Phó Nghi Ân mơ một cơn ác mộng rất dài, rơi xuống một vực sâu không đáy, xung quanh chỉ có gió thét gào ghê gợn, giật mình tỉnh dậy cô lau mồ hôi nhễ nhại trên trán mình. Thấy bản thân đang nằm trên giường, nhìn tấm lịch hiện thị ngày 15 tháng 9 năm 2006 mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cô mới thật sự tin mình đã trở về năm mười bảy tuổi, đã hơn một tuần rồi, cô vẫn tưởng là mơ.
-“Nghi Ân, con thức dậy được rồi đó” tiếng mẹ cô vọng từ dưới lầu
Cô nhảy phốc xuống giường nhanh như một con sóc, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương thì thầm với bản thân
-“Phó Nghi Ân đây không phải là mơ”
Nếu ai đó hỏi cô, thực sự nếu được trở về quá khứ thì muốn thay đổi điều gì nhất? Cô sẽ không do dự mà nói rằng “cô muốn được hàn gắn mối quan hệ với mẹ, những hối tiếc của kiếp trước, cô sẽ bù đắp tất cả”
Năm Phó Nghi Ân tròn mười hai tuổi, ba mẹ cô li hôn, tòa phán xét cô theo mẹ nhưng lúc đó cô thân thiết với ba hơn nên tỏ ra xa lánh mẹ mình, lúc đó cô còn rất nhỏ, dì nhỏ thường tiêm nhiễm vào đầu óc cô sự vô trách nhiệm và thơ ơ của mẹ đối với gia đình, mẹ thường rất bận rộn, cô ít khi thấy bóng dáng của bà, nên vẫn luôn nghĩ mẹ không cần[dien dan le quy don Tra Muon] hai cha con cô.
Cô luôn ngỗ nghịch và cãi lời mẹ, sau khi cô mười tám tuổi thì quyết định đến sống với ba mình, lúc đó cô mới nhận ra sai lầm, ba tái hôn với mẹ kế, đứa em kế chỉ kém cô có hai tuổi.
Lòng tự ái của một đứa trẻ làm cho cô không còn mặt mũi nào trở về, cô cam chịu sống trong sự mắng mỏ của ba và sự dè biểu của mẹ kế, sự ranh ghét của đứa em cùng cha khác mẹ.
Được trở về thời điểm bắt đầu những biến cố, tất cả mọi thứ sẽ ổn, cô không ngỗ nghịch làm mẹ đau lòng, tránh xa những kẻ đã làm cô tổn thương kiếp trước.
-“Mẹ, chào buổi sáng” Phó Nghi Ân ngồi xuống bàn ăn, tay bốc một miếng trứng cho vào miệng
-“Thức rồi à, đợi một lát món canh sắp được rồi!” Bà Phó quay sang nói
-“Dạ”
Tay mẹ bưng một cốc sữa đặt lên bàn, thấy cô con gái ngơ ngác không biết tâm trí để đi đâu
-“Sao vậy? Khó chịu ở đâu hả?” Bà Phó lo lắng đặt tay lên trán cô
-“Con rất khỏe mà” Phó Nghi Ân cười hì hì nhìn mẹ
-“Haizz, con đó, lần trước bỗng dưng ngã xuống cầu thang làm mẹ lo lắng muốn chết” Bà Phó đưa ly sữa ý bảo cô uống.
-“Mẹ, sau này con sẽ ngoan ngoãn, mẹ đừng không cần con nha” Phó Nghi Ân nắm lấy bàn tay gầy gò của mẹ cô.
-“Sao mẹ có thể không cần con chứ” Bà Phó vuốt ve tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Có phải áp lực học quá lớn không? Hay là xin nghỉ vài hôm?”
-“Con không sao”
-“Vậy ăn sáng nhanh còn kịp đón xe đến trường”
-“Dạ”
…
Cô chưa từng có cảm giác vui vẻ với khoảng thời gian đến trường như là bây giờ, mọi thứ đều đáng giá, cuộc sống nếu không được nâng niu thì bản thân cũng không được hạnh phúc. Phó Nghi Ân của kiếp trước đã học được một bài học, cô sẽ không vì những điều không đáng mà [Trà Muộn- d đ lequydon]phá vỡ cuộc đời của mình. Cô sẽ không mang thù hận trong tâm trí nữa bởi vì có những thứ đángđược trân trọng hơn.
-“Nghi Ân, cậu đang nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?”Phương Nhạc vỗ nhẹ vai bạn
-“Có gì đâu” Phó Nghi Ân mỉm cười
-“Dạo này cậu lạ lắm nha” Phương Nhạc chăm chú nhìn giọng thắc mắc
-“Lạ chỗ nào?” Phó Nghi Ân hỏi lại
-“Rất kì lạ, cậu và anh Gia Minh cãi nhau hả? Không thấy cậu đi tìm anh ấy”
-“Tớ và anh ta thì có liên quan gì đến nhau” cô hờ hững đáp
-“Thật sự là có chuyện rồi!” Phương Nhạc khẳng định
Trong lòng của Phó Nghi Ân thầm gọi tên ba đời nhà Đỗ Gia Minh, ngay cả nhắc đến cô cũng thấy ghê tởn, bảo cô đi tìm anh ta, cô sợ mình không kiềm chế được mà động tay giết người. Đang lúc suy nghĩ viễn vông thì có tiếng gọi tên cô
-“Nghi Ân, có người tìm bạn kìa”
-“Ai thế?” cô đưa mắt hỏi Phương Nhạc
Phương Nhạc cũng đưa mắt nhìn cô tỏ vẻ không biết.
Khi Phó Nghi Ân bước ra khỏi của lớp thì thấy một bóng người đang đứng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, cô cất tiếng hỏi: “Cậu tìm tôi?”
-“Anh Gia Minh nhờ tôi đưa cái này cho bạn” Cậu ta nói rồi đưa cho cô một phong thư
-“Cái gì đây?”
Cô nghi hoặc cầm lấy rồi mở ra, ngay hằng chữ đầu tiên đã không nhịn được thốt lên “Cái quái gì thế này?”. Đỗ Gia Minh cho rằng mình đang diễn hài tình cảm với anh ta sao, cũng may đã biết bộ mặt thật của anh ta nên không bị thứ vớ vẫn này làm cho động lòng.
“Nghi Ân, mấy hôm nay em có chuyện gì sao? Những lời em nói hôm trước anh xem như chưa từng xảy ra. Cuối giờ học chúng ta đi ăn nhé! Anh đợi em trước cổng trường. Đừng làm anh lo lắng.”
Phó Nghi Ân thầm buộc miệng nói tục, không ngờ anh ta còn dùng chiêu này, tưởng cô là thiếu nữ thích lời ngon ngọt sao? Bà đây đã qua hai kiếp rồi, tuổi còn lớn hơn mẹ anh đó. Để xem anh ta diễn được tới khi nào?
Tan học, Phó Nghi Ân không có ý tránh né Đỗ Gia Minh, cô đi về từ cổng chính, xa xa đã thấy bóng dáng anh ta, cô làm như không thấy đi lướt qua.
-“Nghi Ân, cuối cùng em cũng ra rồi” Đỗ Gia Minh bắt lấy cổ tay cô
-“Buông ra” giọng cô đanh lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta
Mặt Đỗ Gia Minh sượng lại, buông khỏi tay cô, vẫn dịu dàng nói:
-“Em muốn ăn gì? Hay là đến Tinh Cực nhé”
“Không cần, tôi không đói” Phó Nghi Ân lạnh lùng đáp rồi bỏ lại anh ta nhanh chân bước đi
-“Đợi chút, anh đã làm gì sai sao? Em vẫn còn giận hả?” Đỗ Gia Minh níu kéo
-“Không, anh chẳng làm gì sai cả, là trước giờ tôi ngu ngốc. Đỗ Gia Minh, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa” Phó Nghi Ân bực bội đáp
-“Nghi Ân, em đừng như vậy. Chúng ta đang tốt mà” Đỗ Gia Minh vẫn giữ được giọng bình tĩnh
Phó Nghi Ân không buồn đáp lại, cô ngóng xe bus mãi không tới, lại phiền vì sự dai dẵng của Đỗ Gia Minh, nên chạy thẳng đến chiếc taxi đang trả khách ven đường, vội nói
-“Bác Tài, phiền bác đi nhanh một chút, đến Phổ Lăng”
Đỗ Gia Minh bất lực nhìn chiếc taxi rời đi, tức giận đá mạnh vào gốc cây bên đường.
-“Cãi nhau với bạn trai hả?” Bác tài xế hồ hờ bắt chuyện
-“Không phải ạ, là một kẻ phiền phức thôi”cô đáp
-“Haha, tuổi trẻ thật tốt”
Phó Nghi Ân hận không thể tránh xa Đỗ Gia Minh,cô không muốn nhìn thấy anh ta, vẻ mặt giả tạo khiến cô ghê tởn, giống như một loại dịch bệnh dù không biết nó nguy hiểm như thế nào nhưng bản thân sẽ tự động tránh xa. Ông trời đã cho cô được sống lại một lần nữa, làm một người chân chính, cô sẽ sống thật tốt, tự mình mang đến hạnh phúc cho bản thân, bảo vệ chính mình.
Cô căm ghét Đỗ Gia Minh bao nhiêu thì hận sự ngu muội của mình bấy nhiêu, bao nhiêu đêm không thể chợp mắt, bởi còn ám ảnh sự việc kiếp trước, cô buông bỏ thù hằn, tập trung làm một người vui vẻ.
Phó Nghi Ân mơ một cơn ác mộng rất dài, rơi xuống một vực sâu không đáy, xung quanh chỉ có gió thét gào ghê gợn, giật mình tỉnh dậy cô lau mồ hôi nhễ nhại trên trán mình. Thấy bản thân đang nằm trên giường, nhìn tấm lịch hiện thị ngày 15 tháng 9 năm 2006 mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cô mới thật sự tin mình đã trở về năm mười bảy tuổi, đã hơn một tuần rồi, cô vẫn tưởng là mơ.
-“Nghi Ân, con thức dậy được rồi đó” tiếng mẹ cô vọng từ dưới lầu
Cô nhảy phốc xuống giường nhanh như một con sóc, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương thì thầm với bản thân
-“Phó Nghi Ân đây không phải là mơ”
Nếu ai đó hỏi cô, thực sự nếu được trở về quá khứ thì muốn thay đổi điều gì nhất? Cô sẽ không do dự mà nói rằng “cô muốn được hàn gắn mối quan hệ với mẹ, những hối tiếc của kiếp trước, cô sẽ bù đắp tất cả”
Năm Phó Nghi Ân tròn mười hai tuổi, ba mẹ cô li hôn, tòa phán xét cô theo mẹ nhưng lúc đó cô thân thiết với ba hơn nên tỏ ra xa lánh mẹ mình, lúc đó cô còn rất nhỏ, dì nhỏ thường tiêm nhiễm vào đầu óc cô sự vô trách nhiệm và thơ ơ của mẹ đối với gia đình, mẹ thường rất bận rộn, cô ít khi thấy bóng dáng của bà, nên vẫn luôn nghĩ mẹ không cần[dien dan le quy don Tra Muon] hai cha con cô.
Cô luôn ngỗ nghịch và cãi lời mẹ, sau khi cô mười tám tuổi thì quyết định đến sống với ba mình, lúc đó cô mới nhận ra sai lầm, ba tái hôn với mẹ kế, đứa em kế chỉ kém cô có hai tuổi.
Lòng tự ái của một đứa trẻ làm cho cô không còn mặt mũi nào trở về, cô cam chịu sống trong sự mắng mỏ của ba và sự dè biểu của mẹ kế, sự ranh ghét của đứa em cùng cha khác mẹ.
Được trở về thời điểm bắt đầu những biến cố, tất cả mọi thứ sẽ ổn, cô không ngỗ nghịch làm mẹ đau lòng, tránh xa những kẻ đã làm cô tổn thương kiếp trước.
-“Mẹ, chào buổi sáng” Phó Nghi Ân ngồi xuống bàn ăn, tay bốc một miếng trứng cho vào miệng
-“Thức rồi à, đợi một lát món canh sắp được rồi!” Bà Phó quay sang nói
-“Dạ”
Tay mẹ bưng một cốc sữa đặt lên bàn, thấy cô con gái ngơ ngác không biết tâm trí để đi đâu
-“Sao vậy? Khó chịu ở đâu hả?” Bà Phó lo lắng đặt tay lên trán cô
-“Con rất khỏe mà” Phó Nghi Ân cười hì hì nhìn mẹ
-“Haizz, con đó, lần trước bỗng dưng ngã xuống cầu thang làm mẹ lo lắng muốn chết” Bà Phó đưa ly sữa ý bảo cô uống.
-“Mẹ, sau này con sẽ ngoan ngoãn, mẹ đừng không cần con nha” Phó Nghi Ân nắm lấy bàn tay gầy gò của mẹ cô.
-“Sao mẹ có thể không cần con chứ” Bà Phó vuốt ve tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Có phải áp lực học quá lớn không? Hay là xin nghỉ vài hôm?”
-“Con không sao”
-“Vậy ăn sáng nhanh còn kịp đón xe đến trường”
-“Dạ”
…
Cô chưa từng có cảm giác vui vẻ với khoảng thời gian đến trường như là bây giờ, mọi thứ đều đáng giá, cuộc sống nếu không được nâng niu thì bản thân cũng không được hạnh phúc. Phó Nghi Ân của kiếp trước đã học được một bài học, cô sẽ không vì những điều không đáng mà [Trà Muộn- d đ lequydon]phá vỡ cuộc đời của mình. Cô sẽ không mang thù hận trong tâm trí nữa bởi vì có những thứ đángđược trân trọng hơn.
-“Nghi Ân, cậu đang nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?”Phương Nhạc vỗ nhẹ vai bạn
-“Có gì đâu” Phó Nghi Ân mỉm cười
-“Dạo này cậu lạ lắm nha” Phương Nhạc chăm chú nhìn giọng thắc mắc
-“Lạ chỗ nào?” Phó Nghi Ân hỏi lại
-“Rất kì lạ, cậu và anh Gia Minh cãi nhau hả? Không thấy cậu đi tìm anh ấy”
-“Tớ và anh ta thì có liên quan gì đến nhau” cô hờ hững đáp
-“Thật sự là có chuyện rồi!” Phương Nhạc khẳng định
Trong lòng của Phó Nghi Ân thầm gọi tên ba đời nhà Đỗ Gia Minh, ngay cả nhắc đến cô cũng thấy ghê tởn, bảo cô đi tìm anh ta, cô sợ mình không kiềm chế được mà động tay giết người. Đang lúc suy nghĩ viễn vông thì có tiếng gọi tên cô
-“Nghi Ân, có người tìm bạn kìa”
-“Ai thế?” cô đưa mắt hỏi Phương Nhạc
Phương Nhạc cũng đưa mắt nhìn cô tỏ vẻ không biết.
Khi Phó Nghi Ân bước ra khỏi của lớp thì thấy một bóng người đang đứng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, cô cất tiếng hỏi: “Cậu tìm tôi?”
-“Anh Gia Minh nhờ tôi đưa cái này cho bạn” Cậu ta nói rồi đưa cho cô một phong thư
-“Cái gì đây?”
Cô nghi hoặc cầm lấy rồi mở ra, ngay hằng chữ đầu tiên đã không nhịn được thốt lên “Cái quái gì thế này?”. Đỗ Gia Minh cho rằng mình đang diễn hài tình cảm với anh ta sao, cũng may đã biết bộ mặt thật của anh ta nên không bị thứ vớ vẫn này làm cho động lòng.
“Nghi Ân, mấy hôm nay em có chuyện gì sao? Những lời em nói hôm trước anh xem như chưa từng xảy ra. Cuối giờ học chúng ta đi ăn nhé! Anh đợi em trước cổng trường. Đừng làm anh lo lắng.”
Phó Nghi Ân thầm buộc miệng nói tục, không ngờ anh ta còn dùng chiêu này, tưởng cô là thiếu nữ thích lời ngon ngọt sao? Bà đây đã qua hai kiếp rồi, tuổi còn lớn hơn mẹ anh đó. Để xem anh ta diễn được tới khi nào?
Tan học, Phó Nghi Ân không có ý tránh né Đỗ Gia Minh, cô đi về từ cổng chính, xa xa đã thấy bóng dáng anh ta, cô làm như không thấy đi lướt qua.
-“Nghi Ân, cuối cùng em cũng ra rồi” Đỗ Gia Minh bắt lấy cổ tay cô
-“Buông ra” giọng cô đanh lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta
Mặt Đỗ Gia Minh sượng lại, buông khỏi tay cô, vẫn dịu dàng nói:
-“Em muốn ăn gì? Hay là đến Tinh Cực nhé”
“Không cần, tôi không đói” Phó Nghi Ân lạnh lùng đáp rồi bỏ lại anh ta nhanh chân bước đi
-“Đợi chút, anh đã làm gì sai sao? Em vẫn còn giận hả?” Đỗ Gia Minh níu kéo
-“Không, anh chẳng làm gì sai cả, là trước giờ tôi ngu ngốc. Đỗ Gia Minh, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa” Phó Nghi Ân bực bội đáp
-“Nghi Ân, em đừng như vậy. Chúng ta đang tốt mà” Đỗ Gia Minh vẫn giữ được giọng bình tĩnh
Phó Nghi Ân không buồn đáp lại, cô ngóng xe bus mãi không tới, lại phiền vì sự dai dẵng của Đỗ Gia Minh, nên chạy thẳng đến chiếc taxi đang trả khách ven đường, vội nói
-“Bác Tài, phiền bác đi nhanh một chút, đến Phổ Lăng”
Đỗ Gia Minh bất lực nhìn chiếc taxi rời đi, tức giận đá mạnh vào gốc cây bên đường.
-“Cãi nhau với bạn trai hả?” Bác tài xế hồ hờ bắt chuyện
-“Không phải ạ, là một kẻ phiền phức thôi”cô đáp
-“Haha, tuổi trẻ thật tốt”
Phó Nghi Ân hận không thể tránh xa Đỗ Gia Minh,cô không muốn nhìn thấy anh ta, vẻ mặt giả tạo khiến cô ghê tởn, giống như một loại dịch bệnh dù không biết nó nguy hiểm như thế nào nhưng bản thân sẽ tự động tránh xa. Ông trời đã cho cô được sống lại một lần nữa, làm một người chân chính, cô sẽ sống thật tốt, tự mình mang đến hạnh phúc cho bản thân, bảo vệ chính mình.
Cô căm ghét Đỗ Gia Minh bao nhiêu thì hận sự ngu muội của mình bấy nhiêu, bao nhiêu đêm không thể chợp mắt, bởi còn ám ảnh sự việc kiếp trước, cô buông bỏ thù hằn, tập trung làm một người vui vẻ.