Một con sói to lớn nhanh chóng lao về phía trước lồng bảo vệ, ngưng tụ một quả cầu tím trong miệng rồi bắn nhanh cột lửa như laze về phía Cố Minh Tuyền.
Sửng sốt trước tình huống con súc sinh ở đâu nhảy ra cản đường như phát điên. Cố Minh Tuyền chật vật tránh né nhưng vẫn bị lửa cháy vào bả vai trái, mắt liếc về phía con vật khó ưa nghiên cứu. Cô nhận ra rồi, kiếp trước gặp phải sự tấn công của yêu thụ cấp 4, chính cô đã đẩy Cố Diệp Ninh ngã vào dây mây của Yêu thụ nhằm nhờ nó diệt trừ cô ta thì có một con chó trắng nhảy ra thay Cố Diệp Ninh chịu chết. Cuối cùng bị dây mây đâm xuyên thủng tim. Kia chẳng phải là con chó trắng không hiểu vì sao thoát chết ư.
Cắn cắn môi bật ra máu tươi giữ mình thanh tỉnh, Cố Minh Tuyền nhìn ngọn lửa dị sắc đang dần tắt trên vai mình.
Có dị trạng.
Vết thương của cô theo tốc độ mắt thường thấy dần dần bị bào mòn toả ra làn khói nhè nhẹ. Nhưng cô lại thấy không hề có chút đau đớn
”Tẩy rửa mình trong Hoả Diễm dị sắc... cô sẽ trở về nơi cô nên thuộc về”
Đúng vậy. Tẩy rửa. Là tẩy rửa không phải đốt cháy như tro tàn. Hoả Diễm dị sắc không nhất thiết phải là màu trắng biến dị của Nam Cung Lãnh Dạ.
Cố Minh Tuyền ngẩng đầu thở dốc nhìn về phía Nam Cung Lãnh Dạ đã mở lồng bảo vệ ôm lấy Cố Diệp Ninh. Đống thảo quả biến dị cô tìm được ở khu rừng phía Tây giúp tấn cấp dị năng nhanh chóng lên 2 cấp cô nuốt ban đầu sắp hết tác dụng. Cơ thể chuẩn bị phản kháng do dùng dị năng quá mức rồi.
Chậc. Đồ ngu ngốc Nam Cung Lãnh Dạ. Không phải tôi đã nói đã gieo hạt giống ở đó rồi sao. Nó là bụi a... bụi có thể bay a... anh nghĩ nó không dính được vào anh sao hả đại ngu ngốc???
Giờ cô mà thi triển Lôi điện thì hắn ta bị giật chung với Cố Diệp Ninh là chắc. Hạt giống đặc biệt đó dù anh có là dị năng hệ Lôi hay hệ quái quái gì đi nữa cũng không thoát khỏi công kích của nó đâu. Thoát được thì sao còn gọi là con Át chủ bài của Diệp An tôi nữa hả.
Cố Minh Tuyền như sắp mất ý thức mà suy nghĩ và miệng hành động song song với nhau luôn. Nãy giờ cô nói nhẩm nhẩm đều thu vào tai của Nam Cung Lãnh Dạ. Ngay cả vô ý thức gọi cái tên Diệp An cũng vậy.
Có vẻ cô gái của chúng ta bắt đầu lẫn lộn thân phận hai kiếp lần nữa rồi.
Bỏ qua hình ảnh chướng mắt của đôi chim câu kia. Cố Minh Tuyền liếm liếm khoé môi tanh mùi máu nhìn về phía con sói trắng to lớn, bắt đầu phát động Băng dị năng để công kích.
Tiểu Nha rất nhanh tránh Băng Nhận sau đó vươn lợi trảo có mang theo ngọn lửa tím vung về phía nó cho là kẻ thù của hai vị chủ nhân.
Giờ Tiểu Nha đã vô cùng mạnh mẽ. Một con lang vương đồng tử loé tử sắc vô cùng yêu dị nhanh như điện công kích kẻ thù.
Chẳng mấy chốc Cố Minh Tuyền biết mình đã tới giới hạn. Nở nụ cười hài lòng liền ngưng tụ một quả cầu điện ý đồ phóng về phía Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh.
Tiểu Nha thấy hai vị chủ nhân có khả năng gặp nguy hiểm vì thân thể Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh đang co giật không ngừng, mơ hồ nó thấy cả dòng điện tím bao quanh.
Gầm lên giận giữ, Tiểu Nha liền ngưng tụ một quả cầu lửa cực lớn bán kính 1m phóng về phía Cố Minh Tuyền đang “giả vờ” đưa tay công kích.
Đến rồi.
Bà mày chờ mãi khoảnh khắc này con súc sinh đáng ghét....
ẦM!!!!!!! ẦM ẦM!!!!!!!
Ba tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, phá hỏng hoàn toàn liên tiếp gần ngôi nhà đằng sau vị trí Cố Minh Tuyền đang đứng.
Khói bụi nhanh chóng bị gió thổi tan...
Tiếng gạch vụn đất đá lộp bộp rơi xuống. Giữa làn khói chưa tiêu tán hết, một bóng dáng gầy yếu chật vật đứng đó, mái tóc ngắn bị cháy xém bay nhẹ trong gió. Quần áo hầu như tơi tả đến đáng thương. Cô đã che chắn bằng hết tất cả sức lực để bảo trì hình ảnh đỡ xấu hổ rồi có được không.
Khuỵu đầu gối xuống và liên tục ho ra máu. Cố Minh Tuyền thở gấp cố gắng nhìn về phía con sói trắng mấp máy môi “Làm tốt lắm tiểu súc sinh”
Tiểu Nha đã có trí thông minh đủ để hiểu ngôn ngữ của con người. Kẻ thù nó vừa tiêu diệt sao lại nói như vậy?? Nghiêng nghiêng đầu thú, Tiểu Nha ánh lên vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Cmn đến động vật của nam nữ chủ cũng cực phẩm.
Sau đó khó nhọc quay đầu sang phía Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ. Mặc Sở Minh và Chu Nhi đã đứng đó tự lúc nào.
Cơ thể của cô bắt đầu có dị trạng hệt như vết thương lúc đầu ở bả vai. Từng làn khói mỏng lấp lánh bụi ánh sáng xanh nhè nhẹ bay lên, một loạt ký tự lấy cô làm trung tâm bắt đầu mở ra lan tràn xung quanh thành một vòng tròn với các hình vẽ ký hiệu khó hiểu.
Lão nhân gia chữ xấu quá.. thầm mắng trong lòng, tay ôm ngực thở một cách khó nhọc nhìn thân thể dần dần tiêu thất như bụi phấn dạ quang.
Cô ngẩng lên nhìn 4 kẻ không xa thì thào:
”Chơi đủ rồi tôi về nhà đây”
Thời gian như lắng đọng.
Sau đó từng dải ánh sáng xanh như hàng vạn con đom đóm từ cơ thể Cố Minh Tuyền dần dần bay lên trời...
Ấn chú mở ra Truyền Tống Trận cũng chậm rãi thu hồi hệt như lúc chúng đến.
Nét vẽ cuối cùng biến mất. Thân ảnh Cố Minh Tuyền và ánh sáng xanh cũng không còn. Thứ duy nhất còn lại trong tầm mắt 4 người họ là một túi vải nhỏ như lòng bàn tay
Tiểu Nha nhìn hai vị chủ nhân, hiểu ý liền ngoạm túi vải đó chạy lại. Nam Cung Lãnh Dạ nếu không nhầm vào lúc Cố Minh Tuyền gần như biến mất đã nói chữ “Hạt giống”
Đúng như những gì anh dự đoán. Cô ta để lại túi hạt lạ kỳ lại cho anh để lần theo dấu vết đến khu rừng phía Tây mà tìm.
Mặc Sở Minh nãy giờ im lặng liền lên tiếng “Cố Minh Tuyền lần này gặp lại biến hoá rất lớn. Rất khôn khéo thông minh. Ứng phó tình huống cực nhạy bén. Cô ta không ngừng công kích cậu và Diệp Ninh hòng bắt cậu phát ra Hoả Diễm. Lúc cậu phát điên đả thương cô ta bằng Hoả Biến Dị y như mong muốn, cô ta lại loé lên sự thất vọng.
Cho đến khi Tiểu Nha xuất hiện và dùng Hoả Tử Sắc ứng phó cô ta liền có thần sắc mừng rỡ.
Trong loạt chiêu thức công kích cô ta vẫn luôn tránh sử dụng Lôi hệ ít nhất có thể.
Không khó để thấy kích cuối cùng kia là cô ta cố ý cho Tiểu Nha kích thích để phóng Hoả Tử Sắc kích cỡ to nhất rồi đứng im chịu ngọn lửa bao trùm.
Cái ấn ký khó hiểu lúc cô ta biến mất kia tôi sẽ điều tra xem nó là gì. Có một lão nhân ở căn cứ biết rõ về cái này.”
Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh im lặng nghe phân tích của Mặc Sở Minh. Chu Nhi ngay sau đó liền tiếp lời “Chị ta không sử dụng dị năng tinh thần. Em không cảm nhận được chị ta sử dụng bất kỳ một giây phút nào”
”Cố Minh Tuyền cố ý”
”Hả??” Mặc Sở Minh nhìn Cố Diệp Ninh vẫn im lặng cất tiếng.
”Lúc cô ta phát động Lôi hệ công kích Lãnh Dạ. Tôi thấy cô ta quay về phía tôi mấp máy -Chịu khó một chút giúp tôi-. Về sau quan sát hành động của cô ta tôi thấy đúng như Sở Minh nói cố gắng kích thích Hoả Diễm của Lãnh Dạ đi ra mức cao nhất.”
Im lặng một chút Cố Diệp Ninh có chút tiếc nuối “Đó là cô ta lại vừa không phải là cô ta. Nhưng dù sao, hẳn cô ta làm vậy cũng không có ý xấu”
Mặc Sở Minh nghe xong thực ngạc nhiên với suy tính của Cố Minh Tuyền. Nếu cô ta đã tính chuẩn xác từng đường đi nước bước ngay từ đầu trận đấu, thì nếu đổi lại cô ta muốn mọi người ở đây thực sự chết hết. Cũng khó để nói điều đó không thành sự thực.
Cố Diệp Ninh suy tư nhớ lại từng khoảnh khắc gặp Cố Minh Tuyền trước đó và bây giờ rồi liên tưởng đến chuyện hy hữu kia...
Nếu là thật, thì cái tên Diệp An, chắc là thân phận mới của Cố Minh Tuyền.
Sửng sốt trước tình huống con súc sinh ở đâu nhảy ra cản đường như phát điên. Cố Minh Tuyền chật vật tránh né nhưng vẫn bị lửa cháy vào bả vai trái, mắt liếc về phía con vật khó ưa nghiên cứu. Cô nhận ra rồi, kiếp trước gặp phải sự tấn công của yêu thụ cấp 4, chính cô đã đẩy Cố Diệp Ninh ngã vào dây mây của Yêu thụ nhằm nhờ nó diệt trừ cô ta thì có một con chó trắng nhảy ra thay Cố Diệp Ninh chịu chết. Cuối cùng bị dây mây đâm xuyên thủng tim. Kia chẳng phải là con chó trắng không hiểu vì sao thoát chết ư.
Cắn cắn môi bật ra máu tươi giữ mình thanh tỉnh, Cố Minh Tuyền nhìn ngọn lửa dị sắc đang dần tắt trên vai mình.
Có dị trạng.
Vết thương của cô theo tốc độ mắt thường thấy dần dần bị bào mòn toả ra làn khói nhè nhẹ. Nhưng cô lại thấy không hề có chút đau đớn
”Tẩy rửa mình trong Hoả Diễm dị sắc... cô sẽ trở về nơi cô nên thuộc về”
Đúng vậy. Tẩy rửa. Là tẩy rửa không phải đốt cháy như tro tàn. Hoả Diễm dị sắc không nhất thiết phải là màu trắng biến dị của Nam Cung Lãnh Dạ.
Cố Minh Tuyền ngẩng đầu thở dốc nhìn về phía Nam Cung Lãnh Dạ đã mở lồng bảo vệ ôm lấy Cố Diệp Ninh. Đống thảo quả biến dị cô tìm được ở khu rừng phía Tây giúp tấn cấp dị năng nhanh chóng lên 2 cấp cô nuốt ban đầu sắp hết tác dụng. Cơ thể chuẩn bị phản kháng do dùng dị năng quá mức rồi.
Chậc. Đồ ngu ngốc Nam Cung Lãnh Dạ. Không phải tôi đã nói đã gieo hạt giống ở đó rồi sao. Nó là bụi a... bụi có thể bay a... anh nghĩ nó không dính được vào anh sao hả đại ngu ngốc???
Giờ cô mà thi triển Lôi điện thì hắn ta bị giật chung với Cố Diệp Ninh là chắc. Hạt giống đặc biệt đó dù anh có là dị năng hệ Lôi hay hệ quái quái gì đi nữa cũng không thoát khỏi công kích của nó đâu. Thoát được thì sao còn gọi là con Át chủ bài của Diệp An tôi nữa hả.
Cố Minh Tuyền như sắp mất ý thức mà suy nghĩ và miệng hành động song song với nhau luôn. Nãy giờ cô nói nhẩm nhẩm đều thu vào tai của Nam Cung Lãnh Dạ. Ngay cả vô ý thức gọi cái tên Diệp An cũng vậy.
Có vẻ cô gái của chúng ta bắt đầu lẫn lộn thân phận hai kiếp lần nữa rồi.
Bỏ qua hình ảnh chướng mắt của đôi chim câu kia. Cố Minh Tuyền liếm liếm khoé môi tanh mùi máu nhìn về phía con sói trắng to lớn, bắt đầu phát động Băng dị năng để công kích.
Tiểu Nha rất nhanh tránh Băng Nhận sau đó vươn lợi trảo có mang theo ngọn lửa tím vung về phía nó cho là kẻ thù của hai vị chủ nhân.
Giờ Tiểu Nha đã vô cùng mạnh mẽ. Một con lang vương đồng tử loé tử sắc vô cùng yêu dị nhanh như điện công kích kẻ thù.
Chẳng mấy chốc Cố Minh Tuyền biết mình đã tới giới hạn. Nở nụ cười hài lòng liền ngưng tụ một quả cầu điện ý đồ phóng về phía Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh.
Tiểu Nha thấy hai vị chủ nhân có khả năng gặp nguy hiểm vì thân thể Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh đang co giật không ngừng, mơ hồ nó thấy cả dòng điện tím bao quanh.
Gầm lên giận giữ, Tiểu Nha liền ngưng tụ một quả cầu lửa cực lớn bán kính 1m phóng về phía Cố Minh Tuyền đang “giả vờ” đưa tay công kích.
Đến rồi.
Bà mày chờ mãi khoảnh khắc này con súc sinh đáng ghét....
ẦM!!!!!!! ẦM ẦM!!!!!!!
Ba tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, phá hỏng hoàn toàn liên tiếp gần ngôi nhà đằng sau vị trí Cố Minh Tuyền đang đứng.
Khói bụi nhanh chóng bị gió thổi tan...
Tiếng gạch vụn đất đá lộp bộp rơi xuống. Giữa làn khói chưa tiêu tán hết, một bóng dáng gầy yếu chật vật đứng đó, mái tóc ngắn bị cháy xém bay nhẹ trong gió. Quần áo hầu như tơi tả đến đáng thương. Cô đã che chắn bằng hết tất cả sức lực để bảo trì hình ảnh đỡ xấu hổ rồi có được không.
Khuỵu đầu gối xuống và liên tục ho ra máu. Cố Minh Tuyền thở gấp cố gắng nhìn về phía con sói trắng mấp máy môi “Làm tốt lắm tiểu súc sinh”
Tiểu Nha đã có trí thông minh đủ để hiểu ngôn ngữ của con người. Kẻ thù nó vừa tiêu diệt sao lại nói như vậy?? Nghiêng nghiêng đầu thú, Tiểu Nha ánh lên vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Cmn đến động vật của nam nữ chủ cũng cực phẩm.
Sau đó khó nhọc quay đầu sang phía Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ. Mặc Sở Minh và Chu Nhi đã đứng đó tự lúc nào.
Cơ thể của cô bắt đầu có dị trạng hệt như vết thương lúc đầu ở bả vai. Từng làn khói mỏng lấp lánh bụi ánh sáng xanh nhè nhẹ bay lên, một loạt ký tự lấy cô làm trung tâm bắt đầu mở ra lan tràn xung quanh thành một vòng tròn với các hình vẽ ký hiệu khó hiểu.
Lão nhân gia chữ xấu quá.. thầm mắng trong lòng, tay ôm ngực thở một cách khó nhọc nhìn thân thể dần dần tiêu thất như bụi phấn dạ quang.
Cô ngẩng lên nhìn 4 kẻ không xa thì thào:
”Chơi đủ rồi tôi về nhà đây”
Thời gian như lắng đọng.
Sau đó từng dải ánh sáng xanh như hàng vạn con đom đóm từ cơ thể Cố Minh Tuyền dần dần bay lên trời...
Ấn chú mở ra Truyền Tống Trận cũng chậm rãi thu hồi hệt như lúc chúng đến.
Nét vẽ cuối cùng biến mất. Thân ảnh Cố Minh Tuyền và ánh sáng xanh cũng không còn. Thứ duy nhất còn lại trong tầm mắt 4 người họ là một túi vải nhỏ như lòng bàn tay
Tiểu Nha nhìn hai vị chủ nhân, hiểu ý liền ngoạm túi vải đó chạy lại. Nam Cung Lãnh Dạ nếu không nhầm vào lúc Cố Minh Tuyền gần như biến mất đã nói chữ “Hạt giống”
Đúng như những gì anh dự đoán. Cô ta để lại túi hạt lạ kỳ lại cho anh để lần theo dấu vết đến khu rừng phía Tây mà tìm.
Mặc Sở Minh nãy giờ im lặng liền lên tiếng “Cố Minh Tuyền lần này gặp lại biến hoá rất lớn. Rất khôn khéo thông minh. Ứng phó tình huống cực nhạy bén. Cô ta không ngừng công kích cậu và Diệp Ninh hòng bắt cậu phát ra Hoả Diễm. Lúc cậu phát điên đả thương cô ta bằng Hoả Biến Dị y như mong muốn, cô ta lại loé lên sự thất vọng.
Cho đến khi Tiểu Nha xuất hiện và dùng Hoả Tử Sắc ứng phó cô ta liền có thần sắc mừng rỡ.
Trong loạt chiêu thức công kích cô ta vẫn luôn tránh sử dụng Lôi hệ ít nhất có thể.
Không khó để thấy kích cuối cùng kia là cô ta cố ý cho Tiểu Nha kích thích để phóng Hoả Tử Sắc kích cỡ to nhất rồi đứng im chịu ngọn lửa bao trùm.
Cái ấn ký khó hiểu lúc cô ta biến mất kia tôi sẽ điều tra xem nó là gì. Có một lão nhân ở căn cứ biết rõ về cái này.”
Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh im lặng nghe phân tích của Mặc Sở Minh. Chu Nhi ngay sau đó liền tiếp lời “Chị ta không sử dụng dị năng tinh thần. Em không cảm nhận được chị ta sử dụng bất kỳ một giây phút nào”
”Cố Minh Tuyền cố ý”
”Hả??” Mặc Sở Minh nhìn Cố Diệp Ninh vẫn im lặng cất tiếng.
”Lúc cô ta phát động Lôi hệ công kích Lãnh Dạ. Tôi thấy cô ta quay về phía tôi mấp máy -Chịu khó một chút giúp tôi-. Về sau quan sát hành động của cô ta tôi thấy đúng như Sở Minh nói cố gắng kích thích Hoả Diễm của Lãnh Dạ đi ra mức cao nhất.”
Im lặng một chút Cố Diệp Ninh có chút tiếc nuối “Đó là cô ta lại vừa không phải là cô ta. Nhưng dù sao, hẳn cô ta làm vậy cũng không có ý xấu”
Mặc Sở Minh nghe xong thực ngạc nhiên với suy tính của Cố Minh Tuyền. Nếu cô ta đã tính chuẩn xác từng đường đi nước bước ngay từ đầu trận đấu, thì nếu đổi lại cô ta muốn mọi người ở đây thực sự chết hết. Cũng khó để nói điều đó không thành sự thực.
Cố Diệp Ninh suy tư nhớ lại từng khoảnh khắc gặp Cố Minh Tuyền trước đó và bây giờ rồi liên tưởng đến chuyện hy hữu kia...
Nếu là thật, thì cái tên Diệp An, chắc là thân phận mới của Cố Minh Tuyền.