Trương Thanh Thạch nhìn Trương Bà Tử nằm ở trên giường khó chịu hừ hừ, trên mặt quan tâm, trong nội tâm lại rất bình tĩnh, hắn biết rõ Trương Bà Tử căn bản không có việc gì, bà đây là giả bộ.
Mặc dù biết mẹ hắn biết rõ hắn gặp phiền phức sẽ nghĩ cách thoát khỏi hắn, đây cũng là mục đích của hắn, Trương Thanh Thạch sớm đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng đến khi sự đáo lâm đầu hắn vẫn không nghĩ tới lại nhanh như vậy, nên không còn thấy khó chịu, chỉ cảm thấy cái nhà này thật sự là không thể ở được, đời trước mình thua thiệt vì người nhà mình, đời này phải tránh xa ra, nghĩ như vậy nên thấy cao hứng khi Trương Bà Tử gấp gáp.
Trương Thanh Thạch giả trang làm một hiếu tử đúng nghĩa, bởi vì trên người hắn còn bị thương, cho nên hắn chỉ ở nhà tận hiếu, việc chạy chân ở bên ngoài toàn bộ giao cho Trương Thanh Mộc và Trương Thanh Ngọc. Bọn họ trước hết mời Phượng lang trung, sau khi Phượng lang trung trị không hết bệnh của Trương Bà Tử lại dẫn Trương Bà Tử đi trấn trên và thị trấn cầu y. Mỗi lần sau khi bọn họ trở lại, hắn đều ân cần hỏi thăm, nghe câu trả lời của bọn họ, xem thần sắc của bọn họ, Trương Thanh Thạch biết bọn họ đang nói dối, cũng là a, Trương Bà Tử căn bản không có bệnh, bọn họ sao có thể mang người đi xem bệnh đây? Đương nhiên, hắn sẽ không vạch trần bọn họ, cùng bọn họ diễn xuất, hắn muốn giả trang thành đứa ngốc bị người ta lừa xoay quanh.
"Ai yêu, lão thiên gia sao không để ta chết đi? Để cho ta già rồi còn phải liên lụy các ngươi, thật sự muốn ta khó chịu chết thôi! Đây chính là nhân sâm a, nhân sâm a! Đắt quá a, không phải người làm ruộng như chúng ta có thể đủ tiền trả? Muốn mạng của ta a!"
Trương Bà Tử nằm ở trên giường khóc, nước mắt ràn rụa, hai mắt đều đỏ.
Trương Thanh Thạch đời trước từng sống trong gia đình giàu có, đương nhiên cũng biết một chút bí quyết muốn khóc sẽ khóc, nói thí dụ như trên khăn tay dính chút ít nước gừng hay nước ớt. Trước đó hắn chỉ là một hán tử nông thôn, không biết những thứ chiêu thuật này, hắn đương nhiên biết có người sẽ nghĩ biện pháp làm cho mình khóc lên, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến mẹ của mình sẽ làm như vậy, dù sao Trương Bà Tử bình thường không khóc, có đôi khi làm ầm ĩ giả khóc cũng không có nước mắt, điều này khiến hắn cho rằng chỉ cần bà khóc có nước mắt thì là khóc thật, mà mỗi khi bà khóc chảy nước mắt hắn sẽ đặc biệt khó chịu, chuyện gì cũng sẽ thỏa hiệp, chuyện gì cũng sẽ đáp ứng. Hiện tại Trương Thanh Thạch thấy Trương Bà Tử chảy nước mắt, hắn lại phát hiện thì ra mẹ hắn thế nhưng động tay động chân trên khăn tay, nếu không vì sao bà chỉ lấy khăn lau một chút, sau đó không dùng nữa?
Trương Thanh Thạch dùng tay che lại mặt của mình, che lại vẻ mặt vốn dĩ không có cảm giác gì.
Đám người Trương Bà Tử thấy bộ dạng Trương Thanh Thạch lại cho là hắn bị Trương Bà Tử khóc thương tâm, cũng không có hoài nghi, tiếp tục diễn.
Bọn họ diễn đến cao trào, nói lang trung chẩn bệnh cho Trương Bà Tử, nói bệnh của bà phải dùng nhân sâm, nhân sâm giá tiền rất cao, phải đem của cải trong nhà đều tiêu hết, thậm chí còn phải vay tiền. Trương Bà Tử bày tỏ bà ta hận muốn chết đi cũng không nguyện ý để cho các con gánh lấy nợ nần. Một mảnh tâm từ mẫu biểu hiện được vô cùng nhuần nhuyễn.
Trương Thanh Ngọc khuyên nhủ: "Nương, ngài đừng nên nói như vậy, ngài nói như vậy thật đúng là cầm đao chém tâm con trai a! Đừng nói phải ăn nhân sâm, chính là ăn máu uống thịt của con, con trai cũng sẽ cắt bỏ cho người ăn a! Ngài đừng khó chịu, tiếp tục như vậy nữa đối với thân thể của ngài không tốt."
"Đúng vậy, cha bọn nhỏ nói rất đúng, người phải bảo trọng thân thể." Đỗ Quyên Hồng cũng ở một bên giả trang con dâu hiếu thuận.
Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô cũng gật đầu liên tục, khuyên giải Trương Bà Tử.
Trương Thanh Thạch không thể biểu hiện khác biệt, cũng khuyên bà, nói hết thảy đều có bọn họ, để cho bà an tâm dưỡng bệnh.
Trương Bà Tử dùng tay áo lau nước mắt, vui mừng nói: "Ta đời này cuối cùng không có sống uổng phí, nuôi được ba đứa con trai hiếu thuận, còn có ba con dâu hiếu thuận. Đáng tiếc cha các ngươi không có phúc khí, hắn đi sớm như vậy, còn có Thúy nhi, nếu như nàng vẫn còn ở đây, có ca ca tẩu tử các ngươi bảo vệ, sẽ là đại cô nương xinh đẹp. Ai yêu, đáng thương cho lão bà ta, đáng thương cho Thúy nhi, ta không bằng chết đi, miễn cho liên lụy trong nhà ..."
Đám người Trương Thanh Mộc vừa thấy Trương Bà Tử khóc, vội vàng khuyên giải một phen.
Trương Thanh Thạch sắc mặt khó coi, hắn nghĩ quả nhiên lại là như vậy, chỉ cần trong nhà gặp phải chuyện gì khó xử, mẹ hắn sẽ khóc cha và muội muội hắn, mà mỗi lần hắn đều sẽ áy náy, sau đó xông lên đem tất cả trách nhiệm đều gánh đến trên vai của mình. Lần này lại là như thế này!
Trương Thanh Thạch sít sao mím môi, trong lòng suy nghĩ hắn nếu không phải trùng sinh, lúc này khẳng định đã quỳ gối trước đầu giường đặt gần lò sưởi nói với Trương Bà Tử hắn sẽ liều mạng đi kiếm tiền để bà được uống thuốc ăn nhân sâm. Nhưng hắn là trùng sinh trở lại, lúc này hắn sẽ không mở miệng. Hắn chỉ là lấy tay che nước mắt, nước mắt không ít hơn so với Trương Bà Tử, nước mắt của hắn là thật, trong lòng hắn nói với phụ thân đã qua đời: Cha, đời này ta không nợ bọn họ, đời này ta không thể giúp ngài chiếu cố bọn họ, ngài chớ có trách ta.
Đám người Trương Bà Tử thấy Trương Thanh Thạch khóc thành như vậy cũng sẽ không có lòng nghi ngờ Trương Thanh Thạch vì cái gì lần này không có chủ động ôm trách nhiệm.
Tiếp theo Trương Bà Tử cần phải uống thuốc, thuốc này không thể tùy tiện, không đề cập tới dược liệu khác, chỉ nói tới nhân sâm, một tiền nhân sâm là bốn lượng bạc, lang trung xem bệnh cho Trương Bà Tử nói, uống trước ba mươi phó dược (thang), phải dùng năm tiền nhân sâm, đó chính là 20 lượng bạc! Trương Bà Tử những năm này dù trong nhà thu nhập nhiều bao nhiêu, vẫn có thể nghĩ biện pháp làm cho người khác nghĩ rằng bà đem tiền chi tiêu hết, hơn nữa còn bỏ ra được hợp tình hợp lý, cho nên hiện trong tay bà đương nhiên là không có nhiều tiền, tổng cộng cũng chỉ có 8 điếu tiền, số tiền kia cũng không ít, rất nhiều nhà ngay cả một xâu tiền cũng không có. Nhưng số tiền này căn bản không đủ mua thuốc cho Trương Bà Tử, cuối cùng người trong nhà phải đi vay tiền, chẳng những đem vay vài hộ gần trong thôn, Tôn Xảo Cô và Đỗ Quyên Hồng còn đi mượn tiền nhà mẹ đẻ, đương nhiên, Tôn Xảo Cô mượn tới ít tiền, Đỗ Quyên Hồng mượn tới nhiều, đây là do sự giàu nghèo của nhà mẹ đẻ quyết định.
Tuyết nương hết sức đau lòng vì mình không thể ra tiền, cho nên những ngày này càng thêm liều mạng làm việc. Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa biết rõ chân tướng sự tình, Nhị Hoa thật muốn nói cho nương nàng biết, bị Trương Thanh Thạch cản lại, hắn cảm thấy chuyện này càng ít người biết càng tốt, Tuyết nương, Đại Hoa đều là người tâm tư đơn thuần, vạn nhất biết được chân tướng để lộ ra vậy bọn họ sẽ không ra riêng được. Nhị Hoa chỉ có thể nhịn. Trương Thanh Thạch mặc dù ngăn trở Nhị Hoa nói chân tướng cho Tuyết nương, nhưng vẫn đau lòng Tuyết nương, nói Đại Hoa và Nhị Hoa giúp Tuyết nương một tay, mà hắn ở thời điểm thích đáng sẽ biểu hiện một chút, làm cho mấy người Trương Bà Tử cảm thấy hắn đang lo lắng trong nhà tiền bị tiêu tốn đến lúc đó không có tiền giúp hắn giải quyết phiền toái, còn nhỏ giọng nói một câu "May mà trong nhà còn có phòng ở", nghe nói như thế Trương Thanh Ngọc bị hù lập tức đi nói cho Trương Bà Tử, sau đó rất nhanh Trương Bà Tử tuyên bố bà quyết định ở riêng.
"A, quả nhiên dọa một cái thật là có tác dụng a."
Trương Thanh Thạch trong lòng trào phúng, trên mặt lại ra vẻ bị giật mình.
Trương Thanh Thạch vội vàng hỏi: "Nương, đang tốt lành sao lại nói ở riêng? Nương còn đang bệnh, nói ở riêng làm cái gì? Cha mẹ còn không thể ở riêng! Không thể!"
Nếu là lúc trước, dáng vẻ gấp gáp của Trương Thanh Thạch khiến cho mấy người Trương Bà Tử nghĩ là hiếu thuận, bây giờ bọn họ thấy thế nào cũng đều cảm thấy hắn là muốn đem bọn họ trói cùng một chỗ chờ thay hắn gánh thiên đại phiền toái. Bọn họ hận không thể mau chút phân ra, nhưng mặt ngoài còn phải diễn trò, cũng ra vẻ khiếp sợ. Sau đó giống như Trương Thanh Thạch bày tỏ không muốn ở riêng, hơn nữa biểu hiện ra có chút mơ hồ khủng hoảng, làm cho mấy ngườiTrương Bà Tử càng cảm thấy được hắn là sợ hãi bị bọn họ bỏ qua, về sau chỉ có hắn một người đi đối mặt với phiền phức của hắn.
Trương Bà Tử nói: "Nương biết rõ các ngươi hiếu thuận, cũng biết huynh đệ các ngươi hòa thuận chưa từng có nghĩ tới phân gia, nhưng nương lần này nói ở riêng cũng là vì tốt cho các ngươi. Ta lần này ngã bệnh thật sự là tốn không ít tiền, thoáng cái trong nhà liền nghèo đi, nhiều nhà chỉ sợ thiếu nợ, một khi thiếu nợ hay nghèo đi sẽ dễ dàng tức lên rồi khắc khẩu, nếu quả thật như vậy, một nhà hòa thuận chúng ta chẳng phải không xong rồi sao? Nương không muốn bởi vì nguyên nhân của mình làm hại huynh đệ các ngươi, mấy chị em dâu sứt mẻ tình cảm, chi bằng đem các ngươi tách ra, khoản nợ thiếu cũng phân một phần, đến lúc đó các ngươi mỗi người một phần, toàn bộ sống bằng bản lãnh của mình. Một phần khoản nợ này cũng ít, có thể trả, đến lúc đó một nhà trả xong rồi cũng có thể giúp hai nhà kia trả. Các ngươi nói ta nói những lời này có đạo lý hay không?"
Trương Thanh Thạch ở một bên nói: "Nương, ta sẽ liều mạng kiếm tiền trả nợ, huynh đệ đồng tâm, nhà chúng ta người nhiều, tiền kiếm rồi sẽ có lại. Ta xem không cần ở riêng đâu."
Tuyết nương cúi đầu, trong lòng nghĩ cha bọn nhỏ hiếu thuận như vậy, nàng cũng biết hắn sẽ không đồng ý ở riêng, có điều nói thật, trong lòng nàng thật đúng là có chút ít ngóng trông ở riêng, có con dâu nào không muốn làm chủ nhà đâu? Nàng tính cách mềm mại nên trong lòng ngóng trông ở riêng, không phải là vì chính mình, mà là vì bọn nhỏ, nàng muốn cho bọn nhỏ sống khá hơn một chút. Có điều thấy trượng phu không đồng ý ở riêng, nàng ngoại trừ có chút thất vọng, cũng ủng hộ hắn, nói thật trượng phu lần này trở về đã thay đổi rất nhiều, đã làm cho nàng rất vui mừng, nàng không thể lại quá mức.
Nhị Hoa trong lòng lại hết sức bội phục cha mình, nghĩ cha thật sự là biết diễn trò, so với mấy người nãi nãi còn mạnh hơn nhiều, mấy người nãi nãi thật sự là quá kém, chỉ cần cẩn thận quan sát có thể nhìn ra mấy người nãi nãi đang trông mong ở riêng, căn bản không phải như bà nội nói không thể không phân, cũng không giống bá phụ thúc phụ biểu hiện không muốn phân như vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cố nén, trong lòng vui tươi hớn hở chờ mong mấy người nãi nãi bọn họ làm sao có thể thuyết phục cha nàng.
Trương Thanh Ngọc nói: "Ta lại cảm thấy nương nói những lời này rất có đạo lý, Nhị ca, huynh đệ chúng ta đồng tâm xác thực là có thể kiếm tiền, nhưng kiếm thật sự là không nhiều lắm, nếu không thì những năm này nhà chúng ta làm sao vẫn là như vậy đây? Ngược lại ngươi xem trong thôn chúng ta vài hộ phân ra gia, huynh đệ đều tốt hơn so với trước. Nếu không thì... Nếu không thì chúng ta cứ phân ra đi, dù sao ở riêng chẳng phân biệt tâm, chúng ta vẫn là huynh đệ, giống như trước khi ở riêng đồng dạng hữu ái, hiếu thuận nương."
Trương Thanh Mộc cũng gật đầu, nói: "Ta cũng cảm thấy nên như thế này."
Đỗ Quyên Hồng và Tôn Xảo Cô cũng rối rít tỏ thái độ.
Trương Bà Tử cuối cùng vỗ tay một cái, nói: "Cứ quyết định như vậy! Cái nhà này phân ra! Nếu như không phân được, ta về sau sẽ không uống thuốc! Dứt khoát chết đi đi tìm cha các ngươi! Chỉ tiếc không gặp được Thúy nhi đáng thương trở lại tìm mẹ..."
Đỗ Quyên Hồng nói với Tuyết nương: "Nhị tẩu, ngươi cũng khuyên nhủ đi, cũng không thể để nương khóc nữa."
Tuyết nương khó xử nhìn Trương Thanh Thạch.
Nhị Hoa giật tay nương, nói với Trương Thanh Thạch: "Cha, cha cẩn thận ngẫm lại."
Trương Bà Tử thấy động tác của Nhị Hoa, nghe nàng nhấn mạnh, trong lòng hừ một tiếng, nói: "Thanh Thạch, ngươi không cần suy nghĩ, ngươi nếu thật sự muốn tốt cho cái nhà này, thì đồng ý ở riêng đi!"
Trương Thanh Thạch giống như không muốn, khổ sở gật đầu.
Trương Thanh Thạch nhìn Trương Bà Tử nằm ở trên giường khó chịu hừ hừ, trên mặt quan tâm, trong nội tâm lại rất bình tĩnh, hắn biết rõ Trương Bà Tử căn bản không có việc gì, bà đây là giả bộ.
Mặc dù biết mẹ hắn biết rõ hắn gặp phiền phức sẽ nghĩ cách thoát khỏi hắn, đây cũng là mục đích của hắn, Trương Thanh Thạch sớm đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng đến khi sự đáo lâm đầu hắn vẫn không nghĩ tới lại nhanh như vậy, nên không còn thấy khó chịu, chỉ cảm thấy cái nhà này thật sự là không thể ở được, đời trước mình thua thiệt vì người nhà mình, đời này phải tránh xa ra, nghĩ như vậy nên thấy cao hứng khi Trương Bà Tử gấp gáp.
Trương Thanh Thạch giả trang làm một hiếu tử đúng nghĩa, bởi vì trên người hắn còn bị thương, cho nên hắn chỉ ở nhà tận hiếu, việc chạy chân ở bên ngoài toàn bộ giao cho Trương Thanh Mộc và Trương Thanh Ngọc. Bọn họ trước hết mời Phượng lang trung, sau khi Phượng lang trung trị không hết bệnh của Trương Bà Tử lại dẫn Trương Bà Tử đi trấn trên và thị trấn cầu y. Mỗi lần sau khi bọn họ trở lại, hắn đều ân cần hỏi thăm, nghe câu trả lời của bọn họ, xem thần sắc của bọn họ, Trương Thanh Thạch biết bọn họ đang nói dối, cũng là a, Trương Bà Tử căn bản không có bệnh, bọn họ sao có thể mang người đi xem bệnh đây? Đương nhiên, hắn sẽ không vạch trần bọn họ, cùng bọn họ diễn xuất, hắn muốn giả trang thành đứa ngốc bị người ta lừa xoay quanh.
"Ai yêu, lão thiên gia sao không để ta chết đi? Để cho ta già rồi còn phải liên lụy các ngươi, thật sự muốn ta khó chịu chết thôi! Đây chính là nhân sâm a, nhân sâm a! Đắt quá a, không phải người làm ruộng như chúng ta có thể đủ tiền trả? Muốn mạng của ta a!"
Trương Bà Tử nằm ở trên giường khóc, nước mắt ràn rụa, hai mắt đều đỏ.
Trương Thanh Thạch đời trước từng sống trong gia đình giàu có, đương nhiên cũng biết một chút bí quyết muốn khóc sẽ khóc, nói thí dụ như trên khăn tay dính chút ít nước gừng hay nước ớt. Trước đó hắn chỉ là một hán tử nông thôn, không biết những thứ chiêu thuật này, hắn đương nhiên biết có người sẽ nghĩ biện pháp làm cho mình khóc lên, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến mẹ của mình sẽ làm như vậy, dù sao Trương Bà Tử bình thường không khóc, có đôi khi làm ầm ĩ giả khóc cũng không có nước mắt, điều này khiến hắn cho rằng chỉ cần bà khóc có nước mắt thì là khóc thật, mà mỗi khi bà khóc chảy nước mắt hắn sẽ đặc biệt khó chịu, chuyện gì cũng sẽ thỏa hiệp, chuyện gì cũng sẽ đáp ứng. Hiện tại Trương Thanh Thạch thấy Trương Bà Tử chảy nước mắt, hắn lại phát hiện thì ra mẹ hắn thế nhưng động tay động chân trên khăn tay, nếu không vì sao bà chỉ lấy khăn lau một chút, sau đó không dùng nữa?
Trương Thanh Thạch dùng tay che lại mặt của mình, che lại vẻ mặt vốn dĩ không có cảm giác gì.
Đám người Trương Bà Tử thấy bộ dạng Trương Thanh Thạch lại cho là hắn bị Trương Bà Tử khóc thương tâm, cũng không có hoài nghi, tiếp tục diễn.
Bọn họ diễn đến cao trào, nói lang trung chẩn bệnh cho Trương Bà Tử, nói bệnh của bà phải dùng nhân sâm, nhân sâm giá tiền rất cao, phải đem của cải trong nhà đều tiêu hết, thậm chí còn phải vay tiền. Trương Bà Tử bày tỏ bà ta hận muốn chết đi cũng không nguyện ý để cho các con gánh lấy nợ nần. Một mảnh tâm từ mẫu biểu hiện được vô cùng nhuần nhuyễn.
Trương Thanh Ngọc khuyên nhủ: "Nương, ngài đừng nên nói như vậy, ngài nói như vậy thật đúng là cầm đao chém tâm con trai a! Đừng nói phải ăn nhân sâm, chính là ăn máu uống thịt của con, con trai cũng sẽ cắt bỏ cho người ăn a! Ngài đừng khó chịu, tiếp tục như vậy nữa đối với thân thể của ngài không tốt."
"Đúng vậy, cha bọn nhỏ nói rất đúng, người phải bảo trọng thân thể." Đỗ Quyên Hồng cũng ở một bên giả trang con dâu hiếu thuận.
Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô cũng gật đầu liên tục, khuyên giải Trương Bà Tử.
Trương Thanh Thạch không thể biểu hiện khác biệt, cũng khuyên bà, nói hết thảy đều có bọn họ, để cho bà an tâm dưỡng bệnh.
Trương Bà Tử dùng tay áo lau nước mắt, vui mừng nói: "Ta đời này cuối cùng không có sống uổng phí, nuôi được ba đứa con trai hiếu thuận, còn có ba con dâu hiếu thuận. Đáng tiếc cha các ngươi không có phúc khí, hắn đi sớm như vậy, còn có Thúy nhi, nếu như nàng vẫn còn ở đây, có ca ca tẩu tử các ngươi bảo vệ, sẽ là đại cô nương xinh đẹp. Ai yêu, đáng thương cho lão bà ta, đáng thương cho Thúy nhi, ta không bằng chết đi, miễn cho liên lụy trong nhà ..."
Đám người Trương Thanh Mộc vừa thấy Trương Bà Tử khóc, vội vàng khuyên giải một phen.
Trương Thanh Thạch sắc mặt khó coi, hắn nghĩ quả nhiên lại là như vậy, chỉ cần trong nhà gặp phải chuyện gì khó xử, mẹ hắn sẽ khóc cha và muội muội hắn, mà mỗi lần hắn đều sẽ áy náy, sau đó xông lên đem tất cả trách nhiệm đều gánh đến trên vai của mình. Lần này lại là như thế này!
Trương Thanh Thạch sít sao mím môi, trong lòng suy nghĩ hắn nếu không phải trùng sinh, lúc này khẳng định đã quỳ gối trước đầu giường đặt gần lò sưởi nói với Trương Bà Tử hắn sẽ liều mạng đi kiếm tiền để bà được uống thuốc ăn nhân sâm. Nhưng hắn là trùng sinh trở lại, lúc này hắn sẽ không mở miệng. Hắn chỉ là lấy tay che nước mắt, nước mắt không ít hơn so với Trương Bà Tử, nước mắt của hắn là thật, trong lòng hắn nói với phụ thân đã qua đời: Cha, đời này ta không nợ bọn họ, đời này ta không thể giúp ngài chiếu cố bọn họ, ngài chớ có trách ta.
Đám người Trương Bà Tử thấy Trương Thanh Thạch khóc thành như vậy cũng sẽ không có lòng nghi ngờ Trương Thanh Thạch vì cái gì lần này không có chủ động ôm trách nhiệm.
Tiếp theo Trương Bà Tử cần phải uống thuốc, thuốc này không thể tùy tiện, không đề cập tới dược liệu khác, chỉ nói tới nhân sâm, một tiền nhân sâm là bốn lượng bạc, lang trung xem bệnh cho Trương Bà Tử nói, uống trước ba mươi phó dược (thang), phải dùng năm tiền nhân sâm, đó chính là lượng bạc! Trương Bà Tử những năm này dù trong nhà thu nhập nhiều bao nhiêu, vẫn có thể nghĩ biện pháp làm cho người khác nghĩ rằng bà đem tiền chi tiêu hết, hơn nữa còn bỏ ra được hợp tình hợp lý, cho nên hiện trong tay bà đương nhiên là không có nhiều tiền, tổng cộng cũng chỉ có điếu tiền, số tiền kia cũng không ít, rất nhiều nhà ngay cả một xâu tiền cũng không có. Nhưng số tiền này căn bản không đủ mua thuốc cho Trương Bà Tử, cuối cùng người trong nhà phải đi vay tiền, chẳng những đem vay vài hộ gần trong thôn, Tôn Xảo Cô và Đỗ Quyên Hồng còn đi mượn tiền nhà mẹ đẻ, đương nhiên, Tôn Xảo Cô mượn tới ít tiền, Đỗ Quyên Hồng mượn tới nhiều, đây là do sự giàu nghèo của nhà mẹ đẻ quyết định.
Tuyết nương hết sức đau lòng vì mình không thể ra tiền, cho nên những ngày này càng thêm liều mạng làm việc. Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa biết rõ chân tướng sự tình, Nhị Hoa thật muốn nói cho nương nàng biết, bị Trương Thanh Thạch cản lại, hắn cảm thấy chuyện này càng ít người biết càng tốt, Tuyết nương, Đại Hoa đều là người tâm tư đơn thuần, vạn nhất biết được chân tướng để lộ ra vậy bọn họ sẽ không ra riêng được. Nhị Hoa chỉ có thể nhịn. Trương Thanh Thạch mặc dù ngăn trở Nhị Hoa nói chân tướng cho Tuyết nương, nhưng vẫn đau lòng Tuyết nương, nói Đại Hoa và Nhị Hoa giúp Tuyết nương một tay, mà hắn ở thời điểm thích đáng sẽ biểu hiện một chút, làm cho mấy người Trương Bà Tử cảm thấy hắn đang lo lắng trong nhà tiền bị tiêu tốn đến lúc đó không có tiền giúp hắn giải quyết phiền toái, còn nhỏ giọng nói một câu "May mà trong nhà còn có phòng ở", nghe nói như thế Trương Thanh Ngọc bị hù lập tức đi nói cho Trương Bà Tử, sau đó rất nhanh Trương Bà Tử tuyên bố bà quyết định ở riêng.
"A, quả nhiên dọa một cái thật là có tác dụng a."
Trương Thanh Thạch trong lòng trào phúng, trên mặt lại ra vẻ bị giật mình.
Trương Thanh Thạch vội vàng hỏi: "Nương, đang tốt lành sao lại nói ở riêng? Nương còn đang bệnh, nói ở riêng làm cái gì? Cha mẹ còn không thể ở riêng! Không thể!"
Nếu là lúc trước, dáng vẻ gấp gáp của Trương Thanh Thạch khiến cho mấy người Trương Bà Tử nghĩ là hiếu thuận, bây giờ bọn họ thấy thế nào cũng đều cảm thấy hắn là muốn đem bọn họ trói cùng một chỗ chờ thay hắn gánh thiên đại phiền toái. Bọn họ hận không thể mau chút phân ra, nhưng mặt ngoài còn phải diễn trò, cũng ra vẻ khiếp sợ. Sau đó giống như Trương Thanh Thạch bày tỏ không muốn ở riêng, hơn nữa biểu hiện ra có chút mơ hồ khủng hoảng, làm cho mấy ngườiTrương Bà Tử càng cảm thấy được hắn là sợ hãi bị bọn họ bỏ qua, về sau chỉ có hắn một người đi đối mặt với phiền phức của hắn.
Trương Bà Tử nói: "Nương biết rõ các ngươi hiếu thuận, cũng biết huynh đệ các ngươi hòa thuận chưa từng có nghĩ tới phân gia, nhưng nương lần này nói ở riêng cũng là vì tốt cho các ngươi. Ta lần này ngã bệnh thật sự là tốn không ít tiền, thoáng cái trong nhà liền nghèo đi, nhiều nhà chỉ sợ thiếu nợ, một khi thiếu nợ hay nghèo đi sẽ dễ dàng tức lên rồi khắc khẩu, nếu quả thật như vậy, một nhà hòa thuận chúng ta chẳng phải không xong rồi sao? Nương không muốn bởi vì nguyên nhân của mình làm hại huynh đệ các ngươi, mấy chị em dâu sứt mẻ tình cảm, chi bằng đem các ngươi tách ra, khoản nợ thiếu cũng phân một phần, đến lúc đó các ngươi mỗi người một phần, toàn bộ sống bằng bản lãnh của mình. Một phần khoản nợ này cũng ít, có thể trả, đến lúc đó một nhà trả xong rồi cũng có thể giúp hai nhà kia trả. Các ngươi nói ta nói những lời này có đạo lý hay không?"
Trương Thanh Thạch ở một bên nói: "Nương, ta sẽ liều mạng kiếm tiền trả nợ, huynh đệ đồng tâm, nhà chúng ta người nhiều, tiền kiếm rồi sẽ có lại. Ta xem không cần ở riêng đâu."
Tuyết nương cúi đầu, trong lòng nghĩ cha bọn nhỏ hiếu thuận như vậy, nàng cũng biết hắn sẽ không đồng ý ở riêng, có điều nói thật, trong lòng nàng thật đúng là có chút ít ngóng trông ở riêng, có con dâu nào không muốn làm chủ nhà đâu? Nàng tính cách mềm mại nên trong lòng ngóng trông ở riêng, không phải là vì chính mình, mà là vì bọn nhỏ, nàng muốn cho bọn nhỏ sống khá hơn một chút. Có điều thấy trượng phu không đồng ý ở riêng, nàng ngoại trừ có chút thất vọng, cũng ủng hộ hắn, nói thật trượng phu lần này trở về đã thay đổi rất nhiều, đã làm cho nàng rất vui mừng, nàng không thể lại quá mức.
Nhị Hoa trong lòng lại hết sức bội phục cha mình, nghĩ cha thật sự là biết diễn trò, so với mấy người nãi nãi còn mạnh hơn nhiều, mấy người nãi nãi thật sự là quá kém, chỉ cần cẩn thận quan sát có thể nhìn ra mấy người nãi nãi đang trông mong ở riêng, căn bản không phải như bà nội nói không thể không phân, cũng không giống bá phụ thúc phụ biểu hiện không muốn phân như vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cố nén, trong lòng vui tươi hớn hở chờ mong mấy người nãi nãi bọn họ làm sao có thể thuyết phục cha nàng.
Trương Thanh Ngọc nói: "Ta lại cảm thấy nương nói những lời này rất có đạo lý, Nhị ca, huynh đệ chúng ta đồng tâm xác thực là có thể kiếm tiền, nhưng kiếm thật sự là không nhiều lắm, nếu không thì những năm này nhà chúng ta làm sao vẫn là như vậy đây? Ngược lại ngươi xem trong thôn chúng ta vài hộ phân ra gia, huynh đệ đều tốt hơn so với trước. Nếu không thì... Nếu không thì chúng ta cứ phân ra đi, dù sao ở riêng chẳng phân biệt tâm, chúng ta vẫn là huynh đệ, giống như trước khi ở riêng đồng dạng hữu ái, hiếu thuận nương."
Trương Thanh Mộc cũng gật đầu, nói: "Ta cũng cảm thấy nên như thế này."
Đỗ Quyên Hồng và Tôn Xảo Cô cũng rối rít tỏ thái độ.
Trương Bà Tử cuối cùng vỗ tay một cái, nói: "Cứ quyết định như vậy! Cái nhà này phân ra! Nếu như không phân được, ta về sau sẽ không uống thuốc! Dứt khoát chết đi đi tìm cha các ngươi! Chỉ tiếc không gặp được Thúy nhi đáng thương trở lại tìm mẹ..."
Đỗ Quyên Hồng nói với Tuyết nương: "Nhị tẩu, ngươi cũng khuyên nhủ đi, cũng không thể để nương khóc nữa."
Tuyết nương khó xử nhìn Trương Thanh Thạch.
Nhị Hoa giật tay nương, nói với Trương Thanh Thạch: "Cha, cha cẩn thận ngẫm lại."
Trương Bà Tử thấy động tác của Nhị Hoa, nghe nàng nhấn mạnh, trong lòng hừ một tiếng, nói: "Thanh Thạch, ngươi không cần suy nghĩ, ngươi nếu thật sự muốn tốt cho cái nhà này, thì đồng ý ở riêng đi!"
Trương Thanh Thạch giống như không muốn, khổ sở gật đầu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trương Thanh Thạch nhìn Trương Bà Tử nằm ở trên giường khó chịu hừ hừ, trên mặt quan tâm, trong nội tâm lại rất bình tĩnh, hắn biết rõ Trương Bà Tử căn bản không có việc gì, bà đây là giả bộ.
Mặc dù biết mẹ hắn biết rõ hắn gặp phiền phức sẽ nghĩ cách thoát khỏi hắn, đây cũng là mục đích của hắn, Trương Thanh Thạch sớm đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng đến khi sự đáo lâm đầu hắn vẫn không nghĩ tới lại nhanh như vậy, nên không còn thấy khó chịu, chỉ cảm thấy cái nhà này thật sự là không thể ở được, đời trước mình thua thiệt vì người nhà mình, đời này phải tránh xa ra, nghĩ như vậy nên thấy cao hứng khi Trương Bà Tử gấp gáp.
Trương Thanh Thạch giả trang làm một hiếu tử đúng nghĩa, bởi vì trên người hắn còn bị thương, cho nên hắn chỉ ở nhà tận hiếu, việc chạy chân ở bên ngoài toàn bộ giao cho Trương Thanh Mộc và Trương Thanh Ngọc. Bọn họ trước hết mời Phượng lang trung, sau khi Phượng lang trung trị không hết bệnh của Trương Bà Tử lại dẫn Trương Bà Tử đi trấn trên và thị trấn cầu y. Mỗi lần sau khi bọn họ trở lại, hắn đều ân cần hỏi thăm, nghe câu trả lời của bọn họ, xem thần sắc của bọn họ, Trương Thanh Thạch biết bọn họ đang nói dối, cũng là a, Trương Bà Tử căn bản không có bệnh, bọn họ sao có thể mang người đi xem bệnh đây? Đương nhiên, hắn sẽ không vạch trần bọn họ, cùng bọn họ diễn xuất, hắn muốn giả trang thành đứa ngốc bị người ta lừa xoay quanh.
"Ai yêu, lão thiên gia sao không để ta chết đi? Để cho ta già rồi còn phải liên lụy các ngươi, thật sự muốn ta khó chịu chết thôi! Đây chính là nhân sâm a, nhân sâm a! Đắt quá a, không phải người làm ruộng như chúng ta có thể đủ tiền trả? Muốn mạng của ta a!"
Trương Bà Tử nằm ở trên giường khóc, nước mắt ràn rụa, hai mắt đều đỏ.
Trương Thanh Thạch đời trước từng sống trong gia đình giàu có, đương nhiên cũng biết một chút bí quyết muốn khóc sẽ khóc, nói thí dụ như trên khăn tay dính chút ít nước gừng hay nước ớt. Trước đó hắn chỉ là một hán tử nông thôn, không biết những thứ chiêu thuật này, hắn đương nhiên biết có người sẽ nghĩ biện pháp làm cho mình khóc lên, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến mẹ của mình sẽ làm như vậy, dù sao Trương Bà Tử bình thường không khóc, có đôi khi làm ầm ĩ giả khóc cũng không có nước mắt, điều này khiến hắn cho rằng chỉ cần bà khóc có nước mắt thì là khóc thật, mà mỗi khi bà khóc chảy nước mắt hắn sẽ đặc biệt khó chịu, chuyện gì cũng sẽ thỏa hiệp, chuyện gì cũng sẽ đáp ứng. Hiện tại Trương Thanh Thạch thấy Trương Bà Tử chảy nước mắt, hắn lại phát hiện thì ra mẹ hắn thế nhưng động tay động chân trên khăn tay, nếu không vì sao bà chỉ lấy khăn lau một chút, sau đó không dùng nữa?
Trương Thanh Thạch dùng tay che lại mặt của mình, che lại vẻ mặt vốn dĩ không có cảm giác gì.
Đám người Trương Bà Tử thấy bộ dạng Trương Thanh Thạch lại cho là hắn bị Trương Bà Tử khóc thương tâm, cũng không có hoài nghi, tiếp tục diễn.
Bọn họ diễn đến cao trào, nói lang trung chẩn bệnh cho Trương Bà Tử, nói bệnh của bà phải dùng nhân sâm, nhân sâm giá tiền rất cao, phải đem của cải trong nhà đều tiêu hết, thậm chí còn phải vay tiền. Trương Bà Tử bày tỏ bà ta hận muốn chết đi cũng không nguyện ý để cho các con gánh lấy nợ nần. Một mảnh tâm từ mẫu biểu hiện được vô cùng nhuần nhuyễn.
Trương Thanh Ngọc khuyên nhủ: "Nương, ngài đừng nên nói như vậy, ngài nói như vậy thật đúng là cầm đao chém tâm con trai a! Đừng nói phải ăn nhân sâm, chính là ăn máu uống thịt của con, con trai cũng sẽ cắt bỏ cho người ăn a! Ngài đừng khó chịu, tiếp tục như vậy nữa đối với thân thể của ngài không tốt."
"Đúng vậy, cha bọn nhỏ nói rất đúng, người phải bảo trọng thân thể." Đỗ Quyên Hồng cũng ở một bên giả trang con dâu hiếu thuận.
Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô cũng gật đầu liên tục, khuyên giải Trương Bà Tử.
Trương Thanh Thạch không thể biểu hiện khác biệt, cũng khuyên bà, nói hết thảy đều có bọn họ, để cho bà an tâm dưỡng bệnh.
Trương Bà Tử dùng tay áo lau nước mắt, vui mừng nói: "Ta đời này cuối cùng không có sống uổng phí, nuôi được ba đứa con trai hiếu thuận, còn có ba con dâu hiếu thuận. Đáng tiếc cha các ngươi không có phúc khí, hắn đi sớm như vậy, còn có Thúy nhi, nếu như nàng vẫn còn ở đây, có ca ca tẩu tử các ngươi bảo vệ, sẽ là đại cô nương xinh đẹp. Ai yêu, đáng thương cho lão bà ta, đáng thương cho Thúy nhi, ta không bằng chết đi, miễn cho liên lụy trong nhà ..."
Đám người Trương Thanh Mộc vừa thấy Trương Bà Tử khóc, vội vàng khuyên giải một phen.
Trương Thanh Thạch sắc mặt khó coi, hắn nghĩ quả nhiên lại là như vậy, chỉ cần trong nhà gặp phải chuyện gì khó xử, mẹ hắn sẽ khóc cha và muội muội hắn, mà mỗi lần hắn đều sẽ áy náy, sau đó xông lên đem tất cả trách nhiệm đều gánh đến trên vai của mình. Lần này lại là như thế này!
Trương Thanh Thạch sít sao mím môi, trong lòng suy nghĩ hắn nếu không phải trùng sinh, lúc này khẳng định đã quỳ gối trước đầu giường đặt gần lò sưởi nói với Trương Bà Tử hắn sẽ liều mạng đi kiếm tiền để bà được uống thuốc ăn nhân sâm. Nhưng hắn là trùng sinh trở lại, lúc này hắn sẽ không mở miệng. Hắn chỉ là lấy tay che nước mắt, nước mắt không ít hơn so với Trương Bà Tử, nước mắt của hắn là thật, trong lòng hắn nói với phụ thân đã qua đời: Cha, đời này ta không nợ bọn họ, đời này ta không thể giúp ngài chiếu cố bọn họ, ngài chớ có trách ta.
Đám người Trương Bà Tử thấy Trương Thanh Thạch khóc thành như vậy cũng sẽ không có lòng nghi ngờ Trương Thanh Thạch vì cái gì lần này không có chủ động ôm trách nhiệm.
Tiếp theo Trương Bà Tử cần phải uống thuốc, thuốc này không thể tùy tiện, không đề cập tới dược liệu khác, chỉ nói tới nhân sâm, một tiền nhân sâm là bốn lượng bạc, lang trung xem bệnh cho Trương Bà Tử nói, uống trước ba mươi phó dược (thang), phải dùng năm tiền nhân sâm, đó chính là 20 lượng bạc! Trương Bà Tử những năm này dù trong nhà thu nhập nhiều bao nhiêu, vẫn có thể nghĩ biện pháp làm cho người khác nghĩ rằng bà đem tiền chi tiêu hết, hơn nữa còn bỏ ra được hợp tình hợp lý, cho nên hiện trong tay bà đương nhiên là không có nhiều tiền, tổng cộng cũng chỉ có 8 điếu tiền, số tiền kia cũng không ít, rất nhiều nhà ngay cả một xâu tiền cũng không có. Nhưng số tiền này căn bản không đủ mua thuốc cho Trương Bà Tử, cuối cùng người trong nhà phải đi vay tiền, chẳng những đem vay vài hộ gần trong thôn, Tôn Xảo Cô và Đỗ Quyên Hồng còn đi mượn tiền nhà mẹ đẻ, đương nhiên, Tôn Xảo Cô mượn tới ít tiền, Đỗ Quyên Hồng mượn tới nhiều, đây là do sự giàu nghèo của nhà mẹ đẻ quyết định.
Tuyết nương hết sức đau lòng vì mình không thể ra tiền, cho nên những ngày này càng thêm liều mạng làm việc. Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa biết rõ chân tướng sự tình, Nhị Hoa thật muốn nói cho nương nàng biết, bị Trương Thanh Thạch cản lại, hắn cảm thấy chuyện này càng ít người biết càng tốt, Tuyết nương, Đại Hoa đều là người tâm tư đơn thuần, vạn nhất biết được chân tướng để lộ ra vậy bọn họ sẽ không ra riêng được. Nhị Hoa chỉ có thể nhịn. Trương Thanh Thạch mặc dù ngăn trở Nhị Hoa nói chân tướng cho Tuyết nương, nhưng vẫn đau lòng Tuyết nương, nói Đại Hoa và Nhị Hoa giúp Tuyết nương một tay, mà hắn ở thời điểm thích đáng sẽ biểu hiện một chút, làm cho mấy người Trương Bà Tử cảm thấy hắn đang lo lắng trong nhà tiền bị tiêu tốn đến lúc đó không có tiền giúp hắn giải quyết phiền toái, còn nhỏ giọng nói một câu "May mà trong nhà còn có phòng ở", nghe nói như thế Trương Thanh Ngọc bị hù lập tức đi nói cho Trương Bà Tử, sau đó rất nhanh Trương Bà Tử tuyên bố bà quyết định ở riêng.
"A, quả nhiên dọa một cái thật là có tác dụng a."
Trương Thanh Thạch trong lòng trào phúng, trên mặt lại ra vẻ bị giật mình.
Trương Thanh Thạch vội vàng hỏi: "Nương, đang tốt lành sao lại nói ở riêng? Nương còn đang bệnh, nói ở riêng làm cái gì? Cha mẹ còn không thể ở riêng! Không thể!"
Nếu là lúc trước, dáng vẻ gấp gáp của Trương Thanh Thạch khiến cho mấy người Trương Bà Tử nghĩ là hiếu thuận, bây giờ bọn họ thấy thế nào cũng đều cảm thấy hắn là muốn đem bọn họ trói cùng một chỗ chờ thay hắn gánh thiên đại phiền toái. Bọn họ hận không thể mau chút phân ra, nhưng mặt ngoài còn phải diễn trò, cũng ra vẻ khiếp sợ. Sau đó giống như Trương Thanh Thạch bày tỏ không muốn ở riêng, hơn nữa biểu hiện ra có chút mơ hồ khủng hoảng, làm cho mấy ngườiTrương Bà Tử càng cảm thấy được hắn là sợ hãi bị bọn họ bỏ qua, về sau chỉ có hắn một người đi đối mặt với phiền phức của hắn.
Trương Bà Tử nói: "Nương biết rõ các ngươi hiếu thuận, cũng biết huynh đệ các ngươi hòa thuận chưa từng có nghĩ tới phân gia, nhưng nương lần này nói ở riêng cũng là vì tốt cho các ngươi. Ta lần này ngã bệnh thật sự là tốn không ít tiền, thoáng cái trong nhà liền nghèo đi, nhiều nhà chỉ sợ thiếu nợ, một khi thiếu nợ hay nghèo đi sẽ dễ dàng tức lên rồi khắc khẩu, nếu quả thật như vậy, một nhà hòa thuận chúng ta chẳng phải không xong rồi sao? Nương không muốn bởi vì nguyên nhân của mình làm hại huynh đệ các ngươi, mấy chị em dâu sứt mẻ tình cảm, chi bằng đem các ngươi tách ra, khoản nợ thiếu cũng phân một phần, đến lúc đó các ngươi mỗi người một phần, toàn bộ sống bằng bản lãnh của mình. Một phần khoản nợ này cũng ít, có thể trả, đến lúc đó một nhà trả xong rồi cũng có thể giúp hai nhà kia trả. Các ngươi nói ta nói những lời này có đạo lý hay không?"
Trương Thanh Thạch ở một bên nói: "Nương, ta sẽ liều mạng kiếm tiền trả nợ, huynh đệ đồng tâm, nhà chúng ta người nhiều, tiền kiếm rồi sẽ có lại. Ta xem không cần ở riêng đâu."
Tuyết nương cúi đầu, trong lòng nghĩ cha bọn nhỏ hiếu thuận như vậy, nàng cũng biết hắn sẽ không đồng ý ở riêng, có điều nói thật, trong lòng nàng thật đúng là có chút ít ngóng trông ở riêng, có con dâu nào không muốn làm chủ nhà đâu? Nàng tính cách mềm mại nên trong lòng ngóng trông ở riêng, không phải là vì chính mình, mà là vì bọn nhỏ, nàng muốn cho bọn nhỏ sống khá hơn một chút. Có điều thấy trượng phu không đồng ý ở riêng, nàng ngoại trừ có chút thất vọng, cũng ủng hộ hắn, nói thật trượng phu lần này trở về đã thay đổi rất nhiều, đã làm cho nàng rất vui mừng, nàng không thể lại quá mức.
Nhị Hoa trong lòng lại hết sức bội phục cha mình, nghĩ cha thật sự là biết diễn trò, so với mấy người nãi nãi còn mạnh hơn nhiều, mấy người nãi nãi thật sự là quá kém, chỉ cần cẩn thận quan sát có thể nhìn ra mấy người nãi nãi đang trông mong ở riêng, căn bản không phải như bà nội nói không thể không phân, cũng không giống bá phụ thúc phụ biểu hiện không muốn phân như vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cố nén, trong lòng vui tươi hớn hở chờ mong mấy người nãi nãi bọn họ làm sao có thể thuyết phục cha nàng.
Trương Thanh Ngọc nói: "Ta lại cảm thấy nương nói những lời này rất có đạo lý, Nhị ca, huynh đệ chúng ta đồng tâm xác thực là có thể kiếm tiền, nhưng kiếm thật sự là không nhiều lắm, nếu không thì những năm này nhà chúng ta làm sao vẫn là như vậy đây? Ngược lại ngươi xem trong thôn chúng ta vài hộ phân ra gia, huynh đệ đều tốt hơn so với trước. Nếu không thì... Nếu không thì chúng ta cứ phân ra đi, dù sao ở riêng chẳng phân biệt tâm, chúng ta vẫn là huynh đệ, giống như trước khi ở riêng đồng dạng hữu ái, hiếu thuận nương."
Trương Thanh Mộc cũng gật đầu, nói: "Ta cũng cảm thấy nên như thế này."
Đỗ Quyên Hồng và Tôn Xảo Cô cũng rối rít tỏ thái độ.
Trương Bà Tử cuối cùng vỗ tay một cái, nói: "Cứ quyết định như vậy! Cái nhà này phân ra! Nếu như không phân được, ta về sau sẽ không uống thuốc! Dứt khoát chết đi đi tìm cha các ngươi! Chỉ tiếc không gặp được Thúy nhi đáng thương trở lại tìm mẹ..."
Đỗ Quyên Hồng nói với Tuyết nương: "Nhị tẩu, ngươi cũng khuyên nhủ đi, cũng không thể để nương khóc nữa."
Tuyết nương khó xử nhìn Trương Thanh Thạch.
Nhị Hoa giật tay nương, nói với Trương Thanh Thạch: "Cha, cha cẩn thận ngẫm lại."
Trương Bà Tử thấy động tác của Nhị Hoa, nghe nàng nhấn mạnh, trong lòng hừ một tiếng, nói: "Thanh Thạch, ngươi không cần suy nghĩ, ngươi nếu thật sự muốn tốt cho cái nhà này, thì đồng ý ở riêng đi!"
Trương Thanh Thạch giống như không muốn, khổ sở gật đầu.