Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà đã đến tháng mười hai, không khí lạnh ùa về khiến cả thành phố chìm trong làn sương mù dày đặc. Sáng sớm, Phó Nghi Ân mặc thêm áo khoác dày lên người, vừa định ra khỏi cửa thì mẹ đã kéo cô lại, choàng khăn ấm quanh cổ, đội nón len ngộ nghĩnh lên đầu, chỉnh sửa đầu tóc gọn gàng cho cô.
“Đường trơn lắm, con đừng có chạy nhanh kẻo té đó”
Phó Nghi Ân vâng vâng dạ dạ, cười thật tươi, kiễng chân lên hôn lên má của mẹ
“Con đi học đây”
Nói xong lập tức chạy như bay ra mở cửa, không quên dừng lại vườn rau nhỏ trước nhà, đắp tấm ni-lông lớn che chắn trên dàn, thành quả này đã hơn mấy tháng rồi, mỗi lần chăm chút cô lại không nhịn được ý cười trên môi.
“Nghi Ân, đi được rồi đó, đừng để Thiệu Ninh đợi lâu” Giọng nói của mẹ từ trong nhà vọng ra, bà bắt đắc dĩ thở dài nhìn cô con gái.
“Con biết rồi” Cô phủi tay sạch sẽ, rụt người vào trong áo khoác dài, lon ton chạy ra cổng. Chiếc xe quen thuộc đã đợi tự bao giờ, Trác Thiệu Ninh đứng thẳng tắp bên cạnh cửa xe, anh nhẫn nại chờ đợi giống như thói quen đã ăn sâu vào trong tâm trí, khi thấy cô xuất hiện, anh bưới đến đưa túi chờm nóng cho cô.
“Vào xe nhanh lên, sẽ lạnh đấy”
“Anh ở trong xe đợi cũng được mà” Phó Nghi Ân nhìn thấy hai vai anh đã thấm ướt hơi sương liền áy náy lên tiếng.
“Không sao, đưa tay đây” Trác Thiệu Ninh ôn nhu nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, dùng bàn tay to ấm bao lấy, xoa nhẹ lòng bàn tay, làm xong anh đăt túi chờm lên tay cô.
“Sao không mang bao tay?”
“Hôm nay không lạnh lắm” Phó Nghi Ân lí nhí đáp, cô ghét cảm giác ngăn trở bởi lớp bông vải, thật vướng víu, dù có lạnh cỡ nào cô cũng lười biếng mang vào.
“Mũi em đỏ hết rồi còn nói không” Anh không nể nang vạch trần lời nói dối của cô, giọng trầm khàn hơn mọi ngày, có lẽ vì thời tiết mà khiến cổ họng không được tốt.
Phó Nghi Ân mắc cỡ cúi đầu, cô sờ cái mũi đỏ ửng của mình, giấu mặt vào trong khăn choàng cổ.
Trên đường lái xe đến trường, Trác Thiệu Ninh không ngừng nhắc cô không được làm cái này, không được làm cái kia. Hai lỗ tai ù ù cả lên, anh liệt kê hết mọi điều cấm trên cõi đời này.
“Em biết rồi, anh ngày nào cũng nói” Phó Nghi Ân liền kêu lên kháng nghị
Anh thở dài, trầm mặc nói tiếp “Không được mua nước đá lạnh ở căn-tin. Anh tan làm sẽ đến sớm, đừng có đứng phía ngoài đợi anh, biết chưa?”
“Vâng” Phó Nghi Ân gật đầu, đời này sự xuất hiện của anh là điều ngoài ý muốn, cứ ngỡ anh sẽ ở mãi thành phố X không về. Nhưng cô không hiểu vì lí do gì khiến anh thay đổi, không những trở về mà mối quan hệ giữa hai người lần nữa được hàn gắn. Cô luôn xem anh như người anh trai, tính tình của Trác Thiệu Ninh rất ôn hòa, đối xử với mọi người xung quanh rất tốt. Có lẽ anh đối với cô chỉ là tình cảm anh em, không có ngoại lệ nào.
Phó Nghi Ân thật tâm muốn đối xử tốt với anh, xem anh như người nhà đối đãi. Lúc còn nhỏ, ngoài anh ra không có ai tốt với cô cả, nên sự nghi ngờ chỉ có một vài phần trăm nhỏ, thoáng qua trong phút chốc.
“Đây là bữa trưa của anh” Cô đặt hộp cơm lên đùi anh, khẽ nói. Từ ngày anh nói làm việc ở công ty rất bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi, cô liền mỗi ngày làm thêm cho anh một suất ăn trưa.
“Cám ơn em”
“Anh lái xe cẩn thận”Phó Nghi Ân mở cửa xe bước xuống, nhìn theo bóng dáng cô hòa vào dòng người đông đúc trước cổng trường, anh cúi xuống đặt tay lên hộp cơm còn ấm. Thời gian còn dài ở phía trước, anh không nên gấp gáp khiến cho cô sợ hãi.
…Trà Muộn truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn.
“Nghi Ân, cậu sướng rồi nha. Đi học thì có xe sang đưa rước, ở trường thì có trai đẹp theo đuổi. Chao ôi!” Một giọng nói giễu cợt vang vẳng khắp lớp, khiến những ánh nhìn tập trung vào cô. Nhất thời Phó Nghi Ân không hiểu chuyện gì đang diễn ra, đập vào mắt là hộp quà to đùng đặt trên bàn.
Người nói câu này chính là Nguyễn Hạ My, người bạn cùng lớp lúc nào cũng công khai đối chọi với cô. Nguyễn Hạ My là cô nữ sinh có diện mạo xinh đẹp nhưng tính tình lại quá chua ngoa, ở lớp Phó Nghi Ân không tiếp xúc nhiều cũng chẳng biết mình từ khi nào gây thù chuốc oán với cô ta.
Không phải vì thành tích học tập của cô luôn cao hơn nên cô ta ghen tỵ đấy chứ! Phó Nghi Ân nghi hoặc ngồi xuống bàn, tiện tay ném cái hộp xuống đất, chẳng thèm để tâm đến.
“Nghi Ân, là ai tặng cậu vậy?” Phương Nhạc tò mò ngóng nhìn
“Không biết”
“Có phải là anh Thiệu Ninh hay không? Khì khì lãng mạn quá đi” Phương Nhạc tâm tình kích động không thôi, cứ y như người được nhận là mình vậy.
“Không phải đâu, lúc nãy anh ấy có nói gì đâu” Phó Nghi Ân lập tức phủ định, cô cũng không nghĩ là anh.
“Vậy xử lí sao bây giờ?”
“Chắc ai đặt nhầm chỗ thôi. Cậu quan tâm làm gì”
Phó Nghi Ân đoán không ra ai đang giở trò trêu chọc mình, cô tạm thời bỏ qua vì nghĩ đến chỉ càng rối bời. Giờ nghỉ trưa, trong khi cô đang định lấy phần cơm trưa ra thì bỗng dưng bên ngoài cả lớp náo loạn thành một đoàn.
Tiếng hò reo inh ỏi, tiếng cỗ vũ vỗ tay làm không khí náo nhiệt như cái chợ, Phó Nghi Ân chau mày bịt chặt hai tai, chưa kịp ăn miếng nào thì một bó hoa hồng đỏ rực đã trình diện trước mặt.
“Nghi Ân, sinh nhật vui vẻ”
Phó Nghi Ân ngẫn người nhìn bó hoa trước mặt, cô động não nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình, ngước nhìn người con trai đang ngượng ngùng đỏ mặt ngóng chờ phản ứng của cô.
“Đỗ Gia Minh, anh lại bày trò gì nữa đây?” Cô tức giận bật dậy.
“Anh không có ý gì khác…Nghi Ân, anh chỉ muốn chúc mừng sinh nhật em” Anh ta lúng túng, bộ dạng giả vở ngây thơ cũng giống lắm. Cô hừ mũi khinh thường, căm ghét nói “Tôi không cần, anh mang những thứ này đi đi”
Nói xong cô cầm lấy hộp cơm, quay ngoắc người bước ra khỏi lớp trong sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh, tiếng xì xào bàn tán, tiếng cười khúc khích vang lên. Nhân vật nữ chính đã bỏ đi, để lại chàng trai đáng thương bị từ chối, nữ sinh bĩu môi tiếc nuối vừa khinh khi mắng cô cao ngạo.
Đỗ Gia Minh chạy đuổi theo sau, anh ta vội vàng giải thích “Có phải em còn giận không? Hôm đó, là anh không kìm chế được, anh thật sự xin lỗi”
Cổ tay bị nắm chặt, Phó Nghi Ân vô cùng mệt mỏi khi phải đối phó với người mặt dày vô liêm sỉ như anh ta, cô cáu lên gạt phắc tay Đỗ Gia Minh ra
“Anh không hiểu tiếng người hả? Tôi không thích anh, phải nói làm sao anh mới chịu buông tha đây?”
“Tại sao lại ghét anh?” Đỗ Gia Minh không cam tâm, anh ta nắm lấy tay cô giọng van nài.
“Đơn giản là không thích, không có lí do gì hết” Cô nuốt nước bọt, nhìn bộ dạng đáng thương kia, quyết tâm của cô đã quá rõ ràng. Trước đây cũng là vì gương mặt này khiến cô mê muội để rồi ngã một vố đau, vết thương đến giờ vẫn chưa hoàn toàn khép lại.
Đỗ Gia Minh, đời này tôi không muốn tin tưởng anh thêm một lần nào nữa, hi vọng anh biết đường mà quay đầu đừng lừa dối người con gái khác nữa.
“Anh không làm được, em chỉ cần biết là anh thích em, thế là đủ rồi!” Ánh mắt của anh ta kiên định nghiêm túc nhìn cô, nói xong lủi thủi quay lưng bước đi.
...Trà Muộn lqd lqd
Tan học, Phó Nghi Ân còn đang suy ngẫm cách giải quyết mấy thứ nằm bên cạnh bàn học.
“Nghi Ân, lẹ đi cậu làm gì lay hoay nãy giờ vậy?”
Phương Nhạc hối thúc, ngoái đầu vào cửa nhìn cô.
“Mình xong rồi” Cô đành bỏ lại, cất khăn choàng vào trong túi, vội chay ra.
“Anh đúng là mặt dày” Phương Nhạc kéo tay cô đi ngang qua Đỗ Gia Minh, từ nãy giờ anh ta vẫn một mực đợi cô trước cửa lớp.
May nhờ có Phương Nhạc, nếu không lại phải phiền muộn đôi co với anh ta.
“Anh cầm những thứ đó về đi, tôi không nhận đâu” Phó Nghi Ân ngoảnh mặt lại, cô hết sức bình thản nói.
…
Trác Thiệu Ninh lái xe đỗ gần cổng trường, anh gục trên vô lăng chờ đợi thì có tiếng gõ cửa kính, cứ tưởng là cô nên anh lập tức mở cửa.
“Chào anh, có phải anh đang đợi Phó Nghi Ân đúng chứ?” Cô nữ sinh mặc đồng phục của trường, mỉm cười xinh đẹp, dịu dàng hỏi.
“Đúng vậy” Anh bước xuống xe gật đầu đáp, có hơi nghi hoặc, là bạn học của Nghi Ân sao?.
“Em là Nguyễn Hạ My bạn cùng lớp với Phó Nghi Ân” Nguyễn Hạ My tươi cười rạng rỡ, trong lòng thì thầm ghen ghét, dựa vào cái gì mà cô ta được chào đón hơn cô chứ, hừ vẻ ngoài thì cô ăn đứt. Nguyễn Hạ My đắc ý tự tin, cô không tin người đàn ông này không bị cô hấp dẫn.
“Nghi Ân xảy ra chuyện gì sao?” Trác Thiệu Ninh lo lắng hỏi
“Không có chỉ muốn nói với anh một chuyện” Cô ta nhếch môi thay đổi vẻ mặt
“Chắc giờ này Nghi Ân còn đang ở bên cạnh bạn trai rồi. Anh không cần ở đây
đón cậu ấy”
“Cô nói cái gì?” Giọng anh hơi lớn, chộp lấy cổ tay cô ta, hỏi dồn.
“Hôm nay đàn anh lớp trên còn mua hoa tặng quà cho cậu ấy, cả trường đều biết” Nguyễn Hạ My cảm thấy tay mình đau đớn, cô ta ráng gượng cười, độc ác thêm mắm dặm muối. Nhìn vẻ mặt tái nhợt của người đàn ông trước mặt, chắc chắn đã tin tưởng lời cô ta.
Ngay lúc này, Nguyễn Hạ My mừng rỡ nhìn thấy Phó Nghi Ân cùng Phương Nhạc, theo sau còn có Đỗ Gia Minh, kịch hay đã lên màn, cô ta tỏ vẻ thương hại định nói gì đó thì bị anh gạt ra.
Trác Thiệu Ninh nhìn cô đi tới, sau lưng laị là tên nhóc kia, gân xanh nổi lên, anh kìm nén cơn giận bước nhanh về phía cô.
“Anh Thiệu Ninh” Phó Nghi Ân bị lôi đi, cổ tay truyền đến cơn đau nhức, chuyển thành màu đỏ ửng. Sắc mặt của anh không được tốt, có chuyện gì sao? Cô định hỏi nhưng anh đã không cho cô cơ hội. Vòng tay ôm lấy eo, Trác Thiệu Ninh bế cô lên xe, anh đóng sầm cửa lại, lập tức phóng xe đi.
Phó Nghi Ân trở tay không kịp, còn chưa thắt dây an toàn đã bị động tác của anh làm cho khiếp sợ, suýt chút nữa đầu cô va vào cửa kính.
“Trác Thiệu Ninh, anh sao vậy?”
Bàn tay anh nổi gân xanh siết chặt thành nấm đấm, nắm chặt vô lăng, ánh mắt lạnh lùng vô định, không để ý đến cô, không màn đến mọi thứ xung quanh. Nhấn ga đạp thẳng về phía trước, xe vô định cứ chạy một đường thẳng tắp. Màn đêm buông xuống, cô mơ hồ nhìn cảnh vật xung quanh, lạ lẫm xa xăm.
“Dừng xe, mau dừng lại” Cô tức giận trừng mắt, định mở cửa xe. Trác Thiệu Ninh nóng giận nhìn cô muốn xông vào nguy hiểm thì thắng gấp tấp mạnh bên lề, giữ chặt tay cô “Em muốn chết phải không?”
“Là anh thì có, anh định đưa em đi đâu?” Tức tối vùng khỏi tay anh, cô đấm mạnh vào lồng ngực anh, thở dốc gào lên.
“Xin lỗi, đã hù dọa em rồi” anh khổ sở nói
“Anh bị làm sao vậy?”
“Có phải tên nhóc đó lại làm phiền em hay không?” Cổ họng anh khô khốc, khó khăn nói từng lời.
“Sao anh biết?” Cô ngạc nhiên hỏi lại
“Nghi Ân đừng rời xa anh” Trác Thiệu Ninh chồm tới ôm chặt lấy cô.
“Anh đừng như vậy” Hô hấp trở nên khó khăn, cô vội vàng trốn tránh.
“Anh không cho... anh tuyệt đối không cho phép”
Trác Thiệu Ninh lẩm bẩm, ánh mắt bi thương tuyệt vọng, anh gấp gáp cúi xuống hôn môi cô, nụ hôn cuồng nhiệt bất ngờ, tay giữ chặt sau gáy, đầu lưỡi trơn ướt luồn vào quấn lấy đầu lưỡi mềm mại. Nhớ nhung, nhẫn nại, ngay giây phút đoạt lấy ngọt ngào của cô, ranh giới giữa hai người đã hoàn toàn bị phá vỡ.
“Bốp”
Phó Nghi Ân đẩy mạnh anh ra, giơ tay lên cho anh một cái tát mạnh. Đôi môi đỏ mọng sớm sưng đỏ, nước mắt cô tí tách rơi, không ngờ anh lại đối với cô có ý nghĩ này.
Cái tát của cô làm cho anh phần nào thanh tỉnh, đánh thức lí trí còn xót lại trong đầu. Trác Thiệu Ninh đau lòng nhìn sự kháng cự, nhìn gương mặt đẫm lệ của cô, trái tim anh đau đớn mất đi cảm giác.
“Nghi Ân anh yêu em” Lời anh nói ra không đơn giản chỉ là tiếng yêu mà còn là lời chất chứa từ sâu trong đáy lòng.
Cô im lặng cúi xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt của mình, cô cố hít thật sâu, bình tĩnh nhìn anh ” Em chỉ xem anh như một người anh trai”
Kiếp này, Phó Nghi Ân không đặt tâm tư vào tình cảm yêu đương nữa, đến nước này cô cũng không ngây ngốc xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ba từ anh yêu em quá nặng nề, cô không gánh vác nổi, cũng không nguyện ý nhận lấy, chỉ có thể nói xin lỗi.
Ông Trác thưởng thức tách trà nóng trên tay, thi thoảng nhìn cậu con trai út, thật ra ông đối với đứa con này kỳ vọng rất nhiều, nếu như mấy năm trước nó không cãi lời, làm trái ý thì ông đã không phải cố gắng duy trì việc kinh doanh đến tận bây giờ, Trác Lâm là niềm tự hào lớn nhất trong đời ông, gây dựng đổ biết bao mồ hôi công sức, trải qua bao nhiêu phong ba. Ông không nỡ giao lại cho bất kì ai không đáng tin, cũng không nỡ từ bỏ. Cứ nghĩ đến việc này là lòng lại nổi bão tức giận trùng trùng, rồi dần dần ông cũng ngui ngoa, thầm nghĩ con cháu có phúc của con cháu. Ông từng hỏi vợ mình có phải kiếp trước tạo quá nhiều nghiệt không? mà kiếp này đứa con trai lớn thì bặp vô âm tính ở xứ người, con trai nhỏ cứng đầu quyết không thừa kế cơ nghiệp của gia đình. Từ khi chúng còn nhỏ, ông bận rộn liên miên, hai đứa bé đều là một tay vợ ông chăm nom, đôi lúc ông cảm thấy nợ người vợ này quá nhiều, nên cũng không đành lòng lớn tiếng.
Thiệu Ninh đột ngột trở về là việc ngoài ý muốn, ông khá bất ngờ dường như không tin, quản lý Trác Lâm không phải dễ, thằng bé tuy bản lãnh hơn người, nhưng lại không có kinh nghiệm thương trường, xem ra ông phải bận rộn một thời gian nữa để xem tình hình thế nào. Quan sát biểu hiện, dự án này thành công hay thất bại cũng chính là đánh thẳng vào ông. Đánh cược một ván cũng xem như dạy cho thằng bé một bài học.
Trà Muộn-truyện được đăng duy nhất trên diễn đàn lê quý đôn
“Gọi chủ nhiệm Khải lên đây” Ông Trác trầm ngâm đứng dậy đi đến bên bàn làm việc, bấm số nội bộ.
Nói xong ông liền gác máy.
“Cốc cốc” Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
“Mời vào” Ông Trác liền nói
“Chào chủ tịch” Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, gương mặt to tròn béo tốt, hồ hở cười niềm nở.
“Đến đây” Ông Trác đứng dây ra hiệu cho người đàn ông, rồi giới thiệu với Trác Thiệu Ninh đã đứng dậy khẽ cúi chào người đối diện.
“Đây là chủ nhiệm Khải, đã làm việc được năm năm” Ông nói tiếp
“Chào chủ nhiệm, tôi là Trác Thiệu Ninh” Trác Thiệu Ninh lịch sự bắt tay nói.
“Chào cậu” Chủ nhiệm Khải lập tức đáp lại, vẫn là vẻ mặt từ lúc bước vào đây đến giờ.
“Thiệu Ninh sẽ đến công ty làm việc, cậu chú ý chỉ dẫn” Ông Trác vỗ vai anh ta.
“Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ cố hết sức” Nói đoạn anh ta liền tỉ mỉ quan sát người thanh niên khôi ngô này, thầm nghĩ “họ Trác” không phải là người nhà chủ tịch hay sao?. Anh ta ngờ vực nhưng lại thấy vẻ mặt nghiêm nghị của ông Trác lại thôi không dám tò mò. Sau khi được sự cho phép, anh ta cùng Trác Thiệu Ninh ra khỏi phòng.
Anh ta đẩy cửa bước vào một phòng làm việc, đương lúc mọi người đều đang bận rộn.
“Bộp bộp, mọi người dừng lại trong năm phút” chủ nhiệm Khải cất giọng lớn khiến tất cả đồng loạt chú ý, nhìn chằm chằm vào người bên cạnh anh ta.
“Đây là Thiệu Ninh, người mới của công ty, từ nay sẽ cùng làm việc ở phòng của chúng ta” anh ta phát biểu đồng thời kêu gọi mọi người vỗ tay khiến không gian náo nhiệt hơn hẳn.
“Xin chào, tôi là Trác Thiệu Ninh, rất mong mọi người giúp đỡ” Giọng anh điềm tĩnh sau những ánh mắt tò mò, hóng hớt.
“Xin chào, tôi là Phan Tùng” Người đàn ông trung niên bước tới gật đầu đưa tay ra với anh.
“Chào anh Tùng” Trác Thiệu Ninh đáp lại, đúng lúc này Trần Khải chen vào
“Trưởng Phòng, công việc của cậu ấy em bàn giao lại cho anh nhé" Anh ta vừa nói vừa nháy mắt.
Thật ra Trần Khải có lòng riêng, anh ta không chắc chắn được xuất thân của người thanh niên mà chủ tịch đích thân giới thiệu, thông qua việc này không phải muốn thử thách đây chứ? Trần Khải bụng đầy suy nghĩ, thôi đành giao cho Phan Tùng, ông ta là trưởng phòng, đương nhiên có liên quan trực tiếp, có trách tội cũng không phải mình anh ta gánh. Trần Khải chật lưỡi, thoát khỏi những mưu tính trong đầu, duy trì vẻ mặt vui vẻ, thiện chí.
…Trà Muộn truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn
“Đây là chỗ làm việc của cậu” Phan Tùng đích thân dẫn Trác Thiệu Ninh tham quan vòng quanh cơ ngơi của Trác Lâm, sau đó chỉ vào một góc phòng phía bên trong.
“Cám ơn” Trác Thiệu Ninh vuốt nhẹ tay lên mặt bàn, có bám chút bụi bẩn, dường như vị trí này được bỏ trống từ rất lâu.
“Khi nào thì cậu nhận việc?” Phan Tùng gọi nhân viên đưa cho Trác Thiệu Ninh một số tài liệu rồi hỏi.
“Ngay ngày mai” anh đáp lại.
“Được, vậy có gì thắc mắc cứ hỏi mọi người xung quanh, tôi đi trước”
“Chào anh”
Phan Tùng rời khỏi thì lập tức đám người dồn lại tập trung xung quanh, lần lượt hỏi tới tấp.
“Em trai, em bao nhiêu tuổi rồi?” Một giọng nói của người phụ nữ có hơi uyển chuyển.
“Bạch cốt tinh mau tránh ra chỗ khác” hai người đàn ông lập tức đẩy chị ta ra khỏi vòng vây khiến chị ta tức giận la lối ôm xồm.
“Em trai sinh viên mới ra trường hả?” là lời phát ra từ miệng người đàn ông trông rất vui tính.
“Tôi đã đi làm được hai năm rồi” anh lắc đầu đáp.
“vậy có bạn gái hay chưa?” Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng câu hỏi thì bộp chộp vô cùng, cô nàng hám trai lại bị tống khứ khỏi khu vực cấm.
Trác Thiệu Ninh hơi thích ứng với sự nhiệt tình của mọi người, không có vẻ gì gọi là nghiêm túc đấu đá nhau, vui vẻ chan hòa là những cảm xúc anh nhận được từ xung quanh nên cũng vui vẻ đáp lại tất cả câu hỏi được đặt ra, trừ những thứ tế nhị của chị em phụ nữ.
“Haizz đừng có trúng chiêu của đám phụ nữ này, anh đây tránh mệt lắm” người đàn ông vui tính vỗ vai tỏ vẻ cảm thông.
“Này này đừng có mà bêu xấu chúng tôi” người phụ nữ có biệt danh bạch cốt tinh đanh đá nhéo lỗ tai của anh ta kéo đi. Hình như đã quá quen thuộc nên mọi người đều cười xòa trước trận chiến của họ.
Anh nói lời tạm biệt rồi rời khỏi công ty, đưa tay lên nhìn đồng hồ thì đã gần giờ nghỉ trưa, đành lái xe một mạch về nhà.
…
“Thiệu Ninh, sáng ra con đã đi đâu vậy?” Mẹ thấy anh về liền lên tiếng.
“Con đến công ty” Anh săn tay áo, đặt tập tài liệu trên mặt bàn.
“Con định làm việc ở Trác Lâm”
“Vâng”
“Thiệu Ninh, mẹ biết con hoàn toàn không muốn dính dáng đến việc kinh doanh, tại sao còn?” bà Trác thở dài lo lắng trong lòng, từng lúc con trai rời đi bà đã chẳng còn mong mỏi gì hơn là nó sẽ hạnh phúc với sự lựa chọn của bản thân, hết lòng khuyên nhủ chồng đừng quá khắc nghiệt với bọn trẻ. Nhưng giờ con trai trở về, còn đồng ý đến công ty làm việc, khiến người làm mẹ như bà không khỏi lo âu, bà biết Thiệu Ninh có nỗi chất chứa trong lòng không muốn bày tỏ với ai, thằng bé từ nhỏ đã trầm lặng, ít nói, tính tình y sì chồng bà, nhưng lại không hợp nhau, gặp mặt là như nước với lửa, thằng bé cam tâm tình nguyện trở về sống dưới cái danh con trai của ông chủ tập đoàn Trác Lâm quả thật là điều bà có nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
“Mẹ, con đã quyết định rồi, con muốn giúp cho công ty, dù gì cũng là cơ nghiệp của gia đình chúng ta" Anh nhẹ giọng đáp, coi như trấn an tinh thần của mẹ.
“Con đừng quá gồng mình ôm hết áp lực, có chuyện thì chia sẽ với mẹ” Bà nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói, đôi mắt tràn ngập tình yêu thương vô bờ bến.
“Con biết rồi” anh khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của mẹ, dù sao mấy năm qua cha với công việc cũng chưa từng bỏ bê người vợ đảm đang nhân hậu, đối với cha, anh tăng thêm một phần kính trọng. Ông làm tất cả cũng vì gia đình này, cho dù nghiêm khắc với hai anh em nhưng chưa từng lớn tiếng với mẹ, ông chính là trụ cột của gia đình, là tấm gương cho anh cố gắng noi theo.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà đã đến tháng mười hai, không khí lạnh ùa về khiến cả thành phố chìm trong làn sương mù dày đặc. Sáng sớm, Phó Nghi Ân mặc thêm áo khoác dày lên người, vừa định ra khỏi cửa thì mẹ đã kéo cô lại, choàng khăn ấm quanh cổ, đội nón len ngộ nghĩnh lên đầu, chỉnh sửa đầu tóc gọn gàng cho cô.
“Đường trơn lắm, con đừng có chạy nhanh kẻo té đó”
Phó Nghi Ân vâng vâng dạ dạ, cười thật tươi, kiễng chân lên hôn lên má của mẹ
“Con đi học đây”
Nói xong lập tức chạy như bay ra mở cửa, không quên dừng lại vườn rau nhỏ trước nhà, đắp tấm ni-lông lớn che chắn trên dàn, thành quả này đã hơn mấy tháng rồi, mỗi lần chăm chút cô lại không nhịn được ý cười trên môi.
“Nghi Ân, đi được rồi đó, đừng để Thiệu Ninh đợi lâu” Giọng nói của mẹ từ trong nhà vọng ra, bà bắt đắc dĩ thở dài nhìn cô con gái.
“Con biết rồi” Cô phủi tay sạch sẽ, rụt người vào trong áo khoác dài, lon ton chạy ra cổng. Chiếc xe quen thuộc đã đợi tự bao giờ, Trác Thiệu Ninh đứng thẳng tắp bên cạnh cửa xe, anh nhẫn nại chờ đợi giống như thói quen đã ăn sâu vào trong tâm trí, khi thấy cô xuất hiện, anh bưới đến đưa túi chờm nóng cho cô.
“Vào xe nhanh lên, sẽ lạnh đấy”
“Anh ở trong xe đợi cũng được mà” Phó Nghi Ân nhìn thấy hai vai anh đã thấm ướt hơi sương liền áy náy lên tiếng.
“Không sao, đưa tay đây” Trác Thiệu Ninh ôn nhu nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, dùng bàn tay to ấm bao lấy, xoa nhẹ lòng bàn tay, làm xong anh đăt túi chờm lên tay cô.
“Sao không mang bao tay?”
“Hôm nay không lạnh lắm” Phó Nghi Ân lí nhí đáp, cô ghét cảm giác ngăn trở bởi lớp bông vải, thật vướng víu, dù có lạnh cỡ nào cô cũng lười biếng mang vào.
“Mũi em đỏ hết rồi còn nói không” Anh không nể nang vạch trần lời nói dối của cô, giọng trầm khàn hơn mọi ngày, có lẽ vì thời tiết mà khiến cổ họng không được tốt.
Phó Nghi Ân mắc cỡ cúi đầu, cô sờ cái mũi đỏ ửng của mình, giấu mặt vào trong khăn choàng cổ.
Trên đường lái xe đến trường, Trác Thiệu Ninh không ngừng nhắc cô không được làm cái này, không được làm cái kia. Hai lỗ tai ù ù cả lên, anh liệt kê hết mọi điều cấm trên cõi đời này.
“Em biết rồi, anh ngày nào cũng nói” Phó Nghi Ân liền kêu lên kháng nghị
Anh thở dài, trầm mặc nói tiếp “Không được mua nước đá lạnh ở căn-tin. Anh tan làm sẽ đến sớm, đừng có đứng phía ngoài đợi anh, biết chưa?”
“Vâng” Phó Nghi Ân gật đầu, đời này sự xuất hiện của anh là điều ngoài ý muốn, cứ ngỡ anh sẽ ở mãi thành phố X không về. Nhưng cô không hiểu vì lí do gì khiến anh thay đổi, không những trở về mà mối quan hệ giữa hai người lần nữa được hàn gắn. Cô luôn xem anh như người anh trai, tính tình của Trác Thiệu Ninh rất ôn hòa, đối xử với mọi người xung quanh rất tốt. Có lẽ anh đối với cô chỉ là tình cảm anh em, không có ngoại lệ nào.
Phó Nghi Ân thật tâm muốn đối xử tốt với anh, xem anh như người nhà đối đãi. Lúc còn nhỏ, ngoài anh ra không có ai tốt với cô cả, nên sự nghi ngờ chỉ có một vài phần trăm nhỏ, thoáng qua trong phút chốc.
“Đây là bữa trưa của anh” Cô đặt hộp cơm lên đùi anh, khẽ nói. Từ ngày anh nói làm việc ở công ty rất bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi, cô liền mỗi ngày làm thêm cho anh một suất ăn trưa.
“Cám ơn em”
“Anh lái xe cẩn thận”Phó Nghi Ân mở cửa xe bước xuống, nhìn theo bóng dáng cô hòa vào dòng người đông đúc trước cổng trường, anh cúi xuống đặt tay lên hộp cơm còn ấm. Thời gian còn dài ở phía trước, anh không nên gấp gáp khiến cho cô sợ hãi.
…Trà Muộn truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn.
“Nghi Ân, cậu sướng rồi nha. Đi học thì có xe sang đưa rước, ở trường thì có trai đẹp theo đuổi. Chao ôi!” Một giọng nói giễu cợt vang vẳng khắp lớp, khiến những ánh nhìn tập trung vào cô. Nhất thời Phó Nghi Ân không hiểu chuyện gì đang diễn ra, đập vào mắt là hộp quà to đùng đặt trên bàn.
Người nói câu này chính là Nguyễn Hạ My, người bạn cùng lớp lúc nào cũng công khai đối chọi với cô. Nguyễn Hạ My là cô nữ sinh có diện mạo xinh đẹp nhưng tính tình lại quá chua ngoa, ở lớp Phó Nghi Ân không tiếp xúc nhiều cũng chẳng biết mình từ khi nào gây thù chuốc oán với cô ta.
Không phải vì thành tích học tập của cô luôn cao hơn nên cô ta ghen tỵ đấy chứ! Phó Nghi Ân nghi hoặc ngồi xuống bàn, tiện tay ném cái hộp xuống đất, chẳng thèm để tâm đến.
“Nghi Ân, là ai tặng cậu vậy?” Phương Nhạc tò mò ngóng nhìn
“Không biết”
“Có phải là anh Thiệu Ninh hay không? Khì khì lãng mạn quá đi” Phương Nhạc tâm tình kích động không thôi, cứ y như người được nhận là mình vậy.
“Không phải đâu, lúc nãy anh ấy có nói gì đâu” Phó Nghi Ân lập tức phủ định, cô cũng không nghĩ là anh.
“Vậy xử lí sao bây giờ?”
“Chắc ai đặt nhầm chỗ thôi. Cậu quan tâm làm gì”
Phó Nghi Ân đoán không ra ai đang giở trò trêu chọc mình, cô tạm thời bỏ qua vì nghĩ đến chỉ càng rối bời. Giờ nghỉ trưa, trong khi cô đang định lấy phần cơm trưa ra thì bỗng dưng bên ngoài cả lớp náo loạn thành một đoàn.
Tiếng hò reo inh ỏi, tiếng cỗ vũ vỗ tay làm không khí náo nhiệt như cái chợ, Phó Nghi Ân chau mày bịt chặt hai tai, chưa kịp ăn miếng nào thì một bó hoa hồng đỏ rực đã trình diện trước mặt.
“Nghi Ân, sinh nhật vui vẻ”
Phó Nghi Ân ngẫn người nhìn bó hoa trước mặt, cô động não nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình, ngước nhìn người con trai đang ngượng ngùng đỏ mặt ngóng chờ phản ứng của cô.
“Đỗ Gia Minh, anh lại bày trò gì nữa đây?” Cô tức giận bật dậy.
“Anh không có ý gì khác…Nghi Ân, anh chỉ muốn chúc mừng sinh nhật em” Anh ta lúng túng, bộ dạng giả vở ngây thơ cũng giống lắm. Cô hừ mũi khinh thường, căm ghét nói “Tôi không cần, anh mang những thứ này đi đi”
Nói xong cô cầm lấy hộp cơm, quay ngoắc người bước ra khỏi lớp trong sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh, tiếng xì xào bàn tán, tiếng cười khúc khích vang lên. Nhân vật nữ chính đã bỏ đi, để lại chàng trai đáng thương bị từ chối, nữ sinh bĩu môi tiếc nuối vừa khinh khi mắng cô cao ngạo.
Đỗ Gia Minh chạy đuổi theo sau, anh ta vội vàng giải thích “Có phải em còn giận không? Hôm đó, là anh không kìm chế được, anh thật sự xin lỗi”
Cổ tay bị nắm chặt, Phó Nghi Ân vô cùng mệt mỏi khi phải đối phó với người mặt dày vô liêm sỉ như anh ta, cô cáu lên gạt phắc tay Đỗ Gia Minh ra
“Anh không hiểu tiếng người hả? Tôi không thích anh, phải nói làm sao anh mới chịu buông tha đây?”
“Tại sao lại ghét anh?” Đỗ Gia Minh không cam tâm, anh ta nắm lấy tay cô giọng van nài.
“Đơn giản là không thích, không có lí do gì hết” Cô nuốt nước bọt, nhìn bộ dạng đáng thương kia, quyết tâm của cô đã quá rõ ràng. Trước đây cũng là vì gương mặt này khiến cô mê muội để rồi ngã một vố đau, vết thương đến giờ vẫn chưa hoàn toàn khép lại.
Đỗ Gia Minh, đời này tôi không muốn tin tưởng anh thêm một lần nào nữa, hi vọng anh biết đường mà quay đầu đừng lừa dối người con gái khác nữa.
“Anh không làm được, em chỉ cần biết là anh thích em, thế là đủ rồi!” Ánh mắt của anh ta kiên định nghiêm túc nhìn cô, nói xong lủi thủi quay lưng bước đi.
...Trà Muộn lqd lqd
Tan học, Phó Nghi Ân còn đang suy ngẫm cách giải quyết mấy thứ nằm bên cạnh bàn học.
“Nghi Ân, lẹ đi cậu làm gì lay hoay nãy giờ vậy?”
Phương Nhạc hối thúc, ngoái đầu vào cửa nhìn cô.
“Mình xong rồi” Cô đành bỏ lại, cất khăn choàng vào trong túi, vội chay ra.
“Anh đúng là mặt dày” Phương Nhạc kéo tay cô đi ngang qua Đỗ Gia Minh, từ nãy giờ anh ta vẫn một mực đợi cô trước cửa lớp.
May nhờ có Phương Nhạc, nếu không lại phải phiền muộn đôi co với anh ta.
“Anh cầm những thứ đó về đi, tôi không nhận đâu” Phó Nghi Ân ngoảnh mặt lại, cô hết sức bình thản nói.
…
Trác Thiệu Ninh lái xe đỗ gần cổng trường, anh gục trên vô lăng chờ đợi thì có tiếng gõ cửa kính, cứ tưởng là cô nên anh lập tức mở cửa.
“Chào anh, có phải anh đang đợi Phó Nghi Ân đúng chứ?” Cô nữ sinh mặc đồng phục của trường, mỉm cười xinh đẹp, dịu dàng hỏi.
“Đúng vậy” Anh bước xuống xe gật đầu đáp, có hơi nghi hoặc, là bạn học của Nghi Ân sao?.
“Em là Nguyễn Hạ My bạn cùng lớp với Phó Nghi Ân” Nguyễn Hạ My tươi cười rạng rỡ, trong lòng thì thầm ghen ghét, dựa vào cái gì mà cô ta được chào đón hơn cô chứ, hừ vẻ ngoài thì cô ăn đứt. Nguyễn Hạ My đắc ý tự tin, cô không tin người đàn ông này không bị cô hấp dẫn.
“Nghi Ân xảy ra chuyện gì sao?” Trác Thiệu Ninh lo lắng hỏi
“Không có chỉ muốn nói với anh một chuyện” Cô ta nhếch môi thay đổi vẻ mặt
“Chắc giờ này Nghi Ân còn đang ở bên cạnh bạn trai rồi. Anh không cần ở đây
đón cậu ấy”
“Cô nói cái gì?” Giọng anh hơi lớn, chộp lấy cổ tay cô ta, hỏi dồn.
“Hôm nay đàn anh lớp trên còn mua hoa tặng quà cho cậu ấy, cả trường đều biết” Nguyễn Hạ My cảm thấy tay mình đau đớn, cô ta ráng gượng cười, độc ác thêm mắm dặm muối. Nhìn vẻ mặt tái nhợt của người đàn ông trước mặt, chắc chắn đã tin tưởng lời cô ta.
Ngay lúc này, Nguyễn Hạ My mừng rỡ nhìn thấy Phó Nghi Ân cùng Phương Nhạc, theo sau còn có Đỗ Gia Minh, kịch hay đã lên màn, cô ta tỏ vẻ thương hại định nói gì đó thì bị anh gạt ra.
Trác Thiệu Ninh nhìn cô đi tới, sau lưng laị là tên nhóc kia, gân xanh nổi lên, anh kìm nén cơn giận bước nhanh về phía cô.
“Anh Thiệu Ninh” Phó Nghi Ân bị lôi đi, cổ tay truyền đến cơn đau nhức, chuyển thành màu đỏ ửng. Sắc mặt của anh không được tốt, có chuyện gì sao? Cô định hỏi nhưng anh đã không cho cô cơ hội. Vòng tay ôm lấy eo, Trác Thiệu Ninh bế cô lên xe, anh đóng sầm cửa lại, lập tức phóng xe đi.
Phó Nghi Ân trở tay không kịp, còn chưa thắt dây an toàn đã bị động tác của anh làm cho khiếp sợ, suýt chút nữa đầu cô va vào cửa kính.
“Trác Thiệu Ninh, anh sao vậy?”
Bàn tay anh nổi gân xanh siết chặt thành nấm đấm, nắm chặt vô lăng, ánh mắt lạnh lùng vô định, không để ý đến cô, không màn đến mọi thứ xung quanh. Nhấn ga đạp thẳng về phía trước, xe vô định cứ chạy một đường thẳng tắp. Màn đêm buông xuống, cô mơ hồ nhìn cảnh vật xung quanh, lạ lẫm xa xăm.
“Dừng xe, mau dừng lại” Cô tức giận trừng mắt, định mở cửa xe. Trác Thiệu Ninh nóng giận nhìn cô muốn xông vào nguy hiểm thì thắng gấp tấp mạnh bên lề, giữ chặt tay cô “Em muốn chết phải không?”
“Là anh thì có, anh định đưa em đi đâu?” Tức tối vùng khỏi tay anh, cô đấm mạnh vào lồng ngực anh, thở dốc gào lên.
“Xin lỗi, đã hù dọa em rồi” anh khổ sở nói
“Anh bị làm sao vậy?”
“Có phải tên nhóc đó lại làm phiền em hay không?” Cổ họng anh khô khốc, khó khăn nói từng lời.
“Sao anh biết?” Cô ngạc nhiên hỏi lại
“Nghi Ân đừng rời xa anh” Trác Thiệu Ninh chồm tới ôm chặt lấy cô.
“Anh đừng như vậy” Hô hấp trở nên khó khăn, cô vội vàng trốn tránh.
“Anh không cho... anh tuyệt đối không cho phép”
Trác Thiệu Ninh lẩm bẩm, ánh mắt bi thương tuyệt vọng, anh gấp gáp cúi xuống hôn môi cô, nụ hôn cuồng nhiệt bất ngờ, tay giữ chặt sau gáy, đầu lưỡi trơn ướt luồn vào quấn lấy đầu lưỡi mềm mại. Nhớ nhung, nhẫn nại, ngay giây phút đoạt lấy ngọt ngào của cô, ranh giới giữa hai người đã hoàn toàn bị phá vỡ.
“Bốp”
Phó Nghi Ân đẩy mạnh anh ra, giơ tay lên cho anh một cái tát mạnh. Đôi môi đỏ mọng sớm sưng đỏ, nước mắt cô tí tách rơi, không ngờ anh lại đối với cô có ý nghĩ này.
Cái tát của cô làm cho anh phần nào thanh tỉnh, đánh thức lí trí còn xót lại trong đầu. Trác Thiệu Ninh đau lòng nhìn sự kháng cự, nhìn gương mặt đẫm lệ của cô, trái tim anh đau đớn mất đi cảm giác.
“Nghi Ân anh yêu em” Lời anh nói ra không đơn giản chỉ là tiếng yêu mà còn là lời chất chứa từ sâu trong đáy lòng.
Cô im lặng cúi xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt của mình, cô cố hít thật sâu, bình tĩnh nhìn anh ” Em chỉ xem anh như một người anh trai”
Kiếp này, Phó Nghi Ân không đặt tâm tư vào tình cảm yêu đương nữa, đến nước này cô cũng không ngây ngốc xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ba từ anh yêu em quá nặng nề, cô không gánh vác nổi, cũng không nguyện ý nhận lấy, chỉ có thể nói xin lỗi.