"Nếu Sở đại thiếu không chê thì tôi hân hạnh được ghé qua"
Tiếng cười có chút vui vẻ từ Diệp Kiến Nguyên và Sở Trác Nghiêm khiến không khí dễ chịu hơn rất nhiều so với mấy kẻ đến uống vài ly xã giao trước. Được một lát, Diệp Kiến Nguyên quay sang hỏi Diệp Viễn Thiếu và Diệp An.
"An An, Tiểu Viễn. Tối ngày kia cả hai có muốn đi cùng anh đi ăn không. Sở đại thiếu có lòng mời chúng ta đến nhà hàng Sở thiếu mới đầu tư nếm thử một chút"
Diệp Viễn Thiếu cụp mắt xuống nghĩ nghĩ một lúc mới trả lời "Em không có vấn đề gì. An An cũng vậy"
"Vậy được. Sở đại thiếu. Hẹn tối ngày kia gặp lại" Diệp Kiến Nguyên bắt tay chào tạm biệt sau đó mới ngồi xuống cạnh Diệp An nhẹ giọng trình bày "Sở Trác Nghiêm có hệ thống nhà hàng khách sạn khu nghỉ dưỡng trải khắp Nam Đại Lục và Tây Đại Lục. Sắp tới sẽ vươn sang Đông Đại Lục. Kết giao với hắn chúng ta không hề thiệt một chút nào mà còn có thể thuận lợi xâm nhập thị trường mới hơn nếu có Sở thị giúp đỡ"
Diệp An nghe xong gật gật đầu "Em cũng đã nghe anh hai nói qua rồi. Anh, chúng ta có thể về được chưa em rất buồn ngủ rồi a.."
"Được rồi. Để anh đi gọi cha rồi chúng ta về nhà" Nói xong, Diệp Kiến Nguyên liền đứng dậy đi về phía Diệp Vĩnh Thành cách đó không xa.
-----
Khi mấy người Diệp An về đến nhà thì thấy Hà Như Bình và Diệp Hoa đang ngồi ở phòng khách nói chuyện. Diệp An gật đầu một cái coi như chào hỏi sau đó liền đi về phòng của mình.
Lúc cô đang chuẩn bị cởi váy đi tắm thì cảm nhận được một tinh thần lực lại gần phòng mình. Cô liền ngừng động tác đi về phía cửa, người bên ngoài chưa kịp gõ thì đã thấy cửa đã mở rồi. Diệp An cất tiếng nhàn nhạt "Có chuyện?"
Diệp Hoa đứng đó ngây người một lúc mới mở miệng "Có thể nói trong phòng được không"
Diệp An nhún nhún vai tuỳ ý cô ta sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài ban công ngồi lên chiếc sofa mềm mại và rót cho mình một tách trà.
Diệp Hoa cũng ngồi xuống đối diện, không làm thêm việc gì thừa thãi liền vào luôn chủ đề chính " Tại sao lại huỷ hôn với Triệu Lâm? Không phải chị rất yêu anh ta sao?"
Diệp An chậm rì rì uống ly trà như khi đối mặt với Triệu Lâm, đặt tách trà xuống mới chống tay lên thành ghế nghiêng người lười biếng.
"Đó không phải là điều cô muốn sao? Đỡ mất công cô ngày ngày diễn vai Tiểu Bạch Liên hòng cho hắn ta thích cô. Chi bằng tôi thành toàn cho hai người. Tôi đỡ mệt mà hai người cũng đỡ phải diễn trò với tôi"
Diệp Hoa nhíu mày đánh giá Diệp An. Khí chất và cả thái độ rất khác so với trước đây. Tuy vẫn kiêu ngạo như trước nhưng không còn kiểu nóng nảy mất kiên nhẫn mà mắng chửi cô ta nữa. Điều đó khiến Diệp Hoa thực sự ngạc nhiên.
Cười nhẹ một tiếng, cô ta thong thả rót cho mình một ly trà "Chị thay đổi rất nhiều".
Đặt lên môi nhẹ nhấp một ngụm, cô ta nhìn thẳng vào Diệp An rồi cũng nở nụ cười như thế mà khen cô một câu "Rất chín chắn. Không còn bốc đồng mặc tôi châm hoả. Diệp An, tôi thực không biết ý định của chị đẩy hôn sự cho tôi với mục đích gì. Nhưng diễn biến những ngày vừa qua đối với tôi, có lẽ phải suy xét lại cẩn thận cho tương lai tránh để chị dắt mũi."
Nói xong cô ta liền đứng dậy ly khai. Nhìn người đã khuất sau cánh cửa và tinh thần lực di chuyển xuống dưới nhà, Diệp An trầm ngâm nhìn ly trà vừa uống của Diệp Hoa, lập tức nước dần dần bị kết băng. Kế tiếp là khí lạnh bao quanh cái ly khiến nó có vẩy băng li ti bên ngoài. Càng lúc càng đậm đặc sau đó vỡ vụn. Hoá thành khí mà biến mất vô tung vô ảnh.
Diệp An vẫn ngồi đó, trầm ngâm nhìn ly trà vừa biến mất mà suy tư.
Bỗng sau lưng cô xuất hiện một bóng người, khỏi cần quay đầu lại cô cũng biết đó là ai. Cô chậm hỏi "Tên ngươi là gì"
"Không có" Tiếng trẻ con khàn khàn cất lên đều đều như một cỗ máy khiến cô không khỏi nhíu mày. Đứng dậy đi vào trong nhà cô liền gọi đứa nhỏ đi theo mình.
Đóng cửa ban công lại và kéo rèm. Tuỳ tiện ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng cô mới hỏi tiếp "Bao nhiêu tuổi?"
"13"
"Nhớ mình từng sinh ra ở đâu không"
"Thị trấn bìa rừng đảo S Đông Đại Lục"
Không ngoài dự đoán của cô thằng nhóc này sinh ra ở Bắc Đại Lục hoặc Đông Đại Lục. Dẫu sao hai đại lục đó xuất hiện dị năng hiếm nhiều nhất thế giới rồi.
"Ta biết ngươi bị bắt đi từ nhỏ, biết những cay đắng ngươi từng trải qua, biết rõ cả sự phẫn nộ và cô đơn của ngươi khi ta thăm dò cảm xúc của ngươi ở biệt thự cổ Lam Dực. Nếu ngươi nguyện từ nay về sau chỉ nguyện trung thành với ta không bao giờ hai lòng. Ta sẽ trả thù cho ngươi"
Ánh mắt bấy giờ của kẻ khế ước mới có chút dao động. Tuy rất nhỏ nhưng cô vẫn nhìn thấy. Vẫn tiếp tục thả tinh thần lực dò xét dao động của khế ước như lúc nó vừa xuất hiện, cô nói tiếp
"Những kẻ khiến ngươi mất đi tất cả cuộc sống của một người bình thường. Ta sẽ giết từng người một giúp ngươi trả thù"
Im lặng một chút, cô với tay lấy cho mình một ly nước, nhấp nhấp môi.
"Từ giờ ngươi đã là người của ta. Ta không cần biết ở Lam Dực họ dạy ngươi đi theo chúng ta để thăm dò cái gì. Nhưng ta cam đoan với ngươi ta có thể giết ngươi cực kỳ dễ dàng chỉ với một ngón tay nếu ta phát hiện ngươi phản bội"
Bấy giờ, khế ước luôn trầm lặng mới ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt vô hồn khàn khàn nói "Tôi không biết ngài có thể làm gì với những kẻ kia. Nhưng tôi đã phát thệ tuyệt đối trung thành thì sẽ là như vậy. Mệnh của tôi do ngài từ nay định đoạt" Sau đó lần nữa quỳ xuống đưa tay lên ngực cúi đầu cung kính.
Diệp An bảo trì im lặng sau những lời vừa rồi. Cô kệ thằng nhóc quỳ ở đó đứng lên đi vào phòng tắm. Chẳng mấy chốc tiếng nước xạo xạo chảy ra.
Ngâm mình trong bồn, cô vẫn chưa biết nên làm gì với thằng nhóc này. Nó vẫn chưa hề bị tinh thần lực của ai tác động, những thứ tác động lên nó chỉ có thuốc và thuốc. Những liều thuốc cực mạnh phá huỷ tâm hồn và ý chí của nó.
Cô biết thừa nó không thực sự xem cô là chủ nhân chân chính.
Lúc đi ra, cô thấy khế ước của mình vẫn giữ nguyên tư thế như lúc cô mới đi vào phòng tắm không chút nhúc nhích.
Tiếng cười có chút vui vẻ từ Diệp Kiến Nguyên và Sở Trác Nghiêm khiến không khí dễ chịu hơn rất nhiều so với mấy kẻ đến uống vài ly xã giao trước. Được một lát, Diệp Kiến Nguyên quay sang hỏi Diệp Viễn Thiếu và Diệp An.
"An An, Tiểu Viễn. Tối ngày kia cả hai có muốn đi cùng anh đi ăn không. Sở đại thiếu có lòng mời chúng ta đến nhà hàng Sở thiếu mới đầu tư nếm thử một chút"
Diệp Viễn Thiếu cụp mắt xuống nghĩ nghĩ một lúc mới trả lời "Em không có vấn đề gì. An An cũng vậy"
"Vậy được. Sở đại thiếu. Hẹn tối ngày kia gặp lại" Diệp Kiến Nguyên bắt tay chào tạm biệt sau đó mới ngồi xuống cạnh Diệp An nhẹ giọng trình bày "Sở Trác Nghiêm có hệ thống nhà hàng khách sạn khu nghỉ dưỡng trải khắp Nam Đại Lục và Tây Đại Lục. Sắp tới sẽ vươn sang Đông Đại Lục. Kết giao với hắn chúng ta không hề thiệt một chút nào mà còn có thể thuận lợi xâm nhập thị trường mới hơn nếu có Sở thị giúp đỡ"
Diệp An nghe xong gật gật đầu "Em cũng đã nghe anh hai nói qua rồi. Anh, chúng ta có thể về được chưa em rất buồn ngủ rồi a.."
"Được rồi. Để anh đi gọi cha rồi chúng ta về nhà" Nói xong, Diệp Kiến Nguyên liền đứng dậy đi về phía Diệp Vĩnh Thành cách đó không xa.
-----
Khi mấy người Diệp An về đến nhà thì thấy Hà Như Bình và Diệp Hoa đang ngồi ở phòng khách nói chuyện. Diệp An gật đầu một cái coi như chào hỏi sau đó liền đi về phòng của mình.
Lúc cô đang chuẩn bị cởi váy đi tắm thì cảm nhận được một tinh thần lực lại gần phòng mình. Cô liền ngừng động tác đi về phía cửa, người bên ngoài chưa kịp gõ thì đã thấy cửa đã mở rồi. Diệp An cất tiếng nhàn nhạt "Có chuyện?"
Diệp Hoa đứng đó ngây người một lúc mới mở miệng "Có thể nói trong phòng được không"
Diệp An nhún nhún vai tuỳ ý cô ta sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài ban công ngồi lên chiếc sofa mềm mại và rót cho mình một tách trà.
Diệp Hoa cũng ngồi xuống đối diện, không làm thêm việc gì thừa thãi liền vào luôn chủ đề chính " Tại sao lại huỷ hôn với Triệu Lâm? Không phải chị rất yêu anh ta sao?"
Diệp An chậm rì rì uống ly trà như khi đối mặt với Triệu Lâm, đặt tách trà xuống mới chống tay lên thành ghế nghiêng người lười biếng.
"Đó không phải là điều cô muốn sao? Đỡ mất công cô ngày ngày diễn vai Tiểu Bạch Liên hòng cho hắn ta thích cô. Chi bằng tôi thành toàn cho hai người. Tôi đỡ mệt mà hai người cũng đỡ phải diễn trò với tôi"
Diệp Hoa nhíu mày đánh giá Diệp An. Khí chất và cả thái độ rất khác so với trước đây. Tuy vẫn kiêu ngạo như trước nhưng không còn kiểu nóng nảy mất kiên nhẫn mà mắng chửi cô ta nữa. Điều đó khiến Diệp Hoa thực sự ngạc nhiên.
Cười nhẹ một tiếng, cô ta thong thả rót cho mình một ly trà "Chị thay đổi rất nhiều".
Đặt lên môi nhẹ nhấp một ngụm, cô ta nhìn thẳng vào Diệp An rồi cũng nở nụ cười như thế mà khen cô một câu "Rất chín chắn. Không còn bốc đồng mặc tôi châm hoả. Diệp An, tôi thực không biết ý định của chị đẩy hôn sự cho tôi với mục đích gì. Nhưng diễn biến những ngày vừa qua đối với tôi, có lẽ phải suy xét lại cẩn thận cho tương lai tránh để chị dắt mũi."
Nói xong cô ta liền đứng dậy ly khai. Nhìn người đã khuất sau cánh cửa và tinh thần lực di chuyển xuống dưới nhà, Diệp An trầm ngâm nhìn ly trà vừa uống của Diệp Hoa, lập tức nước dần dần bị kết băng. Kế tiếp là khí lạnh bao quanh cái ly khiến nó có vẩy băng li ti bên ngoài. Càng lúc càng đậm đặc sau đó vỡ vụn. Hoá thành khí mà biến mất vô tung vô ảnh.
Diệp An vẫn ngồi đó, trầm ngâm nhìn ly trà vừa biến mất mà suy tư.
Bỗng sau lưng cô xuất hiện một bóng người, khỏi cần quay đầu lại cô cũng biết đó là ai. Cô chậm hỏi "Tên ngươi là gì"
"Không có" Tiếng trẻ con khàn khàn cất lên đều đều như một cỗ máy khiến cô không khỏi nhíu mày. Đứng dậy đi vào trong nhà cô liền gọi đứa nhỏ đi theo mình.
Đóng cửa ban công lại và kéo rèm. Tuỳ tiện ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng cô mới hỏi tiếp "Bao nhiêu tuổi?"
"13"
"Nhớ mình từng sinh ra ở đâu không"
"Thị trấn bìa rừng đảo S Đông Đại Lục"
Không ngoài dự đoán của cô thằng nhóc này sinh ra ở Bắc Đại Lục hoặc Đông Đại Lục. Dẫu sao hai đại lục đó xuất hiện dị năng hiếm nhiều nhất thế giới rồi.
"Ta biết ngươi bị bắt đi từ nhỏ, biết những cay đắng ngươi từng trải qua, biết rõ cả sự phẫn nộ và cô đơn của ngươi khi ta thăm dò cảm xúc của ngươi ở biệt thự cổ Lam Dực. Nếu ngươi nguyện từ nay về sau chỉ nguyện trung thành với ta không bao giờ hai lòng. Ta sẽ trả thù cho ngươi"
Ánh mắt bấy giờ của kẻ khế ước mới có chút dao động. Tuy rất nhỏ nhưng cô vẫn nhìn thấy. Vẫn tiếp tục thả tinh thần lực dò xét dao động của khế ước như lúc nó vừa xuất hiện, cô nói tiếp
"Những kẻ khiến ngươi mất đi tất cả cuộc sống của một người bình thường. Ta sẽ giết từng người một giúp ngươi trả thù"
Im lặng một chút, cô với tay lấy cho mình một ly nước, nhấp nhấp môi.
"Từ giờ ngươi đã là người của ta. Ta không cần biết ở Lam Dực họ dạy ngươi đi theo chúng ta để thăm dò cái gì. Nhưng ta cam đoan với ngươi ta có thể giết ngươi cực kỳ dễ dàng chỉ với một ngón tay nếu ta phát hiện ngươi phản bội"
Bấy giờ, khế ước luôn trầm lặng mới ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt vô hồn khàn khàn nói "Tôi không biết ngài có thể làm gì với những kẻ kia. Nhưng tôi đã phát thệ tuyệt đối trung thành thì sẽ là như vậy. Mệnh của tôi do ngài từ nay định đoạt" Sau đó lần nữa quỳ xuống đưa tay lên ngực cúi đầu cung kính.
Diệp An bảo trì im lặng sau những lời vừa rồi. Cô kệ thằng nhóc quỳ ở đó đứng lên đi vào phòng tắm. Chẳng mấy chốc tiếng nước xạo xạo chảy ra.
Ngâm mình trong bồn, cô vẫn chưa biết nên làm gì với thằng nhóc này. Nó vẫn chưa hề bị tinh thần lực của ai tác động, những thứ tác động lên nó chỉ có thuốc và thuốc. Những liều thuốc cực mạnh phá huỷ tâm hồn và ý chí của nó.
Cô biết thừa nó không thực sự xem cô là chủ nhân chân chính.
Lúc đi ra, cô thấy khế ước của mình vẫn giữ nguyên tư thế như lúc cô mới đi vào phòng tắm không chút nhúc nhích.