Giỏi cho vua nào triều thần nấy, không phải trước đây những cuộc chính biến chốn cung đình cũng đều là như thế hay sao…
Vẻ mặt của gã bắp cải vừa ai oán vừa kích động, “Anh họ, anh sao vậy? Em là Viên Văn Kiệt nè, anh đừng giận mà! Hôm đó sau khi chúng ta cãi nhau xong, anh đi luôn một hơi, em muốn xin lỗi anh nhưng thấy xe đã khởi động, anh đi mất rồi, em cứ nghĩ là anh đã hết giận cho nên cũng về nhà! Nào ngờ đợi cả hai ngày cũng chưa thấy anh về, sau đó em vội vã cho người đi tìm anh, kết quả lại thấy chiếc xe anh mới mua nằm dưới triền núi, nhưng anh thì không thấy đâu. Về sau, lúc xem phim truyền hình, em cảm thấy người diễn vai Triệu vương đó rất giống anh nhưng do anh mặc đồ cổ trang nên thật ra cũng chẳng giống mấy, với lại tên cũng khác. Mãi cho đến gần đây, em nhìn thấy hình anh đá bóng trên báo mới xác định đó là anh, cho nên lập tức chạy tới đây tìm ngay!”
Văn Khang, Thiếu Hoa, cả Ba Lệ đều ngơ ra.
“Anh họ, anh ở ngoài chơi lâu như vậy cũng nên về nhà thôi, chuyện làm ăn ở Tứ Hải Xuân đang chờ anh về quản lý đó!”
“Ờ…” Văn Khang bắt đầu suy ngẫm. Lúc này, Thiếu Hoa bỗng túm Văn Khang vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Ba Lệ rất thông minh, vội vã canh giữ ở bên ngoài.
“Tiểu Khang, anh không thể về!” Thiếu Hoa sợ hãi.
“Sao thế?”
Thiếu Hoa không biết nên giải thích với y thế nào để y không sợ. Nhưng nghĩ một chốc, cậu cũng đành kể thật, “Có người phá hỏng phanh xe của anh, tôi nghi ngờ là người trong nhà làm, cho nên anh đừng về đó!”
Văn Khang cười cười, kiếp trước y là hoàng đế, trong triều các quần thần lục đục với nhau là chuyện thường, nên đương nhiên y cũng sẽ không khờ khạo như Thiếu Hoa rồi. Giờ kẻ đứng phía sau thấy y không chết, nhất định sẽ ra chiêu tiếp theo. Nếu y không trở về mà tiếp tục ở cùng Thiếu Hoa trong một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách nho nhỏ thế này, có thể thoát được sao? Nói không chừng còn dẫn sát thủ tới đây, đến lúc đó e là ngay cả Thiếu Hoa, bà cụ và cả Ba Lệ cũng sẽ bị liên lụy.
Nguy cơ tới gần, trốn tránh cũng không phải là cách tốt. ‘Nguy Cơ’ chính là nguy hiểm và cơ hội đan xen với nhau, nếu cứ ở lì chỗ này chờ chết, đợi đối phương ra tay, chi bằng cứ chường mặt ra, thử xem bọn họ muốn làm gì, tùy cơ ứng biến, một lưới bắt gọn hết.
Vén mấy sợi tóc bên thái dương Thiếu Hoa lên, Văn Khang mỉm cười nhìn cậu, “Nếu người nhà của ta đã đến tìm, ta đương nhiên phải về nhà rồi, nếu có cơ hội, ta sẽ trở về tìm ngươi, yên tâm đi!”
Nói xong, y nắm lấy tay cậu.
Lòng Thiếu Hoa bỗng thấy nhẹ hẳn, đôi bày tay ấm áp mạnh mẽ ấy đang nắm lấy tay cậu, trong thoáng chốc, những bất an đè nặng như lặng đi rất nhiều.
Đứng đó nhìn Văn Khang theo em họ của y bước ra khỏi nhà, xuống lầu vào chiếc xe limousine sang trọng đi mất hút, Thiếu Hoa bỗng thấy mình thật vô dụng, cậu ủ rũ quay qua nói với Ba Lệ, “Tính sao đây? À, Chị mau trở về báo với Dung ca, bảo anh ấy tới đây một chuyến đi!”
“Tính sao là tính sao?” Ba Lệ cũng không hiểu gì, “Người nhà của anh ta đến tìm anh ta về, không phải tốt lắm sao?”
“Chị không hiểu đâu, chị mau về nhà kể chuyện này với Dung ca đi, anh ấy sẽ biết nên giải quyết thế nào!”
Văn Khang đi theo cậu em họ Viên Văn Kiệt và cái tên như ai thiếu tiền về nhà của mình. Nhà của y là một biệt thự nhỏ, màu trắng, hai tầng, xung quanh trồng đầy hoa cỏ, cây cối xanh um tươi tốt, xem tuổi tác của những thứ này, vậy ngôi nhà này cũng…
Là nhà giàu mới nổi.
Văn Khang buồn bực, thế giới này đúng là nhiều nhà giàu mới nổi quá nha.
Bên trong có một đình nghỉ mát trắng toát, còn có bể bơi… Kiểu cách thế này Văn Khang cũng đã từng thấy trên TV, xem cảnh sắc, trang trí ở nơi này, rõ ràng là biểu hiện ‘Ta đây rất có tiền” rồi.
Vừa vào tới cửa, một bà thím trung niên mập mạp lập tức chạy tới, “Trời đất, Tiểu Phi, cuối cùng cậu cũng về rồi, mấy tháng nay cậu làm thím lo lắng gần chết!”
Văn Khang không biết bà ấy, đành phải mỉm cười, gật đầu.
Bà thím mập mạp đó tiếp tục lẩm bẩm, “Cậu mất tích mấy ngày, cậu có biết là thím lo lắng cho cậu lắm không! Biểu thiếu gia đi tìm cậu, nói là tìm được một chiếc xe bị lật, thím biết là cậu đã bị tai nạn xe, cả ngày lo sợ ăn ngủ không yên, về sau lúc xem phim truyền hình, thấy có một vai diễn rất giống cậu, thím lập tức chạy tới công ty Tụ Tinh hỏi thử, nào ngờ bọn họ lại không biết lai lịch của cậu…”
Trước nay Văn Khang rất không thích nói chuyện với những bà lão huyên thuyên, nhưng hiện tại, y cần phải biết được thông tin về chủ nhân của thân thể này, cho nên trong lúc bà ấy tiếp tục lải nhải, thỉnh thoảng y cũng đặt câu hỏi, tìm lời dẫn cho bà ấy nói, hiện giờ đại khái y cũng hiểu được tám, chín phần.
Chủ nhân của thân thể này là Long Phi, còn căn biệt thự này là do cha của anh ta mua vào mấy năm trước. Long lão kinh doanh trong ngành ẩm thực, dần dần giàu lên, hiện tại đã xây dựng được nhà hàng Tứ Hải Xuân lớn nhất thành phố này. Giàu có, ông ấy bắt đầu nghĩ đến chuyện mua biệt thự, nhưng mua chưa được bao lâu, còn chưa kịp hưởng thụ, ông ấy đã bị xuất huyết não, đột ngột qua đời. Còn về mẹ của Long Phi, bà ấy đã qua đời từ rất sớm, Long Phi là do một tay thím Hoàng chăm sóc đến trưởng thành. Trong gia đình này, bà là quản gia, bà đã ở trong Long gia mấy chục năm nên hai cha con của họ cũng không xem bà như người ngoài.
Sở thích lớn nhất của bà là vào bếp nấu những món ngon, sau đó lên sô pha nằm xem truyền hình, thậm chí còn bị mấy bộ phim đó làm cho lệ rơi đầy mặt. Nhưng, thu hoạch lớn nhất của bà là phát hiện Văn Khang trên TV, tuy nhiên, Viên Văn Kiệt lại bảo không phải. Vì Văn Khang mặc đồ cổ trang nên bà cũng không dám xác định lắm, bà chạy đến công ty Tụ Tinh hỏi, nhưng họ lại bảo không có kí hợp đồng với diễn viên này, sau bà lại chạy khắp các phim trường hỏi thăm, thậm chí còn bảo Viên Văn Kiệt đến trường học, đến các công ty tìm người.
“Mấy người còn ở đó ngây ra làm gì? Mau tới nhà bếp lấy trà bánh lên đây!” Thím mập nói huyên thuyên một hơi mới phát hiện không có trà bánh gì, bà vừa chỉ huy người hầu, vừa vỗ vỗ lên cánh tay khỏe mạnh của Văn Khang, than thở, “Nhất định cậu đã chịu không ít khổ cực bên ngoài rồi, nhìn cậu nè, gầy thành thế này rồi, cánh tay giờ chỉ còn như chiếc đũa thôi!”
Văn Khang cũng thở dài, có ai thấy chiếc đũa thô thế này chưa?
Người hầu bưng trà bánh lên, Văn Khang nhìn lướt qua, thấy mấy món bánh này đều rất đẹp, rất tinh tế nhìn không giống mấy loại bán ngoài chợ. Ngoài ra, y còn phát hiện người hầu đó đang lặng lẽ nhìn mình.
Thím mập thấy y đang nhìn người hầu nọ, giải thích, “Cậu ta là Tiểu Mạnh, vừa mới tới làm!”
“Khi nào?”
“Ba tháng trước!”
Văn Khang thầm tính toán, thời gian vừa đúng lúc thân thể này xảy ra ‘tai nạn xe’.
Văn Khang nếm thử một cái bánh bích-quy, tùy tiện hỏi một câu, “Những người khác đâu!”
Thím mập lập tức gọi mọi người vào, “Mấy người vào đây cả đi, mau tới cho đại thiếu gia xem mặt!”
Mấy người hầu bước vào, thím mập lại giải thích, “Đầu bếp, người làm vườn, dọn dẹp vệ sinh! Bọn họ chỉ mới tới mấy tháng nay thôi, đại thiếu gia không biết họ đâu!”
Văn Khang mỉm cười nhìn mấy người trước mặt, nhưng, thật ra trong lòng y đang cười lạnh. Giỏi cho vua nào triều thần nấy, không phải trước đây những cuộc chính biến chốn cung đình cũng đều là như thế hay sao? Một người mới lên, những người trước đây sẽ bị đuổi, đổi thành người của họ.
“Những người hầu trước đây đâu?” Văn Khang lại tùy ý hỏi một câu.
Thím mập vừa muốn nói, Viên Văn Kiệt đã chen vào, “Cha của bác Trương làm vườn bị bệnh, nên ông ta phải trở về! Đầu bếp cũ cũng bị bệnh, không thể làm việc được nữa. Còn Tiểu Lý quét dọn phòng khách lỡ tay đánh vỡ bình hoa, em mới nói cậu ta có mấy câu cậu ta đã cãi cọ với em, nên em đã đuổi cậu ta rồi! Còn Tiểu Mai đã có bạn trai nên cũng không đi làm nữa!”
Vừa nghe cậu em họ nói, Văn Khang vừa lấy thìa khuấy khuấy tách trà, khóe mắt lại liếc sang mấy người bên cạnh. Dù lúc nói chuyện Viên Văn Kiệt rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt cũng không tránh khỏi chuyện khẩn trương, thím mập kế bên lại có vẻ bực bội, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Tôi thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút!” Văn Khang miễn cưỡng tựa vào sô pha.
(P/s: Tới đây Zhou mạn phép đổi lại cách xưng hô của Văn Khang từ Ta – Ngươi thành các từ xưng hô hiện đại, đơn giản vì Zhou nghĩ một người thông minh như Văn Khang trong ba tháng đã có thể thích nghi, ngụy trang bản thân thật giống với một người hiện đại để chống lại những nguy hiển lẩn quẩn quanh mình, phải không nào? ^^)
Viên Văn Kiệt nghe thế, lập tức nói ngay, “Anh họ, anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện trong nhà hàng đã có em lo rồi, không sao đâu!”
Văn Khang mỉm cười, gật đầu, “Vất vả cho cậu rồi!”
Thím mập đưa Văn Khang về phòng, cho đến khi nhìn thấy y ngủ mới trở về. Văn Khang nằm trên giường, sắp xếp lại những thông tin đã biết được một lần, vẽ lại tình huống tạm thời hiện giờ.
Đến giờ cơm chiều, Văn Khang ngồi trước một bàn thức ăn phong phú nhưng lại lười động đũa.
Thím mập lo lắng, hỏi: “Sao vậy? Ăn không quen mấy món này à?”
“Anh họ, có phải sức khỏe anh vẫn chưa tốt? Hay là đến bệnh viện kiểm tra lại nha!” Viên Văn Kiệt cũng cực kì quan tâm.
Văn Khang cảnh giác, đáp lời, “Không sao cả, tôi chỉ thấy không đói bụng, khi nào đói tôi sẽ ăn!”
Dùng cơm chiều xong, Văn Khang trở vào phòng. Một lát sau, thím mập lập tức bưng một chiếc khay tới, trên khay là dưa cải và mấy món điểm tâm.
“Có phải cậu ăn không quen mấy món do đầu bếp mới làm không?” Thím mập lo lắng, nhìn sắc mặt của y, “Đây là bánh nhân hào mà cậu thích ăn nhất nè, là tự tay thím làm đó, cậu ăn thử chút đi!”
Văn Khang không thích ăn hải sản, nhưng thấy bà quan tâm mình như vậy, cũng không nỡ từ chối, y đành phải cố gắng ăn một ít.
Trong lúc ăn, y lơ đễnh nói một câu, “Đầu bếp trước kia làm vẫn tốt hơn giờ nhiều lắm!”
Thím mập thở dài, “Lão Phùng đã ở Long gia nhiều năm, khẩu vị của mấy người trong nhà thế nào ông ấy đều biết cả! Cho nên tài nghệ nấu nướng của ông ấy không chê được rồi!”
“Giờ ông ấy thế nào rồi?” Văn Khang làm như chỉ tùy tiện hỏi, “Ông ấy bệnh gì?”
“Tính ra thì cũng không phải bệnh gì nặng lắm!” Thím mập do dự một chút, nói: “Ông ấy chỉ bị cảm thôi, thật ra thì chỉ nghỉ mấy ngày là được rồi! Nào ngờ biểu thiếu gia lại nói là ông ấy sẽ lây bệnh, ảnh hướng tới người khác, cho nên đã đuổi ông ấy!”
Trong lòng Văn Khang đã hiểu được mấy phần, lại hỏi: “Những người khác e là cũng không phải muốn đi phải không?”
“Đúng vậy, thật ra thì Tiểu Lý…” Thím mập chần chừ một chút.
“Thím Hoàng, thím đã trông tôi từ thuở nhỏ, có chuyện gì thím không thể nói với tôi chứ?”
“Haizz, chuyện này dù sao cũng có liên quan tới hai anh em cậu nên thím cũng không tiện lắm mồm!” Thím mập buồn bã, “Thật ra thì cái bình hoa đó không phải Tiểu Lý làm vỡ, vậy mà biểu thiếu gia lại mắng cậu ấy, còn đuổi cậu ấy đi! Cha của lão Trương bị bệnh, ông ấy xin về nhà thăm cha, nhưng biểu thiếu gia lại nói nếu đi thì đừng trở về, vậy là ông ấy cũng bị đuổi. Còn Tiểu Mai, bạn trai của con bé ấy tới đây chơi một chút cũng không đáng gì, chỉ cần nói nó mấy câu là được rồi, vậy mà biểu thiếu gia cũng đuổi cả! Tuy cậu ấy là cháu của bà chủ đã mất, nhưng dù sao nhà này cũng do cậu làm chủ, cậu ấy làm như vậy là sao chứ?”
“Nói như vậy, đừng nói là cậu ta cũng khuyên thím về nhà dưỡng lão nha?” Văn Khang cười cười.
“Hả?” Thím mập kinh ngạc, mở to mắt, “Sao cậu lại biết? Tiểu Kiệt quả thật đã từng nói như vậy, nhưng thím lại không nỡ bỏ cậu, cho dù phải về dưỡng lão, thím cũng phải tận mắt thấy cậu bình an trở về đã!”
Văn Khang vỗ vỗ vai bà, “Thím cứ yên tâm, có tôi ở đây, thím muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu! Nếu mấy người Tiểu Mai chịu trở về làm, cứ bảo bọn họ trở về là được, nhà này cũng không ngại thuê thêm mấy người đâu!”
Lúc này, trong lòng Văn Khang cũng đã rõ ràng, Viên Văn Kiệt thừa dịp y, hay nói cho đúng hơn là thừa dịp chủ nhân của thân thể này gặp chuyện đã trở thành chủ nhân của gia đình này, cậu ta thay tất cả người hầu, nếu không phải thím mập là nguyên lão mấy triều, e là cũng khó tránh vận mệnh bị đuổi đi. Hơn nữa, nếu không phải thím mập xem TV nhìn thấy y, chạy đến công ty tìm người, lại ép Viên Văn Kiệt phải đi chung quanh thăm dò, việc y có trở về được hay không là một vấn đề.
Từ đó cho thấy, Viên Văn Kiệt không hề muốn y quay về. Cũng có thể kết luận, thím mập và Viên Văn Kiệt không phải là người một đường, người này có thể tin tưởng, nhưng hiện giờ nhà này ngoài thím mập ra, tất cả đều là người của Viên Văn Kiệt, như vậy sẽ rất bất lợi. Cho nên, Văn Khang đã trao quyền cho thím mập, bảo thím ấy đi gọi những người trước đây trở về. Chờ đến khi những người cũ quay về, thím mập sẽ tìm cơ hội đuổi những người mới tới đi.
“Phải rồi, mấy tháng nay cậu ở đâu? Sao lại không về nhà?” Thím mập quan tâm, hỏi.
Văn Khang gãi gãi đầu, đáp lại: “Sau khi xảy ra tai nạn, tôi bị thương, được một cậu sinh viên cứu giúp! Nhưng vì ngã trúng đầu nên những chuyện trước đây tôi đã quên sạch, ngay cả nhà ở nơi nào tôi cũng nhớ không ra! Vì thế, cậu ấy đã giữ tôi lại. Về sau, mọi người đến tìm, cho tới thời điểm hiện giờ!”
Xong, lại bổ sung một câu, “Sau này nếu tôi có quên chuyện gì, thím phải nhắc tôi đó!”
Thím mập gật mạnh đầu.
Sáng sớm hôm sau, Văn Khang muốn tới nhà hàng Tứ Hải Xuân xem việc kinh doanh thế nào.
Viên Văn Kiệt thấy thế, lập tức quan tâm, “Anh họ, anh vừa khỏi bệnh, nên nghỉ ngơi nhiều đi!”
Văn Khang nhìn cậu ta, cười, “Tôi chưa già, chưa đến lúc phải dưỡng lão đâu, còn vết thương của tôi, mấy tháng trước đã chữa khỏi rồi, không sao cả!”
“Vậy là tốt rồi!” Viên Văn Kiệt liên tục gật đầu, nhìn có vẻ như vui lắm, “Mấy tháng nay anh mất tích, cả nhà hàng ai cũng nhốn nháo cả lên!”
Hai người đi tới ga ra, Văn Khang nhìn thấy xe, bảo: “Sau lần xảy ra tai nạn, tôi rất sợ xe cộ, cậu lái được chứ?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!” Viên Văn Kiệt nhanh chóng đồng ý, đi tới khởi động xe.
Xe chạy thẳng vào trung tâm thành phố.
“Vừa rồi cậu nói trong mấy tháng tôi mất tích, cả nhà hàng loạn cả lên! Vậy cậu xử lý thế nào?” Văn Khang đã có thể khẳng định, nếu Viên Văn Kiệt đã thừa dịp y không có mặt đuổi hết những người làm trong nhà, vậy nhất định cậu ta cũng sẽ không bỏ qua bên nhà hàng.
Quả nhiên, Viên Văn Kiệt trả lời, “Có mấy người làm việc trong bộ phận nấu ăn đã xin nghỉ, xem cũng không còn cách nào khác, phải cho họ đi thôi! Còn người phụ trách nhập hàng lại ăn chặn, nhập hàng thứ phẩm, nên em đã đuổi việc gã ta!”
“Tôi hiểu rồi!” Văn Khang tựa vào ghế dựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giỏi cho vua nào triều thần nấy, không phải trước đây những cuộc chính biến chốn cung đình cũng đều là như thế hay sao…
Vẻ mặt của gã bắp cải vừa ai oán vừa kích động, “Anh họ, anh sao vậy? Em là Viên Văn Kiệt nè, anh đừng giận mà! Hôm đó sau khi chúng ta cãi nhau xong, anh đi luôn một hơi, em muốn xin lỗi anh nhưng thấy xe đã khởi động, anh đi mất rồi, em cứ nghĩ là anh đã hết giận cho nên cũng về nhà! Nào ngờ đợi cả hai ngày cũng chưa thấy anh về, sau đó em vội vã cho người đi tìm anh, kết quả lại thấy chiếc xe anh mới mua nằm dưới triền núi, nhưng anh thì không thấy đâu. Về sau, lúc xem phim truyền hình, em cảm thấy người diễn vai Triệu vương đó rất giống anh nhưng do anh mặc đồ cổ trang nên thật ra cũng chẳng giống mấy, với lại tên cũng khác. Mãi cho đến gần đây, em nhìn thấy hình anh đá bóng trên báo mới xác định đó là anh, cho nên lập tức chạy tới đây tìm ngay!”
Văn Khang, Thiếu Hoa, cả Ba Lệ đều ngơ ra.
“Anh họ, anh ở ngoài chơi lâu như vậy cũng nên về nhà thôi, chuyện làm ăn ở Tứ Hải Xuân đang chờ anh về quản lý đó!”
“Ờ…” Văn Khang bắt đầu suy ngẫm. Lúc này, Thiếu Hoa bỗng túm Văn Khang vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Ba Lệ rất thông minh, vội vã canh giữ ở bên ngoài.
“Tiểu Khang, anh không thể về!” Thiếu Hoa sợ hãi.
“Sao thế?”
Thiếu Hoa không biết nên giải thích với y thế nào để y không sợ. Nhưng nghĩ một chốc, cậu cũng đành kể thật, “Có người phá hỏng phanh xe của anh, tôi nghi ngờ là người trong nhà làm, cho nên anh đừng về đó!”
Văn Khang cười cười, kiếp trước y là hoàng đế, trong triều các quần thần lục đục với nhau là chuyện thường, nên đương nhiên y cũng sẽ không khờ khạo như Thiếu Hoa rồi. Giờ kẻ đứng phía sau thấy y không chết, nhất định sẽ ra chiêu tiếp theo. Nếu y không trở về mà tiếp tục ở cùng Thiếu Hoa trong một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách nho nhỏ thế này, có thể thoát được sao? Nói không chừng còn dẫn sát thủ tới đây, đến lúc đó e là ngay cả Thiếu Hoa, bà cụ và cả Ba Lệ cũng sẽ bị liên lụy.
Nguy cơ tới gần, trốn tránh cũng không phải là cách tốt. ‘Nguy Cơ’ chính là nguy hiểm và cơ hội đan xen với nhau, nếu cứ ở lì chỗ này chờ chết, đợi đối phương ra tay, chi bằng cứ chường mặt ra, thử xem bọn họ muốn làm gì, tùy cơ ứng biến, một lưới bắt gọn hết.
Vén mấy sợi tóc bên thái dương Thiếu Hoa lên, Văn Khang mỉm cười nhìn cậu, “Nếu người nhà của ta đã đến tìm, ta đương nhiên phải về nhà rồi, nếu có cơ hội, ta sẽ trở về tìm ngươi, yên tâm đi!”
Nói xong, y nắm lấy tay cậu.
Lòng Thiếu Hoa bỗng thấy nhẹ hẳn, đôi bày tay ấm áp mạnh mẽ ấy đang nắm lấy tay cậu, trong thoáng chốc, những bất an đè nặng như lặng đi rất nhiều.
Đứng đó nhìn Văn Khang theo em họ của y bước ra khỏi nhà, xuống lầu vào chiếc xe limousine sang trọng đi mất hút, Thiếu Hoa bỗng thấy mình thật vô dụng, cậu ủ rũ quay qua nói với Ba Lệ, “Tính sao đây? À, Chị mau trở về báo với Dung ca, bảo anh ấy tới đây một chuyến đi!”
“Tính sao là tính sao?” Ba Lệ cũng không hiểu gì, “Người nhà của anh ta đến tìm anh ta về, không phải tốt lắm sao?”
“Chị không hiểu đâu, chị mau về nhà kể chuyện này với Dung ca đi, anh ấy sẽ biết nên giải quyết thế nào!”
Văn Khang đi theo cậu em họ Viên Văn Kiệt và cái tên như ai thiếu tiền về nhà của mình. Nhà của y là một biệt thự nhỏ, màu trắng, hai tầng, xung quanh trồng đầy hoa cỏ, cây cối xanh um tươi tốt, xem tuổi tác của những thứ này, vậy ngôi nhà này cũng…
Là nhà giàu mới nổi.
Văn Khang buồn bực, thế giới này đúng là nhiều nhà giàu mới nổi quá nha.
Bên trong có một đình nghỉ mát trắng toát, còn có bể bơi… Kiểu cách thế này Văn Khang cũng đã từng thấy trên TV, xem cảnh sắc, trang trí ở nơi này, rõ ràng là biểu hiện ‘Ta đây rất có tiền” rồi.
Vừa vào tới cửa, một bà thím trung niên mập mạp lập tức chạy tới, “Trời đất, Tiểu Phi, cuối cùng cậu cũng về rồi, mấy tháng nay cậu làm thím lo lắng gần chết!”
Văn Khang không biết bà ấy, đành phải mỉm cười, gật đầu.
Bà thím mập mạp đó tiếp tục lẩm bẩm, “Cậu mất tích mấy ngày, cậu có biết là thím lo lắng cho cậu lắm không! Biểu thiếu gia đi tìm cậu, nói là tìm được một chiếc xe bị lật, thím biết là cậu đã bị tai nạn xe, cả ngày lo sợ ăn ngủ không yên, về sau lúc xem phim truyền hình, thấy có một vai diễn rất giống cậu, thím lập tức chạy tới công ty Tụ Tinh hỏi thử, nào ngờ bọn họ lại không biết lai lịch của cậu…”
Trước nay Văn Khang rất không thích nói chuyện với những bà lão huyên thuyên, nhưng hiện tại, y cần phải biết được thông tin về chủ nhân của thân thể này, cho nên trong lúc bà ấy tiếp tục lải nhải, thỉnh thoảng y cũng đặt câu hỏi, tìm lời dẫn cho bà ấy nói, hiện giờ đại khái y cũng hiểu được tám, chín phần.
Chủ nhân của thân thể này là Long Phi, còn căn biệt thự này là do cha của anh ta mua vào mấy năm trước. Long lão kinh doanh trong ngành ẩm thực, dần dần giàu lên, hiện tại đã xây dựng được nhà hàng Tứ Hải Xuân lớn nhất thành phố này. Giàu có, ông ấy bắt đầu nghĩ đến chuyện mua biệt thự, nhưng mua chưa được bao lâu, còn chưa kịp hưởng thụ, ông ấy đã bị xuất huyết não, đột ngột qua đời. Còn về mẹ của Long Phi, bà ấy đã qua đời từ rất sớm, Long Phi là do một tay thím Hoàng chăm sóc đến trưởng thành. Trong gia đình này, bà là quản gia, bà đã ở trong Long gia mấy chục năm nên hai cha con của họ cũng không xem bà như người ngoài.
Sở thích lớn nhất của bà là vào bếp nấu những món ngon, sau đó lên sô pha nằm xem truyền hình, thậm chí còn bị mấy bộ phim đó làm cho lệ rơi đầy mặt. Nhưng, thu hoạch lớn nhất của bà là phát hiện Văn Khang trên TV, tuy nhiên, Viên Văn Kiệt lại bảo không phải. Vì Văn Khang mặc đồ cổ trang nên bà cũng không dám xác định lắm, bà chạy đến công ty Tụ Tinh hỏi, nhưng họ lại bảo không có kí hợp đồng với diễn viên này, sau bà lại chạy khắp các phim trường hỏi thăm, thậm chí còn bảo Viên Văn Kiệt đến trường học, đến các công ty tìm người.
“Mấy người còn ở đó ngây ra làm gì? Mau tới nhà bếp lấy trà bánh lên đây!” Thím mập nói huyên thuyên một hơi mới phát hiện không có trà bánh gì, bà vừa chỉ huy người hầu, vừa vỗ vỗ lên cánh tay khỏe mạnh của Văn Khang, than thở, “Nhất định cậu đã chịu không ít khổ cực bên ngoài rồi, nhìn cậu nè, gầy thành thế này rồi, cánh tay giờ chỉ còn như chiếc đũa thôi!”
Văn Khang cũng thở dài, có ai thấy chiếc đũa thô thế này chưa?
Người hầu bưng trà bánh lên, Văn Khang nhìn lướt qua, thấy mấy món bánh này đều rất đẹp, rất tinh tế nhìn không giống mấy loại bán ngoài chợ. Ngoài ra, y còn phát hiện người hầu đó đang lặng lẽ nhìn mình.
Thím mập thấy y đang nhìn người hầu nọ, giải thích, “Cậu ta là Tiểu Mạnh, vừa mới tới làm!”
“Khi nào?”
“Ba tháng trước!”
Văn Khang thầm tính toán, thời gian vừa đúng lúc thân thể này xảy ra ‘tai nạn xe’.
Văn Khang nếm thử một cái bánh bích-quy, tùy tiện hỏi một câu, “Những người khác đâu!”
Thím mập lập tức gọi mọi người vào, “Mấy người vào đây cả đi, mau tới cho đại thiếu gia xem mặt!”
Mấy người hầu bước vào, thím mập lại giải thích, “Đầu bếp, người làm vườn, dọn dẹp vệ sinh! Bọn họ chỉ mới tới mấy tháng nay thôi, đại thiếu gia không biết họ đâu!”
Văn Khang mỉm cười nhìn mấy người trước mặt, nhưng, thật ra trong lòng y đang cười lạnh. Giỏi cho vua nào triều thần nấy, không phải trước đây những cuộc chính biến chốn cung đình cũng đều là như thế hay sao? Một người mới lên, những người trước đây sẽ bị đuổi, đổi thành người của họ.
“Những người hầu trước đây đâu?” Văn Khang lại tùy ý hỏi một câu.
Thím mập vừa muốn nói, Viên Văn Kiệt đã chen vào, “Cha của bác Trương làm vườn bị bệnh, nên ông ta phải trở về! Đầu bếp cũ cũng bị bệnh, không thể làm việc được nữa. Còn Tiểu Lý quét dọn phòng khách lỡ tay đánh vỡ bình hoa, em mới nói cậu ta có mấy câu cậu ta đã cãi cọ với em, nên em đã đuổi cậu ta rồi! Còn Tiểu Mai đã có bạn trai nên cũng không đi làm nữa!”
Vừa nghe cậu em họ nói, Văn Khang vừa lấy thìa khuấy khuấy tách trà, khóe mắt lại liếc sang mấy người bên cạnh. Dù lúc nói chuyện Viên Văn Kiệt rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt cũng không tránh khỏi chuyện khẩn trương, thím mập kế bên lại có vẻ bực bội, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Tôi thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút!” Văn Khang miễn cưỡng tựa vào sô pha.
(P/s: Tới đây Zhou mạn phép đổi lại cách xưng hô của Văn Khang từ Ta – Ngươi thành các từ xưng hô hiện đại, đơn giản vì Zhou nghĩ một người thông minh như Văn Khang trong ba tháng đã có thể thích nghi, ngụy trang bản thân thật giống với một người hiện đại để chống lại những nguy hiển lẩn quẩn quanh mình, phải không nào? ^^)
Viên Văn Kiệt nghe thế, lập tức nói ngay, “Anh họ, anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện trong nhà hàng đã có em lo rồi, không sao đâu!”
Văn Khang mỉm cười, gật đầu, “Vất vả cho cậu rồi!”
Thím mập đưa Văn Khang về phòng, cho đến khi nhìn thấy y ngủ mới trở về. Văn Khang nằm trên giường, sắp xếp lại những thông tin đã biết được một lần, vẽ lại tình huống tạm thời hiện giờ.
Đến giờ cơm chiều, Văn Khang ngồi trước một bàn thức ăn phong phú nhưng lại lười động đũa.
Thím mập lo lắng, hỏi: “Sao vậy? Ăn không quen mấy món này à?”
“Anh họ, có phải sức khỏe anh vẫn chưa tốt? Hay là đến bệnh viện kiểm tra lại nha!” Viên Văn Kiệt cũng cực kì quan tâm.
Văn Khang cảnh giác, đáp lời, “Không sao cả, tôi chỉ thấy không đói bụng, khi nào đói tôi sẽ ăn!”
Dùng cơm chiều xong, Văn Khang trở vào phòng. Một lát sau, thím mập lập tức bưng một chiếc khay tới, trên khay là dưa cải và mấy món điểm tâm.
“Có phải cậu ăn không quen mấy món do đầu bếp mới làm không?” Thím mập lo lắng, nhìn sắc mặt của y, “Đây là bánh nhân hào mà cậu thích ăn nhất nè, là tự tay thím làm đó, cậu ăn thử chút đi!”
Văn Khang không thích ăn hải sản, nhưng thấy bà quan tâm mình như vậy, cũng không nỡ từ chối, y đành phải cố gắng ăn một ít.
Trong lúc ăn, y lơ đễnh nói một câu, “Đầu bếp trước kia làm vẫn tốt hơn giờ nhiều lắm!”
Thím mập thở dài, “Lão Phùng đã ở Long gia nhiều năm, khẩu vị của mấy người trong nhà thế nào ông ấy đều biết cả! Cho nên tài nghệ nấu nướng của ông ấy không chê được rồi!”
“Giờ ông ấy thế nào rồi?” Văn Khang làm như chỉ tùy tiện hỏi, “Ông ấy bệnh gì?”
“Tính ra thì cũng không phải bệnh gì nặng lắm!” Thím mập do dự một chút, nói: “Ông ấy chỉ bị cảm thôi, thật ra thì chỉ nghỉ mấy ngày là được rồi! Nào ngờ biểu thiếu gia lại nói là ông ấy sẽ lây bệnh, ảnh hướng tới người khác, cho nên đã đuổi ông ấy!”
Trong lòng Văn Khang đã hiểu được mấy phần, lại hỏi: “Những người khác e là cũng không phải muốn đi phải không?”
“Đúng vậy, thật ra thì Tiểu Lý…” Thím mập chần chừ một chút.
“Thím Hoàng, thím đã trông tôi từ thuở nhỏ, có chuyện gì thím không thể nói với tôi chứ?”
“Haizz, chuyện này dù sao cũng có liên quan tới hai anh em cậu nên thím cũng không tiện lắm mồm!” Thím mập buồn bã, “Thật ra thì cái bình hoa đó không phải Tiểu Lý làm vỡ, vậy mà biểu thiếu gia lại mắng cậu ấy, còn đuổi cậu ấy đi! Cha của lão Trương bị bệnh, ông ấy xin về nhà thăm cha, nhưng biểu thiếu gia lại nói nếu đi thì đừng trở về, vậy là ông ấy cũng bị đuổi. Còn Tiểu Mai, bạn trai của con bé ấy tới đây chơi một chút cũng không đáng gì, chỉ cần nói nó mấy câu là được rồi, vậy mà biểu thiếu gia cũng đuổi cả! Tuy cậu ấy là cháu của bà chủ đã mất, nhưng dù sao nhà này cũng do cậu làm chủ, cậu ấy làm như vậy là sao chứ?”
“Nói như vậy, đừng nói là cậu ta cũng khuyên thím về nhà dưỡng lão nha?” Văn Khang cười cười.
“Hả?” Thím mập kinh ngạc, mở to mắt, “Sao cậu lại biết? Tiểu Kiệt quả thật đã từng nói như vậy, nhưng thím lại không nỡ bỏ cậu, cho dù phải về dưỡng lão, thím cũng phải tận mắt thấy cậu bình an trở về đã!”
Văn Khang vỗ vỗ vai bà, “Thím cứ yên tâm, có tôi ở đây, thím muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu! Nếu mấy người Tiểu Mai chịu trở về làm, cứ bảo bọn họ trở về là được, nhà này cũng không ngại thuê thêm mấy người đâu!”
Lúc này, trong lòng Văn Khang cũng đã rõ ràng, Viên Văn Kiệt thừa dịp y, hay nói cho đúng hơn là thừa dịp chủ nhân của thân thể này gặp chuyện đã trở thành chủ nhân của gia đình này, cậu ta thay tất cả người hầu, nếu không phải thím mập là nguyên lão mấy triều, e là cũng khó tránh vận mệnh bị đuổi đi. Hơn nữa, nếu không phải thím mập xem TV nhìn thấy y, chạy đến công ty tìm người, lại ép Viên Văn Kiệt phải đi chung quanh thăm dò, việc y có trở về được hay không là một vấn đề.
Từ đó cho thấy, Viên Văn Kiệt không hề muốn y quay về. Cũng có thể kết luận, thím mập và Viên Văn Kiệt không phải là người một đường, người này có thể tin tưởng, nhưng hiện giờ nhà này ngoài thím mập ra, tất cả đều là người của Viên Văn Kiệt, như vậy sẽ rất bất lợi. Cho nên, Văn Khang đã trao quyền cho thím mập, bảo thím ấy đi gọi những người trước đây trở về. Chờ đến khi những người cũ quay về, thím mập sẽ tìm cơ hội đuổi những người mới tới đi.
“Phải rồi, mấy tháng nay cậu ở đâu? Sao lại không về nhà?” Thím mập quan tâm, hỏi.
Văn Khang gãi gãi đầu, đáp lại: “Sau khi xảy ra tai nạn, tôi bị thương, được một cậu sinh viên cứu giúp! Nhưng vì ngã trúng đầu nên những chuyện trước đây tôi đã quên sạch, ngay cả nhà ở nơi nào tôi cũng nhớ không ra! Vì thế, cậu ấy đã giữ tôi lại. Về sau, mọi người đến tìm, cho tới thời điểm hiện giờ!”
Xong, lại bổ sung một câu, “Sau này nếu tôi có quên chuyện gì, thím phải nhắc tôi đó!”
Thím mập gật mạnh đầu.
Sáng sớm hôm sau, Văn Khang muốn tới nhà hàng Tứ Hải Xuân xem việc kinh doanh thế nào.
Viên Văn Kiệt thấy thế, lập tức quan tâm, “Anh họ, anh vừa khỏi bệnh, nên nghỉ ngơi nhiều đi!”
Văn Khang nhìn cậu ta, cười, “Tôi chưa già, chưa đến lúc phải dưỡng lão đâu, còn vết thương của tôi, mấy tháng trước đã chữa khỏi rồi, không sao cả!”
“Vậy là tốt rồi!” Viên Văn Kiệt liên tục gật đầu, nhìn có vẻ như vui lắm, “Mấy tháng nay anh mất tích, cả nhà hàng ai cũng nhốn nháo cả lên!”
Hai người đi tới ga ra, Văn Khang nhìn thấy xe, bảo: “Sau lần xảy ra tai nạn, tôi rất sợ xe cộ, cậu lái được chứ?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!” Viên Văn Kiệt nhanh chóng đồng ý, đi tới khởi động xe.
Xe chạy thẳng vào trung tâm thành phố.
“Vừa rồi cậu nói trong mấy tháng tôi mất tích, cả nhà hàng loạn cả lên! Vậy cậu xử lý thế nào?” Văn Khang đã có thể khẳng định, nếu Viên Văn Kiệt đã thừa dịp y không có mặt đuổi hết những người làm trong nhà, vậy nhất định cậu ta cũng sẽ không bỏ qua bên nhà hàng.
Quả nhiên, Viên Văn Kiệt trả lời, “Có mấy người làm việc trong bộ phận nấu ăn đã xin nghỉ, xem cũng không còn cách nào khác, phải cho họ đi thôi! Còn người phụ trách nhập hàng lại ăn chặn, nhập hàng thứ phẩm, nên em đã đuổi việc gã ta!”
“Tôi hiểu rồi!” Văn Khang tựa vào ghế dựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Giỏi cho vua nào triều thần nấy, không phải trước đây những cuộc chính biến chốn cung đình cũng đều là như thế hay sao…
Vẻ mặt của gã bắp cải vừa ai oán vừa kích động, “Anh họ, anh sao vậy? Em là Viên Văn Kiệt nè, anh đừng giận mà! Hôm đó sau khi chúng ta cãi nhau xong, anh đi luôn một hơi, em muốn xin lỗi anh nhưng thấy xe đã khởi động, anh đi mất rồi, em cứ nghĩ là anh đã hết giận cho nên cũng về nhà! Nào ngờ đợi cả hai ngày cũng chưa thấy anh về, sau đó em vội vã cho người đi tìm anh, kết quả lại thấy chiếc xe anh mới mua nằm dưới triền núi, nhưng anh thì không thấy đâu. Về sau, lúc xem phim truyền hình, em cảm thấy người diễn vai Triệu vương đó rất giống anh nhưng do anh mặc đồ cổ trang nên thật ra cũng chẳng giống mấy, với lại tên cũng khác. Mãi cho đến gần đây, em nhìn thấy hình anh đá bóng trên báo mới xác định đó là anh, cho nên lập tức chạy tới đây tìm ngay!”
Văn Khang, Thiếu Hoa, cả Ba Lệ đều ngơ ra.
“Anh họ, anh ở ngoài chơi lâu như vậy cũng nên về nhà thôi, chuyện làm ăn ở Tứ Hải Xuân đang chờ anh về quản lý đó!”
“Ờ…” Văn Khang bắt đầu suy ngẫm. Lúc này, Thiếu Hoa bỗng túm Văn Khang vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Ba Lệ rất thông minh, vội vã canh giữ ở bên ngoài.
“Tiểu Khang, anh không thể về!” Thiếu Hoa sợ hãi.
“Sao thế?”
Thiếu Hoa không biết nên giải thích với y thế nào để y không sợ. Nhưng nghĩ một chốc, cậu cũng đành kể thật, “Có người phá hỏng phanh xe của anh, tôi nghi ngờ là người trong nhà làm, cho nên anh đừng về đó!”
Văn Khang cười cười, kiếp trước y là hoàng đế, trong triều các quần thần lục đục với nhau là chuyện thường, nên đương nhiên y cũng sẽ không khờ khạo như Thiếu Hoa rồi. Giờ kẻ đứng phía sau thấy y không chết, nhất định sẽ ra chiêu tiếp theo. Nếu y không trở về mà tiếp tục ở cùng Thiếu Hoa trong một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách nho nhỏ thế này, có thể thoát được sao? Nói không chừng còn dẫn sát thủ tới đây, đến lúc đó e là ngay cả Thiếu Hoa, bà cụ và cả Ba Lệ cũng sẽ bị liên lụy.
Nguy cơ tới gần, trốn tránh cũng không phải là cách tốt. ‘Nguy Cơ’ chính là nguy hiểm và cơ hội đan xen với nhau, nếu cứ ở lì chỗ này chờ chết, đợi đối phương ra tay, chi bằng cứ chường mặt ra, thử xem bọn họ muốn làm gì, tùy cơ ứng biến, một lưới bắt gọn hết.
Vén mấy sợi tóc bên thái dương Thiếu Hoa lên, Văn Khang mỉm cười nhìn cậu, “Nếu người nhà của ta đã đến tìm, ta đương nhiên phải về nhà rồi, nếu có cơ hội, ta sẽ trở về tìm ngươi, yên tâm đi!”
Nói xong, y nắm lấy tay cậu.
Lòng Thiếu Hoa bỗng thấy nhẹ hẳn, đôi bày tay ấm áp mạnh mẽ ấy đang nắm lấy tay cậu, trong thoáng chốc, những bất an đè nặng như lặng đi rất nhiều.
Đứng đó nhìn Văn Khang theo em họ của y bước ra khỏi nhà, xuống lầu vào chiếc xe limousine sang trọng đi mất hút, Thiếu Hoa bỗng thấy mình thật vô dụng, cậu ủ rũ quay qua nói với Ba Lệ, “Tính sao đây? À, Chị mau trở về báo với Dung ca, bảo anh ấy tới đây một chuyến đi!”
“Tính sao là tính sao?” Ba Lệ cũng không hiểu gì, “Người nhà của anh ta đến tìm anh ta về, không phải tốt lắm sao?”
“Chị không hiểu đâu, chị mau về nhà kể chuyện này với Dung ca đi, anh ấy sẽ biết nên giải quyết thế nào!”
Văn Khang đi theo cậu em họ Viên Văn Kiệt và cái tên như ai thiếu tiền về nhà của mình. Nhà của y là một biệt thự nhỏ, màu trắng, hai tầng, xung quanh trồng đầy hoa cỏ, cây cối xanh um tươi tốt, xem tuổi tác của những thứ này, vậy ngôi nhà này cũng…
Là nhà giàu mới nổi.
Văn Khang buồn bực, thế giới này đúng là nhiều nhà giàu mới nổi quá nha.
Bên trong có một đình nghỉ mát trắng toát, còn có bể bơi… Kiểu cách thế này Văn Khang cũng đã từng thấy trên TV, xem cảnh sắc, trang trí ở nơi này, rõ ràng là biểu hiện ‘Ta đây rất có tiền” rồi.
Vừa vào tới cửa, một bà thím trung niên mập mạp lập tức chạy tới, “Trời đất, Tiểu Phi, cuối cùng cậu cũng về rồi, mấy tháng nay cậu làm thím lo lắng gần chết!”
Văn Khang không biết bà ấy, đành phải mỉm cười, gật đầu.
Bà thím mập mạp đó tiếp tục lẩm bẩm, “Cậu mất tích mấy ngày, cậu có biết là thím lo lắng cho cậu lắm không! Biểu thiếu gia đi tìm cậu, nói là tìm được một chiếc xe bị lật, thím biết là cậu đã bị tai nạn xe, cả ngày lo sợ ăn ngủ không yên, về sau lúc xem phim truyền hình, thấy có một vai diễn rất giống cậu, thím lập tức chạy tới công ty Tụ Tinh hỏi thử, nào ngờ bọn họ lại không biết lai lịch của cậu…”
Trước nay Văn Khang rất không thích nói chuyện với những bà lão huyên thuyên, nhưng hiện tại, y cần phải biết được thông tin về chủ nhân của thân thể này, cho nên trong lúc bà ấy tiếp tục lải nhải, thỉnh thoảng y cũng đặt câu hỏi, tìm lời dẫn cho bà ấy nói, hiện giờ đại khái y cũng hiểu được tám, chín phần.
Chủ nhân của thân thể này là Long Phi, còn căn biệt thự này là do cha của anh ta mua vào mấy năm trước. Long lão kinh doanh trong ngành ẩm thực, dần dần giàu lên, hiện tại đã xây dựng được nhà hàng Tứ Hải Xuân lớn nhất thành phố này. Giàu có, ông ấy bắt đầu nghĩ đến chuyện mua biệt thự, nhưng mua chưa được bao lâu, còn chưa kịp hưởng thụ, ông ấy đã bị xuất huyết não, đột ngột qua đời. Còn về mẹ của Long Phi, bà ấy đã qua đời từ rất sớm, Long Phi là do một tay thím Hoàng chăm sóc đến trưởng thành. Trong gia đình này, bà là quản gia, bà đã ở trong Long gia mấy chục năm nên hai cha con của họ cũng không xem bà như người ngoài.
Sở thích lớn nhất của bà là vào bếp nấu những món ngon, sau đó lên sô pha nằm xem truyền hình, thậm chí còn bị mấy bộ phim đó làm cho lệ rơi đầy mặt. Nhưng, thu hoạch lớn nhất của bà là phát hiện Văn Khang trên TV, tuy nhiên, Viên Văn Kiệt lại bảo không phải. Vì Văn Khang mặc đồ cổ trang nên bà cũng không dám xác định lắm, bà chạy đến công ty Tụ Tinh hỏi, nhưng họ lại bảo không có kí hợp đồng với diễn viên này, sau bà lại chạy khắp các phim trường hỏi thăm, thậm chí còn bảo Viên Văn Kiệt đến trường học, đến các công ty tìm người.
“Mấy người còn ở đó ngây ra làm gì? Mau tới nhà bếp lấy trà bánh lên đây!” Thím mập nói huyên thuyên một hơi mới phát hiện không có trà bánh gì, bà vừa chỉ huy người hầu, vừa vỗ vỗ lên cánh tay khỏe mạnh của Văn Khang, than thở, “Nhất định cậu đã chịu không ít khổ cực bên ngoài rồi, nhìn cậu nè, gầy thành thế này rồi, cánh tay giờ chỉ còn như chiếc đũa thôi!”
Văn Khang cũng thở dài, có ai thấy chiếc đũa thô thế này chưa?
Người hầu bưng trà bánh lên, Văn Khang nhìn lướt qua, thấy mấy món bánh này đều rất đẹp, rất tinh tế nhìn không giống mấy loại bán ngoài chợ. Ngoài ra, y còn phát hiện người hầu đó đang lặng lẽ nhìn mình.
Thím mập thấy y đang nhìn người hầu nọ, giải thích, “Cậu ta là Tiểu Mạnh, vừa mới tới làm!”
“Khi nào?”
“Ba tháng trước!”
Văn Khang thầm tính toán, thời gian vừa đúng lúc thân thể này xảy ra ‘tai nạn xe’.
Văn Khang nếm thử một cái bánh bích-quy, tùy tiện hỏi một câu, “Những người khác đâu!”
Thím mập lập tức gọi mọi người vào, “Mấy người vào đây cả đi, mau tới cho đại thiếu gia xem mặt!”
Mấy người hầu bước vào, thím mập lại giải thích, “Đầu bếp, người làm vườn, dọn dẹp vệ sinh! Bọn họ chỉ mới tới mấy tháng nay thôi, đại thiếu gia không biết họ đâu!”
Văn Khang mỉm cười nhìn mấy người trước mặt, nhưng, thật ra trong lòng y đang cười lạnh. Giỏi cho vua nào triều thần nấy, không phải trước đây những cuộc chính biến chốn cung đình cũng đều là như thế hay sao? Một người mới lên, những người trước đây sẽ bị đuổi, đổi thành người của họ.
“Những người hầu trước đây đâu?” Văn Khang lại tùy ý hỏi một câu.
Thím mập vừa muốn nói, Viên Văn Kiệt đã chen vào, “Cha của bác Trương làm vườn bị bệnh, nên ông ta phải trở về! Đầu bếp cũ cũng bị bệnh, không thể làm việc được nữa. Còn Tiểu Lý quét dọn phòng khách lỡ tay đánh vỡ bình hoa, em mới nói cậu ta có mấy câu cậu ta đã cãi cọ với em, nên em đã đuổi cậu ta rồi! Còn Tiểu Mai đã có bạn trai nên cũng không đi làm nữa!”
Vừa nghe cậu em họ nói, Văn Khang vừa lấy thìa khuấy khuấy tách trà, khóe mắt lại liếc sang mấy người bên cạnh. Dù lúc nói chuyện Viên Văn Kiệt rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt cũng không tránh khỏi chuyện khẩn trương, thím mập kế bên lại có vẻ bực bội, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Tôi thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút!” Văn Khang miễn cưỡng tựa vào sô pha.
(P/s: Tới đây Zhou mạn phép đổi lại cách xưng hô của Văn Khang từ Ta – Ngươi thành các từ xưng hô hiện đại, đơn giản vì Zhou nghĩ một người thông minh như Văn Khang trong ba tháng đã có thể thích nghi, ngụy trang bản thân thật giống với một người hiện đại để chống lại những nguy hiển lẩn quẩn quanh mình, phải không nào? ^^)
Viên Văn Kiệt nghe thế, lập tức nói ngay, “Anh họ, anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện trong nhà hàng đã có em lo rồi, không sao đâu!”
Văn Khang mỉm cười, gật đầu, “Vất vả cho cậu rồi!”
Thím mập đưa Văn Khang về phòng, cho đến khi nhìn thấy y ngủ mới trở về. Văn Khang nằm trên giường, sắp xếp lại những thông tin đã biết được một lần, vẽ lại tình huống tạm thời hiện giờ.
Đến giờ cơm chiều, Văn Khang ngồi trước một bàn thức ăn phong phú nhưng lại lười động đũa.
Thím mập lo lắng, hỏi: “Sao vậy? Ăn không quen mấy món này à?”
“Anh họ, có phải sức khỏe anh vẫn chưa tốt? Hay là đến bệnh viện kiểm tra lại nha!” Viên Văn Kiệt cũng cực kì quan tâm.
Văn Khang cảnh giác, đáp lời, “Không sao cả, tôi chỉ thấy không đói bụng, khi nào đói tôi sẽ ăn!”
Dùng cơm chiều xong, Văn Khang trở vào phòng. Một lát sau, thím mập lập tức bưng một chiếc khay tới, trên khay là dưa cải và mấy món điểm tâm.
“Có phải cậu ăn không quen mấy món do đầu bếp mới làm không?” Thím mập lo lắng, nhìn sắc mặt của y, “Đây là bánh nhân hào mà cậu thích ăn nhất nè, là tự tay thím làm đó, cậu ăn thử chút đi!”
Văn Khang không thích ăn hải sản, nhưng thấy bà quan tâm mình như vậy, cũng không nỡ từ chối, y đành phải cố gắng ăn một ít.
Trong lúc ăn, y lơ đễnh nói một câu, “Đầu bếp trước kia làm vẫn tốt hơn giờ nhiều lắm!”
Thím mập thở dài, “Lão Phùng đã ở Long gia nhiều năm, khẩu vị của mấy người trong nhà thế nào ông ấy đều biết cả! Cho nên tài nghệ nấu nướng của ông ấy không chê được rồi!”
“Giờ ông ấy thế nào rồi?” Văn Khang làm như chỉ tùy tiện hỏi, “Ông ấy bệnh gì?”
“Tính ra thì cũng không phải bệnh gì nặng lắm!” Thím mập do dự một chút, nói: “Ông ấy chỉ bị cảm thôi, thật ra thì chỉ nghỉ mấy ngày là được rồi! Nào ngờ biểu thiếu gia lại nói là ông ấy sẽ lây bệnh, ảnh hướng tới người khác, cho nên đã đuổi ông ấy!”
Trong lòng Văn Khang đã hiểu được mấy phần, lại hỏi: “Những người khác e là cũng không phải muốn đi phải không?”
“Đúng vậy, thật ra thì Tiểu Lý…” Thím mập chần chừ một chút.
“Thím Hoàng, thím đã trông tôi từ thuở nhỏ, có chuyện gì thím không thể nói với tôi chứ?”
“Haizz, chuyện này dù sao cũng có liên quan tới hai anh em cậu nên thím cũng không tiện lắm mồm!” Thím mập buồn bã, “Thật ra thì cái bình hoa đó không phải Tiểu Lý làm vỡ, vậy mà biểu thiếu gia lại mắng cậu ấy, còn đuổi cậu ấy đi! Cha của lão Trương bị bệnh, ông ấy xin về nhà thăm cha, nhưng biểu thiếu gia lại nói nếu đi thì đừng trở về, vậy là ông ấy cũng bị đuổi. Còn Tiểu Mai, bạn trai của con bé ấy tới đây chơi một chút cũng không đáng gì, chỉ cần nói nó mấy câu là được rồi, vậy mà biểu thiếu gia cũng đuổi cả! Tuy cậu ấy là cháu của bà chủ đã mất, nhưng dù sao nhà này cũng do cậu làm chủ, cậu ấy làm như vậy là sao chứ?”
“Nói như vậy, đừng nói là cậu ta cũng khuyên thím về nhà dưỡng lão nha?” Văn Khang cười cười.
“Hả?” Thím mập kinh ngạc, mở to mắt, “Sao cậu lại biết? Tiểu Kiệt quả thật đã từng nói như vậy, nhưng thím lại không nỡ bỏ cậu, cho dù phải về dưỡng lão, thím cũng phải tận mắt thấy cậu bình an trở về đã!”
Văn Khang vỗ vỗ vai bà, “Thím cứ yên tâm, có tôi ở đây, thím muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu! Nếu mấy người Tiểu Mai chịu trở về làm, cứ bảo bọn họ trở về là được, nhà này cũng không ngại thuê thêm mấy người đâu!”
Lúc này, trong lòng Văn Khang cũng đã rõ ràng, Viên Văn Kiệt thừa dịp y, hay nói cho đúng hơn là thừa dịp chủ nhân của thân thể này gặp chuyện đã trở thành chủ nhân của gia đình này, cậu ta thay tất cả người hầu, nếu không phải thím mập là nguyên lão mấy triều, e là cũng khó tránh vận mệnh bị đuổi đi. Hơn nữa, nếu không phải thím mập xem TV nhìn thấy y, chạy đến công ty tìm người, lại ép Viên Văn Kiệt phải đi chung quanh thăm dò, việc y có trở về được hay không là một vấn đề.
Từ đó cho thấy, Viên Văn Kiệt không hề muốn y quay về. Cũng có thể kết luận, thím mập và Viên Văn Kiệt không phải là người một đường, người này có thể tin tưởng, nhưng hiện giờ nhà này ngoài thím mập ra, tất cả đều là người của Viên Văn Kiệt, như vậy sẽ rất bất lợi. Cho nên, Văn Khang đã trao quyền cho thím mập, bảo thím ấy đi gọi những người trước đây trở về. Chờ đến khi những người cũ quay về, thím mập sẽ tìm cơ hội đuổi những người mới tới đi.
“Phải rồi, mấy tháng nay cậu ở đâu? Sao lại không về nhà?” Thím mập quan tâm, hỏi.
Văn Khang gãi gãi đầu, đáp lại: “Sau khi xảy ra tai nạn, tôi bị thương, được một cậu sinh viên cứu giúp! Nhưng vì ngã trúng đầu nên những chuyện trước đây tôi đã quên sạch, ngay cả nhà ở nơi nào tôi cũng nhớ không ra! Vì thế, cậu ấy đã giữ tôi lại. Về sau, mọi người đến tìm, cho tới thời điểm hiện giờ!”
Xong, lại bổ sung một câu, “Sau này nếu tôi có quên chuyện gì, thím phải nhắc tôi đó!”
Thím mập gật mạnh đầu.
Sáng sớm hôm sau, Văn Khang muốn tới nhà hàng Tứ Hải Xuân xem việc kinh doanh thế nào.
Viên Văn Kiệt thấy thế, lập tức quan tâm, “Anh họ, anh vừa khỏi bệnh, nên nghỉ ngơi nhiều đi!”
Văn Khang nhìn cậu ta, cười, “Tôi chưa già, chưa đến lúc phải dưỡng lão đâu, còn vết thương của tôi, mấy tháng trước đã chữa khỏi rồi, không sao cả!”
“Vậy là tốt rồi!” Viên Văn Kiệt liên tục gật đầu, nhìn có vẻ như vui lắm, “Mấy tháng nay anh mất tích, cả nhà hàng ai cũng nhốn nháo cả lên!”
Hai người đi tới ga ra, Văn Khang nhìn thấy xe, bảo: “Sau lần xảy ra tai nạn, tôi rất sợ xe cộ, cậu lái được chứ?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!” Viên Văn Kiệt nhanh chóng đồng ý, đi tới khởi động xe.
Xe chạy thẳng vào trung tâm thành phố.
“Vừa rồi cậu nói trong mấy tháng tôi mất tích, cả nhà hàng loạn cả lên! Vậy cậu xử lý thế nào?” Văn Khang đã có thể khẳng định, nếu Viên Văn Kiệt đã thừa dịp y không có mặt đuổi hết những người làm trong nhà, vậy nhất định cậu ta cũng sẽ không bỏ qua bên nhà hàng.
Quả nhiên, Viên Văn Kiệt trả lời, “Có mấy người làm việc trong bộ phận nấu ăn đã xin nghỉ, xem cũng không còn cách nào khác, phải cho họ đi thôi! Còn người phụ trách nhập hàng lại ăn chặn, nhập hàng thứ phẩm, nên em đã đuổi việc gã ta!”
“Tôi hiểu rồi!” Văn Khang tựa vào ghế dựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.