Nhìn nhìn khế ước của mình một chút, cô liền giục nó đi tắm. Cũng may là nó ngoan ngoãn liền làm theo lời cô không nói thêm một câu nào.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa phòng, Diệp An vẫn không ngừng động tác lau khô tóc gọi vọng ra.
"Anh hai, anh vào đi"
Diệp Viễn Thiếu đi vào câu đầu tiên đã nói "Anh đã sắp xếp cho khế ước của em nằm ở ngay phòng bên cạnh. Dù nó chỉ là trẻ con nhưng cũng không nên ngủ cùng một phòng với em"
Diệp An nghĩ cũng đúng. Dẫu sao bây giờ thằng nhóc Minh Tu này vẫn chưa tin tưởng nhận cô làm chủ nhân, để nó ở bên cạnh vẫn có chút nguy hiểm. Sau này nếu có cơ hội cô sẽ doạ nó một chút.
Dù gì cô cũng không muốn giấu diếm năng lực của mình với "đồng loại"
Đi đến cửa phòng tắm cô gõ gõ "Quần áo để đây, nhớ thay, bộ kia vứt đi"
Rồi quay người ra gian bên ngoài. Kẻ chưa hoàn toàn tín nhiệm cô, cô cũng chẳng muốn nhiều lời làm gì.
Lúc khế ước của cô thay xong quần áo sạch sẽ ra ngoài thì đúng là một trời một vực so với lúc mới về. Làn da trắng nhợt yếu ớt do tiếp xúc với ánh nắng quá ít, cánh tay có kha khá vết xước và sẹo như vết kim châm để lại. Khuôn mặt lầm lì không chút cảm xúc khô khan nhưng cô cũng đủ thấy khế ước của mình có gương mặt cũng khá thanh tú, lớn lên sẽ rất đẹp trai.
"Minh Nhiễm, theo anh của ta đi sang phòng bên cạnh ngủ."
Minh Nhiễm. Cô đã đặt tên cho khế ước của mình. Xui xẻo thế nào hôm nay cô gặp Sở Trác Nghiêm, lúc muốn đặt tên cho khế ước của mình cũng bị lậm theo tên của anh ta một chút. Thành ra ghép hai cái tên Minh Tu và Trác Nghiêm lại cô cho ra đời một cái tên mới cô thấy thuận thuận miệng liền chọn.
Cánh cửa phòng bên đã khép lại. Người cũng từ từ đi vào phòng và ngồi xuống giường, cứ ngồi như vậy cho đến lúc cô thấy mệt mỏi tinh thần không muốn quan sát thêm nữa thì bóng dáng kia vẫn chẳng chịu nhúc nhích.
Chắc chắn nó không biết lạ nhà. Có thể khế ước của cô lại đang thấy thất vọng vì không được quan sát nhất cử nhất động của cô mà báo cáo lại cho chủ nhân chân chính thì sao.
Hừm. Chẳng muốn nghĩ nhiều cô nên đi ngủ thôi. Sáng mai cô muốn đến trường học tham quan một chút tương lai 2000 năm sau cái nơi đó sẽ có hình dạng gì.
Lúc Diệp An đã ngủ say. Bóng người phòng bên cạnh bấy giờ mới có động đậy.
Đưa tay sờ sờ lên mặt dây chuyền một chút. Một bảng điện từ laze liền hiện ra trước mặt. Trên bảng viết dòng chữ "Diệp gia chủ nhân mới của ngươi như thế nào"
Ngón tay hơi động đậy vài đường cơ bản trong không trung, một dòng chữ trả lời hiện lên trên đó "Rất thông minh. Không tin tưởng tôi"
Rất nhanh chóng, một dòng chữ khác hiện lên "Bảo vệ cho tốt. Có gì bất trắc nhớ báo"
Sau đó bảng điện từ biến mất. Người ngồi trên giường cũng không nằm xuống mà ngồi im ở đó nhìn ra bên ngoài trời tối đen không thay đổi tư thế cho đến tận sáng.
Ánh mắt vô hồn tối tăm không rõ đâu sẽ đường đi của mình. Đi theo Diệp gia liệu có phải là lựa chọn đúng đắn.
Khi cậu đang bị giam lỏng trong căn hầm dưới đất hơn 10 năm trời, cậu đã nghĩ mình là heo chó súc sinh mới cùng một hình hài, cùng có chân tay giống nhau nhưng bị đối xử khác biệt.
Cho đến một ngày năm 12 tuổi cậu trốn đi. Bị chúng lùng bắt, thả động vật biến dị truy lùng ép cậu rơi xuống biển sâu. Cậu mới thoát được.
--- ---
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa phòng, Diệp An vẫn không ngừng động tác lau khô tóc gọi vọng ra.
"Anh hai, anh vào đi"
Diệp Viễn Thiếu đi vào câu đầu tiên đã nói "Anh đã sắp xếp cho khế ước của em nằm ở ngay phòng bên cạnh. Dù nó chỉ là trẻ con nhưng cũng không nên ngủ cùng một phòng với em"
Diệp An nghĩ cũng đúng. Dẫu sao bây giờ thằng nhóc Minh Tu này vẫn chưa tin tưởng nhận cô làm chủ nhân, để nó ở bên cạnh vẫn có chút nguy hiểm. Sau này nếu có cơ hội cô sẽ doạ nó một chút.
Dù gì cô cũng không muốn giấu diếm năng lực của mình với "đồng loại"
Đi đến cửa phòng tắm cô gõ gõ "Quần áo để đây, nhớ thay, bộ kia vứt đi"
Rồi quay người ra gian bên ngoài. Kẻ chưa hoàn toàn tín nhiệm cô, cô cũng chẳng muốn nhiều lời làm gì.
Lúc khế ước của cô thay xong quần áo sạch sẽ ra ngoài thì đúng là một trời một vực so với lúc mới về. Làn da trắng nhợt yếu ớt do tiếp xúc với ánh nắng quá ít, cánh tay có kha khá vết xước và sẹo như vết kim châm để lại. Khuôn mặt lầm lì không chút cảm xúc khô khan nhưng cô cũng đủ thấy khế ước của mình có gương mặt cũng khá thanh tú, lớn lên sẽ rất đẹp trai.
"Minh Nhiễm, theo anh của ta đi sang phòng bên cạnh ngủ."
Minh Nhiễm. Cô đã đặt tên cho khế ước của mình. Xui xẻo thế nào hôm nay cô gặp Sở Trác Nghiêm, lúc muốn đặt tên cho khế ước của mình cũng bị lậm theo tên của anh ta một chút. Thành ra ghép hai cái tên Minh Tu và Trác Nghiêm lại cô cho ra đời một cái tên mới cô thấy thuận thuận miệng liền chọn.
Cánh cửa phòng bên đã khép lại. Người cũng từ từ đi vào phòng và ngồi xuống giường, cứ ngồi như vậy cho đến lúc cô thấy mệt mỏi tinh thần không muốn quan sát thêm nữa thì bóng dáng kia vẫn chẳng chịu nhúc nhích.
Chắc chắn nó không biết lạ nhà. Có thể khế ước của cô lại đang thấy thất vọng vì không được quan sát nhất cử nhất động của cô mà báo cáo lại cho chủ nhân chân chính thì sao.
Hừm. Chẳng muốn nghĩ nhiều cô nên đi ngủ thôi. Sáng mai cô muốn đến trường học tham quan một chút tương lai 2000 năm sau cái nơi đó sẽ có hình dạng gì.
Lúc Diệp An đã ngủ say. Bóng người phòng bên cạnh bấy giờ mới có động đậy.
Đưa tay sờ sờ lên mặt dây chuyền một chút. Một bảng điện từ laze liền hiện ra trước mặt. Trên bảng viết dòng chữ "Diệp gia chủ nhân mới của ngươi như thế nào"
Ngón tay hơi động đậy vài đường cơ bản trong không trung, một dòng chữ trả lời hiện lên trên đó "Rất thông minh. Không tin tưởng tôi"
Rất nhanh chóng, một dòng chữ khác hiện lên "Bảo vệ cho tốt. Có gì bất trắc nhớ báo"
Sau đó bảng điện từ biến mất. Người ngồi trên giường cũng không nằm xuống mà ngồi im ở đó nhìn ra bên ngoài trời tối đen không thay đổi tư thế cho đến tận sáng.
Ánh mắt vô hồn tối tăm không rõ đâu sẽ đường đi của mình. Đi theo Diệp gia liệu có phải là lựa chọn đúng đắn.
Khi cậu đang bị giam lỏng trong căn hầm dưới đất hơn 10 năm trời, cậu đã nghĩ mình là heo chó súc sinh mới cùng một hình hài, cùng có chân tay giống nhau nhưng bị đối xử khác biệt.
Cho đến một ngày năm 12 tuổi cậu trốn đi. Bị chúng lùng bắt, thả động vật biến dị truy lùng ép cậu rơi xuống biển sâu. Cậu mới thoát được.
--- ---