Văn Khang không hiểu công ty là gì, người đại điện ra sao, nhưng rõ ràng cái gã tóc bím này luôn nhìn y chằm chằm…
Văn Khang để tay lên người Thiếu Hoa thăm dò, thấy cậu không cự tuyệt, ôm chặt, hơi thở nóng rực phả vào tai cậu, “Ở cùng với ta, ngươi có cảm giác gì? Nói thật đó!”
“Ừ…” Thiếu Hoa ngẫm, ở cùng với người này quả thật là rất vui, dù thường xuyên bị anh ta chọc tới muốn trợn trắng mắt nhưng nói đi vẫn phải nói lại, cậu bảo gì anh ta cũng ngoan ngoãn phục tùng, rất để ý đến cảm nhận của cậu, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người cậu. Hơn nữa, cậu còn có thể tận tình ức hiếp anh ta, hưởng thụ cảm giác thành tựu, trút hết những bực dọc trong lòng,…
Mặt Thiếu Hoa đỏ lên, tim đập loạn xạ, tự nhủ với lòng, mình đâu có ức hiếp anh ta chứ, rõ ràng anh ta đã chọc mình giận trước, đánh anh ta là phải rồi, chẳng hiểu sao nhìn thấy mặt anh ta là mình lại muốn đánh một trận. Còn cái cảm giác thành tựu khi ở trước mặt anh ta, có lẽ là vì chỉ số IQ của anh ta rất thấp, cần mình bảo vệ!
“Thật ra thì…” Thiếu Hoa không biết nên nói thế nào, có một người yêu cậu như vậy, tự nguyện làm bao cát, giặt vớ cho cậu như vậy cũng rất tốt. Nhưng quan trọng là được bao lâu, một khi tình yêu nóng rực ấy nguội lạnh đi, sẽ còn lại gì?
Ngoài cửa sổ, mưa bỗng trút xuống, gõ từng tiếng vào lớp kính thủy tinh bên cửa sổ, nghe như một tiết tấu dịu dàng.
Thiếu Hoa nhìn ra cửa sổ, thở dài, “Anh nghe đi, những hạt mưa rơi vào cửa sổ nghe như một khúc nhạc hòa âm!”
Đời người cũng giống như một bản nhạc, có cao trào, có trầm lắng, cũng có những nốt nhạc chẳng hài hòa.
“Có nói anh cũng không hiểu!”
“Ai nói ta không hiểu chứ? Ngươi đừng có lúc nào cũng khinh thường ta như thế, hòa âm không phải là nhiều bản nhạc cùng hợp lại một chỗ, sau đó có một người cầm cây gậy nhỏ bắt chúng trộn vào nhau hay sao?” Văn Khang tự tin kể ra những tri thức mà y đã học được từ chiếc hộp đen.
“Ờ, anh nói cũng có lý lắm!” Với cách suy nghĩ của Văn Khang, Thiếu Hoa cũng chỉ biết chấp nhận và cam chịu.
Mưa càng lúc càng lớn, ầm ầm đùng đùng, một tia chớp giáng xuống, vô tình lóe ra chủ ý của một người nào đó.
Văn Khang lập tức ôm chặt Thiếu Hoa, “Có sét, ta sợ lắm!”
“Ọc… Một đứa con trai sợ sét, vậy mà anh cũng thốt ra cho được!”
“Không phải, ta sợ thật đó!” Văn Khang rúc vào người cậu, “Từ nhỏ ta đã sợ sét đánh, mỗi lần như thế, cha ta sẽ ôm ta, vỗ về ta, dỗ ta ngủ!”
“Ờ, hiểu rồi!” Thiếu Hoa gật đầu.
Văn Khang nhìn cậu chăm chăm.
“Nếu anh muốn thì tôi đi gọi ba anh đến cho anh, anh có nhớ nhà mình ở đâu không?”
“Mẹ nó, ngươi không thể tạm giả làm cha ta một chút à?” Văn Khang tức giận hét to.
“Được rồi, tôi ôm anh vậy!”
Văn Khang kích động, hai mắt sáng lòe lòe, củng củng vào lòng Thiếu Hoa. Còn nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, “Tối nay ngươi phải dỗ ta ngủ nha, ta sợ lắm!”
Dù cảm thấy rất buồn nôn, nhưng vì có thể leo lên được chiếc giường đó, y đành phải làm nũng đến nổi cả da gà, vừa lên được giường của Thiếu Hoa, y lặng lẽ cho một cước, đá hai con mèo nhỏ xuống dưới.
Chiêu Tài cùng Tiến Bảo bị đá xuống giường phẫn nộ trừng mắt mèo nhìn tên đã chiếm đoạt giường ngủ của mình, phát ra tiếng rống giận bất bình, “Ngao!”
Nằm trên giường, Thiếu Hoa vỗ vỗ con mèo to nằm trong lòng mình, suy nghĩ một vấn đề. Người sống trên đời đều cần phải có một người bạn, giống như bà cụ vậy, mặc dù có tiền, nhưng phải cô độc sống một mình, quả thật rất đáng thương.
Đời người rất dài, những cặp vợ chồng ân ái mặn nồng từng thề non hẹn biển còn không tránh được chuyện chia ly, liệu hai người nam có thể gắn bó, làm bạn tới lúc tóc bạc da mồi hay chăng?
Hiện giờ anh ta tứ cố vô thân, không nơi nương tựa, cho nên mới có cảm giác tín nhiệm, ỷ lại vào người đầu tiên mà anh ta nhìn thấy. Nhưng đến lúc anh ta khôi phục lại trí nhớ, tìm được người nhà, có lẽ cuộc tình này sẽ giống như đóa cúc hôm qua, đến lúc đó cả hai lại càng thêm khó xử. Như vậy, chi bằng vẫn giữ khoảng cách như thế sẽ tốt hơn.
Lại nói, nếu như cậu thật sự chấp nhận Văn Khang, sau này nhất định sẽ phải đối mặt với không ít chê trách, đau khổ. Nhất là Lâm tiên sinh, anh ta nhất định sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Bấy giờ, mưa cũng đã tạnh, Thiếu Hoa nghĩ trái nghĩ phải cuối cùng chọc chọc con mèo lớn trong lòng mình, “Nè, hết mưa rồi, sẽ không có sấm sét nữa, anh ra ngoài đi!”
“Sao ngươi lại nỡ làm vậy?” Văn Khang kháng nghị.
“Anh sợ sấm sét, giờ không còn sấm sét nữa, mau về sô pha ngủ đi!”
“Nhìn thấy ta yếu đuối, bi thương, bất lực như thế, ngươi nhẫn tâm hay sao?”
“Đương nhiên là nhẫn tâm!” Thiếu Hoa đá y xuống giường, “Chiếc giường một mét hai mà phải chứa hai thằng con trai và hai con mèo, chật chội lắm!”
“Ta thích chật… Ai da…” Văn Khang bị đá xuống giường vô cùng buồn bực, căm giận nhìn ra cửa sổ, ông trời chết bầm, ngay cả ông cũng muốn chống lại ta à.
Chiêu Tài, Tiến Bảo đắc ý nhảy phắt lên giường, phe phẩy cái đuôi thị uy với người vừa bị đuổi xuống, “Ngao!”
Văn Khang nhìn hai con mèo giơ nắm đấm, đừng đắc ý, ta nhất định sẽ trèo lên được cái giường đó. Trên giá sách có một quyển gọi là “Liệt Nữ Sợ Chàng Mặt Dày”, trong đó có một trăm lẻ tám cách theo đuổi phụ nữ. Mặc dù Thiếu Hoa không phải là nữ, nhưng cậu ta cũng có nhược điểm, nếu sử dụng những chiêu này, đừng nói là hai con mèo thối, ngay cả gã Lâm tiên sinh gì gì đó cũng bị đá bay chứ chẳng chơi.
Văn Khang tự cổ vũ chính mình rồi một lần nữa tự tin tràn trề trở lại sô pha, định ra ba mươi sáu kế, nhất định phải cho con mồi vào miệng.
Trong thời gian Văn Khang nghĩ cách một lần nữa trèo lên giường, trận đấu mới lại bắt đầu, đội BL của Tiểu Hoa đấu với đội chủ nhà GL.
Các đội viên có thể đi xe riêng của trường, những người còn lại đương nhiên là phải đi bằng phương tiện khác, hoặc phải chen lên xe buýt nơi có mật độ dân cư lớn nhất. Thế là Thiếu Hoa lại dặn dò Văn Khang, “Xem xong trận đấu phải theo mấy chị khóa trước ngồi cái hộp đen đó về nhà, không được chạy bậy!”
Văn Khang đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời, cam đoan không chạy bậy. Ba Lệ, Chung Tình và mấy người khác cũng tham gia vào đội cổ động viên tiếp sức.
Phía trên khán đài chật ních người, ai ai cũng rất hưng phấn. Trọng tài thổi một tiếng còi, trận đấu bắt đầu. Phía GL ỷ vào ưu thế sân nhà, chiến đấu vô cùng hung mãnh, các kỹ năng: kéo, túm, đẩy, gạt, đá đều dùng tới. Mỗi lần, Thiếu Hoa còn chưa chạy tới vùng cấm đã bị một người nào đó đá ngã ngửa.
Văn Khang nhìn thấy tốc độ của Thiếu Hoa ngày càng giảm, vẻ mặt cũng ngày càng nhăn nhó. Tức giận tới trừng mắt, nắm chặt tay.
Lúc này, trận đấu trên sân cũng đã tới hồi gay cấn, đội chủ nhà dùng chiến thuật đàn sói, chỉ cần đội khách có người giật được bóng chạy tới vùng cấm, bọn họ sẽ lao tới gạt chân, lần lượt hạ từng người từng người bên đội khách như đốn củi.
Đội cổ động viên bên đội khách bắt đầu lên tiếng bất mãn.
Thiếu Hoa giống như một đội viên cảm tử không sợ chết tiến vào vùng cấm, một tên nhuộm tóc vàng từ phía sau hung ác gạt một cái, Văn Khang trông thấy vô cùng phẫn nộ, sớm đã quên mất cái gì là gia quy, cái gì là dặn dò, xoay người lấy đà, thi triển khinh công, trong thoát chốc đã chạy tới giữa sân, cho một quyền vào mặt tên tóc vàng đang đốn củi, khiến mặt gã ta giống như hoa đào nở rộ. Nếu không phải Thiếu Hoa chạy tới giữ chặt, nói không chừng tên nọ đã oanh oanh liệt liệt, lừng lẫy trở thành nhân bánh hình người duy nhất trong lịch sử nhân loại.
Lúc bấy giờ, bên dưới sân đấu hỗn loạn cả lên, Thiếu Hoa và mấy người khác cố sức ngăn Văn Khang lại, cuối cùng cũng kéo được y ra ngoài.
Sau đó, như thường lệ là một màn giọng nam cao, “Anh không gây rối thì không ngồi yên được phải không?”
Văn Khang cảm thấy mình đang bị nỗi oan bằng trời, “Tên đó vừa gạt vừa đá ngươi, ức hiếp ngươi như vậy, ta bảo vệ ngươi thì có gì là sai chứ?”
Thiếu Hoa bực bội, không biết làm cách nào để tên hành tinh sao Thổ này hiểu được, thế là chỉ phải nói bằng một câu rất đơn giản, “Đó là các động tác cần thiết lúc giành bóng, cậu ta không có ức hiếp tôi!”
Văn Khang rất không phục, “Động tác cần thiết gì chứ? Rõ ràng hắn ta không phải muốn giành bóng mà là muốn chạy tới phía sau ngươi đá cho ngươi một cái, chẳng lẽ như vậy còn chưa đáng đánh hay sao?”
Ba Lệ ở cạnh bên chen vào, “Phải đó, tên đó rõ ràng đã giơ chân lên, động tác như vậy, rõ ràng là phải phạt. Với lại, đội chủ nhà thi đấu rất lỗ mãng, vậy mà trọng tài lại còn làm bộ như không thấy, theo lẽ là phải rút thẻ đỏ, đá ra sân luôn đấy chứ!”
“Đó là sân của người ta, nếu trọng tài đuổi người của họ, sẽ có ảnh hưởng thế nào chị cũng biết mà!” Thiếu Hoa cũng đành cam chịu, “Trên đời này không có chuyện gì là công bằng tuyệt đối cả, mình chỉ có thể cẩn thận chút thôi!”
“Hừ!” Văn Khang vẫn không phục.
Thiếu Hoa lập tức răn dạy tiếp, “Nói tóm lại là anh không nên chạy vào đánh người! Như vậy rất bạo lực!”
Thế là gia quy lại bổ sung thêm một điều thứ N: Không được chạy vào sân bóng đánh người.
“Aizz…” Văn Khang kháng nghị, “Sao ta có thể trơ mắt nhìn ngươi bị người khác đá được chứ?”
Cứ tưởng sau khi chuyển thế, tính tình người yêu kiếp trước của y thay đổi nhiều lắm, nào ngờ chỉ những lúc với y mới như thế, còn với những người khác vẫn luôn dịu dàng, nhẫn nại, nhường nhịn. Bị cậu ta đối đãi khác người như thế, không biết là y nên vui hay nên sầu đây!
“Nhưng mà anh…” Thiếu Hoa đang muốn lấy biện luận kinh người của mình ra phản bác đối phương, nào ngờ Ba Lệ đứng cạnh đã cảm động tới nước mắt lưng tròng, “Thật là quá cảm động mà! Tiểu hoa, có một người quan tâm như vậy, bảo vệ cho em như vậy, em phải biết quý trọng chứ, đừng cằn nhằn nữa!”
Thiếu Hoa đành phải ngậm miệng lại, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy tức, không muốn nhìn tên sao thổ trước mắt này nữa, ngước đầu lên nhìn trời.
“Nè, em đứng cái kiểu nhìn trời bốn mươi lăm độ đó là gì thế? Em cho là em có làm ra vẻ ưu thương như thế thì em sẽ có lý à?” Ba Lệ bĩu môi.
“Không phải em đang ưu thương bi thương gì cả, là khi nãy bị bóng đập vào mặt chảy máu mũi thôi!”
Văn Khang nghe thấy, vội chạy tới kéo mặt cậu xuống xem.
“Chậc, phải bị bóng đập trúng không đó? Hay là lo nhìn người đẹp tới chảy máu mũi?” Ba Lệ vẫn không chịu buông tha.
“Em đâu có thời gian nhìn người đẹp cơ chứ?”
“Hôm nay Nhạc Nhã Lệ cũng đến xem trận đấu, em xác định em không có nhìn cô ta?” Ba Lệ vừa nói vừa quan sát sắc mặt hai người.
“Làm gì có!” Thiếu Hoa đỏ mặt, như muốn giải thích gì đó, “Em chỉ là kẻ nghèo hèn với hai bàn tay trắng, cô ấy cũng đã sớm tìm được người giàu sang rồi, giờ em không dám nghĩ ngợi lung tung gì nữa đâu!”
“Em có thầm thương trộm nhớ gì cũng là chuyện của em, việc gì phải giải thích rõ ràng thế chứ? Chẳng lẽ em muốn nói cho người nào đó nghe hay sao?”
“Ba Lệ, chị có thể bớt nói một chút được không? Không nói cũng không ai nói chị câm đâu!” Thiếu Hoa tức giận hét to.
Ba Lệ cười hì hì, “Vậy em mau lấy món ngon nhét miệng chị lại đi!”
“Chị sắp tròn như quả bóng rồi mà còn ăn! Sau này xuất giá chắc chắn chủ rể không ôm nổi chị cho coi!”
Mọi người đang bàn tính xem nên đi ăn gì, đột nhiên ở phía sau có người gọi, “Đợi một chút!”
Thiếu Hoa quay đầu lại thấy một gã trung niên cao ráo, đeo kính, khuôn mặt người qua đường, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn vào thật là chướng mắt.
Gã tóc bím chạy hồng hộc tới, lịch sự đưa ra danh thiếp, tự giới thiệu, “Tôi là người quản lý của công ty Tụ Tinh, tôi có chuyện muốn bàn với các vị, chúng ta có thể đến quán cà phê ăn chút gì, bàn bạc được không?”
Thiếu Hoa cùng Văn Khang còn chưa kịp nói gì, Ba Lệ nghe nói tới đi ăn, vỗ tay ngay, “Được, được! Có gì từ từ nói!”
Thiếu Hoa liếc cô một cái, ý bảo: Đi ăn với người lạ mà chị cũng tự nhiên tới vậy, hèn gì mập là phải!
Ba Lệ cũng liếc lại một cái, ý bảo: Ban ngày ban mặt mà sợ cái gì, hai thằng con trai như thế mà còn không đối phó được cây giá đỗ đó hay sao?
Bốn người vào quán cà phê, gọi đồ uống và một ít điểm tâm. Gã tóc bím nói rõ đầu đuôi, “Tôi là Lý Bỉnh Văn, là người đại diện của công ty Tụ Tinh, mọi người biết công ty Tụ Tinh không? Bộ phim “Tần Thủy Hoàng Truyền Kỳ” phát sóng trong tuần là do công ty chúng tôi quay đó!”
Hai mắt Ba Lệ sáng lên, “Thì ra bộ phim đó là mấy người quay, người đóng vai Vương Tiễn đẹp trai thật đó, những người khác đương nhiên cũng đẹp nhưng anh ấy là đẹp nhất!”
Thiếu Hoa lại liếc cô một cái, đưa ly coca qua, “Chỉ lo mê trai, điểm tâm văng qua tới bên này rồi nè!”
Văn Khang không hiểu công ty là gì, người đại điện ra sao, nhưng rõ ràng cái gã tóc bím này luôn nhìn y chằm chằm.
Gã ta lại nói tiếp, “Bộ phim này được khán giả khen ngợi rất nhiều, sau đợt điều tra vừa rồi, khán giả yêu cầu phải tăng thêm mấy vai võ thuật, nhưng khổ cái là động tác của các diễn viên điều là mô phỏng, thiếu mất cảm giác cổ đại. Trùng hợp là hôm nay tôi đi xem trận đấu, may mắn nhìn thấy được thân pháp của cậu trai này!”
Gã tóc bím nhìn Văn Khang bằng ánh mắt tán thưởng, bảo: “Lúc cậu nhảy xuống khán đài, động tác đó đúng là phù hợp tiêu chuẩn nhanh, suất, khốc, rất thu hút tầm mắt người xem. Còn nữa, lúc cậu giơ quyền lên, động tác rất thật, sức mạnh hiển hiện rõ ràng, động tác mau lẹ, tuyệt lắm!”
Mỗi người đều thích được khen, kiếp trước Văn Khang lại là hoàng đế, quen nghe nịnh hót, đến thế giới này lại thường xuyên bị khinh bỉ, giờ lại được khen ngợi lần nữa, đương nhiên là rất thích, lập tức bày ra tư thế tiêu chuẩn của hoàng đế lúc xưa, tao nhã, kiêu ngạo gật đầu, mỉm cười.
Thiếu Hoa nghe xong ý đồ của gã nọ, hỏi ngay, “Ý của ông là muốn mời anh ta đóng phim?”
Chú thích:
(*) Tinh Tham: Chỉ những tay “săn” người mẫu, diễn viên,… không chuyên á!
Văn Khang không hiểu công ty là gì, người đại điện ra sao, nhưng rõ ràng cái gã tóc bím này luôn nhìn y chằm chằm…
Văn Khang để tay lên người Thiếu Hoa thăm dò, thấy cậu không cự tuyệt, ôm chặt, hơi thở nóng rực phả vào tai cậu, “Ở cùng với ta, ngươi có cảm giác gì? Nói thật đó!”
“Ừ…” Thiếu Hoa ngẫm, ở cùng với người này quả thật là rất vui, dù thường xuyên bị anh ta chọc tới muốn trợn trắng mắt nhưng nói đi vẫn phải nói lại, cậu bảo gì anh ta cũng ngoan ngoãn phục tùng, rất để ý đến cảm nhận của cậu, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người cậu. Hơn nữa, cậu còn có thể tận tình ức hiếp anh ta, hưởng thụ cảm giác thành tựu, trút hết những bực dọc trong lòng,…
Mặt Thiếu Hoa đỏ lên, tim đập loạn xạ, tự nhủ với lòng, mình đâu có ức hiếp anh ta chứ, rõ ràng anh ta đã chọc mình giận trước, đánh anh ta là phải rồi, chẳng hiểu sao nhìn thấy mặt anh ta là mình lại muốn đánh một trận. Còn cái cảm giác thành tựu khi ở trước mặt anh ta, có lẽ là vì chỉ số IQ của anh ta rất thấp, cần mình bảo vệ!
“Thật ra thì…” Thiếu Hoa không biết nên nói thế nào, có một người yêu cậu như vậy, tự nguyện làm bao cát, giặt vớ cho cậu như vậy cũng rất tốt. Nhưng quan trọng là được bao lâu, một khi tình yêu nóng rực ấy nguội lạnh đi, sẽ còn lại gì?
Ngoài cửa sổ, mưa bỗng trút xuống, gõ từng tiếng vào lớp kính thủy tinh bên cửa sổ, nghe như một tiết tấu dịu dàng.
Thiếu Hoa nhìn ra cửa sổ, thở dài, “Anh nghe đi, những hạt mưa rơi vào cửa sổ nghe như một khúc nhạc hòa âm!”
Đời người cũng giống như một bản nhạc, có cao trào, có trầm lắng, cũng có những nốt nhạc chẳng hài hòa.
“Có nói anh cũng không hiểu!”
“Ai nói ta không hiểu chứ? Ngươi đừng có lúc nào cũng khinh thường ta như thế, hòa âm không phải là nhiều bản nhạc cùng hợp lại một chỗ, sau đó có một người cầm cây gậy nhỏ bắt chúng trộn vào nhau hay sao?” Văn Khang tự tin kể ra những tri thức mà y đã học được từ chiếc hộp đen.
“Ờ, anh nói cũng có lý lắm!” Với cách suy nghĩ của Văn Khang, Thiếu Hoa cũng chỉ biết chấp nhận và cam chịu.
Mưa càng lúc càng lớn, ầm ầm đùng đùng, một tia chớp giáng xuống, vô tình lóe ra chủ ý của một người nào đó.
Văn Khang lập tức ôm chặt Thiếu Hoa, “Có sét, ta sợ lắm!”
“Ọc… Một đứa con trai sợ sét, vậy mà anh cũng thốt ra cho được!”
“Không phải, ta sợ thật đó!” Văn Khang rúc vào người cậu, “Từ nhỏ ta đã sợ sét đánh, mỗi lần như thế, cha ta sẽ ôm ta, vỗ về ta, dỗ ta ngủ!”
“Ờ, hiểu rồi!” Thiếu Hoa gật đầu.
Văn Khang nhìn cậu chăm chăm.
“Nếu anh muốn thì tôi đi gọi ba anh đến cho anh, anh có nhớ nhà mình ở đâu không?”
“Mẹ nó, ngươi không thể tạm giả làm cha ta một chút à?” Văn Khang tức giận hét to.
“Được rồi, tôi ôm anh vậy!”
Văn Khang kích động, hai mắt sáng lòe lòe, củng củng vào lòng Thiếu Hoa. Còn nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, “Tối nay ngươi phải dỗ ta ngủ nha, ta sợ lắm!”
Dù cảm thấy rất buồn nôn, nhưng vì có thể leo lên được chiếc giường đó, y đành phải làm nũng đến nổi cả da gà, vừa lên được giường của Thiếu Hoa, y lặng lẽ cho một cước, đá hai con mèo nhỏ xuống dưới.
Chiêu Tài cùng Tiến Bảo bị đá xuống giường phẫn nộ trừng mắt mèo nhìn tên đã chiếm đoạt giường ngủ của mình, phát ra tiếng rống giận bất bình, “Ngao!”
Nằm trên giường, Thiếu Hoa vỗ vỗ con mèo to nằm trong lòng mình, suy nghĩ một vấn đề. Người sống trên đời đều cần phải có một người bạn, giống như bà cụ vậy, mặc dù có tiền, nhưng phải cô độc sống một mình, quả thật rất đáng thương.
Đời người rất dài, những cặp vợ chồng ân ái mặn nồng từng thề non hẹn biển còn không tránh được chuyện chia ly, liệu hai người nam có thể gắn bó, làm bạn tới lúc tóc bạc da mồi hay chăng?
Hiện giờ anh ta tứ cố vô thân, không nơi nương tựa, cho nên mới có cảm giác tín nhiệm, ỷ lại vào người đầu tiên mà anh ta nhìn thấy. Nhưng đến lúc anh ta khôi phục lại trí nhớ, tìm được người nhà, có lẽ cuộc tình này sẽ giống như đóa cúc hôm qua, đến lúc đó cả hai lại càng thêm khó xử. Như vậy, chi bằng vẫn giữ khoảng cách như thế sẽ tốt hơn.
Lại nói, nếu như cậu thật sự chấp nhận Văn Khang, sau này nhất định sẽ phải đối mặt với không ít chê trách, đau khổ. Nhất là Lâm tiên sinh, anh ta nhất định sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Bấy giờ, mưa cũng đã tạnh, Thiếu Hoa nghĩ trái nghĩ phải cuối cùng chọc chọc con mèo lớn trong lòng mình, “Nè, hết mưa rồi, sẽ không có sấm sét nữa, anh ra ngoài đi!”
“Sao ngươi lại nỡ làm vậy?” Văn Khang kháng nghị.
“Anh sợ sấm sét, giờ không còn sấm sét nữa, mau về sô pha ngủ đi!”
“Nhìn thấy ta yếu đuối, bi thương, bất lực như thế, ngươi nhẫn tâm hay sao?”
“Đương nhiên là nhẫn tâm!” Thiếu Hoa đá y xuống giường, “Chiếc giường một mét hai mà phải chứa hai thằng con trai và hai con mèo, chật chội lắm!”
“Ta thích chật… Ai da…” Văn Khang bị đá xuống giường vô cùng buồn bực, căm giận nhìn ra cửa sổ, ông trời chết bầm, ngay cả ông cũng muốn chống lại ta à.
Chiêu Tài, Tiến Bảo đắc ý nhảy phắt lên giường, phe phẩy cái đuôi thị uy với người vừa bị đuổi xuống, “Ngao!”
Văn Khang nhìn hai con mèo giơ nắm đấm, đừng đắc ý, ta nhất định sẽ trèo lên được cái giường đó. Trên giá sách có một quyển gọi là “Liệt Nữ Sợ Chàng Mặt Dày”, trong đó có một trăm lẻ tám cách theo đuổi phụ nữ. Mặc dù Thiếu Hoa không phải là nữ, nhưng cậu ta cũng có nhược điểm, nếu sử dụng những chiêu này, đừng nói là hai con mèo thối, ngay cả gã Lâm tiên sinh gì gì đó cũng bị đá bay chứ chẳng chơi.
Văn Khang tự cổ vũ chính mình rồi một lần nữa tự tin tràn trề trở lại sô pha, định ra ba mươi sáu kế, nhất định phải cho con mồi vào miệng.
Trong thời gian Văn Khang nghĩ cách một lần nữa trèo lên giường, trận đấu mới lại bắt đầu, đội BL của Tiểu Hoa đấu với đội chủ nhà GL.
Các đội viên có thể đi xe riêng của trường, những người còn lại đương nhiên là phải đi bằng phương tiện khác, hoặc phải chen lên xe buýt nơi có mật độ dân cư lớn nhất. Thế là Thiếu Hoa lại dặn dò Văn Khang, “Xem xong trận đấu phải theo mấy chị khóa trước ngồi cái hộp đen đó về nhà, không được chạy bậy!”
Văn Khang đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời, cam đoan không chạy bậy. Ba Lệ, Chung Tình và mấy người khác cũng tham gia vào đội cổ động viên tiếp sức.
Phía trên khán đài chật ních người, ai ai cũng rất hưng phấn. Trọng tài thổi một tiếng còi, trận đấu bắt đầu. Phía GL ỷ vào ưu thế sân nhà, chiến đấu vô cùng hung mãnh, các kỹ năng: kéo, túm, đẩy, gạt, đá đều dùng tới. Mỗi lần, Thiếu Hoa còn chưa chạy tới vùng cấm đã bị một người nào đó đá ngã ngửa.
Văn Khang nhìn thấy tốc độ của Thiếu Hoa ngày càng giảm, vẻ mặt cũng ngày càng nhăn nhó. Tức giận tới trừng mắt, nắm chặt tay.
Lúc này, trận đấu trên sân cũng đã tới hồi gay cấn, đội chủ nhà dùng chiến thuật đàn sói, chỉ cần đội khách có người giật được bóng chạy tới vùng cấm, bọn họ sẽ lao tới gạt chân, lần lượt hạ từng người từng người bên đội khách như đốn củi.
Đội cổ động viên bên đội khách bắt đầu lên tiếng bất mãn.
Thiếu Hoa giống như một đội viên cảm tử không sợ chết tiến vào vùng cấm, một tên nhuộm tóc vàng từ phía sau hung ác gạt một cái, Văn Khang trông thấy vô cùng phẫn nộ, sớm đã quên mất cái gì là gia quy, cái gì là dặn dò, xoay người lấy đà, thi triển khinh công, trong thoát chốc đã chạy tới giữa sân, cho một quyền vào mặt tên tóc vàng đang đốn củi, khiến mặt gã ta giống như hoa đào nở rộ. Nếu không phải Thiếu Hoa chạy tới giữ chặt, nói không chừng tên nọ đã oanh oanh liệt liệt, lừng lẫy trở thành nhân bánh hình người duy nhất trong lịch sử nhân loại.
Lúc bấy giờ, bên dưới sân đấu hỗn loạn cả lên, Thiếu Hoa và mấy người khác cố sức ngăn Văn Khang lại, cuối cùng cũng kéo được y ra ngoài.
Sau đó, như thường lệ là một màn giọng nam cao, “Anh không gây rối thì không ngồi yên được phải không?”
Văn Khang cảm thấy mình đang bị nỗi oan bằng trời, “Tên đó vừa gạt vừa đá ngươi, ức hiếp ngươi như vậy, ta bảo vệ ngươi thì có gì là sai chứ?”
Thiếu Hoa bực bội, không biết làm cách nào để tên hành tinh sao Thổ này hiểu được, thế là chỉ phải nói bằng một câu rất đơn giản, “Đó là các động tác cần thiết lúc giành bóng, cậu ta không có ức hiếp tôi!”
Văn Khang rất không phục, “Động tác cần thiết gì chứ? Rõ ràng hắn ta không phải muốn giành bóng mà là muốn chạy tới phía sau ngươi đá cho ngươi một cái, chẳng lẽ như vậy còn chưa đáng đánh hay sao?”
Ba Lệ ở cạnh bên chen vào, “Phải đó, tên đó rõ ràng đã giơ chân lên, động tác như vậy, rõ ràng là phải phạt. Với lại, đội chủ nhà thi đấu rất lỗ mãng, vậy mà trọng tài lại còn làm bộ như không thấy, theo lẽ là phải rút thẻ đỏ, đá ra sân luôn đấy chứ!”
“Đó là sân của người ta, nếu trọng tài đuổi người của họ, sẽ có ảnh hưởng thế nào chị cũng biết mà!” Thiếu Hoa cũng đành cam chịu, “Trên đời này không có chuyện gì là công bằng tuyệt đối cả, mình chỉ có thể cẩn thận chút thôi!”
“Hừ!” Văn Khang vẫn không phục.
Thiếu Hoa lập tức răn dạy tiếp, “Nói tóm lại là anh không nên chạy vào đánh người! Như vậy rất bạo lực!”
Thế là gia quy lại bổ sung thêm một điều thứ N: Không được chạy vào sân bóng đánh người.
“Aizz…” Văn Khang kháng nghị, “Sao ta có thể trơ mắt nhìn ngươi bị người khác đá được chứ?”
Cứ tưởng sau khi chuyển thế, tính tình người yêu kiếp trước của y thay đổi nhiều lắm, nào ngờ chỉ những lúc với y mới như thế, còn với những người khác vẫn luôn dịu dàng, nhẫn nại, nhường nhịn. Bị cậu ta đối đãi khác người như thế, không biết là y nên vui hay nên sầu đây!
“Nhưng mà anh…” Thiếu Hoa đang muốn lấy biện luận kinh người của mình ra phản bác đối phương, nào ngờ Ba Lệ đứng cạnh đã cảm động tới nước mắt lưng tròng, “Thật là quá cảm động mà! Tiểu hoa, có một người quan tâm như vậy, bảo vệ cho em như vậy, em phải biết quý trọng chứ, đừng cằn nhằn nữa!”
Thiếu Hoa đành phải ngậm miệng lại, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy tức, không muốn nhìn tên sao thổ trước mắt này nữa, ngước đầu lên nhìn trời.
“Nè, em đứng cái kiểu nhìn trời bốn mươi lăm độ đó là gì thế? Em cho là em có làm ra vẻ ưu thương như thế thì em sẽ có lý à?” Ba Lệ bĩu môi.
“Không phải em đang ưu thương bi thương gì cả, là khi nãy bị bóng đập vào mặt chảy máu mũi thôi!”
Văn Khang nghe thấy, vội chạy tới kéo mặt cậu xuống xem.
“Chậc, phải bị bóng đập trúng không đó? Hay là lo nhìn người đẹp tới chảy máu mũi?” Ba Lệ vẫn không chịu buông tha.
“Em đâu có thời gian nhìn người đẹp cơ chứ?”
“Hôm nay Nhạc Nhã Lệ cũng đến xem trận đấu, em xác định em không có nhìn cô ta?” Ba Lệ vừa nói vừa quan sát sắc mặt hai người.
“Làm gì có!” Thiếu Hoa đỏ mặt, như muốn giải thích gì đó, “Em chỉ là kẻ nghèo hèn với hai bàn tay trắng, cô ấy cũng đã sớm tìm được người giàu sang rồi, giờ em không dám nghĩ ngợi lung tung gì nữa đâu!”
“Em có thầm thương trộm nhớ gì cũng là chuyện của em, việc gì phải giải thích rõ ràng thế chứ? Chẳng lẽ em muốn nói cho người nào đó nghe hay sao?”
“Ba Lệ, chị có thể bớt nói một chút được không? Không nói cũng không ai nói chị câm đâu!” Thiếu Hoa tức giận hét to.
Ba Lệ cười hì hì, “Vậy em mau lấy món ngon nhét miệng chị lại đi!”
“Chị sắp tròn như quả bóng rồi mà còn ăn! Sau này xuất giá chắc chắn chủ rể không ôm nổi chị cho coi!”
Mọi người đang bàn tính xem nên đi ăn gì, đột nhiên ở phía sau có người gọi, “Đợi một chút!”
Thiếu Hoa quay đầu lại thấy một gã trung niên cao ráo, đeo kính, khuôn mặt người qua đường, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn vào thật là chướng mắt.
Gã tóc bím chạy hồng hộc tới, lịch sự đưa ra danh thiếp, tự giới thiệu, “Tôi là người quản lý của công ty Tụ Tinh, tôi có chuyện muốn bàn với các vị, chúng ta có thể đến quán cà phê ăn chút gì, bàn bạc được không?”
Thiếu Hoa cùng Văn Khang còn chưa kịp nói gì, Ba Lệ nghe nói tới đi ăn, vỗ tay ngay, “Được, được! Có gì từ từ nói!”
Thiếu Hoa liếc cô một cái, ý bảo: Đi ăn với người lạ mà chị cũng tự nhiên tới vậy, hèn gì mập là phải!
Ba Lệ cũng liếc lại một cái, ý bảo: Ban ngày ban mặt mà sợ cái gì, hai thằng con trai như thế mà còn không đối phó được cây giá đỗ đó hay sao?
Bốn người vào quán cà phê, gọi đồ uống và một ít điểm tâm. Gã tóc bím nói rõ đầu đuôi, “Tôi là Lý Bỉnh Văn, là người đại diện của công ty Tụ Tinh, mọi người biết công ty Tụ Tinh không? Bộ phim “Tần Thủy Hoàng Truyền Kỳ” phát sóng trong tuần là do công ty chúng tôi quay đó!”
Hai mắt Ba Lệ sáng lên, “Thì ra bộ phim đó là mấy người quay, người đóng vai Vương Tiễn đẹp trai thật đó, những người khác đương nhiên cũng đẹp nhưng anh ấy là đẹp nhất!”
Thiếu Hoa lại liếc cô một cái, đưa ly coca qua, “Chỉ lo mê trai, điểm tâm văng qua tới bên này rồi nè!”
Văn Khang không hiểu công ty là gì, người đại điện ra sao, nhưng rõ ràng cái gã tóc bím này luôn nhìn y chằm chằm.
Gã ta lại nói tiếp, “Bộ phim này được khán giả khen ngợi rất nhiều, sau đợt điều tra vừa rồi, khán giả yêu cầu phải tăng thêm mấy vai võ thuật, nhưng khổ cái là động tác của các diễn viên điều là mô phỏng, thiếu mất cảm giác cổ đại. Trùng hợp là hôm nay tôi đi xem trận đấu, may mắn nhìn thấy được thân pháp của cậu trai này!”
Gã tóc bím nhìn Văn Khang bằng ánh mắt tán thưởng, bảo: “Lúc cậu nhảy xuống khán đài, động tác đó đúng là phù hợp tiêu chuẩn nhanh, suất, khốc, rất thu hút tầm mắt người xem. Còn nữa, lúc cậu giơ quyền lên, động tác rất thật, sức mạnh hiển hiện rõ ràng, động tác mau lẹ, tuyệt lắm!”
Mỗi người đều thích được khen, kiếp trước Văn Khang lại là hoàng đế, quen nghe nịnh hót, đến thế giới này lại thường xuyên bị khinh bỉ, giờ lại được khen ngợi lần nữa, đương nhiên là rất thích, lập tức bày ra tư thế tiêu chuẩn của hoàng đế lúc xưa, tao nhã, kiêu ngạo gật đầu, mỉm cười.
Thiếu Hoa nghe xong ý đồ của gã nọ, hỏi ngay, “Ý của ông là muốn mời anh ta đóng phim?”
Chú thích:
() Tinh Tham: Chỉ những tay “săn” người mẫu, diễn viên,… không chuyên á!