Editor: Phinny
Đã có công thức điều chế độc, như vậy thuốc giải cũng đơn giản.
Bởi vì Lý Tiềm về tới đúng thời điểm, cho nên Tiết Nhân Thịnh quyết định mở tiệc trong thành một ngày, khao các tướng sĩ, cũng vì Lý Tiềm đón gió tẩy trần. Chỉ vì lý do như vậy, yến hội được bày lên theo đúng ý của Tiết Nhân Thịnh.
Nếu như nói Tiết Nhân Thịnh uy hiếp Phùng Lăng, tìm cơ hội thuyết phục Phùng Lăng đến nương tựa Kỳ quốc, như vậy hiện nay Tiết Nhân Thịnh có thể lấy tính mạng người nhà ra uy hiếp, chiêu nạp Phùng Lăng, lần này không có khả năng.
Về phần xử trí Phùng Lăng như thế nào, Tiết Nhân Thịnh còn chưa nghĩ ra, hắn tạm thời không nghĩ để qua một bên, lòng muốn hai ngày nữa sau khi bệ hạ tỉnh lại sẽ tự xử lý, hắn không muốn phí sức lòng một lần nào nữa, sắp xếp một nơi cho người nhà Phùng Lăng trong hậu viện.
Sau khi độc được giải, mũi tên bị trúng nhỏ đến nỗi không hể gây ra thương tích, Mục Diễm sau hai ngày biến mất đã xuất hiện, thân thể khỏe mạnh.
Chủ soái đã khỏi hẳn, các chuyên gia nhanh chóng tập hợp ở chung một chỗ, thương lượng kế sách đánh trận chiến trước mắt.
Thật ra thì bắt được Khố Tứ dễ thủ khó công, hoàng cung Tư Quốc liền giống như gần kề, lúc này nếu không thừa thắng xông lên, thì đợi đến bao giờ?
Vì vậy, mười ngày sau, do Tiết Nhân Thịnh cầm đầu, Mục Diễm dẫn dắt hơn mười thân tín tướng lãnh quân sư, lên đường.
Cùng ngày năm tháng mười, Kỳ quân một đường bức lui Tư quân tới Yến thành, thành trung ương, hoàng cung Tư Quốc đứng vững vàng rực rỡ, Kỳ quân nóng lòng muốn thử.
Ngày bảy tháng mười, quần thần Tư Quốc xin hàng, Hoàng đế Tư Quốc Phó Dập cố chấp bắt Đoan Vương vừa khỏi bệnh hiện trên tường thành, cao giọng uy hiếp Mục Diễm, nếu không lui binh, liền giết Đoan Vương phơi thi thể ba ngày, Mục Diễm nhớ tới Thẩm Cẩn Huyên, d-iend/anle*quy,do.n nhìn thẳng vào Phó Dập đang cười ngạo nghễ, hạ lệnh lui binh, dựng trại.
Hoàng cung lúc này, đã không tính là hoàng cung nữa rồi, không nhìn ra trang nghiêm tôn quý của ngày xưa, khắp nơi đều khiến lòng người bàng hoàng sợ hãi cùng cẩn thận.
Dong Duẫn khó có thể gặp người lạnh nhạt như thế, phía trước, Đoan Vương bị giam lỏng cũng rất là lạnh nhạt, kể cả khi ông bị mang thành kính tường uy hiếp Mục Diễm, bắt đầu một ngày ba lần không ngừng thử tự sát, hoặc là, cố gắng chạy đi, nhưng làm sao mà ông có thể chạy thoát sự canh giữ nghiêm mật của hai mươi lăm người đây.
Dong Duẫn từng muốn khuyên ông, chớ để lãng phí thể lực, nghỉ ngơi cho tốt là được.
Cuối cùng nàng lại để lời nói đó trong lòng không nói ra, Đoan Vương chỉ cho là chưa từng gặp, coi nàng giống như không khí. Câu nói ở trong lòng Dong Duẫn là: dù sao cũng sẽ tự có người đón ngươi ra ngoài.
Đoan Vương chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như thế, mạng của mình, lại sẽ được Hoàng đế Kỳ quốc quý trọng, không đúng, Mục Diễm quý trọng, không phải là tánh mạng của hắn, mà là nữ nhi của hắn.
Nhớ tới Thẩm Cẩn Huyên, trong lòng Đoan Vương liền mềm nhũn, hôm nay tháng mười khí lạnh càng nghiêm trọng, chắc hẳn hắn đã làm ông ngoại.
Vì vậy, tâm lại càng mềm nhũn.
Muốn sống thì phải im lặng. Sự việc ngày càng nghêm trọng.
Phóng Yến là phòng tuyến cuối cùng của Tư Quốc, Đoan Vương, khiến cho Kỳ quốc lui binh một hi vọng rất nhỏ. Thật ra là, hai người vẫn còn một chút quan hệ, nếu một ngày Mục Diễm quyết tâm, đặt người yêu sang một bên, hoặc là bị những tướng lĩnh đang hi vọng có cuộc sống tốt hơn thuyết phục, gật đầu một cái, trăm vạn đại quân Kỳ quân đạp bằng Phóng Yến, không phải là rất dễ dàng sao?
Cho nên, người dân của Yến thành chưa có trải qua ngày nào bình yên cả, không hề cảm thấy vui mừng khi các vị tướng sĩ đã thua trận vẫn cố kiên trì. Người dân so với những người trong cung kia cực khổ hơn rất nhiều, bởi vì dù tốt đẹp, dân chúng khổ, mà mất, dân chúng cũng khổ. Lương thực còn chưa hết, thủ thành liền bắt đầu phòng ngừa chu đáo đi vào từng nhà trắng trợn cướp lương thực, dù là đúng hay sai vẫn có người không phục, cũng có người trong lòng mong Kỳ quân mau tràn vào, chấm dứt chuyện này thật sớm.
Tuần giữa tháng mười một, Mục Diễm ra lệnh cho người đột nhập vào thành cứu Đoan vương nhưng thất bại bảy lần, rốt cuộc nảy lên ý chí quyết tâm, sau khi trao đổi, mọi người đồng ý ngày mai công thành.
Vượt quá sự dự liệu chính là, người từ trước đến nay giúp cho Tư Quốc chưa bị tiêu diệt, hiện tại lại xuất trước mặt của Mục Diễm.
Bụng của nàng đã bằng phẳng lại, nhiều ngày đi xe mệt nhọc khiến sắc mặt nàng có chút không tốt, nhưng lại không che giấu được toát lên khí chất của một người mẹ thành thục.
Đúng, là Thẩm Cẩn Huyên tới.
Mục Diễm vừa mừng vừa sợ, còn có chút phiền não, sớm không tới trễ không tới, lại tới ngay lúc hắn vừa quyết định công thành. Chỉ là này cũng không trọng yếu lắm, chủ yếu là cha của nàng và con của nàng.
Mấy tháng không thấy, cánh tay của hắn càng thêm vững trãi, ôm nàng vào lòng thì lại rất cẩn thận, mềm mại xen lẫn khắc chế không dùng quá nhiều lực.
Thẩm Cẩn Huyên nhịn không được nữa, nước mắt rơi xuống.
Bao nhiêu ngày đêm, nỗi nhớ thấm đậm xương tủy như cơn đau hành hạ nàng, khiến cho nàng kể từ khi hắn rời đi chưa một lần cảm thấy yên ổn..
Mặc dù luyến tiếc phải giao con trai mới sinh cho Diệp phân nghi và Uyển dung hoa, nhưng cuối cùng nỗi nhớ hắn vẫn đặt trên tất cả, cho nên, nàng tới, trải qua một tháng hai mười ngày, đi tới bên cạnh hắn, gặp được hắn đen do ăn nắng dung nhan gầy đi.
Hai người rõ ràng đều hết sức kích động, nhìn nhau thật lâu rồi ôm nhau, hận không thể khiến đối phương trở thành một phần thân thể của mình. D>iendanlequy’do;n Hắn ôm nàng thật chặt, nàng cảm nhận được, cũng dang tay ôm chặt thắt lưng của hắn, ngôn ngữ gì cũng không thể hình dung được họ bây giờ, niềm vui sướng khi được thấy nhau khó có thể tả thành lời.
Giờ khắc này, giống như ngày đêm luân phiên, xuân đi đông tới, chớp mắt một cái giống như vạn năm.
Sau khi hai người thân mật với nhau, biết được Phó Dập thủ đoạn hèn hạ vùng vẫy giãy chết, Thẩm Cẩn Huyên nóng lòng lại khổ não, nóng lòng an ủi cha nàng, khổ não là phải làm như thế nào để cứu Đoan Vương ra.
Nhìn nàng mày khẽ cau không nói, Mục Diễm cũng biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, hôn trán có một chút hơi lạnh lẽo nàng, lại dịch dịch góc chăn, nắm thật chặt cánh tay, khuyên nhủ: "Đừng suy nghĩ, sắc trời đã tối, ngươi mau ngủ."
Dựa vào lồng ngực Mục Diễm, Thẩm Cẩn Huyên gật đầu một cái, nhắm mắt lại, buồn ngủ ập tới, rồi lại không đến nỗi có thể khiến nàng ngủ. Ngày mai sẽ như thế nào đây? Nàng đã biết Mục Diễm muốn ngày mai mạnh mẽ công thành, nói đúng là dù Phó Dập làm lại trò cũ, kéo Đoan Vương đến thành tường, cũng không thể uy hiếp Mục Diễm.
Hắn là vua một nước, có thể không giữ lời với nàng, nhưng không thể không giữ lời với thiên hạ của hắn, hắn người đứng đầu.
Nàng cũng không muốn hắn lâm vào tình thế khó xử, lại càng không nguyện ý thấy là cha nàng bỏ mạng tại nơi này.
Thẩm Cẩn Huyên khổ não, nhưng rốt cuộc thì cũng ngủ thiếp đi, hô hấp vững vàng nhẹ nhàng chạm vào da Mục Diễm, để cho hắn cảm thấy vì nhột mà ngọt ngào.
Nàng sinh một con trai, nói là mắt giống nàng, thật muốn nhìn một chút rốt cuộc có giống bao nhiêu.
Phải kết thúc chuyện này thôi.
Hôm sau, trời vừa sáng, kèn công thành liền được thổi lên, đinh tai nhức óc, người thành phố nghe nghĩ thầm đến lúc rồi, cuối cùng là tới, người ngoài thành nghe, ý chí liền nổi lên, gào hét đứng lên, đụng cửa thành, leo thành tường, chỉ xét riêng về khí thế, đã thắng tướng sĩ thủ thành Tư Quốc rồi, đáng sợ nhưng không khỏi làm người ta hưng phấn.
Mục Diễm ngồi ở trên ngựa, áo giáp bạc sáng bóng, thần thái sáng láng, một đôi đen nhánh mắt, nụ cười lạnh lẽo.
Cửa thành lảo đảo muốn sập, quả nhiên, Đoan Vương lại bị trói tới.
Thật ra thì, nhìn Phó Dập vùng vẫy bộ dạng giãy chết, thật là thú vị.
Mục Diễm nghĩ tràn đầy ác ý, mắt từ đầu đến cuối cũng không nhìn đi theo Phó Dập cùng Đoan Vương sau lưng Dong Duẫn một cái.
Hắn ra dấu một cái, cửa thành Phóng Yến cuối cùng là sau cùng một giây trước bảo vệ, nhìn hắn ánh mắt của Phó Dập, cất giọng nói: "Người chủ động đầu hàng, miễn cho khỏi chết, hoặc ngoan ngoãn quy thuận, hoặc đến nơi ở khác, đều tự mình quyết định!" d?ienda!nlequ%ydo^n Lời nói đến đây, nụ cười trong mắt Mục Diễm sâu hơn rất nhiều.
Không có ai nguyện ý chết, nhất là khi hắn gần lúc tử vong, vậy thì càng không muốn.
Chẳng biết lúc nào Thẩm Cẩn Huyên đã đi ra từ trong trướng, nàng liếc mắt liền thấy Phó Dập trên tường thành, cự ly này xa, vượt qua tầng tầng biển người, nàng nhìn thấu hắn lo âu không cam lòng cũng không che giấu được nhếch nhác.
Nàng còn chứng kiến sau lưng của hắn đứng một nữ nhân, cô gái kia mắt cực kỳ giống nàng, mặt mũi của nàng, quen thuộc như vậy.
Là Thượng Nhất Thế, nữ nhân khiến nàng bệnh nặng.
Kỳ quái là, Thẩm Cẩn Huyên lúc này không giận chút nào.
Chỉ cảm thấy nỗi thất vọng đang không ngừng kéo tới hắn, trên tường thành lấy phụ thân nàng uy hiếp nam nhân, đó là nam nhân duy nhất mà nàng yêu nguyện chết vì hắn.
Nàng nhìn chằm chằm Phó Dập, giống như cảm nhận được điều đó, Phó Dập càng nhìn hướng nàng.
Cả người đề phòng chống lại tầm mắt Thẩm Cẩn Huyên một khắc cũng không buông xuống, vì vậy hắn liền bị một thanh thủy chủ đâm từ sau lưng tới tim.
Nếu như Phó Dập muốn, Đoan Vương cũng sẽ phải chết cùng, nhưng mà, nàng khóc, vì vậy, hắn không ra tay nữa.
Phó Dập ngã xuống, rơi vào trong lòng của người đang đứng phía sau, mùi thơm quen thuộc của nữ nhân, vẫn say lòng người như vậy, Dong Duẫn mắt đào hoa, đẹp như cũ.
".. . Huyên Nhi.... Dong nhi......"
Hắn chết không nhắm mắt, Dong Duẫn giơ tay vuốt cho đôi mắt của hắn khép lại, cũng không biết cuối cùng hắn khẽ gọi người nào.
Trận này tranh chấp giằng co thật lâu, không ngờ được kết quả theo ý muốn, kết thúc vội vã. (kết thúc vội vã, có thể hiểu đó là một đoạn nhỏ thôi ==)
Cuối cùng, Đoan Vương bình an vô sự.
Thẩm Cẩn Huyên cũng rõ một số chuyện chưa hiểu.
Thì ra là Thượng Nhất Thế, gián tiếp giết chết nàng, thật ra là người của Mục Diễm. d#ien.danl(equ|ydo=n Thượng Nhất Thế Dong Duẫn chính là cung nữ của Kỳ quốc nằm vùng ở trong hoàng cung Tư Quốc, có thể để cho một nữ nhân cam tâm tình nguyện đi vào nguy hiểm, trừ trung thành, chỉ có thể là tình yêu.
Cho nên, hại chết Thẩm Cẩn Huyên mà Mục Diễm yêu, là trả thù nàng, cũng là vì Mục Diễm.
Thẩm cẩn Huyên không biết kết quả của Thượng Nhất Thế Dong Duẫn là gì, nhưng cả đời này, Dong Duẫn ở hỗn chiến sau đó không xuất hiện nữa, không tìm ra được dấu vết, nàng cũng không có gặp mặt Mục Diễm, nhưng Thẩm cẩn Huyên xác định, cả đời nàng đều yêu Mục Diễm.
Mà Mục Diễm, sau khi giải quyết mọi việc ổn thỏa, không muốn lúc nào cũng phải tự mình giải quyết công việc, vội vã giải quyết một số chuyện về sau, liền dẫn Thẩm Cẩn Huyên cùng mấy hộ vệ vội vàng trở về Kỳ quốc, hắn và nàng đều muốn về nhà đoàn tụ với các con, nếu như ra sức thúc ngực không ngừng, nói không chừng còn có thể kịp lễ mừng năm mới?
Vì vậy, hoàng hôn, một con ngựa lớn, trai tài gái sắc, một đường đi về phương Bắc.
--- ------oOo---- -----
Hoàn
Đã có công thức điều chế độc, như vậy thuốc giải cũng đơn giản.
Bởi vì Lý Tiềm về tới đúng thời điểm, cho nên Tiết Nhân Thịnh quyết định mở tiệc trong thành một ngày, khao các tướng sĩ, cũng vì Lý Tiềm đón gió tẩy trần. Chỉ vì lý do như vậy, yến hội được bày lên theo đúng ý của Tiết Nhân Thịnh.
Nếu như nói Tiết Nhân Thịnh uy hiếp Phùng Lăng, tìm cơ hội thuyết phục Phùng Lăng đến nương tựa Kỳ quốc, như vậy hiện nay Tiết Nhân Thịnh có thể lấy tính mạng người nhà ra uy hiếp, chiêu nạp Phùng Lăng, lần này không có khả năng.
Về phần xử trí Phùng Lăng như thế nào, Tiết Nhân Thịnh còn chưa nghĩ ra, hắn tạm thời không nghĩ để qua một bên, lòng muốn hai ngày nữa sau khi bệ hạ tỉnh lại sẽ tự xử lý, hắn không muốn phí sức lòng một lần nào nữa, sắp xếp một nơi cho người nhà Phùng Lăng trong hậu viện.
Sau khi độc được giải, mũi tên bị trúng nhỏ đến nỗi không hể gây ra thương tích, Mục Diễm sau hai ngày biến mất đã xuất hiện, thân thể khỏe mạnh.
Chủ soái đã khỏi hẳn, các chuyên gia nhanh chóng tập hợp ở chung một chỗ, thương lượng kế sách đánh trận chiến trước mắt.
Thật ra thì bắt được Khố Tứ dễ thủ khó công, hoàng cung Tư Quốc liền giống như gần kề, lúc này nếu không thừa thắng xông lên, thì đợi đến bao giờ?
Vì vậy, mười ngày sau, do Tiết Nhân Thịnh cầm đầu, Mục Diễm dẫn dắt hơn mười thân tín tướng lãnh quân sư, lên đường.
Cùng ngày năm tháng mười, Kỳ quân một đường bức lui Tư quân tới Yến thành, thành trung ương, hoàng cung Tư Quốc đứng vững vàng rực rỡ, Kỳ quân nóng lòng muốn thử.
Ngày bảy tháng mười, quần thần Tư Quốc xin hàng, Hoàng đế Tư Quốc Phó Dập cố chấp bắt Đoan Vương vừa khỏi bệnh hiện trên tường thành, cao giọng uy hiếp Mục Diễm, nếu không lui binh, liền giết Đoan Vương phơi thi thể ba ngày, Mục Diễm nhớ tới Thẩm Cẩn Huyên, d-iend/anle*quy,do.n nhìn thẳng vào Phó Dập đang cười ngạo nghễ, hạ lệnh lui binh, dựng trại.
Hoàng cung lúc này, đã không tính là hoàng cung nữa rồi, không nhìn ra trang nghiêm tôn quý của ngày xưa, khắp nơi đều khiến lòng người bàng hoàng sợ hãi cùng cẩn thận.
Dong Duẫn khó có thể gặp người lạnh nhạt như thế, phía trước, Đoan Vương bị giam lỏng cũng rất là lạnh nhạt, kể cả khi ông bị mang thành kính tường uy hiếp Mục Diễm, bắt đầu một ngày ba lần không ngừng thử tự sát, hoặc là, cố gắng chạy đi, nhưng làm sao mà ông có thể chạy thoát sự canh giữ nghiêm mật của hai mươi lăm người đây.
Dong Duẫn từng muốn khuyên ông, chớ để lãng phí thể lực, nghỉ ngơi cho tốt là được.
Cuối cùng nàng lại để lời nói đó trong lòng không nói ra, Đoan Vương chỉ cho là chưa từng gặp, coi nàng giống như không khí. Câu nói ở trong lòng Dong Duẫn là: dù sao cũng sẽ tự có người đón ngươi ra ngoài.
Đoan Vương chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như thế, mạng của mình, lại sẽ được Hoàng đế Kỳ quốc quý trọng, không đúng, Mục Diễm quý trọng, không phải là tánh mạng của hắn, mà là nữ nhi của hắn.
Nhớ tới Thẩm Cẩn Huyên, trong lòng Đoan Vương liền mềm nhũn, hôm nay tháng mười khí lạnh càng nghiêm trọng, chắc hẳn hắn đã làm ông ngoại.
Vì vậy, tâm lại càng mềm nhũn.
Muốn sống thì phải im lặng. Sự việc ngày càng nghêm trọng.
Phóng Yến là phòng tuyến cuối cùng của Tư Quốc, Đoan Vương, khiến cho Kỳ quốc lui binh một hi vọng rất nhỏ. Thật ra là, hai người vẫn còn một chút quan hệ, nếu một ngày Mục Diễm quyết tâm, đặt người yêu sang một bên, hoặc là bị những tướng lĩnh đang hi vọng có cuộc sống tốt hơn thuyết phục, gật đầu một cái, trăm vạn đại quân Kỳ quân đạp bằng Phóng Yến, không phải là rất dễ dàng sao?
Cho nên, người dân của Yến thành chưa có trải qua ngày nào bình yên cả, không hề cảm thấy vui mừng khi các vị tướng sĩ đã thua trận vẫn cố kiên trì. Người dân so với những người trong cung kia cực khổ hơn rất nhiều, bởi vì dù tốt đẹp, dân chúng khổ, mà mất, dân chúng cũng khổ. Lương thực còn chưa hết, thủ thành liền bắt đầu phòng ngừa chu đáo đi vào từng nhà trắng trợn cướp lương thực, dù là đúng hay sai vẫn có người không phục, cũng có người trong lòng mong Kỳ quân mau tràn vào, chấm dứt chuyện này thật sớm.
Tuần giữa tháng mười một, Mục Diễm ra lệnh cho người đột nhập vào thành cứu Đoan vương nhưng thất bại bảy lần, rốt cuộc nảy lên ý chí quyết tâm, sau khi trao đổi, mọi người đồng ý ngày mai công thành.
Vượt quá sự dự liệu chính là, người từ trước đến nay giúp cho Tư Quốc chưa bị tiêu diệt, hiện tại lại xuất trước mặt của Mục Diễm.
Bụng của nàng đã bằng phẳng lại, nhiều ngày đi xe mệt nhọc khiến sắc mặt nàng có chút không tốt, nhưng lại không che giấu được toát lên khí chất của một người mẹ thành thục.
Đúng, là Thẩm Cẩn Huyên tới.
Mục Diễm vừa mừng vừa sợ, còn có chút phiền não, sớm không tới trễ không tới, lại tới ngay lúc hắn vừa quyết định công thành. Chỉ là này cũng không trọng yếu lắm, chủ yếu là cha của nàng và con của nàng.
Mấy tháng không thấy, cánh tay của hắn càng thêm vững trãi, ôm nàng vào lòng thì lại rất cẩn thận, mềm mại xen lẫn khắc chế không dùng quá nhiều lực.
Thẩm Cẩn Huyên nhịn không được nữa, nước mắt rơi xuống.
Bao nhiêu ngày đêm, nỗi nhớ thấm đậm xương tủy như cơn đau hành hạ nàng, khiến cho nàng kể từ khi hắn rời đi chưa một lần cảm thấy yên ổn..
Mặc dù luyến tiếc phải giao con trai mới sinh cho Diệp phân nghi và Uyển dung hoa, nhưng cuối cùng nỗi nhớ hắn vẫn đặt trên tất cả, cho nên, nàng tới, trải qua một tháng hai mười ngày, đi tới bên cạnh hắn, gặp được hắn đen do ăn nắng dung nhan gầy đi.
Hai người rõ ràng đều hết sức kích động, nhìn nhau thật lâu rồi ôm nhau, hận không thể khiến đối phương trở thành một phần thân thể của mình. D>iendanlequy’do;n Hắn ôm nàng thật chặt, nàng cảm nhận được, cũng dang tay ôm chặt thắt lưng của hắn, ngôn ngữ gì cũng không thể hình dung được họ bây giờ, niềm vui sướng khi được thấy nhau khó có thể tả thành lời.
Giờ khắc này, giống như ngày đêm luân phiên, xuân đi đông tới, chớp mắt một cái giống như vạn năm.
Sau khi hai người thân mật với nhau, biết được Phó Dập thủ đoạn hèn hạ vùng vẫy giãy chết, Thẩm Cẩn Huyên nóng lòng lại khổ não, nóng lòng an ủi cha nàng, khổ não là phải làm như thế nào để cứu Đoan Vương ra.
Nhìn nàng mày khẽ cau không nói, Mục Diễm cũng biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, hôn trán có một chút hơi lạnh lẽo nàng, lại dịch dịch góc chăn, nắm thật chặt cánh tay, khuyên nhủ: "Đừng suy nghĩ, sắc trời đã tối, ngươi mau ngủ."
Dựa vào lồng ngực Mục Diễm, Thẩm Cẩn Huyên gật đầu một cái, nhắm mắt lại, buồn ngủ ập tới, rồi lại không đến nỗi có thể khiến nàng ngủ. Ngày mai sẽ như thế nào đây? Nàng đã biết Mục Diễm muốn ngày mai mạnh mẽ công thành, nói đúng là dù Phó Dập làm lại trò cũ, kéo Đoan Vương đến thành tường, cũng không thể uy hiếp Mục Diễm.
Hắn là vua một nước, có thể không giữ lời với nàng, nhưng không thể không giữ lời với thiên hạ của hắn, hắn người đứng đầu.
Nàng cũng không muốn hắn lâm vào tình thế khó xử, lại càng không nguyện ý thấy là cha nàng bỏ mạng tại nơi này.
Thẩm Cẩn Huyên khổ não, nhưng rốt cuộc thì cũng ngủ thiếp đi, hô hấp vững vàng nhẹ nhàng chạm vào da Mục Diễm, để cho hắn cảm thấy vì nhột mà ngọt ngào.
Nàng sinh một con trai, nói là mắt giống nàng, thật muốn nhìn một chút rốt cuộc có giống bao nhiêu.
Phải kết thúc chuyện này thôi.
Hôm sau, trời vừa sáng, kèn công thành liền được thổi lên, đinh tai nhức óc, người thành phố nghe nghĩ thầm đến lúc rồi, cuối cùng là tới, người ngoài thành nghe, ý chí liền nổi lên, gào hét đứng lên, đụng cửa thành, leo thành tường, chỉ xét riêng về khí thế, đã thắng tướng sĩ thủ thành Tư Quốc rồi, đáng sợ nhưng không khỏi làm người ta hưng phấn.
Mục Diễm ngồi ở trên ngựa, áo giáp bạc sáng bóng, thần thái sáng láng, một đôi đen nhánh mắt, nụ cười lạnh lẽo.
Cửa thành lảo đảo muốn sập, quả nhiên, Đoan Vương lại bị trói tới.
Thật ra thì, nhìn Phó Dập vùng vẫy bộ dạng giãy chết, thật là thú vị.
Mục Diễm nghĩ tràn đầy ác ý, mắt từ đầu đến cuối cũng không nhìn đi theo Phó Dập cùng Đoan Vương sau lưng Dong Duẫn một cái.
Hắn ra dấu một cái, cửa thành Phóng Yến cuối cùng là sau cùng một giây trước bảo vệ, nhìn hắn ánh mắt của Phó Dập, cất giọng nói: "Người chủ động đầu hàng, miễn cho khỏi chết, hoặc ngoan ngoãn quy thuận, hoặc đến nơi ở khác, đều tự mình quyết định!" d?ienda!nlequ%ydo^n Lời nói đến đây, nụ cười trong mắt Mục Diễm sâu hơn rất nhiều.
Không có ai nguyện ý chết, nhất là khi hắn gần lúc tử vong, vậy thì càng không muốn.
Chẳng biết lúc nào Thẩm Cẩn Huyên đã đi ra từ trong trướng, nàng liếc mắt liền thấy Phó Dập trên tường thành, cự ly này xa, vượt qua tầng tầng biển người, nàng nhìn thấu hắn lo âu không cam lòng cũng không che giấu được nhếch nhác.
Nàng còn chứng kiến sau lưng của hắn đứng một nữ nhân, cô gái kia mắt cực kỳ giống nàng, mặt mũi của nàng, quen thuộc như vậy.
Là Thượng Nhất Thế, nữ nhân khiến nàng bệnh nặng.
Kỳ quái là, Thẩm Cẩn Huyên lúc này không giận chút nào.
Chỉ cảm thấy nỗi thất vọng đang không ngừng kéo tới hắn, trên tường thành lấy phụ thân nàng uy hiếp nam nhân, đó là nam nhân duy nhất mà nàng yêu nguyện chết vì hắn.
Nàng nhìn chằm chằm Phó Dập, giống như cảm nhận được điều đó, Phó Dập càng nhìn hướng nàng.
Cả người đề phòng chống lại tầm mắt Thẩm Cẩn Huyên một khắc cũng không buông xuống, vì vậy hắn liền bị một thanh thủy chủ đâm từ sau lưng tới tim.
Nếu như Phó Dập muốn, Đoan Vương cũng sẽ phải chết cùng, nhưng mà, nàng khóc, vì vậy, hắn không ra tay nữa.
Phó Dập ngã xuống, rơi vào trong lòng của người đang đứng phía sau, mùi thơm quen thuộc của nữ nhân, vẫn say lòng người như vậy, Dong Duẫn mắt đào hoa, đẹp như cũ.
".. . Huyên Nhi.... Dong nhi......"
Hắn chết không nhắm mắt, Dong Duẫn giơ tay vuốt cho đôi mắt của hắn khép lại, cũng không biết cuối cùng hắn khẽ gọi người nào.
Trận này tranh chấp giằng co thật lâu, không ngờ được kết quả theo ý muốn, kết thúc vội vã. (kết thúc vội vã, có thể hiểu đó là một đoạn nhỏ thôi ==)
Cuối cùng, Đoan Vương bình an vô sự.
Thẩm Cẩn Huyên cũng rõ một số chuyện chưa hiểu.
Thì ra là Thượng Nhất Thế, gián tiếp giết chết nàng, thật ra là người của Mục Diễm. d#ien.danl(equ|ydo=n Thượng Nhất Thế Dong Duẫn chính là cung nữ của Kỳ quốc nằm vùng ở trong hoàng cung Tư Quốc, có thể để cho một nữ nhân cam tâm tình nguyện đi vào nguy hiểm, trừ trung thành, chỉ có thể là tình yêu.
Cho nên, hại chết Thẩm Cẩn Huyên mà Mục Diễm yêu, là trả thù nàng, cũng là vì Mục Diễm.
Thẩm cẩn Huyên không biết kết quả của Thượng Nhất Thế Dong Duẫn là gì, nhưng cả đời này, Dong Duẫn ở hỗn chiến sau đó không xuất hiện nữa, không tìm ra được dấu vết, nàng cũng không có gặp mặt Mục Diễm, nhưng Thẩm cẩn Huyên xác định, cả đời nàng đều yêu Mục Diễm.
Mà Mục Diễm, sau khi giải quyết mọi việc ổn thỏa, không muốn lúc nào cũng phải tự mình giải quyết công việc, vội vã giải quyết một số chuyện về sau, liền dẫn Thẩm Cẩn Huyên cùng mấy hộ vệ vội vàng trở về Kỳ quốc, hắn và nàng đều muốn về nhà đoàn tụ với các con, nếu như ra sức thúc ngực không ngừng, nói không chừng còn có thể kịp lễ mừng năm mới?
Vì vậy, hoàng hôn, một con ngựa lớn, trai tài gái sắc, một đường đi về phương Bắc.
--- ------oOo---- -----
Hoàn