Trương gia ở tại thôn tên gọi thôn Tiểu Pha (thôn dốc nhỏ), sỡ dĩ có tên gọi này là vì bên cạnh thôn có nhiều sườn núi nhỏ. Từ thôn Tiểu Pha đến trấn trên nếu đi bộ thì cần hơn một canh giờ, trấn tên là Thái Bình trấn.
Thái Bình trấn bình thường rất náo nhiệt, nếu như có phiên chợ thì càng náo nhiệt hơn.
Phiên chợ là vào mùng một, năm và mùng tám, mỗi khi đến những ngày này người mỗi một thôn sẽ tụ tập tại Thái Bình trấn, thuận tiện dạo một vòng quanh trấn.
Tiểu Pha thôn chỉ có vài gia đình nuôi bò, bình thường nhà ai nếu muốn lên trấn trên thì vào buổi tối một ngày trước nói với người đi cùng có bò một tiếng, như vậy ngày hôm sau có thể ngồi xe bò. Nếu như không nói sớm, xe bò còn chỗ thì có thể ngồi, nếu hết thì cũng chỉ có thể đi bộ, còn vẫn muốn ngồi xe thì phải yêu cầu người khác nhường chỗ ngồi. Bình thường ít ai ngồi xe bò mà đi, ở nông thôn mọi người đều sống tiết kiệm, ngồi một lần xe bò cả đi lẫn về tốn hết hai văn tiền, tiết kiệm khoản này có thể mua được hai cái bánh bao thịt, bốn cái bánh bao không.
Trương Thanh Thạch quyết định mang theo Nhị Hoa vào thành, cũng không ngồi xe bò, không phải là hắn không muốn, mà là lúc này hắn này mới vừa phân ra gia, trong tay không có nhiều tiền, nếu như ngồi xe bò người khác nhất định sẽ cho là hắn phá sản, sẽ có danh tiếng không tốt.
"Chờ chúng ta kiếm tiền, trước tiên ở trong thôn lấy mảnh đất đắp mấy gian phòng, sau đó đến trấn trên ở."
Trương Thanh Thạch nói với Nhị Hoa, đối với khuê nữ tuổi chưa lớn lắm nhưng lá gan không nhỏ, hắn có kế hoạch gì cũng không gạt nàng, mặc kệ tương lai hắn có hay không có con trai, hắn cũng phải dạy dỗ tốt khuê nữ, để cho các nàng có kiến thức có đảm lượng, như vậy dù cho là thân nữ nhi cũng sẽ không vì không có huynh đệ làm chỗ dựa mà sống không tốt. Đại Hoa tính tình mềm yếu cần từ từ giáo huấn, Tiểu Hoa tuổi còn nhỏ cũng không thể dạy quá mức vì bé còn chưa hiểu chuyện, chỉ có Nhị Hoa là tuổi có thể dạy dỗ tốt. Hắn nghĩ tới dù dạy không được Đại Hoa và Tiểu Hoa, ít nhất có thể bồi dưỡng được Nhị Hoa, đến lúc đó nàng sẽ chống đỡ cho tỷ tỷ và muội muội. Đương nhiên chỉ cần hắn còn sống một ngày, nàng cũng không cần làm như vậy, hắn là vì phòng ngừa vạn nhất, ai biết hắn trùng sinh sẽ sống được thêm bao nhiêu năm nữa đâu?
Nhị Hoa không biết tâm tư Trương Thanh Thạch, trong lòng cao hứng vì lờiTrương Thanh Thạch nói.
"Chúng ta có thể đi trấn trên ở? Nhưng cuộc sống ở trấn trên rất tốn tiền, vật gì cũng mắc mỏ, ngay cả củi cũng phải mua, nhà ở cũng rất đắt, nếu là nhà lớn thì chúng ta mua không nổi, nhà nhỏ thì không có chỗ trồng rau cỏ. Nếu như mướn nhà thì tiền thuê cũng vẫn đắt, còn không bằng ở trong thôn. Kỳ thật trong thôn cũng rất tốt..."
Nhị Hoa có chút bận tâm, trong lòng nàng dĩ nhiên muốn ở trấn trên, nhưng cảm thấy khó khăn tầng tầng.
Trương Thanh Thạch nói: "Đến lúc đó chúng ta làm chút buôn bán, cha lần này ra ngoài học được cách làm điểm tâm, đến lúc đó chúng ta bán điểm tâm, trong nhà cho người khác mướn, chúng ta giữ chút ít lương thực, sẽ có cơm ăn, lợi nhuận kiếm được ít hay nhiều đều là của mình. Nói không chừng phong lan bán được nhiều tiền, đắp phòng ở, mua phòng ở còn có thể còn dư lại một chút. Nếu vẫn không được đến lúc đó chúng ta lại trở về trong thôn ở, đem nhà ở trấn trên cho thuê, chúng ta thu tiền thuê."
"Có thể bán nhiều tiền như vậy sao?" Nhị Hoa cảm thấy hai gốc cây phong lan dù đáng giá mấy cũng chỉ có thể bán được hai mươi, ba mươi lượng, dù sao chỉ là hai gốc cây hoa, không phải là nhân sâm.
"Ở trong mắt người thích, hai gốc cây hoa này đáng giá, ở trong mắt người không thích đây chỉ là hai bụi cỏ." Trương Thanh Thạch giải thích với Nhị Hoa, "Chúng ta phải tìm người biết hàng."
Nhị Hoa gật gật đầu, lại suy nghĩ phải đi nơi nào tìm người biết nhìn hàng, có điều cha khẳng định được như vậy, vậy nhất định có thể đem hoa bán đi, nếu tạm thời tìm không được người biết nhìn hàng thì nuôi hai gốc cây phong lan này đi, rồi có thể sẽ gặp được người thích nguyện ý bỏ ra số tiền lớn mua hai cây lan này về nhà.
Hai cha con nói chuyện, cuối cùng đã tới thôn trấn, hai người cũng không có đi dạo chợ, bọn họ còn có chuyện đứng đắn để làm, chợ có thể đi dạo lúc về, chờ đến lúc chợ tan còn có thể mua được ít thứ rẻ rẻ.
Hôm nay trong trấn cũng rất náo nhiệt, người đến họp chợ cũng sẽ vào trong trấn dạo một vòng, cho dù không mua đồ cũng sẽ xem một chút, dù sao trấn trên cũng có cảm giác không giống như ở thôn, người trong thôn ở chỗ này nghe được một chút tin mới cũng có thể trở về trong thôn làm đề tài câu chuyện, tỏ ra là người có kiến thức, kiếm chút mặt mũi.
Nhị Hoa con mắt đông xem một chút tây xem một chút, sít sao theo sát Trương Thanh Thạch, bộ dạng nàng xinh xắn, khiến cho không ít ánh mắt đều nhìn về phía nàng, nhưng nàng một chút cũng không xấu hổ, gặp được một số nữ nhân có vẻ là người tốt nhìn nàng, nàng còn có thể nở một nụ cười tươi tắn, như một đóa hoa xinh đẹp, sống động.
Trương Thanh Thạch nhìn thấy như vậy, trong lòng nghĩ nữ nhi mình tướng mạo thật quá tốt, bây giờ còn nhỏ còn chưa có việc gì, đợi đến lúc lớn nói không chừng sẽ có phiền toái. Đời trước nàng không phải tuổi còn nhỏ đã bị trong nhà bán làm thiếp cho người ta sao? Đời này có hắn che chở, nàng chắc chắn sẽ không bị bán, nhưng là ai lại dám chắc chắn sẽ không có người ngấp nghé chứ? Đời trước hắn ra ngoài kiếm sống, kiến thức nhiều, biết rõ nữ nhân quá xinh đẹp sẽ dễ dàng gây tai hoạ mang đến khó khăn, không gặp phải còn tốt, gặp phải nếu như là hộ giàu có, thì không những bản thân xúi quẩy, ngay cả người trong nhà cũng xúi quẩy theo. Loại tỷ lệ này dù chỉ có vạn nhất, hắn cũng muốn ngăn chặn. Cho nên phải kiếm thật nhiều tiền, chờ kiếm được thật nhiều tiền, tìm cho Nhị Hoa một thằng con rể lợi hại, đến lúc đó cái gì cũng không cần sợ.
"Cha, cha đang suy nghĩ gì vậy? Trên mặt con có vết dơ sao?" Nhị Hoa sờ sờ mặt, nghĩ bản thân hảo hảo đi đường mặt không nên bẩn a, như thế nào cha cứ luôn nhìn nàng?
"Không có, chỉ là đang nghĩ Nhị Hoa thật là đẹp mắt, về sau lớn chút nữa, lúc ra ngoài cha phải mang cây gậy theo."
"Cha!"
Khuôn mặt nhỏ của Nhị Hoa đỏ lên, có điều trong lòng vui thích, cha khen nàng đẹp mắt đó!
Trương Thanh Thạch lại bởi vì một câu nói vừa rồi của mình làm giật mình, nghĩ sao mình có thể quên bản thân cũng biết chút quyền cước chứ? Đùa đao lộng côn cũng biết một ít, đều là sau khi theo tiểu thiếu gia học với người ta, mặc dù không thể nói là cao thủ gì, nhưng đối phó với người bình thường nhất định là không thành vấn đề. Hắn sẽ dạy Nhị Hoa, đến lúc đó ai sẽ nghĩ tới một cô nương nũng nịu như một đóa hoa sẽ động thủ đánh người? Gặp lúc nguy hiểm sẽ không bị người chế trụ. Trương Thanh Thạch cảm thấy chủ ý này không sai.
Nhị Hoa nghe Trương Thanh Thạch nói cảm thấy cao hứng cực kỳ, nàng hỏi Trương Thanh Thạch làm sao biết được những thứ này, nàng chưa bao giờ biết cha nàng biết quyền cước, còn có thể múa đao lộng côn.
Trương Thanh Thạch nói lúc đi lao dịch có học với người ta một chút, có điều người dạy hắn không muốn để cho người ta biết, cho nên hắn chỉ lặng lẽ học, nên không có ai biết.
Nhị Hoa cảm thấy vận khí của cha thật sự là quá tốt, đi làm khổ như vậy, chẳng những học được cách làm điểm tâm, còn học được bản lãnh đánh người, nếu để cho nãi nãi biết nhất định sẽ tức giận đến điên luôn a?
Hai cha con nói chuyện, tìm một sạp quà ăn vặt, gọi hai chén mì vằn thắn, sau đó vừa ăn vừa tìm cơ hội nói chuyện với ông chủ. Hắn biết rõ Cổ Đại Thành thích ăn sạp mì vằn thắn này, đây là niềm tự hào lớn nhất của ông chủ sạp, thường xuyên thổi phồng với người khác, nhờ vào đó để câu khách. Một chiêu này cũng có hiệu quả, không ít người cũng sẽ đến đây ăn mì vằn thắn, ai bảo đây là nơi Cổ Đại Thành thích ăn mì vằn thắn chứ. Bọn họ không giàu có như Cổ Đại Thành, nhưng có thể ăn được gì đó mà Cổ Đại Thành từng ăn, trong lòng sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn không giải thích được (bún chả Obama đê!). Trương Thanh Thạch trước hết khen ngợi món ăn ở đây, quả nhiên, lão bản lập tức nhắc tới Cổ Đại Thành. Trương Thanh Thạch lập tức thuận theo, rất có kỹ xảo dẫn dắt ông chủ sạp nói ra càng nhiều sự tình về Cổ gia.
Trong chốc lát, ông chủ sạp đem cả chuyện khách tới nhà Cổ Đại Thành ra kể, nói là đừng xem chỉ là người trẻ tuổi, chỉ là bằng hữu với con cháu Cổ Đại Thành, nhưng thân phận rất không tầm thường, được Cổ Đại Thành long trọng khoản đãi. Còn nói muốn mang đồ ăn từ đây về để chiêu đãi vị thiếu gia kia, cho ông chủ sạp gấp đôi tiền.
"Cha, cha thật là rất giỏi a, chỉ nhẹ nhàng như vậy đã đem chuyện muốn biết hỏi được rồi! Con muốn học cha!"
Nhị Hoa lúc theo Trương Thanh Thạch rời khỏi quán hoành thánh kia lập tức nhỏ giọng nói, trên mặt tràn đầy sùng bái, trong lòng nàng mức độ thông minh của cha nàng lại tăng lên một trình độ.
Trương Thanh Thạch đắc chí vừa lòng, vỗ vai nữ nhi nói: "Con là con gái của cha, khẳng định về sau còn lợi hại hơn cha."
Hai cha con thật cao hứng đi lòng vòng trên trấn, mua một chút muối cho nhà, sau đó đi chợ. Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, nếu đã biết rõ vị thiếu gia thích phong lan đã tới Thái Bình trấn, như vậy đợi ngày mai mang theo phong lan đi chào hàng là được, hôm nay trở về thật tốt nghỉ ngơi, ngày mai tranh thủ nâng cao tinh thần đem phong lan bán giá thật tốt!
"Hôm nay trước hết mua chút ít kẹo trở về, chờ kiếm được tiền, chúng ta lại mua gì thì mua."
Trương Thanh Thạch thấy ánh mắt Nhị Hoa nhìn hoa cài trên sạp, sờ sờ đầu của nàng, hắn dĩ nhiên muốn mua đồ cho nương tử khuê nữ, nhưng bây giờ trong tay không có nhiều tiền.
"Dạ, đến lúc đó con muốn một đóa hoa cài màu đỏ, trước mặt con Lan Tâm khoe khoang hoa cài của nàng ta, nàng ta đeo lên một chút cũng không đẹp mắt. Con mà đeo lên nhất định sẽ đẹp hơn so với nàng ta!" Nhị Hoa nói, "Nhưng mà ngoại trừ hoa cài con cái gì cũng không cần, vẫn là để tiền tiết kiệm để đắp phòng mua nhà đi. Kia mới tương đối trọng yếu."
"Nhị Hoa mang hoa cài đương nhiên là đẹp hơn, dù không mang cũng vẫn đẹp hơn. Chờ cha về sau kiếm thật nhiều tiền mua vàng cho con làm hoa mang."
Trương Thanh Thạch lại một lần nữa cảm thán khuê nữ mình hiểu chuyện, hắn nghĩ tới không có tiền thật khổ sở a, không thể mua hoa cài cho khuê nữ, người làm cha như hắn thật đúng là mất mặt a.
"Đây không phải là nhị thúc và Nhị Hoa sao? Sao vậy, thích hoa cài ở đây à? Muốn mua vài đóa sao?"
Đỗ Quyên Hồng đột nhiên xuất hiện từ bên cạnh, trên mặt cười tủm tỉm, nhưng lại làm cho Nhị Hoa cảm thấy không yên lòng.
Nhị Hoa lập tức kéo Trương Thanh Thạch đi, vừa đi vừa nói: "Cha, chúng ta đi thôi, con giống như ngửi được mùi hoàng lang tử."
Hoàng lang tử chính là chồn, mùi vị đó không dễ ngửi chút nào.
Nụ cười trên mặt Đỗ Quyên Hồng hạ xuống, hừ một tiếng, lớn tiếng nói: "Ông chủ, Cho ta sáu hoa cài! Ta cũng không giống như người chỉ nhìn không mua! Khuê nữ của ta muốn cài hoa ta nhất định mua cho nàng, ngay cả cháu gái lớn của ta ta cũng mua. Cháu gái lớn của ta đeo hoa này lên nhất định đẹp mắt!"
Đỗ Quyên Hồng nói lời này chính là muốn cho Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa nghe, thị ta mua cả hoa cài cho Mai Hương, chọc tức Nhị Hoa, tốt nhất nàng trở lại đòi, thị ta không để cho, đó mới hả giận.
Trương Thanh Thạch mím môi đầu cũng không quay lại nắm bàn tay nhỏ bé của Nhị Hoa, trong lòng càng thêm chán ghét Đỗ Quyên Hồng, nghĩ sẽ có một ngày tìm cơ hội thu thập thị ta.
Trương gia ở tại thôn tên gọi thôn Tiểu Pha (thôn dốc nhỏ), sỡ dĩ có tên gọi này là vì bên cạnh thôn có nhiều sườn núi nhỏ. Từ thôn Tiểu Pha đến trấn trên nếu đi bộ thì cần hơn một canh giờ, trấn tên là Thái Bình trấn.
Thái Bình trấn bình thường rất náo nhiệt, nếu như có phiên chợ thì càng náo nhiệt hơn.
Phiên chợ là vào mùng một, năm và mùng tám, mỗi khi đến những ngày này người mỗi một thôn sẽ tụ tập tại Thái Bình trấn, thuận tiện dạo một vòng quanh trấn.
Tiểu Pha thôn chỉ có vài gia đình nuôi bò, bình thường nhà ai nếu muốn lên trấn trên thì vào buổi tối một ngày trước nói với người đi cùng có bò một tiếng, như vậy ngày hôm sau có thể ngồi xe bò. Nếu như không nói sớm, xe bò còn chỗ thì có thể ngồi, nếu hết thì cũng chỉ có thể đi bộ, còn vẫn muốn ngồi xe thì phải yêu cầu người khác nhường chỗ ngồi. Bình thường ít ai ngồi xe bò mà đi, ở nông thôn mọi người đều sống tiết kiệm, ngồi một lần xe bò cả đi lẫn về tốn hết hai văn tiền, tiết kiệm khoản này có thể mua được hai cái bánh bao thịt, bốn cái bánh bao không.
Trương Thanh Thạch quyết định mang theo Nhị Hoa vào thành, cũng không ngồi xe bò, không phải là hắn không muốn, mà là lúc này hắn này mới vừa phân ra gia, trong tay không có nhiều tiền, nếu như ngồi xe bò người khác nhất định sẽ cho là hắn phá sản, sẽ có danh tiếng không tốt.
"Chờ chúng ta kiếm tiền, trước tiên ở trong thôn lấy mảnh đất đắp mấy gian phòng, sau đó đến trấn trên ở."
Trương Thanh Thạch nói với Nhị Hoa, đối với khuê nữ tuổi chưa lớn lắm nhưng lá gan không nhỏ, hắn có kế hoạch gì cũng không gạt nàng, mặc kệ tương lai hắn có hay không có con trai, hắn cũng phải dạy dỗ tốt khuê nữ, để cho các nàng có kiến thức có đảm lượng, như vậy dù cho là thân nữ nhi cũng sẽ không vì không có huynh đệ làm chỗ dựa mà sống không tốt. Đại Hoa tính tình mềm yếu cần từ từ giáo huấn, Tiểu Hoa tuổi còn nhỏ cũng không thể dạy quá mức vì bé còn chưa hiểu chuyện, chỉ có Nhị Hoa là tuổi có thể dạy dỗ tốt. Hắn nghĩ tới dù dạy không được Đại Hoa và Tiểu Hoa, ít nhất có thể bồi dưỡng được Nhị Hoa, đến lúc đó nàng sẽ chống đỡ cho tỷ tỷ và muội muội. Đương nhiên chỉ cần hắn còn sống một ngày, nàng cũng không cần làm như vậy, hắn là vì phòng ngừa vạn nhất, ai biết hắn trùng sinh sẽ sống được thêm bao nhiêu năm nữa đâu?
Nhị Hoa không biết tâm tư Trương Thanh Thạch, trong lòng cao hứng vì lờiTrương Thanh Thạch nói.
"Chúng ta có thể đi trấn trên ở? Nhưng cuộc sống ở trấn trên rất tốn tiền, vật gì cũng mắc mỏ, ngay cả củi cũng phải mua, nhà ở cũng rất đắt, nếu là nhà lớn thì chúng ta mua không nổi, nhà nhỏ thì không có chỗ trồng rau cỏ. Nếu như mướn nhà thì tiền thuê cũng vẫn đắt, còn không bằng ở trong thôn. Kỳ thật trong thôn cũng rất tốt..."
Nhị Hoa có chút bận tâm, trong lòng nàng dĩ nhiên muốn ở trấn trên, nhưng cảm thấy khó khăn tầng tầng.
Trương Thanh Thạch nói: "Đến lúc đó chúng ta làm chút buôn bán, cha lần này ra ngoài học được cách làm điểm tâm, đến lúc đó chúng ta bán điểm tâm, trong nhà cho người khác mướn, chúng ta giữ chút ít lương thực, sẽ có cơm ăn, lợi nhuận kiếm được ít hay nhiều đều là của mình. Nói không chừng phong lan bán được nhiều tiền, đắp phòng ở, mua phòng ở còn có thể còn dư lại một chút. Nếu vẫn không được đến lúc đó chúng ta lại trở về trong thôn ở, đem nhà ở trấn trên cho thuê, chúng ta thu tiền thuê."
"Có thể bán nhiều tiền như vậy sao?" Nhị Hoa cảm thấy hai gốc cây phong lan dù đáng giá mấy cũng chỉ có thể bán được hai mươi, ba mươi lượng, dù sao chỉ là hai gốc cây hoa, không phải là nhân sâm.
"Ở trong mắt người thích, hai gốc cây hoa này đáng giá, ở trong mắt người không thích đây chỉ là hai bụi cỏ." Trương Thanh Thạch giải thích với Nhị Hoa, "Chúng ta phải tìm người biết hàng."
Nhị Hoa gật gật đầu, lại suy nghĩ phải đi nơi nào tìm người biết nhìn hàng, có điều cha khẳng định được như vậy, vậy nhất định có thể đem hoa bán đi, nếu tạm thời tìm không được người biết nhìn hàng thì nuôi hai gốc cây phong lan này đi, rồi có thể sẽ gặp được người thích nguyện ý bỏ ra số tiền lớn mua hai cây lan này về nhà.
Hai cha con nói chuyện, cuối cùng đã tới thôn trấn, hai người cũng không có đi dạo chợ, bọn họ còn có chuyện đứng đắn để làm, chợ có thể đi dạo lúc về, chờ đến lúc chợ tan còn có thể mua được ít thứ rẻ rẻ.
Hôm nay trong trấn cũng rất náo nhiệt, người đến họp chợ cũng sẽ vào trong trấn dạo một vòng, cho dù không mua đồ cũng sẽ xem một chút, dù sao trấn trên cũng có cảm giác không giống như ở thôn, người trong thôn ở chỗ này nghe được một chút tin mới cũng có thể trở về trong thôn làm đề tài câu chuyện, tỏ ra là người có kiến thức, kiếm chút mặt mũi.
Nhị Hoa con mắt đông xem một chút tây xem một chút, sít sao theo sát Trương Thanh Thạch, bộ dạng nàng xinh xắn, khiến cho không ít ánh mắt đều nhìn về phía nàng, nhưng nàng một chút cũng không xấu hổ, gặp được một số nữ nhân có vẻ là người tốt nhìn nàng, nàng còn có thể nở một nụ cười tươi tắn, như một đóa hoa xinh đẹp, sống động.
Trương Thanh Thạch nhìn thấy như vậy, trong lòng nghĩ nữ nhi mình tướng mạo thật quá tốt, bây giờ còn nhỏ còn chưa có việc gì, đợi đến lúc lớn nói không chừng sẽ có phiền toái. Đời trước nàng không phải tuổi còn nhỏ đã bị trong nhà bán làm thiếp cho người ta sao? Đời này có hắn che chở, nàng chắc chắn sẽ không bị bán, nhưng là ai lại dám chắc chắn sẽ không có người ngấp nghé chứ? Đời trước hắn ra ngoài kiếm sống, kiến thức nhiều, biết rõ nữ nhân quá xinh đẹp sẽ dễ dàng gây tai hoạ mang đến khó khăn, không gặp phải còn tốt, gặp phải nếu như là hộ giàu có, thì không những bản thân xúi quẩy, ngay cả người trong nhà cũng xúi quẩy theo. Loại tỷ lệ này dù chỉ có vạn nhất, hắn cũng muốn ngăn chặn. Cho nên phải kiếm thật nhiều tiền, chờ kiếm được thật nhiều tiền, tìm cho Nhị Hoa một thằng con rể lợi hại, đến lúc đó cái gì cũng không cần sợ.
"Cha, cha đang suy nghĩ gì vậy? Trên mặt con có vết dơ sao?" Nhị Hoa sờ sờ mặt, nghĩ bản thân hảo hảo đi đường mặt không nên bẩn a, như thế nào cha cứ luôn nhìn nàng?
"Không có, chỉ là đang nghĩ Nhị Hoa thật là đẹp mắt, về sau lớn chút nữa, lúc ra ngoài cha phải mang cây gậy theo."
"Cha!"
Khuôn mặt nhỏ của Nhị Hoa đỏ lên, có điều trong lòng vui thích, cha khen nàng đẹp mắt đó!
Trương Thanh Thạch lại bởi vì một câu nói vừa rồi của mình làm giật mình, nghĩ sao mình có thể quên bản thân cũng biết chút quyền cước chứ? Đùa đao lộng côn cũng biết một ít, đều là sau khi theo tiểu thiếu gia học với người ta, mặc dù không thể nói là cao thủ gì, nhưng đối phó với người bình thường nhất định là không thành vấn đề. Hắn sẽ dạy Nhị Hoa, đến lúc đó ai sẽ nghĩ tới một cô nương nũng nịu như một đóa hoa sẽ động thủ đánh người? Gặp lúc nguy hiểm sẽ không bị người chế trụ. Trương Thanh Thạch cảm thấy chủ ý này không sai.
Nhị Hoa nghe Trương Thanh Thạch nói cảm thấy cao hứng cực kỳ, nàng hỏi Trương Thanh Thạch làm sao biết được những thứ này, nàng chưa bao giờ biết cha nàng biết quyền cước, còn có thể múa đao lộng côn.
Trương Thanh Thạch nói lúc đi lao dịch có học với người ta một chút, có điều người dạy hắn không muốn để cho người ta biết, cho nên hắn chỉ lặng lẽ học, nên không có ai biết.
Nhị Hoa cảm thấy vận khí của cha thật sự là quá tốt, đi làm khổ như vậy, chẳng những học được cách làm điểm tâm, còn học được bản lãnh đánh người, nếu để cho nãi nãi biết nhất định sẽ tức giận đến điên luôn a?
Hai cha con nói chuyện, tìm một sạp quà ăn vặt, gọi hai chén mì vằn thắn, sau đó vừa ăn vừa tìm cơ hội nói chuyện với ông chủ. Hắn biết rõ Cổ Đại Thành thích ăn sạp mì vằn thắn này, đây là niềm tự hào lớn nhất của ông chủ sạp, thường xuyên thổi phồng với người khác, nhờ vào đó để câu khách. Một chiêu này cũng có hiệu quả, không ít người cũng sẽ đến đây ăn mì vằn thắn, ai bảo đây là nơi Cổ Đại Thành thích ăn mì vằn thắn chứ. Bọn họ không giàu có như Cổ Đại Thành, nhưng có thể ăn được gì đó mà Cổ Đại Thành từng ăn, trong lòng sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn không giải thích được (bún chả Obama đê!). Trương Thanh Thạch trước hết khen ngợi món ăn ở đây, quả nhiên, lão bản lập tức nhắc tới Cổ Đại Thành. Trương Thanh Thạch lập tức thuận theo, rất có kỹ xảo dẫn dắt ông chủ sạp nói ra càng nhiều sự tình về Cổ gia.
Trong chốc lát, ông chủ sạp đem cả chuyện khách tới nhà Cổ Đại Thành ra kể, nói là đừng xem chỉ là người trẻ tuổi, chỉ là bằng hữu với con cháu Cổ Đại Thành, nhưng thân phận rất không tầm thường, được Cổ Đại Thành long trọng khoản đãi. Còn nói muốn mang đồ ăn từ đây về để chiêu đãi vị thiếu gia kia, cho ông chủ sạp gấp đôi tiền.
"Cha, cha thật là rất giỏi a, chỉ nhẹ nhàng như vậy đã đem chuyện muốn biết hỏi được rồi! Con muốn học cha!"
Nhị Hoa lúc theo Trương Thanh Thạch rời khỏi quán hoành thánh kia lập tức nhỏ giọng nói, trên mặt tràn đầy sùng bái, trong lòng nàng mức độ thông minh của cha nàng lại tăng lên một trình độ.
Trương Thanh Thạch đắc chí vừa lòng, vỗ vai nữ nhi nói: "Con là con gái của cha, khẳng định về sau còn lợi hại hơn cha."
Hai cha con thật cao hứng đi lòng vòng trên trấn, mua một chút muối cho nhà, sau đó đi chợ. Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, nếu đã biết rõ vị thiếu gia thích phong lan đã tới Thái Bình trấn, như vậy đợi ngày mai mang theo phong lan đi chào hàng là được, hôm nay trở về thật tốt nghỉ ngơi, ngày mai tranh thủ nâng cao tinh thần đem phong lan bán giá thật tốt!
"Hôm nay trước hết mua chút ít kẹo trở về, chờ kiếm được tiền, chúng ta lại mua gì thì mua."
Trương Thanh Thạch thấy ánh mắt Nhị Hoa nhìn hoa cài trên sạp, sờ sờ đầu của nàng, hắn dĩ nhiên muốn mua đồ cho nương tử khuê nữ, nhưng bây giờ trong tay không có nhiều tiền.
"Dạ, đến lúc đó con muốn một đóa hoa cài màu đỏ, trước mặt con Lan Tâm khoe khoang hoa cài của nàng ta, nàng ta đeo lên một chút cũng không đẹp mắt. Con mà đeo lên nhất định sẽ đẹp hơn so với nàng ta!" Nhị Hoa nói, "Nhưng mà ngoại trừ hoa cài con cái gì cũng không cần, vẫn là để tiền tiết kiệm để đắp phòng mua nhà đi. Kia mới tương đối trọng yếu."
"Nhị Hoa mang hoa cài đương nhiên là đẹp hơn, dù không mang cũng vẫn đẹp hơn. Chờ cha về sau kiếm thật nhiều tiền mua vàng cho con làm hoa mang."
Trương Thanh Thạch lại một lần nữa cảm thán khuê nữ mình hiểu chuyện, hắn nghĩ tới không có tiền thật khổ sở a, không thể mua hoa cài cho khuê nữ, người làm cha như hắn thật đúng là mất mặt a.
"Đây không phải là nhị thúc và Nhị Hoa sao? Sao vậy, thích hoa cài ở đây à? Muốn mua vài đóa sao?"
Đỗ Quyên Hồng đột nhiên xuất hiện từ bên cạnh, trên mặt cười tủm tỉm, nhưng lại làm cho Nhị Hoa cảm thấy không yên lòng.
Nhị Hoa lập tức kéo Trương Thanh Thạch đi, vừa đi vừa nói: "Cha, chúng ta đi thôi, con giống như ngửi được mùi hoàng lang tử."
Hoàng lang tử chính là chồn, mùi vị đó không dễ ngửi chút nào.
Nụ cười trên mặt Đỗ Quyên Hồng hạ xuống, hừ một tiếng, lớn tiếng nói: "Ông chủ, Cho ta sáu hoa cài! Ta cũng không giống như người chỉ nhìn không mua! Khuê nữ của ta muốn cài hoa ta nhất định mua cho nàng, ngay cả cháu gái lớn của ta ta cũng mua. Cháu gái lớn của ta đeo hoa này lên nhất định đẹp mắt!"
Đỗ Quyên Hồng nói lời này chính là muốn cho Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa nghe, thị ta mua cả hoa cài cho Mai Hương, chọc tức Nhị Hoa, tốt nhất nàng trở lại đòi, thị ta không để cho, đó mới hả giận.
Trương Thanh Thạch mím môi đầu cũng không quay lại nắm bàn tay nhỏ bé của Nhị Hoa, trong lòng càng thêm chán ghét Đỗ Quyên Hồng, nghĩ sẽ có một ngày tìm cơ hội thu thập thị ta.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trương gia ở tại thôn tên gọi thôn Tiểu Pha (thôn dốc nhỏ), sỡ dĩ có tên gọi này là vì bên cạnh thôn có nhiều sườn núi nhỏ. Từ thôn Tiểu Pha đến trấn trên nếu đi bộ thì cần hơn một canh giờ, trấn tên là Thái Bình trấn.
Thái Bình trấn bình thường rất náo nhiệt, nếu như có phiên chợ thì càng náo nhiệt hơn.
Phiên chợ là vào mùng một, năm và mùng tám, mỗi khi đến những ngày này người mỗi một thôn sẽ tụ tập tại Thái Bình trấn, thuận tiện dạo một vòng quanh trấn.
Tiểu Pha thôn chỉ có vài gia đình nuôi bò, bình thường nhà ai nếu muốn lên trấn trên thì vào buổi tối một ngày trước nói với người đi cùng có bò một tiếng, như vậy ngày hôm sau có thể ngồi xe bò. Nếu như không nói sớm, xe bò còn chỗ thì có thể ngồi, nếu hết thì cũng chỉ có thể đi bộ, còn vẫn muốn ngồi xe thì phải yêu cầu người khác nhường chỗ ngồi. Bình thường ít ai ngồi xe bò mà đi, ở nông thôn mọi người đều sống tiết kiệm, ngồi một lần xe bò cả đi lẫn về tốn hết hai văn tiền, tiết kiệm khoản này có thể mua được hai cái bánh bao thịt, bốn cái bánh bao không.
Trương Thanh Thạch quyết định mang theo Nhị Hoa vào thành, cũng không ngồi xe bò, không phải là hắn không muốn, mà là lúc này hắn này mới vừa phân ra gia, trong tay không có nhiều tiền, nếu như ngồi xe bò người khác nhất định sẽ cho là hắn phá sản, sẽ có danh tiếng không tốt.
"Chờ chúng ta kiếm tiền, trước tiên ở trong thôn lấy mảnh đất đắp mấy gian phòng, sau đó đến trấn trên ở."
Trương Thanh Thạch nói với Nhị Hoa, đối với khuê nữ tuổi chưa lớn lắm nhưng lá gan không nhỏ, hắn có kế hoạch gì cũng không gạt nàng, mặc kệ tương lai hắn có hay không có con trai, hắn cũng phải dạy dỗ tốt khuê nữ, để cho các nàng có kiến thức có đảm lượng, như vậy dù cho là thân nữ nhi cũng sẽ không vì không có huynh đệ làm chỗ dựa mà sống không tốt. Đại Hoa tính tình mềm yếu cần từ từ giáo huấn, Tiểu Hoa tuổi còn nhỏ cũng không thể dạy quá mức vì bé còn chưa hiểu chuyện, chỉ có Nhị Hoa là tuổi có thể dạy dỗ tốt. Hắn nghĩ tới dù dạy không được Đại Hoa và Tiểu Hoa, ít nhất có thể bồi dưỡng được Nhị Hoa, đến lúc đó nàng sẽ chống đỡ cho tỷ tỷ và muội muội. Đương nhiên chỉ cần hắn còn sống một ngày, nàng cũng không cần làm như vậy, hắn là vì phòng ngừa vạn nhất, ai biết hắn trùng sinh sẽ sống được thêm bao nhiêu năm nữa đâu?
Nhị Hoa không biết tâm tư Trương Thanh Thạch, trong lòng cao hứng vì lờiTrương Thanh Thạch nói.
"Chúng ta có thể đi trấn trên ở? Nhưng cuộc sống ở trấn trên rất tốn tiền, vật gì cũng mắc mỏ, ngay cả củi cũng phải mua, nhà ở cũng rất đắt, nếu là nhà lớn thì chúng ta mua không nổi, nhà nhỏ thì không có chỗ trồng rau cỏ. Nếu như mướn nhà thì tiền thuê cũng vẫn đắt, còn không bằng ở trong thôn. Kỳ thật trong thôn cũng rất tốt..."
Nhị Hoa có chút bận tâm, trong lòng nàng dĩ nhiên muốn ở trấn trên, nhưng cảm thấy khó khăn tầng tầng.
Trương Thanh Thạch nói: "Đến lúc đó chúng ta làm chút buôn bán, cha lần này ra ngoài học được cách làm điểm tâm, đến lúc đó chúng ta bán điểm tâm, trong nhà cho người khác mướn, chúng ta giữ chút ít lương thực, sẽ có cơm ăn, lợi nhuận kiếm được ít hay nhiều đều là của mình. Nói không chừng phong lan bán được nhiều tiền, đắp phòng ở, mua phòng ở còn có thể còn dư lại một chút. Nếu vẫn không được đến lúc đó chúng ta lại trở về trong thôn ở, đem nhà ở trấn trên cho thuê, chúng ta thu tiền thuê."
"Có thể bán nhiều tiền như vậy sao?" Nhị Hoa cảm thấy hai gốc cây phong lan dù đáng giá mấy cũng chỉ có thể bán được hai mươi, ba mươi lượng, dù sao chỉ là hai gốc cây hoa, không phải là nhân sâm.
"Ở trong mắt người thích, hai gốc cây hoa này đáng giá, ở trong mắt người không thích đây chỉ là hai bụi cỏ." Trương Thanh Thạch giải thích với Nhị Hoa, "Chúng ta phải tìm người biết hàng."
Nhị Hoa gật gật đầu, lại suy nghĩ phải đi nơi nào tìm người biết nhìn hàng, có điều cha khẳng định được như vậy, vậy nhất định có thể đem hoa bán đi, nếu tạm thời tìm không được người biết nhìn hàng thì nuôi hai gốc cây phong lan này đi, rồi có thể sẽ gặp được người thích nguyện ý bỏ ra số tiền lớn mua hai cây lan này về nhà.
Hai cha con nói chuyện, cuối cùng đã tới thôn trấn, hai người cũng không có đi dạo chợ, bọn họ còn có chuyện đứng đắn để làm, chợ có thể đi dạo lúc về, chờ đến lúc chợ tan còn có thể mua được ít thứ rẻ rẻ.
Hôm nay trong trấn cũng rất náo nhiệt, người đến họp chợ cũng sẽ vào trong trấn dạo một vòng, cho dù không mua đồ cũng sẽ xem một chút, dù sao trấn trên cũng có cảm giác không giống như ở thôn, người trong thôn ở chỗ này nghe được một chút tin mới cũng có thể trở về trong thôn làm đề tài câu chuyện, tỏ ra là người có kiến thức, kiếm chút mặt mũi.
Nhị Hoa con mắt đông xem một chút tây xem một chút, sít sao theo sát Trương Thanh Thạch, bộ dạng nàng xinh xắn, khiến cho không ít ánh mắt đều nhìn về phía nàng, nhưng nàng một chút cũng không xấu hổ, gặp được một số nữ nhân có vẻ là người tốt nhìn nàng, nàng còn có thể nở một nụ cười tươi tắn, như một đóa hoa xinh đẹp, sống động.
Trương Thanh Thạch nhìn thấy như vậy, trong lòng nghĩ nữ nhi mình tướng mạo thật quá tốt, bây giờ còn nhỏ còn chưa có việc gì, đợi đến lúc lớn nói không chừng sẽ có phiền toái. Đời trước nàng không phải tuổi còn nhỏ đã bị trong nhà bán làm thiếp cho người ta sao? Đời này có hắn che chở, nàng chắc chắn sẽ không bị bán, nhưng là ai lại dám chắc chắn sẽ không có người ngấp nghé chứ? Đời trước hắn ra ngoài kiếm sống, kiến thức nhiều, biết rõ nữ nhân quá xinh đẹp sẽ dễ dàng gây tai hoạ mang đến khó khăn, không gặp phải còn tốt, gặp phải nếu như là hộ giàu có, thì không những bản thân xúi quẩy, ngay cả người trong nhà cũng xúi quẩy theo. Loại tỷ lệ này dù chỉ có vạn nhất, hắn cũng muốn ngăn chặn. Cho nên phải kiếm thật nhiều tiền, chờ kiếm được thật nhiều tiền, tìm cho Nhị Hoa một thằng con rể lợi hại, đến lúc đó cái gì cũng không cần sợ.
"Cha, cha đang suy nghĩ gì vậy? Trên mặt con có vết dơ sao?" Nhị Hoa sờ sờ mặt, nghĩ bản thân hảo hảo đi đường mặt không nên bẩn a, như thế nào cha cứ luôn nhìn nàng?
"Không có, chỉ là đang nghĩ Nhị Hoa thật là đẹp mắt, về sau lớn chút nữa, lúc ra ngoài cha phải mang cây gậy theo."
"Cha!"
Khuôn mặt nhỏ của Nhị Hoa đỏ lên, có điều trong lòng vui thích, cha khen nàng đẹp mắt đó!
Trương Thanh Thạch lại bởi vì một câu nói vừa rồi của mình làm giật mình, nghĩ sao mình có thể quên bản thân cũng biết chút quyền cước chứ? Đùa đao lộng côn cũng biết một ít, đều là sau khi theo tiểu thiếu gia học với người ta, mặc dù không thể nói là cao thủ gì, nhưng đối phó với người bình thường nhất định là không thành vấn đề. Hắn sẽ dạy Nhị Hoa, đến lúc đó ai sẽ nghĩ tới một cô nương nũng nịu như một đóa hoa sẽ động thủ đánh người? Gặp lúc nguy hiểm sẽ không bị người chế trụ. Trương Thanh Thạch cảm thấy chủ ý này không sai.
Nhị Hoa nghe Trương Thanh Thạch nói cảm thấy cao hứng cực kỳ, nàng hỏi Trương Thanh Thạch làm sao biết được những thứ này, nàng chưa bao giờ biết cha nàng biết quyền cước, còn có thể múa đao lộng côn.
Trương Thanh Thạch nói lúc đi lao dịch có học với người ta một chút, có điều người dạy hắn không muốn để cho người ta biết, cho nên hắn chỉ lặng lẽ học, nên không có ai biết.
Nhị Hoa cảm thấy vận khí của cha thật sự là quá tốt, đi làm khổ như vậy, chẳng những học được cách làm điểm tâm, còn học được bản lãnh đánh người, nếu để cho nãi nãi biết nhất định sẽ tức giận đến điên luôn a?
Hai cha con nói chuyện, tìm một sạp quà ăn vặt, gọi hai chén mì vằn thắn, sau đó vừa ăn vừa tìm cơ hội nói chuyện với ông chủ. Hắn biết rõ Cổ Đại Thành thích ăn sạp mì vằn thắn này, đây là niềm tự hào lớn nhất của ông chủ sạp, thường xuyên thổi phồng với người khác, nhờ vào đó để câu khách. Một chiêu này cũng có hiệu quả, không ít người cũng sẽ đến đây ăn mì vằn thắn, ai bảo đây là nơi Cổ Đại Thành thích ăn mì vằn thắn chứ. Bọn họ không giàu có như Cổ Đại Thành, nhưng có thể ăn được gì đó mà Cổ Đại Thành từng ăn, trong lòng sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn không giải thích được (bún chả Obama đê!). Trương Thanh Thạch trước hết khen ngợi món ăn ở đây, quả nhiên, lão bản lập tức nhắc tới Cổ Đại Thành. Trương Thanh Thạch lập tức thuận theo, rất có kỹ xảo dẫn dắt ông chủ sạp nói ra càng nhiều sự tình về Cổ gia.
Trong chốc lát, ông chủ sạp đem cả chuyện khách tới nhà Cổ Đại Thành ra kể, nói là đừng xem chỉ là người trẻ tuổi, chỉ là bằng hữu với con cháu Cổ Đại Thành, nhưng thân phận rất không tầm thường, được Cổ Đại Thành long trọng khoản đãi. Còn nói muốn mang đồ ăn từ đây về để chiêu đãi vị thiếu gia kia, cho ông chủ sạp gấp đôi tiền.
"Cha, cha thật là rất giỏi a, chỉ nhẹ nhàng như vậy đã đem chuyện muốn biết hỏi được rồi! Con muốn học cha!"
Nhị Hoa lúc theo Trương Thanh Thạch rời khỏi quán hoành thánh kia lập tức nhỏ giọng nói, trên mặt tràn đầy sùng bái, trong lòng nàng mức độ thông minh của cha nàng lại tăng lên một trình độ.
Trương Thanh Thạch đắc chí vừa lòng, vỗ vai nữ nhi nói: "Con là con gái của cha, khẳng định về sau còn lợi hại hơn cha."
Hai cha con thật cao hứng đi lòng vòng trên trấn, mua một chút muối cho nhà, sau đó đi chợ. Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, nếu đã biết rõ vị thiếu gia thích phong lan đã tới Thái Bình trấn, như vậy đợi ngày mai mang theo phong lan đi chào hàng là được, hôm nay trở về thật tốt nghỉ ngơi, ngày mai tranh thủ nâng cao tinh thần đem phong lan bán giá thật tốt!
"Hôm nay trước hết mua chút ít kẹo trở về, chờ kiếm được tiền, chúng ta lại mua gì thì mua."
Trương Thanh Thạch thấy ánh mắt Nhị Hoa nhìn hoa cài trên sạp, sờ sờ đầu của nàng, hắn dĩ nhiên muốn mua đồ cho nương tử khuê nữ, nhưng bây giờ trong tay không có nhiều tiền.
"Dạ, đến lúc đó con muốn một đóa hoa cài màu đỏ, trước mặt con Lan Tâm khoe khoang hoa cài của nàng ta, nàng ta đeo lên một chút cũng không đẹp mắt. Con mà đeo lên nhất định sẽ đẹp hơn so với nàng ta!" Nhị Hoa nói, "Nhưng mà ngoại trừ hoa cài con cái gì cũng không cần, vẫn là để tiền tiết kiệm để đắp phòng mua nhà đi. Kia mới tương đối trọng yếu."
"Nhị Hoa mang hoa cài đương nhiên là đẹp hơn, dù không mang cũng vẫn đẹp hơn. Chờ cha về sau kiếm thật nhiều tiền mua vàng cho con làm hoa mang."
Trương Thanh Thạch lại một lần nữa cảm thán khuê nữ mình hiểu chuyện, hắn nghĩ tới không có tiền thật khổ sở a, không thể mua hoa cài cho khuê nữ, người làm cha như hắn thật đúng là mất mặt a.
"Đây không phải là nhị thúc và Nhị Hoa sao? Sao vậy, thích hoa cài ở đây à? Muốn mua vài đóa sao?"
Đỗ Quyên Hồng đột nhiên xuất hiện từ bên cạnh, trên mặt cười tủm tỉm, nhưng lại làm cho Nhị Hoa cảm thấy không yên lòng.
Nhị Hoa lập tức kéo Trương Thanh Thạch đi, vừa đi vừa nói: "Cha, chúng ta đi thôi, con giống như ngửi được mùi hoàng lang tử."
Hoàng lang tử chính là chồn, mùi vị đó không dễ ngửi chút nào.
Nụ cười trên mặt Đỗ Quyên Hồng hạ xuống, hừ một tiếng, lớn tiếng nói: "Ông chủ, Cho ta sáu hoa cài! Ta cũng không giống như người chỉ nhìn không mua! Khuê nữ của ta muốn cài hoa ta nhất định mua cho nàng, ngay cả cháu gái lớn của ta ta cũng mua. Cháu gái lớn của ta đeo hoa này lên nhất định đẹp mắt!"
Đỗ Quyên Hồng nói lời này chính là muốn cho Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa nghe, thị ta mua cả hoa cài cho Mai Hương, chọc tức Nhị Hoa, tốt nhất nàng trở lại đòi, thị ta không để cho, đó mới hả giận.
Trương Thanh Thạch mím môi đầu cũng không quay lại nắm bàn tay nhỏ bé của Nhị Hoa, trong lòng càng thêm chán ghét Đỗ Quyên Hồng, nghĩ sẽ có một ngày tìm cơ hội thu thập thị ta.