Trương Thanh Thạch theo hai người phu thê Tống Đại đi đến nhà Tiểu Đào, nói bọn họ nguyện ý ra ba mươi lượng bạc sính kim, đương nhiên, vì không để cho bọn hắn cảm thấy bạc này đến dễ dàng mà tăng giá lần nữa, bọn họ còn thử trả giá, chỉ là ca ca tẩu tử Tiểu Đào chính là không chịu bớt, hơn nữa thái độ đối với việc đem Tiểu Đào gả cho Tống Lương Điền còn ra vẻ do dự, bởi vì bọn hắn xem trọng cái nhà kia mặc dù ra bạc không đến ba mươi lượng, nhưng là gia cảnh không tệ, bọn hắn còn muốn tiếp tục đi tống tiền về sau, nếu đem Tiểu Đào đến Tống gia, thì Tống gia nghèo như vậy, về sau còn phải trả nợ, bọn hắn khẳng định không có ăn.
"Các ngươi cho rằng đem muội muội đến nhà này liền có thể tùy ý đi lại nịnh nọt? Nằm mơ đi?"
Trương Thanh Thạch cười nhạo nói: "Con trai nhà này thân có tàn tật, tốn bạc cưới vợ cho hắn chính là để hầu hạ hắn, cũng không phải là thật muốn làm thân gia đi lại với các ngươi. Con của bọn họ thân thể không tốt, nhất định phải tích góp bạc gần bên thân, đến lúc đó nói không chừng một đồng tiền hận không thể bỏ ra, lại có lẽ cũng không muốn để Tiểu Đào ăn no, còn muốn tiết kiệm chút bạc từ khẩu phần lương thực của nàng! Các ngươi có thể có được cái gì tốt? Cho nên các ngươi muốn thả dây dài câu cá lớn sẽ phải thất vọng rồi. Ta xem không bằng cứ thu trước ba mươi lượng bạc, này nhiều hơn mười lăm lượng bạc, mà các ngươi nếu là đi tống tiền nhà kia cũng không biết sẽ được bao nhiêu tiền, không bằng hiện tại bạc cầm đến tay, như vậy mới có lời."
Một lời nói khiến ca ca tẩu tử Tiểu Đào đều động tâm.
"Người này nói rất có lý a, nếu không thì chúng ta cứ đồng ý hôn sự của Tống gia đi, Tiểu Đào đến Tống gia ở cùng một thôn, đến lúc đó có việc còn có thể sai sử nàng."
Tẩu tử Tiểu Đào nói với ca ca Tiểu Đào, nói cho cùng thị ta còn muốn tiếp tục chiếm tiện nghi từ trên người Tiểu Đào.
Ca ca Tiểu Đào gật đầu, gã nghĩ bạc Tống gia mặc dù là đi mượn, nhưng có thân thích một thoáng có thể xuất ra ba mươi lượng bạc coi như là không tệ, về sau nói không chừng cũng có thể sống khá lên, đến lúc đó mình còn kém được sao?
Tiểu Đào vừa nghe nói có thể gả cho Tống Lương Điền kích động đến khóc lên, nói với Lý Thảo sau khi gả đến nhất định sẽ hảo hảo mà hiếu thuận bọn họ, mặc kệ vất vả bao nhiêu năm cũng sẽ đem món nợ này trả lại. Nàng còn cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bởi vì nàng dù đánh chết cũng sẽ không gả cho cái gia đình mà ca ca và tẩu tử nàng nhìn trúng kia, kết quả lại có thể chuyển biến tốt. Nàng cảm thấy ông trời thật sự là chiếu cố chính mình.
Hai nhà thương lượng xong, ngày hôm sau cấp bạc viết hôn thư, Tống gia thật sự là nóng nảy, chỉ sợ lại có biến cố. Anh trai và chị dâu Tiểu Đào cũng gấp, bọn hắn sợ Tống gia đổi ý, dù sao đó là ba mươi lượng bạc, nàng dâu tốt cũng có thể cưới thêm được mấy người.
Trương Thanh Thạch đánh xe bò mang theo thê tử chúng nữ nhi về nhà, nói ngày hôm sau hắn sẽ đến đưa bạc.
Dọc theo đường đi người một nhà hoan hô cười nói, may là mùa hè ban ngày dài, lúc về đến nhà đã là ánh chiều tà le lói rồi.
Trương Thanh Thạch đem thê tử chúng nữ nhi thả trước cửa nhà, hắn đến nhà Lý chính trả xe bò, nói là ngày mai còn muốn mượn một ngày xe bò nữa dùng một chút, cho nhà Lý chính năm mươi văn tiền.
Lý chính không cần, nhưng Trương Thanh Thạch nói không thể dùng không, nếu không thì về sau sẽ không ngượng ngùng lại dùng bò nhà hắn, đem tiền để xuống liền đi.
Lý chính nương tử khen Trương Thanh Thạch phúc hậu với lý chính.
Lý chính xác thực Trương Thanh Thạch là người phúc hậu, nếu không phúc hậu sao có thể bị trong nhà áp chế nhiều năm như vậy? Chỉ bằng đầu óc kia sao có thể gánh trên lưng tội nợ nhiều năm như vậy, chính là quá hiếu thuận quá hiền hậu. Trương Bà Tử bọn họ cũng là tự mình tìm đường chết, đem Trương Thanh Thạch một người như vậy phân ra ở riêng, vì Triệu gia một thân gia không quan tâm danh tiếng mà không cần Trương Thanh Thạch dưỡng lão, về sau cũng không biết có hối hận hay không. Tuy nói Lý chính không để ý hôn sự của Triệu gia, hắn và Triệu gia không có ân oán gì, còn đã từng quen biết, không nhìn ra nhà này có gì không đúng, nhưng hắn cảm thấy Triệu gia dù biết Trương gia gây ra chuyện xấu nhưng vẫn muốn kết cửa hôn sự này có cái gì đó không đúng. Có điều hắn sẽ không nhắc nhở mấy người Trương gia, ánh mắt của bọn họ đều bị phú quý Triệu gia che mờ rồi, nếu là hắn đi nhắc nhở sẽ bị nói thành hâm mộ ghen tị. Hắn mới không làm cái loại chuyện không được cảm ơn đó.
Trên đường trở về Trương Thanh Thạch lại mua thịt, bởi vì tất cả mọi người đói bụng, hắn không làm sốt thịt, mà để Tuyết nương trực tiếp làm cơm, làm một nồi cơm trắng (không độn), người một nhà ăn thật vui vẻ.
"Cha, ngày mai cha trở lại nhất định phải làm sốt thịt và thủy tinh cao cho bọn con nha, người khác đều được ăn, chúng con còn chưa được ăn đâu!"
Nhị Hoa làm nũng nói, nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn có chút béo lên dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp, con mắt lấp lánh tỏa sáng.
Trương Thanh Thạch cười nói: "Ngày mai nhất định làm cho các con. Ta chỉ sợ về sau các con ăn nhiều đến chán thôi."
Đại Hoa hỏi: "Cha, cha định bán sốt thịt sao?"
Đại Hoa nghĩ đến lúc trước kia cha đã nói qua dự định làm một ít làm ăn, trong lòng nàng vừa mong đợi vừa khẩn trương.
Trương Thanh Thạch gật đầu nói: "Đúng, cha dự định về sau bán những thứ này, những vị thiếu gia kia ăn xong đều nói ngon, người ngoài ăn khẳng định cũng cảm thấy ngon, đến lúc đó không sợ bán không được. Đến lúc đó chúng ta trước tiên bán cho tửu lâu đi, đợi có tiền có thể ở trên trấn thuê hoặc là mua được cửahàng nhỏ có hậu viện, một nhà chúng ta đều dời qua, vừa sống qua ngày vừa làm việc buôn bán."
Bọn nhỏ vừa nghe sẽ đi trấn trên sống cũng rất cao hứng, lại ngóng trông có cửa hàng của nhà mình, như vậy cuộc sống của các nàng sẽ tốt hơn.
Tuyết nương nói: "Hay là trước ở trong thôn đem phòng ở đắp lên rồi tính việc buôn bán đi, ta cảm giác, cảm thấy ở nơi này sẽ có việc."
Nơi này cách Trương Bà Tử bọn họ quá gần, bọn họ dễ gặp phiền toái, nếu là chuyển xa một chút thì tốt rồi. Cho dù ở trong cùng thôn xóm, bọn họ còn có thể tìm tới cửa sao?
Trương Thanh Thạch nói với Tuyết nương rất nhanh sẽ chuyển đi, để cho nàng yên tâm.
Mọi người nghe nói sẽ đắp tân phòng, bắt đầu cùng nhau thương thảo phòng ở muốn đắp mấy gian, đến lúc đó bọn họ ở như thế nào, muốn ở trước phòng sau nhà trồng cây gì hoa gì, có nuôi heo hay không, nên nuôi mấy con gà, còn thương lượng nuôi một con chó, nói được khí thế ngất trời.
Trương Thanh Thạch cảm giác nhà nên là cái dạng này, về sau hắn sẽ làm cho nhà của hắn càng ngày càng tốt, làm cho người nhà của hắn càng ngày càng hạnh phúc vui vẻ.
Trương Thanh Thạch ngày hôm sau đem tiền đưa đến Tống gia, nhìn xong Lý chính Thổ Sa thôn giúp viết hôn thư, hắn mới đi, chuyện còn lại hắn không quản, chỉ cần đến lúc thành thân đến mời bọn họ, bọn họ mang theo tiền biếu đi uống rượu mừng là được. Một nhà ba người Tống gia và Tiểu Đào đưa tiễn, Trương Thanh Thạch đánh xe bò vội vã đi.
Đến nhà Lý chính trả xe bò, Lý chính nói với Trương Thanh Thạch, Trương Thanh Ngọc đã chọn nơi đắp phòng, dự định chọn gần nhà bọn họ.
Trương Thanh Thạch theo hai người phu thê Tống Đại đi đến nhà Tiểu Đào, nói bọn họ nguyện ý ra ba mươi lượng bạc sính kim, đương nhiên, vì không để cho bọn hắn cảm thấy bạc này đến dễ dàng mà tăng giá lần nữa, bọn họ còn thử trả giá, chỉ là ca ca tẩu tử Tiểu Đào chính là không chịu bớt, hơn nữa thái độ đối với việc đem Tiểu Đào gả cho Tống Lương Điền còn ra vẻ do dự, bởi vì bọn hắn xem trọng cái nhà kia mặc dù ra bạc không đến ba mươi lượng, nhưng là gia cảnh không tệ, bọn hắn còn muốn tiếp tục đi tống tiền về sau, nếu đem Tiểu Đào đến Tống gia, thì Tống gia nghèo như vậy, về sau còn phải trả nợ, bọn hắn khẳng định không có ăn.
"Các ngươi cho rằng đem muội muội đến nhà này liền có thể tùy ý đi lại nịnh nọt? Nằm mơ đi?"
Trương Thanh Thạch cười nhạo nói: "Con trai nhà này thân có tàn tật, tốn bạc cưới vợ cho hắn chính là để hầu hạ hắn, cũng không phải là thật muốn làm thân gia đi lại với các ngươi. Con của bọn họ thân thể không tốt, nhất định phải tích góp bạc gần bên thân, đến lúc đó nói không chừng một đồng tiền hận không thể bỏ ra, lại có lẽ cũng không muốn để Tiểu Đào ăn no, còn muốn tiết kiệm chút bạc từ khẩu phần lương thực của nàng! Các ngươi có thể có được cái gì tốt? Cho nên các ngươi muốn thả dây dài câu cá lớn sẽ phải thất vọng rồi. Ta xem không bằng cứ thu trước ba mươi lượng bạc, này nhiều hơn mười lăm lượng bạc, mà các ngươi nếu là đi tống tiền nhà kia cũng không biết sẽ được bao nhiêu tiền, không bằng hiện tại bạc cầm đến tay, như vậy mới có lời."
Một lời nói khiến ca ca tẩu tử Tiểu Đào đều động tâm.
"Người này nói rất có lý a, nếu không thì chúng ta cứ đồng ý hôn sự của Tống gia đi, Tiểu Đào đến Tống gia ở cùng một thôn, đến lúc đó có việc còn có thể sai sử nàng."
Tẩu tử Tiểu Đào nói với ca ca Tiểu Đào, nói cho cùng thị ta còn muốn tiếp tục chiếm tiện nghi từ trên người Tiểu Đào.
Ca ca Tiểu Đào gật đầu, gã nghĩ bạc Tống gia mặc dù là đi mượn, nhưng có thân thích một thoáng có thể xuất ra ba mươi lượng bạc coi như là không tệ, về sau nói không chừng cũng có thể sống khá lên, đến lúc đó mình còn kém được sao?
Tiểu Đào vừa nghe nói có thể gả cho Tống Lương Điền kích động đến khóc lên, nói với Lý Thảo sau khi gả đến nhất định sẽ hảo hảo mà hiếu thuận bọn họ, mặc kệ vất vả bao nhiêu năm cũng sẽ đem món nợ này trả lại. Nàng còn cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bởi vì nàng dù đánh chết cũng sẽ không gả cho cái gia đình mà ca ca và tẩu tử nàng nhìn trúng kia, kết quả lại có thể chuyển biến tốt. Nàng cảm thấy ông trời thật sự là chiếu cố chính mình.
Hai nhà thương lượng xong, ngày hôm sau cấp bạc viết hôn thư, Tống gia thật sự là nóng nảy, chỉ sợ lại có biến cố. Anh trai và chị dâu Tiểu Đào cũng gấp, bọn hắn sợ Tống gia đổi ý, dù sao đó là ba mươi lượng bạc, nàng dâu tốt cũng có thể cưới thêm được mấy người.
Trương Thanh Thạch đánh xe bò mang theo thê tử chúng nữ nhi về nhà, nói ngày hôm sau hắn sẽ đến đưa bạc.
Dọc theo đường đi người một nhà hoan hô cười nói, may là mùa hè ban ngày dài, lúc về đến nhà đã là ánh chiều tà le lói rồi.
Trương Thanh Thạch đem thê tử chúng nữ nhi thả trước cửa nhà, hắn đến nhà Lý chính trả xe bò, nói là ngày mai còn muốn mượn một ngày xe bò nữa dùng một chút, cho nhà Lý chính năm mươi văn tiền.
Lý chính không cần, nhưng Trương Thanh Thạch nói không thể dùng không, nếu không thì về sau sẽ không ngượng ngùng lại dùng bò nhà hắn, đem tiền để xuống liền đi.
Lý chính nương tử khen Trương Thanh Thạch phúc hậu với lý chính.
Lý chính xác thực Trương Thanh Thạch là người phúc hậu, nếu không phúc hậu sao có thể bị trong nhà áp chế nhiều năm như vậy? Chỉ bằng đầu óc kia sao có thể gánh trên lưng tội nợ nhiều năm như vậy, chính là quá hiếu thuận quá hiền hậu. Trương Bà Tử bọn họ cũng là tự mình tìm đường chết, đem Trương Thanh Thạch một người như vậy phân ra ở riêng, vì Triệu gia một thân gia không quan tâm danh tiếng mà không cần Trương Thanh Thạch dưỡng lão, về sau cũng không biết có hối hận hay không. Tuy nói Lý chính không để ý hôn sự của Triệu gia, hắn và Triệu gia không có ân oán gì, còn đã từng quen biết, không nhìn ra nhà này có gì không đúng, nhưng hắn cảm thấy Triệu gia dù biết Trương gia gây ra chuyện xấu nhưng vẫn muốn kết cửa hôn sự này có cái gì đó không đúng. Có điều hắn sẽ không nhắc nhở mấy người Trương gia, ánh mắt của bọn họ đều bị phú quý Triệu gia che mờ rồi, nếu là hắn đi nhắc nhở sẽ bị nói thành hâm mộ ghen tị. Hắn mới không làm cái loại chuyện không được cảm ơn đó.
Trên đường trở về Trương Thanh Thạch lại mua thịt, bởi vì tất cả mọi người đói bụng, hắn không làm sốt thịt, mà để Tuyết nương trực tiếp làm cơm, làm một nồi cơm trắng (không độn), người một nhà ăn thật vui vẻ.
"Cha, ngày mai cha trở lại nhất định phải làm sốt thịt và thủy tinh cao cho bọn con nha, người khác đều được ăn, chúng con còn chưa được ăn đâu!"
Nhị Hoa làm nũng nói, nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn có chút béo lên dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp, con mắt lấp lánh tỏa sáng.
Trương Thanh Thạch cười nói: "Ngày mai nhất định làm cho các con. Ta chỉ sợ về sau các con ăn nhiều đến chán thôi."
Đại Hoa hỏi: "Cha, cha định bán sốt thịt sao?"
Đại Hoa nghĩ đến lúc trước kia cha đã nói qua dự định làm một ít làm ăn, trong lòng nàng vừa mong đợi vừa khẩn trương.
Trương Thanh Thạch gật đầu nói: "Đúng, cha dự định về sau bán những thứ này, những vị thiếu gia kia ăn xong đều nói ngon, người ngoài ăn khẳng định cũng cảm thấy ngon, đến lúc đó không sợ bán không được. Đến lúc đó chúng ta trước tiên bán cho tửu lâu đi, đợi có tiền có thể ở trên trấn thuê hoặc là mua được cửahàng nhỏ có hậu viện, một nhà chúng ta đều dời qua, vừa sống qua ngày vừa làm việc buôn bán."
Bọn nhỏ vừa nghe sẽ đi trấn trên sống cũng rất cao hứng, lại ngóng trông có cửa hàng của nhà mình, như vậy cuộc sống của các nàng sẽ tốt hơn.
Tuyết nương nói: "Hay là trước ở trong thôn đem phòng ở đắp lên rồi tính việc buôn bán đi, ta cảm giác, cảm thấy ở nơi này sẽ có việc."
Nơi này cách Trương Bà Tử bọn họ quá gần, bọn họ dễ gặp phiền toái, nếu là chuyển xa một chút thì tốt rồi. Cho dù ở trong cùng thôn xóm, bọn họ còn có thể tìm tới cửa sao?
Trương Thanh Thạch nói với Tuyết nương rất nhanh sẽ chuyển đi, để cho nàng yên tâm.
Mọi người nghe nói sẽ đắp tân phòng, bắt đầu cùng nhau thương thảo phòng ở muốn đắp mấy gian, đến lúc đó bọn họ ở như thế nào, muốn ở trước phòng sau nhà trồng cây gì hoa gì, có nuôi heo hay không, nên nuôi mấy con gà, còn thương lượng nuôi một con chó, nói được khí thế ngất trời.
Trương Thanh Thạch cảm giác nhà nên là cái dạng này, về sau hắn sẽ làm cho nhà của hắn càng ngày càng tốt, làm cho người nhà của hắn càng ngày càng hạnh phúc vui vẻ.
Trương Thanh Thạch ngày hôm sau đem tiền đưa đến Tống gia, nhìn xong Lý chính Thổ Sa thôn giúp viết hôn thư, hắn mới đi, chuyện còn lại hắn không quản, chỉ cần đến lúc thành thân đến mời bọn họ, bọn họ mang theo tiền biếu đi uống rượu mừng là được. Một nhà ba người Tống gia và Tiểu Đào đưa tiễn, Trương Thanh Thạch đánh xe bò vội vã đi.
Đến nhà Lý chính trả xe bò, Lý chính nói với Trương Thanh Thạch, Trương Thanh Ngọc đã chọn nơi đắp phòng, dự định chọn gần nhà bọn họ.