Anh vừa hỏi han, ngón tay vừa mơn trớn trên khóe môi cô, ánh mắt chất chứa sự thâm tình, cưng chiều vô hạn chỉ dành cho một mình cô. Phó Nghi Ân thẹn thùng đẩy anh ra, đúng lúc này âm thanh ọc ọc dưới bụng réo lên, cô xấu hổ xoay mặt đi hướng khác.
Anh bật cười thành tiếng, chống tay ngồi dậy.
“Đói bụng rồi phải không? Ăn chút cháo nhé!”
“Dạ”
Anh mở nắp bình giữ nhiệt, vừa khuấy đều vừa thổi cháo cho nguội bớt. Người nửa nằm nửa ngồi trên giường thật sự rất muốn nói: “Em có thể tự ăn được”
Anh đỡ cô ngồi dậy, dùng gối nệm chèn sau lưng, đưa thìa cháo trước miệng cô, ân cần dỗ dành cô giống như cô là trẻ nhỏ.
“Ngoan, há miệng ra”
Phó Nghi Ân nhăn mặt, hai gò má phiếm hồng vì thẹn thùng, lại liếc nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của anh, đành ngoan ngoãn há miệng nuốt xuống.
Chén cháo nhanh chóng vơi đi một nửa, Phó Nghi Ân sờ bụng, cảm giác không muốn ăn nữa nhưng không đành lòng từ chối tấm chân tình của anh. Ăn xong, anh đặt cái chén sang bàn bên cạnh, dùng khăn thấm ướt lau xung quanh khóe môi của cô.
… Trà Muộn ~truyện được đăng trên ~ d đ le quy don
“Cạch”
Âm thanh nắm khóa cửa bật mở khiến Phó Nghi Ân giật mình quay sang, thì thấy mẹ đang gấp gáp cầm theo hai cặp lồng cùng túi đựng quần áo màu lam, bước vội đến bên cạnh giường, cầm lấy tay cô.
“Con cảm thấy thế nào? Còn đau ở đâu không?”
“Mẹ! Con không sao” Phó Nghi Ân nghẹn ngào ôm chầm lấy mẹ mình, hốc mắt ươn ướt.
“Còn đau thì phải nói, không được giấu diếm có nghe không?” Mẹ vuốt nhẹ mái tóc rối bời, bàn tay gầy gò sờ lên vết thương trên gò má trái của cô.
“Dạ... Nhưng sao mẹ không ở nhà nghỉ ngơi?”
“Mẹ đỡ hơn nhiều rồi!”
Trác Thiệu Ninh đứng dậy bước ra khỏi phòng, trả lại không gian riêng tư cho hai mẹ con cô tâm tình.
Im lặng một lát, xúc cảm trong lòng dịu dần, Phó Nghi Ân lau vội nước mắt.
“Mẹ, con không cố ý đến nhà họ mà chưa báo cho mẹ biết”
Phó Nghi Ân nhìn gương mặt dần trở nên lạnh tanh của mẹ khi nhắc đến gia đình nhà họ Phó, cô rất hận họ, hận sự tham lam, hận sự vô tình tàn nhẫn của Phó Lưu. Hẳn là trong lòng mẹ cũng không cảm thấy dễ chịu chút nào, cô rất sợ mẹ nghĩ rằng cô còn vương vấn tình cảm với gia đình họ, cô rất sợ mẹ sẽ cam tâm giao cô cho Phó Lưu. Kiếp trước, chính bởi vì sự cứng đầu bướng bỉnh của cô, hại mẹ mất đi số tiền dành dụm, hại mẹ bệnh tật không một ai lo lắng thuốc thang. lqđ
Quay ngược thời gian, bản thân cô trở về thời điểm này chưa tròn một năm, ngoài việc hàn gắn mối quan hệ với mẹ thì cô vẫn chưa làm được điều gì lớn lao. Ngày hôm đó, nếu không có Thiệu Ninh đến cứu, chắc có lẽ cô đã không thể lành lặn nằm ở đây. Phó Nghi Ân cuống quýt nắm chặt lấy tay mẹ mà thút thít, nước mắt thi nhau rơi xuống.
“Con xin lỗi, con không nên đến nhà bà nội, con không nên làm cho mẹ đau lòng...huhu con sai rồi!”
“Mẹ, mẹ đừng giận con nha...”
Mẹ lặng lẽ xoa nhẹ tấm lưng đang run lên vì xúc động của cô, nhẹ nhàng vỗ về.
“Mẹ không giận... Nín đi con!”
“Đầu còn đau không con? Có cảm thấy choáng váng không?”
Mẹ xoa nhẹ vết lõm phía sau gáy cô, nơi bị thương nặng nhất, nhất thời sắc mặt biến đen, nghiến răng kềm nén cơn tức giận.
“Mẹ sẽ không để ông ta sống yên ổn, Phó Lưu... Làm sao ông ta có thể ra tay độc ác như vậy?... Mẹ có một người bạn làm luật sư ở thành phố S, mẹ sẽ nhờ bác ấy lo hồ sơ...”
Phó Nghi Ân hơi bất ngờ, cô cũng không có ý định bỏ qua cho họ chỉ là không ngờ mẹ lại quyết đoán như vậy.
“Mẹ muốn kiện ông ta?”
“Ừm, con có đau lòng không?”
“Không có, làm sao có thể ạ” Cô sợ mẹ hiểu lầm nên cuống quýt xua tay.
“Trước đây, mẹ chỉ nói về ông ta một chút thôi là con lại cáu cả lên. Còn nói mẹ không hiểu gì cả, còn nói cha con là người rất tốt, không giống như mẹ...”
“Con sai rồi!” Phó Nghi Ân rất hận con người ngu ngốc, không hiểu chuyện của mình trước kia, lại còn nói nặng nói nhẹ, làm mẹ đau lòng.
“Mẹ không sao, chỉ là nhắc lại chuyện cũ hơi đau lòng chút xíu, mẹ nhân nhượng Phó Lưu cũng bởi vì con thôi!”
“Nhưng liệu ông ta có bị xử tội không ạ?”
“Yên tâm, chúng ta có đầy đủ chứng cứ buộc tội nhà họ Phó”
“Thật ạ?”
Mẹ mỉm cười, gật đầu khẳng định một lần nữa.
“Ừm, con đừng tự trách mình nữa, không phải con đã làm rất tốt sao? Mẹ còn nghe nói con đã đánh cô út nữa đấy!”
Phó Nghi Ân nhớ lại lúc bản thân bộc phát cơn nóng giận, còn ra tay đánh người, tuy bà ta đáng bị đánh nhưng cô không ngờ Thiệu Ninh lại kể chuyện này với mẹ. Cô ấp úng vì hình tượng ngoan ngoãn, hiền lành của mình bị phá vỡ.
“Là Thiệu Ninh nói với mẹ sao? Con...con...là bà ta dám mắng mẹ!”
“Thật ra trước khi đi cứu con, Thiệu Ninh đã gọi điện cho mẹ”
Phó Nghi Ân ngượng ngùng cúi thấp đầu, phút chốc, nỗi lo lắng trong lòng chợt tan thành mây khói, cô sà vào lòng mẹ làm nũng.lqđ/
“Còn đói bụng không?”
“Con mới vừa ăn cháo rồi ạ”
“Vậy lát nữa uống chén canh gà hầm, mới nuôi mập mạp được một tí đã gầy nhom như thế này rồi!”
“Dạ” Cô chỉ còn cách ngoan ngoãn gật đầu, lời của mẹ là lớn nhất.
Đúng lúc này, cánh cửa khép hờ được nhẹ nhàng mở ra, Trác Thiệu Ninh cùng với cô y tá bước vào.
“Đến giờ tiêm thuốc rồi! Phiền người nhà bệnh nhân tránh sang một lát” Cô y tá bịt khẩu trang kín mít, tay cầm kim tiêm, chuẩn bị dụng cụ. Phó Nghi Ân phát run lên khi nhìn thấy cây kim sắc nhọn, trán cô lấm tấm mồ hôi, giương đôi mắt cầu cứu về phía mẹ mình và Thiệu Ninh.
“Đừng sợ, sẽ không đau đâu” Anh đến bên cạnh, nắm tay cô an ủi động viên.
Cô lắc đầu trốn tránh bàn tay của cô y tá đang thoa cồn lên mạch máu trên cổ tay.
“Đau! Chị ơi, đừng tiêm ở tay được không?”
Chị y tá liền bật cười, xong nghiêm túc trả lời.
“Vậy em quay mông sang đây”
“Không, ở mông cũng đau!” Cô nheo mắt, há hốc miệng mà thốt lên.
“Một lát thôi, sẽ không đau đâu em” Trác Thiệu Ninh vòng tay bắt lấy eo cô giữ chặt, Phó Nghi Ân trốn vào ngực anh, nhưng cánh tay đã bị người ta kéo ra, rất nhanh nhẹn, cô y tá đặt kim tiêm lên mạch cổ tay, trước khi cô kịp hét lên thì kim đã rút ra.
“Anh Ninh, phiền anh xoay đầu cô bé qua phải” Chưa kịp hoàn hồn vì cơn đau ở tay, Phó Nghi Ân đã phải đón nhận đau đớn khác. Vết thương sau gáy nhói lên vì tác dụng của nước cồn, cô cố cắn chặt răng để ngăn tiếng bật khóc.
“Không sao rồi!” Anh vỗ về tấm lưng cô, liên tục thủ thỉ.
“Thuốc này uống trước khi đi ngủ khoảng hai đến ba tiếng. Nếu bệnh nhân có sốt đột ngột thì hãy thông báo với phòng trực nhé!”
Trước khi rời khỏi, cô y tá không quên nhắc nhở.
“Cám ơn, chúng tôi đã biết” Mẹ cô lui sang một bên tiễn cô y tá ra cửa.
“Còn đau không em?”
“Đau, ở đâu cũng đau hết...!” Cô vùi vào ngực anh thút thít, tranh thủ tình thương của anh mà ầm ĩ tố cáo. dien dan lequydon
…
Mẹ cô đi vào, thấy cảnh tượng con gái mình đang nũng nịu trong lòng người yêu, lắc đầu cười thầm.
“Thiệu Ninh, cũng tối rồi, cháu về nghỉ ngơi trước đi, tối nay dì sẽ trông con bé”
“Không sao đâu dì, cháu sẽ ở lại với em ấy” Nhìn người con gái trong lòng, anh không nỡ rời xa.
“Mấy ngày nay cháu đã vất vả rồi! Về nghỉ cho khỏe” Mẹ cô kiên quyết đưa ra quyết định, vừa đặt khay đựng thuốc lên bàn vừa nhã nhặn dặn con gái.
“Nghi Ân, mau buông ra cho anh còn về”
Phó Nghi Ân luyến tiếc ngẩng đầu nhìn anh, tay tự động buông lỏng, nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn. Lém lỉnh nhìn mẹ rồi quay sang anh dặn dò.
“Anh lái xe cẩn thận đó!”
Trác Thiệu Ninh không cách nào phản bác, bất đắc dĩ đứng dậy, đỡ cô nằm xuống, thấy nét cười tinh nghịch trên gương mặt trắng trẻo của cô, bèn hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng nhẵn mịn, thấp giọng thì thầm dường như chỉ có cô và anh nghe thấy.
“Ngủ ngon, mai anh sẽ thay dì ngủ lại”
hết
Nguyễn Mỹ Ngọc lưu luyến không rời trên gương mặt lạnh lùng của Trác Thiệu Ninh, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, cô đã thích anh, tiếng sét ái tình chạm đến trái tim ngây dại. Nguyễn Mỹ Ngọc hi vọng có thể cùng anh tìm hiểu lẫn nhau, nhưng anh luôn đối với cô không lạnh cũng chẳng nhạt, thờ ơ khiến cô không tài nào hiểu được, bây giờ anh hoàn toàn trốn tránh. Cô không hiểu mình đã làm sai điều gì.
Qua tấm cửa kính, Nguyễn Mỹ Ngọc thất thiểu nhìn nét cười dịu dàng trên mặt anh, lòng nặng trĩu “giá như anh ấy có thể cười với mình như vậy”. Cô cảm thấy vô cùng ghen tỵ với cô em gái Phó Nghi Ân, dựa vào cái gì mà cô bé đó lại nhận được sự yêu thương, che chở của anh, cô tự an ủi bản thân “đó chẳng qua là tình cảm anh em thân thiết với nhau”. Nhưng trong lòng chua xót không thôi, ánh mắt anh lộ rõ sự cưng chiều vô hạn, hay là do cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Tiếng gọi của dì Nguyệt kéo Nguyễn Mỹ Ngọc trở về thực tại, dì khẽ nắm tay cô nhẹ giọng an ủi “Cháu đừng suy nghĩ nhiều, tính tình Thiệu Ninh là như vậy đó, cháu đừng để trong lòng”
“Cháu không sao” Nguyễn Mỹ Ngọc lắc đầu, cô ngập ngừng giây lát cuối cùng không nhịn được tò mò “cháu thấy mối quan hệ giữa anh ấy và Nghi Ân rất tốt”
“Là anh em thân thiết từ nhỏ mà, cháu yên tâm...Thiệu Ninh tính nó từ trước đến giờ luôn như vậy nhưng nó không thể không thích cháu được, cháu là người con gái vừa xinh đẹp vừa hiền lành” Dì Nguyệt cười trấn an.
“Mỹ Ngọc , cháu phải kiên nhẫn, sau này Thiệu Ninh phải nhờ cháu rồi”
Nguyễn Mỹ Ngọc cúi đầu vội che giấu sự ngượng ngùng, nụ cười kéo đến tận mang tai. Nghĩ đến anh, trái tim lại bỗng rối loạn, với sự tín nhiệm của dì Nguyệt, cô tin mình sẽ sớm chiếm được trái tim anh.
…Trà Muộn truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn
Đợi chiếc xe màu xanh rời đi, Phó Nghi Ân cấu mạnh vào mu bàn tay đang bao lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, khiến anh nhăn nhó thể hiện vẻ mặt vô tội nhìn cô.
“Mau buông ra” cô lạnh giọng.
“Không buông” Mười ngón tay đan chặt vào nhau, anh giữ chặt không cho cô giãy dụa.
Phó Nghi Ân chỉ giả đò để thử lòng anh, cô tin anh sẽ không bao giờ làm cô thất vọng, giọng cô dần nũng nịu “đau quá!”
“Xin lỗi, anh không cố ý” anh xoa nắn bàn tay đỏ lự của cô.
Cô gái nhỏ đang giận dỗi với người yêu, không để ý vẻ mặt lo lắng của anh, cô rụt tay lại, quay mặt sang chỗ khác. Trác Thiệu Ninh đau lòng nhìn khoảng không trước mặt, anh còn định tìm cách dỗ dàng cô gái của mình thì thấy đôi vai của ai đó run lẩy bẩy, anh còn tưởng cô bị chọc đến phát khóc nên cuống quýt xoay cô lại, ai dè người nào đó liền ranh mãnh nháy mắt với anh.
“Đại ngốc, em không có giận”
Trác Thiệu Ninh kéo cô đứng dậy, chưa kịp hỏi gì đã bị anh cưỡng ép lôi đi.
“Còn đợi mẹ em nữa mà”
“Chúng ta vào trong xe đợi” Anh nhấc bổng cô lên, vài ba bước chân đã đến nơi đỗ xe, gấp gáp mở cửa ôm cô ngồi xuống ghế, anh cũng chui vào sau.
“Này, nóng chết đi được, anh lại lôi em vào đây chi vậy?”
“Ngoan ngoãn ngồi yên cho anh” Trác Thiệu Ninh nóng vội siết chặt vòng eo mảnh khảnh, làn môi nóng hổi đột ngột chiếm đóng đôi môi mềm mại của cô.
<<ta là dải phân cách >.< hóng chuyện >>
Một lúc thật lâu sau đó!
“Ưm...Thiệu Ninh” Hai mắt cô phủ một lớp sương mai, mơ hồ giương đôi mắt ướt át nhìn anh, cánh môi có chút sưng đỏ.
Làm sao anh có thể chống cự được với ánh mắt mê hoặc của cô? Đầu anh như bị giáng một đòn mạnh, thân thể cao lớn của anh đè cô dựa vào thành ghế, bàn tay ôm sau gáy cô, làn môi ấm áp lại một lần nữa mút lấy cánh môi đỏ mọng. Theo bản năng cô ôm lấy tấm lưng rộng lớn, chủ động hé môi cùng anh quấn quýt một chỗ.
Trà Muộn diendanlequydon.com
Đến lúc cô tưởng mình không còn chút hơi thở nào, anh mới hổn hển tách môi ra, nhưng hơi thở vẫn còn quyến luyến bên hai má hồng hồng của cô. Không phải là chưa từng yêu, cũng không phải là một cô gái ngây thơ chưa từng biết mùi đời, kiếp trước cùng một chỗ với Đỗ Gia Minh, chuyện thân mật nhất cũng đã từng trải qua nhưng chưa bao giờ cô có cảm xúc mãnh liệt như với anh. Trác Thiệu Ninh mang đến cho cô một cảm xúc không thể nói nên lời, ở bên cạnh anh, ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên tê dại.
“Mẹ không thấy em thì phải làm sao?” Đến lúc này cô mới nhớ ra điều cấp bách này, vội vàng chỉnh đốn lại quần áo xộc xếch, đẩy anh ra khỏi người mình.
“Em ngồi trong này, để anh đi xem sao”
Trác Thiệu Ninh nói rồi mở cửa xe bước xuống, ở lại một mình Phó Nghi Ân vỗ vỗ hai má nóng bừng của mình, không cần nhìn gương cũng biết nó đỏ đến mức nào.
Lúc sau, anh trở lại cùng với mẹ cô, thấy cô, mẹ cũng chẳng nói gì, trên đường trở về nhà, thi thoảng mẹ có nói chuyện với anh. Xem ra, cô đã lo lắng hơi nhiều rồi!
Đến trước cổng nhà, Phó Nghi Ân định bước xuống cùng mẹ thì bị anh ngăn lại, cô khó hiểu định hỏi thì mẹ đã lên tiếng “Hai đứa đi đâu thì đi, nhưng không được về sau chín giờ tối” Lời này là đang nói với Trác Thiệu Ninh.
“Cám ơn dì” Anh cúi đầu nói, không quên quay sang cười với cô. Sau đó, cô lơ ngơ được anh dẫn đi nơi nào chẳng biết.
“Thiệu Ninh, chúng ta đi đâu vậy?”
“Đến nơi em sẽ biết” Chiếc xe chạy rì rì trên đường, một tay anh cầm lái, một tay nắm chặt tay cô, nhiều lần cô đã nhắc anh nên tập trung lái xe nhưng dường như anh chẳng mảy may để ý. Đến một khu nhà ở phía sau núi San Đa, anh dắt tay cô bước đến một ngôi nhà màu xanh nhạt, cánh cổng màu trắng xinh xắn, Phó Nghi Ân choáng ngợp với vườn hoa nhỏ vây quanh, đủ cách loại sắc hoa đua nhau nở rộ, cô oa lên một tiếng.
“Đây là nhà ai vậy anh?”
“Nhà của chúng ta” Bước vào bên trong ngôi nhà, ngồi xuống chiếc ghế sô pha mềm mại, bài trí xung quanh vừa gọn gàng vừa đẹp mắt. Mọi thứ hài hòa một cách hoàn hảo, cảm giác ấm áp khiến người ta không muốn rời đi.
“Hả?” Cô thích thú ngắm nghía con mèo gỗ được chạm khắc tinh xảo trên bàn thì bị lời nói của anh làm cho giật mình. Nhất thời tiêu hóa không kịp.
“Đồ ngốc, sau này chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, em có thích cách bài trí này không?” Anh xích lại gần ôm chặt cô.
“Ai...ai ở cùng một chỗ với anh?” Phó Nghi Ân ngượng ngùng xoay mặt đi, thật ra xúc động muốn rơi nước mắt rồi! Bị anh làm cho cảm động, không ngờ anh hao tổn tâm sức chăm chút cho nơi này giống như ngôi nhà mà cô từng mơ ước. Trong mối tình này, ngay từ đầu cô đã thế bị động tiếp nhận, giờ đây mới cảm thấy mình nợ anh quá nhiều.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Anh vừa hỏi han, ngón tay vừa mơn trớn trên khóe môi cô, ánh mắt chất chứa sự thâm tình, cưng chiều vô hạn chỉ dành cho một mình cô. Phó Nghi Ân thẹn thùng đẩy anh ra, đúng lúc này âm thanh ọc ọc dưới bụng réo lên, cô xấu hổ xoay mặt đi hướng khác.
Anh bật cười thành tiếng, chống tay ngồi dậy.
“Đói bụng rồi phải không? Ăn chút cháo nhé!”
“Dạ”
Anh mở nắp bình giữ nhiệt, vừa khuấy đều vừa thổi cháo cho nguội bớt. Người nửa nằm nửa ngồi trên giường thật sự rất muốn nói: “Em có thể tự ăn được”
Anh đỡ cô ngồi dậy, dùng gối nệm chèn sau lưng, đưa thìa cháo trước miệng cô, ân cần dỗ dành cô giống như cô là trẻ nhỏ.
“Ngoan, há miệng ra”
Phó Nghi Ân nhăn mặt, hai gò má phiếm hồng vì thẹn thùng, lại liếc nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của anh, đành ngoan ngoãn há miệng nuốt xuống.
Chén cháo nhanh chóng vơi đi một nửa, Phó Nghi Ân sờ bụng, cảm giác không muốn ăn nữa nhưng không đành lòng từ chối tấm chân tình của anh. Ăn xong, anh đặt cái chén sang bàn bên cạnh, dùng khăn thấm ướt lau xung quanh khóe môi của cô.
… Trà Muộn ~truyện được đăng trên ~ d đ le quy don
“Cạch”
Âm thanh nắm khóa cửa bật mở khiến Phó Nghi Ân giật mình quay sang, thì thấy mẹ đang gấp gáp cầm theo hai cặp lồng cùng túi đựng quần áo màu lam, bước vội đến bên cạnh giường, cầm lấy tay cô.
“Con cảm thấy thế nào? Còn đau ở đâu không?”
“Mẹ! Con không sao” Phó Nghi Ân nghẹn ngào ôm chầm lấy mẹ mình, hốc mắt ươn ướt.
“Còn đau thì phải nói, không được giấu diếm có nghe không?” Mẹ vuốt nhẹ mái tóc rối bời, bàn tay gầy gò sờ lên vết thương trên gò má trái của cô.
“Dạ... Nhưng sao mẹ không ở nhà nghỉ ngơi?”
“Mẹ đỡ hơn nhiều rồi!”
Trác Thiệu Ninh đứng dậy bước ra khỏi phòng, trả lại không gian riêng tư cho hai mẹ con cô tâm tình.
Im lặng một lát, xúc cảm trong lòng dịu dần, Phó Nghi Ân lau vội nước mắt.
“Mẹ, con không cố ý đến nhà họ mà chưa báo cho mẹ biết”
Phó Nghi Ân nhìn gương mặt dần trở nên lạnh tanh của mẹ khi nhắc đến gia đình nhà họ Phó, cô rất hận họ, hận sự tham lam, hận sự vô tình tàn nhẫn của Phó Lưu. Hẳn là trong lòng mẹ cũng không cảm thấy dễ chịu chút nào, cô rất sợ mẹ nghĩ rằng cô còn vương vấn tình cảm với gia đình họ, cô rất sợ mẹ sẽ cam tâm giao cô cho Phó Lưu. Kiếp trước, chính bởi vì sự cứng đầu bướng bỉnh của cô, hại mẹ mất đi số tiền dành dụm, hại mẹ bệnh tật không một ai lo lắng thuốc thang. lqđ
Quay ngược thời gian, bản thân cô trở về thời điểm này chưa tròn một năm, ngoài việc hàn gắn mối quan hệ với mẹ thì cô vẫn chưa làm được điều gì lớn lao. Ngày hôm đó, nếu không có Thiệu Ninh đến cứu, chắc có lẽ cô đã không thể lành lặn nằm ở đây. Phó Nghi Ân cuống quýt nắm chặt lấy tay mẹ mà thút thít, nước mắt thi nhau rơi xuống.
“Con xin lỗi, con không nên đến nhà bà nội, con không nên làm cho mẹ đau lòng...huhu con sai rồi!”
“Mẹ, mẹ đừng giận con nha...”
Mẹ lặng lẽ xoa nhẹ tấm lưng đang run lên vì xúc động của cô, nhẹ nhàng vỗ về.
“Mẹ không giận... Nín đi con!”
“Đầu còn đau không con? Có cảm thấy choáng váng không?”
Mẹ xoa nhẹ vết lõm phía sau gáy cô, nơi bị thương nặng nhất, nhất thời sắc mặt biến đen, nghiến răng kềm nén cơn tức giận.
“Mẹ sẽ không để ông ta sống yên ổn, Phó Lưu... Làm sao ông ta có thể ra tay độc ác như vậy?... Mẹ có một người bạn làm luật sư ở thành phố S, mẹ sẽ nhờ bác ấy lo hồ sơ...”
Phó Nghi Ân hơi bất ngờ, cô cũng không có ý định bỏ qua cho họ chỉ là không ngờ mẹ lại quyết đoán như vậy.
“Mẹ muốn kiện ông ta?”
“Ừm, con có đau lòng không?”
“Không có, làm sao có thể ạ” Cô sợ mẹ hiểu lầm nên cuống quýt xua tay.
“Trước đây, mẹ chỉ nói về ông ta một chút thôi là con lại cáu cả lên. Còn nói mẹ không hiểu gì cả, còn nói cha con là người rất tốt, không giống như mẹ...”
“Con sai rồi!” Phó Nghi Ân rất hận con người ngu ngốc, không hiểu chuyện của mình trước kia, lại còn nói nặng nói nhẹ, làm mẹ đau lòng.
“Mẹ không sao, chỉ là nhắc lại chuyện cũ hơi đau lòng chút xíu, mẹ nhân nhượng Phó Lưu cũng bởi vì con thôi!”
“Nhưng liệu ông ta có bị xử tội không ạ?”
“Yên tâm, chúng ta có đầy đủ chứng cứ buộc tội nhà họ Phó”
“Thật ạ?”
Mẹ mỉm cười, gật đầu khẳng định một lần nữa.
“Ừm, con đừng tự trách mình nữa, không phải con đã làm rất tốt sao? Mẹ còn nghe nói con đã đánh cô út nữa đấy!”
Phó Nghi Ân nhớ lại lúc bản thân bộc phát cơn nóng giận, còn ra tay đánh người, tuy bà ta đáng bị đánh nhưng cô không ngờ Thiệu Ninh lại kể chuyện này với mẹ. Cô ấp úng vì hình tượng ngoan ngoãn, hiền lành của mình bị phá vỡ.
“Là Thiệu Ninh nói với mẹ sao? Con...con...là bà ta dám mắng mẹ!”
“Thật ra trước khi đi cứu con, Thiệu Ninh đã gọi điện cho mẹ”
Phó Nghi Ân ngượng ngùng cúi thấp đầu, phút chốc, nỗi lo lắng trong lòng chợt tan thành mây khói, cô sà vào lòng mẹ làm nũng.lqđ/
“Còn đói bụng không?”
“Con mới vừa ăn cháo rồi ạ”
“Vậy lát nữa uống chén canh gà hầm, mới nuôi mập mạp được một tí đã gầy nhom như thế này rồi!”
“Dạ” Cô chỉ còn cách ngoan ngoãn gật đầu, lời của mẹ là lớn nhất.
Đúng lúc này, cánh cửa khép hờ được nhẹ nhàng mở ra, Trác Thiệu Ninh cùng với cô y tá bước vào.
“Đến giờ tiêm thuốc rồi! Phiền người nhà bệnh nhân tránh sang một lát” Cô y tá bịt khẩu trang kín mít, tay cầm kim tiêm, chuẩn bị dụng cụ. Phó Nghi Ân phát run lên khi nhìn thấy cây kim sắc nhọn, trán cô lấm tấm mồ hôi, giương đôi mắt cầu cứu về phía mẹ mình và Thiệu Ninh.
“Đừng sợ, sẽ không đau đâu” Anh đến bên cạnh, nắm tay cô an ủi động viên.
Cô lắc đầu trốn tránh bàn tay của cô y tá đang thoa cồn lên mạch máu trên cổ tay.
“Đau! Chị ơi, đừng tiêm ở tay được không?”
Chị y tá liền bật cười, xong nghiêm túc trả lời.
“Vậy em quay mông sang đây”
“Không, ở mông cũng đau!” Cô nheo mắt, há hốc miệng mà thốt lên.
“Một lát thôi, sẽ không đau đâu em” Trác Thiệu Ninh vòng tay bắt lấy eo cô giữ chặt, Phó Nghi Ân trốn vào ngực anh, nhưng cánh tay đã bị người ta kéo ra, rất nhanh nhẹn, cô y tá đặt kim tiêm lên mạch cổ tay, trước khi cô kịp hét lên thì kim đã rút ra.
“Anh Ninh, phiền anh xoay đầu cô bé qua phải” Chưa kịp hoàn hồn vì cơn đau ở tay, Phó Nghi Ân đã phải đón nhận đau đớn khác. Vết thương sau gáy nhói lên vì tác dụng của nước cồn, cô cố cắn chặt răng để ngăn tiếng bật khóc.
“Không sao rồi!” Anh vỗ về tấm lưng cô, liên tục thủ thỉ.
“Thuốc này uống trước khi đi ngủ khoảng hai đến ba tiếng. Nếu bệnh nhân có sốt đột ngột thì hãy thông báo với phòng trực nhé!”
Trước khi rời khỏi, cô y tá không quên nhắc nhở.
“Cám ơn, chúng tôi đã biết” Mẹ cô lui sang một bên tiễn cô y tá ra cửa.
“Còn đau không em?”
“Đau, ở đâu cũng đau hết...!” Cô vùi vào ngực anh thút thít, tranh thủ tình thương của anh mà ầm ĩ tố cáo. dien dan lequydon
…
Mẹ cô đi vào, thấy cảnh tượng con gái mình đang nũng nịu trong lòng người yêu, lắc đầu cười thầm.
“Thiệu Ninh, cũng tối rồi, cháu về nghỉ ngơi trước đi, tối nay dì sẽ trông con bé”
“Không sao đâu dì, cháu sẽ ở lại với em ấy” Nhìn người con gái trong lòng, anh không nỡ rời xa.
“Mấy ngày nay cháu đã vất vả rồi! Về nghỉ cho khỏe” Mẹ cô kiên quyết đưa ra quyết định, vừa đặt khay đựng thuốc lên bàn vừa nhã nhặn dặn con gái.
“Nghi Ân, mau buông ra cho anh còn về”
Phó Nghi Ân luyến tiếc ngẩng đầu nhìn anh, tay tự động buông lỏng, nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn. Lém lỉnh nhìn mẹ rồi quay sang anh dặn dò.
“Anh lái xe cẩn thận đó!”
Trác Thiệu Ninh không cách nào phản bác, bất đắc dĩ đứng dậy, đỡ cô nằm xuống, thấy nét cười tinh nghịch trên gương mặt trắng trẻo của cô, bèn hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng nhẵn mịn, thấp giọng thì thầm dường như chỉ có cô và anh nghe thấy.