Như Nguyệt chào tạm biệt mọi người rồi ra về. Cô cảm giác đã bỏ lỡ cái gì đó rất quan trọng, nhưng là cái gì mới được chứ?
Như Nguyệt lắc đầu một cái, cô tưởng bở rồi, ngoài đứa bé cô còn thứ gì quan trọng hơn nữa chứ?
Hàn lão gia thấy Như Nguyệt đi ra liền vội vã đi theo. Nhưng lúc đuổi kịp thì cô đã lên Taxi. Nhưng không sao, ông đã biết tung tích của con bé rồi, chỉ cần nhờ thám tử điều tra là hết ngay.
--- --- ---
Cô đi Taxi đến chợ, mấy ngày hôm nay cô đóng cửa cửa hàng nên hôm nay phải đi mua đồ ăn để mở lại.
Trong lòng cô cứ bứt rứt không yên. Cô đã bỏ lỡ thứ gi sao? Không thể nào.
--- ------ ------ --- ---
Sáng hôm sau:
“Oài, cuối cùng hôm nay cửa hàng cũng mở lại.”
“Vâng. Thành thật xin lỗi quý khách vì mấy ngày qua, tôi bận chút việc nên mới không mở cửa được.”
......
Hàn lão gia đau lòng nhìn đứa cháu gái của mình, con bé đã phải chịu những đau khổ gì chứ? Bụng to như thế mà còn phải nấu ăn, còn phải bưng bê. Chồng nó đâu rồi chứ??
Bà Lạc thấy Hàn lão gia đứng nhìn chằm chằm vào cửa hàng, hỏi:
“Ông có việc gì sao?”
"À không." Hàn lão gia lắc đầu nói, mà nhìn hình như người này là người khu này, chắc là biết về Nguyệt nhi, ông hỏi:
"Ừm, bà là người khu này sao?"
"Vâng."
"Vậy bà có biết cô gái chủ quán này khồng?"
"Như Nguyệt? Sao mà không biết được chứ, con bé thuê cửa hàng này của tôi mà. Mà ông có quan hệ gì với con bé?"
"Chuyện này dài lắm, hay là chúng ta vào tiệm cà phê ở trước ngồi đi."
"Vậy cũng được."
--- --- ----
"Cái gì? Như Nguyệt là cháu gái của ông?"
"Đúng vậy, nó bị bắt cóc năm 4 tuổi, bây giờ cũng đã 20 năm rồi."
Bác Lạc thở dài.
"Thế chồng nó đâu?" Hàn lão gia hỏi.
Bác Lạc thở dài nói:
"Con bé không có chồng."
Hàn lão gia nghe thế bất ngờ hỏi:
"Thế còn cái thai?"
"Chuyện này nói ra rất dài...."
--- ----
Hàn lão gia mở cửa bước vào. Như Nguyệt nói:
"Thành thật xin lỗi quý khách nhưng cửa hàng đã đóng cửa rồi ạ."
"Nguyệt nhi, ông xin lỗi." Hàn lão gia ôm Như Nguyệt nói.
Như Nguyệt bất ngờ, đây là ai? Sao lại xin lỗi mình?
"Ông là....?"
"Ta là ba của mẹ con, là ông ngoại con."
Như Nguyệt đơ người nhưng vẫn cười nói:
"Chắc ông nhầm con với ai rồi."
"Không đâu, con chính là cháu ngoại của Hàn Trung ta, là người thừa kế duy nhất của Hàn thị. Đây, ông có ảnh của mẹ cháu đây."
Hàn lão gia lấy trong túi áo mình ra một bức ảnh của một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thanh cao và dịu dàng.
Người phụ nữ này rất giống cô, mà không, phải nói cô rất giống người phụ nữ này mới đúng.
Đây là mẹ cô sao?
"Đây là ảnh chụp lúc mẹ con tròn 18 tuổi."
"Vậy đây là mẹ con?"
"Đúng vậy, không cần xét nghiệm ADN cũng nhìn ra con là cháu ngoại của Hàn Trung ta."
"Ông ngoại." Như Nguyệt khóc.
Hàn lão gia ôm Như Nguyệt nói:
"Con đừng lo, đã có ta ở đây."
Thư kí Hoàng vui mừng, cuối cùng lão gia cũng tìm được tiểu thư. Phu nhân trên trời chắc chắn cũng sẽ rất vui mừng.
"Mẹ con đâu?" Như Nguyệt hỏi.
"Sau khi con bị bắt cóc mẹ con đau buồn quá nên đã chết rồi." Hàn lão gia thở dài nói.
Như Nguyệt điếng người, mẹ mình chết rồi sao?
"Còn ba thì sao ạ?"
Hàn lão gia tức giận nói:
"Hắn sau khi làm mẹ con có thai đã bỏ trốn."
Như Nguyệt mắt đỏ hoe, ba mình....
Hàn lão gia thấy vậy thở dài nói:
"Chuyện này bắt đầu khi mẹ con 20 tuổi..."
Mẹ cô là một mỹ nhân đã thế còn lại Đại tiểu thư Hàn thị nên có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng mẹ cô lại chọn một đầu bếp nổi tiếng nhưng người này nổi tiếng lăng nhăng. Khiến ông ngoại cô tức giận, không cho phép mẹ cô kết hôn. Mẹ cô tức giận bỏ nhà theo ông ta, nhưng cái tính lăng nhăng của ông ta không thể bỏ được. Vì mẹ cô có thai cô nên hắn đã đem rất nhiều tình nhân về. Mẹ cô có tức giận, khuyên nhủ bao nhiêu ông ta cũng không chịu bỏ.
Khiến mẹ cô tức giận, suýt nữa sảy thai. Sau đó ông ngoại biết chuyện liền đến đón về, lúc này mẹ cô cũng đã trưởng thành hơn, biết suy nghĩ hơn. Nên chỉ chú tâm dưỡng thai.
Nhưng ai ngờ đến tháng thứ 7, ông ta đến cầu xin mẹ cô cho thêm một cơ hội nữa. Lúc đó ông ngoại cô đang đi công tác, mà mẹ cô vốn rất thương người nên đã chấp nhận. Ai ngờ ông ta vẫn ngựa quen đường cũ, khiến mẹ cô sinh non. Ông ngoại biết được lập tức quay vê, nhưng lúc về ông ta đã kịp lấy đi khá nhiều tiền và trang sức rồi bỏ trốn.
May mắn, cô ra đời rất an toàn, mà mẹ cô cũng không sao.
Như Nguyệt thở dài. Cô phải làm gì?
Như Nguyệt chào tạm biệt mọi người rồi ra về. Cô cảm giác đã bỏ lỡ cái gì đó rất quan trọng, nhưng là cái gì mới được chứ?
Như Nguyệt lắc đầu một cái, cô tưởng bở rồi, ngoài đứa bé cô còn thứ gì quan trọng hơn nữa chứ?
Hàn lão gia thấy Như Nguyệt đi ra liền vội vã đi theo. Nhưng lúc đuổi kịp thì cô đã lên Taxi. Nhưng không sao, ông đã biết tung tích của con bé rồi, chỉ cần nhờ thám tử điều tra là hết ngay.
--- --- ---
Cô đi Taxi đến chợ, mấy ngày hôm nay cô đóng cửa cửa hàng nên hôm nay phải đi mua đồ ăn để mở lại.
Trong lòng cô cứ bứt rứt không yên. Cô đã bỏ lỡ thứ gi sao? Không thể nào.
--- ------ ------ --- ---
Sáng hôm sau:
“Oài, cuối cùng hôm nay cửa hàng cũng mở lại.”
“Vâng. Thành thật xin lỗi quý khách vì mấy ngày qua, tôi bận chút việc nên mới không mở cửa được.”
......
Hàn lão gia đau lòng nhìn đứa cháu gái của mình, con bé đã phải chịu những đau khổ gì chứ? Bụng to như thế mà còn phải nấu ăn, còn phải bưng bê. Chồng nó đâu rồi chứ??
Bà Lạc thấy Hàn lão gia đứng nhìn chằm chằm vào cửa hàng, hỏi:
“Ông có việc gì sao?”
"À không." Hàn lão gia lắc đầu nói, mà nhìn hình như người này là người khu này, chắc là biết về Nguyệt nhi, ông hỏi:
"Ừm, bà là người khu này sao?"
"Vâng."
"Vậy bà có biết cô gái chủ quán này khồng?"
"Như Nguyệt? Sao mà không biết được chứ, con bé thuê cửa hàng này của tôi mà. Mà ông có quan hệ gì với con bé?"
"Chuyện này dài lắm, hay là chúng ta vào tiệm cà phê ở trước ngồi đi."
"Vậy cũng được."
--- --- ----
"Cái gì? Như Nguyệt là cháu gái của ông?"
"Đúng vậy, nó bị bắt cóc năm tuổi, bây giờ cũng đã năm rồi."
Bác Lạc thở dài.
"Thế chồng nó đâu?" Hàn lão gia hỏi.
Bác Lạc thở dài nói:
"Con bé không có chồng."
Hàn lão gia nghe thế bất ngờ hỏi:
"Thế còn cái thai?"
"Chuyện này nói ra rất dài...."
--- ----
Hàn lão gia mở cửa bước vào. Như Nguyệt nói:
"Thành thật xin lỗi quý khách nhưng cửa hàng đã đóng cửa rồi ạ."
"Nguyệt nhi, ông xin lỗi." Hàn lão gia ôm Như Nguyệt nói.
Như Nguyệt bất ngờ, đây là ai? Sao lại xin lỗi mình?
"Ông là....?"
"Ta là ba của mẹ con, là ông ngoại con."
Như Nguyệt đơ người nhưng vẫn cười nói:
"Chắc ông nhầm con với ai rồi."
"Không đâu, con chính là cháu ngoại của Hàn Trung ta, là người thừa kế duy nhất của Hàn thị. Đây, ông có ảnh của mẹ cháu đây."
Hàn lão gia lấy trong túi áo mình ra một bức ảnh của một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thanh cao và dịu dàng.
Người phụ nữ này rất giống cô, mà không, phải nói cô rất giống người phụ nữ này mới đúng.
Đây là mẹ cô sao?
"Đây là ảnh chụp lúc mẹ con tròn tuổi."
"Vậy đây là mẹ con?"
"Đúng vậy, không cần xét nghiệm ADN cũng nhìn ra con là cháu ngoại của Hàn Trung ta."
"Ông ngoại." Như Nguyệt khóc.
Hàn lão gia ôm Như Nguyệt nói:
"Con đừng lo, đã có ta ở đây."
Thư kí Hoàng vui mừng, cuối cùng lão gia cũng tìm được tiểu thư. Phu nhân trên trời chắc chắn cũng sẽ rất vui mừng.
"Mẹ con đâu?" Như Nguyệt hỏi.
"Sau khi con bị bắt cóc mẹ con đau buồn quá nên đã chết rồi." Hàn lão gia thở dài nói.
Như Nguyệt điếng người, mẹ mình chết rồi sao?
"Còn ba thì sao ạ?"
Hàn lão gia tức giận nói:
"Hắn sau khi làm mẹ con có thai đã bỏ trốn."
Như Nguyệt mắt đỏ hoe, ba mình....
Hàn lão gia thấy vậy thở dài nói:
"Chuyện này bắt đầu khi mẹ con tuổi..."
Mẹ cô là một mỹ nhân đã thế còn lại Đại tiểu thư Hàn thị nên có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng mẹ cô lại chọn một đầu bếp nổi tiếng nhưng người này nổi tiếng lăng nhăng. Khiến ông ngoại cô tức giận, không cho phép mẹ cô kết hôn. Mẹ cô tức giận bỏ nhà theo ông ta, nhưng cái tính lăng nhăng của ông ta không thể bỏ được. Vì mẹ cô có thai cô nên hắn đã đem rất nhiều tình nhân về. Mẹ cô có tức giận, khuyên nhủ bao nhiêu ông ta cũng không chịu bỏ.
Khiến mẹ cô tức giận, suýt nữa sảy thai. Sau đó ông ngoại biết chuyện liền đến đón về, lúc này mẹ cô cũng đã trưởng thành hơn, biết suy nghĩ hơn. Nên chỉ chú tâm dưỡng thai.
Nhưng ai ngờ đến tháng thứ , ông ta đến cầu xin mẹ cô cho thêm một cơ hội nữa. Lúc đó ông ngoại cô đang đi công tác, mà mẹ cô vốn rất thương người nên đã chấp nhận. Ai ngờ ông ta vẫn ngựa quen đường cũ, khiến mẹ cô sinh non. Ông ngoại biết được lập tức quay vê, nhưng lúc về ông ta đã kịp lấy đi khá nhiều tiền và trang sức rồi bỏ trốn.
May mắn, cô ra đời rất an toàn, mà mẹ cô cũng không sao.
Như Nguyệt thở dài. Cô phải làm gì?