Sau khi về đến nhà Trương Thanh Thạch nói tin tức hắn nghe được cho Tuyết nương và Đại Hoa, Tuyết nương và Đại Hoa cũng rất cao hứng, biết rõ hắn ngày hôm sau sẽ mang theo hai gốc cây phong lan đi trấn trên tìm Cổ Đại Thành, các nàng lại lo lắng.
Tuyết nương lo lắng nói: "Cứ như vậy đem hoa cầm đi không có sao chứ? Vạn nhất hắn coi chúng ta là nông dân nên trả ít tiền cho chúng ta thì sao? Chàng còn nhớ rõ chuyện lão Liễu giảo hoạt không? Một người khôn khéo như vậy còn bị người lừa."
Tuyết nương vừa nói như vậy Đại Hoa Nhị Hoa cũng lo lắng.
Đại Hoa nhỏ giọng nói: "Sẽ không quỵt tiền chúng ta chứ?"
"Hắn dám! Nếu như hắn dám, ta đốt nhà hắn!" Nhị Hoa hung hiểm nói, nhà mình phát hiện phong lan, kiếm tiền có thể sống tốt hơn, sao có thể để cho người cướp đi? Người nào dám cướp người đó là cừu nhân lớn nhất đời này của nàng!
Tuyết nương vỗ đầu Nhị Hoa, oán trách nói: "Nói bậy bạ gì đó? Nho nhỏ một tiểu nha đầu mà dám nói loại lời này, coi chừng người ta nghe được nói xấu con! Về sau có chuyện như vậy thì trách đến trên đầu con đi, cũng không thể lại nói như vậy."
Trương Thanh Thạch lại nói: "Không sai, Nhị Hoa biết không thể ở trước mặt người có tiền có thế mà đắc tội, hết sức thông minh, về sau phải nhớ kỹ. Chúng ta không công khai đối phó được thì âm thầm làm. Phải để đối phương không biết là chúng ta làm, đương nhiên, dù hoài nghi là chúng ta làm bọn họ cũng không có chứng cớ. Này mới có thể bảo vệ tốt chính mình. Con tính tình kích động lớn mật, cha chỉ sợ con không biết nặng nhẹ, hiện tại cha yên tâm."
"Chàng còn khen nàng a? Cẩn thận nàng coi trời bằng vung, nàng là nữ oa đó." Tuyết nương nhìn Trương Thanh Thạch, nghĩ trượng phu của mình hiện tại thật sự là càng ngày càng gan lớn, trước kia nàng lo lắng cho tính tình của Nhị Hoa, nhưng bây giờ dạy Nhị Hoa làm sao mới có thể đối phó người khác, thật là làm cho nàng có chút bận tâm.
Nhị Hoa được Trương Thanh Thạch khen mặt mày hớn hở, nói với nương: "Nương, nữ oa thì làm sao? Con không kém hơn so với nam oa! Con còn chuẩn bị cùng cha học đánh nhau, đến lúc đó mấy nam hài tử cũng đừng nghĩ đánh được con! Hừ, về sau có con ở đây, vậy người có con trai cũng phải hâm mộ con và cha!"
Tuyết nương và Đại Hoa vừa nghe Nhị Hoa nói muốn cùng Trương Thanh Thạch học đánh nhau tất cả đều mở to hai mắt, hỏi đến cùng là thế nào. Đợi các nàng biết rõ Trương Thanh Thạch ở bên ngoài cùng với người học công phu quyền cước và múa đao lộng côn, tất cả đều ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần, thời thế này mặc kệ ở nơi nào có võ lực mới có khí thế, ở nông thôn vì cái gì coi trọng nam oa, ngoại trừ nam oa tử có thể nối dõi tông đường, còn không phải bởi vì nam oa tử khí lực lớn có thể hù dọa người khác, không để cho người bắt nạt sao? Như bọn họ ở đây nhà có nhiều nam nhân bất kể là nghèo hay giàu, dù thế nào cũng không sợ bị người khi dễ, chỉ cần có chuyện, hô một tiếng, một đám hán tử liền xông lên, thật uy vũ a! Trái lại trong nhà không có nam nhân thì cuộc sống quả thật khó khăn, nếu không sao lão yếu quả phụ hay bị bắt nạt đây? Có điều mọi người vẫn phải dựa vào chính mình liều mạng, nhà thiếu hoặc là không có nam nhân, nếu như nữ nhân lợi hại cũng có thể chống đỡ cho một cái nhà, nói thí dụ như Lý quả phụ thôn bọn họ, là nữ nhân có thể múa đao như nam nhân, hơn nữa còn có thể khiêng bao bố, nên không ai dám bắt nạt nàng ta. Tuyết nương và Đại Hoa nghĩ tới nếu như Trương Thanh Thạch biết đánh nhau, cho dù nhà bọn họ chỉ có hắn một nam nhân cũng không sợ bị người khi dễ, chỉ là Nhị Hoa một nha đầu cũng phải học ư? Vạn nhất người khác cho rằng nàng quá hung không dám cưới nàng thì làm sao bây giờ?
Nhị Hoa nghe được nương đột nhiên nhắc tới chuyện gả cưới khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, khoát tay nói: "Sợ con hung thì đừng cưới a! Cái loại nam nhân mềm như đậu hũ đó con mới không cần đâu!"
Đại Hoa đẩy Nhị Hoa một cái, mặt ửng hồng, "Muội nha đầu kia quá không biết thẹn! Còn nhỏ tuổi mà nói loại lời này!"
Miệng nhỏ Nhị Hoa cong lên, "Là nương nói trước mà!"
Trương Thanh Thạch ha ha cười rộ lên, nói: "Đây là đang trong nhà, có thể nói. Nhị Hoa nói cũng rất đúng a, cảm thấy nữ nhân hung thì đừng cưới a, Nhị Hoa tướng mạo đẹp mắt, có rất nhiều người nguyện ý bị đánh! Đại Hoa, con cũng học, cha biết rõ tính tình con tốt, nhưng cũng không thể cứ chịu đựng, lúc không thể thì phải phản kháng, đến lúc đó đừng nói là ngoại nhân, chính là người con gả cho dám khi dễ con, con cũng đánh không sai! Đánh xong cha làm chỗ dựa cho con, cha lại tìm người tốt hơn, hoặc là trực tiếp đánh cho hắn phục mới thôi!"
"Cha!" Đại Hoa nghĩ thầm cha thật đúng là, tại sao lại kéo đến trên đầu nàng rồi, còn nói lời kinh người như vậy! Có điều nàng phải thừa nhận nàng nghe cha nói lời này tâm ý rất là khoan khoái.
"Chàng thật là!" Tuyết nương thật sự là hết cách với Trương Thanh Thạch, có điều nàng cũng không tức giận, Trương Thanh Thạch đây là đau khuê nữ, kỳ thật trong lòng nàng làm sao thường không hy vọng thực tế có thể như Trương Thanh Thạch nói phát triển thành như vậy chứ? Chỉ là nàng thật sự là không dám nghĩ a. Trong lòng nàng càng thêm ngóng trông hai bụi dã lan giống hai bụi cỏ kia có thể bán được giá tốt, tiền là nhân đảm a, có tiền, đến lúc đó khuê nữ cho dù hung chút ít cũng không sợ không ai thèm lấy.
Tiểu Hoa yên tĩnh ngồi ở bên cạnh nghe, lúc này đột nhiên nói: "Cha, con cũng muốn bắt chước đánh nhau!"
"Con gái ngoan! Chờ thân thể con khỏe mạnh chút ít, cha sẽ dạy con!"
Trương Thanh Thạch cười nói, hắn chính là muốn dạy ba khuê nữ thành nữ hài tử không người có thể bắt nạt, người không dám cưới các nàng tất cả đều đi sang một bên đi, hắn không hiếm lạ gì con rể như vậy. Tuy nhiên hắn vì để cho Tuyết nương đừng quá lo lắng còn nói là sẽ lặng lẽ dạy khuê nữ, sẽ không để cho người biết rõ.
Lúc này Tuyết nương mới an tâm, sau đó lại đem thoại đề chuyển dời đến chuyện ngày mai bán phong lan.
Trương Thanh Thạch nói: "Các con yên tâm, Cổ lão gia không phải loại người như vậy, tiền hắn nhiều, ở trong mắt chúng ta là một đống tiền, còn trong mắt hắn chỉ là tiền lẻ. Hắn mua phong lan là vì tặng người, còn là tặng cho người đọc sách, người đọc sách phải có danh tiếng, nếu như biết rõ phong lan này là dùng thủ đoạn ám muội mà có được, vậy mục đích Cổ lão gia không phải xôi hỏng bỏng không sao? Tin tưởng hắn một người khôn khéo sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế."
Tuyết nương vừa nghe cũng xác thực là đạo lý này, nàng bội phục nhìn trượng phu, nói: “Cha đứa nhỏ, chàng nghĩ thật sự là chu đáo."
"Đương nhiên, vì để cho mẹ con các nàng trải qua ngày tốt lành, ta sao có thể không nghĩ chu đáo chứ?"
Trương Thanh Thạch nói, bởi vì đời trước tiếc thiếu các nàng, đời này Trương Thanh Thạch nói cái gì cũng dám nói, hắn phải để cho thê tử chúng nữ nhi biết rõ hắn yêu thương các nàng. Con người a, có người để ý tâm tình sẽ tốt, tâm tình tốt thì dung quang toả sáng, bốn đại tiểu mỹ nhân nhà hắn, toàn bộ tươi đẹp như hoa, hắn sẽ làm cho các nàng càng ngày càng tinh thần, càng ngày càng xinh đẹp a.
Quả nhiên, mẹ con Tuyết nương bốn người nghe xong đều nở nụ cười.
Ngày hôm sau Trương Thanh Thạch liền cõng giỏ cùng Nhị Hoa đi trấn trên, trên đường có người hỏi bọn họ đi nơi nào làm cái gì, hai người nói trong nhà nồi hư dự định đi trấn trên mua một cái. Lý do này ngược lại hết sức dễ dàng làm cho người tin tưởng, trong nhà Trương Thanh Thạch lúc ở riêng, Trương Thanh Thạch chỉ được phân ra một cái chảo(!). Dù không có người chứng kiến cái nồi nấu kia, nhưng sau khi chuyện Trương Bà Tử vì chút ít gia sản cùng tiền tài mà tính kế Trương Thanh Thạch bị vạch trần, tất cả mọi người sẽ cho rằng Trương Thanh Thạch được phân nhà nhận gì đó tất cả đều là không tốt. Lúc này nồi hư là chuyện vô cùng bình thường.
Trương Thanh Thạch lại thắng được không ít đồng tình, đây là hắn không nghĩ tới, tuy nhiên hắn dù biết rõ cũng sẽ không đau lòng, nồi nấu kia vốn chính là hỏng nặng, chờ kiếm được tiền hắn lập tức đổi nó.
Sau khi về đến nhà Trương Thanh Thạch nói tin tức hắn nghe được cho Tuyết nương và Đại Hoa, Tuyết nương và Đại Hoa cũng rất cao hứng, biết rõ hắn ngày hôm sau sẽ mang theo hai gốc cây phong lan đi trấn trên tìm Cổ Đại Thành, các nàng lại lo lắng.
Tuyết nương lo lắng nói: "Cứ như vậy đem hoa cầm đi không có sao chứ? Vạn nhất hắn coi chúng ta là nông dân nên trả ít tiền cho chúng ta thì sao? Chàng còn nhớ rõ chuyện lão Liễu giảo hoạt không? Một người khôn khéo như vậy còn bị người lừa."
Tuyết nương vừa nói như vậy Đại Hoa Nhị Hoa cũng lo lắng.
Đại Hoa nhỏ giọng nói: "Sẽ không quỵt tiền chúng ta chứ?"
"Hắn dám! Nếu như hắn dám, ta đốt nhà hắn!" Nhị Hoa hung hiểm nói, nhà mình phát hiện phong lan, kiếm tiền có thể sống tốt hơn, sao có thể để cho người cướp đi? Người nào dám cướp người đó là cừu nhân lớn nhất đời này của nàng!
Tuyết nương vỗ đầu Nhị Hoa, oán trách nói: "Nói bậy bạ gì đó? Nho nhỏ một tiểu nha đầu mà dám nói loại lời này, coi chừng người ta nghe được nói xấu con! Về sau có chuyện như vậy thì trách đến trên đầu con đi, cũng không thể lại nói như vậy."
Trương Thanh Thạch lại nói: "Không sai, Nhị Hoa biết không thể ở trước mặt người có tiền có thế mà đắc tội, hết sức thông minh, về sau phải nhớ kỹ. Chúng ta không công khai đối phó được thì âm thầm làm. Phải để đối phương không biết là chúng ta làm, đương nhiên, dù hoài nghi là chúng ta làm bọn họ cũng không có chứng cớ. Này mới có thể bảo vệ tốt chính mình. Con tính tình kích động lớn mật, cha chỉ sợ con không biết nặng nhẹ, hiện tại cha yên tâm."
"Chàng còn khen nàng a? Cẩn thận nàng coi trời bằng vung, nàng là nữ oa đó." Tuyết nương nhìn Trương Thanh Thạch, nghĩ trượng phu của mình hiện tại thật sự là càng ngày càng gan lớn, trước kia nàng lo lắng cho tính tình của Nhị Hoa, nhưng bây giờ dạy Nhị Hoa làm sao mới có thể đối phó người khác, thật là làm cho nàng có chút bận tâm.
Nhị Hoa được Trương Thanh Thạch khen mặt mày hớn hở, nói với nương: "Nương, nữ oa thì làm sao? Con không kém hơn so với nam oa! Con còn chuẩn bị cùng cha học đánh nhau, đến lúc đó mấy nam hài tử cũng đừng nghĩ đánh được con! Hừ, về sau có con ở đây, vậy người có con trai cũng phải hâm mộ con và cha!"
Tuyết nương và Đại Hoa vừa nghe Nhị Hoa nói muốn cùng Trương Thanh Thạch học đánh nhau tất cả đều mở to hai mắt, hỏi đến cùng là thế nào. Đợi các nàng biết rõ Trương Thanh Thạch ở bên ngoài cùng với người học công phu quyền cước và múa đao lộng côn, tất cả đều ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần, thời thế này mặc kệ ở nơi nào có võ lực mới có khí thế, ở nông thôn vì cái gì coi trọng nam oa, ngoại trừ nam oa tử có thể nối dõi tông đường, còn không phải bởi vì nam oa tử khí lực lớn có thể hù dọa người khác, không để cho người bắt nạt sao? Như bọn họ ở đây nhà có nhiều nam nhân bất kể là nghèo hay giàu, dù thế nào cũng không sợ bị người khi dễ, chỉ cần có chuyện, hô một tiếng, một đám hán tử liền xông lên, thật uy vũ a! Trái lại trong nhà không có nam nhân thì cuộc sống quả thật khó khăn, nếu không sao lão yếu quả phụ hay bị bắt nạt đây? Có điều mọi người vẫn phải dựa vào chính mình liều mạng, nhà thiếu hoặc là không có nam nhân, nếu như nữ nhân lợi hại cũng có thể chống đỡ cho một cái nhà, nói thí dụ như Lý quả phụ thôn bọn họ, là nữ nhân có thể múa đao như nam nhân, hơn nữa còn có thể khiêng bao bố, nên không ai dám bắt nạt nàng ta. Tuyết nương và Đại Hoa nghĩ tới nếu như Trương Thanh Thạch biết đánh nhau, cho dù nhà bọn họ chỉ có hắn một nam nhân cũng không sợ bị người khi dễ, chỉ là Nhị Hoa một nha đầu cũng phải học ư? Vạn nhất người khác cho rằng nàng quá hung không dám cưới nàng thì làm sao bây giờ?
Nhị Hoa nghe được nương đột nhiên nhắc tới chuyện gả cưới khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, khoát tay nói: "Sợ con hung thì đừng cưới a! Cái loại nam nhân mềm như đậu hũ đó con mới không cần đâu!"
Đại Hoa đẩy Nhị Hoa một cái, mặt ửng hồng, "Muội nha đầu kia quá không biết thẹn! Còn nhỏ tuổi mà nói loại lời này!"
Miệng nhỏ Nhị Hoa cong lên, "Là nương nói trước mà!"
Trương Thanh Thạch ha ha cười rộ lên, nói: "Đây là đang trong nhà, có thể nói. Nhị Hoa nói cũng rất đúng a, cảm thấy nữ nhân hung thì đừng cưới a, Nhị Hoa tướng mạo đẹp mắt, có rất nhiều người nguyện ý bị đánh! Đại Hoa, con cũng học, cha biết rõ tính tình con tốt, nhưng cũng không thể cứ chịu đựng, lúc không thể thì phải phản kháng, đến lúc đó đừng nói là ngoại nhân, chính là người con gả cho dám khi dễ con, con cũng đánh không sai! Đánh xong cha làm chỗ dựa cho con, cha lại tìm người tốt hơn, hoặc là trực tiếp đánh cho hắn phục mới thôi!"
"Cha!" Đại Hoa nghĩ thầm cha thật đúng là, tại sao lại kéo đến trên đầu nàng rồi, còn nói lời kinh người như vậy! Có điều nàng phải thừa nhận nàng nghe cha nói lời này tâm ý rất là khoan khoái.
"Chàng thật là!" Tuyết nương thật sự là hết cách với Trương Thanh Thạch, có điều nàng cũng không tức giận, Trương Thanh Thạch đây là đau khuê nữ, kỳ thật trong lòng nàng làm sao thường không hy vọng thực tế có thể như Trương Thanh Thạch nói phát triển thành như vậy chứ? Chỉ là nàng thật sự là không dám nghĩ a. Trong lòng nàng càng thêm ngóng trông hai bụi dã lan giống hai bụi cỏ kia có thể bán được giá tốt, tiền là nhân đảm a, có tiền, đến lúc đó khuê nữ cho dù hung chút ít cũng không sợ không ai thèm lấy.
Tiểu Hoa yên tĩnh ngồi ở bên cạnh nghe, lúc này đột nhiên nói: "Cha, con cũng muốn bắt chước đánh nhau!"
"Con gái ngoan! Chờ thân thể con khỏe mạnh chút ít, cha sẽ dạy con!"
Trương Thanh Thạch cười nói, hắn chính là muốn dạy ba khuê nữ thành nữ hài tử không người có thể bắt nạt, người không dám cưới các nàng tất cả đều đi sang một bên đi, hắn không hiếm lạ gì con rể như vậy. Tuy nhiên hắn vì để cho Tuyết nương đừng quá lo lắng còn nói là sẽ lặng lẽ dạy khuê nữ, sẽ không để cho người biết rõ.
Lúc này Tuyết nương mới an tâm, sau đó lại đem thoại đề chuyển dời đến chuyện ngày mai bán phong lan.
Trương Thanh Thạch nói: "Các con yên tâm, Cổ lão gia không phải loại người như vậy, tiền hắn nhiều, ở trong mắt chúng ta là một đống tiền, còn trong mắt hắn chỉ là tiền lẻ. Hắn mua phong lan là vì tặng người, còn là tặng cho người đọc sách, người đọc sách phải có danh tiếng, nếu như biết rõ phong lan này là dùng thủ đoạn ám muội mà có được, vậy mục đích Cổ lão gia không phải xôi hỏng bỏng không sao? Tin tưởng hắn một người khôn khéo sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế."
Tuyết nương vừa nghe cũng xác thực là đạo lý này, nàng bội phục nhìn trượng phu, nói: “Cha đứa nhỏ, chàng nghĩ thật sự là chu đáo."
"Đương nhiên, vì để cho mẹ con các nàng trải qua ngày tốt lành, ta sao có thể không nghĩ chu đáo chứ?"
Trương Thanh Thạch nói, bởi vì đời trước tiếc thiếu các nàng, đời này Trương Thanh Thạch nói cái gì cũng dám nói, hắn phải để cho thê tử chúng nữ nhi biết rõ hắn yêu thương các nàng. Con người a, có người để ý tâm tình sẽ tốt, tâm tình tốt thì dung quang toả sáng, bốn đại tiểu mỹ nhân nhà hắn, toàn bộ tươi đẹp như hoa, hắn sẽ làm cho các nàng càng ngày càng tinh thần, càng ngày càng xinh đẹp a.
Quả nhiên, mẹ con Tuyết nương bốn người nghe xong đều nở nụ cười.
Ngày hôm sau Trương Thanh Thạch liền cõng giỏ cùng Nhị Hoa đi trấn trên, trên đường có người hỏi bọn họ đi nơi nào làm cái gì, hai người nói trong nhà nồi hư dự định đi trấn trên mua một cái. Lý do này ngược lại hết sức dễ dàng làm cho người tin tưởng, trong nhà Trương Thanh Thạch lúc ở riêng, Trương Thanh Thạch chỉ được phân ra một cái chảo(!). Dù không có người chứng kiến cái nồi nấu kia, nhưng sau khi chuyện Trương Bà Tử vì chút ít gia sản cùng tiền tài mà tính kế Trương Thanh Thạch bị vạch trần, tất cả mọi người sẽ cho rằng Trương Thanh Thạch được phân nhà nhận gì đó tất cả đều là không tốt. Lúc này nồi hư là chuyện vô cùng bình thường.
Trương Thanh Thạch lại thắng được không ít đồng tình, đây là hắn không nghĩ tới, tuy nhiên hắn dù biết rõ cũng sẽ không đau lòng, nồi nấu kia vốn chính là hỏng nặng, chờ kiếm được tiền hắn lập tức đổi nó.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi về đến nhà Trương Thanh Thạch nói tin tức hắn nghe được cho Tuyết nương và Đại Hoa, Tuyết nương và Đại Hoa cũng rất cao hứng, biết rõ hắn ngày hôm sau sẽ mang theo hai gốc cây phong lan đi trấn trên tìm Cổ Đại Thành, các nàng lại lo lắng.
Tuyết nương lo lắng nói: "Cứ như vậy đem hoa cầm đi không có sao chứ? Vạn nhất hắn coi chúng ta là nông dân nên trả ít tiền cho chúng ta thì sao? Chàng còn nhớ rõ chuyện lão Liễu giảo hoạt không? Một người khôn khéo như vậy còn bị người lừa."
Tuyết nương vừa nói như vậy Đại Hoa Nhị Hoa cũng lo lắng.
Đại Hoa nhỏ giọng nói: "Sẽ không quỵt tiền chúng ta chứ?"
"Hắn dám! Nếu như hắn dám, ta đốt nhà hắn!" Nhị Hoa hung hiểm nói, nhà mình phát hiện phong lan, kiếm tiền có thể sống tốt hơn, sao có thể để cho người cướp đi? Người nào dám cướp người đó là cừu nhân lớn nhất đời này của nàng!
Tuyết nương vỗ đầu Nhị Hoa, oán trách nói: "Nói bậy bạ gì đó? Nho nhỏ một tiểu nha đầu mà dám nói loại lời này, coi chừng người ta nghe được nói xấu con! Về sau có chuyện như vậy thì trách đến trên đầu con đi, cũng không thể lại nói như vậy."
Trương Thanh Thạch lại nói: "Không sai, Nhị Hoa biết không thể ở trước mặt người có tiền có thế mà đắc tội, hết sức thông minh, về sau phải nhớ kỹ. Chúng ta không công khai đối phó được thì âm thầm làm. Phải để đối phương không biết là chúng ta làm, đương nhiên, dù hoài nghi là chúng ta làm bọn họ cũng không có chứng cớ. Này mới có thể bảo vệ tốt chính mình. Con tính tình kích động lớn mật, cha chỉ sợ con không biết nặng nhẹ, hiện tại cha yên tâm."
"Chàng còn khen nàng a? Cẩn thận nàng coi trời bằng vung, nàng là nữ oa đó." Tuyết nương nhìn Trương Thanh Thạch, nghĩ trượng phu của mình hiện tại thật sự là càng ngày càng gan lớn, trước kia nàng lo lắng cho tính tình của Nhị Hoa, nhưng bây giờ dạy Nhị Hoa làm sao mới có thể đối phó người khác, thật là làm cho nàng có chút bận tâm.
Nhị Hoa được Trương Thanh Thạch khen mặt mày hớn hở, nói với nương: "Nương, nữ oa thì làm sao? Con không kém hơn so với nam oa! Con còn chuẩn bị cùng cha học đánh nhau, đến lúc đó mấy nam hài tử cũng đừng nghĩ đánh được con! Hừ, về sau có con ở đây, vậy người có con trai cũng phải hâm mộ con và cha!"
Tuyết nương và Đại Hoa vừa nghe Nhị Hoa nói muốn cùng Trương Thanh Thạch học đánh nhau tất cả đều mở to hai mắt, hỏi đến cùng là thế nào. Đợi các nàng biết rõ Trương Thanh Thạch ở bên ngoài cùng với người học công phu quyền cước và múa đao lộng côn, tất cả đều ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần, thời thế này mặc kệ ở nơi nào có võ lực mới có khí thế, ở nông thôn vì cái gì coi trọng nam oa, ngoại trừ nam oa tử có thể nối dõi tông đường, còn không phải bởi vì nam oa tử khí lực lớn có thể hù dọa người khác, không để cho người bắt nạt sao? Như bọn họ ở đây nhà có nhiều nam nhân bất kể là nghèo hay giàu, dù thế nào cũng không sợ bị người khi dễ, chỉ cần có chuyện, hô một tiếng, một đám hán tử liền xông lên, thật uy vũ a! Trái lại trong nhà không có nam nhân thì cuộc sống quả thật khó khăn, nếu không sao lão yếu quả phụ hay bị bắt nạt đây? Có điều mọi người vẫn phải dựa vào chính mình liều mạng, nhà thiếu hoặc là không có nam nhân, nếu như nữ nhân lợi hại cũng có thể chống đỡ cho một cái nhà, nói thí dụ như Lý quả phụ thôn bọn họ, là nữ nhân có thể múa đao như nam nhân, hơn nữa còn có thể khiêng bao bố, nên không ai dám bắt nạt nàng ta. Tuyết nương và Đại Hoa nghĩ tới nếu như Trương Thanh Thạch biết đánh nhau, cho dù nhà bọn họ chỉ có hắn một nam nhân cũng không sợ bị người khi dễ, chỉ là Nhị Hoa một nha đầu cũng phải học ư? Vạn nhất người khác cho rằng nàng quá hung không dám cưới nàng thì làm sao bây giờ?
Nhị Hoa nghe được nương đột nhiên nhắc tới chuyện gả cưới khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, khoát tay nói: "Sợ con hung thì đừng cưới a! Cái loại nam nhân mềm như đậu hũ đó con mới không cần đâu!"
Đại Hoa đẩy Nhị Hoa một cái, mặt ửng hồng, "Muội nha đầu kia quá không biết thẹn! Còn nhỏ tuổi mà nói loại lời này!"
Miệng nhỏ Nhị Hoa cong lên, "Là nương nói trước mà!"
Trương Thanh Thạch ha ha cười rộ lên, nói: "Đây là đang trong nhà, có thể nói. Nhị Hoa nói cũng rất đúng a, cảm thấy nữ nhân hung thì đừng cưới a, Nhị Hoa tướng mạo đẹp mắt, có rất nhiều người nguyện ý bị đánh! Đại Hoa, con cũng học, cha biết rõ tính tình con tốt, nhưng cũng không thể cứ chịu đựng, lúc không thể thì phải phản kháng, đến lúc đó đừng nói là ngoại nhân, chính là người con gả cho dám khi dễ con, con cũng đánh không sai! Đánh xong cha làm chỗ dựa cho con, cha lại tìm người tốt hơn, hoặc là trực tiếp đánh cho hắn phục mới thôi!"
"Cha!" Đại Hoa nghĩ thầm cha thật đúng là, tại sao lại kéo đến trên đầu nàng rồi, còn nói lời kinh người như vậy! Có điều nàng phải thừa nhận nàng nghe cha nói lời này tâm ý rất là khoan khoái.
"Chàng thật là!" Tuyết nương thật sự là hết cách với Trương Thanh Thạch, có điều nàng cũng không tức giận, Trương Thanh Thạch đây là đau khuê nữ, kỳ thật trong lòng nàng làm sao thường không hy vọng thực tế có thể như Trương Thanh Thạch nói phát triển thành như vậy chứ? Chỉ là nàng thật sự là không dám nghĩ a. Trong lòng nàng càng thêm ngóng trông hai bụi dã lan giống hai bụi cỏ kia có thể bán được giá tốt, tiền là nhân đảm a, có tiền, đến lúc đó khuê nữ cho dù hung chút ít cũng không sợ không ai thèm lấy.
Tiểu Hoa yên tĩnh ngồi ở bên cạnh nghe, lúc này đột nhiên nói: "Cha, con cũng muốn bắt chước đánh nhau!"
"Con gái ngoan! Chờ thân thể con khỏe mạnh chút ít, cha sẽ dạy con!"
Trương Thanh Thạch cười nói, hắn chính là muốn dạy ba khuê nữ thành nữ hài tử không người có thể bắt nạt, người không dám cưới các nàng tất cả đều đi sang một bên đi, hắn không hiếm lạ gì con rể như vậy. Tuy nhiên hắn vì để cho Tuyết nương đừng quá lo lắng còn nói là sẽ lặng lẽ dạy khuê nữ, sẽ không để cho người biết rõ.
Lúc này Tuyết nương mới an tâm, sau đó lại đem thoại đề chuyển dời đến chuyện ngày mai bán phong lan.
Trương Thanh Thạch nói: "Các con yên tâm, Cổ lão gia không phải loại người như vậy, tiền hắn nhiều, ở trong mắt chúng ta là một đống tiền, còn trong mắt hắn chỉ là tiền lẻ. Hắn mua phong lan là vì tặng người, còn là tặng cho người đọc sách, người đọc sách phải có danh tiếng, nếu như biết rõ phong lan này là dùng thủ đoạn ám muội mà có được, vậy mục đích Cổ lão gia không phải xôi hỏng bỏng không sao? Tin tưởng hắn một người khôn khéo sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế."
Tuyết nương vừa nghe cũng xác thực là đạo lý này, nàng bội phục nhìn trượng phu, nói: “Cha đứa nhỏ, chàng nghĩ thật sự là chu đáo."
"Đương nhiên, vì để cho mẹ con các nàng trải qua ngày tốt lành, ta sao có thể không nghĩ chu đáo chứ?"
Trương Thanh Thạch nói, bởi vì đời trước tiếc thiếu các nàng, đời này Trương Thanh Thạch nói cái gì cũng dám nói, hắn phải để cho thê tử chúng nữ nhi biết rõ hắn yêu thương các nàng. Con người a, có người để ý tâm tình sẽ tốt, tâm tình tốt thì dung quang toả sáng, bốn đại tiểu mỹ nhân nhà hắn, toàn bộ tươi đẹp như hoa, hắn sẽ làm cho các nàng càng ngày càng tinh thần, càng ngày càng xinh đẹp a.
Quả nhiên, mẹ con Tuyết nương bốn người nghe xong đều nở nụ cười.
Ngày hôm sau Trương Thanh Thạch liền cõng giỏ cùng Nhị Hoa đi trấn trên, trên đường có người hỏi bọn họ đi nơi nào làm cái gì, hai người nói trong nhà nồi hư dự định đi trấn trên mua một cái. Lý do này ngược lại hết sức dễ dàng làm cho người tin tưởng, trong nhà Trương Thanh Thạch lúc ở riêng, Trương Thanh Thạch chỉ được phân ra một cái chảo(!). Dù không có người chứng kiến cái nồi nấu kia, nhưng sau khi chuyện Trương Bà Tử vì chút ít gia sản cùng tiền tài mà tính kế Trương Thanh Thạch bị vạch trần, tất cả mọi người sẽ cho rằng Trương Thanh Thạch được phân nhà nhận gì đó tất cả đều là không tốt. Lúc này nồi hư là chuyện vô cùng bình thường.
Trương Thanh Thạch lại thắng được không ít đồng tình, đây là hắn không nghĩ tới, tuy nhiên hắn dù biết rõ cũng sẽ không đau lòng, nồi nấu kia vốn chính là hỏng nặng, chờ kiếm được tiền hắn lập tức đổi nó.