Trạch sững sờ ngay tại chỗ. Phương Nghị nói sai rồi phải không Anh rõ ràng là không thích cậu. Hơn nữa Phương Nghị cũng đâu phải vì muốn báo ân mà lấy thân báo đáp đâu.
“Tôi không thích cậu.” Phương Nghị lại nói, khiến trái tim muốn nhảy ra khỏi của họng của Đỗ Thiên Trạch chùng xuống tắp lự.
“Tôi không thích cậu.” Phương Nghị gãi đầu, lặp lại: “Tôi cũng không có người mình thích. Kỳ thật tôi không để ý tới giới tính của người mình thích lắm. Tôi cảm thấy cậu rất tốt. Nếu cậu không để ý thì chúng ta có thể thử xem. Tuy giờ tôi còn chưa có thích cậu, nhưng tôi sẽ cố gắng thích cậu mà.”
Vốn tâm tình của Đỗ Thiên Trạch đang nặng nề, nghe Phương Nghị nói xong, đột nhiên liền mềm nhũn hết cả ra, trong lòng còn có chút xon xót.
Cuối cùng Phương Nghị cũng nhận con Tạng Ngao nhỏ này. Có muốn không nhận cũng không được, Tạng Ngao nhỏ đã bị Vú Em đưa tuốt xuống sân sau rồi, nếu trả nó lại cho Trì Thụy thì dám cá Vú Em sẽ bùng lửa giận mất. Trì Thụy cũng nhận được kết quả mà hắn muốn nên rất vừa ý mà rời đi.
Sau khi Phương Nghị xuất viện, Đỗ Thiên Trạch vẫn phải ở lại bệnh viện thêm một tháng mới được ra. Kỳ thật vết thương của cậu không nặng lắm. Sở dĩ phải ở lại bệnh viện lâu như vậy, hoàn toàn là vì muốn đẩy hết công việc còn đang nắm trong tay đi mà thôi.
Kỳ thật, Đỗ Thiên Trạch cũng không muốn ra viện. Cậu cảm thấy ở trong bệnh viện rất là tốt, ra viện rồi thì lại phải nhận đủ loại công việc. Giờ cậu không muốn nhận quá nhiều kịch bản phim truyền hình, nhưng cậu không ra viện thì không được. Ngày mai đã là ba mươi tết rồi. Đỗ Gia Mặc cũng đã cố ý xin ba Đỗ giúp cậu để năm nay cậu có thể về nhà đón tết.
“Tôi đưa cậu về.” Tuy vết thương của Đỗ Thiên Trạch đã lành, nhưng vẫn không thích hợp cho việc lái xe đường dài nên Hải Dương có hơi lo.
“Cũng được.” Đỗ Thiên Trạch thuận thế đồng ý, sau đó thông đồng với Hải Dương soạn ra kịch bản nói dối, nói rằng lúc cậu quay phim thì bất cẩn khiến đạo cụ thương tổn cánh tay. Cái này cũng có thể tranh thủ một chút đồng tình lúc về nhà nha. Sắp sang năm mới rồi, cậu còn đang bị thương nữa, ba Đỗ sao có thể đuổi cậu ra khỏi nhà được chứ
Trước khi đi, Đỗ Thiên Trạch tới cửa hàng thú cưng một chuyến. Phương Nghị đã đóng gói xong phần đồ của mèo con và chó con rồi. Đồ chơi rồi thức ăn gì đó đều được nhét vào một cái bao bự cho Đỗ Thiên Trạch mang về. Trừ đống đó ra, anh còn chuẩn bị không ít quà cáp, nói là quà chúc tết cho ba mẹ Đỗ Thiên Trạch.
“Không cần đâu.” Mấy món Phương Nghị đưa cho cậu đều là rượu và thuốc lá rất đắc tiền.
“Không sao. Cậu cứ mang về cho bác trai bác gái đi. Đã mua rồi thì không thể lãng phí được.” Phương Nghị không nghe lời khuyên bảo của Đỗ Thiên Trạch, cứng rắn đặt hết quà cáp vào trong xe.
“Đón năm mới xong thì cậu tới chỗ tôi một chuyến. Tôi có lời muốn nói với cậu.” Lúc Đỗ Thiên Trạch chuẩn bị đi, Phương Nghị ghé vào cửa sổ xe nói với Đỗ Thiên Trạch.
“Vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu. Đến lúc đó nhớ gọi Ninh Phong, Chu Sùng Văn và Chu Khởi Mộng tới luôn nhé.” Chờ qua năm sau, hợp đồng của Đỗ Thiên Trạch cũng đã sắp hết hạn, đến lúc đó có thể bàn chuyện hủy hợp đồng. Nếu như nói Đỗ Thiên Trạch vẫn chưa thể khẳng định suy đoán của cậu về Trì Thụy có đúng hay không, vậy thì chuyện Trì Thụy tặng Tạng Ngao cho Phương Nghị, ngược lại đã giúp cậu khẳng định một điều, Trì Thụy có vấn đề.
Nhưng cậu có năng lực gì chứ Thân phận địa vị của Trì Thụy rất cao, làm việc rất cẩn thận, cơ hồ không để lại một chút dấu vết. Cậu có báo cảnh sát thì cũng vô dụng, lại còn làm kinh động tới Trì Thụy. Đến lúc đó cuộc sống của cậu chắc chắn sẽ không dễ chịu gì. Nếu chỉ có một mình cậu thì cậu cũng không phải lo Trì Thụy sẽ trả thù. Nhưng cậu lại lo cho người nhà của mình, Phương Nghị và cửa hàng thú cưng của Phương Nghị nữa. Bọn họ nhất định không thể xảy ra chuyện được.
Suốt cả đường đi Đỗ Thiên Trạch đều phát sầu, Hải Dương cũng bị lây bệnh than thở theo làm Đỗ Thiên Trạch ngạc nhiên vô cùng: “Tôi đang lo lắng lát nữa về nhà sẽ bị ăn đánh ăn mắng đây. Anh thì thở dài cái gì hở”
“Tôi đang lo lát nữa sẽ bị ăn mắng chung với cậu đó.” Hải Dương hít vào một hơi thật sâu. Ba Đỗ đánh đau lắm.
“Anh yên tâm đi. Lúc trước Phương Nghị có theo tôi về nhà rồi. Đâu có bị đánh. Anh chắc cũng vậy thôi.” Đỗ Thiên Trạch nhớ lại lần đó, quả thực cậu rất có lỗi với Hải Dương, vì đi theo cậu mà cũng bị đánh lây.
“Tôi đâu có giống Phương Nghị.” Hải Dương cau mày, nói: “Phương Nghị cao to muốn chết. Phỏng chừng cậu ta quạt tay một cái là có thể quăng ba cậu qua một bên rồi. Ba cậu muốn đánh cậu ta thì cũng không dám xuống tay a. Tôi thì đâu giống vậy, gầy gầy yếu yếu, vươn tay ra đánh tiện lắm á.”
“Anh…gầy yếu” Đỗ Thiên Trạch rất hoài nghi mà ngó cái bụng của Hải Dương.
“Nhìn cái gì thế Chỉ là có chút mỡ bụng thôi mà.” Hải Dương cố gắng hóp bụng lại. Anh quả thật không mập, chỉ là có chút mỡ bụng mà thôi.
“Tôi không nhìn gì cả.” Đỗ Thiên Trạch quay đầu lại. Lực chú ý của cậu đã được Hải Dương dời đi không ít, không còn nhớ tới Trì Thụy nữa mà ngược lại nhớ tới Phương Nghị. Sau khi Phương Nghị biết cậu đang thầm mến anh, thái độ của anh đối với cậu không thay đổi nhiều lắm. Lúc cậu còn nằm viện, anh cũng hay đến bệnh viện thăm cậu, có thể thấy Phương Nghị đã ngầm thừa nhận bị cậu thầm mến rồi.
“Nhìn cái nụ cười mê trai của cậu kìa.” Hải Dương tỏ vẻ cực kỳ khinh thường mà bĩu môi. Anh cảm thấy Đỗ Thiên Trạch cái gì cũng tốt, nhưng mắt nhìn người lại quá kém. Sao lại đi thích người như Phương Nghị được chứ
“Tôi nghe Tiểu Duyệt nói, cậu và Chu Sùng Văn cùng đi xem phim với nhau.” Đỗ Thiên Trạch không để ý tới anh, thản nhiên tung ra một câu, Hải Dương lập tức im miệng.
Lần trở về này coi như thuận lợi. Tiểu Huyên thấy mèo con và chó con liền hết sức cao hứng mà bổ nhào tới, trái một tiếng chú út phải một tiếng chú út gọi đến thật thân thiết nồng nhiệt. Do mèo con chó con vẫn cứ chạy theo đuôi Đỗ Thiên Trạch, nên Tiểu Huyên cũng nối đuôi theo Đỗ Thiên Trạch. Ba Đỗ muốn làm mặt lạnh, nhưng vì nhìn thấy mèo con, cao hứng quá không giả đò nổi.
Tuy cảm thấy đáng tiếc vì không có Tiểu Thổ Phỉ, nhưng đã có mèo con và chó con, hơn nữa còn có Đỗ Thiên Trạch, cơm tất niên năm nay của nhà họ Đỗ cũng xem như là náo nhiệt. Đỗ Thiên Trạch cuối cùng cũng viên mãn rồi. Năm trước cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ ở trong nhà qua điện thoại mà thôi. Năm nay rốt cuộc cũng có thể ở nhà mừng năm mới.
Ăn xong cơm tối, Đỗ Thiên Trạch chuẩn bị rời đi thì bị mẹ Đỗ kéo lại, nói rằng phòng của cậu đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Đỗ Thiên Trạch quay đầu thoáng nhìn qua ba Đỗ. Ba Đỗ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn cậu, nhưng lại bị mèo con kéo trở lại. Ba Đỗ nhìn mèo con, lại nhớ tới đoạn video kia, liền rất không được tự nhiên mà nói: “Nếu đã về rồi thì cứ ở lại đi.”
“Dạ.” Đỗ Thiên Trạch lập tức cười tươi như hoa.
Đỗ Thiên Trạch ở nhà tới mùng năm mới chịu rời đi. Trước khi đi, ba Đỗ rốt cuộc cũng chủ động nói chuyện với Đỗ Thiên Trạch, hỏi cậu sao dạo này chẳng có động tĩnh gì cả. Bài post trên Weibo thì càng ít hơn. Có phải người ta ghét bỏ cậu là đồng tính luyến ái rồi không Nếu người trong giới giải trí đã ghét cậu là người đồng tính, không sắp xếp công tác cho cậu vậy thì cứ về nhà rồi tìm một công việc khác yên ổn hơn đi.
Đỗ Thiên Trạch vui cực kỳ. Cậu giải thích với ba Đỗ là do bị thương cho nên mới không nhận việc. Hơn nữa giờ bộ phim Nhà có thú cưng có cậu đóng đang rất nổi tiếng, tỉ lệ hút khách đã xếp hạng đầu rồi.
Tuy ba Đỗ đồng ý chủ động nói chuyện với Đỗ Thiên Trạch, nhưng mặt mày của ông vẫn cứ hằm hằm như cũ, không chịu tiễn Đỗ Thiên Trạch ra cửa. Mẹ Đỗ nắm tay Đỗ Thiên Trạch đưa cậu ra, dọc đường đi có nói với cậu: tối nào ba Đỗ cũng lướt Weibo của cậu, lại còn hay đi tìm mấy tin tức có liên quan tới cậu nữa, nhưng dạo này không thấy tin tức của cậu cho nên ông sốt ruột.
Đỗ Thiên Trạch thầm thở dài ở trong lòng. Mấy năm nay cậu đúng thật đã có lỗi với người nhà. Lúc cậu vừa mới về, vốn định lấy vết thương ra làm cớ cho mọi người đồng tình, ai ngờ lại làm cho mẹ Đỗ khóc ngay tại chỗ. Là do cậu quá bất hiếu.
“Mẹ, mẹ đừng tiễn con nữa. Sau này rảnh con sẽ lại về nhà. Từ chỗ con lái xe tới đây cũng nhanh lắm.” Đỗ Thiên Trạch rất đau lòng giúp mẹ Đỗ lau nước mắt.
“Ừ, sau này con nhớ về thương xuyên. Ba mẹ già rồi. Không cần con kiếm nhiều tiền có nhiều tiền đồ làm gì nữa, chỉ mong con được sống tốt là ba mẹ cũng đã an tâm rồi.” Mấy năm nay Đỗ Thiên Trạch phải sống một mình ở bên ngoài, mẹ Đỗ cũng đau lòng lắm.
Lưu luyến không rời, tạm biệt mẹ Đỗ xong, Đỗ Thiên Trạch lên xe. Hải Dương lập tức ném qua cho cậu một cuốn kịch bản, nói là do Trì Thụy đưa cho cậu. Bộ này cũng là một bộ phim lịch sử, chính kịch, lại còn là bộ phim thường niên. Nếu phim này được phát sóng phỏng chừng sẽ không được nổi tiếng lắm, nhưng nếu cậu có thể nhận được một vai trong bộ phim này thì sẽ chứng minh được địa vị trong giới điện ảnh và truyền hình.
phim thường niên: theo ý hiểu của ta thì là bộ phim sản xuất theo từng năm một, mỗi năm một phần như mấy dòng phim CSI hay Sherlock Homes vậy đó
“Để đó đi. Tôi đang rất không muốn nhận.” Nếu là trước kia, nếu Đỗ Thiên Trạch đánh mất cơ hội như thế này thì chắc chắn cậu sẽ tiếc muốn chết. Nhưng bây giờ cậu cảm thấy có được diễn hay không đã không còn quan trọng gì nữa rồi.
“Mọe, tuy chúng ta không gặp nhau một năm, nhưng thực tế mới qua có vài ngày, sao cậu lại biến thành kẻ không màng danh lợi như vậy hả Có phải đã tìm được thằng nào đó nuôi cậu rồi không” Ngay cả loại kịch bản này mà Đỗ Thiên Trạch còn không muốn nhận, Hải Dương cảm thấy đầu óc của cậu có thể có chút bất thường rồi.
“Có một chuyện tôi vẫn chưa nói cho anh biết. Ở trong bệnh viện rất khó giữ bí mật vì có quá nhiều người. Sau khi xuất viện thì tôi lại lo anh sẽ không thể đón năm mới vui vẻ được. Vì thế tôi mới kéo dài cho tới bây giờ. Anh nghe tôi nói trước đã, đừng có kích động, trước tiên thả chậm tốc độ lại. Hay là anh dừng xe ngay ven đường luôn đi.” Đỗ Thiên Trạch chờ Hải Dương đậu xe ngay ven đường xong mới nói ra phỏng đoán của mình cho Hải Dương nghe. Vẫn còn khoảng bốn năm tháng nữa mới kết thúc hợp đồng. Phỏng chừng sau này Trì Thụy vẫn sẽ còn giúp cậu tìm thêm kịch bản. Đối với người khác, Đỗ Thiên Trạch có thế tìm lấy một cái cớ để không nhận, nhưng đối với Hải Dương, cậu lại muốn nói lời thật, cùng lắm thì bảo Hải Dương sau này ít đến công ty một chút.
“Tôi… Từ từ đã…” Hải Dương tê liệt ngã ngồi xuống ghế, mất hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Cậu nói xem, Trì Thụy có gia cảnh tốt như vậy, thân thế lợi hại như vậy, sao hắn lại muốn làm vậy a”
“Anh biết vì sao Lăng Trì muốn giết người không” Đỗ Thiên Trạch hỏi. Lăng Trì đã phạm phải án tử rất nặng, giờ đã thẩm tra xử lý xong xuôi rồi, chỉ còn chờ kết quả.
“Gã ta chỉ vì thích giết người thôi.” Hải Dương trả lời xong liền hiểu ý của Đỗ Thiên Trạch. Trì Thụy làm chuyện này cũng không cần lý do gì cả, hoặc đó cũng là lý do của hắn.
Biết được chuyện của Trì Thụy, Hải Dương kích động không thôi. Đỗ Thiên Trạch không dám để anh lái xe nữa. Nhưng cậu lại không lái xe được, đành phải hạn chế tôc độ của Hải Dương xuống còn mười mấy cây số trên giờ, làm bọn họ phải đi mất hai mươi mấy tiếng mới về tới nơi.
Hải Dương trực tiếp đưa Đỗ Thiên Trạch tới nhà mình. Tuy nhà anh không có giường dư, nhưng nếu Đỗ Thiên Trạch qua thì cũng có thể ngủ ở sô pha.
Nói là nói như vậy, nhưng ba mẹ Hải Dương vẫn dọn ra một gian phòng cho Đỗ Thiên Trạch ngủ. Đỗ Thiên Trạch vì ngủ muộn cho nên tới mười giờ sáng hôm sau mới tỉnh. Vừa tỉnh dậy cậu liền mở di động lên, phát hiện Phương Nghị đã gửi cho cậu vài cái tin nhắn.
Đỗ Thiên Trạch gọi điện qua hỏi thử, Phương Nghị bên kia lại rất khách khí nói chú thím của anh tới chơi, bảo Đỗ Thiên Trạch qua gặp.
Sao cảm thấy có chút giống đi gặp cha mẹ người ta vậy nè Đỗ Thiên Trạch vỗ vỗ đầu, cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều rồi. Cậu đơn giản sửa soạn lại một chút, cảm thấy còn chưa đủ đẹp, lại chạy về nhà mình sửa soạng trước gương hết cả nửa ngày mới dám ra đường.
“Bác trai bác gái đâu rồi” Đỗ Thiên Trạch mang theo cả đống quà tới, kết quả lại phát hiện cửa hàng thú cưng vẫn y như trước đây, không có người lạ.
“Tiểu Duyệt dẫn bọn họ đi dạo phố rồi. Cậu chờ một chút. Tôi có việc muốn nói với cậu.” Phương Nghị xoay người nhanh chóng làm xong công việc trên tay, sau đó dẫn Đỗ Thiên Trạch lên lầu.
Phương Nghị để Đỗ Thiên Trạch ngồi trên ghế salon, sau đó lại nghiêm túc ngồi xuống chỗ đối diện cậu. Vú Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên nó cũng nhảy lên sôpha, nghiêm túc mà ngồi xổm xuống cạnh Phương Nghị, cứ như là đang trợ uy cho Phương Nghị vậy.
“Cái kia…” Phương Nghị suy nghĩ hết nửa ngày, rốt cuộc vẫn quyết định nói thẳng: “Bọn họ đều nói cậu thích tôi, có thật vậy không”
“Ừ.” Đỗ Thiên Trạch rất nghiêm túc gật đầu. Cậu biết sớm hay muốn thì cũng có ngày Phương Nghị nói chuyện này với cậu. Chuyện Phương Nghị có thể tiếp thu tình cảm của cậu, cậu có muốn nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Nhưng sau này Phương Nghị sẽ đối mặt với cậu như thế nào, ít nhiều gì cậu cũng có thể đoán được một chút. Phương Nghị chắc sẽ không bởi vì chuyện này mà cắt đứt liên lạc với cậu đâu.
“Vậy… vậy…” Phương Nghị lắp bắp nửa ngày cũng không biết phải nói gì. Vú Em còn phải sốt ruột thay cho anh, cứ sủa gâu gâu không ngừng.
“Vậy… Nếu không cậu thử làm bạn trai của tôi đi.” Phương Nghị rất gian nan mà nói ra những lời này.
Nghe Phương Nghị nói xong, Đỗ Thiên Trạch sững sờ ngay tại chỗ. Phương Nghị nói sai rồi phải không Anh rõ ràng là không thích cậu. Hơn nữa Phương Nghị cũng đâu phải vì muốn báo ân mà lấy thân báo đáp đâu.
“Tôi không thích cậu.” Phương Nghị lại nói, khiến trái tim muốn nhảy ra khỏi của họng của Đỗ Thiên Trạch chùng xuống tắp lự.
“Tôi không thích cậu.” Phương Nghị gãi đầu, lặp lại: “Tôi cũng không có người mình thích. Kỳ thật tôi không để ý tới giới tính của người mình thích lắm. Tôi cảm thấy cậu rất tốt. Nếu cậu không để ý thì chúng ta có thể thử xem. Tuy giờ tôi còn chưa có thích cậu, nhưng tôi sẽ cố gắng thích cậu mà.”
Vốn tâm tình của Đỗ Thiên Trạch đang nặng nề, nghe Phương Nghị nói xong, đột nhiên liền mềm nhũn hết cả ra, trong lòng còn có chút xon xót.